Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 4:

Cap - A

02/03/2024

Linh Chi chở Khánh Băng dừng xe trước cổng ngôi nhà ở trong con hẻm nhỏ.

Khánh Băng bước xuống xe, đi tới mở khóa cánh cửa cổng cho Linh Chi chạy xe vào trong sân nhà.

Khánh Băng nằm úp trên giường, chăm chú vào cuốn sách trước mặt.

Linh Chi đẩy cửa phòng tắm bước ra.

Khánh Băng ngẩng đầu lên thấy Linh Chi mặc chiếc váy đầm lộng lẫy đi tới chỗ bàn trang điểm ngồi xuống ghế. Trên bàn trang điểm để vài hộp mỹ phẩm, nước hoa, son môi và chiếc túi xách nhỏ.

Linh Chi lấy một thỏi son trong khay lên, mắt nhìn thân ảnh phản chiếu của Khánh Băng qua gương một chút rồi tô son lên môi. Bên tai cô nghe tiếng của Khánh Băng hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

Linh Chi vừa son vừa đáp lời: "Tớ phải đi tìm chồng chứ."

"Bao nhiêu người rồi mà vẫn chưa tìm ra à? Cậu nghiêm túc chút đi."

Linh Chi lấy chiếc túi xách trên bàn, xoay người lại tựa lưng vào bàn trang điểm nhìn Khánh Băng đang nằm úp trên giường: "Thế anh ta có nghiêm túc với cậu không?"

Khánh Băng ngước mặt lên, tròn mắt ngạc nhiên nhìn Linh Chi: "Sao lại không chứ? Chúng tớ hẹn hò được hai năm rồi đấy."

Linh Chi giễu cợt cười cười: "Ồ, vậy à? Tin tưởng anh ta thế à?"

Khánh Băng nhoẻn miệng cười tươi, mắt ánh lên sự tự tin, giọng điệu khẳng định chắc nịch: "Đúng vậy! Tớ rất nghiêm túc, anh ấy cũng vậy. Vì thế tớ tin anh ấy."

Linh Chi cười nhạt. Cô đứng lên xoay người vừa bước đi về phía cửa.



Khánh Băng đưa mắt nhìn theo sau lưng Linh Chi.

"Cả tháng nay, tớ chẳng thấy anh ta gọi điện thoại cho cậu. Cho dù bận không gặp mặt được thì cũng phải gọi chứ? Cậu mơ hảo rồi đó" Linh Chi xoay đầu nhìn Khánh Băng, nói tiếp: "Tớ đi đây!"

Khánh Băng cúi mặt xuống cuốn sách, liếc nhìn sang chiếc điện thoại để bên cạnh cuốn sách. Cô chụp lấy điện thoại, ngón tay lướt nhanh rà xem các cuộc gọi nhỡ trên màn hình. Cô thả điện thoại xuống giường, thở dài, nằm ngửa người ra, đôi mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà miên man nghĩ ngợi một lúc lâu. Cô khẽ nằm nghiêng người, đôi mắt từ từ nhắm lại chìm vào giấc ngủ.

Khánh Băng ngủ một mạch đến sáng... Chiếc đồng hồ báo thức để trên chiếc tủ nhỏ đặt sát cạnh đầu giường đổ chuông reo inh ỏi: 6 GIỜ 00 PHÚT. Một bàn tay mò mẫm lên chiếc đồng hồ nhấn nút tắt chuông.

Khánh Băng nằm trên giường, tay kéo chăn phủ lên người, mắt nhắm mắt mở ngái ngủ.

Linh Chi mặc bộ trang phục áo sơ mi trắng và váy ngắn màu đen đứng trước bàn trang điểm nhìn vào gương săm soi, thắt chiếc nơ trên cổ áo.

Khánh Băng nằm nghiêng trên giường, tay chống đầu, ánh mắt ngắm nghía Linh Chi thấy cô ta cầm lược chải đầu bới tóc cột cao, mắt nhìn Khánh Băng qua gương bàn trang điểm: "Hôm nay mấy giờ cậu tan ca?"

Linh Chi chỉnh trang dung nhan qua gương, đáp lời: "Khoảng 5 giờ..." Cô ngừng một chút, tỏ ra phân vân rồi nói tiếp: "Nhưng bạn trai tớ muốn chúc mừng nên tớ sẽ về trễ."

Mặt mày Khánh Băng ỉu xìu đáp: "Ừ."

Linh Chi đeo túi xách trên vai, bước tới cửa phòng, cúi người mang giày vào, cất tiếng hỏi: "Hôm nay cậu vẫn đi phát tờ rơi à?"

Khánh Băng ngước nhìn sau lưng Linh Chi, ánh mắt cô buồn buồn: "Ừm"

Linh Chi gật nhẹ đầu không nói thêm gì nữa, đẩy cửa bước ra.



Khánh Băng tung chăn bật dậy, tóc tai bù xù, ngồi im lặng một lúc, thở dài thườn thượt rồi mới uể oải bước xuống giường.

******

Khu chợ ở Hà Nội... Buổi sáng sớm đông đúc, nhộn nhịp kẻ bán người mua. Tiếng mời chào khách, tiếng rao hàng, tiếng còi xe,... ồn ào náo nhiệt...

Ji Hyun đeo chiếc máy ảnh trước ngực, tay cẩm tờ cẩm nang du lịch Việt Nam bước đi chậm rãi trên lối đi giữa dòng người đông đúc ngược xuôi trong lòng chợ. Anh vừa đi vừa đảo ánh mắt quan sát ngó nghiêng xung quanh các dãy cửa hàng hai bên, thì thầm: "Quê hương trong lời anh Ji Hwan là đây sao? Nguyễn Tuấn Hào, tên mình."

Ji Hyun nhớ lại lúc còn bé... Dưới gốc cây đại thụ, ba anh em nhà anh tuổi tác chênh lệch, ngồi nhau túm tụm lại với nhau trò chuyện. Kim Ji Hwan 13 tuổi, lớn nhất, ra vẻ thành thục, nói: "Ông nội của chúng ta, ngài chủ tịch Kim Sung Jin thật ra còn một cái tên nữa."

Kim Ji Hyun khi đó được 5 tuổi, nét mặt ngây thơ, hiếu kỳ hỏi: "Là tên gì vậy anh Ji Hwan?"

Kim Ji Wook, 11 tuổi, dáng vẻ lạnh lùng, im lặng nhìn Ji Hwan.

Ji Hwan nhìn hai đứa em, ra vẻ thần bí, sau đó nói: "Nghe rõ đây, là Nguyễn Công Minh."

Kim Ji Hyun, mày nhíu chặt lại: "Tên gì cơ? Nghe rất lạ."

Kim Ji Hwan cốc đầu Ji Hyun một cái: "Không lạ, chúng ta đều giống thế, đều có tên riêng thuộc về mình, một lúc nào đó cả gia đình chúng ta sẽ trở về quê hương đầu tiên, thăm nơi ông nội chúng ta ra đời."

Rời khỏi hồi ức, Ji Hyun ngắm nhìn bầu trời, hít sâu một hơi, thì thầm: "Trở về rồi."

Lúc này, một bà lão lưng còng, mặc bộ đồ bà ba sẫm màu cũ kỹ, mái tóc bạc phơ, gương mặt nhăn nheo khắc khổ đội trên đầu một cái thúng mây nhỏ, bên trên đậy nia chất đầy những chiếc bánh bò xếp thành tầng được che bởi một bao ni lông trong suốt. Đôi chân bà run rẩy vừa đi vừa rao lớn: "Bánh bò đây! Bánh bò đây!"

Ji Hyun đi ngang qua bà lão, chợt anh đứng lại, ngoảnh mặt ra đằng sau nhìn bà rồi liếc mắt lên những chiếc bánh bò trên thúng thấy hình dạng của nó trắng trắng tròn tròn trong mềm mềm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Là Duyên Cũng Là Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook