Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân
Chương 48: Tổng kết hoàn chỉnh các chiêu trò
Thanh Khâu Thiên Dạ
23/02/2023
Khúc Cửu Nhất dây dưa không muốn động đậy.
Y đột nhiên cảm thấy phong cảnh của Vô Lượng sơn trang rất đẹp, còn rất nhiều nơi y chưa đi xem qua. Chỉ từng ấy thứ, y hoàn toàn có thể ở đây trong một, hai năm tới. Dù sao, nơi này đại khái cũng là đồ trong tay y.
"Cung chủ chẳng lẽ không muốn tuân thủ lời hứa?" Tạ Tụ rõ ràng nhìn ra được ý nghĩ muốn kéo dài thời gian của Khúc Cửu Nhất, biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Loại khích tướng này không có tác dụng với ta, huynh ngây thơ quá rồi.
Khúc Cửu Nhất còn lâu mới mắc mưu.
"Cũng đúng, gần đây cung chủ mới có được mười vạn lượng bạc, trong khoảng thời gian ngắn không bán Tiêu Dao hoàn cũng không ảnh hưởng gì" Tạ Tụ thấy Khúc Cửu Nhất không dao động đành phải đổi cách nói, "Gần đây ta nghiên cứu bí tịch Ngũ Độc có rất nhiều tâm đắc, phương thuốc của thuốc tắm ta đã có được phương án đầu tiên, nếu cung chủ không gấp trị liệu thì chờ sau cũng được"
"Trưởng lão xin chờ một lát!"
Khúc Cửu Nhất vươn ra tay Nhĩ Khang*.
*Xem Hoàn Châu cách cách chửa các tình iu?
Tạ Tụ này đúng là biết uy hiếp y. Biết bây giờ lực hấp dẫn của bạc với y giảm đáng kể, bèn đổi trực tiếp thành phương thuốc tắm kia.
Thực ra, Khúc Cửu Nhất cũng khá mong nhớ Tạ thuần thuần ngây ngốc trước kia.
Ài, lúc trước mình lố rồi, để Tạ Tụ hiểu được quá nhiều thứ không nên hiểu. Một hài tử ngoan ngoãn đang yên đang lành bị y nhuộm đen thành cái dạng gì rồi?
Khúc Cửu Nhất khá chột dạ.
Bởi vì đối mặt với Tạ Tụ đã khôn khéo hơn, y không dám đảm bảo tin đồn mình là "song tính" có bị phanh phui hay chưa? Tuy rằng y cũng chắn chắn có thể giữ Tạ Tụ ở lại Toái Ngọc Cung nhưng chưa tới lúc cuối cùng, Khúc Cửu Nhất vẫn chưa muốn làm vậy.
Phiền muộn!
"Cung chủ bây giờ lại đổi ý?" Tạ Tụ biết được hỏi.
"Trưởng lão hà tất phải làm bộ làm tịch? Nếu để cho nam nữ trên giang hồ ái mộ huynh thấy được, chỉ e mộng ảo tan tành"
"Ta nghĩ, sau chuyện của Vô Lượng sơn trang, người ái mộ cung chủ trên giang hồ còn nhiều hơn" Tạ Tụ chẳng hề nhường bước.
Khúc Cửu Nhất cảm thấy đau đầu.
"Nếu muốn chữa thì ở lại đây chữa cũng được" Khúc Cửu Nhất cũng không muốn về Toái Ngọc Cung luôn, y đã chơi đủ đâu.
"Nơi này không hợp cho việc chữa trị" Tạ Tụ thấy Khúc Cửu Nhất xuống nước, cũng không giằng co tiếp với y, ngược lại còn nở nụ cười hiền lành, "Muốn điều chế thuốc tắm cần phải dùng rất nhiều dược liệu, có hơi hiếm nữa, ở bên ngoài rất khó mua được"
"Vậy nên làm sao?"
"Dược trang của ta cách nơi này cũng chỉ mười ngày đi đường. Nếu cung chủ không chê, không bằng tới chỗ của ta đi. Ở dược viên của ta cũng có nhiều dược liệu, cũng đủ điều chế mấy lần thuốc tắm rồi"
Từ sau khi bị bắt tới Toái Ngọc Cung, hắn chưa từng quay về nơi mình ở. Tuy trước khi hắn đi đã miễn cưỡng để lại lời nhắn nói bản thân ra ngoài tìm dược liệu, nhóm dược đồng hẳn là có thể chăm sóc tốt cho dược viên nhưng trong lòng hắn vẫn có hơi lo lắng.
Nơi đó chứa biết bao tâm huyết của hắn.
"Tới nhà của huynh?" Khúc Cửu Nhất thoáng ngẩn người. À, cũng đúng, Tạ Tụ sao lại không có nhà cho được? Y hoàn toàn quên mất việc này.
"Nếu cung chủ có nơi tốt hơn để tới, nói ta nghe một chút cũng được" Tạ Tụ ôn tồn nói.
"Không, tới nhà của huynh đi!" Khúc Cửu Nhất nháy mắt tỏ vẻ vui mừng, "Nhà của thần y đệ nhất thiên hạ trông như nào, ta rất tò mò, làm ơn cho phép ta tới nhà huynh làm khách, cũng để ta thăm quan"
- -- Ta là vạch phân cách tuyến sau mười ngày đi đường---
Sau khi Tạ Tụ rời khỏi Tạ gia, tuy không thể nói là đại phú đại quý nhưng cũng không hề dính líu gì tới chữ nghèo. Dù sao thuốc của hắn cũng không bán mỗi cho người nghèo mà những nhà phú quý càng bỏ ra nhiều tiền hơn chỉ để mời hắn tới khám.
Bởi vậy, dược trang của Tạ Tụ tuy ở chỗ hơi hẻo lánh nhưng diện tích cũng chẳng nhỏ.
Một tòa trạch lớn rộng rãi vô cùng.
Dược đồng đang quét tước, chăm bón thảo dược, trồng rau nuôi gà vịt heo dê, còn có mấy hộ vệ vì ơn cứu mạng của Tạ Tụ nên ở lại, đại khái có bốn mươi người.
Nhưng thực ra tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Khúc Cửu Nhất.
Nói như này đi, trong thế giới võ hiệp, chỗ ở của thần y hoặc là ẩn cư mãi trong sơn cốc, hoặc là ở dưới chân núi, tóm lại nhìn sao cũng thấy hẻo lánh, thanh bần. Nhưng chỗ Tạ Tụ ở không dính dáng gì với mấy cái này.
Dược trang của hắn tuy không ở trong thành trấn nhưng từ nơi này tới huyện thành cũng chỉ mất nửa canh giờ, nếu cưỡi ngựa thì còn có thể nhanh hơn, nhiều nhất cũng chỉ được xem là ngoại ô.
Nếu trước đó không biết, Khúc Cửu Nhất chỉ có rằng đây là nhà phú thân nào đó thôi.
Đại khái là vì Tạ Tụ vốn sinh ra ở thế gia hào môn nên ở trên giang hồ mới khác hẳn so với kịch bản thần y thông thường.
"Lão gia đã trở lại!"
"Lão gia, ngài có tìm được dược chưa?"
"Ơ? Lão gia, ngài còn đưa bằng hữu về cùng sao?'
Vị quản gia này...
Tạ Tụ được người nhà hắn yêu quý là chuyện Khúc Cửu Nhất sớm đã đoán được. Nhưng chờ tới khi nhìn thấy đám người trong dược trang thấy Tạ Tụ trở về thì cứ như chuẩn bị ăn Tết, trong lòng y vẫn cảm thán ít nhiều.
Nhìn duyên qua đường của Tạ Tụ đi...
Tuy vậy, nói đi cũng phải nói lại, cái xưng hô "lão gia" dùng cho Tạ Tụ nghe sao cũng thấy không ăn nhập lắm.
"Đây là bằng hữu của ta" Tạ Tụ khẽ gật đầu với người tới nghênh đón, chỉ vào Khúc Cửu Nhất nói, "Các ngươi dọn phòng bên cạnh dược phòng cho khách cho ta, để Khúc công tử ở đó"
Mấy gia đinh trộm ngắm Khúc Cửu Nhất vài lần, hình như có hơi kinh ngạc rằng lão gia vậy mà chịu thu dọn căn phòng bên cạnh dược phòng.
Bởi vì Tạ Tụ là y si, bình thường ở trong phòng dược cũng sẽ hết một ngày, ít khi nào về phòng mình nghỉ ngơi. Bởi vậy căn phòng cho khách bên cạnh dược phòng nói thẳng ra là phòng Tạ Tụ ở. Trước kia, dù cho có khách tôn quý cỡ nào tới cũng không thấy lão gia thu dọn gì.
Vị Khúc công tử này cũng chẳng biết là thần thánh phương nào.
"Lão gia, có cần chuẩn bị châm không?" Một người trông giống quản gia chủ động nhắc tới.
Vị quản gia này chăm sóc Tạ Tụ từ nhỏ tới lớn, khi trước cũng là hạ nhân Tạ gia. Tuy vậy, ông không vợ không con, nằm trên giường bệnh triền miên, cũng may là có vị tiểu thiếu gia si mê y thuật cứu từ quỷ môn quan về. Do đó, khi Tạ Tụ rời khỏi Tạ gia, vị quản gia này cũng bỏ lại vinh hoa phú quý của Tạ gia ở sau lưng, đi cùng tới đây.
Dược trang Tạ Tụ ở có thể ngăn nắp, sạch sẽ, trong lành như vậy cũng là do ông xử lý.
Vị quản gia này có thể nói đáng tin hơn bọn gia đinh mới chọn sau này nhiều.
Đừng nói người Tạ Tụ mang về là một nam nhân, cho dù người được mang về là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương thì để đối phương ở phòng bên cạnh dược phòng cũng chỉ là vì đối phương mắc nan nghi tạp chứng gì thôi.
Nếu Tạ Tụ mang về một người bất nam bất nữ hoặc mang cả nam và nữ về, e rằng lúc ấy quản gia mới nghĩ nhiều.
"Ừm, chuẩn bị một bộ mới" Tạ Tụ hơi gật đầu, "Ta đi dạo với Khúc công tử trước, các ngươi một lát nữa mang chút trà và điểm tâm tới đây'
"Rõ"
Bọn hạ nhân cũng biết bình thường Tạ Tụ không thích có ai quấy rầy nên sau khi gặp Tạ Tụ xong, bọn họ quay về làm việc rất mau.
Nơi này chỉ còn lại Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ.
Bởi vì Khúc Cửu Nhất tới chữa trị với Tạ Tụ nên những người khác của Toái Ngọc Cung không tới cùng.
Chỉ là khi Tạ Tụ nói muốn đưa Khúc Cửu Nhất về nhà chữa trị cho y ba tháng, rất nhiều đệ tử bao gồm cả trưởng lão nhìn Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ với ánh mắt ý vị thâm sâu, ái muội vô cùng.
He he, chữa trị, ba tháng.
Vừa nghe đã biết không phải kiểu chữa trị trong sáng.
Chữa trị trong sáng thì nào cần đi xe qua lại làm gì cho mệt, cứ ở lại Vô Lượng sơn trang là được. Tạ trưởng lão còn cố ý đưa cung chủ về nhà hắn chữa trị, ý nghĩ bên trong... Chẹp, không thể nghĩ nữa.
Xem ra bọn nàng ngày nào cũng chạy tới chạy lui, chướng mắt thần y rồi.
Cũng đúng, Tạ Tụ và cung chủ cũng đã lâu rồi chưa ngủ cùng nhau, hẳn là vô cùng sốt ruột rồi.
Nói không chừng, hết ba tháng chữa trị này, trong bụng cung chủ sẽ có thêm một tiểu cung chủ nữa đó!
Bởi vậy, chuyện Tạ Tụ muốn đưa Khúc Cửu Nhất về nhà chữa trị không bị bất cứ điều gì cản trở.
Ngay cả Tuyết Tiêu Tiêu cũng tặng lời chúc với 200% thành kính, "Cung chủ, ngài yên tâm đi "chữa bệnh", ta và các tỷ muội khác sẽ xử lý các việc vặt vãnh trong cung"
Khúc Cửu Nhất cứ cảm thấy các nàng đang hiểu sai.
Thật sự.
Ánh mắt của các đệ tử nhìn mình đều sáng chói lòa.
Nhưng Khúc Cửu Nhất cũng lười so đo với các nàng.
Bây giờ, tới nhà Tạ Tụ rồi Khúc Cửu Nhất mới thấy may mà không để các đệ tử tới cùng. Nếu không tuy nhà Tạ Tụ không nhỏ nhưng cũng chẳng chứa được nhiều người như vậy.
Hơn nữa, y nhìn ra xa, trong dược trang này hầu như đều là nam, cũng có một ít thị nữ tư sắc bình bình, vừa nhìn đã biết giống với tính cách của Tạ Tụ.
"Khúc cung chủ..."
"Ở nhà huynh, gọi ta Cửu Nhất là được" Khúc Cửu Nhất xua xua tay, "Không có đạo lý tới nhà người khác làm khách còn phải dùng xưng hô tôn trọng"
Tạ Tụ nghĩ nghĩ, cũng biết tên tuổi của cung chủ Toái Ngọc Cung không thể tùy tiện nói ra được. Trong dược trang của hắn đều là người thường, còn lại một ít người trong giang hồ cũng không muốn dính tới thị phi giang hồ cho nên điệu thấp một chút vẫn tốt hơn.
"Được" Tạ Tụ chần chừ giây lát, vẫn gọi tên Khúc Cửu Nhất, "Cửu Nhất"
"Ừm" Khúc Cửu Nhất lên tiếng, "Ta gọi huynh Tạ Tụ đi"
"Khụ, đúng rồi, Khúc cung... Không đúng, Cửu Nhất, tên của ngươi có ý nghĩa gì không?" Tạ Tụ thấy có hơi xấu hổ, đành phải lái sang đề tài khác, "Rất hiếm có ai lấy hai chữ này làm tên"
"Chỉ bởi vì ta sinh ngày 1 tháng 9 thôi" Khúc Cửu Nhất nhún nhún vai, "Khúc Thu Thủy chỉ muốn sinh một nữ nhi kế thừa Toái Ngọc Cung, ta cũng chẳng phải điều bà ta mong muốn. Nếu không phải ta dù gì cũng là con ruột của bà ta, chỉ e đã chết từ lâu rồi. Bà ta chẳng thích ta như vậy, đương nhiên đặt tên cũng tùy tiện. Nếu ta sinh ngày mùng một nói không chừng đã tên là Sơ Nhất"
Tên sao đó, Khúc Cửu Nhất cũng không muốn để ý.
Hơn nữa, độc đáo cũng có chỗ hay của độc đáo.
Y cũng chẳng cảm thấy tên Khúc Cửu Nhất có gì không tốt. Dùng quen rồi thấy cũng khá tốt, ít nhất còn dễ nhớ.
"Xin lỗi" Tạ Tụ cảm thấy có lẽ mình đã hỏi thứ không nên hỏi.
"Này có gì cần xin lỗi? Ta chẳng cảm thấy Khúc Thu Thủy có lỗi gì với ta, bị bó buộc bởi cục diện của thời đại này, bà ta chỉ chẳng hỏi chẳng rằng với ta, tốt xấu gì ta cũng còn sống, cũng tốt hơn những nhi nữ được nuôi lớn rồi bị phụ mẫu nhẫn tâm bán đi"
Từ trước tới nay đã chẳng có được tình thân cũng đồng nghĩa với việc chẳng cần gánh vác trách nhiệm tương đương.
Khúc Cửu Nhất có được ký ức của kiếp trước, kiếp trước y cũng có cha có mẹ, là một người trưởng thành, y chẳng cần nhận thêm một đôi người nữa làm phụ mẫu, điều này ngược lại lại là gánh nặng với y.
Được như này lại vừa tốt.
Khúc Cửu Nhất nhìn thấu mọi chuyện một cách triệt để, cũng chẳng hề cảm thấy bất bình vì điều này. Nhưng ở trong mắt Tạ Tụ lại thành một dáng vẻ khác.
Nói vậy, Khúc Cửu Nhất biến thành như vậy sau khi đã chịu tổn thương nặng nề.
Một tiểu hài tử lớn lên trong tình huống không được mẫu thân yêu thương, thể chất lại đặc thù, không biết phải kinh qua bao nhiêu gian khổ mới có thể có được thành tựu như này.
Mà Khúc Cửu Nhất lại chẳng hề bất mãn với thế giới này chỉ vì bản thân chưa từng có được tình thương, y nhiều nhất cũng chỉ là thích xem diễn một chút, đường về não hơi quái một chút, sợ thiên hạ không đủ loạn một chút, thích kiếm tiền một chút, thích lừa người một chút, thích...
Khụ.
Không thể nghĩ nữa.
Còn nghĩ nữa thì Tạ Tụ cảm thấy chút thương tiếc mình vừa mới dành cho Khúc Cửu Nhất sẽ bị chặt đứt một cách vô tình mất.
Khúc Cửu Nhất thích lừa người cũng đâu chỉ có một chút!
"Chúng ta vẫn nên nói vài câu về chuyện tấm bản đồ đi" Tạ Tụ thật sự không biết dẫn dắt câu chuyện, trước giờ đều là người khác cố gắng tìm đề tài nói chuyện với hắn, không ngờ rằng bây giờ cũng có lúc hắn phải nhọc công tìm chủ đề nói chuyện.
Chờ tới khi vừa hỏi xong, Tạ Tụ mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Hỏi như vậy thực ra không được thích hợp cho lắm, nghe vậy cứ như là có sự tham gia vào trong chuyện của tấm bản đồ này vậy. Nhưng trên thực tế, tấm bản đồ này là do tự Khúc Cửu Nhất tìm được, tự y bán đấu giá, là một người đứng nhìn hắn không thể nói ra nói vào.
"Cửu Nhất, chúng ta vẫn nên nói một chút về..."
"Còn một phần của tấm bản đồ, ta định bán cho triều đình" Khúc Cửu Nhất nháy mắt với Tạ Tụ, "Chính đạo, tà đạo và triều đình, bây giờ ba bên cân bằng nhau, nếu thiếu mất một bên e rằng không thể tiếp tục màn diễn này được. Hơn nữa, ta cũng muốn nhìn xem người thả ra tin tức về tấm bản đồ nếu biết ba phần của tấm bản đồ, ba lời dẫn lại lần lượt rơi vào tay của ba phe, không biết hắn ta sẽ có phản ứng gì?"
Nói như này đi, thứ đồ như tấm bản đồ kho báu ắt sẽ dấy lên một trận tinh phong huyết vũ.
Nhưng bây giờ một trong số đó đã rơi vào tay của Phù Dương sơn, môn phái này cũng xứng đáng được coi là đứng đầu chính đạo, một phần khác rơi vào tay của Lê Hoa sát, xuất thân từ sát thủ, bất chấp tính mạng có tiếng. Hai phần của tấm bảo đồ đã rơi vào tay bọn họ, chắc chắn sẽ được bảo vệ như trong tường đồng vách sắt, cho dù muốn lấy ra làm văn e cũng khó.
Nếu một phần cuối cùng này rơi vào tay của triều đình, ha ha, vậy thì thú vị rồi đây.
"Vậy nhỡ phần thứ ba của tấm bản đồ không xuất hiện thì sao?" Tạ Tụ vẫn thấy khó hiểu, "Lại nói, sao ngươi biết được có người cố ý thả tin tức về tấm bản đồ ra?"
Lời này của Khúc Cửu Nhất thật giống như là tin tức này là do y tung ra.
Khó mà hiểu được.
"Bởi vì thứ như tấm bản đồ kho báu này vô cùng quan trọng, bình thường, nếu triều đình biết có thứ đồ như vậy, chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu hết đám người biết chuyện, sao có thể để mặc nó lan truyền đi khắp nơi, còn tùy ý để thế lực giang hồ nhúng tay vào cơ chứ?" Khúc Cửu Nhất hỏi ngược lại.
Lại nói, trong tất cả các truyện võ hiệp, tấm bản đồ đều họa thủy, luôn là tín vật quan trọng cho sự tận diệt của giang hồ.
Đương nhiên, thứ tín vật này cũng có thể là tấm bản đồ hoặc cũng có thể là bí tịch võ công, thần binh lợi khí gì đó.
Ví dụ như "Bảo đao đồ long, hiệu lệnh thiên hạ, không dám không theo" gì đó.
Nói trắng ra là lừa người vào lưới.
Khác gì với bán hàng đa cấp ở hiện đại đâu?
Dẫu vậy, cho dù những người lý trí biết được đây chỉ là lớp vỏ ngụy trang nhưng khi người người nhà nhà bắt đầu cuồng nhiệt vì thứ đồ giả này, bầu không khí chung quanh cũng sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của cá nhân, cuối cùng đắp cả bản thân vào trong đấy.
Kịch bản này thực sự cũ quá rồi.
"Sau đó, tấm bản đồ được chia làm ba, theo lý mà nói, người có được nó hẳn phải giữ kín như bưng mới đúng. Nhưng phần thứ nhất của tấm bản đồ xuất hiện, phần thứ hai cũng ra theo, giữa chúng mới qua được bao lâu chứ? Huynh không cảm thấy chuyện này trùng hợp quá mức sao, giống như số mệnh sắp đặt, giống như có người phía sau sắp xếp? Nếu chuyện của Trấn Nam võ quán và Vô Lượng sơn trang không có Toái Ngọc Cung nhúng tay vào, huynh cảm thấy tình trạng hiện tại của giang hồ nên là cái dáng vẻ gì?" Khúc Cửu Nhất hỏi tiếp.
Tạ Tụ nghĩ theo hướng Khúc Cửu Nhất chỉ, tức thì thấy kinh hãi.
Nếu không có Khúc Cửu Nhất ở Trấn Nam võ quán, chỉ e những môn phái chính đạo kia sẽ vung tay đánh nhau vì tấm bản đồ. Tới cuối cùng, chưa nói tử thương là bao nhiêu nhưng thiệt hại bảy, tám phần là điều chắc chắn.
Cũng cùng một đạo lý, một lần ở Vô Lượng sơn trang này cũng đủ để các môn phái tà đạo nội chiến cho tới chết. Bởi vì đại hội tỷ võ chiêu thân là do Khúc Cửu Nhất lâm thời xúi giục Tư Đồ Kinh làm cho nên nếu để như bình thường, những môn phái chính đạo khác hẳn là không tới được.
Nói cách khác, dưới kế hoạch vốn dĩ nên xảy ra, người đi vào Vô Lượng sơn trang chỉ có người của Thiên Cực thần giáo, Lê Hoa sát, Đồ Đao đường và các môn phái tà đạo khác.
Đồng thời, vì Khúc Cửu Nhất nên kế hoạch này đã hoàn toàn mất hiệu lực.
"Trấn Nam võ quán, Vô Lượng sơn trang, chỉ cần hai tấm bản đồ đã có thể một lưới bắt hết lực lượng chính tà đạo, người ở giữa được lợi sẽ là ai đây?" Khúc Cửu Nhất dẫn dắt từng bước một.
Tạ Tụ rất mau đã cho một đáp án.
"Là triều đình"
Một khi hai thế lực chính tà trên giang hồ bị thiệt hại, triều đình chẳng tốn một binh một tốt cũng sẽ bắt được họ.
Mà tấm bản đồ này tự nó cũng là thứ tiền triều để lại.
Theo lý, nó hẳn nên nằm trong tay vị ngồi trên cao của triều đình mới phải.
"Nhưng người của Kim Phong tiêu cục rõ ràng cũng đi tranh tấm bản đồ" Tạ Tụ vừa nói xong liền nhận ra được sự sai trái, "Không đúng, nếu triều đình thật sự muốn có tấm bản đồ thì chỉ cần xuất binh trấn áp là được. Dù sao triều đình cũng là triều đình, bọn họ hoàn toàn có thể lợi dụng sức người sức của to lớn để khai quật nơi có tấm bản đồ, lấy đồ đi. Hoặc là, chờ tới khi người giang hồ ghép được hoàn chỉnh tấm bản đồ rồi một lưới bắt gọn sẽ nhanh hơn. Kim Phong tiêu cục chỉ là một cái vỏ ngụy trang!"
Tạ Tụ nghĩ tới đây, cả người đã đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Hắn cho rằng bản thân đi khỏi Tạ gia đã rời xa sự tranh đấu chốn quan trường, cho rằng giang hồ không có gì trói buộc, tự do tự tại. Nhưng chẳng ngờ rằng giang hồ nhìn như tự do nhưng hóa ra lại có nhiều lục đục như vậy.
"Triều đình châm ngòi gì đó cũng chỉ là một con đường" Khúc Cửu Nhất xua xua tay nói, "Huynh nghĩ quá đơn giản rồi, nếu thật là do mấy người phía trên triều đình giở trò, ta đây lại khá yên tâm, dù sao triều đình chèn ép võ lâm Trung Nguyên cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, dẫu gì họ cũng có nền tảng từ quần chúng"
Các con đường đều có khả năng.
Tạ Tụ đã hiểu kha khá ý của Khúc Cửu Nhất.
"Ý ngươi là còn có các khả năng khác?"
"Đương nhiên. Ví dụ như tấm bản đồ này không phải của tiền triều thì sao? Cũng có khả năng là hậu nhân của tiền triều giở trò, muốn châm ngòi đấu tranh giữa giang hồ và triều đình, sau đó mượn cơ hội phục hưng quốc gia của chính mình, cũng có khả năng là một người từ nhỏ đã có số phận long đong, phụ thân không thương mẫu thân không yêu, cuối cùng bái được một sư phụ, sư phụ lại là một đứa nhỏ đáng thương sau nghịch tập trở thành đại ma vương nói muốn trả thù đời và thế gian, còn có khả năng là người nào đó ăn no rửng mỡ hết chuyện làm lại có dã tâm, muốn lật đổ giang hồ và triều đình xong tự mình lên làm hoàng đế, hay là người thấy bầu không khí bây giờ giữa triều đình và giang hồ chưa đúng lắm nên muốn đẩy toàn bộ bọn họ ra trúng bệnh gì đó... Cơ bản là có mấy con đường như này để đi."
Khúc Cửu Nhất nói hết một hơi các kiểu đường có thể diễn ra.
Tạ Tụ nghe trợn mắt há mồm.
Không biết vì sao nhưng hắn cứ cảm thấy những lời của Khúc Cửu Nhất khá có cơ may thành sự thật.
Tuy rằng nghe không hợp với thực tế nhưng hầu như thứ Khúc Cửu Nhất đã nói không có gì không thành sự thật.
"Đừng nhìn ta như vậy đây chẳng phải vấn đề của ta mà là mọi người đều viết như vậy" Khúc Cửu Nhất thấy ánh mắt Tạ Tụ nhìn mình không đúng lắm, không nhịn được phản bác, "Ta là một người đọc trong trắng, có phẩm học ưu tú mà thôi. Khi ta tới, thứ như võ hiệp đã xuống dốc do tất cả các kịch bản đã bị đào ra hết, cũng có được tổng kết như vậy"
Lại nói mấy lời kỳ quái rồi.
Tạ Tụ dở khóc dở cười.
"Được thôi, phần thứ ba của tấm bản đồ còn chưa xuất hiện, ngươi muốn bán cho ai cũng là chuyện của ngươi. Tuy vậy, bây giờ chúng ta vẫn nên nói về chuyện thuốc tắm đi"
Gọi là bộ môn ai người nấy rành.
Tạ Tụ cảm thấy chuyện tốn nơ ron thần kinh trên giang hồ không hợp với mình, điều hắn nên làm vẫn là làm sao để điều trị thân thể Khúc Cửu Nhất cho tốt, sao để giúp y đột phá gông xiềng võ công trong thời điểm hiện tại mới phải.
"Huynh nói" Khúc Cửu Nhất cũng có hơi tò mò, đừng nhìn bây giờ y đứng trên mọi người nhưng đó là vì các chưởng môn môn phái đều không muốn liều chết để so sánh với y. Chính y đã biến chuyện tấm bản đồ thành như vậy, nếu y là người sau màn cũng hận không thể giết chết y.
Chẳng qua kế tiếp sẽ là gì đây?
Vu oan? Hãm hại?
Kiểu gì cũng là một trong hai.
Khúc Cửu Nhất nếu muốn bảo vệ được chính mình vẫn nên tự khiến bản thân mình mạnh mẽ hơn mới phải.
"Chúng ta lập tức bắt đầu đi" Khúc Cửu Nhất đã có hơi gấp không chờ được.
"Tạm thời không vội" Tạ Tụ cho Khúc Cửu Nhất một ánh mắt ý bảo y đừng nóng nảy, "Dược lực của thuốc tắm hung mãnh, nếu muốn cho ra được hiệu quả tốt nhất thì vẫn nên điều dưỡng tốt thân thể của ngươi mới được"
"Sức khỏe ta đâu có vấn đề gì?" Khúc Cửu Nhất vỗ vỗ ngực của mình, "Long tinh hổ mãnh, bây giờ ta có thể một đánh cả trăm!"
"Cửu Nhất" Tạ Tụ thở dài, vô cùng bất đắc dĩ nhìn hắn, "Ngươi không thể coi nhẹ bản thân mình thế được. Ta chú ý được mấy tháng này nguyệt sự của ngươi đều không tới, đấy là triệu chứng cơ thể bắt đầu có bệnh!"
Chút tâm hự của edit: Thế có thể nói lần này phó bản là nhà bạn Tạ???
Y đột nhiên cảm thấy phong cảnh của Vô Lượng sơn trang rất đẹp, còn rất nhiều nơi y chưa đi xem qua. Chỉ từng ấy thứ, y hoàn toàn có thể ở đây trong một, hai năm tới. Dù sao, nơi này đại khái cũng là đồ trong tay y.
"Cung chủ chẳng lẽ không muốn tuân thủ lời hứa?" Tạ Tụ rõ ràng nhìn ra được ý nghĩ muốn kéo dài thời gian của Khúc Cửu Nhất, biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Loại khích tướng này không có tác dụng với ta, huynh ngây thơ quá rồi.
Khúc Cửu Nhất còn lâu mới mắc mưu.
"Cũng đúng, gần đây cung chủ mới có được mười vạn lượng bạc, trong khoảng thời gian ngắn không bán Tiêu Dao hoàn cũng không ảnh hưởng gì" Tạ Tụ thấy Khúc Cửu Nhất không dao động đành phải đổi cách nói, "Gần đây ta nghiên cứu bí tịch Ngũ Độc có rất nhiều tâm đắc, phương thuốc của thuốc tắm ta đã có được phương án đầu tiên, nếu cung chủ không gấp trị liệu thì chờ sau cũng được"
"Trưởng lão xin chờ một lát!"
Khúc Cửu Nhất vươn ra tay Nhĩ Khang*.
*Xem Hoàn Châu cách cách chửa các tình iu?
Tạ Tụ này đúng là biết uy hiếp y. Biết bây giờ lực hấp dẫn của bạc với y giảm đáng kể, bèn đổi trực tiếp thành phương thuốc tắm kia.
Thực ra, Khúc Cửu Nhất cũng khá mong nhớ Tạ thuần thuần ngây ngốc trước kia.
Ài, lúc trước mình lố rồi, để Tạ Tụ hiểu được quá nhiều thứ không nên hiểu. Một hài tử ngoan ngoãn đang yên đang lành bị y nhuộm đen thành cái dạng gì rồi?
Khúc Cửu Nhất khá chột dạ.
Bởi vì đối mặt với Tạ Tụ đã khôn khéo hơn, y không dám đảm bảo tin đồn mình là "song tính" có bị phanh phui hay chưa? Tuy rằng y cũng chắn chắn có thể giữ Tạ Tụ ở lại Toái Ngọc Cung nhưng chưa tới lúc cuối cùng, Khúc Cửu Nhất vẫn chưa muốn làm vậy.
Phiền muộn!
"Cung chủ bây giờ lại đổi ý?" Tạ Tụ biết được hỏi.
"Trưởng lão hà tất phải làm bộ làm tịch? Nếu để cho nam nữ trên giang hồ ái mộ huynh thấy được, chỉ e mộng ảo tan tành"
"Ta nghĩ, sau chuyện của Vô Lượng sơn trang, người ái mộ cung chủ trên giang hồ còn nhiều hơn" Tạ Tụ chẳng hề nhường bước.
Khúc Cửu Nhất cảm thấy đau đầu.
"Nếu muốn chữa thì ở lại đây chữa cũng được" Khúc Cửu Nhất cũng không muốn về Toái Ngọc Cung luôn, y đã chơi đủ đâu.
"Nơi này không hợp cho việc chữa trị" Tạ Tụ thấy Khúc Cửu Nhất xuống nước, cũng không giằng co tiếp với y, ngược lại còn nở nụ cười hiền lành, "Muốn điều chế thuốc tắm cần phải dùng rất nhiều dược liệu, có hơi hiếm nữa, ở bên ngoài rất khó mua được"
"Vậy nên làm sao?"
"Dược trang của ta cách nơi này cũng chỉ mười ngày đi đường. Nếu cung chủ không chê, không bằng tới chỗ của ta đi. Ở dược viên của ta cũng có nhiều dược liệu, cũng đủ điều chế mấy lần thuốc tắm rồi"
Từ sau khi bị bắt tới Toái Ngọc Cung, hắn chưa từng quay về nơi mình ở. Tuy trước khi hắn đi đã miễn cưỡng để lại lời nhắn nói bản thân ra ngoài tìm dược liệu, nhóm dược đồng hẳn là có thể chăm sóc tốt cho dược viên nhưng trong lòng hắn vẫn có hơi lo lắng.
Nơi đó chứa biết bao tâm huyết của hắn.
"Tới nhà của huynh?" Khúc Cửu Nhất thoáng ngẩn người. À, cũng đúng, Tạ Tụ sao lại không có nhà cho được? Y hoàn toàn quên mất việc này.
"Nếu cung chủ có nơi tốt hơn để tới, nói ta nghe một chút cũng được" Tạ Tụ ôn tồn nói.
"Không, tới nhà của huynh đi!" Khúc Cửu Nhất nháy mắt tỏ vẻ vui mừng, "Nhà của thần y đệ nhất thiên hạ trông như nào, ta rất tò mò, làm ơn cho phép ta tới nhà huynh làm khách, cũng để ta thăm quan"
- -- Ta là vạch phân cách tuyến sau mười ngày đi đường---
Sau khi Tạ Tụ rời khỏi Tạ gia, tuy không thể nói là đại phú đại quý nhưng cũng không hề dính líu gì tới chữ nghèo. Dù sao thuốc của hắn cũng không bán mỗi cho người nghèo mà những nhà phú quý càng bỏ ra nhiều tiền hơn chỉ để mời hắn tới khám.
Bởi vậy, dược trang của Tạ Tụ tuy ở chỗ hơi hẻo lánh nhưng diện tích cũng chẳng nhỏ.
Một tòa trạch lớn rộng rãi vô cùng.
Dược đồng đang quét tước, chăm bón thảo dược, trồng rau nuôi gà vịt heo dê, còn có mấy hộ vệ vì ơn cứu mạng của Tạ Tụ nên ở lại, đại khái có bốn mươi người.
Nhưng thực ra tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Khúc Cửu Nhất.
Nói như này đi, trong thế giới võ hiệp, chỗ ở của thần y hoặc là ẩn cư mãi trong sơn cốc, hoặc là ở dưới chân núi, tóm lại nhìn sao cũng thấy hẻo lánh, thanh bần. Nhưng chỗ Tạ Tụ ở không dính dáng gì với mấy cái này.
Dược trang của hắn tuy không ở trong thành trấn nhưng từ nơi này tới huyện thành cũng chỉ mất nửa canh giờ, nếu cưỡi ngựa thì còn có thể nhanh hơn, nhiều nhất cũng chỉ được xem là ngoại ô.
Nếu trước đó không biết, Khúc Cửu Nhất chỉ có rằng đây là nhà phú thân nào đó thôi.
Đại khái là vì Tạ Tụ vốn sinh ra ở thế gia hào môn nên ở trên giang hồ mới khác hẳn so với kịch bản thần y thông thường.
"Lão gia đã trở lại!"
"Lão gia, ngài có tìm được dược chưa?"
"Ơ? Lão gia, ngài còn đưa bằng hữu về cùng sao?'
Vị quản gia này...
Tạ Tụ được người nhà hắn yêu quý là chuyện Khúc Cửu Nhất sớm đã đoán được. Nhưng chờ tới khi nhìn thấy đám người trong dược trang thấy Tạ Tụ trở về thì cứ như chuẩn bị ăn Tết, trong lòng y vẫn cảm thán ít nhiều.
Nhìn duyên qua đường của Tạ Tụ đi...
Tuy vậy, nói đi cũng phải nói lại, cái xưng hô "lão gia" dùng cho Tạ Tụ nghe sao cũng thấy không ăn nhập lắm.
"Đây là bằng hữu của ta" Tạ Tụ khẽ gật đầu với người tới nghênh đón, chỉ vào Khúc Cửu Nhất nói, "Các ngươi dọn phòng bên cạnh dược phòng cho khách cho ta, để Khúc công tử ở đó"
Mấy gia đinh trộm ngắm Khúc Cửu Nhất vài lần, hình như có hơi kinh ngạc rằng lão gia vậy mà chịu thu dọn căn phòng bên cạnh dược phòng.
Bởi vì Tạ Tụ là y si, bình thường ở trong phòng dược cũng sẽ hết một ngày, ít khi nào về phòng mình nghỉ ngơi. Bởi vậy căn phòng cho khách bên cạnh dược phòng nói thẳng ra là phòng Tạ Tụ ở. Trước kia, dù cho có khách tôn quý cỡ nào tới cũng không thấy lão gia thu dọn gì.
Vị Khúc công tử này cũng chẳng biết là thần thánh phương nào.
"Lão gia, có cần chuẩn bị châm không?" Một người trông giống quản gia chủ động nhắc tới.
Vị quản gia này chăm sóc Tạ Tụ từ nhỏ tới lớn, khi trước cũng là hạ nhân Tạ gia. Tuy vậy, ông không vợ không con, nằm trên giường bệnh triền miên, cũng may là có vị tiểu thiếu gia si mê y thuật cứu từ quỷ môn quan về. Do đó, khi Tạ Tụ rời khỏi Tạ gia, vị quản gia này cũng bỏ lại vinh hoa phú quý của Tạ gia ở sau lưng, đi cùng tới đây.
Dược trang Tạ Tụ ở có thể ngăn nắp, sạch sẽ, trong lành như vậy cũng là do ông xử lý.
Vị quản gia này có thể nói đáng tin hơn bọn gia đinh mới chọn sau này nhiều.
Đừng nói người Tạ Tụ mang về là một nam nhân, cho dù người được mang về là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương thì để đối phương ở phòng bên cạnh dược phòng cũng chỉ là vì đối phương mắc nan nghi tạp chứng gì thôi.
Nếu Tạ Tụ mang về một người bất nam bất nữ hoặc mang cả nam và nữ về, e rằng lúc ấy quản gia mới nghĩ nhiều.
"Ừm, chuẩn bị một bộ mới" Tạ Tụ hơi gật đầu, "Ta đi dạo với Khúc công tử trước, các ngươi một lát nữa mang chút trà và điểm tâm tới đây'
"Rõ"
Bọn hạ nhân cũng biết bình thường Tạ Tụ không thích có ai quấy rầy nên sau khi gặp Tạ Tụ xong, bọn họ quay về làm việc rất mau.
Nơi này chỉ còn lại Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ.
Bởi vì Khúc Cửu Nhất tới chữa trị với Tạ Tụ nên những người khác của Toái Ngọc Cung không tới cùng.
Chỉ là khi Tạ Tụ nói muốn đưa Khúc Cửu Nhất về nhà chữa trị cho y ba tháng, rất nhiều đệ tử bao gồm cả trưởng lão nhìn Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ với ánh mắt ý vị thâm sâu, ái muội vô cùng.
He he, chữa trị, ba tháng.
Vừa nghe đã biết không phải kiểu chữa trị trong sáng.
Chữa trị trong sáng thì nào cần đi xe qua lại làm gì cho mệt, cứ ở lại Vô Lượng sơn trang là được. Tạ trưởng lão còn cố ý đưa cung chủ về nhà hắn chữa trị, ý nghĩ bên trong... Chẹp, không thể nghĩ nữa.
Xem ra bọn nàng ngày nào cũng chạy tới chạy lui, chướng mắt thần y rồi.
Cũng đúng, Tạ Tụ và cung chủ cũng đã lâu rồi chưa ngủ cùng nhau, hẳn là vô cùng sốt ruột rồi.
Nói không chừng, hết ba tháng chữa trị này, trong bụng cung chủ sẽ có thêm một tiểu cung chủ nữa đó!
Bởi vậy, chuyện Tạ Tụ muốn đưa Khúc Cửu Nhất về nhà chữa trị không bị bất cứ điều gì cản trở.
Ngay cả Tuyết Tiêu Tiêu cũng tặng lời chúc với 200% thành kính, "Cung chủ, ngài yên tâm đi "chữa bệnh", ta và các tỷ muội khác sẽ xử lý các việc vặt vãnh trong cung"
Khúc Cửu Nhất cứ cảm thấy các nàng đang hiểu sai.
Thật sự.
Ánh mắt của các đệ tử nhìn mình đều sáng chói lòa.
Nhưng Khúc Cửu Nhất cũng lười so đo với các nàng.
Bây giờ, tới nhà Tạ Tụ rồi Khúc Cửu Nhất mới thấy may mà không để các đệ tử tới cùng. Nếu không tuy nhà Tạ Tụ không nhỏ nhưng cũng chẳng chứa được nhiều người như vậy.
Hơn nữa, y nhìn ra xa, trong dược trang này hầu như đều là nam, cũng có một ít thị nữ tư sắc bình bình, vừa nhìn đã biết giống với tính cách của Tạ Tụ.
"Khúc cung chủ..."
"Ở nhà huynh, gọi ta Cửu Nhất là được" Khúc Cửu Nhất xua xua tay, "Không có đạo lý tới nhà người khác làm khách còn phải dùng xưng hô tôn trọng"
Tạ Tụ nghĩ nghĩ, cũng biết tên tuổi của cung chủ Toái Ngọc Cung không thể tùy tiện nói ra được. Trong dược trang của hắn đều là người thường, còn lại một ít người trong giang hồ cũng không muốn dính tới thị phi giang hồ cho nên điệu thấp một chút vẫn tốt hơn.
"Được" Tạ Tụ chần chừ giây lát, vẫn gọi tên Khúc Cửu Nhất, "Cửu Nhất"
"Ừm" Khúc Cửu Nhất lên tiếng, "Ta gọi huynh Tạ Tụ đi"
"Khụ, đúng rồi, Khúc cung... Không đúng, Cửu Nhất, tên của ngươi có ý nghĩa gì không?" Tạ Tụ thấy có hơi xấu hổ, đành phải lái sang đề tài khác, "Rất hiếm có ai lấy hai chữ này làm tên"
"Chỉ bởi vì ta sinh ngày 1 tháng 9 thôi" Khúc Cửu Nhất nhún nhún vai, "Khúc Thu Thủy chỉ muốn sinh một nữ nhi kế thừa Toái Ngọc Cung, ta cũng chẳng phải điều bà ta mong muốn. Nếu không phải ta dù gì cũng là con ruột của bà ta, chỉ e đã chết từ lâu rồi. Bà ta chẳng thích ta như vậy, đương nhiên đặt tên cũng tùy tiện. Nếu ta sinh ngày mùng một nói không chừng đã tên là Sơ Nhất"
Tên sao đó, Khúc Cửu Nhất cũng không muốn để ý.
Hơn nữa, độc đáo cũng có chỗ hay của độc đáo.
Y cũng chẳng cảm thấy tên Khúc Cửu Nhất có gì không tốt. Dùng quen rồi thấy cũng khá tốt, ít nhất còn dễ nhớ.
"Xin lỗi" Tạ Tụ cảm thấy có lẽ mình đã hỏi thứ không nên hỏi.
"Này có gì cần xin lỗi? Ta chẳng cảm thấy Khúc Thu Thủy có lỗi gì với ta, bị bó buộc bởi cục diện của thời đại này, bà ta chỉ chẳng hỏi chẳng rằng với ta, tốt xấu gì ta cũng còn sống, cũng tốt hơn những nhi nữ được nuôi lớn rồi bị phụ mẫu nhẫn tâm bán đi"
Từ trước tới nay đã chẳng có được tình thân cũng đồng nghĩa với việc chẳng cần gánh vác trách nhiệm tương đương.
Khúc Cửu Nhất có được ký ức của kiếp trước, kiếp trước y cũng có cha có mẹ, là một người trưởng thành, y chẳng cần nhận thêm một đôi người nữa làm phụ mẫu, điều này ngược lại lại là gánh nặng với y.
Được như này lại vừa tốt.
Khúc Cửu Nhất nhìn thấu mọi chuyện một cách triệt để, cũng chẳng hề cảm thấy bất bình vì điều này. Nhưng ở trong mắt Tạ Tụ lại thành một dáng vẻ khác.
Nói vậy, Khúc Cửu Nhất biến thành như vậy sau khi đã chịu tổn thương nặng nề.
Một tiểu hài tử lớn lên trong tình huống không được mẫu thân yêu thương, thể chất lại đặc thù, không biết phải kinh qua bao nhiêu gian khổ mới có thể có được thành tựu như này.
Mà Khúc Cửu Nhất lại chẳng hề bất mãn với thế giới này chỉ vì bản thân chưa từng có được tình thương, y nhiều nhất cũng chỉ là thích xem diễn một chút, đường về não hơi quái một chút, sợ thiên hạ không đủ loạn một chút, thích kiếm tiền một chút, thích lừa người một chút, thích...
Khụ.
Không thể nghĩ nữa.
Còn nghĩ nữa thì Tạ Tụ cảm thấy chút thương tiếc mình vừa mới dành cho Khúc Cửu Nhất sẽ bị chặt đứt một cách vô tình mất.
Khúc Cửu Nhất thích lừa người cũng đâu chỉ có một chút!
"Chúng ta vẫn nên nói vài câu về chuyện tấm bản đồ đi" Tạ Tụ thật sự không biết dẫn dắt câu chuyện, trước giờ đều là người khác cố gắng tìm đề tài nói chuyện với hắn, không ngờ rằng bây giờ cũng có lúc hắn phải nhọc công tìm chủ đề nói chuyện.
Chờ tới khi vừa hỏi xong, Tạ Tụ mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Hỏi như vậy thực ra không được thích hợp cho lắm, nghe vậy cứ như là có sự tham gia vào trong chuyện của tấm bản đồ này vậy. Nhưng trên thực tế, tấm bản đồ này là do tự Khúc Cửu Nhất tìm được, tự y bán đấu giá, là một người đứng nhìn hắn không thể nói ra nói vào.
"Cửu Nhất, chúng ta vẫn nên nói một chút về..."
"Còn một phần của tấm bản đồ, ta định bán cho triều đình" Khúc Cửu Nhất nháy mắt với Tạ Tụ, "Chính đạo, tà đạo và triều đình, bây giờ ba bên cân bằng nhau, nếu thiếu mất một bên e rằng không thể tiếp tục màn diễn này được. Hơn nữa, ta cũng muốn nhìn xem người thả ra tin tức về tấm bản đồ nếu biết ba phần của tấm bản đồ, ba lời dẫn lại lần lượt rơi vào tay của ba phe, không biết hắn ta sẽ có phản ứng gì?"
Nói như này đi, thứ đồ như tấm bản đồ kho báu ắt sẽ dấy lên một trận tinh phong huyết vũ.
Nhưng bây giờ một trong số đó đã rơi vào tay của Phù Dương sơn, môn phái này cũng xứng đáng được coi là đứng đầu chính đạo, một phần khác rơi vào tay của Lê Hoa sát, xuất thân từ sát thủ, bất chấp tính mạng có tiếng. Hai phần của tấm bảo đồ đã rơi vào tay bọn họ, chắc chắn sẽ được bảo vệ như trong tường đồng vách sắt, cho dù muốn lấy ra làm văn e cũng khó.
Nếu một phần cuối cùng này rơi vào tay của triều đình, ha ha, vậy thì thú vị rồi đây.
"Vậy nhỡ phần thứ ba của tấm bản đồ không xuất hiện thì sao?" Tạ Tụ vẫn thấy khó hiểu, "Lại nói, sao ngươi biết được có người cố ý thả tin tức về tấm bản đồ ra?"
Lời này của Khúc Cửu Nhất thật giống như là tin tức này là do y tung ra.
Khó mà hiểu được.
"Bởi vì thứ như tấm bản đồ kho báu này vô cùng quan trọng, bình thường, nếu triều đình biết có thứ đồ như vậy, chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu hết đám người biết chuyện, sao có thể để mặc nó lan truyền đi khắp nơi, còn tùy ý để thế lực giang hồ nhúng tay vào cơ chứ?" Khúc Cửu Nhất hỏi ngược lại.
Lại nói, trong tất cả các truyện võ hiệp, tấm bản đồ đều họa thủy, luôn là tín vật quan trọng cho sự tận diệt của giang hồ.
Đương nhiên, thứ tín vật này cũng có thể là tấm bản đồ hoặc cũng có thể là bí tịch võ công, thần binh lợi khí gì đó.
Ví dụ như "Bảo đao đồ long, hiệu lệnh thiên hạ, không dám không theo" gì đó.
Nói trắng ra là lừa người vào lưới.
Khác gì với bán hàng đa cấp ở hiện đại đâu?
Dẫu vậy, cho dù những người lý trí biết được đây chỉ là lớp vỏ ngụy trang nhưng khi người người nhà nhà bắt đầu cuồng nhiệt vì thứ đồ giả này, bầu không khí chung quanh cũng sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của cá nhân, cuối cùng đắp cả bản thân vào trong đấy.
Kịch bản này thực sự cũ quá rồi.
"Sau đó, tấm bản đồ được chia làm ba, theo lý mà nói, người có được nó hẳn phải giữ kín như bưng mới đúng. Nhưng phần thứ nhất của tấm bản đồ xuất hiện, phần thứ hai cũng ra theo, giữa chúng mới qua được bao lâu chứ? Huynh không cảm thấy chuyện này trùng hợp quá mức sao, giống như số mệnh sắp đặt, giống như có người phía sau sắp xếp? Nếu chuyện của Trấn Nam võ quán và Vô Lượng sơn trang không có Toái Ngọc Cung nhúng tay vào, huynh cảm thấy tình trạng hiện tại của giang hồ nên là cái dáng vẻ gì?" Khúc Cửu Nhất hỏi tiếp.
Tạ Tụ nghĩ theo hướng Khúc Cửu Nhất chỉ, tức thì thấy kinh hãi.
Nếu không có Khúc Cửu Nhất ở Trấn Nam võ quán, chỉ e những môn phái chính đạo kia sẽ vung tay đánh nhau vì tấm bản đồ. Tới cuối cùng, chưa nói tử thương là bao nhiêu nhưng thiệt hại bảy, tám phần là điều chắc chắn.
Cũng cùng một đạo lý, một lần ở Vô Lượng sơn trang này cũng đủ để các môn phái tà đạo nội chiến cho tới chết. Bởi vì đại hội tỷ võ chiêu thân là do Khúc Cửu Nhất lâm thời xúi giục Tư Đồ Kinh làm cho nên nếu để như bình thường, những môn phái chính đạo khác hẳn là không tới được.
Nói cách khác, dưới kế hoạch vốn dĩ nên xảy ra, người đi vào Vô Lượng sơn trang chỉ có người của Thiên Cực thần giáo, Lê Hoa sát, Đồ Đao đường và các môn phái tà đạo khác.
Đồng thời, vì Khúc Cửu Nhất nên kế hoạch này đã hoàn toàn mất hiệu lực.
"Trấn Nam võ quán, Vô Lượng sơn trang, chỉ cần hai tấm bản đồ đã có thể một lưới bắt hết lực lượng chính tà đạo, người ở giữa được lợi sẽ là ai đây?" Khúc Cửu Nhất dẫn dắt từng bước một.
Tạ Tụ rất mau đã cho một đáp án.
"Là triều đình"
Một khi hai thế lực chính tà trên giang hồ bị thiệt hại, triều đình chẳng tốn một binh một tốt cũng sẽ bắt được họ.
Mà tấm bản đồ này tự nó cũng là thứ tiền triều để lại.
Theo lý, nó hẳn nên nằm trong tay vị ngồi trên cao của triều đình mới phải.
"Nhưng người của Kim Phong tiêu cục rõ ràng cũng đi tranh tấm bản đồ" Tạ Tụ vừa nói xong liền nhận ra được sự sai trái, "Không đúng, nếu triều đình thật sự muốn có tấm bản đồ thì chỉ cần xuất binh trấn áp là được. Dù sao triều đình cũng là triều đình, bọn họ hoàn toàn có thể lợi dụng sức người sức của to lớn để khai quật nơi có tấm bản đồ, lấy đồ đi. Hoặc là, chờ tới khi người giang hồ ghép được hoàn chỉnh tấm bản đồ rồi một lưới bắt gọn sẽ nhanh hơn. Kim Phong tiêu cục chỉ là một cái vỏ ngụy trang!"
Tạ Tụ nghĩ tới đây, cả người đã đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Hắn cho rằng bản thân đi khỏi Tạ gia đã rời xa sự tranh đấu chốn quan trường, cho rằng giang hồ không có gì trói buộc, tự do tự tại. Nhưng chẳng ngờ rằng giang hồ nhìn như tự do nhưng hóa ra lại có nhiều lục đục như vậy.
"Triều đình châm ngòi gì đó cũng chỉ là một con đường" Khúc Cửu Nhất xua xua tay nói, "Huynh nghĩ quá đơn giản rồi, nếu thật là do mấy người phía trên triều đình giở trò, ta đây lại khá yên tâm, dù sao triều đình chèn ép võ lâm Trung Nguyên cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, dẫu gì họ cũng có nền tảng từ quần chúng"
Các con đường đều có khả năng.
Tạ Tụ đã hiểu kha khá ý của Khúc Cửu Nhất.
"Ý ngươi là còn có các khả năng khác?"
"Đương nhiên. Ví dụ như tấm bản đồ này không phải của tiền triều thì sao? Cũng có khả năng là hậu nhân của tiền triều giở trò, muốn châm ngòi đấu tranh giữa giang hồ và triều đình, sau đó mượn cơ hội phục hưng quốc gia của chính mình, cũng có khả năng là một người từ nhỏ đã có số phận long đong, phụ thân không thương mẫu thân không yêu, cuối cùng bái được một sư phụ, sư phụ lại là một đứa nhỏ đáng thương sau nghịch tập trở thành đại ma vương nói muốn trả thù đời và thế gian, còn có khả năng là người nào đó ăn no rửng mỡ hết chuyện làm lại có dã tâm, muốn lật đổ giang hồ và triều đình xong tự mình lên làm hoàng đế, hay là người thấy bầu không khí bây giờ giữa triều đình và giang hồ chưa đúng lắm nên muốn đẩy toàn bộ bọn họ ra trúng bệnh gì đó... Cơ bản là có mấy con đường như này để đi."
Khúc Cửu Nhất nói hết một hơi các kiểu đường có thể diễn ra.
Tạ Tụ nghe trợn mắt há mồm.
Không biết vì sao nhưng hắn cứ cảm thấy những lời của Khúc Cửu Nhất khá có cơ may thành sự thật.
Tuy rằng nghe không hợp với thực tế nhưng hầu như thứ Khúc Cửu Nhất đã nói không có gì không thành sự thật.
"Đừng nhìn ta như vậy đây chẳng phải vấn đề của ta mà là mọi người đều viết như vậy" Khúc Cửu Nhất thấy ánh mắt Tạ Tụ nhìn mình không đúng lắm, không nhịn được phản bác, "Ta là một người đọc trong trắng, có phẩm học ưu tú mà thôi. Khi ta tới, thứ như võ hiệp đã xuống dốc do tất cả các kịch bản đã bị đào ra hết, cũng có được tổng kết như vậy"
Lại nói mấy lời kỳ quái rồi.
Tạ Tụ dở khóc dở cười.
"Được thôi, phần thứ ba của tấm bản đồ còn chưa xuất hiện, ngươi muốn bán cho ai cũng là chuyện của ngươi. Tuy vậy, bây giờ chúng ta vẫn nên nói về chuyện thuốc tắm đi"
Gọi là bộ môn ai người nấy rành.
Tạ Tụ cảm thấy chuyện tốn nơ ron thần kinh trên giang hồ không hợp với mình, điều hắn nên làm vẫn là làm sao để điều trị thân thể Khúc Cửu Nhất cho tốt, sao để giúp y đột phá gông xiềng võ công trong thời điểm hiện tại mới phải.
"Huynh nói" Khúc Cửu Nhất cũng có hơi tò mò, đừng nhìn bây giờ y đứng trên mọi người nhưng đó là vì các chưởng môn môn phái đều không muốn liều chết để so sánh với y. Chính y đã biến chuyện tấm bản đồ thành như vậy, nếu y là người sau màn cũng hận không thể giết chết y.
Chẳng qua kế tiếp sẽ là gì đây?
Vu oan? Hãm hại?
Kiểu gì cũng là một trong hai.
Khúc Cửu Nhất nếu muốn bảo vệ được chính mình vẫn nên tự khiến bản thân mình mạnh mẽ hơn mới phải.
"Chúng ta lập tức bắt đầu đi" Khúc Cửu Nhất đã có hơi gấp không chờ được.
"Tạm thời không vội" Tạ Tụ cho Khúc Cửu Nhất một ánh mắt ý bảo y đừng nóng nảy, "Dược lực của thuốc tắm hung mãnh, nếu muốn cho ra được hiệu quả tốt nhất thì vẫn nên điều dưỡng tốt thân thể của ngươi mới được"
"Sức khỏe ta đâu có vấn đề gì?" Khúc Cửu Nhất vỗ vỗ ngực của mình, "Long tinh hổ mãnh, bây giờ ta có thể một đánh cả trăm!"
"Cửu Nhất" Tạ Tụ thở dài, vô cùng bất đắc dĩ nhìn hắn, "Ngươi không thể coi nhẹ bản thân mình thế được. Ta chú ý được mấy tháng này nguyệt sự của ngươi đều không tới, đấy là triệu chứng cơ thể bắt đầu có bệnh!"
Chút tâm hự của edit: Thế có thể nói lần này phó bản là nhà bạn Tạ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.