Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân
Chương 78: Miệng nói không cần nhưng cơ thể lại khá thành thật
Thanh Khâu Thiên Dạ
02/03/2023
Cố Thiếu Bình ngơ ngẩn ngồi dưới gốc cây đại thụ một ngày một đêm.
Vô Song nói với hắn, "Giang hồ này vốn dĩ là như vậy, không phải huynh có một thanh kiếm, một tấm lòng là có thể thay đổi được"
Nếu thực sự có thể thay đổi thì người thay đổi nó cũng nên là Khúc Cửu Nhất mà không phải là Cố Thiếu Bình.
Giang hồ khiến người trưởng thành, bây giờ Cố Thiếu Bình cũng nên học cách trưởng thành mà không phải chỉ dựa vào chút khí phách đã tùy ý hành động.
Cố Thiếu Bình nghĩ nghĩ, có phải chỉ có chính mình ngây thơ như vậy hay không?
"Ta không ăn, làm ơn mang đi đi" Cố Thiếu Bình không ngẩng đầu lên nói.
"Đây không phải cho đệ mà là cho ta" Người tới ngồi ở bên cạnh Cố Thiếu Bình, lại chẳng đặt rượu và thức ăn ở trước mặt Cố Thiếu Bình mà lại đặt ở phía mình, "Ta bỏ tiền mua đậu phộng, thịt bò sốt tương, bánh vừng và hạt dẻ rang đường"
"Phàn đại ca" Cố Thiếu Bình vui vẻ, có hơi kinh ngạc nhìn Phàn Đình.
"Sao nào, sao lại không thể là ta?'
"Không, ta chỉ cho rằng Phàn đại ca sẽ để mặc ta suy nghĩ" Cố Thiếu Bình lắc đầu, trên mặt toát lên sự mất mát, "Vô Song để ta tự mình nghĩ cho kỹ, nàng không ở đây với ta"
Đối với Cố Thiếu Bình, Sử Vô Song không ở đây với hắn mới là điều khiến hắn hụt hẫng nhất.
Hắn không hiểu, vì sao Sử Vô Song không thể trực tiếp đưa ra quyết định cho hắn giống như trước đây, hắn cũng sẽ chẳng cự tuyệt.
"Nàng không tới là đúng, bởi vì bây giờ, thứ đệ phải từ bỏ chính là vị trí bang chủ Thương Hải bang" Phàn Đình chính là bị Sử Vô Song vô cùng lo lắng thúc giục chạy tới đây.
Có một số việc, có một số lời nói, chỉ có nam nhân với nhau mới nói được.
"Ta cũng chẳng để ý"
"Bây giờ đệ không để ý, sau này vĩnh viễn cũng không thể để ý sao?" Phàn Đình cười cười, "Đệ đệ ngốc, chuyện không đơn giản như vậy. Đệ cho rằng, là bang chủ chỉ là đổi một danh hào thôi sao? Không phải"
Nếu không phải có chỗ tốt trời ban như vậy, mọi người sao sẽ vì chuyện này đấu tới người sống ta chết chứ?
"Chưa nói tới làm bang chủ, tài nguyên của Thương Hải bang mặc đệ điều động, những bí tịch võ công mặc đệ chọn, đệ có thể từ một thiếu hiệp bình thường trên giang hồ nhảy lên trở thành bang chủ được mỗi người giang hồ kính mộ nhất. Chỉ cần nói tới khi đệ hành tẩu giang hồ đã chẳng còn hưởng đãi ngộ như trước"
"Sao lại nói vậy?" Cố Thiếu Bình cũng không hiểu lắm.
"Trước kia, khi đệ hành tẩu giang hồ, ít nhiều cũng sẽ kết thành thù với một số người. Khi đệ chỉ là đệ tử Thương Hải bang, bọn họ nghĩ sao để trả thù đệ mà khi đệ trở thành bang chủ, bọn họ nghĩ làm sao để không bị đệ trả thù" Phàn Đình mỉm cười nói.
Cố Thiếu Bình lại cầm kiếm trong tay, "Cho dù bọn họ tới trả thù, ta cũng chẳng sợ"
Bây giờ, hắn cũng chẳng phải là thiếu niên trước kia chỉ biết mấy công phu mèo ba chân.
"Ta cũng chẳng có ý đấy" Phàn Đình cảm thấy buồn cười, "Lực lượng đơn độc và lực lượng toàn bang phái là khác nhau. Nếu người khác giết đệ, người có thể báo thù cho đệ cũng chỉ có sư phụ đệ, sư huynh đệ. Nhưng bọn hắn cũng không thể nắm chắc cơ hội trả thù cho đệ, nhiều nhất chỉ là tìm được tên đầu sỏ có tội, giết chết hắn mà thôi. Nhưng nếu đệ là một bang chủ bị hại chết, vậy nhiệm vụ hàng đầu của toàn bộ bang phái là phải tìm ra người giết hại đệ, báo thù cho đệ. Mặc kệ ai tiếp quản chức bang chủ này, đều phải như vậy"
"Cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Cửu Nhất, nếu y chỉ là một người bình thường, lại có được võ công và tướng mạo như hiện tại, đệ cho rằng y sẽ chỉ có địa vị giang hồ như vậy thôi sao?' Phàn Đình là một ví dụ không thể rõ ràng hơn, "Hai ngày trước, kẻ trần truồng Hồng Liên đạo kia bôi nhọ Khúc cung chủ, nếu không phải vì y là cung chủ Toái Ngọc Cung, trong tình huống như vậy, nếu y chỉ là người thường, chỉ e chưa đợi y nói chuyện cũng đã bị tập thể công kích"
"Hẳn là không tới mức ấy đi" Cố Thiếu Bình có hơi không tin, "Khúc cung chủ đã là tông sư..."
"Nguyên nhân chính là vì đã là tông sư nên mới có nhiều người tới muốn nhân cơ hội tiêu diệt y" Phàn Đình cố ý đánh gãy lời Cố Thiếu Bình, "Lúc ấy, không cần biết người khác bôi nhọ y là thật hay giả, tới cuối cùng đều sẽ biến thành sự thật, hơn nữa, còn trở nên ác liệt hơn, khiến y cả đời chẳng thể ngóc được đầu dậy!"
Đối với mọi người mà nói, sự cường đại xa xôi không thể với tới được, nếu chính mình không thể có được, bọn họ bằng lòng hủy diệt cũng không muốn người khác có được.
Chỉ là vì Khúc Cửu Nhất là cung chủ Toái Ngọc Cung, không phải người họ tùy tiện đánh giết được nên Khúc Cửu Nhất mới có cơ hội để làm sáng tỏ mọi chuyện.
Nếu Khúc Cửu Nhất ở đây cũng sẽ đồng ý với ý kiến của Phàn Đình.
Ngươi nào thấy, trong vô số phim truyền hình, tiểu thuyết võ hiệp, người thường bị bôi nhọ thường là "độc hành hiệp" hoặc là những đệ tử không có thực quyền hoặc là các sư thúc sư bá. Ví dụ kinh điển như Lệnh Hồ Xung, khi hắn chỉ là đại đệ tử phái Hoa Sơn, thanh danh từng tốt đẹp bao giờ không? Bất cứ một người giang hồ nào cũng có thể tùy tiện nói ra nói vào về hắn, tùy ý chửi bới. Nhưng sau khi hắn trở thành chưởng môn phái Hằng Sơn, dẫu thanh danh hắn vẫn chẳng tốt đẹp gì nhưng lại có được tư cách nói chuyện với đám người Tả Lãnh Thiền, Nhạc Bất Quần.
Đó là sức mạnh của môn phái!
"Khi địa vị của ta ở Vô Lượng sơn trang cao, có những lúc, những nhi nữ của Tư Đồ gia đều phải nhún nhường ta ba phần" Phàn Đình thấp giọng cười, "Mà sau khi ta ngã xuống vũng bùn, ai cũng có thể tới dẫm ta một chân"
Phàn Đình chưa từng có chút oán hận nào với Toái Ngọc Cung, thậm chí còn có chút cảm kích.
Bởi vì từ trước tới nay, Toái Ngọc Cung niêm yết giá rõ ràng, sẽ chẳng vô duyên vô cớ đối tốt với ngươi mà rõ ràng nói cho ngươi biết, ngươi phải làm việc, ngươi phải chứng tỏ được giá trị của mình.
Một lon gạo ơn, một gánh gạo thù.
Cán cân này, Toái Ngọc Cung giữ vô cùng chắc.
"Phàn đại ca..."
Cố Thiếu Bình chưa bao giờ tiếp xúc với lòng người hiểm ác như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Đệ bây giờ không hiểu đương nhiên cũng chẳng biết đệ đã từ bỏ thứ gì. Mà sau khi đệ hiểu ra, đệ muốn có cơ hội để cứu vớt cũng chẳng có. Ngay lúc này, Sử Vô Song không ở cạnh đệ, không phải vì nàng ấy không yêu đệ mà vì nàng muốn đệ không bị nàng ảnh hưởng, có thể nghĩ cho kỹ rốt cuộc thứ đệ muốn là cái gì. Còn đây, rượu thịt này là nàng ấy mua"
Cố Thiếu Bình như suy tư cái gì.
"Được rồi, đệ cứ nghĩ cho kỹ, ta ăn trước" Phàn Đình duỗi tay cầm miếng thịt bỏ vào miệng, "Nên nhớ thịt bò sốt tương chẳng dễ mua được, cách rất xa bang phái của các ngươi, dùng khoái mã vận chuyển tới đấy"
Cố Thiếu Bình tức thì thấy đói bụng.
"Khụ khụ, Phàn đại ca, nhiều đồ như vậy, huynh cũng không ăn hết, ta giúp huynh đi..." Cố Thiếu Bình nhịn không được vươn tay lấy.
Phàn Đình nhìn về phía nóc nhà nào đó, Sử Vô Song hơi hơi chắp tay với hắn.
Quả nhiên cung chủ nói đúng, có đôi khi, cách dùng với nam nhân và nữ nhân không giống nhau.
Cố Thiếu Bình tốn ba ngày vẫn đưa ra quyết định.
Không ngoài dự đoán, hắn vẫn chọn Sử Vô Song.
Ánh mắt của Sử Vô Song cuối cùng cũng không sai.
Hải Trường Khoát tức phì cả râu, suýt chút nữa muốn mở não Cố Thiếu Bình ra xem có phải bên trong mọc đầy cỏ hay không? Tiểu tử này có biết mình từ bỏ cái gì hay không? Thực sự cho rằng chức bang chủ của Thương Hải bang bọn họ là cải trắng tùy tiện hái bên đường sao?
"Sư phụ, ta đã tìm hiểu rõ ràng rồi. Nếu ta làm bang chủ, trong một đêm, tên ta sẽ truyền khắp thiên hạ, tất cả các sư huynh, sư tỷ, sư thúc, sư bá đều phải hành lễ với ta. Cái ta ăn ta học sẽ ở cấp cao nhất trong bổn môn, nếu ta muốn thành hôn, cũng có rất nhiều nữ hiệp chính phái cho ta lựa chọn" Cố Thiếu Bình nghiêm túc nói ra cái nhìn của mình về chức vị bang chủ. Tuy rằng non nớt nhưng cũng đã suy nghĩ kỹ càng.
"Nhưng sư phụ, ngoài những điểm tốt ấy ra, nó cũng đồng nghĩa rằng con cũng phải coi việc phát triển Thương Hải bang thành sự nghiệp cả đời này của mình. Con cần phải lo lắng về con đường sau này của mỗi đệ tử, con cần phải vi phạm nguyên tắc làm người của mình trong rất nhiều việc, phải lựa chọn một con đường phù hợp với lợi ích của bang phái. Thậm chí, tới sau này, con có thể cũng sẽ giống với sư phụ, chia rẽ nhân duyên của đồ đệ con" Cố Thiếu Bình nhìn thẳng Hải Trường Khoát, "Sư phụ, con không thích như vậy"
Cố Thiếu Bình thực sự không thích như vậy.
Hắn cũng chẳng phải loại thiếu hiệp ngây thơ không rành thế sự, hư tình giả ý mà hắn trời sinh đã mang trong mình phẩm chất tốt đẹp ấy rồi.
Hắn đúng là không thích phú quý, chẳng sợ cường quyền.
Là đại hiệp trời sinh.
"Trên giang hồ, có thể sẽ có những nữ tử càng thích hợp với con hơn Vô Song, thông minh xinh đẹp hơn cả nàng ấy nhưng vậy thì có liên quan gì tới con chứ?"
"Nếu con chỉ là một đệ tử bình thường của Thương Hải bang, con cho rằng Toái Ngọc Cung sẽ cho phép con cưới Sử Vô Song sao?" Hải Trường Khoát hỏi ngược lại.
"Sẽ" Cố Thiếu Bình gật đầu trả lời nói, "Sư phụ, Khúc cung chủ nói, Toái Ngọc Cung bọn họ đã là một trong những môn phái mạnh nhất trên giang hồ cho nên đệ tử trong môn không cần nghĩ tới chuyện liên hôn, cũng chẳng cần suy tính tới chuyện có lợi cho môn phái. Những việc ấy, là một cung chủ, y có thể làm được"
Cho dù là Cố Thiếu Bình tới truyền đạt lời của Khúc Cửu Nhất nhưng Hải Trường Khoát cũng có thể tưởng tượng ra được, khi Khúc Cửu Nhất nói ra lời như này, y đã tự cao tự đại tới mức nào.
Toái Ngọc Cung không giống với Thương Hải bang các ngươi!
Các nàng chẳng phải rơi tới bước đường hy sinh hạnh phúc của mình để đổi lấy lập trường của môn phái.
Đừng nói là Thương Hải bang, dẫu có là Lê Hoa sát, Hồng Liên đạo thì có làm sao chứ?
Là chưởng môn, nếu ngay cả hạnh phúc bình thường của một đệ tử cũng chẳng bảo đảm được, còn cần người ta phải hy sinh vì lợi ích của môn phái, vậy thì môn phái ấy chắc chắn yếu kém!
"Con chắc chắn mình sẽ không hối hận?"
"Sẽ không" Cố Thiếu Bình trả lời chắc như đinh đóng cột, "Nếu bây giờ con từ bỏ Vô Song, con mới hối hận cả đời này"
"Được rồi" Sư nương tới bên cạnh Hải Trường Khoát, vỗ vỗ vai ông ta, quay đầu nhìn Cố Thiếu Bình ôn nhu nói, "Nếu con đã quyết định như vậy, ta cũng sẽ chuẩn bị đồ cầu thân cho con. Dù cho con sẽ không trở thành chủ nhân tương lai của Thương Hải bang, con cũng là hài tử sư nương chăm từ nhỏ, sính lễ của con, sư nương đều giữ kỹ rồi!"
"Cảm ơn sư nương" Cố Thiếu Bình lộ ra nụ cười vô cùng khoan khoái, "Sư nương tốt nhất"
Hải Trường Khoát hừ lạnh một tiếng.
Cố Thiếu Bình cũng vội vàng bổ sung một câu, "Sư phụ cũng tốt nhất"
"Cút đi, đừng làm ta chướng mắt" Hải Trường Khoát tức giận xua tay.
Nhưng Cố Thiếu Bình sao không biết nghe giọng ấy của sư phụ là người đã đồng ý rồi? Bởi vậy cười hì hì lui ra ngoài.
Sau khi đẩy cửa ra, bầu trời bên ngoài cũng trở nên xanh trong hơn nhiều.
"Thế hệ của lũ trẻ chẳng giống với chúng ta" Sư nương cười nhìn về phía Hải Trường Khoát, "Chàng đừng cho là ta không biết, chàng còn giữ dây đeo kiếm mà một cô nương đưa cho chàng"
Khuôn mặt già của Hải Trường Khoát lập tức đỏ lên.
"Ấy... đó đều là lời nói vô căn cứ. Dây đeo kiếm ấy..."
"Ta cũng có làm gì đâu?" Ánh mắt sư nương có hơi đau lòng, "Có thể tự do tự tại sống tùy tâm mình một lần cũng chẳng có gì không tốt"
Thương Hải bang tới cầu thân.
Tuy rằng sính lễ gom vào cũng chỉ có mấy trăm lượng bạc nhưng đối với Thương Hải bang bây giờ, đây đã là một số tiền cực lớn rồi.
Suy cho cùng, bây giờ, Cố Thiếu Bình chẳng còn là thiếu bang chủ được lựa chọn, Hải Trường Khoát trực tiếp tuyên bố điều này ở trong bang.
Người tới đưa sính lễ đều là các sư huynh sư tỷ của Cố Thiếu Bình, nụ cười khỏi phải nói có bao nhiêu chân thành.
"Sính lễ để đó trước, ngày mai gọi Cố Thiếu Bình tới đây, để hắn và đệ tử Toái Ngọc Cung ta bàn luận một chút là được" Khúc Cửu Nhất không hề có chút tò mò nào với quá trình rối tung rối mù này lên, chuyện phiền toái này vẫn nên giao cho người có chuyên môn, y chỉ cần làm một ác bà bà gây khó dễ cho Cố Thiếu Bình là được.
À, lão Tam cũng muốn gia nhập đó.
Dẫu gì, hắn bây giờ làm việc với Tuyết Tiêu Tiêu còn chưa làm hôn lễ, cứ cảm thấy mình "danh không chính ngôn không thuận", có chút tâm tư be bé âm u với thiếu hiệp giang hồ Cố Thiếu Bình này.
Dẫu cho có phải giả nữ trang đánh nhau với Cố Thiếu Bình, lão Tam cũng nhận.
Giành việc thành hôn trước hắn đều phải bị đánh!
Tuy vậy nói đi cũng phải nói lại, may là Hải Trường Khoát chỉ là cổ hủ chứ không dối trá. Nếu thực sự gặp loại ngụy quân tử như Nhạc Bất Quần, Khúc Cửu Nhất mới phải suy xét tới việc có nên Cố Thiếu Bình bị trục xuất sư môn trước hay không.
"Vô Song, ngươi đừng đau lòng, đây là điều tất yếu" Khúc Cửu Nhất liếc mắt thấy Sử Vô Song lo lắng không thôi, "Nếu ngươi lén lút hạ độc với lão Tam, Đại sư tỷ ngươi cũng chẳng tha cho ngươi đâu"
Sử Vô Song thực sự đang âm thầm hạ dược tức thì thấy hãi.
Nàng đánh không lại Đại sư tỷ.
"Nhưng võ công lão Tam cao như vậy. Cố đại ca không có khả năng là đối thủ của hắn" Sử Vô Song cảm thấy như vậy không công bằng.
"Nhưng phải ra oai phủ đầu hắn mới khiến hắn biết được chỗ lợi hại" Khúc Cửu Nhất vô tội nói, "Ngươi cũng không nhìn xem ta chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn cho ngươi"
"Cung chủ à...."
"Làm nũng với ta vô dụng thôi" Khúc Cửu Nhất dầu muối chẳng ăn, "Ngươi ấy, đi tìm Tạ Tụ xin ít dược, chuẩn bị tốt tâm lý hầu hạ Cố Thiếu Bình mười ngày nửa tháng đi. Yên tâm, chỉ bị thương ngoài da thôi"
"Ngài chẳng nỡ để Tạ trường lão động một ngón tay" Sử Vô Song có hơi ai oán.
"Nếu Cố Thiếu Bình nhà ngươi cũng kiếm được 30 vạn một năm cho ta, ta bảo đảm lông tóc hắn không tổn hao gì' Khúc Cửu Nhất đắc ý, "Đương nhiên, nếu hắn có thể đẹp được như Tạ Tụ, ta cũng có thể thương hương tiếc ngọc"
... Sử Vô Song bị nhồi một nồi cơm chó không muốn nói chuyện.
Cung chủ rất biết bắt nạt người!
"Đúng rồi, ta cũng phải đi xem Tạ Tụ chuẩn bị luyện chế bản mới của Tiêu Dao hoàn tới đâu rồi. Sắp phải đẩy ra bản hộp mù của Tiêu Dao hoàn rồi, tiền của hồi môn của ngươi ở hết trong đấy!"
Ài, nếu lai lịch Tiêu Dao hoàn cũng đã ra ngoài sáng rồi thì đương nhiên phải làm chút hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ mới được nha!
Dù sao, không ít nhân sĩ giang hồ nghe nói Tiêu Dao hoàn là đồ của Toái Ngọc cung xong có tí "đức cao vọng trọng", công khai tỏ vẻ sẽ không mua nữa, cũng kêu gọi mọi người đừng mua.
Những người dựa vào Hồng Liên đạo càng sôi nổi phụ họa, cứ như ngày mai Tiêu Dao hoàn sẽ bị bỏ đầy ở tiệm dược vậy.
He he, cần phải cho họ biết mùi một tí.
Ở trước việc lũng đoạn ngành sản xuất này, "chống cự" là không thể.
Tạ Tụ cũng chẳng nhìn nồi dược to này của mình.
Sau khi giúp Khúc Cửu Nhất làm thuốc tắm, y thuật của Tạ Tụ lại có không ít tiến bộ.
Trước đó, tuy rằng Tiêu Dao hoàn có thể khôi phục hùng phong cho mọi người nhưng nhiều nhất cũng chỉ khôi phục được năm phần của lúc trẻ thôi.
Đơn giản hơn thì là từ 0 thành 3 phút, từ 3 thành 5 phút.
Bây giờ, bản mới hắn mới nghiên cứu ra có thể biến từ 3 thành mười phút, từ năm thành mười lăm phút.
Tăng cường dược hiệu cũng có nghĩa nội lực có thể sẽ tiêu hao nhanh hơn.
Tuy vậy, đối với những người giang hồ, chẳng ai để ý cái này.
Khúc Cửu Nhất không muốn mua bán từng bước một, muốn bán thì phải làm lớn vào!
Y chẳng những muốn ép rỗng túi tiền của mấy nhân sĩ giang hồ đó mà còn muốn bọn họ phải quỳ xuống gọi cha.
Dược bản mới này chính là chuyên dùng cho những nhân sĩ có nội lực trên giang hồ.
He he.
"Trước tiên huynh nghiên cứu ra mười màu, dược hiệu có thể giống nhau nhưng vị khác nhau là được. Tới lúc ấy, cảm giác tâm lý của họ cũng sẽ khác nhau" Khúc Cửu Nhất nhắc tới kinh nghiệm kinh doanh của mình thì quả là nói mãi chẳng hết.
Y chính là người đã trải qua tất cả các loại ý tưởng marketing tẩy não!
"Tới lúc ấy, một hộp chỉ đựng năm viên, màu sắc ngẫu nhiên, chỉ có thể mở ra mới biết bên trong là màu gì, muốn gom đủ cũng chỉ có thể không ngừng mua những hộp khác nhau"
"Nhưng dược hiệu đều giống nhau, vậy thì sẽ có người mua sao?" Tạ Tụ đưa ra ý kiến.
"Cho dù chúng ta nói giống nhau, chỉ cần màu khác nhau thì bọn họ sẽ cảm thấy khác nhau" Khúc Cửu Nhất chớp mắt nói, "Năng lực tiêu dùng của nam nhân mới gọi là đáng sợ"
Đừng nhìn xã hội hiện đại, trình độ tiêu dùng của nữ nhân cao, gì mà túi xách quần áo, một đống toàn trăm, ngàn vạn.
Nhưng đám nam nhân thì sao?
Một đôi giày đá bóng trên vạn, kiểu dáng khác nhau đều phải có.
Một vé vào cửa xem thi đấu bóng rổ dẫu có giá cao hơn trời cũng có một đống người tranh cướp.
Còn cả những xe hãng nổi tiếng, đồng hồ nổi tiếng...
À.
So với nam nhân, năng lực tiêu phí của nữ nhân có tính là gì đâu?
Không cần biết là ở thời đại nào, người kiếm tiền mới có tư cách tiêu tiền.
Bây giờ, ở giới võ hiệp cổ đại này, kiếm tiền phần lớn là nam giới.
Bọn họ tiêu tiền mình kiếm, nghiễm nhiên là vậy!
"Nếu ta không khinh thường năng lực mua sắm của họ, ta đoán một đống hộp mù của đám nhân sĩ giang hồ này hẳn có thể cho chúng ta kiếm được mấy chục vạn lượng bạc tiền lời. Sau này, phần ăn của đại hiệp giang hồ cũng chẳng có nổi miếng thịt bò đâu!"
Khúc Cửu Nhất tuyên bố hùng hồn.
Tạ Tụ vốn còn muốn nghi ngờ một chút.
Nhưng lại nhớ tới những lời thần kỳ của Khúc Cửu Nhất trong dĩ vãng, yên lặng câm miệng.
Đây cũng coi như sính lễ hắn cho Khúc Cửu Nhất đi.
Càng nhiều càng tốt.
Nhìn Cố Thiếu Bình không có tiền đi, còn bị đánh kia kìa.
Lại nói Thương Hải bang bên này, vừa nghe nói Cố Thiếu Bình vì muốn cưới Sử Vô Song nên không cần vị trí thiếu bang chủ nữa, không ít trưởng lão đều đang âm thầm đấm ngực giậm chân.
Tiêu Dao hoàn của bọn họ, hết thật rồi!
Nghĩ tới khoảng cách thoáng qua giữa họ và những ngày lành được ăn một viên ném một viên, các trưởng lão đều đang lén lút đánh tiểu nhân Hải Trường Khoát sau lưng.
Không biết có phải vì oán niệm của họ quá lớn hay không mà Hải Trường Khoát không khỏe mấy hôm liền, muốn ra ngoài tăng mức độ tồn tại cũng chẳng làm được.
Đương nhiên, Hải Trường Khoát cũng chẳng thấy được ở địa giới Thương Hải bang, Cố Thiếu Bình bị lão Tam giả nữ trang đánh cho bò cũng chẳng bò dậy nổi.
Các đệ tử Thương Hải bang đều sợ ngây người.
Một thiếu nữ mặt trẻ con thoạt nhìn như 14, 15 như kia mà có thể đè Cố Thiếu Bình ra đánh nặng tay như vậy? Võ công như vậy có phải quá quỷ dị hay không?
Không so không biết vừa so là sợ nhảy dựng.
Trình độ võ công của đệ tử Toái Ngọc Cung quả thực mạnh tới bất thường.
"Đại sư tỷ, tỷ phu có phải ra tay ác độc quá rồi không?" Con mắt hình viên đạn của Sử Vô Song cũng ném ra vô số lần, lão Tam này ra tay quá ác độc, chuyên chọn mặt để đánh.
"Muội có thể đánh lại, chỉ cần muội có thực lực ấy" Tuyết Tiêu Tiêu đắc ý dào dạt, "Hôn lễ của Đại sư tỷ ta còn chưa làm đâu"
Sử Vô Song chỉ có thể yên lặng chửi thầm tiểu nhân trong lòng.
"Ngươi thề sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì có hại cho Toái Ngọc Cung đi" Khúc Cửu Nhất thấy cái đầu heo của Cố Thiếu Bình, chỉ cảm thấy buồn cười, "Nếu ngươi làm trái lời thề, ngươi cũng được chiêm ngưỡng sự lợi hại của Toái Ngọc Cung ta rồi, chỉ cần ngươi có bản lĩnh tránh được"
"Cố Thiếu Bình ta thề ở đây..."
Cùng với ngày Cố Thiếu Bình và Sử Vô Song chính thức trao đổi canh thiếp* thì cũng là ngày Khúc Cửu Nhất cho ra mắt phiên bản hộp mù của Tiêu Dao hoàn.
*Tam thư lục lễ thì lục lễ là các bước thành thân ngày xưa, có sáu bước, bước trao đổi canh thiếp này ở bước thứ hai, sáu bước bao gồm nạp thái (cầu hôn), vấn danh (lấy canh thiếp của bên nữ), nạp cát (bói toán canh thiếp hai bên trước bàn thờ tổ tiên), nạp chính (đính hôn), thỉnh kỳ (chọn ngày thành thân), nghênh thân (rước dâu) nên là chương sau có đoạn đưa sính lễ tới cửa á các pà thì đừng thắc mắc tui nghen
Bởi vậy, chuyện của Sử Vô Song và Cố Thiếu Bình vốn chẳng lớn là bao.
So với chuyện tình yêu của đôi tiểu tình nhân này, những môn phái khác vẫn để ý doanh số của Tiêu Dao hoàn hơn.
Dẫu sao, đây là lần đầu tiên Toái Ngọc Cung bán với quy mô lớn sau khi tuyên bố về lai lịch, còn là sản phẩm mới.
Không ít môn phái đều hạ tử lệnh ở trong tối, không cần biết sau này có mua hay không, trong lần Tiêu Dao hoàn bản hộp mù này, tuyệt đối không thể mua, phải áp sự nổi bật của Toái Ngọc Cung xuống. Tới lúc ấy, nói không chừng Tiêu Dao hoàn còn giảm giá, mua lại từ mọi hướng mới là có lời nhất.
Ít nhất những người bị gọi mặt điểm tên nhắc nhở ngoài miệng cũng đồng ý rồi.
Trên thực tế, chưa chắc.
Tiệm dược bán Tiêu Dao hoàn chen đầy người.
Phần lớn đều là người thường.
Các trưởng lão sao có thể tự đi mua được? Bọn họ chắc chắn phái người tới tranh mua nha!
"Bản hộp mù Tiêu Dao hoàn mới ra mắt, một hộp năm viên, giá bán sáu lượng bạc, không giới hạn lượt mua, không nhận nợ!"
Ngay khoảnh khắc chính thức mở cửa tiệm dược, ngạch cửa tức thì bị đạp vỡ.
Đừng nói gì mà trước cửa có thể giăng lưới bắt chim rõ ràng là náo nhiệt hơn cả trước kia.
Ngoài miệng nói không cần nhưng cơ thể vẫn rất thành thật.
Ai không mua người ấy là đứa ngốc! Tiêu Dao hoàn bản này có hiệu quả tốt hơn trước, thậm chí còn lợi hại hơn cả khi mình trẻ tuổi, không thử xem thì có còn coi là nam nhân không?
Là thân thể của muội tử không đủ yêu kiều hay là ngươi xuất gia làm tăng rồi?
Mua, có bao nhiêu mua bấy nhiêu!
"Cho ta ba hộp!"
"Ta muốn mười hộp, không cần tìm tiền lẻ, ta chuẩn bị đủ rồi!"
"Cho ta một hộp là được, xin hãy mau một chút"
"Mẹ nó, ta cướp được rồi!"
...
Các đại dược phòng, tiếng người ồn ào.
Sau khi những người đó ra khỏi dược phòng, thấy chính mình mua hộp có mấy viên trùng màu sắc, tức thì không vui.
"Sao lại như này? Mười màu chỉ trúng ba!"
"Không được, chắc chắn phải mua nữa"
"Không thử hết cả mười màu thì sao ta biết cái nào hợp với ta?"
"Lão gia nói, muốn một bộ đủ"
"Ài, chỉ có thể vào xếp hàng lại"
Không ít người quay lại, dược phòng lại lần nữa chật
kín người.
Vô Song nói với hắn, "Giang hồ này vốn dĩ là như vậy, không phải huynh có một thanh kiếm, một tấm lòng là có thể thay đổi được"
Nếu thực sự có thể thay đổi thì người thay đổi nó cũng nên là Khúc Cửu Nhất mà không phải là Cố Thiếu Bình.
Giang hồ khiến người trưởng thành, bây giờ Cố Thiếu Bình cũng nên học cách trưởng thành mà không phải chỉ dựa vào chút khí phách đã tùy ý hành động.
Cố Thiếu Bình nghĩ nghĩ, có phải chỉ có chính mình ngây thơ như vậy hay không?
"Ta không ăn, làm ơn mang đi đi" Cố Thiếu Bình không ngẩng đầu lên nói.
"Đây không phải cho đệ mà là cho ta" Người tới ngồi ở bên cạnh Cố Thiếu Bình, lại chẳng đặt rượu và thức ăn ở trước mặt Cố Thiếu Bình mà lại đặt ở phía mình, "Ta bỏ tiền mua đậu phộng, thịt bò sốt tương, bánh vừng và hạt dẻ rang đường"
"Phàn đại ca" Cố Thiếu Bình vui vẻ, có hơi kinh ngạc nhìn Phàn Đình.
"Sao nào, sao lại không thể là ta?'
"Không, ta chỉ cho rằng Phàn đại ca sẽ để mặc ta suy nghĩ" Cố Thiếu Bình lắc đầu, trên mặt toát lên sự mất mát, "Vô Song để ta tự mình nghĩ cho kỹ, nàng không ở đây với ta"
Đối với Cố Thiếu Bình, Sử Vô Song không ở đây với hắn mới là điều khiến hắn hụt hẫng nhất.
Hắn không hiểu, vì sao Sử Vô Song không thể trực tiếp đưa ra quyết định cho hắn giống như trước đây, hắn cũng sẽ chẳng cự tuyệt.
"Nàng không tới là đúng, bởi vì bây giờ, thứ đệ phải từ bỏ chính là vị trí bang chủ Thương Hải bang" Phàn Đình chính là bị Sử Vô Song vô cùng lo lắng thúc giục chạy tới đây.
Có một số việc, có một số lời nói, chỉ có nam nhân với nhau mới nói được.
"Ta cũng chẳng để ý"
"Bây giờ đệ không để ý, sau này vĩnh viễn cũng không thể để ý sao?" Phàn Đình cười cười, "Đệ đệ ngốc, chuyện không đơn giản như vậy. Đệ cho rằng, là bang chủ chỉ là đổi một danh hào thôi sao? Không phải"
Nếu không phải có chỗ tốt trời ban như vậy, mọi người sao sẽ vì chuyện này đấu tới người sống ta chết chứ?
"Chưa nói tới làm bang chủ, tài nguyên của Thương Hải bang mặc đệ điều động, những bí tịch võ công mặc đệ chọn, đệ có thể từ một thiếu hiệp bình thường trên giang hồ nhảy lên trở thành bang chủ được mỗi người giang hồ kính mộ nhất. Chỉ cần nói tới khi đệ hành tẩu giang hồ đã chẳng còn hưởng đãi ngộ như trước"
"Sao lại nói vậy?" Cố Thiếu Bình cũng không hiểu lắm.
"Trước kia, khi đệ hành tẩu giang hồ, ít nhiều cũng sẽ kết thành thù với một số người. Khi đệ chỉ là đệ tử Thương Hải bang, bọn họ nghĩ sao để trả thù đệ mà khi đệ trở thành bang chủ, bọn họ nghĩ làm sao để không bị đệ trả thù" Phàn Đình mỉm cười nói.
Cố Thiếu Bình lại cầm kiếm trong tay, "Cho dù bọn họ tới trả thù, ta cũng chẳng sợ"
Bây giờ, hắn cũng chẳng phải là thiếu niên trước kia chỉ biết mấy công phu mèo ba chân.
"Ta cũng chẳng có ý đấy" Phàn Đình cảm thấy buồn cười, "Lực lượng đơn độc và lực lượng toàn bang phái là khác nhau. Nếu người khác giết đệ, người có thể báo thù cho đệ cũng chỉ có sư phụ đệ, sư huynh đệ. Nhưng bọn hắn cũng không thể nắm chắc cơ hội trả thù cho đệ, nhiều nhất chỉ là tìm được tên đầu sỏ có tội, giết chết hắn mà thôi. Nhưng nếu đệ là một bang chủ bị hại chết, vậy nhiệm vụ hàng đầu của toàn bộ bang phái là phải tìm ra người giết hại đệ, báo thù cho đệ. Mặc kệ ai tiếp quản chức bang chủ này, đều phải như vậy"
"Cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Cửu Nhất, nếu y chỉ là một người bình thường, lại có được võ công và tướng mạo như hiện tại, đệ cho rằng y sẽ chỉ có địa vị giang hồ như vậy thôi sao?' Phàn Đình là một ví dụ không thể rõ ràng hơn, "Hai ngày trước, kẻ trần truồng Hồng Liên đạo kia bôi nhọ Khúc cung chủ, nếu không phải vì y là cung chủ Toái Ngọc Cung, trong tình huống như vậy, nếu y chỉ là người thường, chỉ e chưa đợi y nói chuyện cũng đã bị tập thể công kích"
"Hẳn là không tới mức ấy đi" Cố Thiếu Bình có hơi không tin, "Khúc cung chủ đã là tông sư..."
"Nguyên nhân chính là vì đã là tông sư nên mới có nhiều người tới muốn nhân cơ hội tiêu diệt y" Phàn Đình cố ý đánh gãy lời Cố Thiếu Bình, "Lúc ấy, không cần biết người khác bôi nhọ y là thật hay giả, tới cuối cùng đều sẽ biến thành sự thật, hơn nữa, còn trở nên ác liệt hơn, khiến y cả đời chẳng thể ngóc được đầu dậy!"
Đối với mọi người mà nói, sự cường đại xa xôi không thể với tới được, nếu chính mình không thể có được, bọn họ bằng lòng hủy diệt cũng không muốn người khác có được.
Chỉ là vì Khúc Cửu Nhất là cung chủ Toái Ngọc Cung, không phải người họ tùy tiện đánh giết được nên Khúc Cửu Nhất mới có cơ hội để làm sáng tỏ mọi chuyện.
Nếu Khúc Cửu Nhất ở đây cũng sẽ đồng ý với ý kiến của Phàn Đình.
Ngươi nào thấy, trong vô số phim truyền hình, tiểu thuyết võ hiệp, người thường bị bôi nhọ thường là "độc hành hiệp" hoặc là những đệ tử không có thực quyền hoặc là các sư thúc sư bá. Ví dụ kinh điển như Lệnh Hồ Xung, khi hắn chỉ là đại đệ tử phái Hoa Sơn, thanh danh từng tốt đẹp bao giờ không? Bất cứ một người giang hồ nào cũng có thể tùy tiện nói ra nói vào về hắn, tùy ý chửi bới. Nhưng sau khi hắn trở thành chưởng môn phái Hằng Sơn, dẫu thanh danh hắn vẫn chẳng tốt đẹp gì nhưng lại có được tư cách nói chuyện với đám người Tả Lãnh Thiền, Nhạc Bất Quần.
Đó là sức mạnh của môn phái!
"Khi địa vị của ta ở Vô Lượng sơn trang cao, có những lúc, những nhi nữ của Tư Đồ gia đều phải nhún nhường ta ba phần" Phàn Đình thấp giọng cười, "Mà sau khi ta ngã xuống vũng bùn, ai cũng có thể tới dẫm ta một chân"
Phàn Đình chưa từng có chút oán hận nào với Toái Ngọc Cung, thậm chí còn có chút cảm kích.
Bởi vì từ trước tới nay, Toái Ngọc Cung niêm yết giá rõ ràng, sẽ chẳng vô duyên vô cớ đối tốt với ngươi mà rõ ràng nói cho ngươi biết, ngươi phải làm việc, ngươi phải chứng tỏ được giá trị của mình.
Một lon gạo ơn, một gánh gạo thù.
Cán cân này, Toái Ngọc Cung giữ vô cùng chắc.
"Phàn đại ca..."
Cố Thiếu Bình chưa bao giờ tiếp xúc với lòng người hiểm ác như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Đệ bây giờ không hiểu đương nhiên cũng chẳng biết đệ đã từ bỏ thứ gì. Mà sau khi đệ hiểu ra, đệ muốn có cơ hội để cứu vớt cũng chẳng có. Ngay lúc này, Sử Vô Song không ở cạnh đệ, không phải vì nàng ấy không yêu đệ mà vì nàng muốn đệ không bị nàng ảnh hưởng, có thể nghĩ cho kỹ rốt cuộc thứ đệ muốn là cái gì. Còn đây, rượu thịt này là nàng ấy mua"
Cố Thiếu Bình như suy tư cái gì.
"Được rồi, đệ cứ nghĩ cho kỹ, ta ăn trước" Phàn Đình duỗi tay cầm miếng thịt bỏ vào miệng, "Nên nhớ thịt bò sốt tương chẳng dễ mua được, cách rất xa bang phái của các ngươi, dùng khoái mã vận chuyển tới đấy"
Cố Thiếu Bình tức thì thấy đói bụng.
"Khụ khụ, Phàn đại ca, nhiều đồ như vậy, huynh cũng không ăn hết, ta giúp huynh đi..." Cố Thiếu Bình nhịn không được vươn tay lấy.
Phàn Đình nhìn về phía nóc nhà nào đó, Sử Vô Song hơi hơi chắp tay với hắn.
Quả nhiên cung chủ nói đúng, có đôi khi, cách dùng với nam nhân và nữ nhân không giống nhau.
Cố Thiếu Bình tốn ba ngày vẫn đưa ra quyết định.
Không ngoài dự đoán, hắn vẫn chọn Sử Vô Song.
Ánh mắt của Sử Vô Song cuối cùng cũng không sai.
Hải Trường Khoát tức phì cả râu, suýt chút nữa muốn mở não Cố Thiếu Bình ra xem có phải bên trong mọc đầy cỏ hay không? Tiểu tử này có biết mình từ bỏ cái gì hay không? Thực sự cho rằng chức bang chủ của Thương Hải bang bọn họ là cải trắng tùy tiện hái bên đường sao?
"Sư phụ, ta đã tìm hiểu rõ ràng rồi. Nếu ta làm bang chủ, trong một đêm, tên ta sẽ truyền khắp thiên hạ, tất cả các sư huynh, sư tỷ, sư thúc, sư bá đều phải hành lễ với ta. Cái ta ăn ta học sẽ ở cấp cao nhất trong bổn môn, nếu ta muốn thành hôn, cũng có rất nhiều nữ hiệp chính phái cho ta lựa chọn" Cố Thiếu Bình nghiêm túc nói ra cái nhìn của mình về chức vị bang chủ. Tuy rằng non nớt nhưng cũng đã suy nghĩ kỹ càng.
"Nhưng sư phụ, ngoài những điểm tốt ấy ra, nó cũng đồng nghĩa rằng con cũng phải coi việc phát triển Thương Hải bang thành sự nghiệp cả đời này của mình. Con cần phải lo lắng về con đường sau này của mỗi đệ tử, con cần phải vi phạm nguyên tắc làm người của mình trong rất nhiều việc, phải lựa chọn một con đường phù hợp với lợi ích của bang phái. Thậm chí, tới sau này, con có thể cũng sẽ giống với sư phụ, chia rẽ nhân duyên của đồ đệ con" Cố Thiếu Bình nhìn thẳng Hải Trường Khoát, "Sư phụ, con không thích như vậy"
Cố Thiếu Bình thực sự không thích như vậy.
Hắn cũng chẳng phải loại thiếu hiệp ngây thơ không rành thế sự, hư tình giả ý mà hắn trời sinh đã mang trong mình phẩm chất tốt đẹp ấy rồi.
Hắn đúng là không thích phú quý, chẳng sợ cường quyền.
Là đại hiệp trời sinh.
"Trên giang hồ, có thể sẽ có những nữ tử càng thích hợp với con hơn Vô Song, thông minh xinh đẹp hơn cả nàng ấy nhưng vậy thì có liên quan gì tới con chứ?"
"Nếu con chỉ là một đệ tử bình thường của Thương Hải bang, con cho rằng Toái Ngọc Cung sẽ cho phép con cưới Sử Vô Song sao?" Hải Trường Khoát hỏi ngược lại.
"Sẽ" Cố Thiếu Bình gật đầu trả lời nói, "Sư phụ, Khúc cung chủ nói, Toái Ngọc Cung bọn họ đã là một trong những môn phái mạnh nhất trên giang hồ cho nên đệ tử trong môn không cần nghĩ tới chuyện liên hôn, cũng chẳng cần suy tính tới chuyện có lợi cho môn phái. Những việc ấy, là một cung chủ, y có thể làm được"
Cho dù là Cố Thiếu Bình tới truyền đạt lời của Khúc Cửu Nhất nhưng Hải Trường Khoát cũng có thể tưởng tượng ra được, khi Khúc Cửu Nhất nói ra lời như này, y đã tự cao tự đại tới mức nào.
Toái Ngọc Cung không giống với Thương Hải bang các ngươi!
Các nàng chẳng phải rơi tới bước đường hy sinh hạnh phúc của mình để đổi lấy lập trường của môn phái.
Đừng nói là Thương Hải bang, dẫu có là Lê Hoa sát, Hồng Liên đạo thì có làm sao chứ?
Là chưởng môn, nếu ngay cả hạnh phúc bình thường của một đệ tử cũng chẳng bảo đảm được, còn cần người ta phải hy sinh vì lợi ích của môn phái, vậy thì môn phái ấy chắc chắn yếu kém!
"Con chắc chắn mình sẽ không hối hận?"
"Sẽ không" Cố Thiếu Bình trả lời chắc như đinh đóng cột, "Nếu bây giờ con từ bỏ Vô Song, con mới hối hận cả đời này"
"Được rồi" Sư nương tới bên cạnh Hải Trường Khoát, vỗ vỗ vai ông ta, quay đầu nhìn Cố Thiếu Bình ôn nhu nói, "Nếu con đã quyết định như vậy, ta cũng sẽ chuẩn bị đồ cầu thân cho con. Dù cho con sẽ không trở thành chủ nhân tương lai của Thương Hải bang, con cũng là hài tử sư nương chăm từ nhỏ, sính lễ của con, sư nương đều giữ kỹ rồi!"
"Cảm ơn sư nương" Cố Thiếu Bình lộ ra nụ cười vô cùng khoan khoái, "Sư nương tốt nhất"
Hải Trường Khoát hừ lạnh một tiếng.
Cố Thiếu Bình cũng vội vàng bổ sung một câu, "Sư phụ cũng tốt nhất"
"Cút đi, đừng làm ta chướng mắt" Hải Trường Khoát tức giận xua tay.
Nhưng Cố Thiếu Bình sao không biết nghe giọng ấy của sư phụ là người đã đồng ý rồi? Bởi vậy cười hì hì lui ra ngoài.
Sau khi đẩy cửa ra, bầu trời bên ngoài cũng trở nên xanh trong hơn nhiều.
"Thế hệ của lũ trẻ chẳng giống với chúng ta" Sư nương cười nhìn về phía Hải Trường Khoát, "Chàng đừng cho là ta không biết, chàng còn giữ dây đeo kiếm mà một cô nương đưa cho chàng"
Khuôn mặt già của Hải Trường Khoát lập tức đỏ lên.
"Ấy... đó đều là lời nói vô căn cứ. Dây đeo kiếm ấy..."
"Ta cũng có làm gì đâu?" Ánh mắt sư nương có hơi đau lòng, "Có thể tự do tự tại sống tùy tâm mình một lần cũng chẳng có gì không tốt"
Thương Hải bang tới cầu thân.
Tuy rằng sính lễ gom vào cũng chỉ có mấy trăm lượng bạc nhưng đối với Thương Hải bang bây giờ, đây đã là một số tiền cực lớn rồi.
Suy cho cùng, bây giờ, Cố Thiếu Bình chẳng còn là thiếu bang chủ được lựa chọn, Hải Trường Khoát trực tiếp tuyên bố điều này ở trong bang.
Người tới đưa sính lễ đều là các sư huynh sư tỷ của Cố Thiếu Bình, nụ cười khỏi phải nói có bao nhiêu chân thành.
"Sính lễ để đó trước, ngày mai gọi Cố Thiếu Bình tới đây, để hắn và đệ tử Toái Ngọc Cung ta bàn luận một chút là được" Khúc Cửu Nhất không hề có chút tò mò nào với quá trình rối tung rối mù này lên, chuyện phiền toái này vẫn nên giao cho người có chuyên môn, y chỉ cần làm một ác bà bà gây khó dễ cho Cố Thiếu Bình là được.
À, lão Tam cũng muốn gia nhập đó.
Dẫu gì, hắn bây giờ làm việc với Tuyết Tiêu Tiêu còn chưa làm hôn lễ, cứ cảm thấy mình "danh không chính ngôn không thuận", có chút tâm tư be bé âm u với thiếu hiệp giang hồ Cố Thiếu Bình này.
Dẫu cho có phải giả nữ trang đánh nhau với Cố Thiếu Bình, lão Tam cũng nhận.
Giành việc thành hôn trước hắn đều phải bị đánh!
Tuy vậy nói đi cũng phải nói lại, may là Hải Trường Khoát chỉ là cổ hủ chứ không dối trá. Nếu thực sự gặp loại ngụy quân tử như Nhạc Bất Quần, Khúc Cửu Nhất mới phải suy xét tới việc có nên Cố Thiếu Bình bị trục xuất sư môn trước hay không.
"Vô Song, ngươi đừng đau lòng, đây là điều tất yếu" Khúc Cửu Nhất liếc mắt thấy Sử Vô Song lo lắng không thôi, "Nếu ngươi lén lút hạ độc với lão Tam, Đại sư tỷ ngươi cũng chẳng tha cho ngươi đâu"
Sử Vô Song thực sự đang âm thầm hạ dược tức thì thấy hãi.
Nàng đánh không lại Đại sư tỷ.
"Nhưng võ công lão Tam cao như vậy. Cố đại ca không có khả năng là đối thủ của hắn" Sử Vô Song cảm thấy như vậy không công bằng.
"Nhưng phải ra oai phủ đầu hắn mới khiến hắn biết được chỗ lợi hại" Khúc Cửu Nhất vô tội nói, "Ngươi cũng không nhìn xem ta chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn cho ngươi"
"Cung chủ à...."
"Làm nũng với ta vô dụng thôi" Khúc Cửu Nhất dầu muối chẳng ăn, "Ngươi ấy, đi tìm Tạ Tụ xin ít dược, chuẩn bị tốt tâm lý hầu hạ Cố Thiếu Bình mười ngày nửa tháng đi. Yên tâm, chỉ bị thương ngoài da thôi"
"Ngài chẳng nỡ để Tạ trường lão động một ngón tay" Sử Vô Song có hơi ai oán.
"Nếu Cố Thiếu Bình nhà ngươi cũng kiếm được 30 vạn một năm cho ta, ta bảo đảm lông tóc hắn không tổn hao gì' Khúc Cửu Nhất đắc ý, "Đương nhiên, nếu hắn có thể đẹp được như Tạ Tụ, ta cũng có thể thương hương tiếc ngọc"
... Sử Vô Song bị nhồi một nồi cơm chó không muốn nói chuyện.
Cung chủ rất biết bắt nạt người!
"Đúng rồi, ta cũng phải đi xem Tạ Tụ chuẩn bị luyện chế bản mới của Tiêu Dao hoàn tới đâu rồi. Sắp phải đẩy ra bản hộp mù của Tiêu Dao hoàn rồi, tiền của hồi môn của ngươi ở hết trong đấy!"
Ài, nếu lai lịch Tiêu Dao hoàn cũng đã ra ngoài sáng rồi thì đương nhiên phải làm chút hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ mới được nha!
Dù sao, không ít nhân sĩ giang hồ nghe nói Tiêu Dao hoàn là đồ của Toái Ngọc cung xong có tí "đức cao vọng trọng", công khai tỏ vẻ sẽ không mua nữa, cũng kêu gọi mọi người đừng mua.
Những người dựa vào Hồng Liên đạo càng sôi nổi phụ họa, cứ như ngày mai Tiêu Dao hoàn sẽ bị bỏ đầy ở tiệm dược vậy.
He he, cần phải cho họ biết mùi một tí.
Ở trước việc lũng đoạn ngành sản xuất này, "chống cự" là không thể.
Tạ Tụ cũng chẳng nhìn nồi dược to này của mình.
Sau khi giúp Khúc Cửu Nhất làm thuốc tắm, y thuật của Tạ Tụ lại có không ít tiến bộ.
Trước đó, tuy rằng Tiêu Dao hoàn có thể khôi phục hùng phong cho mọi người nhưng nhiều nhất cũng chỉ khôi phục được năm phần của lúc trẻ thôi.
Đơn giản hơn thì là từ 0 thành 3 phút, từ 3 thành 5 phút.
Bây giờ, bản mới hắn mới nghiên cứu ra có thể biến từ 3 thành mười phút, từ năm thành mười lăm phút.
Tăng cường dược hiệu cũng có nghĩa nội lực có thể sẽ tiêu hao nhanh hơn.
Tuy vậy, đối với những người giang hồ, chẳng ai để ý cái này.
Khúc Cửu Nhất không muốn mua bán từng bước một, muốn bán thì phải làm lớn vào!
Y chẳng những muốn ép rỗng túi tiền của mấy nhân sĩ giang hồ đó mà còn muốn bọn họ phải quỳ xuống gọi cha.
Dược bản mới này chính là chuyên dùng cho những nhân sĩ có nội lực trên giang hồ.
He he.
"Trước tiên huynh nghiên cứu ra mười màu, dược hiệu có thể giống nhau nhưng vị khác nhau là được. Tới lúc ấy, cảm giác tâm lý của họ cũng sẽ khác nhau" Khúc Cửu Nhất nhắc tới kinh nghiệm kinh doanh của mình thì quả là nói mãi chẳng hết.
Y chính là người đã trải qua tất cả các loại ý tưởng marketing tẩy não!
"Tới lúc ấy, một hộp chỉ đựng năm viên, màu sắc ngẫu nhiên, chỉ có thể mở ra mới biết bên trong là màu gì, muốn gom đủ cũng chỉ có thể không ngừng mua những hộp khác nhau"
"Nhưng dược hiệu đều giống nhau, vậy thì sẽ có người mua sao?" Tạ Tụ đưa ra ý kiến.
"Cho dù chúng ta nói giống nhau, chỉ cần màu khác nhau thì bọn họ sẽ cảm thấy khác nhau" Khúc Cửu Nhất chớp mắt nói, "Năng lực tiêu dùng của nam nhân mới gọi là đáng sợ"
Đừng nhìn xã hội hiện đại, trình độ tiêu dùng của nữ nhân cao, gì mà túi xách quần áo, một đống toàn trăm, ngàn vạn.
Nhưng đám nam nhân thì sao?
Một đôi giày đá bóng trên vạn, kiểu dáng khác nhau đều phải có.
Một vé vào cửa xem thi đấu bóng rổ dẫu có giá cao hơn trời cũng có một đống người tranh cướp.
Còn cả những xe hãng nổi tiếng, đồng hồ nổi tiếng...
À.
So với nam nhân, năng lực tiêu phí của nữ nhân có tính là gì đâu?
Không cần biết là ở thời đại nào, người kiếm tiền mới có tư cách tiêu tiền.
Bây giờ, ở giới võ hiệp cổ đại này, kiếm tiền phần lớn là nam giới.
Bọn họ tiêu tiền mình kiếm, nghiễm nhiên là vậy!
"Nếu ta không khinh thường năng lực mua sắm của họ, ta đoán một đống hộp mù của đám nhân sĩ giang hồ này hẳn có thể cho chúng ta kiếm được mấy chục vạn lượng bạc tiền lời. Sau này, phần ăn của đại hiệp giang hồ cũng chẳng có nổi miếng thịt bò đâu!"
Khúc Cửu Nhất tuyên bố hùng hồn.
Tạ Tụ vốn còn muốn nghi ngờ một chút.
Nhưng lại nhớ tới những lời thần kỳ của Khúc Cửu Nhất trong dĩ vãng, yên lặng câm miệng.
Đây cũng coi như sính lễ hắn cho Khúc Cửu Nhất đi.
Càng nhiều càng tốt.
Nhìn Cố Thiếu Bình không có tiền đi, còn bị đánh kia kìa.
Lại nói Thương Hải bang bên này, vừa nghe nói Cố Thiếu Bình vì muốn cưới Sử Vô Song nên không cần vị trí thiếu bang chủ nữa, không ít trưởng lão đều đang âm thầm đấm ngực giậm chân.
Tiêu Dao hoàn của bọn họ, hết thật rồi!
Nghĩ tới khoảng cách thoáng qua giữa họ và những ngày lành được ăn một viên ném một viên, các trưởng lão đều đang lén lút đánh tiểu nhân Hải Trường Khoát sau lưng.
Không biết có phải vì oán niệm của họ quá lớn hay không mà Hải Trường Khoát không khỏe mấy hôm liền, muốn ra ngoài tăng mức độ tồn tại cũng chẳng làm được.
Đương nhiên, Hải Trường Khoát cũng chẳng thấy được ở địa giới Thương Hải bang, Cố Thiếu Bình bị lão Tam giả nữ trang đánh cho bò cũng chẳng bò dậy nổi.
Các đệ tử Thương Hải bang đều sợ ngây người.
Một thiếu nữ mặt trẻ con thoạt nhìn như 14, 15 như kia mà có thể đè Cố Thiếu Bình ra đánh nặng tay như vậy? Võ công như vậy có phải quá quỷ dị hay không?
Không so không biết vừa so là sợ nhảy dựng.
Trình độ võ công của đệ tử Toái Ngọc Cung quả thực mạnh tới bất thường.
"Đại sư tỷ, tỷ phu có phải ra tay ác độc quá rồi không?" Con mắt hình viên đạn của Sử Vô Song cũng ném ra vô số lần, lão Tam này ra tay quá ác độc, chuyên chọn mặt để đánh.
"Muội có thể đánh lại, chỉ cần muội có thực lực ấy" Tuyết Tiêu Tiêu đắc ý dào dạt, "Hôn lễ của Đại sư tỷ ta còn chưa làm đâu"
Sử Vô Song chỉ có thể yên lặng chửi thầm tiểu nhân trong lòng.
"Ngươi thề sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì có hại cho Toái Ngọc Cung đi" Khúc Cửu Nhất thấy cái đầu heo của Cố Thiếu Bình, chỉ cảm thấy buồn cười, "Nếu ngươi làm trái lời thề, ngươi cũng được chiêm ngưỡng sự lợi hại của Toái Ngọc Cung ta rồi, chỉ cần ngươi có bản lĩnh tránh được"
"Cố Thiếu Bình ta thề ở đây..."
Cùng với ngày Cố Thiếu Bình và Sử Vô Song chính thức trao đổi canh thiếp* thì cũng là ngày Khúc Cửu Nhất cho ra mắt phiên bản hộp mù của Tiêu Dao hoàn.
*Tam thư lục lễ thì lục lễ là các bước thành thân ngày xưa, có sáu bước, bước trao đổi canh thiếp này ở bước thứ hai, sáu bước bao gồm nạp thái (cầu hôn), vấn danh (lấy canh thiếp của bên nữ), nạp cát (bói toán canh thiếp hai bên trước bàn thờ tổ tiên), nạp chính (đính hôn), thỉnh kỳ (chọn ngày thành thân), nghênh thân (rước dâu) nên là chương sau có đoạn đưa sính lễ tới cửa á các pà thì đừng thắc mắc tui nghen
Bởi vậy, chuyện của Sử Vô Song và Cố Thiếu Bình vốn chẳng lớn là bao.
So với chuyện tình yêu của đôi tiểu tình nhân này, những môn phái khác vẫn để ý doanh số của Tiêu Dao hoàn hơn.
Dẫu sao, đây là lần đầu tiên Toái Ngọc Cung bán với quy mô lớn sau khi tuyên bố về lai lịch, còn là sản phẩm mới.
Không ít môn phái đều hạ tử lệnh ở trong tối, không cần biết sau này có mua hay không, trong lần Tiêu Dao hoàn bản hộp mù này, tuyệt đối không thể mua, phải áp sự nổi bật của Toái Ngọc Cung xuống. Tới lúc ấy, nói không chừng Tiêu Dao hoàn còn giảm giá, mua lại từ mọi hướng mới là có lời nhất.
Ít nhất những người bị gọi mặt điểm tên nhắc nhở ngoài miệng cũng đồng ý rồi.
Trên thực tế, chưa chắc.
Tiệm dược bán Tiêu Dao hoàn chen đầy người.
Phần lớn đều là người thường.
Các trưởng lão sao có thể tự đi mua được? Bọn họ chắc chắn phái người tới tranh mua nha!
"Bản hộp mù Tiêu Dao hoàn mới ra mắt, một hộp năm viên, giá bán sáu lượng bạc, không giới hạn lượt mua, không nhận nợ!"
Ngay khoảnh khắc chính thức mở cửa tiệm dược, ngạch cửa tức thì bị đạp vỡ.
Đừng nói gì mà trước cửa có thể giăng lưới bắt chim rõ ràng là náo nhiệt hơn cả trước kia.
Ngoài miệng nói không cần nhưng cơ thể vẫn rất thành thật.
Ai không mua người ấy là đứa ngốc! Tiêu Dao hoàn bản này có hiệu quả tốt hơn trước, thậm chí còn lợi hại hơn cả khi mình trẻ tuổi, không thử xem thì có còn coi là nam nhân không?
Là thân thể của muội tử không đủ yêu kiều hay là ngươi xuất gia làm tăng rồi?
Mua, có bao nhiêu mua bấy nhiêu!
"Cho ta ba hộp!"
"Ta muốn mười hộp, không cần tìm tiền lẻ, ta chuẩn bị đủ rồi!"
"Cho ta một hộp là được, xin hãy mau một chút"
"Mẹ nó, ta cướp được rồi!"
...
Các đại dược phòng, tiếng người ồn ào.
Sau khi những người đó ra khỏi dược phòng, thấy chính mình mua hộp có mấy viên trùng màu sắc, tức thì không vui.
"Sao lại như này? Mười màu chỉ trúng ba!"
"Không được, chắc chắn phải mua nữa"
"Không thử hết cả mười màu thì sao ta biết cái nào hợp với ta?"
"Lão gia nói, muốn một bộ đủ"
"Ài, chỉ có thể vào xếp hàng lại"
Không ít người quay lại, dược phòng lại lần nữa chật
kín người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.