Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 29

Cap - A

16/07/2024

Nhà họ Kim, chủ nhân tập đoàn AP, sở hữu căn biệt viện rộng lớn sang trọng tọa lạc trong khu vực đắt đỏ bậc nhất Hàn Quốc, thiết kế bên ngoài bắt mắt khiến người trông thấy đều không khỏi trầm trồ có cảm giác ngưỡng mộ. Lúc này trong phòng ăn của biệt viện, căn phòng rực rỡ với những loại đèn trang trí được thiết kế tinh tế. Trên chiếc bàn ăn hình chữ nhật dài trải tấm khăn hai lớp đỏ bên trên, trắng bên dưới, ba chân nến ba chân đặt ở đầu, giữa và cuối bàn. Những bộ chén, dĩa, muỗng, nĩa bằng sứ màu trắng được xếp ngay ngắn trên bàn.

Ngồi ghế chủ vị là bà Park Min Young (70 tuổi), Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn AP, mặc bộ đồ vest cách tân kết hợp với trang sức hàng hiệu, mái tóc điểm bạc được bới gọn gàng trong chiếc kẹp tóc làm tôn lên vẻ sang trọng quý phái uy nghiêm. Phía bên trái bàn là phu nhân Song Ji Won (50 tuổi). Vị trí kế tiếp bà là Kim Ji Wook và Kin Hye Jin (20 tuổi). Bên phải bàn lần lượt là Kim Ji Hwan (32 tuổi), Kim Min Su (7 tuổi) và Cho Borim (30 tuổi).

Bà quản gia tuổi trung niên đứng phía bên trái sau lưng bà Park Min Young, đưa mắt nhìn anh giúp việc đẩy xe đựng thức ăn vào đang đứng ở ngưỡng cửa chờ đợi, khẽ gật đầu.

Anh giúp việc liền đẩy xe vào. Những cô giúp việc, từng người đi tới lấy từng món ăn từ trên xe chuyển đến bàn ăn.

Ít phút sau… bà Park Min Young liếc mắt trông thấy thức ăn đã đầy đủ liền cầm đũa từ tốn gắp thức ăn cho vào miệng. Những thành viên khác trong gia đình lần lượt cầm đũa lên. Bữa ăn thịnh soạn diễn ra trong không khí im lặng.

Cùng thời điểm này, tại Việt Nam, trong sân bay Tân Sơn Nhất. Cổng vào sân bay nườm nượp xe ra xe vào, hành khách tấp nập. Một chiếc xe taxi chạy chầm chậm rồi dừng lại. Cửa xe bị đẩy ra, Tuấn Hào bước xuống xe, Khánh Băng kế tiếp anh bước xuống. Cả hai đều vô cùng thoải mái vui vẻ lấy hành lý của chính mình rời khỏi xe. Tuấn Hào nào hay, bên trong sảnh sân bay rộng lớn nhộn nhịp hành khách ra vào, kẻ đứng người ngồi, đi qua đi lại chờ đợi chuyến bay. Hong Won Sub đứng gần khu bán vé máy bay vừa đảo ánh mắt quan sát xung quanh vừa nói qua mic của tai nghe gắn ở tai: “Bên đó có phát hiện gì không?... Tiếp tục quan sát!”

Từ ngưỡng cửa, Tuấn Hào và Khánh Băng cùng nhau đi vào. Khi Tuấn Hào nhìn thẳng về phía trước thì ánh mắt anh chợt khựng lại, ngay lập tức mặt biến sắc, nụ cười trên môi dần tắt, khi trông thấy Hong Won Sub đứng cùng vài thanh niên đang ngó nghiêng dò xét. Ngay khi ánh mắt bọn họ chuyển sang chỗ anh, anh tức khắc xoay người không chút lưỡng lự bước vội ra ngoài. Khánh Băng ngẩn người ngạc nhiên nhìn theo phía sau anh, rồi cô đuổi theo anh, hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Khi thân ảnh của Tuấn Hào và Khánh Băng đi khuất sau cánh cửa ra vào đại sảnh, vừa lúc đó, tầm mắt Hong Won Sub nhìn về phía cửa chăm chú quan sát kỹ lưỡng.

Bên ngoài hành lang, Khánh Băng và Tuấn Hào đứng đối diện nhau sau một cột trụ bê tông. Tuấn Hào vội tháo chiếc ba lô đeo sau lưng xuống dúi vào tay Khánh Băng.

Khánh Băng sửng sốt, đưa tay đỡ lấy chiếc ba lô của anh, nghi hoặc: “Anh làm cái gì vậy?”

Tuấn Hào giả vờ nhăn nhăn nhó nhó, đưa tay ôm bụng: “Tôi cảm thấy hơi đau bụng, tôi muốn đi giải quyết đã. Cô vào trong đó trước, đợi tôi.”

Cô ngây người một chút, rồi thốt lên: “Ồ?”

Tuấn Hào nhanh chóng xoay người chạy đi.

Khánh Băng đứng tần ngần nhìn theo phía sau anh, lẩm nhẩm: “Lúc nào cũng có vẻ kì bí.”

Tại Hàn Quốc. Bữa ăn sang trọng dần đến hồi kết. Bà Park Min Young vươn tay cầm lấy khăn tay để trên bàn đưa lên từ tốn lau miệng, liếc ánh mắt sắc bén nhìn bà Song Ji Won, vẻ lạnh lùng: “Buổi triển lãm hôm nay cô không cần tới.”



Bà Song Ji Won ngồi ngay ngắn trên ghế, hướng mặt sang bà Park, cúi đầu cung kính: “Vâng, thưa mẹ!”

Bà Park Min Young hạ khăn lau miệng xuống, chậm rãi đứng lên rời khỏi bàn ăn, khoan thai vừa bước đi vừa gọi: “Min Su! Đi chơi với bà nào.”

Bé Min Su ngậm thức ăn trong miệng nhai nuốt khẩn trương, ngẩng cao cổ ngước nhìn theo sau bà Park: “Vâng ạ!”

Ji Hwan nhìn sang cậu bé, đưa tay lên vuốt tóc cậu bé, cất giọng âu yếm: “Đi chơi với bà đi con.”

Min Su đứng lên, rướn người lên choàng hai cánh tay ôm cổ Ji Hwan hôn lên má anh một cái rồi bé leo xuống khỏi ghế.

Cho Borim nhìn theo Min su, mỉm cười, nhắc nhở: “Phải ngoan đó!” Cô quay mặt lại, nhìn sang Hye Jin thấy cô ta đang cúi mặt chăm chú vào chiếc điện thoại cầm trên tay thì cất lời hỏi thăm: “Nghe bảo em đang gặp gỡ cậu con trai của tập đoàn điện tử nào đó nhỉ, đúng không?”

Hye Jin không ngẩng lên, vẫn xem điện thoại, thái độ lạnh nhạt: “Nên quan tâm đến anh trai em nhiều hơn chút đi, chị dâu à.”

Nụ cười trên môi Borim cứng ngắc.

Ji Wook, Ji Hwan và bà Song Ji Won đều khựng lại liếc sang Hye Jin. Ji Wook là người đầu tiên thu hồi tầm mắt, thản nhiên cầm ly nước đưa lên miệng uống. Ji Hwan cau mày không vui, chất vấn: “Sao em lại nói với chị dâu như vậy? Cô ấy chỉ muốn quan tâm em thôi.”

Hye Jin vẫn chăm chú vào điện thoại, nhếch môi cười nhạt: “Vâng, em xin lỗi!”

Cho Borim không vừa ý, tỏ ra khó chịu: “Em nên học cách hành xử cho đúng mực.”

Hye Jin nâng ánh mắt sắc lạnh lườm Borim. Borim thoáng chốc đề phòng nhìn Hye Jin, ánh mắt đó của Hye Jin khiến trong lòng Borim không hiểu sao có chút bất an.

Hye Jin chậm rãi đứng dậy, tay cầm điện thoại đi tới, đứng phía sau ghế ngồi Borim. Sắc mặt Borim trầm xuống, cô ngước mắt trừng Hye Jin. Hye Jin mỉm cười, tuy nhiên ý cười lại không hề tồn tại nơi đáy mắt, cô khom người ghé miệng sát tai của Borim, ý vị xâu xa thì thầm nho nhỏ: “Chị dâu à! Chị lấy tư cách gì dạy tôi? Hãy giải quyết chuyện bẩn thỉu của chị đàng hoàng đi, trước khi anh cả hiền lành của tôi bị tổn thương. Nếu không… tôi sẽ không khách sáo với chị.”

Borim nghe xong thì bàng hoàng nhìn Hye Jin, sắc mặt cũng dần tái đi. Hye Jin lạnh lùng liếc Borim một cái, nhếch môi cười lạnh, từ từ đứng thẳng người lại. Từ khoảng cách dần giãn ra của cả hai, hiện rõ nét mặt của bà Song đầy khó chịu, bà nhìn Hye Jin, nghiêm nghị quở trách: “Hye Jin! Con không biết phép tắc hả?”

Hye Jin quay sang nhìn bà, nở nụ cười tinh nghịch: “Mẹ! Con chỉ xin lỗi chị dâu thôi mà.”



Ji Hwan nhìn sắc mặt đang tái nhợt của Borim, khẽ nhíu mày.

Hye Jin đưa mắt nhìn Ji Hwan trong giây lát rồi lại đảo sang Ji Wook, nói: “Em có hẹn! Anh cả và anh hai nói chuyện với mẹ nhé. Em đi trước.” Nói xong liền xoay lưng rời đi ngay.

Ji Hwan nâng mắt như có điều suy nghĩ nhìn theo sau Hye Jin.

Ji Wook vẫn đạm nhiên vươn tay cầm tách trà đưa lên uống.

Bà Song Ji Won thở dài, quay sang Borim, ánh mắt từ ái, dùng lời nhỏ nhẹ trấn an cô: “Borim à! Mẹ thay Hye Jin xin lỗi con nhé.”

Ji Hwan và Borim sửng sốt ngẩng lên nhìn bà.

Bà Song Ji Won tỏ ra khó xử nói: “Nó được nuông chiều quen rồi nên tính khí như vậy, con đừng để tâm.”

Ji Hwan mỉm cười hiền hòa với bà: “Mẹ à! Hye Jin còn nhỏ nên nghĩ gì nói đấy thôi. Borim không để bụng đâu... nên mẹ đừng xin lỗi, chúng con sẽ cảm thấy khó xử lắm ạ.”

Bà Song Ji Won thở dài bất đắc dĩ: “Không biết khi nào nó mới hiểu chuyện đây.”

Ji Wook đặt tách trà xuống bàn, đứng dậy nhìn bà Song Ji Won, nói: “Con phải về công ty rồi.”

Bà Song Ji Won ôn nhu nhìn anh, vẻ mặt phút chốc dịu xuống, nụ cười trên môi tràn ngập yêu thương: “Ừ, con đi đi. Mẹ cảm ơn vì bó hoa nhé.”

Ji Hwan nhìn sang Ji Wook, ôn hòa nói: “Khi nào rảnh thì uống với anh một ly.”

Ji Wook không trả lời, chỉ nhìn đăm đăm vào Ji Hwan một chút rồi lạnh lùng xoay người bước đi.

Ji Hwan nhìn theo Ji Wook, cười khổ, nói: “Con thật tệ!... Gánh nặng công ty đổ hết lên người em ấy, con chẳng giúp được gì cả.”

Bà Song Ji Won nhìn theo Ji Wook, ánh mắt đăm chiêu buồn bã, nghĩ ngợi: “Ji Hyun à! Khi nào con mới chịu về đây. Mẹ rất nhớ con.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Là Duyên Cũng Là Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook