Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân
Chương 57: Sinh vật như hái hoa tặc
Thanh Khâu Thiên Dạ
26/02/2023
Loại sinh vật như hái hoa tặc, chỉ cần trên thế gian này còn nam nhân thì không diệt hết được. Mà trong thế giới võ hiệp, đây cũng là một nhân vật thường xuyên cần vai chính tới lấy kinh nghiệm. Nếu phong lưu tuấn tú, võ công hơn người thì gọi là "phong lưu mà không hạ lưu", nếu trông xấu thì khỏi xem, thấy thì giết thẳng, miễn để hắn gây họa vô tội cho nữ tử.
Ài, chuyện nhìn mặt này từ xưa đã có.
Nhưng Khúc Cửu Nhất cảm thấy, dù hái hoa tặc trông như nào, chỉ cần đối phương thực sự làm ra chuyện cưỡng bách cô nương nhà người ta thì cho dù có ngọc thụ lâm phong, cũng phải giết chết.
Hết cách, Khúc Cửu Nhất lớn lên ở Toái Ngọc Cung, đối với chuyện như này căm thù tới tận xương tủy.
"Nữ nhi của bang chủ Thiếu Anh bang, trông rất đẹp?" Khúc Cửu Nhất sao lại không tin được? Số muội tử xinh đẹp y gặp qua nhiều không kể xiết, ở Toái Ngọc Cung tùy tiện tóm một tỷ tỷ quét rác đều là đại mỹ nhân.
"Đương nhiên, ngươi là huynh đệ tới từ bên ngoài, nữ nhi bang chủ năm nay cũng mới mười lăm, người tới cầu thân sắp đạp vỡ cả ngạch cửa rồi. Ài, hái hoa tặc kia theo dõi tiểu công nương nhà họ cũng là cô nương mệnh khổ"
"Ai nói không phải nào?"
"Ơ, tiểu huynh đệ đâu rồi?"
Thiếu Anh bang.
Khúc Cửu Nhất dùng khinh công bay thẳng vào.
Ở trên giang hồ, tuy Thiếu Anh bang là danh môn chính phái nhưng xếp hạng hơi thấp, về cơ bản chỉ là gom tới cho đủ số. Bởi vậy, thủ vệ bốn phía chẳng khác gì thứ đồ trang trí với Khúc Cửu Nhất.
"Cha, nếu tên hái hoa tặc kia tới quấy rối muội muội, con sẽ giết chết hắn ngay tại đây!"
"Đúng vậy, cha, nếu Thiếu Anh bang ta không bảo vệ được muội muội, tới lúc ấy, chúng ta sẽ càng bị người trên giang hồ cười nhạo hơn nữa"
"Nếu không, cứ gả muội muội đi trước?"
"Hái hoa tặc kia tới cả tiểu thiếp xinh đẹp của người ta cũng chẳng bỏ qua, lẽ nào muội muội gả đi thì sẽ được tha sao?'
Đại sảnh đường, bang chủ Thiếu Anh bang và mấy nhi tử ai nấy đều mặt ủ mày chau.
Gần đây, Hòe Hoa Khách này có tiếng tăm vang dội nhưng võ công cực cao. Thủy Vân môn trực tiếp ra lệnh truy sát với hắn nhưng tới nay vẫn chưa có ai thành công bắt được hắn, thậm chí hắn trông như nào cũng không rõ lắm. Bây giờ, hắn theo dõi nữ nhi của mình, bọn họ đều phái hộ vệ tinh nhuệ ra cũng chưa chắc có thể bảo vệ được người!
"Cha, chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao? Nếu không chúng ta thay mận đổi đào, đưa muội muội đi?"
"Muội muội chúng ta ở lại trong bang phái, phòng ngự kín kẽ chưa chắc đã ổn thỏa, nếu muội ấy rời đi, ta nào còn có thể bảo vệ con bé được?" Bang chủ Thiếu Anh bang lắc đầu nói.
"Thế phải làm sao?"
"Ài, kế sách hiện nay chỉ có một" Bang chủ Thiếu Anh bang mặt ủ mày chau, đưa ra một cách, "Muội muội các con, ta chưa từng nói với con bé mẫu thân nó là ai, thực ra khi ta còn trẻ, đã từng cùng đệ tử Toái Ngọc Cung có một đoạn tình cảm"
"Cái gì?"
"Toái Ngọc Cung?"
Mấy nhi tử ngây ngẩn cả người.
Ngàn vạn lần chẳng ngờ được, lão cha nhà mình thời trẻ còn từng dây dưa với người Toái Ngọc Cung? Nói cách khác, mẫu thân ruột của muội muội hẳn là người Toái Ngọc Cung.
"Ta đã nói mà, muội muội sinh ra chẳng giống với chúng ta chút nào, hóa ra là giống mẫu thân!"
"Muội muội là nữ hài, người Toái Ngọc Cung vậy mà không ôm muội ấy đi?"
"Cha, người giấu bọn con lâu quá"
Mấy nhi tử không hẹn mà cùng nói.
"Cha... Người nói sự thật sao?" Một thiếu nữ thân thể đơn bạc cầm theo ấm trà, tựa như thể lực không đủ, lúc nào cũng có thể ngã xuống đất.
Khi đi như cành liễu mảnh đón gió, khi cử động hai má đỏ hây hây.
Dẫu sao thì đây cũng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương.
Cho dù ở Toái Ngọc Cung cũng được coi là thượng đẳng.
Khúc Cửu Nhất hơi nhướng mày, nhìn kỹ một nhà này.
Bang chủ mày rậm mắt to, mặt chữ điền, mấy nhi tử của ông ta cũng chẳng khác lắm nhưng so với cha còn kém tí nữa, giá trị nhan sắc hoàn toàn không cùng một cấp bậc với cô nương này.
"Tiểu Nhu, con... Con nghe thấy rồi sao?" Bang chủ tựa hồ có hơi kinh hoảng, hắn cũng không muốn nói cho Tiểu Nhu biết thân thế của con bé nhanh như vậy nhưng bây giờ thực sự không còn cách nào khác.
"Nương con cũng không phải không muốn đưa con đi, chỉ là con sinh ra đã không đủ tháng, nếu lặn lội đường xa, đưa con về Toái Ngọc Cung, nói không chừng con còn chết ở trên đường, nàng chỉ có thể để con lại cho ta. Lúc ấy, ta cũng là thiếu niên ngông cuồng, lưu luyến thế gian ngoài kia, không hiểu được chỗ đáng quý của gia đình..."
"Nhưng nàng ấy cũng chẳng tới thăm ta một lần"
"Ta với nương con vốn là duyên bèo nước. Người Toái Ngọc Cung là như vậy. Nếu con không thể quay về với nàng ấy, nàng ấy không thể dễ dàng tới thăm con, miễn cho con dấy lên thị phi gì" Bang chủ đi về trước, nhẹ nhàng sờ đầu nữ nhi, "Nếu không phải con bị tên Hòe Hoa Khách kia nhắm trúng, ta cũng không muốn viết thư cho nương con. Chỉ là bây giờ tên Hòe Hoa Khách kia càn rỡ như vậy, ta chỉ có thể mượn nhờ tên tuổi của Toái Ngọc Cung mới có thể giữ được con"
"Nhưng chúng ta và Toái Ngọc Cũng cũng chẳng có dính dáng gì nhiều"
"Nhưng cung chủ Khúc Cửu Nhất của Toái Ngọc Cung bây giờ nói một không hai trên giang hồ, hơn nữa, Hòe Hoa Khách kia chưa từng nhúng chàm người Toái Ngọc Cung, có thể thấy được hắn ta cũng có chút kiêng kị với Toái Ngọc Cung. Con à, ta cũng không muốn như vậy, một khi để lộ thân phận huyết mạch với đệ tử Toái Ngọc cung, ta cũng chỉ có thể đưa con tới Toái Ngọc Cung. Nhưng dù có tới Toái Ngọc Cung, ít nhiều cũng có đường sống..."
Nếu bị tên hái hoa tặc kia làm nhục, cho dù hắn có thể nuôi nữ nhi cả đời nhưng lời đồn bên ngoài cũng đủ để giết chết con bé.
"Cha!"
Tiếp theo là tiết mục đạo lý trong gia đình, Khúc Cửu Nhất lười xem.
Hàng năm, Toái Ngọc Cung đều có đệ tử hành tẩu bên ngoài, các nàng khá tùy ý với quan hệ nam nữ, thích ai thì cứ ngủ cùng là được, ngẫu nhiên có hài tử được sinh ra cũng không phải chuyện kinh hãi thế tục gì.
Lúc này nếu gặp được y, ấy là duyên.
Thế y không thể mặc kệ được.
Mới vào đêm.
Khúc Cửu Nhất ăn uống no say ở tửu lầu, còn thuận tay mua một gói hạt dẻ rang đường thơm ngào ngạt, nghênh ngang đi tới Thiếu Anh bang.
Thời gian ghi trên thiệp của Hòe Hoa Khách là đêm hôm nay.
Xung quanh cũng có mấy hiệp khách thiếu niên muốn được một lần thành danh, cũng có một ít người từng được Thiếu Anh bang giúp đỡ tới hỗ trợ.
Có thể nói, bây giờ, Thiếu Anh bang quả thật kín không kẽ hở.
"Bang chủ yên tâm, chúng ta ở đây có nhiều người như vậy, nhất định có thể khiến tên Hòe Hoa Khách kia có đi mà không có về!"
"Không sai, mong tiểu thư cứ yên tâm"
"Có ta ở đây, nhất định sẽ khiến tiểu thư bình an, vô ưu!"
...
Không phải Khúc Cửu Nhất nói nhưng với trình độ võ công này của bọn họ mà chưa làm gì đã lập flag rồi, đây là sợ Hòe Hoa khách còn chưa đủ mạnh à?
Nếu nói trước đó, mấy người này có 1% khả năng ngăn được tên Hòe Hoa khách kia thì bây giờ chẳng còn khả năng nào.
Còn trông cậy vào mấy tên phế vật đó có thể kéo dài thời gian một chút? Khúc Cửu Nhất thấy bản thân quá ngây thơ rồi.
Ở trên giang hồ càng lâu, càng cảm thấy giang hồ thế mà còn chưa bị người triều đình xử lý, người của triều đình cũng không có đầu óc.
Khúc Cửu Nhất trực tiếp đi theo một vị khách nào đó, lặng lẽ trốn đi.
Khi y tới không bị ai phát hiện, khi đi cũng chẳng ai biết.
...
"Ngươi là người nào?"
"Không xong!"
"Tiểu thư chạy mau..."
Bọn nha hoàn thị vệ không có phòng bị "quản gia" trong nhà nhưng nào ngờ được, "quản gia" này đã bị đổi người.
Bây giờ, xuất hiện trước mặt họ là Hòe Hoa Khách đã dịch dung.
Tiểu Nhu cô nương còn chưa kịp phản ứng cũng đã bị điểm huyệt, chỉ có thể ngước mắt nhìn nam nhân đang dần tan đi lớp dịch dung, lộ ra gương mặt thật.
Hòe Hoa Khách là một nam nhân tầm 23, 24 tuổi, thân cao hơn tám thước, có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, phong độ nhẹ nhàng.
Chỉ nhìn dung mạo tuyệt đối có thể khiến không ít nữ tử si mê.
Người như vậy sao cần phải đi làm hái hoa tặc? Nếu hắn muốn lấy lòng một nữ tử, chỉ e căn bản không có ai cự tuyệt được.
"Chẹp chẹp, đúng là đẹp, trách sao có được mỹ danh bên ngoài" Hòe Hoa Khách gỡ lớp dịch dung xuống, bây giờ mới có thời gian tỉ mỉ đánh giá Tiểu Nhu cô nương này.
Đúng là giai nhân tuyệt sắc, nếu để thêm vài năm, e sẽ còn đẹp hơn.
"Người cha kia đối với nàng khá tốt, ta nghe nói hắn còn thả ra tiếng gió, nói nàng là hài tử của đệ tử Toái Ngọc Cung. Chưa cần biết nàng có phải người Toái Ngọc Cung không, cho dù là thật ta cũng chẳng sợ. Nghe nói Toái Ngọc Cung đâu đâu cũng có mỹ nhân, nếu ai cũng sinh được giống như nàng, dù là núi đao biển lửa, ta cũng phải đi vào một lần"
Hòe Hoa khách vươn tay, xoa xoa tóc của thiếu nữ.
"Vô sỉ, dâm tặc!" Tiểu Nhu chửi ầm lên.
"Nàng mắng ta vô sỉ cũng thôi nhưng mắng ta dâm tặc ta không nhận. Ta hoan hảo với nữ tử từ trước tới nay đều là ta tình nàng nguyện, bây giờ ta cũng chỉ muốn tới nhìn nàng mà thôi, nếu nàng không muốn, một đầu ngón tay ta cũng không chạm vào nàng"
Nói xong, Hòe Hoa Khách quả thực đoan chính ngồi ở mép giường khiến cho Tiểu Nhu cũng tạm thời yên tâm hơn.
Ít nhất người này sẽ không tùy tiện động thủ với mình.
"Bộ dạng nàng nóng giận cũng rất đẹp" Hòe Hoa Khách chống má, nói với Tiểu Nhu, "Mỹ nhân trên thế gian, tư thái đẹp cũng khác nhau, thật sự khiến người ta hoa mắt si mê, lưu luyến quên đường về"
"Ngươi đường đường là nam tử, trông cũng phong độ, đã có võ nghệ như vậy vì sao không đi trừ gian diệt ác mà lại bắt nạt một nữ nhi trói gà không chặt như ta?" Trong cuộc đời mình, Tiểu Nhu chỉ hận mình không có tư chất học võ, còn bệnh tật ốm yếu, chỉ có thể ở trong khuê phòng.
Nàng đã hâm mộ những nữ hiệp lang bạt giang hồ biết bao nhiêu, hâm mộ các ca ca có thể học võ biết bao nhiêu. Nhưng cố tình là những người có điều kiện khiến nàng vô cùng hâm mộ toàn thích đi làm những chuyện không đâu vào đâu.
"Ài, ta cũng chẳng có cách nào. Trời sinh ta đã như vậy, nếu ta tiếp cận mỹ nhân như các nam tử tầm thường, hiệu suất chậm không nói hơn nữa cũng dễ khiến người khác hiểu nhầm. Con người ta lang thang quen rồi, không thích bị gia đình quản thúc, càng không có tâm tư dừng lại vì một ai đó. Làm hái hoa tặc có gì không tốt, ngoài thanh danh hơi kém ra, ta muốn nhìn dạng mỹ nhân nào chả được" Hòe Hoa Khách cũng có đạo lý của mình.
"Ngươi! Gỗ mục chẳng đẽo được!"
"Mỹ nhân nào cần phải tức giận thế?" Hòe Hoa Khách vẫn cười hì hì, "Ta nhìn nàng một khắc, cha nàng sẽ phát hiện không đúng, phái người tới, tới lúc ấy ta lại đi. Nữ hài tử thỉnh thoảng nóng giận sẽ là yêu kiều, ai cũng nhịn được nhưng nếu thường xuyên tức giận thì dễ có nếp nhăn. Nàng đẹp như vậy, thời gian có thể để lại cho nàng chút thời gian cũng coi như lời rồi, mỹ nhân như nàng nếu không thể để người khác ngắm nhìn đôi chút sẽ khiến ai cũng hối hận cả đời"
Khi khen người, mắt của Hòe Hoa Khách luôn nhìn thẳng đối phương, thoạt nhìn vô cùng chân thành, dễ nói lời đi vào lòng người.
Trên thế gian này, ai không thích người khác khen mình đâu?
Nếu người ta tới nhiều thêm mấy lần, tiểu cô nương nhất định ngoan ngoãn cắn câu, cuối cùng nói không chừng còn cảm thấy là tự mình tình nguyện, đau lòng không giữ được trái tim đối phương.
Nói trắng ra là tình tiết hải vương tra nam.*
*Bên bển ý nói là một chân mấy thuyền, thằng đểu.
Theo Khúc Cửu Nhất, cũng chính là do các tiểu cô nương chưa trải sự đời nhiều dễ bị lừa, nếu đổi lại các đệ tử Toái Ngọc Cung của y, hoặc là trực tiếp đè nam nhân này ra hoặc là đánh gãy cái chân thứ ba của nam nhân này, không còn khả năng nào khác.
"Ai nha, tốc độ của cha nàng còn nhanh hơn ta tưởng, ta bây giờ không ở với nàng nữa, mỹ nhân, đóa hoa này tặng nàng"
Hòe Hoa Khách không biết móc ra một đóa hoa hòe ở đâu, trực tiếp cắm nó trên búi tóc Tiểu Nhu.
Đây là để chứng tỏ mình đã tới nơi này.
Hòe Hoa Khách cười cười, đảo mắt đã biến mất vô tung.
Huyệt đạo của Tiểu Nhu đột nhiên được một lực lượng nào đó cởi bỏ, nàng cúi đầu, chỉ thấy một cái vỏ hạt dẻ.
Chờ khi nàng ngẩng đầu nhìn, hoa hòe trên đầu đã biến mất.
Tay trái Khúc Cửu Nhất cầm hạt dẻ rang đường, tay phải cầm nhánh hoa hòe, hệt như bóng ma đi theo sau Hòe Hoa Khách.
Không thể không nói, khinh công của Hòe Hoa Khách này ít nhất cũng có thể xếp trong hàng ba người đầu tiên trong những người giang hồ mà y quen biết, nói một câu thân nhẹ như yến cũng không quá. Có được khinh công như vậy, bảo sao các nhân sĩ võ lâm bày thiên la địa võng cũng chẳng bắt được tên hái hoa tặc này.
Chỉ tiếc, Hòe Hoa Khách xui tận mạng, gặp được Khúc Cửu Nhất.
Khúc Cửu Nhất vui vẻ thoải mái ăn rất nhiều hạt dẻ rang đường, thấy người đằng trước vẫn không phát hiện ra mình, liền muốn giáo huấn đối phương.
"A"
Hòe Hoa Khách đang bay yên lành đột nhiên đầu bị cái gì đập trúng.
Hắn vươn tay, gỡ đồ trên tóc xuống, cũng không phải ám khí trong tưởng tượng của hắn mà là một cái vỏ.
Hòe Hoa Khách cúi đầu ngửi, lẩm bẩm nói, "Hạt dẻ rang đường?"
Đang đêm hôm sao có hạt dẻ rang đường?
Hòe Hoa Khách cả kinh, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra, "Không biết là vị tiền bối cao nhân nào, mong hãy hiện thân"
Ngươi nói ta phải xuất hiện thì ta xuất hiện à, mất mặt biết bao chứ?
Khúc Cửu Nhất cắn hạt rẻ rắc một tiếng, tiếng vang giòn giã trong rừng cây.
Trong mắt Hòe Hoa Khách chợt lóe hàn quang, ám khí trong tay đã bay về phía phát ra âm thanh.
Thình thịch.
Là mấy cái vỏ hạt rẻ chặn ngang ám khí.
Trong lòng Hòe Hoa Khách càng thêm cảnh giác.
Thứ hắn tự hào nhất là khinh công và ám khí, từ khi xuất đạo tới này có thể nói là luôn thuận lợi. Nhưng bây giờ, đến đối phương là nam hay nữ, già hay trẻ, hắn cũng chẳng phân biệt được, ám khí chẳng trúng cái nào.
Đá phải ván sắt cứng rồi!
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.
Nếu Hòe Hoa Khách đã làm nghề hái hoa tặc thì sao lại không biết đạo lý đơn giản nhất này được?
Bởi vậy, Hòe Hoa Khách lập tức tăng tốc, chạy trốn!
Ái chà, khá lắm.
Không ngờ khinh công của tiểu tử này còn có thể nhanh hơn nữa!
Khúc Cửu Nhất tức thì có hứng thú.
Y siết chặt hạt dẻ, tiếp tục đuổi theo.
Gió thổi vun vút...
Mồ hôi lạnh trên đầu Hòe Hoa Khách ngày càng nhiều, gần như đã ướt đẫm người rồi.
Hắn có thể cảm nhận được có người vẫn luôn đi sau mình như bóng với hình nhưng khi hắn quay đầu lại, lại chẳng phát hiện ra bất cứ bóng dáng của kẻ nào.
Nhưng sau lưng lại truyền tới cảm giác áp bách vô cùng chân thật, còn là đánh thật.
Sư phụ từng nói, khinh công của ông ấy đã là đỉnh cao không thể phá, trên đời này người có thể thắng được khinh công của ông ấy không quá ba người. Nhưng bây giờ sao lại thế này? Đi theo sau mình thực sự là người chứ không phải yêu tinh ma quỷ gì chứ.
Hòe Hoa Khách chạy một đường tới nửa đêm, thật sự không chạy được nữa.
Hắn thở hồng hộc, như một bãi bùn nhão ngã ra đất.
"Tiền bối, ngài có gì hãy nói, nếu vãn bối có đắc tội chỗ nào, ngài cứ nói là được" Hòe Hoa Khách đã mất hết sức lực rồi. Sử dụng khinh công trong thời gian dài, chân hắn sắp không phải của hắn nữa rồi. Cứ tiếp tục như vậy thì hắn không phải bị người ta giết chết mà sống sờ sờ bị mệt chết.
Trái phải đều phải chết, tốt xấu gì cũng để hắn nhìn xem hung thủ hại mình như thế nào trước khi chết.
Cho dù chết, hắn cũng muốn một cái chết rõ ràng!
"Khinh công của ngươi là học từ ai?" Khúc Cửu Nhất chậm rãi đi ra từ bóng đêm, tới trước mặt Hòe Hoa Khách, "Hạt dẻ rang đường, vỏ nó đánh trúng ngươi nhiều như vậy, có ăn không?"
Hòe Hoa Khách từng nghĩ bản thân đắc tội cao thủ tà đạo nào rồi, cũng có thể là cao nhân tổ tông của nữ quyến nào đó nhưng hắn không ngờ rằng bây giờ, xuất hiện trước mặt mình lại là một người trẻ tuổi chừng 18, 19?
Hạt dẻ rang đường trong tay y còn đang tỏa hơi nóng, không cần phải nghi ngờ, chắc chắn là người này vẫn luôn dùng nội lực hấp nóng hạt dẻ, nếu không trời lạnh như vậy, bọn họ đuổi nhau cả một đường, đừng nói là hạt dẻ, cho dù chén cháo nóng cũng đã sớm lạnh tanh rồi.
Trẻ tuổi như vậy lại có được võ công như thế!
Hơn nữa, thiếu niên này ăn mặc rất xa xỉ, người phù hợp với những điều kiện này, trên giang hồ chỉ có một người.
Cung chủ Toái Ngọc Cung, Khúc Cửu Nhất!
Nhưng Khúc Cửu Nhất không phải quay về Toái Ngọc Cung rồi sao? Cho dù đi từ Toái Ngọc Cung ra cũng không nhanh như vậy.
Trừ phi, ngay từ đầu Khúc Cửu Nhất đã không về Toái Ngọc Cung mà ở lại trên giang hồ.
Nhưng mình với y cũng chẳng có thù oán gì.
Chẳng lẽ là Thiếu Anh bang?
"Khúc cung chủ đại giá, khiến tiểu nhân thực sự sợ hãi không thôi" Hòe Hoa Khách vừa chắp tay vừa chú ý tới sắc mặt của Khúc Cửu Nhất.
Chờ hắn phát hiện đối phương cũng chẳng phủ nhận thân phận, tâm trạng lại nặng nề hơn.
Khúc Cửu Nhất có Toái Ngọc Cung tốt vậy không ở, chạy tới đuổi theo một hái hoa tặc như hắn, cung chủ này nhàn vậy?
"Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta" Khúc Cửu Nhất cúi đầu nhìn hắn.
Cùng là bôn ba ngàn dặm, Hòe Hoa Khách thở không ra hơi nhưng Khúc Cửu Nhất lại chỉ hơi đỏ hai má mà thôi.
"Tại hạ chỉ là hạng vô danh, sư phụ ta cũng chẳng có tiếng tăm gì, nói ra chưa chắc cung chủ đã biết" Hòe Hoa Khách có ý lừa dối cho qua.
"Thiên hạ này, người nổi tiếng về khinh công và ám khí đếm không hết nhưng có thể khiến bổn tọa để mắt tới ít ỏi chẳng có mấy ai. Trưởng lão tiền nhiệm của Thủy Vân môn Tề Hàn Băng, nghe nói ông ta có một thân pháp độc nhất vô nhị, mờ nhạt bất định, coi đất bằng như mặt băng, lướt đi mà chẳng thấy bóng, được xưng là "Băng thượng nhạn" (nhạn trên băng). Kim Phong tiêu cục cũng có một tiêu sư áp tiêu, không tên không họ, chỉ biết là tam đương gia của tiêu cục, khinh công của tam đương gia cũng quỷ dị vô cùng, đã từng theo đuổi người đoạt tiêu ba tháng, nghe nói người đoạt tiêu đổi vài con thiên lý mã cũng chẳng thoát được, còn cả lão đại của Lê Hoa sát, năm ấy nổi danh với khinh công và ám khí của mình cho nên đã lập ra Lê Hoa sát, trở thành Để Trụ* vững chắc của tà đạo"
*đây là tên của một ngọn núi ở gần sông Hoàng Hà của Trung Quốc, người ta dùng nó với ý rằng đây là người có thể nắm giữ cục diện của mọi thứ
Khúc Cửu Nhất nói xong mấy người, thấy Hòe Hoa Khách không có gì khác thường, trong lòng đã chắc chắn.
"Đáng tiếc, rất ít người biết rằng, ngoài mấy người này ra, hai mươi năm trước, trên giang hồ từng có một đạo tặc, tên gọi là "Hoa gian lưu hương". Nghe nói hắn ngọc thụ lâm phong khiến không ít nữ tử giang hồ ái mộ. Đáng tiếc hắn không cẩn thận yêu một nữ tử đã có phu quân, sau đó bị vị trượng phu thẹn quá hóa giận kia phóng hỏa giết người, táng thân biển lửa, không còn thi cốt"
Khúc Cửu Nhất nói tới đây, sắc mặt Hòe Hoa Khách đã tái mét.
"Ngươi tên là Hòe Hoa Khách, hòe, mộc quỷ*. Sư phụ ngươi đã là người chết trên giang hồ nhưng trên thực tế, chẳng ai tìm được thi thể của hắn. Ta nghĩ, ngươi chẳng thoát khỏi việc có liên quan tới hắn đi"
*Chữ hòe này, là 槐, các bạn nhìn nhá, bên tay trái chữ này có cái bộ chữ như hình dấu cộng xòe thêm hai cái phẩy ở dưới ý, là chữ Mộc, còn bộ bên phải là chữ Quỷ. Nên ở đây bé Nhất gọi tên mộc quỷ là vậy đó
Khúc Cửu Nhất đã tổng kết kịch bản giang hồ năm ấy, phàm là người có biệt danh hoa này, thảo này, trăng, hương gì gì, vì dụ như đại tặc, đại soái (đẹp trai), đều đươc ghi lại. "Hoa gian lưu hương" này trông đẹp, khinh công giỏi, còn có một đống đào hoa nát, nhìn sao cũng giống vai chính điển hình trong tiểu thuyết võ hiệp.
Còn về không còn thi cốt gì đó vừa nhìn đã biết giả.
Cho dù có thiêu trụi thì ít nhiều cũng là một cỗ thi thể, nếu không tìm được thi thể thì là không chết!
Hòe Hoa Khách này có khinh công quỷ dị như vậy, lại tìm không được chỗ ở, còn thích gì mà hái hoa "quang minh chính đại", muốn nói là do hạng người vô danh dạy dỗ ra, sao mà được?
"Cung chủ liệu đoán như thần" Lai lịch của mình bị bóc ra không còn gì, Hòe Hoa Khách còn gì để phủ nhận nữa, "Không cẩn thận trêu chọc huyết mạch của đệ tử quý cung, là tiểu nhân không đúng, vẫn mong cung chủ đại nhân rộng lượng, tất cả tội trạng, tiểu nhân gánh vác một mình là được, xin đừng trách tội sư phụ ta. Việc năm ấy, sư phụ ta đã chịu tội lớn rồi, bây giờ ông ấy quy ẩn núi rừng, chỉ muốn yên ổn sống nốt quãng đời còn lại thôi"
"Nếu thật sự muốn quy ẩn núi rừng, hà tất phải nhận ngươi làm đồ đệ?" Khúc Cửu Nhất chẳng tin lời này, "Nói đi, ngươi muốn điều tra hung phạm hay báo thù rửa hận, phải có một mục tiêu. Thành thật nói ra đi, bổn tọa tha tội chết cho ngươi, nói không chừng còn giúp ngươi một phen"
Hòe Hoa Khách càng thêm cảnh giác trong lòng.
Sao hắn có thể tin tưởng cung chủ Toái Ngọc Cung được?
Trên giang hồ nói rõ rằng, hai tấm bản đồ đều ở trong tay của cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Cửu Nhất, sau đó bán đấu giá cho hai phái chính tà. Nếu bị Khúc cung chủ này biết được tấm bản đồ còn lại trong tay sư phụ mình, sư phụ nào còn ngày tháng yên ổn gì nữa.
Hoặc là không cẩn thận để lộ tin tức, bị người khác biết được sư phụ còn sống, chỉ e cũng càng khó mà bình tĩnh được.
"Cung chủ nói đùa" Hòe Hoa Khách cố gắng bình tĩnh trở lại, "Tiểu nhân trẻ tuổi không hiểu chuyện, học được chút bản lĩnh liền muốn tới giang hồ lang bạt một phen, sư phụ cũng đã cảnh cáo ta nhiều lần. Bây giờ đệ tử như ta khiến ông ấy hổ thẹn, ta sẽ chặt một tay của mình, mong cung chủ bỏ qua cho ta"
Dứt lời, Hòe Hoa khách rút chủy thủ ra, định chặt đứt cánh tay trái của mình!
Keng.
Khúc Cửu Nhất lại dùng một viên hạt dẻ đánh bay chủy thủ của hắn.
"Con người ngươi quả không thành thật. Một khi đã vậy, bổn tọa cũng chẳng khách khí với ngươi" Khúc Cửu Nhất đời này thích người khác rượu mời không muốn muốn uống rượu phạt, ha ha, như vậy thì y mới có thể ra tay vần vò đối phương.
"Đúng lúc bổn tọa muốn viết một phong thư về, còn thiếu một lễ vật" Khúc Cửu Nhất nhặt chủy thủ lên, đưa lưỡi dao lên mặt Hòe Hoa khách, "Không phải ngươi muốn tới Toái Ngọc Cung của ta đi dạo sao? Bổn tọa giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện này!"
Ài, chuyện nhìn mặt này từ xưa đã có.
Nhưng Khúc Cửu Nhất cảm thấy, dù hái hoa tặc trông như nào, chỉ cần đối phương thực sự làm ra chuyện cưỡng bách cô nương nhà người ta thì cho dù có ngọc thụ lâm phong, cũng phải giết chết.
Hết cách, Khúc Cửu Nhất lớn lên ở Toái Ngọc Cung, đối với chuyện như này căm thù tới tận xương tủy.
"Nữ nhi của bang chủ Thiếu Anh bang, trông rất đẹp?" Khúc Cửu Nhất sao lại không tin được? Số muội tử xinh đẹp y gặp qua nhiều không kể xiết, ở Toái Ngọc Cung tùy tiện tóm một tỷ tỷ quét rác đều là đại mỹ nhân.
"Đương nhiên, ngươi là huynh đệ tới từ bên ngoài, nữ nhi bang chủ năm nay cũng mới mười lăm, người tới cầu thân sắp đạp vỡ cả ngạch cửa rồi. Ài, hái hoa tặc kia theo dõi tiểu công nương nhà họ cũng là cô nương mệnh khổ"
"Ai nói không phải nào?"
"Ơ, tiểu huynh đệ đâu rồi?"
Thiếu Anh bang.
Khúc Cửu Nhất dùng khinh công bay thẳng vào.
Ở trên giang hồ, tuy Thiếu Anh bang là danh môn chính phái nhưng xếp hạng hơi thấp, về cơ bản chỉ là gom tới cho đủ số. Bởi vậy, thủ vệ bốn phía chẳng khác gì thứ đồ trang trí với Khúc Cửu Nhất.
"Cha, nếu tên hái hoa tặc kia tới quấy rối muội muội, con sẽ giết chết hắn ngay tại đây!"
"Đúng vậy, cha, nếu Thiếu Anh bang ta không bảo vệ được muội muội, tới lúc ấy, chúng ta sẽ càng bị người trên giang hồ cười nhạo hơn nữa"
"Nếu không, cứ gả muội muội đi trước?"
"Hái hoa tặc kia tới cả tiểu thiếp xinh đẹp của người ta cũng chẳng bỏ qua, lẽ nào muội muội gả đi thì sẽ được tha sao?'
Đại sảnh đường, bang chủ Thiếu Anh bang và mấy nhi tử ai nấy đều mặt ủ mày chau.
Gần đây, Hòe Hoa Khách này có tiếng tăm vang dội nhưng võ công cực cao. Thủy Vân môn trực tiếp ra lệnh truy sát với hắn nhưng tới nay vẫn chưa có ai thành công bắt được hắn, thậm chí hắn trông như nào cũng không rõ lắm. Bây giờ, hắn theo dõi nữ nhi của mình, bọn họ đều phái hộ vệ tinh nhuệ ra cũng chưa chắc có thể bảo vệ được người!
"Cha, chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao? Nếu không chúng ta thay mận đổi đào, đưa muội muội đi?"
"Muội muội chúng ta ở lại trong bang phái, phòng ngự kín kẽ chưa chắc đã ổn thỏa, nếu muội ấy rời đi, ta nào còn có thể bảo vệ con bé được?" Bang chủ Thiếu Anh bang lắc đầu nói.
"Thế phải làm sao?"
"Ài, kế sách hiện nay chỉ có một" Bang chủ Thiếu Anh bang mặt ủ mày chau, đưa ra một cách, "Muội muội các con, ta chưa từng nói với con bé mẫu thân nó là ai, thực ra khi ta còn trẻ, đã từng cùng đệ tử Toái Ngọc Cung có một đoạn tình cảm"
"Cái gì?"
"Toái Ngọc Cung?"
Mấy nhi tử ngây ngẩn cả người.
Ngàn vạn lần chẳng ngờ được, lão cha nhà mình thời trẻ còn từng dây dưa với người Toái Ngọc Cung? Nói cách khác, mẫu thân ruột của muội muội hẳn là người Toái Ngọc Cung.
"Ta đã nói mà, muội muội sinh ra chẳng giống với chúng ta chút nào, hóa ra là giống mẫu thân!"
"Muội muội là nữ hài, người Toái Ngọc Cung vậy mà không ôm muội ấy đi?"
"Cha, người giấu bọn con lâu quá"
Mấy nhi tử không hẹn mà cùng nói.
"Cha... Người nói sự thật sao?" Một thiếu nữ thân thể đơn bạc cầm theo ấm trà, tựa như thể lực không đủ, lúc nào cũng có thể ngã xuống đất.
Khi đi như cành liễu mảnh đón gió, khi cử động hai má đỏ hây hây.
Dẫu sao thì đây cũng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương.
Cho dù ở Toái Ngọc Cung cũng được coi là thượng đẳng.
Khúc Cửu Nhất hơi nhướng mày, nhìn kỹ một nhà này.
Bang chủ mày rậm mắt to, mặt chữ điền, mấy nhi tử của ông ta cũng chẳng khác lắm nhưng so với cha còn kém tí nữa, giá trị nhan sắc hoàn toàn không cùng một cấp bậc với cô nương này.
"Tiểu Nhu, con... Con nghe thấy rồi sao?" Bang chủ tựa hồ có hơi kinh hoảng, hắn cũng không muốn nói cho Tiểu Nhu biết thân thế của con bé nhanh như vậy nhưng bây giờ thực sự không còn cách nào khác.
"Nương con cũng không phải không muốn đưa con đi, chỉ là con sinh ra đã không đủ tháng, nếu lặn lội đường xa, đưa con về Toái Ngọc Cung, nói không chừng con còn chết ở trên đường, nàng chỉ có thể để con lại cho ta. Lúc ấy, ta cũng là thiếu niên ngông cuồng, lưu luyến thế gian ngoài kia, không hiểu được chỗ đáng quý của gia đình..."
"Nhưng nàng ấy cũng chẳng tới thăm ta một lần"
"Ta với nương con vốn là duyên bèo nước. Người Toái Ngọc Cung là như vậy. Nếu con không thể quay về với nàng ấy, nàng ấy không thể dễ dàng tới thăm con, miễn cho con dấy lên thị phi gì" Bang chủ đi về trước, nhẹ nhàng sờ đầu nữ nhi, "Nếu không phải con bị tên Hòe Hoa Khách kia nhắm trúng, ta cũng không muốn viết thư cho nương con. Chỉ là bây giờ tên Hòe Hoa Khách kia càn rỡ như vậy, ta chỉ có thể mượn nhờ tên tuổi của Toái Ngọc Cung mới có thể giữ được con"
"Nhưng chúng ta và Toái Ngọc Cũng cũng chẳng có dính dáng gì nhiều"
"Nhưng cung chủ Khúc Cửu Nhất của Toái Ngọc Cung bây giờ nói một không hai trên giang hồ, hơn nữa, Hòe Hoa Khách kia chưa từng nhúng chàm người Toái Ngọc Cung, có thể thấy được hắn ta cũng có chút kiêng kị với Toái Ngọc Cung. Con à, ta cũng không muốn như vậy, một khi để lộ thân phận huyết mạch với đệ tử Toái Ngọc cung, ta cũng chỉ có thể đưa con tới Toái Ngọc Cung. Nhưng dù có tới Toái Ngọc Cung, ít nhiều cũng có đường sống..."
Nếu bị tên hái hoa tặc kia làm nhục, cho dù hắn có thể nuôi nữ nhi cả đời nhưng lời đồn bên ngoài cũng đủ để giết chết con bé.
"Cha!"
Tiếp theo là tiết mục đạo lý trong gia đình, Khúc Cửu Nhất lười xem.
Hàng năm, Toái Ngọc Cung đều có đệ tử hành tẩu bên ngoài, các nàng khá tùy ý với quan hệ nam nữ, thích ai thì cứ ngủ cùng là được, ngẫu nhiên có hài tử được sinh ra cũng không phải chuyện kinh hãi thế tục gì.
Lúc này nếu gặp được y, ấy là duyên.
Thế y không thể mặc kệ được.
Mới vào đêm.
Khúc Cửu Nhất ăn uống no say ở tửu lầu, còn thuận tay mua một gói hạt dẻ rang đường thơm ngào ngạt, nghênh ngang đi tới Thiếu Anh bang.
Thời gian ghi trên thiệp của Hòe Hoa Khách là đêm hôm nay.
Xung quanh cũng có mấy hiệp khách thiếu niên muốn được một lần thành danh, cũng có một ít người từng được Thiếu Anh bang giúp đỡ tới hỗ trợ.
Có thể nói, bây giờ, Thiếu Anh bang quả thật kín không kẽ hở.
"Bang chủ yên tâm, chúng ta ở đây có nhiều người như vậy, nhất định có thể khiến tên Hòe Hoa Khách kia có đi mà không có về!"
"Không sai, mong tiểu thư cứ yên tâm"
"Có ta ở đây, nhất định sẽ khiến tiểu thư bình an, vô ưu!"
...
Không phải Khúc Cửu Nhất nói nhưng với trình độ võ công này của bọn họ mà chưa làm gì đã lập flag rồi, đây là sợ Hòe Hoa khách còn chưa đủ mạnh à?
Nếu nói trước đó, mấy người này có 1% khả năng ngăn được tên Hòe Hoa khách kia thì bây giờ chẳng còn khả năng nào.
Còn trông cậy vào mấy tên phế vật đó có thể kéo dài thời gian một chút? Khúc Cửu Nhất thấy bản thân quá ngây thơ rồi.
Ở trên giang hồ càng lâu, càng cảm thấy giang hồ thế mà còn chưa bị người triều đình xử lý, người của triều đình cũng không có đầu óc.
Khúc Cửu Nhất trực tiếp đi theo một vị khách nào đó, lặng lẽ trốn đi.
Khi y tới không bị ai phát hiện, khi đi cũng chẳng ai biết.
...
"Ngươi là người nào?"
"Không xong!"
"Tiểu thư chạy mau..."
Bọn nha hoàn thị vệ không có phòng bị "quản gia" trong nhà nhưng nào ngờ được, "quản gia" này đã bị đổi người.
Bây giờ, xuất hiện trước mặt họ là Hòe Hoa Khách đã dịch dung.
Tiểu Nhu cô nương còn chưa kịp phản ứng cũng đã bị điểm huyệt, chỉ có thể ngước mắt nhìn nam nhân đang dần tan đi lớp dịch dung, lộ ra gương mặt thật.
Hòe Hoa Khách là một nam nhân tầm 23, 24 tuổi, thân cao hơn tám thước, có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, phong độ nhẹ nhàng.
Chỉ nhìn dung mạo tuyệt đối có thể khiến không ít nữ tử si mê.
Người như vậy sao cần phải đi làm hái hoa tặc? Nếu hắn muốn lấy lòng một nữ tử, chỉ e căn bản không có ai cự tuyệt được.
"Chẹp chẹp, đúng là đẹp, trách sao có được mỹ danh bên ngoài" Hòe Hoa Khách gỡ lớp dịch dung xuống, bây giờ mới có thời gian tỉ mỉ đánh giá Tiểu Nhu cô nương này.
Đúng là giai nhân tuyệt sắc, nếu để thêm vài năm, e sẽ còn đẹp hơn.
"Người cha kia đối với nàng khá tốt, ta nghe nói hắn còn thả ra tiếng gió, nói nàng là hài tử của đệ tử Toái Ngọc Cung. Chưa cần biết nàng có phải người Toái Ngọc Cung không, cho dù là thật ta cũng chẳng sợ. Nghe nói Toái Ngọc Cung đâu đâu cũng có mỹ nhân, nếu ai cũng sinh được giống như nàng, dù là núi đao biển lửa, ta cũng phải đi vào một lần"
Hòe Hoa khách vươn tay, xoa xoa tóc của thiếu nữ.
"Vô sỉ, dâm tặc!" Tiểu Nhu chửi ầm lên.
"Nàng mắng ta vô sỉ cũng thôi nhưng mắng ta dâm tặc ta không nhận. Ta hoan hảo với nữ tử từ trước tới nay đều là ta tình nàng nguyện, bây giờ ta cũng chỉ muốn tới nhìn nàng mà thôi, nếu nàng không muốn, một đầu ngón tay ta cũng không chạm vào nàng"
Nói xong, Hòe Hoa Khách quả thực đoan chính ngồi ở mép giường khiến cho Tiểu Nhu cũng tạm thời yên tâm hơn.
Ít nhất người này sẽ không tùy tiện động thủ với mình.
"Bộ dạng nàng nóng giận cũng rất đẹp" Hòe Hoa Khách chống má, nói với Tiểu Nhu, "Mỹ nhân trên thế gian, tư thái đẹp cũng khác nhau, thật sự khiến người ta hoa mắt si mê, lưu luyến quên đường về"
"Ngươi đường đường là nam tử, trông cũng phong độ, đã có võ nghệ như vậy vì sao không đi trừ gian diệt ác mà lại bắt nạt một nữ nhi trói gà không chặt như ta?" Trong cuộc đời mình, Tiểu Nhu chỉ hận mình không có tư chất học võ, còn bệnh tật ốm yếu, chỉ có thể ở trong khuê phòng.
Nàng đã hâm mộ những nữ hiệp lang bạt giang hồ biết bao nhiêu, hâm mộ các ca ca có thể học võ biết bao nhiêu. Nhưng cố tình là những người có điều kiện khiến nàng vô cùng hâm mộ toàn thích đi làm những chuyện không đâu vào đâu.
"Ài, ta cũng chẳng có cách nào. Trời sinh ta đã như vậy, nếu ta tiếp cận mỹ nhân như các nam tử tầm thường, hiệu suất chậm không nói hơn nữa cũng dễ khiến người khác hiểu nhầm. Con người ta lang thang quen rồi, không thích bị gia đình quản thúc, càng không có tâm tư dừng lại vì một ai đó. Làm hái hoa tặc có gì không tốt, ngoài thanh danh hơi kém ra, ta muốn nhìn dạng mỹ nhân nào chả được" Hòe Hoa Khách cũng có đạo lý của mình.
"Ngươi! Gỗ mục chẳng đẽo được!"
"Mỹ nhân nào cần phải tức giận thế?" Hòe Hoa Khách vẫn cười hì hì, "Ta nhìn nàng một khắc, cha nàng sẽ phát hiện không đúng, phái người tới, tới lúc ấy ta lại đi. Nữ hài tử thỉnh thoảng nóng giận sẽ là yêu kiều, ai cũng nhịn được nhưng nếu thường xuyên tức giận thì dễ có nếp nhăn. Nàng đẹp như vậy, thời gian có thể để lại cho nàng chút thời gian cũng coi như lời rồi, mỹ nhân như nàng nếu không thể để người khác ngắm nhìn đôi chút sẽ khiến ai cũng hối hận cả đời"
Khi khen người, mắt của Hòe Hoa Khách luôn nhìn thẳng đối phương, thoạt nhìn vô cùng chân thành, dễ nói lời đi vào lòng người.
Trên thế gian này, ai không thích người khác khen mình đâu?
Nếu người ta tới nhiều thêm mấy lần, tiểu cô nương nhất định ngoan ngoãn cắn câu, cuối cùng nói không chừng còn cảm thấy là tự mình tình nguyện, đau lòng không giữ được trái tim đối phương.
Nói trắng ra là tình tiết hải vương tra nam.*
*Bên bển ý nói là một chân mấy thuyền, thằng đểu.
Theo Khúc Cửu Nhất, cũng chính là do các tiểu cô nương chưa trải sự đời nhiều dễ bị lừa, nếu đổi lại các đệ tử Toái Ngọc Cung của y, hoặc là trực tiếp đè nam nhân này ra hoặc là đánh gãy cái chân thứ ba của nam nhân này, không còn khả năng nào khác.
"Ai nha, tốc độ của cha nàng còn nhanh hơn ta tưởng, ta bây giờ không ở với nàng nữa, mỹ nhân, đóa hoa này tặng nàng"
Hòe Hoa Khách không biết móc ra một đóa hoa hòe ở đâu, trực tiếp cắm nó trên búi tóc Tiểu Nhu.
Đây là để chứng tỏ mình đã tới nơi này.
Hòe Hoa Khách cười cười, đảo mắt đã biến mất vô tung.
Huyệt đạo của Tiểu Nhu đột nhiên được một lực lượng nào đó cởi bỏ, nàng cúi đầu, chỉ thấy một cái vỏ hạt dẻ.
Chờ khi nàng ngẩng đầu nhìn, hoa hòe trên đầu đã biến mất.
Tay trái Khúc Cửu Nhất cầm hạt dẻ rang đường, tay phải cầm nhánh hoa hòe, hệt như bóng ma đi theo sau Hòe Hoa Khách.
Không thể không nói, khinh công của Hòe Hoa Khách này ít nhất cũng có thể xếp trong hàng ba người đầu tiên trong những người giang hồ mà y quen biết, nói một câu thân nhẹ như yến cũng không quá. Có được khinh công như vậy, bảo sao các nhân sĩ võ lâm bày thiên la địa võng cũng chẳng bắt được tên hái hoa tặc này.
Chỉ tiếc, Hòe Hoa Khách xui tận mạng, gặp được Khúc Cửu Nhất.
Khúc Cửu Nhất vui vẻ thoải mái ăn rất nhiều hạt dẻ rang đường, thấy người đằng trước vẫn không phát hiện ra mình, liền muốn giáo huấn đối phương.
"A"
Hòe Hoa Khách đang bay yên lành đột nhiên đầu bị cái gì đập trúng.
Hắn vươn tay, gỡ đồ trên tóc xuống, cũng không phải ám khí trong tưởng tượng của hắn mà là một cái vỏ.
Hòe Hoa Khách cúi đầu ngửi, lẩm bẩm nói, "Hạt dẻ rang đường?"
Đang đêm hôm sao có hạt dẻ rang đường?
Hòe Hoa Khách cả kinh, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra, "Không biết là vị tiền bối cao nhân nào, mong hãy hiện thân"
Ngươi nói ta phải xuất hiện thì ta xuất hiện à, mất mặt biết bao chứ?
Khúc Cửu Nhất cắn hạt rẻ rắc một tiếng, tiếng vang giòn giã trong rừng cây.
Trong mắt Hòe Hoa Khách chợt lóe hàn quang, ám khí trong tay đã bay về phía phát ra âm thanh.
Thình thịch.
Là mấy cái vỏ hạt rẻ chặn ngang ám khí.
Trong lòng Hòe Hoa Khách càng thêm cảnh giác.
Thứ hắn tự hào nhất là khinh công và ám khí, từ khi xuất đạo tới này có thể nói là luôn thuận lợi. Nhưng bây giờ, đến đối phương là nam hay nữ, già hay trẻ, hắn cũng chẳng phân biệt được, ám khí chẳng trúng cái nào.
Đá phải ván sắt cứng rồi!
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.
Nếu Hòe Hoa Khách đã làm nghề hái hoa tặc thì sao lại không biết đạo lý đơn giản nhất này được?
Bởi vậy, Hòe Hoa Khách lập tức tăng tốc, chạy trốn!
Ái chà, khá lắm.
Không ngờ khinh công của tiểu tử này còn có thể nhanh hơn nữa!
Khúc Cửu Nhất tức thì có hứng thú.
Y siết chặt hạt dẻ, tiếp tục đuổi theo.
Gió thổi vun vút...
Mồ hôi lạnh trên đầu Hòe Hoa Khách ngày càng nhiều, gần như đã ướt đẫm người rồi.
Hắn có thể cảm nhận được có người vẫn luôn đi sau mình như bóng với hình nhưng khi hắn quay đầu lại, lại chẳng phát hiện ra bất cứ bóng dáng của kẻ nào.
Nhưng sau lưng lại truyền tới cảm giác áp bách vô cùng chân thật, còn là đánh thật.
Sư phụ từng nói, khinh công của ông ấy đã là đỉnh cao không thể phá, trên đời này người có thể thắng được khinh công của ông ấy không quá ba người. Nhưng bây giờ sao lại thế này? Đi theo sau mình thực sự là người chứ không phải yêu tinh ma quỷ gì chứ.
Hòe Hoa Khách chạy một đường tới nửa đêm, thật sự không chạy được nữa.
Hắn thở hồng hộc, như một bãi bùn nhão ngã ra đất.
"Tiền bối, ngài có gì hãy nói, nếu vãn bối có đắc tội chỗ nào, ngài cứ nói là được" Hòe Hoa Khách đã mất hết sức lực rồi. Sử dụng khinh công trong thời gian dài, chân hắn sắp không phải của hắn nữa rồi. Cứ tiếp tục như vậy thì hắn không phải bị người ta giết chết mà sống sờ sờ bị mệt chết.
Trái phải đều phải chết, tốt xấu gì cũng để hắn nhìn xem hung thủ hại mình như thế nào trước khi chết.
Cho dù chết, hắn cũng muốn một cái chết rõ ràng!
"Khinh công của ngươi là học từ ai?" Khúc Cửu Nhất chậm rãi đi ra từ bóng đêm, tới trước mặt Hòe Hoa Khách, "Hạt dẻ rang đường, vỏ nó đánh trúng ngươi nhiều như vậy, có ăn không?"
Hòe Hoa Khách từng nghĩ bản thân đắc tội cao thủ tà đạo nào rồi, cũng có thể là cao nhân tổ tông của nữ quyến nào đó nhưng hắn không ngờ rằng bây giờ, xuất hiện trước mặt mình lại là một người trẻ tuổi chừng 18, 19?
Hạt dẻ rang đường trong tay y còn đang tỏa hơi nóng, không cần phải nghi ngờ, chắc chắn là người này vẫn luôn dùng nội lực hấp nóng hạt dẻ, nếu không trời lạnh như vậy, bọn họ đuổi nhau cả một đường, đừng nói là hạt dẻ, cho dù chén cháo nóng cũng đã sớm lạnh tanh rồi.
Trẻ tuổi như vậy lại có được võ công như thế!
Hơn nữa, thiếu niên này ăn mặc rất xa xỉ, người phù hợp với những điều kiện này, trên giang hồ chỉ có một người.
Cung chủ Toái Ngọc Cung, Khúc Cửu Nhất!
Nhưng Khúc Cửu Nhất không phải quay về Toái Ngọc Cung rồi sao? Cho dù đi từ Toái Ngọc Cung ra cũng không nhanh như vậy.
Trừ phi, ngay từ đầu Khúc Cửu Nhất đã không về Toái Ngọc Cung mà ở lại trên giang hồ.
Nhưng mình với y cũng chẳng có thù oán gì.
Chẳng lẽ là Thiếu Anh bang?
"Khúc cung chủ đại giá, khiến tiểu nhân thực sự sợ hãi không thôi" Hòe Hoa Khách vừa chắp tay vừa chú ý tới sắc mặt của Khúc Cửu Nhất.
Chờ hắn phát hiện đối phương cũng chẳng phủ nhận thân phận, tâm trạng lại nặng nề hơn.
Khúc Cửu Nhất có Toái Ngọc Cung tốt vậy không ở, chạy tới đuổi theo một hái hoa tặc như hắn, cung chủ này nhàn vậy?
"Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta" Khúc Cửu Nhất cúi đầu nhìn hắn.
Cùng là bôn ba ngàn dặm, Hòe Hoa Khách thở không ra hơi nhưng Khúc Cửu Nhất lại chỉ hơi đỏ hai má mà thôi.
"Tại hạ chỉ là hạng vô danh, sư phụ ta cũng chẳng có tiếng tăm gì, nói ra chưa chắc cung chủ đã biết" Hòe Hoa Khách có ý lừa dối cho qua.
"Thiên hạ này, người nổi tiếng về khinh công và ám khí đếm không hết nhưng có thể khiến bổn tọa để mắt tới ít ỏi chẳng có mấy ai. Trưởng lão tiền nhiệm của Thủy Vân môn Tề Hàn Băng, nghe nói ông ta có một thân pháp độc nhất vô nhị, mờ nhạt bất định, coi đất bằng như mặt băng, lướt đi mà chẳng thấy bóng, được xưng là "Băng thượng nhạn" (nhạn trên băng). Kim Phong tiêu cục cũng có một tiêu sư áp tiêu, không tên không họ, chỉ biết là tam đương gia của tiêu cục, khinh công của tam đương gia cũng quỷ dị vô cùng, đã từng theo đuổi người đoạt tiêu ba tháng, nghe nói người đoạt tiêu đổi vài con thiên lý mã cũng chẳng thoát được, còn cả lão đại của Lê Hoa sát, năm ấy nổi danh với khinh công và ám khí của mình cho nên đã lập ra Lê Hoa sát, trở thành Để Trụ* vững chắc của tà đạo"
*đây là tên của một ngọn núi ở gần sông Hoàng Hà của Trung Quốc, người ta dùng nó với ý rằng đây là người có thể nắm giữ cục diện của mọi thứ
Khúc Cửu Nhất nói xong mấy người, thấy Hòe Hoa Khách không có gì khác thường, trong lòng đã chắc chắn.
"Đáng tiếc, rất ít người biết rằng, ngoài mấy người này ra, hai mươi năm trước, trên giang hồ từng có một đạo tặc, tên gọi là "Hoa gian lưu hương". Nghe nói hắn ngọc thụ lâm phong khiến không ít nữ tử giang hồ ái mộ. Đáng tiếc hắn không cẩn thận yêu một nữ tử đã có phu quân, sau đó bị vị trượng phu thẹn quá hóa giận kia phóng hỏa giết người, táng thân biển lửa, không còn thi cốt"
Khúc Cửu Nhất nói tới đây, sắc mặt Hòe Hoa Khách đã tái mét.
"Ngươi tên là Hòe Hoa Khách, hòe, mộc quỷ*. Sư phụ ngươi đã là người chết trên giang hồ nhưng trên thực tế, chẳng ai tìm được thi thể của hắn. Ta nghĩ, ngươi chẳng thoát khỏi việc có liên quan tới hắn đi"
*Chữ hòe này, là 槐, các bạn nhìn nhá, bên tay trái chữ này có cái bộ chữ như hình dấu cộng xòe thêm hai cái phẩy ở dưới ý, là chữ Mộc, còn bộ bên phải là chữ Quỷ. Nên ở đây bé Nhất gọi tên mộc quỷ là vậy đó
Khúc Cửu Nhất đã tổng kết kịch bản giang hồ năm ấy, phàm là người có biệt danh hoa này, thảo này, trăng, hương gì gì, vì dụ như đại tặc, đại soái (đẹp trai), đều đươc ghi lại. "Hoa gian lưu hương" này trông đẹp, khinh công giỏi, còn có một đống đào hoa nát, nhìn sao cũng giống vai chính điển hình trong tiểu thuyết võ hiệp.
Còn về không còn thi cốt gì đó vừa nhìn đã biết giả.
Cho dù có thiêu trụi thì ít nhiều cũng là một cỗ thi thể, nếu không tìm được thi thể thì là không chết!
Hòe Hoa Khách này có khinh công quỷ dị như vậy, lại tìm không được chỗ ở, còn thích gì mà hái hoa "quang minh chính đại", muốn nói là do hạng người vô danh dạy dỗ ra, sao mà được?
"Cung chủ liệu đoán như thần" Lai lịch của mình bị bóc ra không còn gì, Hòe Hoa Khách còn gì để phủ nhận nữa, "Không cẩn thận trêu chọc huyết mạch của đệ tử quý cung, là tiểu nhân không đúng, vẫn mong cung chủ đại nhân rộng lượng, tất cả tội trạng, tiểu nhân gánh vác một mình là được, xin đừng trách tội sư phụ ta. Việc năm ấy, sư phụ ta đã chịu tội lớn rồi, bây giờ ông ấy quy ẩn núi rừng, chỉ muốn yên ổn sống nốt quãng đời còn lại thôi"
"Nếu thật sự muốn quy ẩn núi rừng, hà tất phải nhận ngươi làm đồ đệ?" Khúc Cửu Nhất chẳng tin lời này, "Nói đi, ngươi muốn điều tra hung phạm hay báo thù rửa hận, phải có một mục tiêu. Thành thật nói ra đi, bổn tọa tha tội chết cho ngươi, nói không chừng còn giúp ngươi một phen"
Hòe Hoa Khách càng thêm cảnh giác trong lòng.
Sao hắn có thể tin tưởng cung chủ Toái Ngọc Cung được?
Trên giang hồ nói rõ rằng, hai tấm bản đồ đều ở trong tay của cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Cửu Nhất, sau đó bán đấu giá cho hai phái chính tà. Nếu bị Khúc cung chủ này biết được tấm bản đồ còn lại trong tay sư phụ mình, sư phụ nào còn ngày tháng yên ổn gì nữa.
Hoặc là không cẩn thận để lộ tin tức, bị người khác biết được sư phụ còn sống, chỉ e cũng càng khó mà bình tĩnh được.
"Cung chủ nói đùa" Hòe Hoa Khách cố gắng bình tĩnh trở lại, "Tiểu nhân trẻ tuổi không hiểu chuyện, học được chút bản lĩnh liền muốn tới giang hồ lang bạt một phen, sư phụ cũng đã cảnh cáo ta nhiều lần. Bây giờ đệ tử như ta khiến ông ấy hổ thẹn, ta sẽ chặt một tay của mình, mong cung chủ bỏ qua cho ta"
Dứt lời, Hòe Hoa khách rút chủy thủ ra, định chặt đứt cánh tay trái của mình!
Keng.
Khúc Cửu Nhất lại dùng một viên hạt dẻ đánh bay chủy thủ của hắn.
"Con người ngươi quả không thành thật. Một khi đã vậy, bổn tọa cũng chẳng khách khí với ngươi" Khúc Cửu Nhất đời này thích người khác rượu mời không muốn muốn uống rượu phạt, ha ha, như vậy thì y mới có thể ra tay vần vò đối phương.
"Đúng lúc bổn tọa muốn viết một phong thư về, còn thiếu một lễ vật" Khúc Cửu Nhất nhặt chủy thủ lên, đưa lưỡi dao lên mặt Hòe Hoa khách, "Không phải ngươi muốn tới Toái Ngọc Cung của ta đi dạo sao? Bổn tọa giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.