Chương 4: Kẹo bông gòn ngọt ngào
Cố Bắc Niệm Nam
25/01/2022
Editor: Nơ
Trong lúc mơ màng, Diệp Tinh Nhiễm nghe thấy điện thoại rung lên một chút, là Thẩm Sóc trả lời tin nhắn của cô, bảo cô ngày mai đến Phố ăn vặt Nam Kiều đưa tin về máy làm kẹo bông gòn.
Ngày hôm sau trời nắng đẹp, ánh nắng vàng xuyên qua kính xe chiếu vào cánh tay xinh xắn của người con gái, phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua tầm mắt.
Diệp Tinh Nhiễm xuống xe buýt ở trạm xe buýt Nam Kiều, từ xa đã nhìn thấy Thẩm Sóc đang đợi cô ở lối vào phố ăn vặt. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, vòng eo nhỏ gọn, bên dưới là một chiếc quần màu đen khoe trọn đôi chân dài thẳng tắp. Cả người tuấn tú nghiêm nghị, đôi mắt đen dưới ánh mặt trời toát lên vài phần ấm áp, so với ngày hôm qua thì bộ dạng của ngày hôm nay trông có vẻ thoải mái và ôn hòa hơn nhiều.
Đôi mắt đen của Thẩm Sóc đang chăm chú nhìn cô, anh chợt nở một nụ cười dịu dàng, còn đưa tay về phía cô.
Diệp Tinh Nhiễm ngượng ngùng đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Thẩm Sóc nắm tay cô đi vào phố ăn vặt, trong không khí có mùi đồ ăn, con hẻm không rộng, cả hai băng qua đám đông và gian hàng rong, đến quầy hàng của một ông chú bán kẹo bông gòn.
Thẩm Sóc gọi một cây kẹo bông gòn màu hồng.
Ông chú làm xong thì đưa cho Thẩm Sóc, Thẩm Sóc lại đưa cho Diệp Tinh Nhiễm.
Diệp Tinh Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, có thứ ngọt ngào gì đó đang khuấy đảo trong lồng ngực, sự ngọt ngào ấy không ngừng gia tăng đến mức sắp trào ra ngoài: "Thầy, chúng ta phỏng vấn như thế nào?"
Thẩm Sóc nói: "Ăn một miếng."
Diệp Tinh Nhiễm nuốt nước bọt, từ nhỏ cô đã thích ăn kẹo bông gòn, sau đó cười hì hì cắn một miếng, ngoại trừ phần thơm ngọt của kẹo bông gòn, còn có một thứ mềm mại áp lên đôi môi.
Cô trợ tròn con mắt, đôi mắt đen láy của Thẩm Sóc đã gần trong gang tất, mang theo ý cười xấu xa.
"Cạch ——"
Diệp Tinh Nhiễm mở to mắt, nhìn lên trần nhà đầy giấy dán tường hình ngôi sao, cô sờ lên miệng mình, ẩm ướt, khi chạm vào khóe miệng có cảm giác lành lạnh.
"Nhiễm Nhiễm, chủ biên Thẩm gửi tin nhắn cho cậu chưa?" Hạ Cẩm Miên đang tô son, không cẩn thận làm ngã chiếc gương trên bàn học, thấy Diệp Tinh Nhiễm đã tỉnh, cô ấy tò mò hỏi một câu.
Trong lòng Diệp Tinh Nhiễm dâng lên cảm giác hụt hẫng không thốt nên lời, cô với lấy điện thoại rồi nhấn vào WeChat, lập tức nhìn thấy bên phải hộp thoại của Thẩm Sóc xuất hiện dấu chấm màu đỏ, trả lời rồi!
Trong đầu lại hiện lên giấc mơ kẹo bông gòn...
Cô vội vàng mở ra.
[S]: Tôi đang đi công tác, sẽ không về Vân Thành trong hai ngày, trước hết em hãy viết một bài về hành vi thiếu văn minh trong thành phố, sau đó gửi cho Hướng Cấp Ninh xem xét.
[Ánh sáng lấp lánh]: Đã hiểu, thưa thầy.
"Nhiễm Nhiễm, Thẩm Sóc trả lời rồi à?" Hạ Cẩm Miên bặm môi, kiểm tra xem màu son trên môi có cần chồng thêm lớp nữa không.
"Ừm, thầy ấy nói đang đi công tác, bảo mình viết một bài về hành vi thiếu văn minh trong thành phố, sau đó gửi cho một người tên Hướng Cấp Ninh. Hướng Cấp Ninh là ai vậy?"
"Hướng Cấp Ninh?" Hạ Cẩm Miên đặt gương xuống, chớp mắt nhìn Diệp Tinh Nhiễm, "He he, là giáo viên hướng dẫn của mình, để mình gửi tài khoản WeChat cho cậu."
Diệp Tinh Nhiễm vò mái tóc rối bù, vén chăn trèo xuống, đưa tay ôm chặt lấy Hạ Cẩm Miên: "Yêu ngài nhất!"
Khó khăn lắm Hạ Cẩm Miên mới đẩy được cô ra, sợ cô sẽ dụi sạch lớp trang điểm của mình: "Đừng, đừng, mình không có thời gian trang điểm lại đâu, mình phải đến phố ăn vặt ngay bây giờ."
Diệp Tinh Nhiễm buông cô ấy ra, lấy đồ dùng cá nhân rồi đi vào phòng vệ sinh.
Còn chưa rửa mặt xong, Diệp Tinh Nhiễn đã nghe thấy Hạ Cẩm Miên hét lên với mình: "Mình đi đây, lát nữa lên xe buýt mình sẽ gửi WeChat cho cậu, tạm biệt!"
Miệng Diệp Tinh Nhiễm dính đầy kem đánh răng, đáp lại một câu tạm biệt mơ hồ.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ, Diệp Tinh Nhiễm trang điểm nhẹ nhàng, sau đó xuống căn tin mua một cốc sữa đậu nành và một túi rau xanh, vừa ăn vừa tìm kiếm những ví dụ về hành vi thiếu văn minh ở thành phố trên điện thoại của mình.
Vượt đèn đỏ, xả rác bừa bãi đều được coi là những hành vi thiếu văn minh.
Diệp Tinh Nhiễm suy nghĩ rồi quyết định bắt xe đến ngã tư ở trung tâm thành phố, cô thường đi mua sắm ở trung tâm thành phố với bạn cùng phòng, cũng thường xuyên nhìn thấy người đi đường vượt đèn đỏ.
Trong lúc mơ màng, Diệp Tinh Nhiễm nghe thấy điện thoại rung lên một chút, là Thẩm Sóc trả lời tin nhắn của cô, bảo cô ngày mai đến Phố ăn vặt Nam Kiều đưa tin về máy làm kẹo bông gòn.
Ngày hôm sau trời nắng đẹp, ánh nắng vàng xuyên qua kính xe chiếu vào cánh tay xinh xắn của người con gái, phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua tầm mắt.
Diệp Tinh Nhiễm xuống xe buýt ở trạm xe buýt Nam Kiều, từ xa đã nhìn thấy Thẩm Sóc đang đợi cô ở lối vào phố ăn vặt. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, vòng eo nhỏ gọn, bên dưới là một chiếc quần màu đen khoe trọn đôi chân dài thẳng tắp. Cả người tuấn tú nghiêm nghị, đôi mắt đen dưới ánh mặt trời toát lên vài phần ấm áp, so với ngày hôm qua thì bộ dạng của ngày hôm nay trông có vẻ thoải mái và ôn hòa hơn nhiều.
Đôi mắt đen của Thẩm Sóc đang chăm chú nhìn cô, anh chợt nở một nụ cười dịu dàng, còn đưa tay về phía cô.
Diệp Tinh Nhiễm ngượng ngùng đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Thẩm Sóc nắm tay cô đi vào phố ăn vặt, trong không khí có mùi đồ ăn, con hẻm không rộng, cả hai băng qua đám đông và gian hàng rong, đến quầy hàng của một ông chú bán kẹo bông gòn.
Thẩm Sóc gọi một cây kẹo bông gòn màu hồng.
Ông chú làm xong thì đưa cho Thẩm Sóc, Thẩm Sóc lại đưa cho Diệp Tinh Nhiễm.
Diệp Tinh Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, có thứ ngọt ngào gì đó đang khuấy đảo trong lồng ngực, sự ngọt ngào ấy không ngừng gia tăng đến mức sắp trào ra ngoài: "Thầy, chúng ta phỏng vấn như thế nào?"
Thẩm Sóc nói: "Ăn một miếng."
Diệp Tinh Nhiễm nuốt nước bọt, từ nhỏ cô đã thích ăn kẹo bông gòn, sau đó cười hì hì cắn một miếng, ngoại trừ phần thơm ngọt của kẹo bông gòn, còn có một thứ mềm mại áp lên đôi môi.
Cô trợ tròn con mắt, đôi mắt đen láy của Thẩm Sóc đã gần trong gang tất, mang theo ý cười xấu xa.
"Cạch ——"
Diệp Tinh Nhiễm mở to mắt, nhìn lên trần nhà đầy giấy dán tường hình ngôi sao, cô sờ lên miệng mình, ẩm ướt, khi chạm vào khóe miệng có cảm giác lành lạnh.
"Nhiễm Nhiễm, chủ biên Thẩm gửi tin nhắn cho cậu chưa?" Hạ Cẩm Miên đang tô son, không cẩn thận làm ngã chiếc gương trên bàn học, thấy Diệp Tinh Nhiễm đã tỉnh, cô ấy tò mò hỏi một câu.
Trong lòng Diệp Tinh Nhiễm dâng lên cảm giác hụt hẫng không thốt nên lời, cô với lấy điện thoại rồi nhấn vào WeChat, lập tức nhìn thấy bên phải hộp thoại của Thẩm Sóc xuất hiện dấu chấm màu đỏ, trả lời rồi!
Trong đầu lại hiện lên giấc mơ kẹo bông gòn...
Cô vội vàng mở ra.
[S]: Tôi đang đi công tác, sẽ không về Vân Thành trong hai ngày, trước hết em hãy viết một bài về hành vi thiếu văn minh trong thành phố, sau đó gửi cho Hướng Cấp Ninh xem xét.
[Ánh sáng lấp lánh]: Đã hiểu, thưa thầy.
"Nhiễm Nhiễm, Thẩm Sóc trả lời rồi à?" Hạ Cẩm Miên bặm môi, kiểm tra xem màu son trên môi có cần chồng thêm lớp nữa không.
"Ừm, thầy ấy nói đang đi công tác, bảo mình viết một bài về hành vi thiếu văn minh trong thành phố, sau đó gửi cho một người tên Hướng Cấp Ninh. Hướng Cấp Ninh là ai vậy?"
"Hướng Cấp Ninh?" Hạ Cẩm Miên đặt gương xuống, chớp mắt nhìn Diệp Tinh Nhiễm, "He he, là giáo viên hướng dẫn của mình, để mình gửi tài khoản WeChat cho cậu."
Diệp Tinh Nhiễm vò mái tóc rối bù, vén chăn trèo xuống, đưa tay ôm chặt lấy Hạ Cẩm Miên: "Yêu ngài nhất!"
Khó khăn lắm Hạ Cẩm Miên mới đẩy được cô ra, sợ cô sẽ dụi sạch lớp trang điểm của mình: "Đừng, đừng, mình không có thời gian trang điểm lại đâu, mình phải đến phố ăn vặt ngay bây giờ."
Diệp Tinh Nhiễm buông cô ấy ra, lấy đồ dùng cá nhân rồi đi vào phòng vệ sinh.
Còn chưa rửa mặt xong, Diệp Tinh Nhiễn đã nghe thấy Hạ Cẩm Miên hét lên với mình: "Mình đi đây, lát nữa lên xe buýt mình sẽ gửi WeChat cho cậu, tạm biệt!"
Miệng Diệp Tinh Nhiễm dính đầy kem đánh răng, đáp lại một câu tạm biệt mơ hồ.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ, Diệp Tinh Nhiễm trang điểm nhẹ nhàng, sau đó xuống căn tin mua một cốc sữa đậu nành và một túi rau xanh, vừa ăn vừa tìm kiếm những ví dụ về hành vi thiếu văn minh ở thành phố trên điện thoại của mình.
Vượt đèn đỏ, xả rác bừa bãi đều được coi là những hành vi thiếu văn minh.
Diệp Tinh Nhiễm suy nghĩ rồi quyết định bắt xe đến ngã tư ở trung tâm thành phố, cô thường đi mua sắm ở trung tâm thành phố với bạn cùng phòng, cũng thường xuyên nhìn thấy người đi đường vượt đèn đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.