Chương 6: Diệp Tinh Nhiễm là vợ của con
Cố Bắc Niệm Nam
25/01/2022
Editor: Nơ
Sáng sớm thứ bảy, ánh nắng mặt trời chói chang, đến giữa trưa thì trở nên oi bức, chiếc xe sau khi phơi nắng cả buổi sáng vừa chạm vào liền có cảm giác rất nóng.
Thẩm Sóc bị mẹ Thẩm gọi về nhà ăn cơm.
Vào cửa, bố Thẩm và chú Lý nhà bên đang chơi cờ trong phòng khách, mẹ Thẩm đang bận chuẩn bị cơm trưa trong bếp.
Mẹ Thẩm ở cửa bếp liếc nhìn về phía phòng khách một cái: "Thẩm Sóc, sao hôm nay con về muộn vậy?"
Thẩm Sóc đáp: "Hôm qua con uống rượu nên hôm nay dậy muộn."
Mẹ Thẩm nhìn anh bằng ánh mắt trách cứ, có chút không vui nói: "Mẹ đã bảo con bớt uống rượu."
Thẩm Sóc bất đắc dĩ sờ mũi, chào ba Thẩm và chú Lý một tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh xem họ đánh cờ.
Ba Thẩm và chú Lý đều là những người đam mê cờ vua, hai người đều có năng khiếu cờ vua giống nhau, không phân thắng bại, ham muốn chiến thắng cũng rất mạnh mẽ. Thẩm Sóc từ nhỏ đã ở bên cạnh quan sát, mặc dù biết ba mình có thể sẽ thua ván này nhưng anh vẫn giữ thái độ xem cờ mà không nói lời nào.
Ba Thẩm chau mày, lại thở dài một hơi.
Bác Lý cười nói: "Sao thế, biết bản thân lại rơi vào bẫy của tôi sao?"
"Từ từ, ông cứ chờ đó mà xem, chưa đến phút cuối cùng thì chưa biết ai là người chiến thắng."
Sau một hồi suy nghĩ, Ba Thẩm cầm quân mã đi về trước một bước.
Chú Lý mỉm cười, pháo ăn!
Lông mày của ba Thẩm càng nhíu chặt hơn, dáng vẻ hối hận.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên tiếng "Đing dong".
Hai bên liếc nhìn nhau, Thẩm Sóc đứng lên: "Con đi mở cửa."
Khi cánh cửa được mở ra, là cháu trai bốn tuổi của chú Lý nhà bên, nó gọi "Chú" một tiếng, sau đó hô to về phía phòng khách: "Ông ơi, bà kêu cháu gọi ông về ăn cơm!"
"Thêm năm phút nữa, ông nội sẽ về ngay."
"Đến giờ cơm rồi, ván này hòa thôi." Ba Thẩm nghe vậy, khóe miệng không nhịn được cười thầm, đẩy bàn cờ sang một bên, cầm tách trà rồi đứng lên: "Được rồi, hôm nay cứ dừng ở đây, cháu trai gọi ông về ăn cơm, nhà chúng tôi cũng sắp ăn cơm, coi như hòa nhau."
Chú Lý tức giận trừng mắt nhìn ông ấy: "Hòa cái gì mà hòa, là tôi thắng!"
"Ai nói ông thắng, hai nhà đều phải ăn cơm, còn chưa chơi hết nên tính là hòa."
"Ông ơi ông, về nhà ăn cơm!" Thẩm Sóc nhanh chóng đưa thằng nhóc vào nhà, đứa cháu nhỏ nắm lấy tay chú Lý, kéo về phía cửa.
"Cháu như vậy là sao hả!"
Ba Thẩm mỉm cười tiễn khách: "Ngày mai chúng ta chơi nốt phần còn lại."
Thẩm Sóc nhìn vẻ mặt cực kỳ không phục của chú Lý, khẽ cười rồi nói: "Ba, hình như chú Lý rất tức giận."
Ba Thẩm nhìn anh, sau đó đi vào phòng bếp rửa tay bưng thức ăn: "Cất bàn cờ đi, lần trước ba sắp thắng, ông ấy cũng chơi xấu như vậy."
Thẩm Sóc yên lặng dọn dẹp bàn cờ.
Thì ra, ngài cũng biết ngài đang chơi xấu.
Sau khi dọn xong bàn cờ, đồ ăn đã được bày lên bàn, Thẩm Sóc đi rửa tay, đảm nhận trọng trách cầm bát đũa.
Mẹ Thẩm đã làm một số món ăn, Thẩm Sóc nói với vẻ bất lực: ""Mẹ, con đã bảo mẹ nấu ít món rồi mà, bây giờ đang là mùa hè nên khó giữ được thức ăn, rất lãng phí."
Mẹ Thẩm đặt canh sườn ra giữa bàn: "Ăn không hết thì buổi tối ăn tiếp, còn hơn là trong nhà chỉ có ba con và mẹ, lúc đó mới thật sự ăn không hết."
Sau bữa cơm, Thẩm Sóc giúp mẹ rửa bát.
Rửa bát xong xuôi, vừa đi ra đã bị mẹ Thẩm gọi lại: "Thẩm Sóc, Diệp Tinh Nhiễm là ai?"
Thẩm Sóc rút khăn giấy trên bàn ăn, lau khô nước trên tay rồi ném tờ giấy vào thùng rác.
Diệp Tinh Nhiễm?
Anh điềm nhiên trả lời.
Mẹ Thẩm đứng bật dậy: "Cái gì, vợ của con?"
Mí mắt Thẩm Sóc khẽ giật, đây là thính lực kì quái gì vậy?
"Cái gì mà vợ của con, con nói là thực tập sinh của con." Thẩm Sóc đi tới, uống một hớp nước ấm trên bàn trà, nhấn mạnh ba chữ "thực tập sinh".
Mẹ Thẩm nhìn chằm chằm thằng con, bà ấy chắc chắn không nghe nhầm.
Rõ ràng vừa rồi con trai nói rằng, Diệp Tinh Nhiễm là vợ của con!
Thực tập sinh gì chứ, rõ ràng là nói "vợ của con"!
"Rõ ràng vừa rồi con đã nói là vợ của con!"
"Con nói là thực tập sinh của con!"
"Là vợ của con!"
Thẩm Sóc cảm thấy không cần thiết phải tranh luận với mẹ về vấn đề nhàm chán như vậy, tất cả chỉ vì quá muốn con dâu nên mới sinh ra ảo giác, anh nhanh chóng chuyển đề tài: "Làm sao mẹ biết Diệp Tinh Nhiễm?"
Sáng sớm thứ bảy, ánh nắng mặt trời chói chang, đến giữa trưa thì trở nên oi bức, chiếc xe sau khi phơi nắng cả buổi sáng vừa chạm vào liền có cảm giác rất nóng.
Thẩm Sóc bị mẹ Thẩm gọi về nhà ăn cơm.
Vào cửa, bố Thẩm và chú Lý nhà bên đang chơi cờ trong phòng khách, mẹ Thẩm đang bận chuẩn bị cơm trưa trong bếp.
Mẹ Thẩm ở cửa bếp liếc nhìn về phía phòng khách một cái: "Thẩm Sóc, sao hôm nay con về muộn vậy?"
Thẩm Sóc đáp: "Hôm qua con uống rượu nên hôm nay dậy muộn."
Mẹ Thẩm nhìn anh bằng ánh mắt trách cứ, có chút không vui nói: "Mẹ đã bảo con bớt uống rượu."
Thẩm Sóc bất đắc dĩ sờ mũi, chào ba Thẩm và chú Lý một tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh xem họ đánh cờ.
Ba Thẩm và chú Lý đều là những người đam mê cờ vua, hai người đều có năng khiếu cờ vua giống nhau, không phân thắng bại, ham muốn chiến thắng cũng rất mạnh mẽ. Thẩm Sóc từ nhỏ đã ở bên cạnh quan sát, mặc dù biết ba mình có thể sẽ thua ván này nhưng anh vẫn giữ thái độ xem cờ mà không nói lời nào.
Ba Thẩm chau mày, lại thở dài một hơi.
Bác Lý cười nói: "Sao thế, biết bản thân lại rơi vào bẫy của tôi sao?"
"Từ từ, ông cứ chờ đó mà xem, chưa đến phút cuối cùng thì chưa biết ai là người chiến thắng."
Sau một hồi suy nghĩ, Ba Thẩm cầm quân mã đi về trước một bước.
Chú Lý mỉm cười, pháo ăn!
Lông mày của ba Thẩm càng nhíu chặt hơn, dáng vẻ hối hận.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên tiếng "Đing dong".
Hai bên liếc nhìn nhau, Thẩm Sóc đứng lên: "Con đi mở cửa."
Khi cánh cửa được mở ra, là cháu trai bốn tuổi của chú Lý nhà bên, nó gọi "Chú" một tiếng, sau đó hô to về phía phòng khách: "Ông ơi, bà kêu cháu gọi ông về ăn cơm!"
"Thêm năm phút nữa, ông nội sẽ về ngay."
"Đến giờ cơm rồi, ván này hòa thôi." Ba Thẩm nghe vậy, khóe miệng không nhịn được cười thầm, đẩy bàn cờ sang một bên, cầm tách trà rồi đứng lên: "Được rồi, hôm nay cứ dừng ở đây, cháu trai gọi ông về ăn cơm, nhà chúng tôi cũng sắp ăn cơm, coi như hòa nhau."
Chú Lý tức giận trừng mắt nhìn ông ấy: "Hòa cái gì mà hòa, là tôi thắng!"
"Ai nói ông thắng, hai nhà đều phải ăn cơm, còn chưa chơi hết nên tính là hòa."
"Ông ơi ông, về nhà ăn cơm!" Thẩm Sóc nhanh chóng đưa thằng nhóc vào nhà, đứa cháu nhỏ nắm lấy tay chú Lý, kéo về phía cửa.
"Cháu như vậy là sao hả!"
Ba Thẩm mỉm cười tiễn khách: "Ngày mai chúng ta chơi nốt phần còn lại."
Thẩm Sóc nhìn vẻ mặt cực kỳ không phục của chú Lý, khẽ cười rồi nói: "Ba, hình như chú Lý rất tức giận."
Ba Thẩm nhìn anh, sau đó đi vào phòng bếp rửa tay bưng thức ăn: "Cất bàn cờ đi, lần trước ba sắp thắng, ông ấy cũng chơi xấu như vậy."
Thẩm Sóc yên lặng dọn dẹp bàn cờ.
Thì ra, ngài cũng biết ngài đang chơi xấu.
Sau khi dọn xong bàn cờ, đồ ăn đã được bày lên bàn, Thẩm Sóc đi rửa tay, đảm nhận trọng trách cầm bát đũa.
Mẹ Thẩm đã làm một số món ăn, Thẩm Sóc nói với vẻ bất lực: ""Mẹ, con đã bảo mẹ nấu ít món rồi mà, bây giờ đang là mùa hè nên khó giữ được thức ăn, rất lãng phí."
Mẹ Thẩm đặt canh sườn ra giữa bàn: "Ăn không hết thì buổi tối ăn tiếp, còn hơn là trong nhà chỉ có ba con và mẹ, lúc đó mới thật sự ăn không hết."
Sau bữa cơm, Thẩm Sóc giúp mẹ rửa bát.
Rửa bát xong xuôi, vừa đi ra đã bị mẹ Thẩm gọi lại: "Thẩm Sóc, Diệp Tinh Nhiễm là ai?"
Thẩm Sóc rút khăn giấy trên bàn ăn, lau khô nước trên tay rồi ném tờ giấy vào thùng rác.
Diệp Tinh Nhiễm?
Anh điềm nhiên trả lời.
Mẹ Thẩm đứng bật dậy: "Cái gì, vợ của con?"
Mí mắt Thẩm Sóc khẽ giật, đây là thính lực kì quái gì vậy?
"Cái gì mà vợ của con, con nói là thực tập sinh của con." Thẩm Sóc đi tới, uống một hớp nước ấm trên bàn trà, nhấn mạnh ba chữ "thực tập sinh".
Mẹ Thẩm nhìn chằm chằm thằng con, bà ấy chắc chắn không nghe nhầm.
Rõ ràng vừa rồi con trai nói rằng, Diệp Tinh Nhiễm là vợ của con!
Thực tập sinh gì chứ, rõ ràng là nói "vợ của con"!
"Rõ ràng vừa rồi con đã nói là vợ của con!"
"Con nói là thực tập sinh của con!"
"Là vợ của con!"
Thẩm Sóc cảm thấy không cần thiết phải tranh luận với mẹ về vấn đề nhàm chán như vậy, tất cả chỉ vì quá muốn con dâu nên mới sinh ra ảo giác, anh nhanh chóng chuyển đề tài: "Làm sao mẹ biết Diệp Tinh Nhiễm?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.