Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh
Chương 1: Durham Lạnh Lẽo
Xương Mặc
01/12/2024
Durham, Thành phố miền đông bắc nước Anh,
Giữ tháng 8 của năm nào đó,
Tô Thiên Manh đặt chân đến vùng đất xa lạ để hoàn thành chương trình Thạc Sỹ Quản Lý Giáo Dục.
Cô theo đuổi con đường giáo dục, vì cô tin bản thân có thể dùng tri thức mà thay nhân phẩm xấu xa của con người.
Durham lạnh thấu xương đặc biệt vào mùa đông thế này, Thiên Manh đã đến đây được hơn 3 tháng, thứ duy nhất cô quen biết chính là con đường đến lớp và cô bạn chung phòng ký túc xá.
“Cuối tuần này chúng ta sẽ có buổi tiệc với lớp khóa trên, cậu đi chứ Monika?”- Lucy hết sức mong đợi nhìn cô.
“À tớ không thích tiệc tùng lắm đâu!”- Thiên Manh khéo léo từ chối.
“Cơ hội đó, khoá trên toàn là trai đẹp, chúng ta có thể thưởng thức thử.”- Lucy không ngừng rủ rê.
“Vậy chúc cậu may mắn.”- Cô tỏ ý không muốn đi.
“Buổi tiệc bắt đầu lúc tám giờ tối, cậu có thể suy nghĩ…suy nghĩ đến việc tìm được một anh vừa mắt rồi tận hưởng một đêm nóng bỏng giữa mùa đông lạnh lẽo thế này thì…”
“Thôi tớ có việc phải đi đây, suy nghĩ nhé.”
Lucy rời đi với vẻ mặt vô cùng hớn hở chỉ còn mỗi Thiên Manh trong căn phòng, cô đang tìm việc .
“Cửa hàng bánh Johnson đang cần tuyển thu ngân, vị trí cũng gần đây, chỉ là…không quan tâm nữa đi đến đó đã.”- Thiên Manh gấp chiếc laptop lại rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Chủ cửa hàng bánh này là của một người Anh gốc Hoa mở, ông chấp nhận sinh viên quốc tế làm thêm vì ông ấy cũng từng là sinh viên theo học ở đây.
Có lẽ Thiên Manh nên cảm ơn hai đấng đã sinh ra cô, nhờ vào vẻ ngoài xinh đẹp như nữ thần, có chút dịu dàng pha cùng sự lãnh đạm trên khuôn mặt, khiến cô vô cùng đầy sức hút. Thiên Manh thường được nhiều sự để ý đến, thậm chí là những ưu ái đặc biệt, và bây giờ là ưu ái đó.
Quản lý cửa tiệm đã đồng ý ngay khi nhìn thấy cô.
“Ngày mai em có thể đến làm luôn không?”
“Ngày mai buổi chiều em đến được không ạ, sáng em có việc.”
“Được vậy hẹn gặp em vào chiều mai.”
Buổi phỏng vấn chưa đầy hai phút, Thiên Manh không tin được là cô đã có được việc một cách dễ dàng như vậy.
Mẹ mất khi mới mười chín tuổi, rồi ba cũng nhanh chóng tái hôn. Thiên Manh đã sớm phải tự lập để không cần nhờ đến nơi đầy sự ghê tởm đó.
Sau khi tốt nghiệp, Thiên Manh cũng nhận được học bổng du học Thạc sỹ toàn phần tại Anh, không cần do dự, cô đã đồng ý, ở đâu cũng được, rời đi là được.
Thiên Manh bước ra khỏi tiệm bánh, cô mỉm cười với bản thân rồi bước đi, đường phố Durham giờ đây đã được phủ dày bởi lớp tuyết, những dấu chân của cô cũng được in trên những nẻo đường cô bước qua.
Thiên Manh về lại căn phòng, cô mở bức ảnh chụp cùng Thái Lăng và Tú Hoan.
“Thật nhớ bọn họ.”- Cô tự nói
Không do dự Thiên Manh lấy điện thoại, rồi gọi cho Tú Hoan.
“Alo bạn yêu ơi…cậu ở đấy thế nào rồi?”- Vừa bắt máy Thiên Manh đã nghe đến giọng thanh thót của Tú Hoan.
“Vẫn ổn, chỉ là có chút nhớ các cậu.”
“Tớ cũng vậy, công việc ở đây chán chết đi được. Tớ phải nhanh chóng tìm thứ gì đó che lấp sự tẻ nhạt này.”
Tú Hoan bắt đầu than vãn.
“Tớ tin là cậu sẽ nhanh chóng hết buồn thôi, khi một anh đẹp trai xuất hiện.”
Thiên Manh quá hiểu cô rồi.
“Chính xác.”
Cuộc nói chuyện của họ luôn dài như vậy, có khi nói đến khi một trong cả hai ngủ quên hoặc thậm chí đến sáng họ mới nhận ra là cuộc gọi vẫn còn tiếp diễn.
Thiên Manh nhận việc vào chiều hôm sau, kinh nghiệm và ngôn ngữ của cô đã giúp cho Thiên Manh rất nhiều. Thiên Manh không mất nhiều thời gian để học việc.
Tối thứ bảy khi vừa về đến phòng, Thiên Manh đã bị Lucy kéo đi đến bữa tiệc mà cô đã đề cập trước đó, Thiên Manh đã rất mệt rồi nhưng vì sự đeo bám của Lucy mà cô không còn cách nào cả.
Cả hai đến bữa tiệc, bước vào hội trường là một không khí đông đúc bao trùm lấy họ. Thiên Manh có chút khó chịu, cô vốn không còn thích những bữa tiệc, những sự rộn ràng thế này.
Lucy nhanh chóng hoà vào sự nhộn nhịp đó mà quên mất cô đã đi cùng Thiên Manh. Cô đứng một góc, cầm lấy ly nước ép rồi nhìn theo quang cảnh trước mắt, giống như cô đang xem một bộ phim trực tiếp vậy.
“Chào em!”
Một nam nhân đi đến bên cạnh nói với cô.
“Chào anh!”
Cô cũng hững hờ đáp lại.
“Một mình sao?”
Anh có vẻ tò mò nhìn cô.
“Không, tôi đi cùng bạn.”
Cô cũng không quên giữ khoảng cách với anh ta.
“Năm nhất à, tôi chưa từng thấy em.”
Anh ta cố gắng nói chuyện với cô.
“Ùm.”
Cô cũng không thiết tha trả lời.
“ Anh là Dục Minh, đang năm cuối hệ Thạc, còn em cô gái xinh đẹp, anh có thể biết tên em không?”
“ Monika.”
“Tên phù hợp với em đấy.”
Thiên Manh không trả lời anh ta nữa mà cứ thế lạnh lùng rời đi.
Cô rời khỏi nơi ồn ào đó, chầm chậm lết thân xác mệt mỏi quay về phòng.
Thiên Manh sẽ bắt đầu học kỳ mới vào tháng 1, nên cô tranh thủ một tháng được nghỉ mà miệt mài làm thêm. Quản lý của hàng không có gì có thể phàn nàn về cô cả, ngoài việc cô được tán tỉnh hơi nhiều, đôi lúc ảnh hưởng đến công việc.
Sau bữa tiệc hôm qua, Lucy cứ phàn nàn vì cô bỏ về trước.
Sáng nay trước khi rời khỏi nhà cô vẫn thấy Lucy còn ngủ như chết vì đến tận 3 giờ sáng mới về.
Thiên Manh vẫn đi làm như thường lệ chỉ là hôm nay cô gặp vị khách mà cô không ngờ đến.
“Chào em, chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ?”
“Chào quý khách, anh muốn dùng gì?”
Thiên Manh né tránh câu nói của vị khách kia.
“Một Pain de Campagne và một cappuccino.”
Vị khách không do dự nhìn cô nói.
“Của quý khách là 15.2 pounds, cảm ơn.”
Cô nhìn vị khách kia nói không một câu thừa.
“ Cứ giữ tiền thừa.”
Vị khách kia vẫn nhìn cô cười nói.
Mặc dù Thiên Manh gặp không ít sự tán tỉnh và đùa cợt như vậy, nhưng cô luôn lơ đi chúng, cô tin rằng khi không quan tâm thì họ cũng sẽ mất hứng mà rời đi.
“Cảm ơn quý khách, đây là hoá đơn, anh sang quầy bên kia nhận bánh và nước uống.” Cô không quên mỉm cười lịch sự với vị khách kia.
Sự lạnh lùng và bình tĩnh của Thiên Manh khiến Dục Minh có chút thích thú. Anh chọn một chiếc bàn gần đó rồi ngồi hướng về phía cô.
Đến tận tối, không biết anh đã order bao nhiêu chiếc bánh và bao nhiêu cốc cafe chỉ để đợi cô tan làm.
“Kỳ nghỉ mà em dành hết thời gian ở đây à, không hẹn hò sao?”
Thiên Manh vừa bước đi khỏi tiệm bánh được một lúc thì Dục Minh cũng chạy theo cô mà nói.
“Hình như tôi không có nghĩa vụ để nói cho anh biết nhỉ?”
Cô trả lời nhưng vẫn không quên bước tiếp.
“Lúc nãy ở quầy thu ngân, trông em đáng yêu hơn.”
Anh vẫn bám theo cô.
“Hiện Tại hết giờ làm việc rồi, tôi không cần phải lịch sự với anh nữa nhỉ?”
Cô bỗng dưng đứng lại nhìn thẳng vào anh nói.
Ánh mắt của cô khiến Dục Minh có chút ngây người.
“Chúng ta có thể làm bạn được không?”
Anh đổi giọng nói với cô.
“Tôi có đủ bạn rồi.”
Cô quay người tiếp tục bước chân của mình về phía trước.
“Vậy thì làm bạn trai cũng không tệ.”
Anh lại đùa với cô.
Lần này Thiên Manh không để ý đến anh ta mà cứ đi thẳng về ký túc xá.
Dục Minh cũng đi theo cô, anh không cố bắt chuyện với cô nữa, mà đi theo sau bóng lưng gầy trước mắt.
Những ngày tiếp theo của Thiên Manh ở tiệm bánh Johnson cô luôn phải phục vụ một vị khách cô không hề mong muốn.
Dục Minh luôn đến đó khi cô bắt đầu làm việc cho đến khi cô tan làm.
Anh cũng giúp cô cắt đuôi được không ít sự quấy nhiễu.
Thiên Manh không cảm ơn anh ta, vì chính anh ta mới là sự quấy nhiễu lớn nhất của cô.
Thiên Manh bắt đầu đi học lại vào giữa tháng 1, đó cũng là lúc cô gặp Dục Minh nhiều hơn vì họ học cùng trường, chỉ là khác khoa.
Dục Minh thường lượn lờ qua những tiết học cô tham gia, Thiên Manh cũng chẳng rõ tại sao anh ta lại có lịch học của cô.
Nhưng chính vì thế Thiên Manh cũng nhận ra, Dục Minh học rất tốt, kiến thức của anh rộng hơn cô rất nhiều khách hẳn vẻ ngoài của anh, anh tự tin hơn cô, thậm chí là tính cách của Dục Minh có phần khiến Thiên Manh suy nghĩ lại. Khuôn mặt sắc sảo với đường nét hài hoà, dáng người chuẩn chỉnh, anh cũng thu hút không biết bao nhiêu cô gái xung quanh.
Anh cố ý đến gặp cô nhưng bảo là tình cờ, rồi cố ý giúp cô nhưng bảo là tiện tay. Sự đeo bám của Dục Minh hơn 2 tháng cuối cùng anh cũng thành công cưa đổ Thiên Manh.
Thiên Manh không hiểu được sao bản thân lại chấp nhận tình cảm của Dục Minh, có thể là thế giới của anh khác cô, khiến cô muốn đi đến mà từ bỏ thể giới u tối của mình, cũng có thể cô muốn thử đặt một ai đó vào tim, nhưng tất cả chỉ là cô nghĩ như vậy.
Mùa xuân năm đó, cô có người bên cạnh. Dục Minh cũng rất trân trọng Thiên Manh, chỉ là sự kiêu hãnh của cô vẫn còn đó, khiến Dục Minh vẫn khó hiểu mà muốn gần cô hơn.
Rồi họ hờ hững cùng nhau đi hết những năm tiếp theo…
Cả hai chính thức tốt nghiệp ở Đại Học Durham sau hơn hai năm nỗ lực. Dục Minh cuối cùng cũng quyết định quay về Trung Quốc sau nhiều năm xa nhà, còn Thiên Manh quyết định xin học bổng đến Trung Quốc lấy thêm bằng Thạc sĩ Giáo Dục Hán Ngữ, đến một vùng đất mới, tiếp tục một ngôn ngữ mới thay vì quay về nước.
Cũng tốt, không cần quay về nơi đầy đau buồn đó nữa, dù gì cũng đã ở bên cạnh Dục Minh, thôi thì cùng anh về lại nơi anh sinh ra, cố gắng trân trọng đoạn tình cảm này.
Thiên Manh rất nhanh cũng nhận được học bổng Chính Phủ Trung Quốc. Dục Minh không đợi cô mà về nước trước, còn cô đến tận sau tết nguyên đán, mới có thể đến gặp Dục Minh, do có quá nhiều thủ tục cần phải chuẩn bị.
Giữ tháng 8 của năm nào đó,
Tô Thiên Manh đặt chân đến vùng đất xa lạ để hoàn thành chương trình Thạc Sỹ Quản Lý Giáo Dục.
Cô theo đuổi con đường giáo dục, vì cô tin bản thân có thể dùng tri thức mà thay nhân phẩm xấu xa của con người.
Durham lạnh thấu xương đặc biệt vào mùa đông thế này, Thiên Manh đã đến đây được hơn 3 tháng, thứ duy nhất cô quen biết chính là con đường đến lớp và cô bạn chung phòng ký túc xá.
“Cuối tuần này chúng ta sẽ có buổi tiệc với lớp khóa trên, cậu đi chứ Monika?”- Lucy hết sức mong đợi nhìn cô.
“À tớ không thích tiệc tùng lắm đâu!”- Thiên Manh khéo léo từ chối.
“Cơ hội đó, khoá trên toàn là trai đẹp, chúng ta có thể thưởng thức thử.”- Lucy không ngừng rủ rê.
“Vậy chúc cậu may mắn.”- Cô tỏ ý không muốn đi.
“Buổi tiệc bắt đầu lúc tám giờ tối, cậu có thể suy nghĩ…suy nghĩ đến việc tìm được một anh vừa mắt rồi tận hưởng một đêm nóng bỏng giữa mùa đông lạnh lẽo thế này thì…”
“Thôi tớ có việc phải đi đây, suy nghĩ nhé.”
Lucy rời đi với vẻ mặt vô cùng hớn hở chỉ còn mỗi Thiên Manh trong căn phòng, cô đang tìm việc .
“Cửa hàng bánh Johnson đang cần tuyển thu ngân, vị trí cũng gần đây, chỉ là…không quan tâm nữa đi đến đó đã.”- Thiên Manh gấp chiếc laptop lại rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Chủ cửa hàng bánh này là của một người Anh gốc Hoa mở, ông chấp nhận sinh viên quốc tế làm thêm vì ông ấy cũng từng là sinh viên theo học ở đây.
Có lẽ Thiên Manh nên cảm ơn hai đấng đã sinh ra cô, nhờ vào vẻ ngoài xinh đẹp như nữ thần, có chút dịu dàng pha cùng sự lãnh đạm trên khuôn mặt, khiến cô vô cùng đầy sức hút. Thiên Manh thường được nhiều sự để ý đến, thậm chí là những ưu ái đặc biệt, và bây giờ là ưu ái đó.
Quản lý cửa tiệm đã đồng ý ngay khi nhìn thấy cô.
“Ngày mai em có thể đến làm luôn không?”
“Ngày mai buổi chiều em đến được không ạ, sáng em có việc.”
“Được vậy hẹn gặp em vào chiều mai.”
Buổi phỏng vấn chưa đầy hai phút, Thiên Manh không tin được là cô đã có được việc một cách dễ dàng như vậy.
Mẹ mất khi mới mười chín tuổi, rồi ba cũng nhanh chóng tái hôn. Thiên Manh đã sớm phải tự lập để không cần nhờ đến nơi đầy sự ghê tởm đó.
Sau khi tốt nghiệp, Thiên Manh cũng nhận được học bổng du học Thạc sỹ toàn phần tại Anh, không cần do dự, cô đã đồng ý, ở đâu cũng được, rời đi là được.
Thiên Manh bước ra khỏi tiệm bánh, cô mỉm cười với bản thân rồi bước đi, đường phố Durham giờ đây đã được phủ dày bởi lớp tuyết, những dấu chân của cô cũng được in trên những nẻo đường cô bước qua.
Thiên Manh về lại căn phòng, cô mở bức ảnh chụp cùng Thái Lăng và Tú Hoan.
“Thật nhớ bọn họ.”- Cô tự nói
Không do dự Thiên Manh lấy điện thoại, rồi gọi cho Tú Hoan.
“Alo bạn yêu ơi…cậu ở đấy thế nào rồi?”- Vừa bắt máy Thiên Manh đã nghe đến giọng thanh thót của Tú Hoan.
“Vẫn ổn, chỉ là có chút nhớ các cậu.”
“Tớ cũng vậy, công việc ở đây chán chết đi được. Tớ phải nhanh chóng tìm thứ gì đó che lấp sự tẻ nhạt này.”
Tú Hoan bắt đầu than vãn.
“Tớ tin là cậu sẽ nhanh chóng hết buồn thôi, khi một anh đẹp trai xuất hiện.”
Thiên Manh quá hiểu cô rồi.
“Chính xác.”
Cuộc nói chuyện của họ luôn dài như vậy, có khi nói đến khi một trong cả hai ngủ quên hoặc thậm chí đến sáng họ mới nhận ra là cuộc gọi vẫn còn tiếp diễn.
Thiên Manh nhận việc vào chiều hôm sau, kinh nghiệm và ngôn ngữ của cô đã giúp cho Thiên Manh rất nhiều. Thiên Manh không mất nhiều thời gian để học việc.
Tối thứ bảy khi vừa về đến phòng, Thiên Manh đã bị Lucy kéo đi đến bữa tiệc mà cô đã đề cập trước đó, Thiên Manh đã rất mệt rồi nhưng vì sự đeo bám của Lucy mà cô không còn cách nào cả.
Cả hai đến bữa tiệc, bước vào hội trường là một không khí đông đúc bao trùm lấy họ. Thiên Manh có chút khó chịu, cô vốn không còn thích những bữa tiệc, những sự rộn ràng thế này.
Lucy nhanh chóng hoà vào sự nhộn nhịp đó mà quên mất cô đã đi cùng Thiên Manh. Cô đứng một góc, cầm lấy ly nước ép rồi nhìn theo quang cảnh trước mắt, giống như cô đang xem một bộ phim trực tiếp vậy.
“Chào em!”
Một nam nhân đi đến bên cạnh nói với cô.
“Chào anh!”
Cô cũng hững hờ đáp lại.
“Một mình sao?”
Anh có vẻ tò mò nhìn cô.
“Không, tôi đi cùng bạn.”
Cô cũng không quên giữ khoảng cách với anh ta.
“Năm nhất à, tôi chưa từng thấy em.”
Anh ta cố gắng nói chuyện với cô.
“Ùm.”
Cô cũng không thiết tha trả lời.
“ Anh là Dục Minh, đang năm cuối hệ Thạc, còn em cô gái xinh đẹp, anh có thể biết tên em không?”
“ Monika.”
“Tên phù hợp với em đấy.”
Thiên Manh không trả lời anh ta nữa mà cứ thế lạnh lùng rời đi.
Cô rời khỏi nơi ồn ào đó, chầm chậm lết thân xác mệt mỏi quay về phòng.
Thiên Manh sẽ bắt đầu học kỳ mới vào tháng 1, nên cô tranh thủ một tháng được nghỉ mà miệt mài làm thêm. Quản lý của hàng không có gì có thể phàn nàn về cô cả, ngoài việc cô được tán tỉnh hơi nhiều, đôi lúc ảnh hưởng đến công việc.
Sau bữa tiệc hôm qua, Lucy cứ phàn nàn vì cô bỏ về trước.
Sáng nay trước khi rời khỏi nhà cô vẫn thấy Lucy còn ngủ như chết vì đến tận 3 giờ sáng mới về.
Thiên Manh vẫn đi làm như thường lệ chỉ là hôm nay cô gặp vị khách mà cô không ngờ đến.
“Chào em, chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ?”
“Chào quý khách, anh muốn dùng gì?”
Thiên Manh né tránh câu nói của vị khách kia.
“Một Pain de Campagne và một cappuccino.”
Vị khách không do dự nhìn cô nói.
“Của quý khách là 15.2 pounds, cảm ơn.”
Cô nhìn vị khách kia nói không một câu thừa.
“ Cứ giữ tiền thừa.”
Vị khách kia vẫn nhìn cô cười nói.
Mặc dù Thiên Manh gặp không ít sự tán tỉnh và đùa cợt như vậy, nhưng cô luôn lơ đi chúng, cô tin rằng khi không quan tâm thì họ cũng sẽ mất hứng mà rời đi.
“Cảm ơn quý khách, đây là hoá đơn, anh sang quầy bên kia nhận bánh và nước uống.” Cô không quên mỉm cười lịch sự với vị khách kia.
Sự lạnh lùng và bình tĩnh của Thiên Manh khiến Dục Minh có chút thích thú. Anh chọn một chiếc bàn gần đó rồi ngồi hướng về phía cô.
Đến tận tối, không biết anh đã order bao nhiêu chiếc bánh và bao nhiêu cốc cafe chỉ để đợi cô tan làm.
“Kỳ nghỉ mà em dành hết thời gian ở đây à, không hẹn hò sao?”
Thiên Manh vừa bước đi khỏi tiệm bánh được một lúc thì Dục Minh cũng chạy theo cô mà nói.
“Hình như tôi không có nghĩa vụ để nói cho anh biết nhỉ?”
Cô trả lời nhưng vẫn không quên bước tiếp.
“Lúc nãy ở quầy thu ngân, trông em đáng yêu hơn.”
Anh vẫn bám theo cô.
“Hiện Tại hết giờ làm việc rồi, tôi không cần phải lịch sự với anh nữa nhỉ?”
Cô bỗng dưng đứng lại nhìn thẳng vào anh nói.
Ánh mắt của cô khiến Dục Minh có chút ngây người.
“Chúng ta có thể làm bạn được không?”
Anh đổi giọng nói với cô.
“Tôi có đủ bạn rồi.”
Cô quay người tiếp tục bước chân của mình về phía trước.
“Vậy thì làm bạn trai cũng không tệ.”
Anh lại đùa với cô.
Lần này Thiên Manh không để ý đến anh ta mà cứ đi thẳng về ký túc xá.
Dục Minh cũng đi theo cô, anh không cố bắt chuyện với cô nữa, mà đi theo sau bóng lưng gầy trước mắt.
Những ngày tiếp theo của Thiên Manh ở tiệm bánh Johnson cô luôn phải phục vụ một vị khách cô không hề mong muốn.
Dục Minh luôn đến đó khi cô bắt đầu làm việc cho đến khi cô tan làm.
Anh cũng giúp cô cắt đuôi được không ít sự quấy nhiễu.
Thiên Manh không cảm ơn anh ta, vì chính anh ta mới là sự quấy nhiễu lớn nhất của cô.
Thiên Manh bắt đầu đi học lại vào giữa tháng 1, đó cũng là lúc cô gặp Dục Minh nhiều hơn vì họ học cùng trường, chỉ là khác khoa.
Dục Minh thường lượn lờ qua những tiết học cô tham gia, Thiên Manh cũng chẳng rõ tại sao anh ta lại có lịch học của cô.
Nhưng chính vì thế Thiên Manh cũng nhận ra, Dục Minh học rất tốt, kiến thức của anh rộng hơn cô rất nhiều khách hẳn vẻ ngoài của anh, anh tự tin hơn cô, thậm chí là tính cách của Dục Minh có phần khiến Thiên Manh suy nghĩ lại. Khuôn mặt sắc sảo với đường nét hài hoà, dáng người chuẩn chỉnh, anh cũng thu hút không biết bao nhiêu cô gái xung quanh.
Anh cố ý đến gặp cô nhưng bảo là tình cờ, rồi cố ý giúp cô nhưng bảo là tiện tay. Sự đeo bám của Dục Minh hơn 2 tháng cuối cùng anh cũng thành công cưa đổ Thiên Manh.
Thiên Manh không hiểu được sao bản thân lại chấp nhận tình cảm của Dục Minh, có thể là thế giới của anh khác cô, khiến cô muốn đi đến mà từ bỏ thể giới u tối của mình, cũng có thể cô muốn thử đặt một ai đó vào tim, nhưng tất cả chỉ là cô nghĩ như vậy.
Mùa xuân năm đó, cô có người bên cạnh. Dục Minh cũng rất trân trọng Thiên Manh, chỉ là sự kiêu hãnh của cô vẫn còn đó, khiến Dục Minh vẫn khó hiểu mà muốn gần cô hơn.
Rồi họ hờ hững cùng nhau đi hết những năm tiếp theo…
Cả hai chính thức tốt nghiệp ở Đại Học Durham sau hơn hai năm nỗ lực. Dục Minh cuối cùng cũng quyết định quay về Trung Quốc sau nhiều năm xa nhà, còn Thiên Manh quyết định xin học bổng đến Trung Quốc lấy thêm bằng Thạc sĩ Giáo Dục Hán Ngữ, đến một vùng đất mới, tiếp tục một ngôn ngữ mới thay vì quay về nước.
Cũng tốt, không cần quay về nơi đầy đau buồn đó nữa, dù gì cũng đã ở bên cạnh Dục Minh, thôi thì cùng anh về lại nơi anh sinh ra, cố gắng trân trọng đoạn tình cảm này.
Thiên Manh rất nhanh cũng nhận được học bổng Chính Phủ Trung Quốc. Dục Minh không đợi cô mà về nước trước, còn cô đến tận sau tết nguyên đán, mới có thể đến gặp Dục Minh, do có quá nhiều thủ tục cần phải chuẩn bị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.