Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 50: Rốt cuộc đây là thuốc gì?

Thanh Khâu Thiên Dạ

23/02/2023

Quả là một dũng sĩ, có gan nhìn thẳng vào cuộc sống đầm đìa máu tươi.

Ví dụ như bây giờ, Khúc Cửu Nhất tùy tay cầm lấy một lọ đan dược đổ vào miệng.

Đương nhiên, y cũng chẳng phải đưa ra quyết định trong lúc hoảng loạn mà là sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ trong khoảng thời gian ngắn.

Đầu tiên, y đã bách độc bất xâm, độc dược không có tác dụng gì quá lớn với y. Loại tuyệt thế kỳ độc không thể có bộ dáng bình thường như đan dược này nên Khúc Cửu Nhất có thể yên tâm ở mặt này.

Thứ hai, với tính cách của Tạ Tụ, nếu thực sự là đan dược tổn hại tới tính mạng hay thần trí của người khác, hắn không thể đặt ở trong hòm thuốc được. Dù gì Tạ Tụ cũng là đại phu hành y tế thế, cũng chẳng phải độc y. Dù là gia trưởng nhà thường cũng biết cất những thứ dược tiểu hài tử không được ăn đi cho kỹ, sao sẽ tùy tiện để người khác tìm ra được?

Cho nên, Khúc Cửu Nhất dám cá, dược ở chỗ này ăn vào có thể khiến y gặp một ít phiền toái nhưng chắc sẽ không quá lớn. Ảnh hưởng lớn nhất hẳn là cái cớ toàn vẹn cho Khúc Cửu Nhất, loại bỏ "tác dụng phụ" của thuốc tắm kia.

Đừng hỏi, hỏi thì có thể là trước đó đã ăn dược gì ảnh hưởng tới cơ thể.

Cái cớ hoàn hảo!

Tuy vậy, Khúc Cửu Nhất sẽ không nói vậy với quản gia.

"Quản gia chớ có sốt ruột, trước kia ta đã từng thấy bình dược giống y như này. Đan dược này ăn vào có thể tăng mười năm công lực, công tử nhà các ông cũng chẳng dùng được, sau ta sẽ đưa tiền, ông cứ yên tâm"

"Không... Đây tuyệt đối không phải dược tăng công lực" Sắc mặt quản gia trắng dã, chính mình đi cùng khách lại để người ta uống thuốc không rõ nguồn gốc, một đời anh danh của ông cũng bị hủy rồi.

"Ông"

"Ta đi tìm công tử, Khúc công tử trước tiên đừng cử động, nghỉ ngơi cho tốt" Quản gia vô cùng lo lắng chạy ra ngoài, bước chân có hơi lảo đảo.

Xin lỗi.

Khúc Cửu Nhất thầm lặng nói lời xin lỗi với quản gia trong lòng, y cũng không còn cách nào. Nếu không bị Tạ Tụ dùng thuốc tắm thử ra thân phận thì mới thấy ớn lạnh. Đừng nói tới lúc ấy tài nguyên ổn định một năm 30 vạn không còn, cho dù là thuốc tắm này cũng chẳng ngâm mình được một1 lần, thử hỏi có khiến y đau đầu không.

Nếu nhãi con Tạ Tụ này không si mê y thuật như vậy, hoặc là hắn có hơi thích thứ đồ nào khác, Khúc Cửu Nhất có thể nháo ầm lên sau nghĩ cách dỗ dành hắn sau. Nhưng với tình huống như hiện tại, một khi bị bại lộ thân phận, khả năng đường ai nấy đi của y với Tạ Tụ đã lên cao năm phần.

Tuyệt đối không thể.

Vẫn là nên ổn định trước.

Khúc Cửu Nhất nhìn căn phòng này một vòng, cảm thấy vẫn là chiếc giường của Tạ Tụ trông thoải mái nhất nên nằm thẳng lên ấy.

Y dùng nội lực vận chuyển một vòng, cũng không thấy gân mạch có vấn đề gì, do vậy một tia lo lắng cuối cùng cũng buông xuống được.

Ừm, không phải độc dược.

"Tiểu công tử, tiểu công tử, không hay rồi" Khi quản gia chạy tới tìm Tạ Tụ, vì sốt ruột quá mức nên ngay cả xưng hô với Tạ Tụ khi ở Tạ gia ông cũng gọi.

"Làm sao vậy?" Khi đối mặt với lão quản gia trung thành và tận tâm này, thái độ của Tạ Tụ vẫn vô cùng ôn hòa.

"Vừa rồi Khúc công tử tới phòng ngài, không cẩn thận uống nhầm đan dược, ngài mau đi xem xem"

Cái gì?

Tạ Tụ biết trong phòng mình có mấy loại đan dược linh tinh kỳ lạ, tuy không chí mạng nhưng vì dược tính khác thường nên chính hắn cũng chưa nghiên cứu triệt để.

Thân thể của Khúc Cửu Nhất vốn già trái non hột, rất kém, bây giờ lại không cẩn thận nuốt nhầm đan dược khác, tới lúc ấy, chỉ e dù là hắn cũng vô lực xoay chuyển đất trời này.

Tạ Tụ chẳng để ý tới phong độ của mình mà vận khinh công bay ra ngoài, quản gia ngơ ra không đuổi theo.

Khúc công tử này có phân lượng nặng như vậy trong lòng tiểu công tử sao?

Lúc trước, khi phu nhân sinh hạ tiểu thư út, bị nghi là khó sinh, lúc ấy nét mặt của tiểu công tử cũng không khác gì với bây giờ.

Khúc công tử kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?

"Khúc Cửu Nhất!"

Tạ Tụ gần như là dùng tốc độ nhanh nhất, đi tới trước mặt Khúc Cửu Nhất.

Ngay khi hắn nhìn thấy Khúc Cửu Nhất vô lực dựa vào mép giường, lòng như dao cắt.

Lúc mới gặp, quan hệ giữa hắn và Khúc Cửu Nhất chẳng tốt đẹp là bao nhưng từ đó tới nay, hắn đã sớm coi Khúc Cửu Nhất là người bạn tốt nhất của mình rồi. Hóa ra tình bạn giữa người với người cũng không phải vì thời gian và gia thế mà là sự hòa hợp về mặt tinh thần.

Khúc Cửu Nhất tuy có tính cách hơi khác lạ nhưng cũng không phải không đối xử chu đáo với hắn. Thỉnh thoảng có chút vui đùa, Tạ Tụ cũng chẳng để trong lòng.

Nhưng bây giờ, vì uống phải dược của hắn mà Khúc Cửu Nhất lại...

"Ta ở đây này" Khúc Cửu Nhất mở to mắt, ngồi dậy trên giường, nhịn không được ngáp một cái, "Thật là kỳ lạ, ta uống viên dược kia của huynh xong thì rất buồn ngủ, huynh làm thuốc ngủ à?"

"Ngươi uống phải lọ nào rồi?" Tạ Tụ thấy Khúc Cửu Nhất vẫn như thường, khi thở ra một hơi trong lòng lại cũng có hơi tức giận.

Cái con người này sao lại như vậy, đan dược không rõ nguồn gốc sao có thể ăn tùy tiện được?

"À, cái chai kia" Khúc Cửu Nhất duỗi tay chỉ về phía cái bình không kia, "Ta thấy nó giống với đan dược trước kia ta từng uống nên cho rằng ăn một viên có thể tăng mười năm công lực. Yên tâm, ta không ăn không đâu, sẽ trả tiền theo đúng giá"

"Nào ở đâu có một viên thuốc ăn vào là tăng mười năm công lực được đâu? Loại ngươi nói đơn giản là do dược lực quá hung hãn nên gia tăng nội lực bộc phát mà thôi. Nhìn như là công lực tăng lên nhưng nếu không bóc được lớp vỏ ra thì vốn chẳng thể chuyển những nội lực đó thành cho mình dùng được. Dù là con đường tắt nào cũng sẽ phải trả một cái giá đắt!" Tạ Tụ rất tức giận nói.

Cũng chẳng biết là tên lang băm nào trong giang hồ bắt đầu lan truyền cách nói vô trách nhiệm này? Gì mà ăn một viên là tăng một giáp công lực, ăn một viên là bách độc bất xâm? Lừa thằng ngu à?

Thật sự có thứ tốt như vậy thì còn để lại có người tới sau sao? Sớm có thì tự ăn luôn đi rồi.

Theo như Tạ Tụ được biết, những đại hiệp đã thành danh lâu trên giang hồ chỉ cần ăn phải loại dược tăng công lực này thì thường chẳng thể vận dụng nội lực một cách tự nhiên được. Chỉ có thể giãy giụa nhiều lần trước ranh giới sống chết, lại mượn ngoại lực mới có thể biến thứ nội lực đó thành của mình.

Không chỉ có như vậy.

Sau khi thoái ẩn giang hồ, hầu như không thấy những đại hiệp ấy có con nối dõi gì. Cho dù có, người con ấy cũng thường bệnh tật ốm yếu. Rất khó nói rằng không phải do những thứ dược đó.

"Vậy ít nhất cũng chẳng phải độc dược gì" Khúc Cửu Nhất bình thản như không nói, "Cũng chỉ là một viên dược cỏn con thôi, Tạ Tụ huynh giúp ta loại bỏ dược lực không phải được rồi sao?"

"Nào có dễ như vậy" Tạ Tụ cũng biết chính mình không thuyết phục được, dù sao người ôm ý tưởng như Khúc Cửu Nhất quá nhiều, "Bình dược này là ta ngẫu nhiên có được trong một sơn động. Lúc ấy, khi ta đang hái thuốc trên núi, khi dùng khinh công đáp xuống không cẩn thận bị gãy chân, chỉ có thể tìm một sơn động nghỉ ngơi, cũng là lúc ấy lấy được bình dược này. Tạm thời ta chưa có cách nào làm rõ tác dụng của dược này nên mới đưa nó về nghiên cứu. Sau có nghiên cứu rồi cũng chỉ biết nó chẳng phải vật kịch độc gì thôi"

Tạ Tụ cẩn thận đóng nắp dược bình, mới miễn cưỡng nhớ ra vài câu chuyện cũ.

"Đúng lúc, bây giờ ta uống nó rồi, huynh có thể xem xét kỹ hơn chút" Khúc Cửu Nhất xua tay nói, "Huynh yên tâm, vì để xin lỗi huynh, không cần biết huynh muốn làm gì, ta cũng sẽ thành thành thật thật phối hợp với huynh. Đúng rồi, phương thuốc tắm kia có phải huynh làm xong rồi không?"

"Hoàn thành thì hoàn thành rồi nhưng bây giờ ngươi uống thứ thuốc không rõ ràng này, ta nghĩ thuốc tắm kia tạm thời chưa dùng được"

"Vì sao không thể?" Khúc Cửu Nhất đương nhiên muốn ngâm mình càng nhanh càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng.

"Khả năng dược tính sẽ trái nhau"

"Không cần phiền phức như vậy, ta vẫn rất khỏe" Khúc Cửu Nhất vô cùng kiên định bảo vệ quyền lợi của mình, "Cũng chẳng phải vật chí mạng gì, đương nhiên không thể trễ nải đại sự của ta. Bây giờ giang hồ mưa gió vần vũ, ta cũng chẳng biết người thao túng tấm bản đồ khi nào sẽ bắt đầu đối phó với ta cho nên bây giờ ta nên tranh thủ từng giây mới phải"

"Ngươi là người bệnh của ta, ta đương nhiên phải có trách nhiệm với ngươi"

"Ai nha, không cần huynh phụ trách ta, tính mạng của ta tự ta lo được"

"Ta là đại phu, ta cũng có thể lo được"

"Nhưng bây giờ thời gian không đợi người"

Tạ Tụ nghe xong thoáng im lặng trong chốc lát mới nói, "Ba ngày, ngươi cho ta ba ngày, ta sẽ cố gắng tìm hiểu kỹ càng thứ thuốc ngươi uống có ảnh hưởng như nào. Sau ba ngày, ta sẽ bắt đầu chuẩn bị thuốc tắm cho ngươi"

"Được" Khúc Cửu Nhất giả vờ trầm tư hồi lâu, vẫn đồng ý.

Đây đã là kết quả mà y muốn.



Ba ngày, y giả vờ ba ngày cũng đủ rồi.

"Được rồi, để ta bắt mạch cho cậu" Tạ Tụ đi tới chỗ Khúc Cửu Nhất, thấy nơi này cũng chẳng còn chỗ nữa, chỉ có thể ngồi ở mép giường, chờ Khúc Cửu Nhất duỗi tay ra.

"Nào, cứ bắt mạch đi" Khúc Cửu Nhất rất thoải mái, chẳng hề ngại ngùng.

Ài.

Tạ Tụ thở dài trong lòng.

Võ công của Khúc Cửu Nhất cao quá cũng không tốt, nhìn xem, chẳng kiêng kỵ thứ gì cả, cái gì cũng dám ăn? Xem ra bản thân phải đi Toái Ngọc Cung nhắc nhở nhiều chút, những đồ hiếm lạ cổ quái có thể nhét được vào miệng ăn thì ngàn vạn lần đừng bày trước mặt Khúc Cửu Nhất.

"Ừm, ta trước..." Tạ Tụ đặt tay trên mạch của Khúc Cửu Nhất, cả người hơi lung lay.

Ngay sau đó, trước mắt tối sầm, Tạ Tụ ngã xuống giường.

Ơ ơ ơ?

Lần này trực tiếp khiến Khúc Cửu Nhất khiếp sợ!

Đợi đã, người vừa uống dược là y, không phải Tạ Tụ mà? Vừa rồi y cũng không ra tay, sao Tạ Tụ lại đột nhiên ngã ra?

"Này, Tạ Tụ, huynh tỉnh lại đi, không phải huynh trúng độc đấy chứ?" Khúc Cửu Nhất duỗi tay đẩy đẩy, Tạ Tụ không có phản ứng gì.

Y vươn tay dò hơi thở của Tạ Tụ, cũng bình thường.

"Khúc công tử, ta nghĩ, tiểu công tử hẳn là quá mệt mỏi, ngủ rồi" Quản gia thở hổn hển chạy tới, nhìn thấy Khúc Cửu Nhất định vận công chữa thương cho Tạ Tụ vội vàng đi tới ngăn cản.

"Ngủ rồi?"

Ấy vậy mà ngủ rồi?

Khúc Cửu Nhất cảm thấy hơi không tin được.

Ở thế giới võ hiệp, một người đột nhiên ngất xỉu không phải vì trúng độc, không phải vì bị ám sát mà vì hắn quá mệt mỏi nên ngủ rồi?

Tình tiết phản kịch bản này cũng tồn tại sao?

Tuy quản gia vừa nói vậy, chuyện quá mệt mỏi dính giường là ngủ cũng là chuyện khá bình thường.

Chỉ là việc quá đỗi bình thường này đặt trên người Tạ Tụ, Khúc Cửu Nhất lại chẳng thể tin được.

"Vì để điều chế phương thuốc thuốc tắm, tiểu công tử đã ba ngày ba đêm chưa chợp mắt rồi. Mới vừa nghe tin Khúc công tử ngài uống nhầm đan dược, tâm trạng ngài ấy thay đổi rất nhanh, bây giờ đột nhiên được thả lỏng đương nhiên cũng chẳng gồng mình được nữa" Quản gia đau lòng nhìn quầng mắt đen của Tạ Tụ, "Để tiểu công tử nghỉ ngơi cho tốt đi, Khúc công tử"

Quản gia khó có lúc nói kèm chút giọng điệu oán trách.

Hết cách, Tạ Tụ sở dĩ mệt như vậy đều là vì Khúc Cửu Nhất.

"Khụ, huynh ấy vất vả vì ta như vậy, ta nên ở đây cùng với huynh ấy thôi, ông yên tâm, ta sẽ không quấy rầy huynh ấy" Sự áy náy trong lòng của Khúc Cửu Nhất lập tức tăng lên.

Giống như.... Giống như y đối với Tạ Tụ hình như là nhà tư bản ác độc quá mức rồi.

Y không phát lương cho Tạ Tụ, cũng chẳng cho người ta tự do, còn lừa gạt người ta, lấy đi thành quả hắn vất vả lao động mới có được, còn gặp nhau vì bị thuộc hạ nhà mình bắt cóc...

Nếu đặt ở xã hội hiện đại, Khúc Cửu Nhất kiểu gì cũng bị chú cảnh sát gô cổ vào bóc lịch.

Hiện giờ, Tạ Tụ cũng đã mệt như vậy rồi mà y còn không bày tỏ gì thì đúng là quá đáng quá.

Khúc Cửu Nhất thấy có hơi vi diệu.

Tạ Tụ thực ra không cần vì y mà làm tới mức ấy nhưng người như Tạ Tụ lại đơn thuần như vậy.

Tuy Khúc Cửu Nhất chẳng lưu luyến gì mấy với người trong thế giới này nhưng không đồng nghĩa với việc y không cảm động.

Tạ Tụ làm việc này, nếu y là một cô nương nói không chừng sẽ trao cả trái tim này cho cho hắn.

Chẳng trách trước kia Tạ Tụ trốn tránh khắp nơi, bất luận là chuyện nam nữ gì cũng sẽ né xa xa.

Tính cách hắn như vậy thực sự quá dễ khiến người khác hiểu lầm.

Ngay cả Khúc Cửu Nhất y bây giờ nhìn Tạ Tụ cũng thấy bản thân hình như không có tình người gì cả, hẳn nên báo đáp hắn nhiều chút mới phải.

"Rõ" Quản gia nhìn Khúc Cửu Nhất, lại nhìn Tạ Tụ đang ngủ, vẫn là lui về sau một bước. Tiểu công tử nhà mình phí tâm phí lực vì Khúc Cửu Nhất như vậy, Khúc Cửu Nhất chỉ trông coi bên cạnh cũng là chuyện thường tình.

Một lon gạo là ơn, một đấu lại thành thù*, tâm huyết của tiểu công tử không thể uổng phí như vậy được!

*Nếu như lúc người khác gặp nguy, bạn giúp người ta một ít thì người ta sẽ biết ơn nhưng nếu như giúp đỡ quá nhiều sẽ khiến họ ỷ lại, khi bạn không giúp nữa, người ta còn ghi thù bạn

Quản gia nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, sau đó ra ngoài.

Khúc Cửu Nhất thấy hạ nhân bốn phía đã rời xa nơi này, e chừng là sợ làm phiền Tạ Tụ ngủ.

Ài, chu đáo quá rồi.

Khúc Cửu Nhất không khỏi cảm thán như vậy.

Lại nói, mỹ nhân quả là mỹ nhân, đã mệt tới vậy rồi, cũng chẳng dặm phấn son, Tạ Tụ cứ nằm úp trên giường, tư thế không lịch sự lắm nhưng thoạt nhìn lại chẳng xấu, lại có một kiểu đẹp vụng về khác.

Nên hình dung bằng cụm gì ấy nhỉ?

À, như hải đường say giấc ngày xuân!*

*Đường Huyền Tông một hôm tới Trầm Hương đình, cho triệu Dương quý phi, khi ấy quý phi còn say (rượu) mơ màng, chưa tỉnh lắm, khi tới khuôn mặt vẫn còn nét ửng hồng do uống rượu, dung trang cũng không được chỉnh tề, thấy Đường Huyền Tông cũng chẳng thể quỳ bái theo lễ. Huyền Tông thấy bèn cười nói: "Đây nào phải quý phi say rượu, rõ ràng là dáng của hoa hải đường còn chưa tỉnh giấc (chưa nở bừng)" (baidu)

Quả nhiên, người trông đẹp thì chiếm được tiện nghi lớn cỡ nào cũng khó mà tưởng tượng được. Nếu Tạ Tụ tận dụng hết bộ túi da này của hắn thì không chừng hắn cũng có thể thống nhất giang hồ rồi.

Đúng là phí phạm của trời, đáng tiếc, đáng tiếc.

Nếu đổi lại là Khúc Thu Thủy ở đây, sao không gạo nấu thành cơm cho được?

Hửm? Từ từ.

Khúc Cửu Nhất nhìn Tạ Tụ trên giường, lại nhìn phòng không bóng người, cứ cảm thấy cảnh này hình như đã thấy ở đâu.

À....

Lúc trước ở Toái Ngọc Cung, y và Tạ Tụ hình như cũng gặp nhau trong tình cảnh như này.

Quản gia kia lại có chuyện gì đây? Tạ Tụ nói sao cũng là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, bây giờ tự hắn còn nằm ngủ ngất trên giường, không hề có sức phản kháng. Quản gia vậy mà yên tâm để cho mình và Tạ Tụ ở chung với nhau?

Là tin tưởng y quá mức hay tin tưởng Tạ Tụ quá mức?

Hay là ý tứ của quản gia là hy vọng mình và Tạ Tụ có thể có chuyện gì gì đó?

Bộp.

Khúc Cửu Nhất nhẹ nhàng vỗ mặt mình.

Nghĩ gì vậy?

Chẳng lẽ vừa rồi nghĩ tới Khúc Thu Thủy nên bị ảnh hưởng trực tiếp bởi lối sống của Khúc Thu Thủy sao?

Nhất định là vì chính mình sống ở Toái Ngọc Cung từ nhỏ, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi các nàng.

Cảm kích thì cảm kích, áy náy là áy náy nhưng nếu muốn lợi dụng tình cảm này làm xằng bậy, vậy có khác gì với Khúc Thu Thủy đây?



"Thôi" Khúc Cửu Nhất nhìn dưới mắt Tạ Tụ có quầng đen nhàn nhạt, "Về sau, chỉ cần huynh không gây nguy hiểm tới tính mạng ta, ta sẽ coi huynh là bằng hữu quan trọng nhất trên thế gian này"

Bằng hữu thật sự.

.....

Tạ Tụ ngủ chừng tám canh giờ.

Trong lúc ấy, quản gia phái người đưa đồ ăn tới rất nhiều lần nhưng Tạ Tụ cũng không tỉnh, ngược lại còn ngủ rất say.

Chờ tới khi Tạ Tụ tỉnh, đồ ăn đã đổi tới lần thứ ba.

Tạ Tụ chậm rãi mở mắt, thấy Khúc Cửu Nhất đang ngồi ở thư án màu đen yên tĩnh đọc sách, trên bàn còn có một hộp đồ ăn, nương theo ánh đèn lay động trông ra một khung cảnh khá ấm cúng.

Thú vị thực sự, ta vậy mà nằm mơ thấy Khúc Cửu Nhất đang đọc sách?

Tạ Tụ cười khẽ một tiếng, tiếp tục nhắm hai mắt lại.

Chắc hắn chưa tỉnh rồi, vẫn còn mơ đây mà.

Qua một lát, Tạ Tụ lại mở mắt.

Phát hiện vẫn là cảnh tượng này, chỉ là bây giờ Khúc Cửu Nhất không đọc sách mà lại nhìn hắn với ánh mắt sâu thẳm.

"Huynh còn không dậy thì đồ ăn lại nguội giờ đó" Giọng Khúc Cửu Nhất nghe có hơi ai oán, nghe xong cả người Tạ Tụ cũng không ổn, chỉ có thể nhanh chóng ngồi dậy.

Hắn vậy mà không nằm mơ.

Đang ăn cơm, Tạ Tụ vốn chẳng kịp nghiền ngẫm đồ ăn quản gia cố ý làm theo khẩu vị của hắn mà lại đang nghĩ có phải uống thuốc xong thì não của Khúc Cửu Nhất cũng có vấn đề hay không.

Khúc Cửu Nhất có thể làm bất cứ chuyện gì lúc hắn ngủ ví dụ như vẽ gì đó lên mặt hắn, hoặc là trói hắn lại, hoặc là trực tiếp lột hết quần áo hắn ra, sau đó khóc sướt mướt giả vờ bắt hắn phải chịu trách nhiệm, vân vân mây mây.

Dù là kết quả tiêu cực nào Tạ Tụ cũng đã nghĩ tới.

Nhưng điều duy nhất không ngờ được là Khúc Cửu Nhất vậy mà sẽ thành thật ngồi một bên chờ hắn tỉnh dậy.

Xem ra, viên đan dược kia vẫn khiến đầu óc Khúc Cửu Nhất bất thường rồi!

Khúc Cửu Nhất cũng cảm thấy Tạ Tụ vẫn đang mơ ngủ chưa tỉnh hẳn đâu. Y bày pose lâu như vậy chờ Tạ Tụ tỉnh, không cần cảm động tới độ khóc lóc thảm thiết nhưng ít nhất cũng phải tăng chút độ hảo cảm.

Kết quả Tạ Tụ hay rồi, vừa mở mắt thấy y lập tức nhắm hai mắt lại, vẻ mặt hoảng sợ, hệt như trên mặt Khúc Cửu Nhất có thứ đồ vật kỳ quái gì.

Bây giờ cũng vậy.

Ăn cơm thì ăn cơm đi cứ dùng ánh mắt "Ngươi sống không lâu nữa" nhìn y.

Y chỉ ăn một viên đan dược không chết người thôi chứ cũng chẳng uống hạc đỉnh hồng, đến mức ấy không?

Được rồi, y nhịn.

Nhẫn nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, lui về một bước trời cao biển rộng.

Y vì để Tạ Tụ ở lại mà cam chịu thân phận song tính rồi, đan dược không rõ nguồn gốc y cũng nuốt rồi, mấy ánh mắt kỳ quái này chẳng lẽ y chịu không nổi sao?

"Huynh ăn xong rồi chứ" Cuối cùng cũng chờ được tới khi Tạ Tụ ăn gần hết, Khúc Cửu Nhất mới mở máy hát, "Huynh ngủ cũng khoảng một ngày rồi, tuy rằng vì huynh mệt quá nên mới thiếp đi, ta cũng vô cùng đồng cảm với huynh. Nhưng trước đó huynh nói, cho huynh thời gian ba ngày để nghiên cứu viên dược ta uống, đã qua một ngày rồi.

Từ chạng vạng hôm qua, Tạ Tụ ngủ thẳng tới chiều hôm nay, nhác trông đã sắp tới giờ cơm tối rồi. Thấy sao cũng biết nay không kịp ra cửa nữa.

Nói cách khác, Tạ Tụ đã lãng phí ngày đầu tiên.

Đúng thật là... đáng chúc mừng!

Khúc Cửu Nhất không có đam mê đi làm thánh mẫu loạn xì ngậu gì đấy, nói đúng ba ngày thì một giây cũng không được thêm.

Tạ Tụ tự huynh ấy ngủ quên, y cũng chẳng quan tâm.

Y hận không thể để Tạ Tụ ngủ một hơi hết ba, bốn ngày mới được. Nếu không phải sợ bị Tạ Tụ nhìn ra, y cũng điểm thẳng huyệt ngủ rồi.

Về rồi!

Khúc Cửu Nhất vô lý tới ba phần mười, có lý chẳng tha người đã về rồi!

Tạ Tụ tức thì thở dài nhẹ nhõm.

Đan dược kia không khiến não Khúc Cửu Nhất bị làm sao, hắn yên tâm hơn nhiều.

"Hai ngày còn lại cũng đủ rồi" Tạ Tụ bình tĩnh nói, "Sức khỏe của Cửu Nhất cũng không có vấn đề gì, nghĩ chắc dược này không tổn thương tới sức khỏe của ngươi. Ngày mai còn phiền ngươi lên núi với ta, chúng ta đi tìm sơn động có được đan dược, nói không chừng có thể tra ra được ít manh mối"

"Hửm?" Khúc Cửu Nhất ngẩn người, "Sau khi huynh tìm được đan dược thì không tìm kiếm lại?"

Đây không phải tác phong của Tạ Tụ.

"Sau khi ta có được đan dược, sơn động kia liền sụp xuống do lâu không được tu sửa, sau cũng vì nhiều chuyện nên chưa tìm được cơ hội thích hợp để đi vào lần hai. Bây giờ có Cửu Nhất ngươi ở đây, sơn động có đá sụp kia chắc không có vấn đề gì"

À, xuất hiện rồi, sơn động mà một khi tìm được đồ vật thì sẽ bị sụp xuống.

Tình tiết tuy tới muộn nhưng chắc chắn sẽ không vắng mặt.

Bảo sao muốn cho y lên núi cùng.

Sơn động đã sụp, chắc chắn có rất nhiều tảng đá chặn đường, đương nhiên cần một người có võ công cao cường như y tới mở đường, nếu không không thể chen vào được.

Trước kia, Khúc Cửu Nhất cảm thấy võ công bây giờ của mình nếu đi làm việc bóc dỡ và di dời chắc chắn rất nghệ, không ngờ đúng là có dịp dùng rồi.

"Ồ, cũng được" Nếu là trước kia, Khúc Cửu Nhất khẳng định có cách từ chối, Tạ Tụ sẽ chẳng biết được tình huống rõ ràng về viên đan dược, y có thể thuận lợi yên ổn qua ngày thứ ba.

Đáng tiếc, bây giờ y đã âm thầm thề, coi Tạ Tụ là bằng hữu quan trọng nhất của y.

Ở thế giới võ hiệp, lời thề là hữu hiệu. Đương nhiên, phải không tính lời thề tạm thời của nam chính với nữ phụ.

Hơn nữa, Khúc Cửu Nhất cũng không thể biểu hiện quá tiêu cực, bây giờ, người uống phải đan dược không rõ ràng là y cho nên dù là người bình thường suy nghĩ cho mình cũng nên mau chóng giúp đại phu xác định bản thân mình không sao mới phải, không nên dây dưa lằng nhằng.

"Ta thì không có vấn đề gì" Khúc Cửu Nhất duỗi duỗi người, thuận miệng hỏi, "Sơn động kia không được tu sửa nên sụp xuống, có thể thấy được rằng thời gian tồn tại không hề ngắn. Nếu đan dược này huynh lấy được từ sơn động, chỉ e thời gian cũng chẳng ngắn rồi. Thời gian lâu như vậy, dược hiệu của đan dược sẽ không bị quá thời hạn hay biến chất luôn chứ?"

Trời xanh có linh, Khúc Cửu Nhất thật sự chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, cũng không hiểu nhầm ý tứ của Tạ Tụ.

Nhưng Tạ Tụ đứng bật dậy một cái, dọa Khúc Cửu Nhất giật mình nhảy dựng.

"Cửu Nhất, ngươi nói đúng lắm!" Tạ Tụ nghiêm túc liếc nhìn Khúc Cửu Nhất, nói "Là ta suy nghĩ không thấu đáo rồi, một viên đan dược chỉ giữ được nhiều nhất là hai, ba năm, thời gian sơn động kia ở đó cũng phải hơn mười năm rồi, đan dược này sao giữ được dược hiệu như ban đầu?"

"Cho nên..."

"Bây giờ ngươi cởi quần áo ra, ta phải kiểm tra kỹ càng một chút" Tạ Tụ lấy hết tất cả kim châm của mình ra.

Ngắn cũng có cái dài như ngón tay út còn lớn hơn thì có một cái dùi!

Khúc Cửu Nhất không khỏi nắm chặt góc áo của mình.

... Y có một bí mật, rất ít ai biết đến.

Y, sợ bị tiêm.

Chút tâm hự của edit: Trên đời này có một loại tình bạn, chính là vừa xác định xong thì thành người yêu, cứ thề đi=))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook