Chương 2
Mạc Phùng Quân
28/10/2022
Trong sân vận động, lầu hai chật ních khán giả, tầm nhìn rộng rãi.
Sau khi kết thúc hiệp một cuộc thi đấu bóng rổ, trong giờ giải lao, một nhóm nữ sinh trang điểm tinh sảo chạy chậm vào sân, mặc áo trắng chữ T bó sát người cùng chân váy đỏ cam ấm áp đặc biệt bắt mắt.
Sau khi các nữ sinh đứng vào đội hình, một đội cổ động viên khác cũng chạy chậm vào sân, hai màu cam và xanh lam tách biệt rõ ràng, trên mặt cười ngọt ngào, ánh mắt lại đối chọi gay gắt.
Đội trưởng đội cổ động khoa máy tính thấy khoa luật thay đổi đội trưởng, sửng sốt giây lát.
Thanh niên đứng ngoài sân bóng rổ cũng thất thần, ánh mắt hắn chăm chú nhìn nữ sinh trong sân, nhớ tới một thoáng kinh hồng* kia, yết hầu thắt lại, ngơ ngẩn mà nhìn, không dám chớp mắt.
(*: dù chỉ một thoáng nhìn, nhưng lại để người ta nhớ mãi không quên.)
Thanh niên lẩm bẩm một mình: "Thì ra... Nàng ấy cắt tóc."
Khó trách hắn tìm trong trường học lâu như vậy cũng không tìm thấy nàng.
Cô gái đứng ở C vị có vóc dáng rất cao, tóc thắt bím, buộc mấy sợi dây nhỏ đầy màu sắc, trang điểm nhẹ nhàng, kiều diễm như là hoa đào nở rộ ngày xuân, điểm tô trên cành, thu hút người đến hái xuống.
Áo trắng chữ T bó sát người, váy ngắn cùng tất trắng tôn lên dáng người duyên dáng, áo cạp cao để lộ cơ múi nông sâu, gợi cảm lại mê người.
Âm nhạc vang lên, nàng vẫy tay cầm bông tua, đôi tay giao nhau trên đỉnh đầu, nở nụ cười tự tin. Theo tiếng nhạc, mỗi động tác của nàng đều mang theo một loại mỹ cảm trong nhu có cương trong cương có nhu, nụ cười trên mặt thu lại hoặc lộ ra, rất có sức cuốn.
Một động tác xoạc xinh đẹp, tiếp đó là động tác nhào lộn, động tác nhấc bổng khiến khán giả ở lầu hai hò reo vỗ tay hoan hô không ngừng, âm nhạc yếu dần, các cô gái lại thay đổi đội hình, cánh tay để phía trước ngực, một tay khác cầm bông tua giơ cao lên, chuyền hai vòng trên không, cong bả vai về phía trước, bước chân cũng thay đổi theo động tác, cúi người chào, hoàn thành động tác ending.
Sau đó, âm nhạc của khoa máy tính vang lên, nhưng Thương Chiếu không có tâm tình nhìn những người khác, chỉ chăm chú nhìn cô gái rời sân, thấy nhóm nữ sinh đi đến khán phòng cạnh sân bóng rổ, ngồi xuống.
Ngồi cách hắn không xa.
Người nào đó trong đội bóng rổ đang xem cổ vũ nói: "Cô gái thay vị trí của Tưởng Tích đẹp quá đi, khoa của chúng ta từ khi nào có em gái xinh như vậy?"
"Tưởng Tích bị sao vậy, trận chung kết cũng không tới nhảy?"
"Hình như là hôm trước ăn lẩu, bị viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật."
"Em gái đứng đầu đội cổ vũ học khoa chúng ta à? Lớp nào? Tớ chưa gặp bao giờ."
"Em gái khoa chúng ta nhiều như vậy, cậu chưa thấy qua là bình thường."
"Lát nữa tớ qua xin WeChat, hì hì."
Thương Chiếu nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên mở miệng nói: "Tớ từng gặp rồi."
Có người đầu óc hoạt động rất nhanh, thấy Thương Chiếu vẫn nhìn đội cổ động, lại nhớ tới khi Thương Chiếu từ chối lời tỏ tình của Tưởng Tích nói rằng đã có người mình thích, đột nhiên cảm thấy mình đã nhận ra chân tướng: "Đội trưởng, đó là.... nữ thần của cậu?"
Thương Chiếu hơi đỏ mặt, gật đầu.
Mọi người cười hì hì, tinh thần chiến đấu phút chốc tăng cao: "Nghe thấy gì chưa, hiệp hai phải chơi thật tốt, đừng làm mất mặt đội trưởng."
"Đánh bại khoa máy tính."
"Mục tiêu của chúng ta là ──── quán quân!"
Ninh Côi ngồi ở khán phòng vặn chai nước khoáng lên uống một hớp, hơi ngửa đầu lên, hầu kết chuyển động theo động tác nuốt xuống.
Lê Tiên Tiên ngồi bên cạnh hỏi cậu: "Ninh Côi, liên hoan buổi tối cậu đi không?"
"Không đi." Ninh Côi nói, "Tớ xem xong thi đấu liền đi."
Thực ra Ninh Côi không hiểu về bóng rổ lắm, nhưng điều đó không trở ngại cậu xem nam nhân chơi bóng.
Rốt cuộc, đội bóng rổ khoa máy tính còn có top 1 nhan sắc của trường Hạ Tinh Châm, khán phòng bên cạnh còn có bạn trai ánh sáng của đại nhân vật tới xem Lâm Vấn Kinh, trận bóng này không xem không phải gay.
Nửa trận đầu Ninh Côi cơ hồ đều xem Hạ Tinh Châm, nửa trận sau mới chú ý tới Thương Chiếu.
Thanh niên cao lớn vóc người rắn rỏi ném một quả bóng ba điểm, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cậu, cười như một con cún lớn vừa cắn bóng quay về chờ khen ngợi.
Ninh Côi bắt gặp tầm mắt của hắn, trong lòng như bị đụng phải, có một loại cảm giác không nói lên lời.
Người này, đang nhìn cậu?
Bởi vì Tưởng Tích, thành viên đội cổ vũ không ai không biết Thương Chiếu, tuy rằng nhan sắc bình thường, thành tích bình thường, nhưng một nam nhân cao 190cm ở trên sân bóng đổ mồ hôi vẫn rất đẹp trai ấm áp.
Ninh Côi chớp chớp mắt, cười với hắn.
Tai Thương Chiếu thoáng chốc đỏ lên, chạy về sân bóng, chạy được hai bước mới nhận ra là sân của đối phương, lại xoay người chạy về tiến hành phòng thủ.
Khoa luật trong hiệp hai tiến công mạnh mẽ, khoa máy tính thi đấu tương đối ổn định, cuối cùng khoa luật thắng hiểm khoa máy tính ba điểm. Tiếng còi thông báo thi đấu kết thúc, phần còn lại là trao giải, chụp ảnh chung và mấy hoạt động linh tinh khác, Ninh Côi không có hứng thú, chào Lê Tiên Tiên rồi rời đi.
Thương Chiếu quay đầu lại, không nhìn thấy Ninh Côi đâu cả, lập tức luống cuống, giải cũng không thèm nhận, tùy tiện tìm một người trong đội cổ vũ hỏi: "Nữ sinh nhảy C vị đâu rồi?"
"Nữ sinh?" Lê Tiên Tiên cổ quái nhìn hắn, "Cậu tìm Ninh Côi?"
"Ninh Côi vừa mới đi rồi."
"Nàng ấy tên Ninh Côi?" Thương Chiếu vội vàng hỏi, "Ban mấy?"
"Ban ba."
Thương Chiếu vội vàng nói cảm ơn, chạy nhanh ra ngoài.
Sân vận động của đại học C rất rộng, sân bóng rổ và bể bơi được ngăn cách bởi phòng tắm, phòng thay quần áo và nhà vệ sinh, hành lang dài trống trải, không một bóng người.
Thương Chiếu chạy ra ngoài sân vận động cũng không thấy được bóng dáng của Ninh Côi, mặt trời buổi chiều nắng nóng, Thương Chiếu đứng dưới nắng, mồ hôi lăn dài trên trán.
Hắn thất hồn lạc phách xoay người, lơ đãng nhìn qua, thấy rõ mặt người tới, đôi mắt tức khắc sáng lên.
"Ninh Côi."
Ninh Côi vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh, mở WeChat nhấp vào cuộc trò chuyện với Lê Tiêm Tiêm, tự hỏi vì sao cậu vừa mới đi Lê Tiên Tiên đã gửi tin nhắn cho cậu, đọc lướt qua tin nhắn, rảo bước ra ngoài sân vận động, giương mắt nhìn Thương Chiếu, có chút ngạc nhiên, lại có chút nghi hoặc mà "Hả?" một tiếng.
"Ninh Côi." Thương Chiếu khẩn trương liếm môi, "Tôi, tôi tên Thương Chiếu."
Ninh Côi cười cười: "Tôi biết."
"Tôi." Thương Chiếu tim đập như trống, nhịp tim dường như át đi giọng của Ninh Côi, hắn không nghe rõ cậu nói gì, chỉ lấy hết can đảm mà nói, "Tôi thích cậu."
Ánh mắt trời xuyên qua đại sảnh tạo nên một mảng sáng tối, dừng trên khuôn mặt phiếm hồng của thanh niên, chiếu lên đôi mắt rực rỡ lấp lánh của hắn.
Ninh Côi nhớ đến tin nhắn của Lê Tiên Tiên "Thương Chiếu tìm cậu, hình như nhầm cậu thành nữ sinh", cậu phản ứng nhanh chóng, đội mũ lưỡi trai lên, đè bím tóc bắt mắt xuống, đến gần, dừng trước mặt Thương Chiếu.
"Thích tôi?" Ninh Côi nhìn phía dưới của hắn, "Cậu tin không, tôi móc ra còn to hơn cậu?"
Hương hoa hồng nhàn nhạt lan toả trong không khí, đến khi Thương Chiếu lấy lại tinh thần, Ninh Côi đã đi xa.
Trái tim của hắn, cũng theo cậu ấy đi xa rồi.
Sau khi kết thúc hiệp một cuộc thi đấu bóng rổ, trong giờ giải lao, một nhóm nữ sinh trang điểm tinh sảo chạy chậm vào sân, mặc áo trắng chữ T bó sát người cùng chân váy đỏ cam ấm áp đặc biệt bắt mắt.
Sau khi các nữ sinh đứng vào đội hình, một đội cổ động viên khác cũng chạy chậm vào sân, hai màu cam và xanh lam tách biệt rõ ràng, trên mặt cười ngọt ngào, ánh mắt lại đối chọi gay gắt.
Đội trưởng đội cổ động khoa máy tính thấy khoa luật thay đổi đội trưởng, sửng sốt giây lát.
Thanh niên đứng ngoài sân bóng rổ cũng thất thần, ánh mắt hắn chăm chú nhìn nữ sinh trong sân, nhớ tới một thoáng kinh hồng* kia, yết hầu thắt lại, ngơ ngẩn mà nhìn, không dám chớp mắt.
(*: dù chỉ một thoáng nhìn, nhưng lại để người ta nhớ mãi không quên.)
Thanh niên lẩm bẩm một mình: "Thì ra... Nàng ấy cắt tóc."
Khó trách hắn tìm trong trường học lâu như vậy cũng không tìm thấy nàng.
Cô gái đứng ở C vị có vóc dáng rất cao, tóc thắt bím, buộc mấy sợi dây nhỏ đầy màu sắc, trang điểm nhẹ nhàng, kiều diễm như là hoa đào nở rộ ngày xuân, điểm tô trên cành, thu hút người đến hái xuống.
Áo trắng chữ T bó sát người, váy ngắn cùng tất trắng tôn lên dáng người duyên dáng, áo cạp cao để lộ cơ múi nông sâu, gợi cảm lại mê người.
Âm nhạc vang lên, nàng vẫy tay cầm bông tua, đôi tay giao nhau trên đỉnh đầu, nở nụ cười tự tin. Theo tiếng nhạc, mỗi động tác của nàng đều mang theo một loại mỹ cảm trong nhu có cương trong cương có nhu, nụ cười trên mặt thu lại hoặc lộ ra, rất có sức cuốn.
Một động tác xoạc xinh đẹp, tiếp đó là động tác nhào lộn, động tác nhấc bổng khiến khán giả ở lầu hai hò reo vỗ tay hoan hô không ngừng, âm nhạc yếu dần, các cô gái lại thay đổi đội hình, cánh tay để phía trước ngực, một tay khác cầm bông tua giơ cao lên, chuyền hai vòng trên không, cong bả vai về phía trước, bước chân cũng thay đổi theo động tác, cúi người chào, hoàn thành động tác ending.
Sau đó, âm nhạc của khoa máy tính vang lên, nhưng Thương Chiếu không có tâm tình nhìn những người khác, chỉ chăm chú nhìn cô gái rời sân, thấy nhóm nữ sinh đi đến khán phòng cạnh sân bóng rổ, ngồi xuống.
Ngồi cách hắn không xa.
Người nào đó trong đội bóng rổ đang xem cổ vũ nói: "Cô gái thay vị trí của Tưởng Tích đẹp quá đi, khoa của chúng ta từ khi nào có em gái xinh như vậy?"
"Tưởng Tích bị sao vậy, trận chung kết cũng không tới nhảy?"
"Hình như là hôm trước ăn lẩu, bị viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật."
"Em gái đứng đầu đội cổ vũ học khoa chúng ta à? Lớp nào? Tớ chưa gặp bao giờ."
"Em gái khoa chúng ta nhiều như vậy, cậu chưa thấy qua là bình thường."
"Lát nữa tớ qua xin WeChat, hì hì."
Thương Chiếu nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên mở miệng nói: "Tớ từng gặp rồi."
Có người đầu óc hoạt động rất nhanh, thấy Thương Chiếu vẫn nhìn đội cổ động, lại nhớ tới khi Thương Chiếu từ chối lời tỏ tình của Tưởng Tích nói rằng đã có người mình thích, đột nhiên cảm thấy mình đã nhận ra chân tướng: "Đội trưởng, đó là.... nữ thần của cậu?"
Thương Chiếu hơi đỏ mặt, gật đầu.
Mọi người cười hì hì, tinh thần chiến đấu phút chốc tăng cao: "Nghe thấy gì chưa, hiệp hai phải chơi thật tốt, đừng làm mất mặt đội trưởng."
"Đánh bại khoa máy tính."
"Mục tiêu của chúng ta là ──── quán quân!"
Ninh Côi ngồi ở khán phòng vặn chai nước khoáng lên uống một hớp, hơi ngửa đầu lên, hầu kết chuyển động theo động tác nuốt xuống.
Lê Tiên Tiên ngồi bên cạnh hỏi cậu: "Ninh Côi, liên hoan buổi tối cậu đi không?"
"Không đi." Ninh Côi nói, "Tớ xem xong thi đấu liền đi."
Thực ra Ninh Côi không hiểu về bóng rổ lắm, nhưng điều đó không trở ngại cậu xem nam nhân chơi bóng.
Rốt cuộc, đội bóng rổ khoa máy tính còn có top 1 nhan sắc của trường Hạ Tinh Châm, khán phòng bên cạnh còn có bạn trai ánh sáng của đại nhân vật tới xem Lâm Vấn Kinh, trận bóng này không xem không phải gay.
Nửa trận đầu Ninh Côi cơ hồ đều xem Hạ Tinh Châm, nửa trận sau mới chú ý tới Thương Chiếu.
Thanh niên cao lớn vóc người rắn rỏi ném một quả bóng ba điểm, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cậu, cười như một con cún lớn vừa cắn bóng quay về chờ khen ngợi.
Ninh Côi bắt gặp tầm mắt của hắn, trong lòng như bị đụng phải, có một loại cảm giác không nói lên lời.
Người này, đang nhìn cậu?
Bởi vì Tưởng Tích, thành viên đội cổ vũ không ai không biết Thương Chiếu, tuy rằng nhan sắc bình thường, thành tích bình thường, nhưng một nam nhân cao 190cm ở trên sân bóng đổ mồ hôi vẫn rất đẹp trai ấm áp.
Ninh Côi chớp chớp mắt, cười với hắn.
Tai Thương Chiếu thoáng chốc đỏ lên, chạy về sân bóng, chạy được hai bước mới nhận ra là sân của đối phương, lại xoay người chạy về tiến hành phòng thủ.
Khoa luật trong hiệp hai tiến công mạnh mẽ, khoa máy tính thi đấu tương đối ổn định, cuối cùng khoa luật thắng hiểm khoa máy tính ba điểm. Tiếng còi thông báo thi đấu kết thúc, phần còn lại là trao giải, chụp ảnh chung và mấy hoạt động linh tinh khác, Ninh Côi không có hứng thú, chào Lê Tiên Tiên rồi rời đi.
Thương Chiếu quay đầu lại, không nhìn thấy Ninh Côi đâu cả, lập tức luống cuống, giải cũng không thèm nhận, tùy tiện tìm một người trong đội cổ vũ hỏi: "Nữ sinh nhảy C vị đâu rồi?"
"Nữ sinh?" Lê Tiên Tiên cổ quái nhìn hắn, "Cậu tìm Ninh Côi?"
"Ninh Côi vừa mới đi rồi."
"Nàng ấy tên Ninh Côi?" Thương Chiếu vội vàng hỏi, "Ban mấy?"
"Ban ba."
Thương Chiếu vội vàng nói cảm ơn, chạy nhanh ra ngoài.
Sân vận động của đại học C rất rộng, sân bóng rổ và bể bơi được ngăn cách bởi phòng tắm, phòng thay quần áo và nhà vệ sinh, hành lang dài trống trải, không một bóng người.
Thương Chiếu chạy ra ngoài sân vận động cũng không thấy được bóng dáng của Ninh Côi, mặt trời buổi chiều nắng nóng, Thương Chiếu đứng dưới nắng, mồ hôi lăn dài trên trán.
Hắn thất hồn lạc phách xoay người, lơ đãng nhìn qua, thấy rõ mặt người tới, đôi mắt tức khắc sáng lên.
"Ninh Côi."
Ninh Côi vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh, mở WeChat nhấp vào cuộc trò chuyện với Lê Tiêm Tiêm, tự hỏi vì sao cậu vừa mới đi Lê Tiên Tiên đã gửi tin nhắn cho cậu, đọc lướt qua tin nhắn, rảo bước ra ngoài sân vận động, giương mắt nhìn Thương Chiếu, có chút ngạc nhiên, lại có chút nghi hoặc mà "Hả?" một tiếng.
"Ninh Côi." Thương Chiếu khẩn trương liếm môi, "Tôi, tôi tên Thương Chiếu."
Ninh Côi cười cười: "Tôi biết."
"Tôi." Thương Chiếu tim đập như trống, nhịp tim dường như át đi giọng của Ninh Côi, hắn không nghe rõ cậu nói gì, chỉ lấy hết can đảm mà nói, "Tôi thích cậu."
Ánh mắt trời xuyên qua đại sảnh tạo nên một mảng sáng tối, dừng trên khuôn mặt phiếm hồng của thanh niên, chiếu lên đôi mắt rực rỡ lấp lánh của hắn.
Ninh Côi nhớ đến tin nhắn của Lê Tiên Tiên "Thương Chiếu tìm cậu, hình như nhầm cậu thành nữ sinh", cậu phản ứng nhanh chóng, đội mũ lưỡi trai lên, đè bím tóc bắt mắt xuống, đến gần, dừng trước mặt Thương Chiếu.
"Thích tôi?" Ninh Côi nhìn phía dưới của hắn, "Cậu tin không, tôi móc ra còn to hơn cậu?"
Hương hoa hồng nhàn nhạt lan toả trong không khí, đến khi Thương Chiếu lấy lại tinh thần, Ninh Côi đã đi xa.
Trái tim của hắn, cũng theo cậu ấy đi xa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.