Chương 5
Mạc Phùng Quân
28/10/2022
"Cậu thấy bài viết trên diễn đàn chưa?"
"Cái video kia á?" Nam sinh ngồi cùng bàn nhìn thoáng ra phía sau, ánh mắt dùng trên người Ninh Côi đang ngồi phía sau,"Tôi cũng không nhận ra được người nhảy hôm chung kết là Ninh Côi."
Bên cạnh có người nói tiếp: "Da trắng chân dài xinh đẹp, tôi thực sự có thể."
"Ai nói với các cậu cái này." Cậu ta nhướng nhướng mày, "Các cậu nói xem, nếu Tưởng Tích biết, chắc sẽ tức phát khóc đi."
"Này đã là gì." Ngồi cùng bàn nói, "Xem video đã khóc, nếu biết Thương Chiếu đang theo đuổi Ninh Côi còn không được có phải sẽ la khóc om sòm đòi thắt cổ không?"
"Thương Chiếu vốn dĩ đâu thích cậu ấy." Người bên cạnh thấp giọng nói, "Tôi trước kia từng thấy Thương Chiếu cự tuyệt cậu ấy, rất dứt khoát, nói có người thích rồi, không thể đáp lại cậu ấy."
"Cậu ấy thì, giả ngu giả ngơ, thích và theo đuổi Thương Chiếu là việc của cậu ấy, sẽ không từ bỏ."
"Sau đó nhìn ai cũng thành tình địch, nói chuyện cùng nữ sinh có quan hệ hơi tốt với Thương Chiếu đều quái gở vô cùng."
Tưởng Tích rất xinh đẹp, nhưng tính tình lại khó ưa, trừ mấy tùy tùng của cô ra, các bạn học khác đối với cô đều là kính nhi viễn chi*.
(*: Đáng kính đấy nhưng cần lánh xa.)
"Quên đi... Không nên ở sau lưng người ta nói này nọ." Thanh niên khơi mào nghĩ lại thấy không tốt lắm, dừng câu chuyện lại, "Nghe giảng nghe giảng."
Nghe giảng hai tiết, lúc tan học đã là giữa trưa 12 giờ.
Mọi người vừa nói vừa cười thu thập đồ đạc ra ngoài, hỏi nhau giữa trưa ăn gì.
Mới ra khỏi cửa phòng học, không thấy Thương Chiếu đứng chờ Ninh Côi tan học, ngược lại trông thấy Tưởng Tích.
Những người này đều dừng lại, nhìn Ninh Côi trong phòng học.
Thậm chí có người lấy điện thoại ra chụp trộm.
Tu La tràng* khó gặp, không chụp ảnh đăng diễn đàn không phải người.
(*: nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, ngươi chết ta sống)
Nhưng không dám trắng trợn xem náo nhiệt, rốt cuộc thì cái tình tình kia của Tưởng Tích, ít có người dám trực diện cứng với cô.
Đại khái là vừa tan học đã tới chặn người, trên trán Tưởng Tích lấm tấm mồ hôi, trên mặt cũng phiếm hồng, không biết là nóng hay là tức giận.
Phòng học này là phòng cuối trên tầng năm, có người tốt bụng mà nhắc nhở Ninh Côi trong phòng học một câu, nói Tưởng Tích ở ngoài. Ninh Côi thở dài trong lòng những ngày tháng trên bình trôi qua nhanh quá, nhắm mắt đã qua một tuần, Tưởng Tích xuất viện trở lại rồi.
Cậu cố ý ra chậm chút, người trong phòng học cơ bản đều đi hết rồi, có người ở sườn hành lang bên kia ghé qua lan can nhìn sang bên này, cậu nhìn lướt qua liền thôi.
Mặc dù mới làm phẫu thuật khiến người nhìn có chút tiều tụy, nhưng Tưởng Tích vẫn là dáng vẻ xinh đẹp kia, mở miệng vẫn là giọng điệu chua ngoa cay nghiệt đó.
"Ninh Côi cậu chắc là rất đắc ý đi, thay thế vị trí của tôi, còn để mấy người Tiểu Chi quay video xin lỗi cậu đăng lên diễn đàn." Thanh âm của Tưởng Tích có hơi khàn, cô nỗ lực ngẩng đầu, nâng cằm, không chịu lộ ra nửa phần mềm yếu.
"Video là bọn họ tự nguyện quay, trận chung kết là bọn họ xin tôi nhảy." Ninh Côi nhìn cô, giọng nhàn nhạt, "Từ trước đến nay tôi đối với vị trí của cô không có hứng thú."
Tưởng Tích lạnh mặt nói: "Vì cậu giành được giải trong trận chung kết nên tôi không so đo với cậu, nhưng tôi nói cho cậu biết, Thương Chiếu chỉ là nhất thời có hứng thú với cậu thôi, cậu đừng quá coi trọng bản thân."
Ninh Côi không chút để ý, cười cười: "Ừ, cậu ấy đối với tôi chỉ là thấy sắc nổi lòng tham, hứng thú nhất thời."
Cậu thoáng nâng mày: "Vậy cô thích cậu ấy ở điểm nào, thích cậu ấy thấy sắc nổi lòng tham, thích cậu ấy phóng đãng nông cạn?"
Dĩ nhiên không phải.
Thương Chiếu không phải người như vậy.
Cô thích Thương Chiếu chân thành lại chính trực, là người rất tốt rất đáng để thích.
Sắc mặt Tưởng Tích tái nhợt, môi cô mấp máy, thuyết phục chính mình nói tiếp: "Ngày hôm qua cậu ấy không đến tìm cậu đúng không, hôm nay cũng không đến tìm cậu."
"Cậu ấy căn bản không thích cậu, cậu ấy có người mình thích rồi... Cậu ấy không có khả năng thích cậu, cậu ấy rõ ràng nói rất thích nữ sinh đó... " Tưởng Tích nhìn thẳng vào mắt cậu, trong mắt như là bốc lửa, "Nếu cậu có thể, tại sao tôi không thể."
"Bởi vì ───" Ninh Côi liếc mắt đánh giá nàng, "Cô mặc váy không đẹp bằng tôi."
- --
"Cái video kia á?" Nam sinh ngồi cùng bàn nhìn thoáng ra phía sau, ánh mắt dùng trên người Ninh Côi đang ngồi phía sau,"Tôi cũng không nhận ra được người nhảy hôm chung kết là Ninh Côi."
Bên cạnh có người nói tiếp: "Da trắng chân dài xinh đẹp, tôi thực sự có thể."
"Ai nói với các cậu cái này." Cậu ta nhướng nhướng mày, "Các cậu nói xem, nếu Tưởng Tích biết, chắc sẽ tức phát khóc đi."
"Này đã là gì." Ngồi cùng bàn nói, "Xem video đã khóc, nếu biết Thương Chiếu đang theo đuổi Ninh Côi còn không được có phải sẽ la khóc om sòm đòi thắt cổ không?"
"Thương Chiếu vốn dĩ đâu thích cậu ấy." Người bên cạnh thấp giọng nói, "Tôi trước kia từng thấy Thương Chiếu cự tuyệt cậu ấy, rất dứt khoát, nói có người thích rồi, không thể đáp lại cậu ấy."
"Cậu ấy thì, giả ngu giả ngơ, thích và theo đuổi Thương Chiếu là việc của cậu ấy, sẽ không từ bỏ."
"Sau đó nhìn ai cũng thành tình địch, nói chuyện cùng nữ sinh có quan hệ hơi tốt với Thương Chiếu đều quái gở vô cùng."
Tưởng Tích rất xinh đẹp, nhưng tính tình lại khó ưa, trừ mấy tùy tùng của cô ra, các bạn học khác đối với cô đều là kính nhi viễn chi*.
(*: Đáng kính đấy nhưng cần lánh xa.)
"Quên đi... Không nên ở sau lưng người ta nói này nọ." Thanh niên khơi mào nghĩ lại thấy không tốt lắm, dừng câu chuyện lại, "Nghe giảng nghe giảng."
Nghe giảng hai tiết, lúc tan học đã là giữa trưa 12 giờ.
Mọi người vừa nói vừa cười thu thập đồ đạc ra ngoài, hỏi nhau giữa trưa ăn gì.
Mới ra khỏi cửa phòng học, không thấy Thương Chiếu đứng chờ Ninh Côi tan học, ngược lại trông thấy Tưởng Tích.
Những người này đều dừng lại, nhìn Ninh Côi trong phòng học.
Thậm chí có người lấy điện thoại ra chụp trộm.
Tu La tràng* khó gặp, không chụp ảnh đăng diễn đàn không phải người.
(*: nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, ngươi chết ta sống)
Nhưng không dám trắng trợn xem náo nhiệt, rốt cuộc thì cái tình tình kia của Tưởng Tích, ít có người dám trực diện cứng với cô.
Đại khái là vừa tan học đã tới chặn người, trên trán Tưởng Tích lấm tấm mồ hôi, trên mặt cũng phiếm hồng, không biết là nóng hay là tức giận.
Phòng học này là phòng cuối trên tầng năm, có người tốt bụng mà nhắc nhở Ninh Côi trong phòng học một câu, nói Tưởng Tích ở ngoài. Ninh Côi thở dài trong lòng những ngày tháng trên bình trôi qua nhanh quá, nhắm mắt đã qua một tuần, Tưởng Tích xuất viện trở lại rồi.
Cậu cố ý ra chậm chút, người trong phòng học cơ bản đều đi hết rồi, có người ở sườn hành lang bên kia ghé qua lan can nhìn sang bên này, cậu nhìn lướt qua liền thôi.
Mặc dù mới làm phẫu thuật khiến người nhìn có chút tiều tụy, nhưng Tưởng Tích vẫn là dáng vẻ xinh đẹp kia, mở miệng vẫn là giọng điệu chua ngoa cay nghiệt đó.
"Ninh Côi cậu chắc là rất đắc ý đi, thay thế vị trí của tôi, còn để mấy người Tiểu Chi quay video xin lỗi cậu đăng lên diễn đàn." Thanh âm của Tưởng Tích có hơi khàn, cô nỗ lực ngẩng đầu, nâng cằm, không chịu lộ ra nửa phần mềm yếu.
"Video là bọn họ tự nguyện quay, trận chung kết là bọn họ xin tôi nhảy." Ninh Côi nhìn cô, giọng nhàn nhạt, "Từ trước đến nay tôi đối với vị trí của cô không có hứng thú."
Tưởng Tích lạnh mặt nói: "Vì cậu giành được giải trong trận chung kết nên tôi không so đo với cậu, nhưng tôi nói cho cậu biết, Thương Chiếu chỉ là nhất thời có hứng thú với cậu thôi, cậu đừng quá coi trọng bản thân."
Ninh Côi không chút để ý, cười cười: "Ừ, cậu ấy đối với tôi chỉ là thấy sắc nổi lòng tham, hứng thú nhất thời."
Cậu thoáng nâng mày: "Vậy cô thích cậu ấy ở điểm nào, thích cậu ấy thấy sắc nổi lòng tham, thích cậu ấy phóng đãng nông cạn?"
Dĩ nhiên không phải.
Thương Chiếu không phải người như vậy.
Cô thích Thương Chiếu chân thành lại chính trực, là người rất tốt rất đáng để thích.
Sắc mặt Tưởng Tích tái nhợt, môi cô mấp máy, thuyết phục chính mình nói tiếp: "Ngày hôm qua cậu ấy không đến tìm cậu đúng không, hôm nay cũng không đến tìm cậu."
"Cậu ấy căn bản không thích cậu, cậu ấy có người mình thích rồi... Cậu ấy không có khả năng thích cậu, cậu ấy rõ ràng nói rất thích nữ sinh đó... " Tưởng Tích nhìn thẳng vào mắt cậu, trong mắt như là bốc lửa, "Nếu cậu có thể, tại sao tôi không thể."
"Bởi vì ───" Ninh Côi liếc mắt đánh giá nàng, "Cô mặc váy không đẹp bằng tôi."
- --
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.