Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 122: Niềm vui của phú bà mấy người không hiểu

Thanh Khâu Thiên Dạ

06/03/2023

Toái Ngọc Cung bắt đầu thu mua điền trang, cửa hàng tứ phía giang hồ.

Trước đó cũng từng nói qua, ở thế giới võ hiệp này, những môn phái giang hồ đó đều là cường hào một phương, trên danh nghĩa có rất nhiều thổ địa điền trang chỉ dựa vào việc thu tiền thuê cũng đủ để nuôi nhóm thanh niên trai tráng có sức lao động mà lại chẳng làm gì rồi. Nếu không phải vậy, cũng chẳng thu hút biết bao người giang hồ dấn thân vào các môn phái. Triều đình coi người giang hồ như cái gai trong mắt cũng có một phần nguyên nhân là do điều này.

Hoàng đế nhà ai có thể chấp nhận được việc có nhiều thổ tài chủ ở trên địa bàn của mình như vậy chứ? Những thế gia đại tộc kia triều đình không thể đụng vào trong phút chốc được nhưng đám môn phái giang hồ đó cũng chẳng nộp thuế, làm hoàng đế còn có tư vị gì nữa?

Chỉ là người trong giang hồ cũng chẳng ngu, đừng nhìn bình thường họ đánh đánh giết giết nhưng nếu không tới mức diệt môn thì thổ địa và điền trang họ đều sẽ không động vào.

Nhưng bây giờ, tình cảnh xảy ra chút biến hóa.

108 kỵ binh Hồng Liên đạo một lần này diệt không biết bao nhiêu môn phái nhỏ, những môn phái đó gần như cũng chỉ còn có vài người, vốn không có sức bảo vệ đồng ruộng và cửa hàng. Dù sao, bọn họ còn phải nhặt xác cho người trong sư môn đấy. Đây cũng chẳng phải chuyện dùng một tấm chiếu bọc người qua loa là được, sao cũng phải làm tang sự hai, ba ngày.

Nhân tiện, đáng chú ý nữa là gần đây lượng môn phái tổ chức tang sự gần đây quá nhiều, các cửa hàng mai táng gần như lo không xuể việc, giá chào hàng cũng phải cao hơn nhiều. Vì vậy, người các môn phái cũng chỉ có thể tiếp tục bán đất bán cửa hàng để an táng cho sư huynh, sư đệ, các sư thúc và sư bá.

Các phái bình thường còn vậy thì những đại môn đại hộ cũng chẳng tốt hơn là bao. Bởi vì cao thủ trong các phái đều đi tìm kho báu, quay về còn trọng thương hơn một nửa, phí hao tổn còn nhiều hơn cả mai táng.

Nếu chết rồi, làm tang sự mấy hôm là được. Nhưng nếu trọng thương, không có dăm ba năm điều dưỡng lại thì không thể được. Tiêu dùng còn có thể cao hơn nữa.

Chỉ tính riêng tiền thuốc men cũng đã khiến các chưởng môn đại môn đại phái, võ lâm thế gia sầu tới độ tóc bạc trắng hơn nửa. Nhưng họ cũng không thể không cứu, những người bị thương đều là tinh anh, nếu không cứu, sau này muốn bồi dưỡng lại lại phải tiêu tốn nhiều hơn.

Đừng nghĩ rằng chỉ có chính phái như vậy, đám môn phái tà đạo càng chẳng dám tùy ý vứt bỏ đệ tử. Nếu họ từ bỏ đám tinh anh này, đảo mắt thấy đám đệ tử này đầu quân cho môn phái khác. Tới lúc ấy, họ nói hết bí mật ra, nội ứng ngoại hợp thì cơ nghiệp của môn phái nhà mình chết rồi.

Có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể chữa trị cho họ!

Ài, đừng nói là tìm kho báu gì, ồn ào một trận như thế, sau này họ có đệ tử ra ngoài rèn luyện chỉ e là tới cả màn thầu cũng chẳng ăn nổi chứ đừng nói tới việc thêm thịt.

Người duy nhất kiếm được nhiều cũng chỉ có Toái Ngọc Cung.

Toái Ngọc Cung dựa vào việc mai táng kiếm được một khoản lớn, sang tay mua đồng ruộng dược trang, ngay sau đó lại thuê một ít bá tánh trồng trọt cho mình, xu hướng phát triển có thể nói là tăng thẳng một đường.

Các nàng không đánh không giết thậm chí không cướp, chỉ là các nơi buôn bán đều có một đội đệ tử Toái Ngọc Cung canh gác, có những người giang hồ vì không có tiền muốn bí quá hóa liều còn chưa cả kịp động thủ đã bị các nàng cho một dao rồi.

Nói ra thì vẫn là Toái Ngọc Cung có lý, ai cũng chẳng xét nét được!

Một năm này, gió nổi mây mù.

Trên giang hồ, thiên hạ này đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Bây giờ, nào còn ai nói Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung chống đối lẫn nhau nữa.

Hồng Liên đạo chủ biến mất vô tung trong một đêm, như rắn mất đầu, Hồng Liên thiếu chủ Trần Thủy cũng vô tung vô ảnh, Hồng Liên đạo chỉ có mấy vị cấp cao vì liều mạng tranh giành vị trí chưởng môn Hồng Liên đạo, đấu tới người sống ta chết, sớm đã sụp đổ rồi.

Phù Dương sơn và Thúy Phong sơn nguyên khí đại thương, vốn không hỏi thế sự.

Trên giang hồ, còn có không ít đệ tử và trưởng lão các phái đều lựa chọn bế quan tu luyện võ công. Kết quả võ công luyện ra cũng chẳng thấy giỏi tới đâu mà tính cách thì người này dị hơn người kia.

Bọn họ lại bắt đầu thích ăn mặc màu sắc rực rỡ? Hơn nữa nói chuyện còn rất quái lạ, bốn phía các phái đều trào dâng xu hướng đoạn tụ khiến giang hồ chướng khí mù mịt, không biết làm ra biết bao chuyện chê cười cho dân nhắm rượu ngồi bàn tán.

Các môn phái tà đạo đều không dám lên tiếng, bọn họ muốn ngồi sau ngư ông đắc lợi, mà hết đám này tới đám khác bị người Toái Ngọc Cung đánh cho không dám hé cái đầu ra.

Vô số đệ tử của Toái Ngọc Cung đều tạo được thanh danh ở trên giang hồ, cung chủ tân nhiệm Tuyết Tiêu Tiêu càng là một đầu tàu gương mẫu, một người đơn thương độc mã giết chết mười đại ma đầu của tà đạo, đầu của chúng tới nay còn bị treo trên tường thành, ai cũng không dám lấy xuống.

Cùng với động tác lớn ấy, tin tức Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ trọng thương chưa chết, quay lại giang hồ cũng chẳng tính là chuyện lớn gì.

À, còn về kho báu kia bây giờ cũng chẳng có ai nói gì nữa.

Những người tới kho báu rồi đều nói kho báu ấy chỉ là thứ lừa đảo, hơn nữa, môn phái bọn họ còn nghèo tới mức bán cả đất, bản thân họ tu luyện chẳng ra thứ gì còn bị đoạn tụ. Một người nói vậy, ai cũng nói vậy nên mọi người đều tin.

Bởi vì nếu là giả, hy sinh này quá lớn.

Hơn nữa, dù kho báu có là thật thì họ cũng chẳng dám nói gì? Không thấy môn phái trên giang hồ đều đang lặng lẽ hành quân sao? Đã không có dê đầu đàn, lại chẳng có lựa chọn khác, một đám trước đó nhảy nhót còn đang nằm trên giường kia kìa, chỉ cần bọn họ còn sống thì sẽ là một đống vết xe đổ chói lọi, ai còn dám có tâm tư hám lợi gì?

So với kho báu, cưới một đệ tử Toái Ngọc Cung về vẫn thực tế hơn.



Các nàng chính là kho báu di động sống sờ sờ đấy!

Ngắn ngủn một năm, thông gia của đệ tử Toái Ngọc Cung tăng gấp bội, một số môn phái nhỏ còn coi các nàng như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, đại môn phái cũng khách sáo vô cùng.

Hết cách, người ta có tiền!

Môn phái nhỏ còn phải thuê đất của họ mới có chỗ an thân, đại môn phái nợ nhiều tiền thuốc men của họ còn đang khất nợ trả theo kỳ đấy. Đối mặt với chủ nợ, ai có thể không hạ giọng cho được?

"Ngọc sử, tiền thuê nhà tháng này của chúng ta có thể giảm bớt được một chút hay không? Thực sự là gần đây chúng ta không có tiền" Một trưởng lão phái Lạc Anh có hơi khép nép khi nói chuyện với các đệ tử Toái Ngọc Cung, "Chư vị có còn vừa lòng với tam đệ tử kia của ta không? Nếu không ta lại để nó tới với các vị"

"Lưu trưởng lão, ngài đừng nhắc tới tam đệ tử đó nữa, không nói thì chúng ta cũng chẳng muốn chạm vào. Cái đó của hắn ăn dược rồi mà vẫn còn như chiếc đũa thô ấy? Hoàn toàn là một cái gối thêu hoa, tỷ muội chúng ta chướng mắt vạn phần" Một nữ đệ tử Toái Ngọc Cung trợn mắt, "Trước đó ngươi còn nói gì mà có cơ bụng, chân dài, mẹ nó, toàn là lừa đảo!"

"Trời xanh chứng giám, tam đệ tử kia của ta được vô số nữ tử khuynh mộ trong phái, ta cũng chẳng ngờ được là nội thất của hắn lại chẳng tiện nghi như vẻ ngoài" Trưởng lão phái Lạc Anh gần như muốn khóc, "Ngọc sử có coi trọng đệ tử nào khác không?"

Ài, lại nói phái Lạc Anh bọn họ cũng là môn phái chính đạo đường đường chính chính trên giang hồ! Đáng tiếc là đệ tử của bọn họ quá có lỗi với liệt tổ liệt tông, lúc ấy vì chữa bệnh cho chưởng môn, trưởng lão và còn cả vô số đệ tử khác, họ đã thế chấp cả quả núi nhà họ mới đổi được lấy tiền thuốc men.

Trưởng lão bọn họ bị nội thương quá nghiêm trọng, phải ăn nhân sâm mới hồi phục được. Thứ như nhân sâm, một ngày ăn hết trăm cân, cho dù là khi phái Lạc Anh là đại gia đại nghiệp cũng chẳng thể chịu được việc ăn như vậy mà!

Cũng may Toái Ngọc Cung cũng chẳng ép buộc họ quá mức, những môn phái thế chấp sản nghiệp tổ tiên thì Toái Ngọc Cung sẽ không đuổi họ đi, chỉ là mỗi tháng phải giao tiền thuê, kỳ hạn trả tiền là 50, 60 năm. Nếu 50, 60 năm này trả xong tiền rồi thì sản nghiệp tổ tiên này vẫn là của họ. Nếu chưa trả xong thì sản nghiệp tổ tiên này sẽ thuộc về Toái Ngọc Cung.

Tất cả các môn phái đều cho rằng môn phái của mình chắc chắn sẽ Đông Sơn tái khởi, không thể có chuyện tiêu đời cho nên đồng ý trả theo kỳ hạn. Không ngờ rằng chính là vì như vậy nên bọn họ càng chẳng dám làm gì với Toái Ngọc Cung.

Đây là chủ nợ lâu tới mấy giáp liền, không thể trêu vào được!

Ngược lại, nếu trong môn có đệ tử xuất sắc, có thể cưới một đệ tử Toái Ngọc Cung thì nợ nần kia có thể giảm bớt mấy phần, cưới xong thì giảm thêm bốn năm phần, nợ nần cũng hoàn toàn được miễn.

Đây là dụ hoặc lớn biết bao chứ?

Các môn phái thiếu nợ sắp điên rồi, một đám điên cuồng đi yêu cầu đệ tử nhà mình phải biết tranh đua, tranh thủ cũng phải lừa được một đệ tử Toái Ngọc Cung về nhà, đương nhiên, ở rể cũng được, chỉ cần đừng quên mất nhà mình ở đâu là được.

Cố Thiếu Bình đã thành công cưới được Sử Vô Song bây giờ đã hoàn toàn xứng đáng làm thiếu bang chủ của Thương Hải bang, đệ tử của bang này cũng được nở mày nở mặt theo, đi tới đâu cũng được người khác khen tặng.

"Đám đệ tử các người sao lại như này? Một đám dầu mỡ bèo nhèo, tỷ muội chúng ta ăn không nổi" Một đệ tử khác của Toái Ngọc Cung quát lớn, "Địa tô không thể giảm nữa, tuy vậy nghe nói môn phái các ngươi có đệ tử giỏi vẽ xuân cung đồ, nếu bằng lòng tới bên cửa hàng của bọn ta làm giúp, chúng ta thực ra cũng bằng lòng cho nhiều tiền công một chút"

"Gì cơ? Trong phái chúng ta còn có nhân tài như vậy sao? Ngọc sử yên tâm, ta sẽ đóng gói người qua ngay"

"Ừm, các ngươi ngàn vạn lần đừng giống với mấy thằng nhãi ở kiếm phái Trường Phong kia, cho rằng nhi tử của tiền môn chủ bọn họ là phu nhân của cung chủ đương nhiệm thì có thể đi đường tắt. Trước đó nể mặt họ mấy phần còn thực sự cho là đệ tử Toái Ngọc Cung ta dễ bắt nặt? Tặng qua mấy nam nhân liền muốn hối lộ sư muội thu thuế, sư muội nhận hối lộ nọ bây giờ đã bị trục xuất khỏi cung rồi! Kiếm phái Trường Phong kia cũng chẳng tốt hơn, lãi suất tăng lên 30%*!"

*Ý gốc là ba thành nhưng để ba thành tui nghĩ kiểu gì cũng có bạn hỏi cho xem nên mạn phép để kiểu này cho mọi người dễ hình dung nhé

"Chúng ta không giống bọn họ, ngọc sử cứ việc yên tâm"

"Vậy thì tốt, các ngươi giao tiền đúng hạn, cấp tín dụng cao, chúng ta sẽ không tăng lãi của các ngươi" Đệ tử Toái Ngọc Cung ấn dấu tay mình lên quyển sổ nào đó, lúc này mới tính là thu tô hoàn tất.

Dù sao tháng sau các nàng vẫn sẽ tới.

"Thật tốt quá, tháng này lại thuận lợi qua rồi" Trưởng lão phái Lạc Anh lau mồ hôi lạnh, "Tháng sau cuối cùng cũng chẳng do ta tới đối mặt với các nàng. Chậc, nghe nói Liễu Diệp bang bên kia có một nhi tử trưởng lão đính ước với đệ tử Toái Ngọc Cung, của hồi môn ước chừng có một vạn lượng, ghét thật đấy!"

"Trưởng lão..."

"Các ngươi không những không khiến ta bớt lo mà bình thường nói các ngươi ăn vận cho đẹp vào, luyện võ cho tốt vào, các ngươi cứ không nghe. Ngươi nhìn đại đệ tử Thủy Vân môn xem, ỷ vào một thân võ công tốt cuối cùng còn được mấy đệ tử Toái Ngọc Cung theo đuổi, tất cả số nợ của Thủy Vân môn đều được xóa rồi! Các ngươi khi nào mới học tập được theo người ta đây"

"Rõ, trưởng lão, chúng ta nhất định sẽ cố gắng"

"Ài, ta còn phải về nhà nỗ lực với phu nhân một phen, xem xem có thể sinh ra một nữ nhi đầu nhập vào Toái Ngọc Cung làm đệ tử ngoại môn được hay không. Trông cậy vào đám các ngươi còn chẳng bằng trông cậy vào phu nhân nhà ta!"

Ở một bên khác, các đệ tử Toái Ngọc Cung cũng chẳng nhàn rỗi.

Một bộ phận trong các nàng ở ngoài thu tô, thuận tiện cũng giáo huấn đám có ý đồ khất nợ không chịu trả, còn có một bộ phận đi đuổi giết đám dư nghiệt Hồng Liên đạo và đám người giang hồ từng tham gia vào quá trình vây công Khúc Cửu Nhất.

Hừ, đặc trưng lớn nhất của Toái Ngọc Cung các nàng chính là bênh vực người nhà mình, thích ghi thù.



Những người đã từng tham gia vào việc công kích cung chủ, ai cũng đừng hòng trốn!

"Chết tâm đi, ngươi trốn không nổi"

"Toái Ngọc Cung các ngươi rốt cuộc muốn đuổi tới khi nào? Ta đã biết sai rồi, vì sao các ngươi không thể buông tha cho ta?"

"Nực cười, lúc trước khi các ngươi đuổi giết cung chủ của chúng ta sao các ngươi không bỏ qua cho y chứ? Hoặc là nếu ngươi thức thời, phế võ công của mình đi, nếu không tỷ muội chúng ta phế giúp ngươi!"

"Các ngươi khinh người quá đáng" Người tới kêu gào mấy tiếng rồi cầm kiếm vọt lên.

Một nén nhang sau.

"Chậc, tốn công, vốn chẳng cần đánh" Các đệ tử Toái Ngọc Cung lười nhìn người nằm rạp ra đất này. Nếu không phải Tạ thần y nhân từ thì các nàng muốn giết chết hết đám người này.

Tuy vậy cũng thôi, Toái Ngọc Cung các nàng vẫn muốn thể diện.

Miễn cho tới lúc ấy có ai nói các nàng bắt nạt người ta.

"Sư tỷ, chúng ta mau về đi, gần đây Tiêu Dao hoàn lại ra bản mới rồi, chúng ta còn phải về hỗ trợ, nếu không nhân lực không đủ"

"Cũng đúng, chúng ta về sớm một chút, sính lễ cung chủ chúng ta đưa qua Tạ gia đều tới từ đây. Ài, đều do đám người giang hồ đó quá nghèo, một tháng có chút tiền tô thuế như vậy cũng chẳng trông cậy vào được"

"Còn không phải sao? Hơn nữa, chúng ta liên tiếp gả bao nhiêu tỷ muội như vậy, chỗ phải bỏ tiền còn nhiều hơn"

"Ai bảo cung chủ chúng ta hào phóng chứ?"

"Ài, cung chủ đối xử với chúng ta quá tốt, dù chúng ta có máu chảy đầu rơi cũng chẳng báo đáp được. Nhiều lời cũng vô dụng, chúng ta vẫn nên trở về mau lên.

"Đúng vậy"

Tuy rằng có rất nhiều môn phái giang hồ nghèo tới mức không xu dính túi nhưng không biết vì sao, doanh số của Tiêu Dao hoàn lại chỉ tăng mà chẳng giảm.

Có thể là vì trước đó chỉ có giữa nam nữ mới có yêu cầu, bây giờ giữa nam nam cũng có yêu cầu.

Nghe nói ở hoàng cung đại nội, cũng có không ít công công luyện võ cũng mua, điều này cho thấy ý vị thâm sâu rồi.

Đặc biệt là Trịnh công công Trịnh Trí Gia kia, một năm trước còn đấu tranh với Toái Ngọc Cung tới mức muốn sống muốn chết, sau khi quay về võ công tăng lên nhiều nhưng sở thích lại thay đổi rồi. Nghe nói, hắn ta thích nhất là những nam sủng cơ thể cường tráng lại tuấn tú trẻ trung, trên dưới trong triều có không ít người vội vàng dâng nam sủng lên cho hắn ta.

Tuy vậy, trước đó Trịnh Trí Gia cũng đối đầu với Toái Ngọc Cung cho nên Tiêu Dao hoàn bán cho ông ta vẫn đắt hơn giá thị tường mấy lần. Rất nhiều lần, các đệ tử Toái Ngọc Cung muốn lặng lẽ đi vào hoàng cung đại nội cho ông ta một bài học nhưng lại bị Khúc Cửu Nhất cản lại.

"Đừng quản ông ta, ngày sau ông ta sẽ nếm được mùi đau khổ thôi"

Cung chủ đã nói vậy rồi, các đệ tử cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.

Các nàng sẽ chờ xem kết cục của lão già đểu cáng này!

"Không ngờ cuối cùng vẫn thành toàn cho Toái Ngọc Cung rồi" Trần Thủy cầm đèn lồng về nhà, thấy một đội đệ tử Toái Ngọc Cung thu tô thuế xong phía sau còn có mấy nam tử tuấn tú trẻ tuổi vẻ mặt mong chờ nhìn các nàng, chỉ càm thấy vừa hoang đường vừa buồn cười.

Nhưng có liên quan gì tới hắn đâu?

Có thể phát triển Toái Ngọc Cung tới như vậy, chỉ có thể nói quả là nhi tử của hắn sao?

"Trần đại ca, chàng đi đâu rồi? Ta đói quá" Trần Thủy vừa mở cửa đã có một nữ tử ở phía đối diện nhào vào lòng.

"Ta chỉ đi mua điểm tâm mà nàng thích ăn thôi" Ánh mắt Trần Thủy ôn hòa, "Tiểu Nhu, yên tâm, ta sẽ không bỏ nàng lại"

"Ừm ừm" Khúc Thu Thủy đã hoàn toàn khôi phục tâm trí của Tiểu Nhu nháy mắt lại chạy theo đuôi Trần Thủy, "Nữ nhi của đại thẩm Vương gia cách vách ngày nào cũng nhìn chàng, ta rất không vui nhé"

"Không sao, ta sẽ không đi đâu cả" Trần Thủy mỉm cười nói, "Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau"

Mãi mãi.

Chút tâm hự của edit: Hầy, cái đôi này phải gọi là vừa yêu vừa hận day dứt tới 800 năm nhưng trông Khúc Thu Thủy cứ như tâm thần phân liệt ý nhờ, vừa chết nhân cách này thì nhân cách khác nhảy ra chiếm cứ (xin lũi nếu các bác muốn uýnh chít tui vì cái câu này)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook