Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 17:

Cap - A

11/05/2024

Tiếng cửa phòng đóng sầm lại. Khánh Băng thở dài một cái, đưa mắt nhìn cây nấm bông chằm chặp, lòng rối bời nghĩ ngợi: “Anh ta thật ra là ai? Mình chưa từng hỏi anh ta điều gì. Anh ta đến từ Hàn quốc hay Bắc Triều Tiên? Sẽ ở Việt Nam bao lâu?”

Cô vứt cây nấm bông sang một bên, ngã người nằm ngửa xuống giường, gác tay lên trán, nhìn đăm đăm lên trần nhà ngẫm nghĩ: “Sang Việt Nam để làm việc hay đi du lịch? Anh ta thật kỳ lạ và cuốn hút. Rốt cuộc là người như thế nào?”

Cô nhớ lại những sự việc đã xảy ra… Tuấn Hào ôm cô tránh đám côn đồ rượt đuổi đánh nhau trên vỉa hè con phố. Tuấn Hào ngồi khụy gối nhấc bàn chân của cô lên, mang từng chiếc giày vào chân cho cô, ánh mắt anh dịu dàng khi nhìn cô và mỉm cười.

Khánh Băng bất giác mỉm cười, chợt cô lắc lắc cái đầu, miệng lẩm nhẩm: “Không được, không được… mình sao thế này?” Cô ngây ngốc nhìn trân trân trần nhà, mắt mở tròn to.

Trong khi Khánh Băng đang tâm trạng rối như tơ vò thì lúc này ở trong khách sạn, Tuấn Hào quấn khăn tắm ngang hông đứng cạnh giường ngủ, cúi đầu nhìn điện thoại cầm trong tay một lúc, lẩm nhẩm: “Lại không nghe máy.”

Chợt chuông điện thoại vang lên. Tuấn Hào liếc nhìn nó, tỏ thái độ thất vọng. Trên màn hình hiện tên người gọi là FRED. Anh lẩm nhẩm càu nhàu: “Người cần gọi thì không thấy, người không cần lại gọi tới. Thật là…”

*****

Đường phố Sài Gòn tấp nập, nhộn nhịp xe lưu thông.

Khánh Băng đeo ba lô sau lưng, thủng thẳng đi bộ trên con phố. Bỗng dưng cô dừng lại, ngồi xuống bên cạnh một bác gái bán gánh hàng rong trước một cửa hàng buôn bán đồ gia dụng. Khánh Băng nhìn bác mỉm cười, môi mấp máy nói gì đó với bác, đưa tay chỉ vật gì đó trong gánh hàng.

Phía sau cô, hai thanh niên đứng gần đó đang lúi húi chuyển hàng hóa bằng ròng rọc lên trên tầng lầu của ngôi nhà. Những chiếc thùng xốp to xếp chồng lên nhau đặt vào dây ròng rọc được một người đứng trên tầng 5 của ngôi nhà kéo lên từ từ.

Trên đường, trong một chiếc taxi đang chạy, Tuấn Hào ngồi băng ghế sau, ngoảnh mặt nhìn qua ô cửa xe ngó ra bên ngoài đường, đôi mắt anh chợt mở to. Anh thấy xa xa trên vỉa hè bóng lưng của Khánh Băng đang ngồi bên kia đường trước một hàng quán. Anh thu hồi tầm nhìn, ngoảnh mặt lại nói với anh tài xế: “Dừng lại!”



Trong lúc này, Khánh Băng rút tiền đưa cho người bán hàng rong, cầm bịch bánh tráng trộn trong tay rồi đứng dậy. Cô bước lùi ra sau, không hề hay biết trên đầu cô là những thùng xốp đang được kéo lên cao.

Bỗng tiếng hét thất thanh của một người thanh niên từ trên tầng lầu của ngôi nhà vọng xuống: “Tránh ra! Tránh ra!” Hai người thanh niên đứng gần Khánh Băng vội chạy tránh đi chỗ khác. Khánh Băng giật mình, ngây ngốc đảo mắt ngó xung quanh tìm kiếm. Bên tai cô nghe tiếng kêu lớn của thanh niên từ trên vọng xuống: “Cô kia... nhanh tránh ra, tránh ra.”

Cô ngơ ngẩn ngửa đầu ngước lên nhìn, phút chốc mắt cô trợn to kinh hoảng. Cô nhìn thấy những chiếc thùng xốp to bị tuột khỏi dây ròng rọc đang rơi nhanh xuống đầu mình. Bất ngờ một cánh tay rắn chắc xuất hiện đẩy mạnh cô ngã sang một bên.

BỊCH…BỊCH…! Những chiếc thùng xốp rơi xuống chạm đất.

Người dân đi đường ùn ùn kéo đến, băng ngang qua Khánh Băng đang ngã úp xuống đất, túm tụm lại phía trước cửa hàng gia dụng.

Khánh Băng lồm cồm ngồi dậy, cả hai tay và chân cô đều bị trầy xước rướm máu. Cô mở mắt, thất hồn lạc phách nhìn ngó xung quanh thì thấy nhiều thùng xốp vất vưởng khắp nơi. Ánh mắt cô dừng ở đám đông đứng gần đó. Cô ngó nghiêng cố nhìn xuyên qua khe hở của đám đông, thấp thoáng thấy một đôi giày thể thao rất đẹp và ống quần kaki màu đen.

Giữa đám đông, Tuấn Hào ngồi bệt dưới đất, phủi phủi hai bàn tay dính bụi.

Một người phụ nữ đứng tuổi đứng gần anh lên tiếng hỏi: “Cậu có sao không? Có bị đau chỗ nào không?”

Tuấn Hào huơ huơ tay, lắc đầu (nói bằng tiếng Anh): “Tôi không sao! Cảm ơn!”

Khánh Băng chống tay xuống đất lồm cồm cố đứng dậy.

Một người phụ nữ khác đứng phía ngoài đám đông trông thấy Khánh Băng đang chao đảo đứng lên liền đi tới đưa tay dìu lấy cô lo lắng hỏi: “Cháu có bị sao không?”

Khánh Băng cười nhẹ, lắc đầu, liếc mắt về phía đám đông tụ tập, hỏi: “Người đó có bị gì không cô?”



Bà ta xoay mặt nhìn về phía đám đông, lắc đầu: “Chẳng biết! Cậu ta nói bằng tiếng Anh.”

Cô nhíu mày, thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm vào đám đông.

Đám đông bỗng dưng tản dần đi. Khánh Băng trông thấy liền ngẩn ra, ánh mắt chờ đợi nhìn không rời, đột nhiên mở to mắt đầy sửng sốt, gương mặt thoáng cái hoàn toàn biến sắc. Cô thấy Tuấn Hào đứng trước đám đông, đưa tay lên chào cô, nhoẻn miệng cười.

Khánh Băng bàng hoàng đảo mắt một lượt nhìn anh từ đầu xuống chân.

Tuấn Hào theo tầm mắt của cô liền cúi đầu nhìn chính mình. Anh ngẩng lên trông thấy cô bước tập tễnh từng bước đến gần mình. Anh nhoẻn miệng cười với cô.

Khánh Băng đưa hai tay chậm rãi lên định chạm vào anh thì đột nhiên cô khựng lại.

Tuấn Hào nhìn bàn tay đang khựng lại giữa khoảng không của cô đang dần siết lại, ánh mắt anh phức tạp chuyển lên mặt cô thì bắt gặp ánh mắt giận dữ của cô đang nhìn anh thì giật mình thốt lên: “Gim chi!”

Bàn tay Khánh Băng bất ngờ đấm mạnh một cái lên ngực anh, cô quát: “Anh bị điên hả? Có suy nghĩ không hả?”

Tuấn Hào ngẩn người khi trông thấy mắt cô ngấn lệ.

Khánh Băng tức giận nói: “Ai cần anh nhảy vào?”

Tuấn Hào ngây ngốc nhìn cô. Đột nhiên mặt anh nhăn nhó: “Ôi! Đau lắm đấy. Đừng đánh chứ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Là Duyên Cũng Là Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook