Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân
Chương 92: Đại hội võ lâm cuối cùng cũng bắt đầu rồi
Thanh Khâu Thiên Dạ
04/03/2023
Tin tức Vưu Tiểu Giang bị trừng trị đã được Toái Ngọc Cung lan truyền có chọn lọc cho những người nào đó xong, ngày tháng tiếp theo của Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất cỏ vẻ rất bình yên.
Dù sao ai cũng chẳng muốn trở thành một quả trứng kho trơn bóng từ trên xuống dưới.
Sau khi không có được tin tức của các đệ tử ở liên tiếp hai, ba Duyệt Lai khách trạm thì Khúc Cửu Nhất cũng đã nắm được đại khái địa chỉ hiện giờ của Khúc Thu Thủy.
Nhưng bây giờ, Khúc Thu Thủy không dám tùy ý ra tay với Khúc Cửu Nhất, bên Khúc Cửu Nhất cũng mừng rỡ yên lặng quan sát.
Đại hội võ lâm chính thức khai mạc trong khí thế giông bão sắp tới này.
Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung không có môn phái nào chịu vào ở Kim Phong tiêu cục nên bây giờ các môn phái trong giang hồ cũng cho rằng "hai hổ đánh nhau ắt có một con bị thương". Đối với điều này, hai môn phái đều chẳng cố ý đứng ra giải thích.
Bọn họ cũng biết, lời này cũng chẳng sai.
Một giang hồ chỉ có thể dung chứa được một môn phái chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Giữa Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo ắt sẽ có một trận long tranh hổ đấu.
Vì đại hội võ lâm lần này, Kim Phong tiêu cục cũng đã bỏ ra nhiều vốn. Chẳng những đưa tất cả các tiêu sư ra giữ gìn trật tự mà đồng thời còn mời không ít các thái sơn bắc đẩu* trong võ lâm tới làm giám khảo.
*Cụm này để chỉ người trong Thiếu Lâm tự nhé các bạn
Đương nhiên, đáng để đàm luận nhất vẫn là một nữ tử tên "A Anh" được Kim Phong tiêu cục giao cho phần lớn quyền lợi.
Nàng ấy đẹp tựa thiên tiên, vừa mới lộ mặt đã hốt trọn trái tim của những nam tử trẻ tuổi nơi đây. Vốn có một số nữ hiệp có nghĩ thầm tới việc tranh đoạt thứ tự trên "bảng mỹ nhân võ lâm", thấy vậy lại thấp hơn một nửa.
Nhưng khi có người tới gần nàng, các tiêu sư của Kim Phong tiêu cục sẽ canh giữ chặt chẽ bên cạnh nàng, không cho bất cứ kẻ nào tiếp cận.
A Anh giao tiếp tiến lui có chừng mực, hành sự cử chỉ chẳng hề có chút sai sót nào. Các môn phái chính đạo, tà đạo, còn cả những thế gia võ lâm vân vân, ân oán gút mắc giữa họ nhiều không kể xiết, nếu làm không cẩn thận, rất có thể sẽ khơi mào chiến tranh hai phái.
Bởi vậy, xếp vị trí như nào là nan đề lớn nhất hiện tại.
Nhưng vị A Anh cô nương này thực sự có khả năng, vị trí nàng xếp cho các thế lực đại môn phái gần như là phương pháp tối ưu nhất, thỉnh thoảng có mấy môn phái tự tạo công ăn việc làm cho mình cũng trở nên thành thật dưới sự phản kích của A Anh.
Ví dụ như Toái Ngọc Cung bây giờ, bên trái là Phù Dương sơn, bên phải là Liễu Diệp bang, mà Thương Hải bang ngồi phía sau Toái Ngọc Cung, đối diện là Hồng Liên đạo.
Theo lý, nếu có lời đồn "vương không gặp vương", lúc xếp vị trí nên xếp Toái Ngọc Cung xa hẳn so với Hồng Liên đạo mới phải.
Nhưng cố tình, A Anh lại đặt nó ở đối diện nhau, hệt như là chê lần này chưa đủ náo nhiệt, hấp dẫn biết bao người tới xem.
Kỳ quái là Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo không có bất cứ dị nghị gì với sự sắp xếp này.
Đại lão đã không lên tiếng thì những người khác càng chẳng dám lải nha lải nhải gì.
Bởi vậy, một cửa ải khó khăn này liền vượt qua được dễ như trở bàn tay.
Mấy đương gia của Kim Phong tiêu cục ăn nhiều cơm hơn gấp mấy lần bình thường vào tối hôm ấy.
"Tạ Anh này đúng là có chút bản lĩnh" Trịnh Trí Gia nghe thuộc hạ báo lại cảm thấy khá vừa lòng. Trước đó, khi hắn giao quyền cho Tạ Anh, không ít người đều không hiểu. Nếu không phải hắn kiên trì với bản thân thì ngược lại thiếu người giúp rồi.
"Đúng rồi, khi Tạ Tụ nhìn thấy muội muội hắn có biểu hiện gì?" Trịnh Trí Gia vẫn có chút kiêng kị với đôi huynh muội này.
Xét theo tình báo hiện giờ, Khúc Cửu Nhất tuyệt đối không phải người dễ dàng chìm đắm vào sắc đẹp, càng đừng nói tới Toái Ngọc Cung có một đống mỹ nhân, tuy Tạ Tụ xuất sắc nhưng Toái Ngọc Cung nhiều mỹ nhân như vậy, chỉ e Khúc Cửu Nhất cũng chẳng ham sắc nghiêm trọng như người ngoài đồn.
Tạ Tụ rõ ràng là bị bắt tới Toái Ngọc Cung, cuối cùng lại có thể phản kích lúc cùng đường, khiến Khúc Cửu Nhất yêu hắn, chỉ e thủ đoạn của hắn cũng chẳng tệ.
Còn cả Tiêu Dao hoàn kia...
Trịnh Trí Gia là hoạn quan, không dùng được thứ này nhưng lại biết thứ cỏn con này vô cùng được yêu thích ở hoàng cung đại nội. Nghe nói ngay cả Thánh Thượng thỉnh thoảng có hứng thú cũng sẽ dùng một viên. Trên có dùng dưới ắt có người nghe, những vương công quý tộc đó càng không phải nói.
Thái Y viện cũng có không ít viện sĩ nghiên cứu tỉ mỉ Tiêu Dao hoàn này. Nếu có thể phân tích được phương thuốc thì sẽ có được khoản lợi nhuận kếch xù của Tiêu Dao hoàn, bọn họ dâng phương thuốc lên rồi thì sau này hoàn toàn không cần lo lắng cuộc sống sau này.
Trịnh Trí Gia nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Tiêu Dao hoàn này chắc không phải bí dược của Toái Ngọc Cung mà là bút tích của Tạ Tụ.
Theo như ông suy đoán, quả thực tra ra được Tiêu Dao hoàn này bắt đầu tuồn ra từ Tạ gia, hơn nữa, Tạ Tụ cũng từng thay tên đổi họ bán thứ tương tự.
Nếu như vậy, việc Khúc Cửu Nhất sẽ yêu Tạ Tụ chỉ e cũng đáng giá thương thảo.
Tạ Tụ nắm giữ phương thuốc của Tiêu Dao hoàn, mang tới lợi nhuận khổng lồ cho Toái Ngọc Cung, Khúc Cửu Nhất dù có không thích nam nhân chẳng lẽ còn không thích bạc trắng sao?
Lại nói, nghĩ như vậy thì cũng có rất nhiều chuyện có thể hiểu được.
Ví dụ như vì sao Tạ Anh lại cố chấp muốn đưa Tạ Tụ về?
Có thể là vì Tạ gia cũng muốn phương thuốc của Tiêu Dao hoàn hay không?
Sinh ở hoàng cung, nháy mắt, Trịnh Trí Gia đã nghĩ ra rất nhiều, tự giác suy nghĩ cẩn thận những điều còn tiềm ẩn nên ông chẳng ngại cho Tạ Anh chút quyền lợi để xử lý mọi chuyện. Nếu phương thuốc Tiêu Dao hoàn này cũng có một chén canh của ông thì sau này, chính mình ở quan trường càng như cá gặp nước.
"Tạ Tụ hình như có hơi khiếp sợ nhưng rất mau đã bình tĩnh lại" Thuộc hạ báo lại kỹ càng, "Sau đó, Tạ Tụ hình như có phái người tới tiếp xúc với Tạ Anh nhưng Tạ Anh từ chối, trước mắt, huynh muội bọn họ chưa tiếp xúc trực tiếp"
"Tạ Anh thông minh, biết bây giờ gặp mặt Tạ Tụ thì hắn chắc chắn sẽ không để mặc nàng ở lại nơi này tiếp. Dứt khoát chờ tới khi chuyện tiến hành được đại khái rồi, quyền chủ động nằm trong tay nàng rồi lại đi tìm Tạ Tụ để đàm phán là có thể chiếm được ưu thế" Trịnh Trí Gia thở dài, "Nếu ngày nào đó nàng tiến cung, với địa vị của Tạ gia chỉ e ngồi được tới hậu vị".
Chỉ tiếc rằng Tạ gia hẳn chẳng muốn cuốn vào cuộc tranh đấu trong cung. Hơn nữa, Tạ Anh đã lộ mặt trên giang hồ, sẽ không có khả năng vào cung được nữa.
"Tiếp tục theo dõi sát Tạ Anh" Trịnh Trí Gia sai sử, "Có dị động gì lập tức tới báo"
"Rõ"
"Công công, bên Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung..."
"Chúng ta không nhúng tay, miễn cho bọn họ liên thủ lại đối phó chúng ta trước. Giữa bọn họ đã như nước với lửa, cho dù chúng ta chẳng làm gì, ngày nào họ nhìn thấy đối phương, trong lòng cũng sẽ có lửa. Một khi đã vậy, chúng ta nào phải sốt ruột chứ?" Trịnh Trí Gia cười phá lên, "Gần tiêu cục còn như truyền ra tin tức Khúc Thu Thủy tới. Đại hội võ lâm này đúng là rất náo nhiệt!"
Buổi sáng.
Bang chủ Liễu Diệp bang Kỳ Liễu Diệp tự cho mình từng có "tình hoạn nạn" với Khúc Cửu Nhất, bây giờ thấy Khúc Cửu Nhất đi đâu cũng dẫn Tạ Tụ theo, trong lòng càng thêm đắc ý.
Ông biết ngay giữa hai người này có vấn đề.
Quả nhiên là vậy!
"Khúc cung chủ, thiếu chủ bên Hồng Liên đạo chậm chạp chưa tới" Kỳ Liễu Diệp nhỏ giọng nói với Khúc Cửu Nhất, "Nghe nói thiếu chủ này từ trước tới nay đều xuất quỷ nhập thần, chỉ e muốn gây khó dễ cho Toái Ngọc Cung ngươi"
Hôm nay là ngày chính thức khai mạc đại hội võ lâm, các đại môn phái đều ngồi ở vị trí đã được sắp xếp trước. Nhưng cũng có mấy người muốn ra vẻ, mãi tới cuối mới chậm rãi tới muộn, trông như những người khác đều đang đợi bọn họ.
Nhưng bên Khúc Cửu Nhất lại chẳng phô trương cái gì.
Trước kia, bên Toái Ngọc Cung sẽ là bên khoe khoang nhất nhưng bây giờ lại khiêm tốn khiến Kỳ Liễu Diệp cảm thấy có hơi lạ.
Dù sao bên Hồng Liên đạo hạ quyết tâm tới cuối cùng.
"Bình thường khoe ra không sao nhưng tới lúc mấu chốt, vẫn nên khiêm tốn chút mới tốt. Nếu không, mọi người đều thù phú" Khúc Cửu Nhất thích làm màu không sai nhưng cũng phải tùy chỗ tùy lúc mà làm màu.
Tính kỹ ra, vô số đại hội võ lâm, những người lên sàn đầy phong cách thì tới cuối ra về có mấy người còn giữ được phong cách?
Phần lớn đều là những người đã sớm trà trộn vào trong, người chờ tới cuối cùng mới nổi cơn sóng dữ mới là nhân vật phong vân cuối cùng trong đại hội võ lâm.
Khúc Cửu Nhất đương nhiên sẽ không tranh đoạt hư danh gì với Hồng Liên đạo vào lúc này.
Người trong giang hồ không hề ít người ghét phú, trước để Hồng Liên đạo gánh một đợt trước.
Còn nữa, nếu nơi này có thế ngoại cao nhân gì lui tới, chắc chắn cũng sẽ nhìn về phía Hồng Liên đạo. Toái Ngọc Cung y khiêm tốn lắm, không giống với mấy môn phái kiêu ngạo không ai bì nổi này.
"Khúc cung chủ nói có ý tứ thâm sâu" Kỳ Liễu Diệp cân nhắc một lúc cứ cảm thấy Khúc Cửu Nhất ám chỉ gì đó.
"Liễu Diệp bang các ngươi cũng có tiền, tốt nhất nên khiêm tốn một chút" Khúc Cửu Nhất ngáp một cái, "Nếu không sau đại hội võ lâm, chỉ e có không ít người tới bang phải các người "cướp phú tế bần*".
*Cướp của người giàu chia cho người nghèo
"Bọn họ dám?!" Kỳ Liễu Diệp gần như không quá tin.
"Kỳ bang chủ vẫn nên tin thì hơn" Phù Dương sơn chủ cười tủm tỉm sờ râu mình, "Kể cũng lạ, gần đây trên giang hồ quả thực có thêm rất nhiều gương mặt xa lạ, nhân tài mới xuất hiện rất nhiều khiến lão hủ ta thực sự không nhìn được hết"
"Ít nhiều gia tộc lánh đời đều đưa hài tử ra, cùng muốn mượn tay Bách Hiểu Sinh xếp hạng lại lần nữa. Bọn họ sao lại không biểu hiện một phen cho được?" Kỳ Liễu Diệp khinh thường, "Cuộc đời ta ghét nhất các gia tộc lánh đời đó. Nếu muốn lánh đời thì phải lánh đời cho đúng. Cũng chỉ có cái danh lánh đời thôi, làm kỹ nữ lại cứ muốn người khác lập đền thờ"
"Đối với những người mới ra tới giang hồ, hai chữ "lánh đời" này khiến họ cảm thấy thực sự là một thế lực lợi hại vô cùng" Phù Dương sơn chủ cười cười, "Chỉ là nếu thực sự có thực lực cường đại, sao còn cần lánh đời?"
Nói trắng là lòng họ nắm lấy bí tịch cao cường của tổ tiên rồi lại chẳng có cách nào quang minh chính đại lấy ra dùng, cũng chẳng có tiền vốn bảo vệ mình, không thể không lánh đời, chờ đợi hậu nhân có thể trọng chấn vinh quang gia tộc mà thôi.
"Tạ thần y, nếu không ngươi bán cho ta chút dược phòng thân?" Kỳ Liễu Diệp không khỏi đánh chủ ý tới Tạ Tụ đang im lặng ở một bên.
"Dược của huynh ấy không bán" Khúc Cửu Nhất từ chối thẳng thay cho Tạ Tụ.
Dược của Tạ Tụ đều dùng để phòng thân, nếu tùy tiện cho người khác, sau này người khác dùng dược làm chuyện ác thì không phải tính tới đầu Tạ Tụ à?
"Khúc cung chủ ngươi đúng là keo kiệt" Kỳ Liễu Diệp rõ ràng hiểu lầm cái gì nhưng cũng không dám tiếp tục lôi kéo làm quen với Tạ Tụ, "Ài, Khúc cung chủ, Tạ thần y, ngươi xem người bên kia có phải Tôn An "tam bất cứu" hơn 20 năm trước hay không?"
Tam bất cứu*?
*Ba loại người không cứu
Tạ Tụ lập tức nhìn qua.
Tôn An tam bất cứu, 20 năm trước từng được Bách Hiểu Sinh gọi là thần y đệ nhất thiên hạ. Nhưng quy củ của hắn cổ quái, đã từng nói "không phải lúc sắp chết thì không cứu, không cho tiền khám bệnh không cứu, không tới tìm lúc trời nắng thì không cứu"
Thường người tới tìm y hỏi dược có lúc vì dầm mưa mà không hề được hắn chữa trị cho, khiến người khác hận tới ngứa răng.
Nhưng người như vậy đúng thực là thần y từng có tiếng tăm vang dội nhất giang hồ.
Nhưng mười mấy năm trước, Tôn An hình như vì cứu một người mà phá vỡ quy tắc "tam bất cứu" của mình, bị không ít người bệnh bị hắn từ chối tới trả thù, chỉ có thể thoái ẩn giang hồ.
Quy củ giang hồ chính là như vậy, nếu ngươi đặt ra cho mình một quy củ, từ chối những người khác, trong khoảng thời gian ngắn, họ chẳng thể làm gì ngươi cả. Một khi chính ngươi đi đầu phá vỡ quy tắc, vậy thì những người khác sẽ tới công kích tập thể.
Tạ Tụ cũng từng muốn tìm kiếm hỏi thăm tung tích hắn nhưng vẫn luôn không được như mong muốn, lại không ngờ rằng được gặp ở nơi này.
Còn Tôn An, trong ánh mắt hoặc nghi hoặc hoặc kinh ngạc của mọi người, chậm rãi ngồi ở vị trí của Hồng Liên đạo, theo sau còn có một người hầu mang mặt nạ che mặt.
Tôn An vậy mà được Hồng Liên đạo mời chào?
À há!
Nhất thời, ánh mắt nhìn về phía Tạ Tụ lập tức nhiều lên.
Hồng Liên đạo mời chào Tôn An rõ ràng là muốn thi đấu với Tạ Tụ của Toái Ngọc Cung!
Lần này có trò hay để xem rồi.
"Yên tâm, hắn chẳng so được với huynh" Khúc Cửu Nhất vỗ vỗ vai trấn an Tạ Tụ, "Lão nhân chết bầm này lớn lên với cái dáng vẻ này, vừa nhìn đã biết không có mệnh của nhân vật quan trọng. Chính thần y lập ra quy củ kỳ quái này cho bản thân tới cuối cùng gần như đều phải chết, huynh đừng lập mấy quy củ kỳ quái gì nha"
Làm thần y hoặc là luôn không cứu hoặc là luôn cứu.
Một hai phải lập mấy thứ quy tắc cổ quái còn đắc tội với một đống người, cuối cùng chính mình còn vi phạm lời thề tuân thủ quy củ, có gì khác với đi tìm chết đâu?
Khúc Cửu Nhất không thể để Tạ Tụ phạm vào sai lầm ngu xuẩn ấy.
Cùng với sự xuất hiện của Tôn An, sau đó cứ một cái rồi lại một cái "cao nhân giang hồ" đi tới trước mặt mọi người, nhất tề ngồi ở vị trị của Hồng Liên đạo.
Trái với bên Toái Ngọc Cung, ngoài Tạ Tụ ra thì còn lại đều là các đệ tử mặc phục sức của Toái Ngọc Cung, nhìn qua khí thế yếu hơn người ta không ít.
Chỉ là đám người Lê Hoa sát ngồi bên cạnh Hồng Liên đạo lại biết, nữ tử mặt trẻ con đứng cạnh Tuyết Tiêu Tiêu là sát thủ vương bài từng khiến bọn họ kiêu ngạo nhưng đau đầu!
Trước đó vài ngày, Lê Hoa sát thử phái vài người tới tiếp xúc với lão Tam, lão Tam cũng đồng ý rồi. Vốn Lê Hoa sát cho rằng có thể nhỏ cỏ tận gốc nhưng không ngờ võ công của lão Tam còn tiến bộ hơn trước, hơn nữa còn có Tuyết Tiêu Tiêu theo sát phía sau, hai người nắm tay ngược lại giết gần hết mấy sát thủ mà Lê Hoa sát phái đi.
Bây giờ, Lê Hoa sát lòng người lay động, ai cũng chẳng dám tới gây phiền toái cho lão Tam.
Hơn nữa, lão Tam cũng lén liên hệ với một ít sát thủ của Lê Hoa sát, lấy ra chút lộ phí và khế thân đều là thân phận lương dân nhà trong sạch, chỉ cần đồng ý liên thủ với lão Tam thì có thể thành công lui về trong tay Lê Hoa sát, mang theo tiền gom được lúc làm sát thủ chạy tới nông thôn đi làm một lão gia phú hộ có ruộng đất, có thể cưới năm, ba nữ nhân.
Sức hấp dẫn quả thực quá lớn!
Lê Hoa sát bị lỗ nặng, cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
"Cung chủ, ta thấy những ẩn sĩ cao nhân đó chẳng qua cũng chỉ có vậy" Tuyết Tiêu Tiêu bĩu môi, có hơi khinh thường nhìn cái cách "từng người lên sàn một" ở đối diện.
"Cao thủ tông sư thực sự còn chưa tới" Khúc Cửu Nhất lắc đầu, "Hồng Liên đạo không thể để những người có chiến lực tốt nhất ở ngoài, ngươi phải kiên nhẫn hơn một chút. Nếu có thể học được gì đó từ những người ở ngoài cũng sẽ khiến võ công của ngươi tiến bộ hơn nhiều"
"Cung chủ, ta và lão Tam dùng bộ kiếm pháp của ngài cho chúng ta trước đó, song kiếm hợp bích, uy lực lớn vô cùng, cho dù đối đầu với tông sư, ta và lão Tam cũng có sức chiến đấu!" Nói tới đây, Tuyết Tiêu Tiêu liền bất giác càng thêm bội phục cung chủ nhà mình.
Lúc ấy, cung chủ cầm hai quyển kiếm pháp nam nữ kết hợp do y tự nghĩ ra, trực tiếp đưa tới tay Tuyết Tiêu Tiêu và lão Tam, nói, "Từ xưa tới nay, song kiếm hợp bích đều là một trong những kịch bản bất bại của võ lâm. Bất kể đối phương có lợi hại tới mức nào, chỉ cần song kiếm hợp bích, kết hợp mạnh mẽ thì đều có thể chuyển bại thành thắng. Trước có Tiểu Long Nữ và Dương Quá đại chiến Kim Luân Pháp Vương, sau có Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân đại chiến hùng bá Đế Thích Thiên, hai người các ngươi cũng chắc chắn có thể, luyện cho tốt, ta rất coi trọng các ngươi!"
Nói cũng lạ.
Khi luyện kiếm pháp này một mình, Tuyết Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy nó là một quyển kiếm pháp thượng thừa bình thường, cũng chẳng có chỗ lợi hại nào cả.
Nhưng khi nàng cùng lão Tam thi triển, hai bên càng ăn ý thì uy lực của bộ kiếm quyết lại càng mạnh.
Cung chủ nói, sau này bọn họ còn có thể trở nên mạnh hơn, điều này khiến cho Tuyết Tiêu Tiêu và lão Tam kích động không thôi.
Đại hội võ lâm lần này, Hồng Liên đạo đã mời tới không ít cao thủ nhưng cung chủ vẫn ngồi vững như đỉnh Thái Sơn, bọn họ còn đang lo lắng cung chủ có thể lấy một địch nhiều được không mà không ngờ cung chủ lại dốc lòng sáng chế ra võ công lợi hại như vậy?
Tài năng của cung chủ quả thực từ cổ chí kim chưa từng có!
"Ừm, đợi lát nữa sẽ cho các ngươi lên" Khúc Cửu Nhất gật gật đầu nói, "Các ngươi là vương bài của ta, không thể lên sân khấu dễ dàng được. Chuyện trước đó vẫn giao cho các sư đệ sư muội đi"
"Rõ"
Đại hội võ lâm diễn ra liên tục trong ba ngày, hai ngày đầu hầu như đều là các đệ tử không phải quá giỏi nhưng cũng sẽ không quá kém bắt đầu luận võ.
Vì chính đạo tà đạo đều tham gia cho nên vì để công bằng, tất cả đều được quyết định bằng rút thăm, người thi đấu cũng sẽ do các đại chưởng môn tự quyết định. Nếu chưởng môn môn phái nào đủ tự tin thì có thể để một đệ tử thi đấu nhiều lần.
Kể từ đó, sẽ hạ thấp khả năng thao tác ngầm, thực sự để những người có võ công xuất sắc cũng có thể trổ hết tài năng.
Chờ tới khi mặt trời lên cao, mắt thấy sắp tới giờ ăn trưa rồi thì thiếu chủ Hồng Liên đạo mới khoan thai tới muộn.
Hắn đã chẳng còn dáng vẻ như lần trước Khúc Cửu Nhất thấy mà bây giờ khoác lên bộ y phục quý giá, khóe miệng có nụ cười như có như không, đầu đội ngọc quan vô cùng trân quý, trong vòng vây của thuộc hạ chậm rãi đi tới.
Trong chốn giang hồ, có rất nhiều người chỉ là nghe danh nhưng chưa từng thấy được thiếu chủ Hồng Liên đạo, bây giờ, thiếu chủ Hồng Liên đạo lộ diện lần đầu tiên đương nhiên hấp dẫn vô số ánh mắt người nhìn.
Trong khi kinh ngạc rằng thiếu chủ của Hồng Liên đạo lại trẻ tuổi như vậy thì về các mặt khác cũng phải cảm thán rằng giang hồ bây giờ quả nhiên là một lớp thế hệ mới thay thế lớp người cũ. Hai người cầm quyền của hai môn phái đỉnh cấp đều trẻ tuổi và thâm sâu khó lường.
Ánh mắt của Khúc Cửu Nhất cũng dần trở nên nghiêm túc.
Y cảm nhận được áp lực to lớn từ trên người của thiếu chủ Hồng Liên đạo.
Lúc trước ở hội hoa đăng chùa, Khúc Cửu Nhất chưa đạt tới cảnh giới tông sư, chỉ có thể cảm nhận được Trần Tiểu Lang bán đèn lồng có võ công lợi hại nhưng cụ thể là mạnh tới mức nào thì y lại không rõ lắm.
Nhưng bây giờ, Khúc Cửu Nhất lại có thể cảm nhận được rõ ràng rằng thiếu chủ Hồng Liên đạo giống như y, còn trẻ đã là nhân vật cấp tông sư.
Hơn nữa, đối phương ở cảnh giới này chỉ e có trình độ cao hơn chứ chẳng hề thấp hơn so với y.
Người có thể ngồi vững trên vị trí thiếu chủ Hồng Liên đạo quả nhiên không đơn giản.
Khúc Cửu Nhất không khỏi nắm chặt tay Tạ Tụ, tựa như muốn được lan tỏa chút hơi ấm từ lòng bàn tay của Tạ Tụ.
Từ lúc y xuyên qua thế giới này tới nay, đây là lần đầu tiên Khúc Cửu Nhất gặp được nhân vật khiến y thấy nguy hiểm.
Tạ Tụ nắm ngược lại tay Khúc Cửu Nhất, bày tỏ thái độ của mình.
Cho dù đối phương cũng là tông sư, hắn cũng sẽ trợ giúp Khúc Cửu Nhất để cùng nhau chiến thắng đối phương.
"Trần Thủy Hồng Liên đạo, bái kiến chư vị đồng đạo giang hồ" Trần Thủy hơi mỉm cười, nhìn thẳng Khúc Cửu Nhất, "Khúc cung chủ, lâu ngày không gặp, võ công của ngài hình như tiến bộ hơn nhiều rồi, thực sự rất đáng mừng"
Khúc Cửu Nhất ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn người nọ chậm rãi nói, "Nói miệng chẳng có bằng chứng, chúc mừng cũng không thể nói miệng suông được. Nếu Trần thiếu chủ có chuẩn bị lễ vật thì trực tiếp phái người đưa tới Toái Ngọc Cung ta là được"
"Lễ vật của ta chẳng lẽ Khúc cung chủ không nhận được?" Trần Thủy có hơi nghi hoặc nhìn Khúc Cửu Nhất, "Khúc cung chủ bây giờ ôm mỹ nhân trong ngực, nắm quyền rồi, ta nghĩ tới nghĩ lui, Khúc cung chủ cũng chỉ còn thiếu sót đôi chút về nhân duyên với phụ mẫu nên ta tặng mẫu thân ngài quay về cho ngài. Đại lễ như vậy, Khúc cung chủ hẳn phải cảm tạ ta đàng hoàng mới phải"
Ha ha.
Quả nhiên là Hồng Liên đạo các người giở trò.
Cái gì?
Khúc Thu Thủy đã trở lại?
Không ít chưởng môn nhớ tới sự tích vinh quang của nữ nhân Khúc Thu Thủy này, nhất thời mặt nhăn lại.
Dẫu có là Phù Dương sơn chủ và Kỳ Liễu Diệp cũng có hơi lo lắng nhìn Khúc Cửu Nhất.
Nếu Khúc Thu Thủy quay về, Toái Ngọc Cung này chỉ e chẳng yên bình như bây giờ. Là người ủng hộ Toái Ngọc Cung, bọn họ đương nhiên cũng bị ảnh hưởng.
"Vậy đúng là cảm ơn" Khúc Cửu Nhất cũng có thái độ tốt đẹp, "Nếu ta gặp được mẫu thân ta, nhất định sẽ khen ngợi phong thái của Trần thiếu chủ ngài trước mặt bà ấy một phen. Tuy rằng tuổi ngài đã quá 25, mẫu thân nhà ta có thể hơi ghét bỏ. Nhưng không sao, y thuật của Tạ Tụ nhà ta vô song, dẫu có dùng dược để thiếu chủ trông trẻ ra vài tuổi cũng không khó.
"Láo xược!"
"Ngươi dám vô lễ với thiếu chủ ta?!"
Trần Thủy còn chưa tức giận, những thuộc hạ Hồng Liên đạo bên cạnh hắn phẫn nộ bừng bừng.
Bọn họ đồng loạt rút đao ra hệt như chỉ cần Trần Thủy ra lệnh một tiếng thì có thể đi lên chém Khúc Cửu Nhất vậy.
Mà trong những người này, Khúc Cửu Nhất rõ ràng thấy được Phàn Đình đang che mặt ở trong.
Không thể không nói, Phàn Đình làm rất khá.
"Ài, đừng tức giận" Trần Thủy cười, để họ lui xuống, "Nếu hai vị Khúc cung chủ thực sự có thể tâm bình khí hòa thương lượng về chuyện của ta, cũng coi như ta làm được một chuyện tốt"
Chỉ tiếc, Khúc Thu Thủy liên tục bắt gần mấy chục đệ tử Toái Ngọc Cung, ai nấy đều tỏ ra trung thành và tận tâm với Khúc Cửu Nhất chứ không muốn trung thành với bà ta, bây giờ bà ta đang rất bực bội.
"Khụ, nếu Trần thiếu chủ tới rồi, vậy đại hội võ lâm chính thức bắt đầu!" Vị thái sơn bắc đẩu được mời tới lau mồ hôi trán, căng da đầu tuyên bố.
Dù sao ai cũng chẳng muốn trở thành một quả trứng kho trơn bóng từ trên xuống dưới.
Sau khi không có được tin tức của các đệ tử ở liên tiếp hai, ba Duyệt Lai khách trạm thì Khúc Cửu Nhất cũng đã nắm được đại khái địa chỉ hiện giờ của Khúc Thu Thủy.
Nhưng bây giờ, Khúc Thu Thủy không dám tùy ý ra tay với Khúc Cửu Nhất, bên Khúc Cửu Nhất cũng mừng rỡ yên lặng quan sát.
Đại hội võ lâm chính thức khai mạc trong khí thế giông bão sắp tới này.
Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung không có môn phái nào chịu vào ở Kim Phong tiêu cục nên bây giờ các môn phái trong giang hồ cũng cho rằng "hai hổ đánh nhau ắt có một con bị thương". Đối với điều này, hai môn phái đều chẳng cố ý đứng ra giải thích.
Bọn họ cũng biết, lời này cũng chẳng sai.
Một giang hồ chỉ có thể dung chứa được một môn phái chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Giữa Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo ắt sẽ có một trận long tranh hổ đấu.
Vì đại hội võ lâm lần này, Kim Phong tiêu cục cũng đã bỏ ra nhiều vốn. Chẳng những đưa tất cả các tiêu sư ra giữ gìn trật tự mà đồng thời còn mời không ít các thái sơn bắc đẩu* trong võ lâm tới làm giám khảo.
*Cụm này để chỉ người trong Thiếu Lâm tự nhé các bạn
Đương nhiên, đáng để đàm luận nhất vẫn là một nữ tử tên "A Anh" được Kim Phong tiêu cục giao cho phần lớn quyền lợi.
Nàng ấy đẹp tựa thiên tiên, vừa mới lộ mặt đã hốt trọn trái tim của những nam tử trẻ tuổi nơi đây. Vốn có một số nữ hiệp có nghĩ thầm tới việc tranh đoạt thứ tự trên "bảng mỹ nhân võ lâm", thấy vậy lại thấp hơn một nửa.
Nhưng khi có người tới gần nàng, các tiêu sư của Kim Phong tiêu cục sẽ canh giữ chặt chẽ bên cạnh nàng, không cho bất cứ kẻ nào tiếp cận.
A Anh giao tiếp tiến lui có chừng mực, hành sự cử chỉ chẳng hề có chút sai sót nào. Các môn phái chính đạo, tà đạo, còn cả những thế gia võ lâm vân vân, ân oán gút mắc giữa họ nhiều không kể xiết, nếu làm không cẩn thận, rất có thể sẽ khơi mào chiến tranh hai phái.
Bởi vậy, xếp vị trí như nào là nan đề lớn nhất hiện tại.
Nhưng vị A Anh cô nương này thực sự có khả năng, vị trí nàng xếp cho các thế lực đại môn phái gần như là phương pháp tối ưu nhất, thỉnh thoảng có mấy môn phái tự tạo công ăn việc làm cho mình cũng trở nên thành thật dưới sự phản kích của A Anh.
Ví dụ như Toái Ngọc Cung bây giờ, bên trái là Phù Dương sơn, bên phải là Liễu Diệp bang, mà Thương Hải bang ngồi phía sau Toái Ngọc Cung, đối diện là Hồng Liên đạo.
Theo lý, nếu có lời đồn "vương không gặp vương", lúc xếp vị trí nên xếp Toái Ngọc Cung xa hẳn so với Hồng Liên đạo mới phải.
Nhưng cố tình, A Anh lại đặt nó ở đối diện nhau, hệt như là chê lần này chưa đủ náo nhiệt, hấp dẫn biết bao người tới xem.
Kỳ quái là Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo không có bất cứ dị nghị gì với sự sắp xếp này.
Đại lão đã không lên tiếng thì những người khác càng chẳng dám lải nha lải nhải gì.
Bởi vậy, một cửa ải khó khăn này liền vượt qua được dễ như trở bàn tay.
Mấy đương gia của Kim Phong tiêu cục ăn nhiều cơm hơn gấp mấy lần bình thường vào tối hôm ấy.
"Tạ Anh này đúng là có chút bản lĩnh" Trịnh Trí Gia nghe thuộc hạ báo lại cảm thấy khá vừa lòng. Trước đó, khi hắn giao quyền cho Tạ Anh, không ít người đều không hiểu. Nếu không phải hắn kiên trì với bản thân thì ngược lại thiếu người giúp rồi.
"Đúng rồi, khi Tạ Tụ nhìn thấy muội muội hắn có biểu hiện gì?" Trịnh Trí Gia vẫn có chút kiêng kị với đôi huynh muội này.
Xét theo tình báo hiện giờ, Khúc Cửu Nhất tuyệt đối không phải người dễ dàng chìm đắm vào sắc đẹp, càng đừng nói tới Toái Ngọc Cung có một đống mỹ nhân, tuy Tạ Tụ xuất sắc nhưng Toái Ngọc Cung nhiều mỹ nhân như vậy, chỉ e Khúc Cửu Nhất cũng chẳng ham sắc nghiêm trọng như người ngoài đồn.
Tạ Tụ rõ ràng là bị bắt tới Toái Ngọc Cung, cuối cùng lại có thể phản kích lúc cùng đường, khiến Khúc Cửu Nhất yêu hắn, chỉ e thủ đoạn của hắn cũng chẳng tệ.
Còn cả Tiêu Dao hoàn kia...
Trịnh Trí Gia là hoạn quan, không dùng được thứ này nhưng lại biết thứ cỏn con này vô cùng được yêu thích ở hoàng cung đại nội. Nghe nói ngay cả Thánh Thượng thỉnh thoảng có hứng thú cũng sẽ dùng một viên. Trên có dùng dưới ắt có người nghe, những vương công quý tộc đó càng không phải nói.
Thái Y viện cũng có không ít viện sĩ nghiên cứu tỉ mỉ Tiêu Dao hoàn này. Nếu có thể phân tích được phương thuốc thì sẽ có được khoản lợi nhuận kếch xù của Tiêu Dao hoàn, bọn họ dâng phương thuốc lên rồi thì sau này hoàn toàn không cần lo lắng cuộc sống sau này.
Trịnh Trí Gia nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Tiêu Dao hoàn này chắc không phải bí dược của Toái Ngọc Cung mà là bút tích của Tạ Tụ.
Theo như ông suy đoán, quả thực tra ra được Tiêu Dao hoàn này bắt đầu tuồn ra từ Tạ gia, hơn nữa, Tạ Tụ cũng từng thay tên đổi họ bán thứ tương tự.
Nếu như vậy, việc Khúc Cửu Nhất sẽ yêu Tạ Tụ chỉ e cũng đáng giá thương thảo.
Tạ Tụ nắm giữ phương thuốc của Tiêu Dao hoàn, mang tới lợi nhuận khổng lồ cho Toái Ngọc Cung, Khúc Cửu Nhất dù có không thích nam nhân chẳng lẽ còn không thích bạc trắng sao?
Lại nói, nghĩ như vậy thì cũng có rất nhiều chuyện có thể hiểu được.
Ví dụ như vì sao Tạ Anh lại cố chấp muốn đưa Tạ Tụ về?
Có thể là vì Tạ gia cũng muốn phương thuốc của Tiêu Dao hoàn hay không?
Sinh ở hoàng cung, nháy mắt, Trịnh Trí Gia đã nghĩ ra rất nhiều, tự giác suy nghĩ cẩn thận những điều còn tiềm ẩn nên ông chẳng ngại cho Tạ Anh chút quyền lợi để xử lý mọi chuyện. Nếu phương thuốc Tiêu Dao hoàn này cũng có một chén canh của ông thì sau này, chính mình ở quan trường càng như cá gặp nước.
"Tạ Tụ hình như có hơi khiếp sợ nhưng rất mau đã bình tĩnh lại" Thuộc hạ báo lại kỹ càng, "Sau đó, Tạ Tụ hình như có phái người tới tiếp xúc với Tạ Anh nhưng Tạ Anh từ chối, trước mắt, huynh muội bọn họ chưa tiếp xúc trực tiếp"
"Tạ Anh thông minh, biết bây giờ gặp mặt Tạ Tụ thì hắn chắc chắn sẽ không để mặc nàng ở lại nơi này tiếp. Dứt khoát chờ tới khi chuyện tiến hành được đại khái rồi, quyền chủ động nằm trong tay nàng rồi lại đi tìm Tạ Tụ để đàm phán là có thể chiếm được ưu thế" Trịnh Trí Gia thở dài, "Nếu ngày nào đó nàng tiến cung, với địa vị của Tạ gia chỉ e ngồi được tới hậu vị".
Chỉ tiếc rằng Tạ gia hẳn chẳng muốn cuốn vào cuộc tranh đấu trong cung. Hơn nữa, Tạ Anh đã lộ mặt trên giang hồ, sẽ không có khả năng vào cung được nữa.
"Tiếp tục theo dõi sát Tạ Anh" Trịnh Trí Gia sai sử, "Có dị động gì lập tức tới báo"
"Rõ"
"Công công, bên Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung..."
"Chúng ta không nhúng tay, miễn cho bọn họ liên thủ lại đối phó chúng ta trước. Giữa bọn họ đã như nước với lửa, cho dù chúng ta chẳng làm gì, ngày nào họ nhìn thấy đối phương, trong lòng cũng sẽ có lửa. Một khi đã vậy, chúng ta nào phải sốt ruột chứ?" Trịnh Trí Gia cười phá lên, "Gần tiêu cục còn như truyền ra tin tức Khúc Thu Thủy tới. Đại hội võ lâm này đúng là rất náo nhiệt!"
Buổi sáng.
Bang chủ Liễu Diệp bang Kỳ Liễu Diệp tự cho mình từng có "tình hoạn nạn" với Khúc Cửu Nhất, bây giờ thấy Khúc Cửu Nhất đi đâu cũng dẫn Tạ Tụ theo, trong lòng càng thêm đắc ý.
Ông biết ngay giữa hai người này có vấn đề.
Quả nhiên là vậy!
"Khúc cung chủ, thiếu chủ bên Hồng Liên đạo chậm chạp chưa tới" Kỳ Liễu Diệp nhỏ giọng nói với Khúc Cửu Nhất, "Nghe nói thiếu chủ này từ trước tới nay đều xuất quỷ nhập thần, chỉ e muốn gây khó dễ cho Toái Ngọc Cung ngươi"
Hôm nay là ngày chính thức khai mạc đại hội võ lâm, các đại môn phái đều ngồi ở vị trí đã được sắp xếp trước. Nhưng cũng có mấy người muốn ra vẻ, mãi tới cuối mới chậm rãi tới muộn, trông như những người khác đều đang đợi bọn họ.
Nhưng bên Khúc Cửu Nhất lại chẳng phô trương cái gì.
Trước kia, bên Toái Ngọc Cung sẽ là bên khoe khoang nhất nhưng bây giờ lại khiêm tốn khiến Kỳ Liễu Diệp cảm thấy có hơi lạ.
Dù sao bên Hồng Liên đạo hạ quyết tâm tới cuối cùng.
"Bình thường khoe ra không sao nhưng tới lúc mấu chốt, vẫn nên khiêm tốn chút mới tốt. Nếu không, mọi người đều thù phú" Khúc Cửu Nhất thích làm màu không sai nhưng cũng phải tùy chỗ tùy lúc mà làm màu.
Tính kỹ ra, vô số đại hội võ lâm, những người lên sàn đầy phong cách thì tới cuối ra về có mấy người còn giữ được phong cách?
Phần lớn đều là những người đã sớm trà trộn vào trong, người chờ tới cuối cùng mới nổi cơn sóng dữ mới là nhân vật phong vân cuối cùng trong đại hội võ lâm.
Khúc Cửu Nhất đương nhiên sẽ không tranh đoạt hư danh gì với Hồng Liên đạo vào lúc này.
Người trong giang hồ không hề ít người ghét phú, trước để Hồng Liên đạo gánh một đợt trước.
Còn nữa, nếu nơi này có thế ngoại cao nhân gì lui tới, chắc chắn cũng sẽ nhìn về phía Hồng Liên đạo. Toái Ngọc Cung y khiêm tốn lắm, không giống với mấy môn phái kiêu ngạo không ai bì nổi này.
"Khúc cung chủ nói có ý tứ thâm sâu" Kỳ Liễu Diệp cân nhắc một lúc cứ cảm thấy Khúc Cửu Nhất ám chỉ gì đó.
"Liễu Diệp bang các ngươi cũng có tiền, tốt nhất nên khiêm tốn một chút" Khúc Cửu Nhất ngáp một cái, "Nếu không sau đại hội võ lâm, chỉ e có không ít người tới bang phải các người "cướp phú tế bần*".
*Cướp của người giàu chia cho người nghèo
"Bọn họ dám?!" Kỳ Liễu Diệp gần như không quá tin.
"Kỳ bang chủ vẫn nên tin thì hơn" Phù Dương sơn chủ cười tủm tỉm sờ râu mình, "Kể cũng lạ, gần đây trên giang hồ quả thực có thêm rất nhiều gương mặt xa lạ, nhân tài mới xuất hiện rất nhiều khiến lão hủ ta thực sự không nhìn được hết"
"Ít nhiều gia tộc lánh đời đều đưa hài tử ra, cùng muốn mượn tay Bách Hiểu Sinh xếp hạng lại lần nữa. Bọn họ sao lại không biểu hiện một phen cho được?" Kỳ Liễu Diệp khinh thường, "Cuộc đời ta ghét nhất các gia tộc lánh đời đó. Nếu muốn lánh đời thì phải lánh đời cho đúng. Cũng chỉ có cái danh lánh đời thôi, làm kỹ nữ lại cứ muốn người khác lập đền thờ"
"Đối với những người mới ra tới giang hồ, hai chữ "lánh đời" này khiến họ cảm thấy thực sự là một thế lực lợi hại vô cùng" Phù Dương sơn chủ cười cười, "Chỉ là nếu thực sự có thực lực cường đại, sao còn cần lánh đời?"
Nói trắng là lòng họ nắm lấy bí tịch cao cường của tổ tiên rồi lại chẳng có cách nào quang minh chính đại lấy ra dùng, cũng chẳng có tiền vốn bảo vệ mình, không thể không lánh đời, chờ đợi hậu nhân có thể trọng chấn vinh quang gia tộc mà thôi.
"Tạ thần y, nếu không ngươi bán cho ta chút dược phòng thân?" Kỳ Liễu Diệp không khỏi đánh chủ ý tới Tạ Tụ đang im lặng ở một bên.
"Dược của huynh ấy không bán" Khúc Cửu Nhất từ chối thẳng thay cho Tạ Tụ.
Dược của Tạ Tụ đều dùng để phòng thân, nếu tùy tiện cho người khác, sau này người khác dùng dược làm chuyện ác thì không phải tính tới đầu Tạ Tụ à?
"Khúc cung chủ ngươi đúng là keo kiệt" Kỳ Liễu Diệp rõ ràng hiểu lầm cái gì nhưng cũng không dám tiếp tục lôi kéo làm quen với Tạ Tụ, "Ài, Khúc cung chủ, Tạ thần y, ngươi xem người bên kia có phải Tôn An "tam bất cứu" hơn 20 năm trước hay không?"
Tam bất cứu*?
*Ba loại người không cứu
Tạ Tụ lập tức nhìn qua.
Tôn An tam bất cứu, 20 năm trước từng được Bách Hiểu Sinh gọi là thần y đệ nhất thiên hạ. Nhưng quy củ của hắn cổ quái, đã từng nói "không phải lúc sắp chết thì không cứu, không cho tiền khám bệnh không cứu, không tới tìm lúc trời nắng thì không cứu"
Thường người tới tìm y hỏi dược có lúc vì dầm mưa mà không hề được hắn chữa trị cho, khiến người khác hận tới ngứa răng.
Nhưng người như vậy đúng thực là thần y từng có tiếng tăm vang dội nhất giang hồ.
Nhưng mười mấy năm trước, Tôn An hình như vì cứu một người mà phá vỡ quy tắc "tam bất cứu" của mình, bị không ít người bệnh bị hắn từ chối tới trả thù, chỉ có thể thoái ẩn giang hồ.
Quy củ giang hồ chính là như vậy, nếu ngươi đặt ra cho mình một quy củ, từ chối những người khác, trong khoảng thời gian ngắn, họ chẳng thể làm gì ngươi cả. Một khi chính ngươi đi đầu phá vỡ quy tắc, vậy thì những người khác sẽ tới công kích tập thể.
Tạ Tụ cũng từng muốn tìm kiếm hỏi thăm tung tích hắn nhưng vẫn luôn không được như mong muốn, lại không ngờ rằng được gặp ở nơi này.
Còn Tôn An, trong ánh mắt hoặc nghi hoặc hoặc kinh ngạc của mọi người, chậm rãi ngồi ở vị trí của Hồng Liên đạo, theo sau còn có một người hầu mang mặt nạ che mặt.
Tôn An vậy mà được Hồng Liên đạo mời chào?
À há!
Nhất thời, ánh mắt nhìn về phía Tạ Tụ lập tức nhiều lên.
Hồng Liên đạo mời chào Tôn An rõ ràng là muốn thi đấu với Tạ Tụ của Toái Ngọc Cung!
Lần này có trò hay để xem rồi.
"Yên tâm, hắn chẳng so được với huynh" Khúc Cửu Nhất vỗ vỗ vai trấn an Tạ Tụ, "Lão nhân chết bầm này lớn lên với cái dáng vẻ này, vừa nhìn đã biết không có mệnh của nhân vật quan trọng. Chính thần y lập ra quy củ kỳ quái này cho bản thân tới cuối cùng gần như đều phải chết, huynh đừng lập mấy quy củ kỳ quái gì nha"
Làm thần y hoặc là luôn không cứu hoặc là luôn cứu.
Một hai phải lập mấy thứ quy tắc cổ quái còn đắc tội với một đống người, cuối cùng chính mình còn vi phạm lời thề tuân thủ quy củ, có gì khác với đi tìm chết đâu?
Khúc Cửu Nhất không thể để Tạ Tụ phạm vào sai lầm ngu xuẩn ấy.
Cùng với sự xuất hiện của Tôn An, sau đó cứ một cái rồi lại một cái "cao nhân giang hồ" đi tới trước mặt mọi người, nhất tề ngồi ở vị trị của Hồng Liên đạo.
Trái với bên Toái Ngọc Cung, ngoài Tạ Tụ ra thì còn lại đều là các đệ tử mặc phục sức của Toái Ngọc Cung, nhìn qua khí thế yếu hơn người ta không ít.
Chỉ là đám người Lê Hoa sát ngồi bên cạnh Hồng Liên đạo lại biết, nữ tử mặt trẻ con đứng cạnh Tuyết Tiêu Tiêu là sát thủ vương bài từng khiến bọn họ kiêu ngạo nhưng đau đầu!
Trước đó vài ngày, Lê Hoa sát thử phái vài người tới tiếp xúc với lão Tam, lão Tam cũng đồng ý rồi. Vốn Lê Hoa sát cho rằng có thể nhỏ cỏ tận gốc nhưng không ngờ võ công của lão Tam còn tiến bộ hơn trước, hơn nữa còn có Tuyết Tiêu Tiêu theo sát phía sau, hai người nắm tay ngược lại giết gần hết mấy sát thủ mà Lê Hoa sát phái đi.
Bây giờ, Lê Hoa sát lòng người lay động, ai cũng chẳng dám tới gây phiền toái cho lão Tam.
Hơn nữa, lão Tam cũng lén liên hệ với một ít sát thủ của Lê Hoa sát, lấy ra chút lộ phí và khế thân đều là thân phận lương dân nhà trong sạch, chỉ cần đồng ý liên thủ với lão Tam thì có thể thành công lui về trong tay Lê Hoa sát, mang theo tiền gom được lúc làm sát thủ chạy tới nông thôn đi làm một lão gia phú hộ có ruộng đất, có thể cưới năm, ba nữ nhân.
Sức hấp dẫn quả thực quá lớn!
Lê Hoa sát bị lỗ nặng, cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
"Cung chủ, ta thấy những ẩn sĩ cao nhân đó chẳng qua cũng chỉ có vậy" Tuyết Tiêu Tiêu bĩu môi, có hơi khinh thường nhìn cái cách "từng người lên sàn một" ở đối diện.
"Cao thủ tông sư thực sự còn chưa tới" Khúc Cửu Nhất lắc đầu, "Hồng Liên đạo không thể để những người có chiến lực tốt nhất ở ngoài, ngươi phải kiên nhẫn hơn một chút. Nếu có thể học được gì đó từ những người ở ngoài cũng sẽ khiến võ công của ngươi tiến bộ hơn nhiều"
"Cung chủ, ta và lão Tam dùng bộ kiếm pháp của ngài cho chúng ta trước đó, song kiếm hợp bích, uy lực lớn vô cùng, cho dù đối đầu với tông sư, ta và lão Tam cũng có sức chiến đấu!" Nói tới đây, Tuyết Tiêu Tiêu liền bất giác càng thêm bội phục cung chủ nhà mình.
Lúc ấy, cung chủ cầm hai quyển kiếm pháp nam nữ kết hợp do y tự nghĩ ra, trực tiếp đưa tới tay Tuyết Tiêu Tiêu và lão Tam, nói, "Từ xưa tới nay, song kiếm hợp bích đều là một trong những kịch bản bất bại của võ lâm. Bất kể đối phương có lợi hại tới mức nào, chỉ cần song kiếm hợp bích, kết hợp mạnh mẽ thì đều có thể chuyển bại thành thắng. Trước có Tiểu Long Nữ và Dương Quá đại chiến Kim Luân Pháp Vương, sau có Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân đại chiến hùng bá Đế Thích Thiên, hai người các ngươi cũng chắc chắn có thể, luyện cho tốt, ta rất coi trọng các ngươi!"
Nói cũng lạ.
Khi luyện kiếm pháp này một mình, Tuyết Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy nó là một quyển kiếm pháp thượng thừa bình thường, cũng chẳng có chỗ lợi hại nào cả.
Nhưng khi nàng cùng lão Tam thi triển, hai bên càng ăn ý thì uy lực của bộ kiếm quyết lại càng mạnh.
Cung chủ nói, sau này bọn họ còn có thể trở nên mạnh hơn, điều này khiến cho Tuyết Tiêu Tiêu và lão Tam kích động không thôi.
Đại hội võ lâm lần này, Hồng Liên đạo đã mời tới không ít cao thủ nhưng cung chủ vẫn ngồi vững như đỉnh Thái Sơn, bọn họ còn đang lo lắng cung chủ có thể lấy một địch nhiều được không mà không ngờ cung chủ lại dốc lòng sáng chế ra võ công lợi hại như vậy?
Tài năng của cung chủ quả thực từ cổ chí kim chưa từng có!
"Ừm, đợi lát nữa sẽ cho các ngươi lên" Khúc Cửu Nhất gật gật đầu nói, "Các ngươi là vương bài của ta, không thể lên sân khấu dễ dàng được. Chuyện trước đó vẫn giao cho các sư đệ sư muội đi"
"Rõ"
Đại hội võ lâm diễn ra liên tục trong ba ngày, hai ngày đầu hầu như đều là các đệ tử không phải quá giỏi nhưng cũng sẽ không quá kém bắt đầu luận võ.
Vì chính đạo tà đạo đều tham gia cho nên vì để công bằng, tất cả đều được quyết định bằng rút thăm, người thi đấu cũng sẽ do các đại chưởng môn tự quyết định. Nếu chưởng môn môn phái nào đủ tự tin thì có thể để một đệ tử thi đấu nhiều lần.
Kể từ đó, sẽ hạ thấp khả năng thao tác ngầm, thực sự để những người có võ công xuất sắc cũng có thể trổ hết tài năng.
Chờ tới khi mặt trời lên cao, mắt thấy sắp tới giờ ăn trưa rồi thì thiếu chủ Hồng Liên đạo mới khoan thai tới muộn.
Hắn đã chẳng còn dáng vẻ như lần trước Khúc Cửu Nhất thấy mà bây giờ khoác lên bộ y phục quý giá, khóe miệng có nụ cười như có như không, đầu đội ngọc quan vô cùng trân quý, trong vòng vây của thuộc hạ chậm rãi đi tới.
Trong chốn giang hồ, có rất nhiều người chỉ là nghe danh nhưng chưa từng thấy được thiếu chủ Hồng Liên đạo, bây giờ, thiếu chủ Hồng Liên đạo lộ diện lần đầu tiên đương nhiên hấp dẫn vô số ánh mắt người nhìn.
Trong khi kinh ngạc rằng thiếu chủ của Hồng Liên đạo lại trẻ tuổi như vậy thì về các mặt khác cũng phải cảm thán rằng giang hồ bây giờ quả nhiên là một lớp thế hệ mới thay thế lớp người cũ. Hai người cầm quyền của hai môn phái đỉnh cấp đều trẻ tuổi và thâm sâu khó lường.
Ánh mắt của Khúc Cửu Nhất cũng dần trở nên nghiêm túc.
Y cảm nhận được áp lực to lớn từ trên người của thiếu chủ Hồng Liên đạo.
Lúc trước ở hội hoa đăng chùa, Khúc Cửu Nhất chưa đạt tới cảnh giới tông sư, chỉ có thể cảm nhận được Trần Tiểu Lang bán đèn lồng có võ công lợi hại nhưng cụ thể là mạnh tới mức nào thì y lại không rõ lắm.
Nhưng bây giờ, Khúc Cửu Nhất lại có thể cảm nhận được rõ ràng rằng thiếu chủ Hồng Liên đạo giống như y, còn trẻ đã là nhân vật cấp tông sư.
Hơn nữa, đối phương ở cảnh giới này chỉ e có trình độ cao hơn chứ chẳng hề thấp hơn so với y.
Người có thể ngồi vững trên vị trí thiếu chủ Hồng Liên đạo quả nhiên không đơn giản.
Khúc Cửu Nhất không khỏi nắm chặt tay Tạ Tụ, tựa như muốn được lan tỏa chút hơi ấm từ lòng bàn tay của Tạ Tụ.
Từ lúc y xuyên qua thế giới này tới nay, đây là lần đầu tiên Khúc Cửu Nhất gặp được nhân vật khiến y thấy nguy hiểm.
Tạ Tụ nắm ngược lại tay Khúc Cửu Nhất, bày tỏ thái độ của mình.
Cho dù đối phương cũng là tông sư, hắn cũng sẽ trợ giúp Khúc Cửu Nhất để cùng nhau chiến thắng đối phương.
"Trần Thủy Hồng Liên đạo, bái kiến chư vị đồng đạo giang hồ" Trần Thủy hơi mỉm cười, nhìn thẳng Khúc Cửu Nhất, "Khúc cung chủ, lâu ngày không gặp, võ công của ngài hình như tiến bộ hơn nhiều rồi, thực sự rất đáng mừng"
Khúc Cửu Nhất ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn người nọ chậm rãi nói, "Nói miệng chẳng có bằng chứng, chúc mừng cũng không thể nói miệng suông được. Nếu Trần thiếu chủ có chuẩn bị lễ vật thì trực tiếp phái người đưa tới Toái Ngọc Cung ta là được"
"Lễ vật của ta chẳng lẽ Khúc cung chủ không nhận được?" Trần Thủy có hơi nghi hoặc nhìn Khúc Cửu Nhất, "Khúc cung chủ bây giờ ôm mỹ nhân trong ngực, nắm quyền rồi, ta nghĩ tới nghĩ lui, Khúc cung chủ cũng chỉ còn thiếu sót đôi chút về nhân duyên với phụ mẫu nên ta tặng mẫu thân ngài quay về cho ngài. Đại lễ như vậy, Khúc cung chủ hẳn phải cảm tạ ta đàng hoàng mới phải"
Ha ha.
Quả nhiên là Hồng Liên đạo các người giở trò.
Cái gì?
Khúc Thu Thủy đã trở lại?
Không ít chưởng môn nhớ tới sự tích vinh quang của nữ nhân Khúc Thu Thủy này, nhất thời mặt nhăn lại.
Dẫu có là Phù Dương sơn chủ và Kỳ Liễu Diệp cũng có hơi lo lắng nhìn Khúc Cửu Nhất.
Nếu Khúc Thu Thủy quay về, Toái Ngọc Cung này chỉ e chẳng yên bình như bây giờ. Là người ủng hộ Toái Ngọc Cung, bọn họ đương nhiên cũng bị ảnh hưởng.
"Vậy đúng là cảm ơn" Khúc Cửu Nhất cũng có thái độ tốt đẹp, "Nếu ta gặp được mẫu thân ta, nhất định sẽ khen ngợi phong thái của Trần thiếu chủ ngài trước mặt bà ấy một phen. Tuy rằng tuổi ngài đã quá 25, mẫu thân nhà ta có thể hơi ghét bỏ. Nhưng không sao, y thuật của Tạ Tụ nhà ta vô song, dẫu có dùng dược để thiếu chủ trông trẻ ra vài tuổi cũng không khó.
"Láo xược!"
"Ngươi dám vô lễ với thiếu chủ ta?!"
Trần Thủy còn chưa tức giận, những thuộc hạ Hồng Liên đạo bên cạnh hắn phẫn nộ bừng bừng.
Bọn họ đồng loạt rút đao ra hệt như chỉ cần Trần Thủy ra lệnh một tiếng thì có thể đi lên chém Khúc Cửu Nhất vậy.
Mà trong những người này, Khúc Cửu Nhất rõ ràng thấy được Phàn Đình đang che mặt ở trong.
Không thể không nói, Phàn Đình làm rất khá.
"Ài, đừng tức giận" Trần Thủy cười, để họ lui xuống, "Nếu hai vị Khúc cung chủ thực sự có thể tâm bình khí hòa thương lượng về chuyện của ta, cũng coi như ta làm được một chuyện tốt"
Chỉ tiếc, Khúc Thu Thủy liên tục bắt gần mấy chục đệ tử Toái Ngọc Cung, ai nấy đều tỏ ra trung thành và tận tâm với Khúc Cửu Nhất chứ không muốn trung thành với bà ta, bây giờ bà ta đang rất bực bội.
"Khụ, nếu Trần thiếu chủ tới rồi, vậy đại hội võ lâm chính thức bắt đầu!" Vị thái sơn bắc đẩu được mời tới lau mồ hôi trán, căng da đầu tuyên bố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.