Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh

Chương 3: Cuộc gặp gỡ

Xương Mặc

01/12/2024

Buổi học đầu tiên của Thiên Manh bắt đầu vào thứ 3 của tuần tiếp theo, đến Trung Quốc du học với học bổng toàn phần, lần này cô không lo nghĩ nhiều đến chi phí, cô không cần phải đi làm thêm, chỉ chuyên tâm học hoàn toàn, cô cũng để dành được một số tiền riêng đủ để trang bị thêm khi sống ở đây.

Tiết học đầu tiên của cô là So sánh văn hoá Trung Quốc và Nước ngoài.

“Môn này là thầy Tiêu dạy, tớ nôn nóng chết mất, sắp được tẩm bổ cho con mắt rồi.”

“Tớ cũng có nghe khoá trước nói, thầy là cực phẩm của trường.”

Vô vàng những lời bàn tán to nhỏ xung quanh Thiên Manh, cô không để tâm lắm.

Thiên Manh chọn một vị trí gần cuối, gần lối ra vào, cô thích vị trí đó, vì thường sẽ ít người ngồi.

Tính cách của Thiên Manh vốn dĩ không lạnh lùng, cô độc như hiện tại. Không biết từ bao giờ cô không còn nhận ra đâu mới là con người thật trong cô.

“Thầy đến rồi.”

Thiên Manh đang xem tài liệu cô có thì nghe thấy giọng một nữ sinh.

Giờ cô mới phát hiện, lớp học đa phần đều là nữ.

“Chào các bạn, tôi là Tiêu Sở Uy tôi phụ trách môn Văn Hoá Trung Quốc và Nước Ngoài của lớp mình học kỳ này.”

Không một câu nói thừa, Tiêu Sở Uy đã giới thiệu xong bản thân.

“Ở đây chúng ta có nhiều quốc tịch khác nhau, tôi muốn nghe một chút về văn hoá của các bạn.”

Anh nhanh chóng bắt đầu tiết học, không quên tạo cơ hội cho sinh viên giới thiệu về bản thân.

Đã có 5, 6 sinh viên đứng dậy phát biểu, họ tự tin vui vẻ và vô cùng hoà nhã.

“Bạn nữ dãy ghế thứ 3 từ phía cửa đi xuống, em có thể nói một chút về nơi em vừa rời khỏi không?”

Tiêu Sở Uy nhìn Thiên Manh, anh gọi cô trong khi cả lớp cũng quay sang nhìn cô.

“À, em từ Durham sang, một nơi lạnh lẽo.”

Tiêu Sở Uy dường như không tin được những gì anh vừa nghe, cô trả lời còn ngắn hơn bài giới thiệu bản thân của anh.

“Em có thể nói thêm về văn hoá nơi đó, ví dụ như những ngày lễ, phong tục tập quán và tính cách con người.”

Anh kiên nhẫn gợi nhắc cho cô.

“ Giáng sinh có lẽ là ngày lễ sôi động nhất em biết ở đó, em vẫn không biết nhiều về văn hoá chắc sẽ là văn hoá ăn nhanh nhỉ em thấy dân số ở đó bị béo phì khá nhiều..?- cả lớp cười lên khi nghe cô nói đến đây.

“Tính cách họ rất phóng khoáng, yêu đương chớp nhoáng và cũng nhanh chóng chia tay…”

Thiên Manh ở Durham hơn 2 năm, nói dài cũng không dài, vì thời gian của cô là đi học và đi làm thêm. Cô cũng chẳng tham gia tiệc tùng, nên nói để biết rõ về Durham, thì đúng là còn hạn hẹp.



“Cảm ơn em. Câu trả lời rất thực tế.”

Tiêu Sở Uy nhìn cô nói nhưng vẫn không biểu lộ nhiều cảm xúc.

Tiết học cứ vậy trôi qua, đối với môn học này Thiên Manh có chút thích thú, vì cô được nghe rất nhiều từ những quốc gia khác nhau.

Tiêu Sở Uy cũng là một giảng viên chất lượng, kiến thức của anh đúng là xứng với vẻ ngoài của anh. Anh lên lớp không cần đến giáo trình, bài giảng mượt mà, không chút máy móc hay khuôn khổ, khiến Thiên Manh vô cùng nể phục.

Thiên Manh có chút mệt từ giữa tiết, cô đã ngủ quên trên bàn từ khi nào mà chẳng hay.

“cạch cạch cạch”

“ Em vẫn ổn chứ?”

Tiêu Sở Uy loay hoay sắp xếp lại mọi dụng cụ giảng dạy thì anh thấy một nữ sinh vẫn còn ngủ trên ghế, và dường như anh đã thấy cô ngủ từ giữa tiết, anh đi đến gõ cạnh bàn, nhưng dường như cô gái vẫn không có phản ứng, anh lay nhẹ cô.

Anh thấy người cô khá nóng, anh thấy mồ hôi từ trán cô đổ ra nhiều và trông vẻ mặt của cô không khỏe. Anh không suy nghĩ nhiều mà vội bế cô đến bãi đỗ xe chở cô đến bệnh viện.

“Tên bệnh nhân”

“Tô Thiên Manh”

“Tuổi?”

“25”

“Mối quan hệ với bệnh nhân”

Tiêu Sở Uy im lặng, anh chẳng biết phải nói gì, định nói thêm thì y tá bảo:

“Chồng hay bạn trai?”

“Bạn…”

Anh định nói bạn bình thường, thì cô y tá đó lại nói.

“Được rồi, bạn trai, đừng lo quá chỉ là do suy nhược cơ thể, có thể là do căng thẳng trong thời gian dài, làm việc hoặc học tập quá sức, hiện tại thời tiết cũng chuyển biến thất thường, nên cần nghỉ ngơi và bồi bổ nhiều hơn. Cô bé khá gầy đó, cậu nên chăm sóc bạn gái kỹ hơn. “

Tiêu Sở Uy cũng chỉ biết gật đầu và làm theo những gì y tá bảo.

Xong mọi thủ tục, anh chờ cô truyền nước, lâu lâu lại sờ trán cô, anh ngồi nhìn cô, có một cảm giác lạ lẫm.

Tiêu Sở Uy nhớ lại lần đầu gặp cô, là vào ngày đầu xuân tháng 3 ở sân sau trường, nơi đó khá vắng người qua lại, đặc biệt là có tảng cây bạch khá to. Anh đã thấy một cô gái ngồi dưới gốc cây đó mà ngủ một cách ngon lành, mặc cho gió thổi tung bay mái tóc, lượn lờ ảo diệu. Anh cũng đã thấy nụ cười của cô, nó toả nắng như có thể sưởi ấm những thứ đang đứng gần, một cảm giác lạ lẫm khiến anh nhìn đến say đắm. Nhưng khi anh định đến gọi cô dậy thì cô đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Hôm nay gặp cô ngồi dưới giảng đường, anh đã không giấu được sự tò mò mà gọi cô, anh muốn biết thêm về cô một chút nên đã để cô nói về nơi cô vừa rời đi, sau đó còn tìm hiểu thông tin của cô trong danh sách lớp nên mới biết rõ tên tuổi như vậy.

Sao bản thân lại kỳ lạ thế này.



Giữa đoạn suy nghĩ đó thì cô y tá vừa nãy lại đến và nói với Tiêu Sở Uy:

“Anh bạn, anh nên đi mua chút gì cho bạn gái ăn, sau khi tỉnh dậy cô ấy sẽ cần uống thuốc, nhưng không thể để bụng rỗng như vậy mà uống được.

Nghe xong Tiêu Sở Uy liền rời đi.”

Tiêu Sở Uy rời đi một lúc thì Thiên Manh tỉnh dậy, cô y tá kiểm tra cho cô, cô nhìn xung quanh, sau đó thì được y tá nói lại:

“Bạn trai em đã đi mua gì đó cho em ăn rồi, vừa đi thôi.”

Thiên Manh chỉ cười rồi ngồi dậy, cô chợt nghĩ, bạn trai, là Dục Minh sao, ai đã đưa mình đến đây, ai đã báo cho Dục Minh, anh ấy về rồi sao?

Một lúc sau, Tiêu Sở Uy quay lại, thấy cô đã tỉnh anh mở bát cháo còn nóng, anh mở ra để cháo bớt nóng hơn, trong lúc đó Thiên Manh nhìn Tiêu Sở Uy.

“Là thầy đã đưa em đến bệnh viện ạ?”

“Ùm. Tôi định về thì thấy em có vẻ không khỏe nên tôi đưa em đến đây, và hình như tôi đã quyết định đúng.”

Lần đầu tiên họ nói chuyện riêng cùng nhau, Thiên Manh không biết nói gì cả, chỉ đành cảm ơn rồi cả hai lại im lặng.

Tiêu Sở Uy định đưa bát cháo cho Thiên Manh, nhưng thấy tay cô đang truyền nước, thì anh đành đút cho cô ăn, dù không muốn nhưng Thiên Manh cũng không còn cách nào cả.

“Em đến đây một mình, không có người thân nào sao?”

Bỗng dưng Tiêu Sở Uy hỏi cô.

“À không, em có bạn, anh ấy cũng ở Hàng Châu, lát nữa em sẽ gọi cho anh ấy, nên thầy không cần ở đây cùng em tiếp đâu ạ, thật ngại quá, em đã phiền thầy nhiều như vậy.”

“Tôi không có ý bảo em phiền, chỉ là sau giờ học tôi không thấy ai đi cùng em, cũng không có cách nào liên lạc với người thân của em nên chỉ đành mang em đến đây, lúc nãy y tá có nhầm tôi là ban trai em, nên tôi muốn nói rõ một chút, sợ sẽ gây nhiều hiểu lầm.”

“Không sao ạ, em cảm ơn thầy, để thầy phải bận tâm rồi.”

Ăn xong, Tiêu Sở Uy cho Thiên Manh uống thuốc theo lời dặn của y tá, Thiên Manh cũng không gọi cho ai cả, vì Dục Minh vẫn chưa về lại Hàng Châu.

“Bạn em đang đến rồi, nên thầy có thể về nghỉ ngơi ạ, thật ngại quá hôm nay em làm phiền thầy nhiều rồi.”

Thiên Manh tìm lý do để không phải phiền đến Tiêu Sở Uy.

Tiêu Sở Uy đắn đo một lúc rồi lại lên tiếng:

“Tôi có thể chờ đến khi bạn em đến, sau đó đi vẫn không muộn, dù gì cũng chỉ mới 7 giờ tối.”

“Em bây giờ cũng đã ổn rồi, có y tá , bác sĩ và bạn em cũng sắp đến, thầy không cần ở đây cùng em đâu ạ, em sợ bạn em sẽ hiểu lầm.”

Tiêu Sở Uy đoán là cô đang khó xử, anh thấy Thiên Manh cứ nhìn vào điện thoại. Nhưng anh biết cứ nói qua lại như vầy không phải cách, nên anh đồng ý ra về để lại Thiên Manh một mình ngồi trên chiếc giường trắng.

Truyền hết chai nước thứ hai bác sĩ cho Thiên Manh ra về, cô tự mình làm thủ tục xuất viện, cũng một mình bắt xe về ký túc xá, nhưng không hề biết rằng Tiêu Sở Uy luôn âm thầm đi theo cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook