Là Họa Không Thể Tránh

Chương 34

Đan Thanh Thủ

10/05/2024

Lâm Kiều ra khỏi phòng học, đi thẳng đến phòng hiệu trưởng, mới đến cửa, bên trong đã truyền ra giọng nói của chủ nhiệm giáo dục, “Những học sinh khác đều thừa nhận, thứ này chính là của Hoắc Ngập.”

Ngay sau đó là hiệu trưởng, “Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, truyền ra sẽ không tốt đối với thanh danh của trường học, cậu chủ như em lại không chịu nói nữ sinh kia ra, em nói như vậy… Tôi cũng không dễ xử lý.”

Mày Lâm Kiều nhíu lại, duỗi tay muốn đẩy cửa, bên trong đột nhiên truyền đến giọng nói của Hoắc Hưng Quốc, “Mới bao lớn mà đã dám làm ra việc như vậy, có phải trước kia ở bên ngoài học phải thứ không nên hay không?!”

Triệu Bích Quận vội vàng mở miệng, “Hưng Quốc, vẫn nên hỏi trước cho rõ ràng, A Ngập không có khả năng làm ra việc như vậy.”

“Còn hỏi cái gì, nếu như nó không làm ra loại việc như vậy, nhiều người sẽ chỉ nói mỗi mình nó thôi hả?!”

Bên trong loạn thành một mớ, Triệu Bích Quận cũng nóng nảy, “A Ngập, con mau nói rõ ràng việc này đi, nếu đã không làm việc đó, vậy mau nói nữ sinh kia ra.”

“Nếu đều cảm thấy đó là của con, vậy chính là của con đi, con cũng không còn lời nào để nói.” Hoắc Ngập vẫn dịu dàng như cũ, dù sao cũng không để trong lòng.

Ngay sau đó, bàn đột nhiên bị đập vang một tiếng, Hoắc Hưng Quốc tức giận, “Con lặp lại lần nữa!”

Bên trong ồn ào hỗn loạn, giáo viên đều đang mở miệng khuyên, Lâm Kiều gấp đến độ đẩy cửa đi vào, bên trong đang hỗn loạn ngừng trong chớp mắt.

Hoắc Ngập đứng ở bên trong vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thấy cô tiến vào, chuyển tầm mắt sang, trong mắt vẫn không chút để ý.

Lâm Kiều lễ phép chào hỏi, “Chú, dì.”

Hô hấp của cô hơi bằng phẳng lại, chuẩn bị mở miệng giải thích, cửa đang rộng mở ở phía sau đi vào một người, bình tĩnh mở miệng, “Không cần hỏi, người chạy chính là em.”

Văn phòng chợt yên tĩnh lại.

Lời Lâm Kiều sắp nói ra lại mắc ở cổ họng, kinh ngạc mà nhìn về phía người mới tới.

Chủ nhiệm giáo dục dừng lại, “Tống Phục Hành, em đang nói cái gì?”

Tống Phục Hành nhàn nhạt trả lời lại một câu, “Người ở trong rừng cây cùng cậu ấy là em.”

“Sao có thể, đó là một nữ sinh, kém xa so với vóc dáng của em!” Chủ nhiệm giáo dục giơ tay so độ cao, ngày đó tuy rằng không nhìn thấy người, nhưng vẫn chắc chắn không phải là Tống Phục Hành.

“Trời cũng tối như vậy, thầy chắc chắn mình nhìn thấy rõ à, ngày đó em cũng chùm áo đồng phục lên chạy, không phải sao?”

Chủ nhiệm giáo dục: “…”

Lưu Hữu Dung nhìn về phía Hoắc Ngập, “Không phải là nữ sinh sao?”

Hoắc Ngập thản nhiên cười, “Nếu là một nữ sinh, cũng không cần giấu diếm làm gì.”

“…”

Trong văn phòng yên tĩnh thật lâu, mọi người nhìn hai nam sinh này, nói không ra lời.

Hiệu trưởng tiêu hóa thật lâu, nghiêm túc mở miệng, “Hai người các em đi vào rừng cây làm gì?”

“Làm bài tập.” Tống Phục Hành bình tĩnh đáp trả ba chữ.

Hiệu trưởng: “…”

Đi rừng cây làm bài tập…

Cái lý do này thật vớ vẩn, nhưng trước mắt lại là hai học sinh mũi nhọn, như vậy theo lẽ thường hẳn là…

Hoắc Hưng Quốc nhanh chóng bình tĩnh lại, lại quay về dáng vẻ là một bề trên hòa ái, “Phục Hành, người kia thật sự là cháu?”

“Là cháu, chú Hoắc có thể hỏi Lý Thiệp, cậu ấy ở ký túc xá chơi game, ồn ào làm hai người bọn con không có cách nào học tập.” Vẻ mặt Tống Phục Hành bình tĩnh, hoàn toàn không giống nói điêu, làm người khác không thể không tin.

Chỉ là hướng đi có chút kỳ quặc, các giáo viên đều bị nghẹn nói không ra lời.

Hoắc Hưng Quốc hỏi một câu, lại nhìn về phía Lâm Kiều, “Lâm Kiều, còn cháu đến đây làm gì?”

Lâm Kiều nghiêm túc trả lời: “Cháu ở trong lớp nghe được chuyện Hoắc Ngập, thấy hơi lo lắng, cho nên đến đây nhìn thử.”

Hiệu trưởng cũng không lưu ý đến cô, nhìn Hoắc Ngập cùng Tống Phục Hành hồi lâu, mở miệng nói một câu, “Chủ nhiệm Cao, lại nhờ thầy vất vả một chút, hỏi lại mấy học sinh kia, vì sao lại nói như vậy?”

Đang nói, bên ngoài chuông học đúng lúc vang lên.

Lưu Hữu Dung nhìn về phía cô, “Lâm Kiều, không có việc gì nữa rồi, em quay về học trước đi.”

“Vâng, cô Lưu.” Lâm Kiều nghe lời ra khỏi phòng hiệu trưởng, nhưng vẫn thấy không yên tâm, đi đến chỗ ngoặt cầu thang chờ.



Không bao lâu sau, Hoắc Ngập cùng Tống Phục Hành cũng đi ra.

Hai nam sinh song song đi tới, thật sự là đánh sâu vào thị giác, Lâm Kiều đột nhiên có chút lý giải vì sao diễn đàn trường có thể bị sập rồi, đều nói tuổi trẻ không nên gặp được người quá đẹp, lần này xuất hiện tận hai người, có thể không bị sập sao?

Nam sinh hờ hững đi đến gần, thấy cô đang chờ, nhìn về phía Hoắc Ngập, nói một câu, “Đi đây.”

Hoắc Ngập cười, “Cảm ơn, ơn này về sau sẽ trả lại.”

“Ừ, yêu sớm cẩn thận.” Tống Phục Hành cười trả lại một câu, cho dù cười lên cũng là kiểu người sống chớ gần, nhưng lại có chút làm người không thể giải thích được.

Lâm Kiều nghe vậy thấy hơi xấu hổ, đây rõ ràng là đang nói cô cùng Hoắc Ngập yêu sớm.

Lâm Kiều cúi đầu nhìn về phía mũi chân của mình, không biết nên nói gì.

Tống Phục Hành đã rời đi, Hoắc Ngập đi xuống cầu thang, đi đến trước mặt cô, hơi cúi đầu nhìn xuống, “Chờ tôi à?”

Lâm Kiều gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên, “Giáo viên có thể tin lời của hai cậu hay không?”

“Không tin cũng phải tin.” Hoắc Ngập cười, hiển nhiên sớm đã đoán được phản ứng của bọn họ.

“Tại sao những người đó lại nói như vậy? Có phải là có người dùng áo mưa xong không dám chịu hậu quả nên thông đồng đẩy vào người cậu không?” Lâm Kiều có chút khó hiểu.

“Đương nhiên là tôi dùng rồi, lúc ấy chị không nghe thấy tiếng động lạ sao?” Hoắc Ngập nhẹ nhàng nói một câu, càng lúc càng nhẹ giống như một chiếc móc câu nhỏ, nhẹ nhàng chậm rãi mà xẹt qua.

Tim của Lâm Kiều cũng sắp bị giọng nói của anh câu đi mất, “Chắc là… Không có đâu.”

“Ai biết được?” Hoắc Ngập hiển nhiên không quan tâm, cười nhìn sang, “Ba tôi nói cuối tuần chị về nhà cùng nhau ăn cơm.”

Lâm Kiều lên tiếng đồng ý, trong lòng vẫn thấy u sầu, lo lắng Hoắc Ngập ở trong trường sẽ bị người khác xa lánh.

Nhưng hiển nhiên việc Lâm Kiều băn khoăn là quá thừa, các bạn học vậy mà đều tin, còn có một bộ phận vẫn không thể tin được mộng của mình cứ như vậy mà nát.

Hai nam sinh đi vào rừng cây làm bài tập, cho dù là học sinh mũi nhọn cũng không tránh khỏi quá…

Cho nên chắc chắn bọn họ không phải là đi làm bài tập!

Đây hoàn toàn là một câu chuyện nhấc lên sóng to gió lớn, lúc trước vừa vào năm học đã tuyển vào tận hai học sinh giỏi, diễn đàn trường bị sập vẫn còn rõ ràng ở trước mắt.

Hôm nay vào lúc này đây, lại là một hồi gió tanh mưa máu.

‘Nếu như hai người bọn họ thật sự đi làm bài tập, đầu của tôi nhất định sẽ vặt xuống cho mọi người đánh bóng rổ, mọi người có thể tin tưởng tôi.’

‘Chủ lầu, cậu nói chuyện thì phải có trách nhiệm, cậu có biết lời nói này sẽ làm vỡ mộng của bao nhiêu người không? Tôi không nghe, tôi không nghe, hai nam thần của tôi ở bên nhau, sống không nổi nữa.’

‘Tôi cũng không tin, cậu nói Hoắc Ngập đang ở bên Tống Phục Hành, vậy các người đặt Lý Thiệp ở nơi nào, chẳng lẽ bọn họ là quan hệ tam giác sao?’

‘Chắc chắn là Tống Phục Hành rồi, bằng không cần gì phải giấu diếm, nếu như là yêu sớm với nữ sinh, căn bản không cần giấu, còn hai nam sinh mới không thể không giấu! ’

‘Mọi người đều nói, bọn họ chỉ đi làm bài tập, đầu chó jpg.’

‘Viết cái quỷ, vốn dĩ nói áo mưa là Hoắc Ngập dùng, tôi còn mắng tên kia bịa đặt tin đồn, hiện tại tôi tình nguyện hi vọng áo mưa là của Hoắc Ngập, cũng không muốn tin tưởng cái sự thật tàn khốc này, tôi vốn dĩ có thể chọn hoa hồng trắng hoặc hoa hồng đỏ, hiện tại hoa hồng trắng hoa hồng đỏ cũng không còn nữa! ’

‘Tôi theo lầu trên, tôi không chịu được nữa, mộng hoàn toàn nát rồi. ’

‘Thêm tôi là hai hu hu hu. ’

Không riêng gì trên diễn đàn trường, chỉ cần ở trong trường học, thì đều đang thảo luận.

Lâm Kiều đi vệ sinh cũng có thể nghe thấy có người đang thảo luận chuyện này, việc áo mưa căn bản không ai nhắc lại, dường như đã bị quên đi.

Cô lo lắng hiển nhiên đã dư thừa, Hoắc Ngập như thế nào, mọi người đều nhìn rõ trong mắt, căn bản không phải một hai câu là có thể bịa đặt.

Thứ sáu tan học, Lâm Kiều đi theo Hoắc Ngập cùng nhau quay về Hoắc gia.

Lúc cơm chiều, người Hoắc gia ngồi vây quanh chiếc bàn tròn lớn, đồ ăn vẫn phong phú như cũ.

Lâm Kiều nhìn một bàn đồ ăn lớn, cũng không duỗi tay đi chuyển bàn tròn, nghiêm túc chỉ ăn đồ ăn chuyển tới trước mặt.

Mạnh Thành ở phía đối diện không hề nhìn cô, rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không có dáng vẻ muốn gây chuyện như lúc trước.

Hoắc Hưng Quốc hỏi Hoắc Ngập một ít việc trong trường, cũng không nhắc lại chuyện ở rừng cây, ngược lại nhìn về phía Lâm Kiều.

Cô gái này vô cùng ngoan, yên tĩnh cúi đầu ăn đồ ăn trong bát, hiểu chuyện lại nghe lời, không làm người khác nhọc lòng chút nào.

“Lâm Kiều, cháu ở lại trong trường đã quen chưa, nếu như vẫn chưa quen, cuối tuần hãy về đây ở, trong nhà cái gì cũng có.”



Lâm Kiều nuốt cơm trong miệng xuống, “Vẫn rất tốt ạ, cuối tuần còn có bạn học cùng lớp cùng cháu ở lại trong ký túc xá, mọi người đều vô cùng thân thiện, Hoắc Ngập cũng rất quan tâm cháu.”

“Vậy là tốt rồi.” Hoắc Hưng Quốc gật đầu, “Khi đi học có cái gì không hiểu có thể hỏi Hoắc Ngập, để nó phụ đạo cho cháu cũng được, nghe chủ nhiệm lớp cháu nói, lực học của cháu không ổn định.”

Lâm Kiều cắn đũa đáp lại, có chút xấu hổ khi thảo luận về thành tích của mình với nhiều người.

Triệu Bích Quận nhìn về phía Hoắc Ngập, “A Ngập, buổi tối con đến phụ đạo cho chị con đi, chuyện khác không vội, thành tích là quan trọng nhất.”

“Vâng.” Hoắc Ngập ôn hòa đáp.

Cơm nước xong, Triệu Bích Quận gọi cô ra phòng khách, pha riêng trà hoa, đẩy chén chà chạm khắc hình hoa lan sang, “Uống thử xem, trà hoa này khá ngon, rất tốt cho các cô gái như cháu đấy.”

Lâm Kiều nhận chén trà uống một ngụm, miệng hơi chát, sau đó là hương hoa ngào ngạt, đúng là uống rất ngon.

Triệu Bích Quận dịu dàng hỏi: “Thế nào, uống ngon không?”

Lâm Kiều gật đầu, ngoan ngoãn cười, “Uống rất ngon, cảm ơn dì.”

Triệu Bích Quận nâng chén trà lên, chính mình uống một ngụm, lại dịu dàng hỏi một câu, “Cháu ở lớp có tiếp xúc nhiều với A Ngập không?”

“Ngẫu nhiên cháu sẽ thảo luận một ít bài tập với cậu ấy, nhưng ngày thường cũng không có tiếp xúc nhiều.” Lâm Kiều đúng sự thật trả lời.

“Vậy ngày thường ở trường, liệu Hoắc Ngập có thích nữ sinh nào không, hay là gần với nam sinh hơn?”

Lâm Kiều nghe thế, hiểu rõ Triệu Bích Quận đang lo lắng về vấn đề xu hướng giới tính của Hoắc Ngập, cô hơi ngập ngừng, “Cháu không rõ lắm, Hoắc Ngập đối xử với ai cũng đều rất bình thường, cháu cũng không biết cậu ấy có thích người nào hay không nữa.”

Triệu Bích Quận nghe vậy cầm lấy tấm thẻ trên bàn đưa cho cô, “Tuy rằng cháu vẫn còn đang đi học, nhưng những cô gái như cháu đều rất thích đi dạo phố, tấm thẻ này cháu hãy giữ lấy.”

Lâm Kiều đυ.ng phải tấm thẻ, vội vàng thu tay lại, “Dì à, cái này cháu không thể nhận.”

Triệu Bích Quận nghe được lời này nở nụ cười, đối với cô hiển nhiên rất vừa lòng, nhét tấm thẻ vào trong tay cô, “Cháu cứ cầm lấy, về sau muốn mua cái gì cứ việc mua, còn trẻ thì không thể bạc đãi chính mình, A Ngập ngày thường chuyện gì cũng đều đặt ở trong lòng, trước nay đều không hề nói với dì, cháu giúp dì chú ý đến nó nhiều hơn, dì cảm ơn cháu.”

Ý này chính là không thể không nhận.

Lâm Kiều cầm thẻ quay về phòng, ngồi yên trong chốc lát, có người gõ cánh cửa đang khép hờ, “Chị à.”

Lâm Kiều tiện tay để tấm thẻ lên trên bàn, đứng dậy đi mở cửa.

Hoắc Ngập đứng ngoài cửa, cười nhìn cô, “Tôi tới giúp chị học bổ túc.”

Lâm Kiều đương nhiên vô cùng hoan nghênh, vội vàng kéo cửa ra để anh đi vào, “Lại làm phiền cậu rồi.”

Hoắc Ngập vào phòng, cũng không nhìn xung quanh, đi đến bàn học liền thấy tấm thẻ trên bàn, đôi mắt anh hơi ngừng lại.

Lâm Kiều xoay người lại, thấy anh nhìn tấm thẻ trên bàn, nghĩ nghĩ chạy bước nhỏ đến bên cạnh anh, hạ giọng nói, “Đây là thẻ mà dì cho tôi, muốn tôi lưu ý một chút về… Xu hướng giới tính của cậu.”

Hoắc Ngập nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn đang thò qua, ánh mắt ngoan ngoãn cùng cẩn thận, giống như sợ làm anh bực.

Anh nhịn không được bật cười.

Lâm Kiều không biết làm sao anh lại cười, có chút khó hiểu.

Hoắc Ngập cười xong, trong giọng nói vẫn còn mang theo ý cười, khuôn mặt anh mang cười, cúi đầu nhìn xuống, “Chị cũng cảm thấy xu hướng giới tính của tôi có vấn đề à?”

Tầm mắt của cô nhìn về phía nơi khác, thật ra cũng không chắc chắn lắm, dù sao lúc trước còn nghe qua anh nói với Lý Thiệp, cô cũng không thể bình luận bậy “Tôi không rõ lắm.”

Hoắc Ngập cười cúi người nhìn, “Vậy chị cần phải chú ý quan sát nhiều hơn nữa đó.”

Lúc anh nói chuyện, trong giọng nói còn mang theo ý cười, nghe xong chân cũng có chút nhũn ra.

Trong lòng Lâm Kiều không hiểu sao lại thấy hơi hoảng loạn, đột nhiên có chút áy náy, dù sao như vậy với anh mà nói chính là giám thị, tính tình của anh còn tốt mà nhắc cô nên quan sát nhiều hơn, thật sự là quá dịu dàng.

*

Tác giả có lời muốn nói…

Lý Thiệp: “Cậu còn lời nào muốn nói nữa?”

Tống Phục Hành: “Có thể là bởi vì lần trợ giúp này, dẫn tới con đường tôi theo đuổi vợ sau này có lẽ sẽ dễ dàng hơn.”

Lý Thiệp: “So với người nào đó, cậu còn khiêm tốn hơn nhiều.”

Hoắc tiên sinh làm như không biết gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Là Họa Không Thể Tránh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook