Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 23

Cap - A

15/06/2024

Đêm đến, trong căn nhà nhỏ của Linh Chi. Khánh Băng và Linh Chi ngồi bệt trên sàn nhà đối diện nhau qua chiếc bàn salon nhỏ. Trên bàn để đầy vỏ lon bia và thức ăn. Cả hai ngồi tựa lưng vào ghế salon, gương mặt đều ửng hồng.

Khánh Băng một tay cầm lon bia đã khui nắp, một tay cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai rồi đưa lon bia lên miệng uống một hơi.

Linh Chi ăn rất chậm, tư thái từ tốn ưu mỹ chỉ là đôi mắt của cô mơ màng nhìn Khánh Băng không rời, rồi nhỏ giọng thăm dò: “Làm sao đấy? Hôm nay ngẫu hứng vậy... là có chuyện gì?”

Khánh Băng liếc nhìn Linh Chi một cái, dẩu môi hung hăng nói: “Đừng nhắc! Nhắc đến là muốn giết người. Hôm nay chân tớ muốn rã luôn, nếu không phải ngày thường hay luyện chân đi phát tờ rơi thì bây giờ có lẽ chân ra chân, người ra người rồi.”

Linh Chi ngạc nhiên: “Nghiêm trọng vậy à?”

Khánh Băng gật đầu mạnh một cái: “Đương nhiên.”

Linh Chi chậm rãi vươn tay cầm lon bia để trên bàn đưa lên môi uống một ngụm mang theo ánh mắt tò mò nhìn Khánh Băng, giọng điệu có chút chần chừ hỏi: “Anh chàng kia chọc giận cậu à?... không phải đã bỏ... bỏ cậu…”, cô chưa nói dứt câu thì đột nhiên Khánh Băng vỗ bàn bạo phát một cái, trừng mắt, đặt mạnh lon bia lên bàn, đánh gãy lời Linh Chi: “Tức muốn ói máu! Tớ săn sóc hắn ta, giúp hắn ta nhưng hắn ta chỉ nói có câu “Tôi xin lỗi!”, hắn tưởng tớ là ai? Người hầu hả? Gọi là tới? Bộ trông tớ rảnh rỗi đến mức độ đó sao?”

Linh Chi giật cả mình, nhìn bộ dáng giận dữ của Khánh Băng, cô nhẹ nhàng đặt lon bia xuống bàn, gật gù cái đầu: “Ra là vậy, ra là bị vứt giữa đường thật.”

Khánh Băng hung hăng trừng mắt Linh Chi một cái, giọng điệu không tốt hỏi: “Này! Tớ bị vậy, cậu đắc ý?”

Linh Chi lắc đầu nguầy nguậy, hùa theo: “Không, không... Đáng hận! Tên đó thật đáng chết, là kẻ không biết điều.”

Khánh Băng gật đầu một cái thật mạnh: “Đúng... một kẻ không biết điều... cậu biết không...” Cô làm ra vẻ bí mật.

Đôi mắt Linh Chi mở to tràn đầy tò mò nhìn Khánh Băng. Đột nhiên Khánh Băng chồm người tới, ghé miệng sát vào tai Linh Chi hạ giọng nói: “Anh ta trốn viện khi còn chưa kịp kiểm tra vết thương đấy…”

Khóe mắt Linh Chi liếc thấy Khánh Băng dẩu môi, xụ mặt ra, thu người ngồi trở lại: “Có chết tớ cũng không gặp hắn nữa, có cầu xin cũng không gặp.”

Linh Chi ngơ ra nhìn Khánh Băng, trong lòng thầm mắng: “Con nhóc này, có thôi cái kiểu lấp lửng này đi không? Bực bội!”

****



Tuấn Hào ngồi trên thành hồ thả hai chân đung đưa chạm mặt nước, cúi mặt xuống. Phía đằng sau anh, Khánh Băng đeo ba lô sau lưng chậm rãi đi đến. Vẻ mặt Khánh Băng đầy tức giận.

Tuấn Hào quay đầu ra sau, trông thấy cô đang đi đến liền nhoẻn miệng cười tươi. Anh đứng dậy hướng cô chạy đến.

Khánh Băng đứng lại chờ anh đi tới dừng trước mặt mình thì cất giọng lạnh lùng: “Anh hẹn gặp tôi có việc gì không?”

Tuấn Hào cười khổ quan sát nét mặt của cô, tỏ ra bối rối: “Còn giận tôi à?”

Khánh Băng mỉm cười nhưng trong mắt lại không có chút ấm áp nào: “Không có.”

Tuấn Hào nhẹ nhàng giải thích: “Xin lỗi! Hôm đó tôi chợt nhớ ra có việc gấp nên…”

Khánh Băng ngắt lời: “Muốn gặp tôi chỉ để nói vậy thôi hả?”

Tuấn Hào khựng lại nhìn cô, phân vân ngập ngừng: “Tôi…”

Khánh Băng đột nhiên xoay lưng về phía anh: “Tôi nghe rồi, không còn việc gì nữa thì không cần phải gặp nhau.”

Mắt anh nhìn thấy cô toan cất bước, anh vươn tay tới chụp vội lấy tay của cô giữ lại, khẩn trương nói: “Khoan đi đã! Cô nghe tôi giải thích.”

Đôi mắt Khánh Băng mở to sửng sốt. Cô xoay người lại, vung cánh tay lên hất tay anh ra, lạnh nhạt hỏi: “Còn gì nữa sao?”

Tuấn Hào yên lặng nhìn cô rồi thở dài bất đắc dĩ: “Hôm đó tôi thật sự không cố ý.”

Khánh Băng trừng mắt với anh, cười lạnh: “Không cố ý? Vậy được, tôi đang muốn rửa tai lắng nghe.”

Tuấn Hào tỏ ra băn khoăn muốn nói rồi lại thôi.

Khánh Băng lườm anh một cái rồi xoay người bước đi.

Nhìn thấy cô đang rời đi, anh sốt ruột vội vàng đuổi theo, từ phía sau vụt tới chắn trước mặt cô. Cô giật mình, trợn mắt nhìn anh. Anh khẩn trương giải thích: “Tôi đã nói là tôi không cố ý. Tôi... tôi thật ra không muốn ở lại bệnh viện… tôi lại ngần ngại chẳng biết nói với cô thế nào nên mới ra hạ sách như thế… ngoài ra ko có gì hết.” Anh căng thẳng nhìn cô chằm chặp.



Cô hung hăng trừng anh, cáu tiết mắng xối xả: “Anh càn quấy cũng vừa thôi chứ. Anh vừa mới được rửa ruột, không ở bệnh viện, ở nhà tự hết à?”

Tuấn Hào lặng lẽ thở ra một cái, rũ mi cúi đầu bày ra dáng vẻ tội nghiệp: “Cho nên mới không nói, với lại... chẳng muốn cô nam quả nữ ở chung phòng.”

Khánh Băng ngây người, sửng sốt hỏi: “Cô nam quả nữ?... Tôi là có ý chăm sóc cho anh…”, rồi thấp giọng mắng: “Anh ở thế kỷ nào rớt xuống vậy? Sao lại có suy nghĩ cổ hủ thế?”

Anh không chút suy nghĩ đáp ngay: “Đương nhiên là bởi vì tôi có cảm tình với cô.”

Khánh Băng tròn mắt ngây ngốc nhìn anh. Anh cũng đứng đơ ra, phát ngốc nhìn cô.

Không gian đột nhiên lắng xuống.

Khánh Băng ngượng ngùng ngoảnh mặt nhìn sang nơi khác.

Tuấn Hào cúi mặt, khẽ cau mày thầm nghĩ: “Mình đang nói cái quái gì thế này” thì bên tai anh nghe thấy tiếng của cô hỏi: “Cảm tình?”

Tuấn Hào giật mình đưa mắt nhìn cô, cười gượng gạo, lắp bắp nói: “Đúng!... Đúng vậy… là cảm tình.”

Khánh Băng quay mặt thẳng tắp nhìn anh, dò xét.

Anh cứng người, bối rối: “Tôi... tôi đơn độc một mình sang đây không người quen thân. Cô không sợ, không xa lánh, lại còn nhiệt tình giúp đỡ tôi. Đương nhiên... đương nhiên lâu dần phải có cảm tình, xem cô... là bạn thân thiết.”

Khánh Băng hỏi dồn: “Bạn thân thiết?”

Tuấn Hào cố tỏ ra tự nhiên, cười tươi: “Đúng thế, đúng thế.”

Khánh Băng lườm anh một cái, vừa xoay người bước đi vừa nói: “Tôi thà cắt đứt tình bạn tại đây. Làm bạn với anh không sớm thì muộn có ngày sinh nộ khí mà chết sớm cũng nên. Bớt vọng tưởng lại chút đi.”

Tuấn Hào cong môi cười, ánh mắt nhìn theo cô, nhấc chân cất bước đuổi theo cô. Tiếng anh vang lên giữa không gian: “Đợi tôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Là Duyên Cũng Là Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook