Chương 37
Đan Thanh Thủ
10/05/2024
Lâm Kiều đứng ở cửa phòng học một lát rồi mới đi vào.
Tầm mắt của Trần Tuyên Trùng dừng ở trên người Lâm Kiều đang đi vào, đắc ý dào dạt, “Lát nữa chắc lại khóc hu hu cho mà xem.”
Hoắc Ngập nhìn vị trí Lâm Kiều vừa ngồi xuống, khóe môi cong lên, “Cậu ấy không sợ.”
“Không có khả năng, là con gái thì đều phải sợ.”
Hoắc Ngập không nói tiếp, đi đến bên chỗ ngồi, thả sách trong tay về lại trên bàn.
Trần Tuyên Trùng vừa dứt lời, Lý Kỳ Kỳ đột nhiên hét lên, sợ tới mức từ trên ghế nhảy dựng lên.
Lâm Kiều nhìn trên vở bò mấy con sâu lông, không có phản ứng gì lớn.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, sau khi kết thù với Trần Tuyên Trùng, về sau cậu ta liền nghĩ đủ mọi cách đối nghịch với cô.
Vẽ bậy trên sách của cô, lấy kéo cố ý cắt phá đồng phục của cô, thậm chí còn cắt cả đuôi tóc.
Lâm Kiều không để ý đến cậu ta, không phải cô chưa từng gặp nam sinh như vậy, càng quan tâm thì chỉ biết càng hăng hái.
Nhưng hôm nay nỗi lòng của cô rất loạn, cũng phiền, cho dù không sợ sâu lông, nhưng sâu bọ bò ở trên sách vở của mình, ai nhìn cũng sẽ không thoải mái.
Lâm Kiều cầm sách, đứng dậy đi đến trước mặt Trần Tuyên Trùng đang xem diễn ở phía sau “Là cậu làm?”
Trần Tuyên Trùng thấy cô không bị dọa sợ, trong lòng đang khó chịu, hơi ngửa đầu, “Là tôi thì thế nào?”
Lâm Kiều duỗi tay kéo áo đồng phục lỏng lẻo của cậu ta, trực tiếp nhét quyển sách trong tay vào trong, “Vậy trả cậu.”
“Mẹ nó!” Trần Tuyên Trùng đột nhiên nhảy lên, kéo áo đồng phục ra, giũ sách cùng sâu lông ra ngoài.
Cho dù không sợ, thì nhìn cũng rất ghê tởm, còn dính ở trên người, da đầu cũng tê dại!
Các bạn học nghe thấy động tĩnh nhìn sang, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trần Tuyên Trùng cầm lấy sâu lông, quay sang nhìn cô, vẻ mặt hung dữ, “Cậu mẹ nó có còn là nữ sinh không?!”
Lâm Kiều bình tĩnh mở miệng, “Không cần phải làm ra chuyện nhàm chán như vậy, cậu là một nam sinh, nếu thật sự không phục, có thể tìm tôi đánh một trận, thua thì đừng tới làm phiền tôi nữa.”
Trần Tuyên Trùng nhìn cô hiển nhiên tức giận, nhớ đến chiêu thức quăng ngã cậu ta qua vai lần trước của cô, khom lưng nhặt sách rơi trên mặt đất lên, dùng sức ném ra ngoài, trang sách tung bay, trực tiếp lướt qua hành lang, ném ra khỏi ngoài tòa nhà.
Lâm Kiều nhìn sách ngữ văn của mình bị ném văng ra, cũng có chút tức giận, đột nhiên hiểu rõ giáo viên khi đối mặt với những học sinh không nói đạo lý như thế này, sẽ có bao nhiêu tức giận!
“Cậu mau đi nhặt về!”
Trần Tuyên Trùng thấy cô tức giận thì càng vui vẻ, còn bật cười với cô, “Tôi đây không nhặt, cậu có thể làm gì được tôi?”
Lâm Kiều không nói nữa, đi đến trước bàn học của ta, duỗi tay túm lấy cặp sách đặt ở trên bàn học, cặp sách của cậu ta là kiểu quai đeo, quay cặp còn mắc lên ghế.
Lâm Kiều vừa kéo, trực tiếp làm đổ ghế, “Phanh” một tiếng nện ở trên đất.
Cô không để ý tới, lấy cặp sách của cậu ta liền vứt qua cửa sổ đang mở, quay đầu nhìn về phía Trần Tuyên Trùng, “Tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, đừng tiếp tục tới làm phiền tôi.”
Trong lớp yên tĩnh trong chốc lát, cái động tác này cũng chỉ mất hai giây, làm các bạn học đều nhìn trợn tròn mắt, cô bạn này nổi giận lên còn rất khủng bố.
Trần Tuyên Trùng hơi sửng sốt, nghiến răng nhìn cô một lúc lâu, duỗi tay chỉ lại, “Lâm Kiều, cậu đừng có mà lên mặt!”
Cậu ta nói xong liền xoay người đi ra ngoài, cửa phòng học bị đập vang rung trời.
Lâm Kiều cũng không thèm quan tâm, quay về chỗ ngồi, ngây ngốc gục trên bàn.
Lý Kỳ Kỳ bên cạnh dựa lại gần, “Lâm Kiều, cậu không sao chứ?”
Lâm Kiều lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ do cậu ta quá phiền.”
Lý Kỳ Kỳ cũng có thể hiểu, ngày thường Lâm Kiều học tập làm bài tập còn không theo kịp, làm sao có thời giờ đáu nhau với học sinh có vấn đề như Trần Tuyên Trùng?
Cậu ta không đi học, không làm bài tập, lêu lổng chơi qua ngày, nhưng Lâm Kiều lại không như vậy.
“Cậu đừng để ý đến cậu ta, cậu ta vẫn luôn như vậy, qua một thời gian không để ý tới thì tốt rồi, tớ đi giúp cậu nhặt lại sách về.”
Lâm Kiều duỗi tay giữ chặt cô ấy, hơi đứng dậy, “Không cần đâu, tớ sẽ tự đi nhặt.”
Các bạn học trong phòng học nhìn Lâm Kiều đi nhặt sách giáo khoa, trong lòng cũng bội phục sát đất, vừa rồi Trần Tuyên Trùng như vậy, người bình thường đứng trước mặt cậu ta chân cũng phải mềm đi.
Không nghĩ tới cô bạn này vậy mà còn ném cả cặp sách của cậu ta xuống lầu, thật là máy bay chiến đấu siêu cấp, tuy rằng là mini, nhưng uy lực lại không hề nhỏ.
Lâm Kiều đi không nhanh, chậm rì rì đi xuống lầu.
Từ góc độ trên lầu mà đánh giá, sách hẳn là rơi ở bồn hoa.
Lâm Kiều tìm một vòng, lại không hề nhìn thấy sách dính sâu lông đâu.
Chỉ có thể đi đến bên trong bồn hoa tìm lung tung khắp nơi, trên bầu trời mưa phùn bay bay, sách thì lại không tìm được, trong chốc lát vừa ướt vừa lộn xộn.
Lâm Kiều đột nhiên thấy có chút phiền, lui về phía sau, ngồi trên bậc thang bên cạnh bồn hoa.
Bên cạnh có người đưa cuốn sách ngữ văn tới, tay cầm sách trắng nõn thon dài, ống tay áo trắng tinh sạch sẽ.
Lâm Kiều dừng một chút, quay đầu nhìn về phía người đứng phía sau.
Hoắc Ngập mang giọng điệu dịu dàng, “Đã lau khô.”
Lâm Kiều cụp mắt, nhận lấy sách ngữ văn sạch sẽ, trên sách không có sâu như cô tưởng tượng, cũng không có mưa ướt.
Là anh xuống dưới giúp cô nhặt sách, còn giúp cô lau khô.
Cô nhìn cuốn sách sạch sẽ, không nói gì.
Hoắc Ngập thấy cô không vui dừng một chút, hơi cúi người nhìn sang, “Sợ sâu lông sao?”
Lâm Kiều nhìn anh nhẹ nhàng hỏi, mũi hơi chua xót, cô muốn hỏi trong nhà mọi người sẽ xử lý chuyện này như thế nào, chỉ là cô không ai có thể hỏi.
Cô nhẹ nhàng chớp mắt, lông mi hơi ướt.
Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu, giọng nói dịu dàng đến kỳ cục, “Làm sao lại khóc rồi, không phải chị đã ném sâu về lại sao?”
Lâm Kiều không nói chuyện, ôm sách ngữ văn trong lòng ngực, “Chỉ là không biết tiếp theo cậu ta lại muốn làm gì nữa, cứ như vậy thành tích của tôi sẽ càng ngày càng kém.”
Hoắc Ngập nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn mềm mại tủi thân mà nói đến thành tích, nhẹ nhàng chớp mắt, duỗi tay tới, lòng bàn tay cọ qua lông mi của cô, lau sạch bọt nước bên trên, lông mi mảnh khảnh của cô gái ở trong lòng bàn tay anh tạo ra chút ngứa nhè nhẹ, mềm mại mà yếu ớt.
Anh theo bản năng chạm chạm vào làn da phía dưới mắt cô, “Đừng lo lắng, tôi sẽ đi nói với cậu ấy.”
Lâm Kiều nghe anh nói, trong lòng hơi ngừng lại, đột nhiên cảm giác thấy ấm áp.
Tựa như lúc muốn ăn kẹo, có người lột bỏ giấy gói rồi đưa kẹo sang, luôn luôn dùng sự dịu dàng mà đối xử, giống như ánh mặt trời, vĩnh viễn luôn có độ ấm.
Sau khi tan học, Trần Tuyên Trùng cũng chưa quay về, cặp sách của cậu ta cũng không có ai đi nhặt, cứ vậy mà mặc kệ ném ở dưới lầu.
Lâm Kiều cũng không thèm quan tâm, Cố Ngữ Chân lo lắng cô không vui, nên kéo cô ra ngoài trường ăn uống.
Lâm Kiều kéo Cố Ngữ Chân cùng nhau xuống lầu, phía trước là Hoắc Ngập cùng Lý Thiệp, hai người hình như cũng muốn đi ăn bên ngoài.
Lâm Kiều theo bản năng đi theo phương hướng anh đi, ra khỏi cổng trường, lại thấy nữ sinh tóc ngắn đứng cách đó không xa, là người lần trước đã gặp ở trung tâm thương mại.
Tô Nhạn chờ ở cổng trường rất lâu, thấy Hoắc Ngập đi ra, lập tức vẫy tay lớn tiếng gọi, “A Ngập!”
Cô ấy có tính cách cởi mở, ngũ quan tinh tế, tóc ngắn lưu loát mang vẻ gọn gàng, học sinh đi qua ai cũng đều nhìn sang, rồi lại nhìn về phía Hoắc Ngập.
Hoắc Ngập thấy cô ấy, liền đi về hướng đó, hai người nói đùa vài câu, có vẻ muốn rời đi cùng nhau.
Cố Ngữ Chân thấy Hoắc Ngập rời đi cùng nữ sinh kia, có chút khó hiểu, “Lớp trưởng sao giờ lại đi cùng với nữ sinh khác rồi?”
Lâm Kiều nhìn Hoắc Ngập cùng nữ sinh tóc ngắn đồng hành rời đi, không mở miệng nói, tất cả lực chú ý đều dừng trên điếu thuốc được nữ sinh đó kẹp trong tay.
Cố Ngữ Chân thấy cô ngây ngốc như vậy, đi lên vài bước, hỏi Lý Thiệp ở phía trước, “Nữ sinh bên cạnh lớp trưởng là ai vậy?”
“Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, lại là nữ sinh, đương nhiên là đi hẹn hò rồi.” Lý Thiệp duỗi tay gối lên sau đầu, nhìn về phía đường phố bên ngoài, hiển nhiên đang cân nhắc nên ăn món gì.
Cố Ngữ Chân vừa nghe hoàn toàn ngây ngẩn cả người, “Lớp trưởng không phải đã yêu đương sao, làm sao lại có thể đi hẹn hò với người khác được cơ chứ!”
Lý Thiệp: “Nói đùa à, người ta là thanh mai trúc mã, lớn lên với nhau từ nhỏ, giao tình không bình thường, tính cách rộng rãi lại hợp nhau, yêu đương cũng không thể có bạn bè sao?”
Cố Ngữ Chân thật sự tức giận, “Chỉ là nếu như yêu đương, thì nên bảo trì khoảng cách với bạn nữ bên cạnh, làm sao hai người lại có thể đơn độc đi ra ngoài chơi?”
Lý Thiệp nhìn về phía Cố Ngữ Chân, hơi dừng, cô bạn này còn rất hăng hái, dám tức giận với cậu ta?
“Yêu đương thì sao không thể có bạn là nữ sinh, kết bạn là tự do của mỗi người, đi ra ngoài chơi với nhau cũng là tự do.”
Cố Ngữ Chân bị nghẹn đến nỗi nói không nên lời, “Vậy chúc cậu về sau bạn gái cũng có rất nhiều người bạn là nam đi!”
“Vậy thì còn gì bằng, có bạn bè cùng chơi với cô ấy còn không tốt sao, bớt đi chút việc.” Lý Thiệp ngáp dài buồn ngủ, chẳng hề để ý mà đi về phía trước.
Cố Ngữ Chân trước nay chưa từng gặp người nào ngụy biện lại nói đúng lý hợp tình như vậy, cố tình người này còn là người mình thích!
Cố Ngữ Chân nhìn về phía Lâm Kiều, không biết phải nói lời gì an ủi cô, Hoắc Ngập cũng cùng nữ sinh kia đi xa rồi, còn không hề quay đầu lại nhìn cậu ấy.
Lâm Kiều không biết sự phức tạp trong lòng Cố Ngữ Chân, thu tầm mắt đang nhìn Hoắc Ngập cùng nữ sinh tóc ngắn về, đi lên vỗ vai cô ấy, “Đi thôi, chúng ta đi mua đồ ăn vặt.”
Cố Ngữ Chân thấy cô không nói lời gì, cũng không nói nhiều nữa, trong lòng cô ấy có thể lý giải cảm thụ hiện tại của Lâm Kiều, chỉ có thể tận lực tránh đi đề tài về Hoắc Ngập cùng nữ sinh khác đi ra ngoài.
Tiết tự học buổi tối trong phòng học rất yên tĩnh, ngẫu nhiên có người chụm đầu nói chuyện riêng.
Lâm Kiều yên tĩnh ngồi bên cạnh bàn của Hoắc Ngập chữa bài thi.
Lâm Kiều cần tranh thủ thời gian, khi viết xong còn phải đưa anh phê chữa, sửa xong còn giảng tiếp về đề bài.
Nhưng thời gian hôm nay có hơi vội, Hoắc Ngập tan học đi ra ngoài, tiết tự học buổi tối đến chậm, lúc trở về, mọi người đều có chút kinh ngạc.
Bởi vì Hoắc Ngập chưa bao giờ đến trễ, cho dù là tiết tự học buổi tối cũng luôn đến sớm.
Lâm Kiều cách anh rất gần, trong mơ hồ hình như ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt, rất nhẹ, đến nỗi khó có thể phát hiện, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được.
Anh học hút thuốc?
Lâm Kiều nhìn thoáng qua Hoắc Ngập đang yên tĩnh ngồi ở bên cạnh làm bài tập, cổ áo sạch sẽ, mặt mày dịu dàng.
Chắc là không phải… Có thể là người bên cạnh hút thuốc, cho nên trên người anh cũng bị nhiễm một ít.
Tâm tư Lâm Kiều có chút loạn, tốc độ so với ngày thường chậm rất nhiều.
Hoắc Ngập nhìn thời gian, nhắc nhở nói: “Đã đến giờ.”
Anh nhìn về phía bài thi của cô, mới viết đến trang thứ hai, đề ở mặt sau tất cả đều chưa làm.
Hoắc Ngập cũng không mất kiên nhẫn, vẫn dịu dàng như cũ, “Lại cho chị thêm hai mươi phút, cố gắng làm hết, chúng ta sẽ bắt đầu giảng bài.”
“Được.” Lâm Kiều lên tiếng đồng ý, tự mình cảm thấy xấu hổ, vội vàng cụp mắt tiếp tục xem đề, nghiêm túc làm.
Điện thoại màu đen trên bàn học hơi rung, liên tiếp nhảy ra mấy tin nhắn mới.
‘Cậu nhìn xem bộ quần áo này có đẹp hay không?’
‘A Ngập?’
‘Anh à, cậu đâu rồi? ’
Tầm mắt Hoắc Ngập đảo qua, lấy điện thoại đến trả lời.
Lâm Kiều nhìn một cái liền thu hồi tầm mắt, mặt trên ghi tên là Nhạn Nhạn, ba cái tin nhắn cứ như vậy liên tiếp gửi tới, vừa thấy liền biết quan hệ của bọn họ rất tốt.
Hai mươi phút kế tiếp, tin nhắn đều thường thường được gửi tới, tuy rằng Hoắc Ngập đã tắt âm thanh tin nhắn, nhưng cô vẫn bị quấy rầy suy nghĩ.
Cô luôn suy nghĩ, bạn bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ, luôn phải có chỗ tương thông mới có thể cùng nhau chơi, ví như đàm luận đề tài, thói quen hành vi, không dung nhập được vào tập thể thì sẽ không có biện pháp cùng nhau chơi.
Màu thuốc trắng hoàn toàn nhập vào màu đen sẽ biến thành màu xám, thậm chí hòa hợp thành đen, tuổi này học cái xấu kỳ thật cũng chỉ là việc trong nháy mắt mà thôi?
Tầm mắt của Trần Tuyên Trùng dừng ở trên người Lâm Kiều đang đi vào, đắc ý dào dạt, “Lát nữa chắc lại khóc hu hu cho mà xem.”
Hoắc Ngập nhìn vị trí Lâm Kiều vừa ngồi xuống, khóe môi cong lên, “Cậu ấy không sợ.”
“Không có khả năng, là con gái thì đều phải sợ.”
Hoắc Ngập không nói tiếp, đi đến bên chỗ ngồi, thả sách trong tay về lại trên bàn.
Trần Tuyên Trùng vừa dứt lời, Lý Kỳ Kỳ đột nhiên hét lên, sợ tới mức từ trên ghế nhảy dựng lên.
Lâm Kiều nhìn trên vở bò mấy con sâu lông, không có phản ứng gì lớn.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, sau khi kết thù với Trần Tuyên Trùng, về sau cậu ta liền nghĩ đủ mọi cách đối nghịch với cô.
Vẽ bậy trên sách của cô, lấy kéo cố ý cắt phá đồng phục của cô, thậm chí còn cắt cả đuôi tóc.
Lâm Kiều không để ý đến cậu ta, không phải cô chưa từng gặp nam sinh như vậy, càng quan tâm thì chỉ biết càng hăng hái.
Nhưng hôm nay nỗi lòng của cô rất loạn, cũng phiền, cho dù không sợ sâu lông, nhưng sâu bọ bò ở trên sách vở của mình, ai nhìn cũng sẽ không thoải mái.
Lâm Kiều cầm sách, đứng dậy đi đến trước mặt Trần Tuyên Trùng đang xem diễn ở phía sau “Là cậu làm?”
Trần Tuyên Trùng thấy cô không bị dọa sợ, trong lòng đang khó chịu, hơi ngửa đầu, “Là tôi thì thế nào?”
Lâm Kiều duỗi tay kéo áo đồng phục lỏng lẻo của cậu ta, trực tiếp nhét quyển sách trong tay vào trong, “Vậy trả cậu.”
“Mẹ nó!” Trần Tuyên Trùng đột nhiên nhảy lên, kéo áo đồng phục ra, giũ sách cùng sâu lông ra ngoài.
Cho dù không sợ, thì nhìn cũng rất ghê tởm, còn dính ở trên người, da đầu cũng tê dại!
Các bạn học nghe thấy động tĩnh nhìn sang, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trần Tuyên Trùng cầm lấy sâu lông, quay sang nhìn cô, vẻ mặt hung dữ, “Cậu mẹ nó có còn là nữ sinh không?!”
Lâm Kiều bình tĩnh mở miệng, “Không cần phải làm ra chuyện nhàm chán như vậy, cậu là một nam sinh, nếu thật sự không phục, có thể tìm tôi đánh một trận, thua thì đừng tới làm phiền tôi nữa.”
Trần Tuyên Trùng nhìn cô hiển nhiên tức giận, nhớ đến chiêu thức quăng ngã cậu ta qua vai lần trước của cô, khom lưng nhặt sách rơi trên mặt đất lên, dùng sức ném ra ngoài, trang sách tung bay, trực tiếp lướt qua hành lang, ném ra khỏi ngoài tòa nhà.
Lâm Kiều nhìn sách ngữ văn của mình bị ném văng ra, cũng có chút tức giận, đột nhiên hiểu rõ giáo viên khi đối mặt với những học sinh không nói đạo lý như thế này, sẽ có bao nhiêu tức giận!
“Cậu mau đi nhặt về!”
Trần Tuyên Trùng thấy cô tức giận thì càng vui vẻ, còn bật cười với cô, “Tôi đây không nhặt, cậu có thể làm gì được tôi?”
Lâm Kiều không nói nữa, đi đến trước bàn học của ta, duỗi tay túm lấy cặp sách đặt ở trên bàn học, cặp sách của cậu ta là kiểu quai đeo, quay cặp còn mắc lên ghế.
Lâm Kiều vừa kéo, trực tiếp làm đổ ghế, “Phanh” một tiếng nện ở trên đất.
Cô không để ý tới, lấy cặp sách của cậu ta liền vứt qua cửa sổ đang mở, quay đầu nhìn về phía Trần Tuyên Trùng, “Tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, đừng tiếp tục tới làm phiền tôi.”
Trong lớp yên tĩnh trong chốc lát, cái động tác này cũng chỉ mất hai giây, làm các bạn học đều nhìn trợn tròn mắt, cô bạn này nổi giận lên còn rất khủng bố.
Trần Tuyên Trùng hơi sửng sốt, nghiến răng nhìn cô một lúc lâu, duỗi tay chỉ lại, “Lâm Kiều, cậu đừng có mà lên mặt!”
Cậu ta nói xong liền xoay người đi ra ngoài, cửa phòng học bị đập vang rung trời.
Lâm Kiều cũng không thèm quan tâm, quay về chỗ ngồi, ngây ngốc gục trên bàn.
Lý Kỳ Kỳ bên cạnh dựa lại gần, “Lâm Kiều, cậu không sao chứ?”
Lâm Kiều lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ do cậu ta quá phiền.”
Lý Kỳ Kỳ cũng có thể hiểu, ngày thường Lâm Kiều học tập làm bài tập còn không theo kịp, làm sao có thời giờ đáu nhau với học sinh có vấn đề như Trần Tuyên Trùng?
Cậu ta không đi học, không làm bài tập, lêu lổng chơi qua ngày, nhưng Lâm Kiều lại không như vậy.
“Cậu đừng để ý đến cậu ta, cậu ta vẫn luôn như vậy, qua một thời gian không để ý tới thì tốt rồi, tớ đi giúp cậu nhặt lại sách về.”
Lâm Kiều duỗi tay giữ chặt cô ấy, hơi đứng dậy, “Không cần đâu, tớ sẽ tự đi nhặt.”
Các bạn học trong phòng học nhìn Lâm Kiều đi nhặt sách giáo khoa, trong lòng cũng bội phục sát đất, vừa rồi Trần Tuyên Trùng như vậy, người bình thường đứng trước mặt cậu ta chân cũng phải mềm đi.
Không nghĩ tới cô bạn này vậy mà còn ném cả cặp sách của cậu ta xuống lầu, thật là máy bay chiến đấu siêu cấp, tuy rằng là mini, nhưng uy lực lại không hề nhỏ.
Lâm Kiều đi không nhanh, chậm rì rì đi xuống lầu.
Từ góc độ trên lầu mà đánh giá, sách hẳn là rơi ở bồn hoa.
Lâm Kiều tìm một vòng, lại không hề nhìn thấy sách dính sâu lông đâu.
Chỉ có thể đi đến bên trong bồn hoa tìm lung tung khắp nơi, trên bầu trời mưa phùn bay bay, sách thì lại không tìm được, trong chốc lát vừa ướt vừa lộn xộn.
Lâm Kiều đột nhiên thấy có chút phiền, lui về phía sau, ngồi trên bậc thang bên cạnh bồn hoa.
Bên cạnh có người đưa cuốn sách ngữ văn tới, tay cầm sách trắng nõn thon dài, ống tay áo trắng tinh sạch sẽ.
Lâm Kiều dừng một chút, quay đầu nhìn về phía người đứng phía sau.
Hoắc Ngập mang giọng điệu dịu dàng, “Đã lau khô.”
Lâm Kiều cụp mắt, nhận lấy sách ngữ văn sạch sẽ, trên sách không có sâu như cô tưởng tượng, cũng không có mưa ướt.
Là anh xuống dưới giúp cô nhặt sách, còn giúp cô lau khô.
Cô nhìn cuốn sách sạch sẽ, không nói gì.
Hoắc Ngập thấy cô không vui dừng một chút, hơi cúi người nhìn sang, “Sợ sâu lông sao?”
Lâm Kiều nhìn anh nhẹ nhàng hỏi, mũi hơi chua xót, cô muốn hỏi trong nhà mọi người sẽ xử lý chuyện này như thế nào, chỉ là cô không ai có thể hỏi.
Cô nhẹ nhàng chớp mắt, lông mi hơi ướt.
Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu, giọng nói dịu dàng đến kỳ cục, “Làm sao lại khóc rồi, không phải chị đã ném sâu về lại sao?”
Lâm Kiều không nói chuyện, ôm sách ngữ văn trong lòng ngực, “Chỉ là không biết tiếp theo cậu ta lại muốn làm gì nữa, cứ như vậy thành tích của tôi sẽ càng ngày càng kém.”
Hoắc Ngập nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn mềm mại tủi thân mà nói đến thành tích, nhẹ nhàng chớp mắt, duỗi tay tới, lòng bàn tay cọ qua lông mi của cô, lau sạch bọt nước bên trên, lông mi mảnh khảnh của cô gái ở trong lòng bàn tay anh tạo ra chút ngứa nhè nhẹ, mềm mại mà yếu ớt.
Anh theo bản năng chạm chạm vào làn da phía dưới mắt cô, “Đừng lo lắng, tôi sẽ đi nói với cậu ấy.”
Lâm Kiều nghe anh nói, trong lòng hơi ngừng lại, đột nhiên cảm giác thấy ấm áp.
Tựa như lúc muốn ăn kẹo, có người lột bỏ giấy gói rồi đưa kẹo sang, luôn luôn dùng sự dịu dàng mà đối xử, giống như ánh mặt trời, vĩnh viễn luôn có độ ấm.
Sau khi tan học, Trần Tuyên Trùng cũng chưa quay về, cặp sách của cậu ta cũng không có ai đi nhặt, cứ vậy mà mặc kệ ném ở dưới lầu.
Lâm Kiều cũng không thèm quan tâm, Cố Ngữ Chân lo lắng cô không vui, nên kéo cô ra ngoài trường ăn uống.
Lâm Kiều kéo Cố Ngữ Chân cùng nhau xuống lầu, phía trước là Hoắc Ngập cùng Lý Thiệp, hai người hình như cũng muốn đi ăn bên ngoài.
Lâm Kiều theo bản năng đi theo phương hướng anh đi, ra khỏi cổng trường, lại thấy nữ sinh tóc ngắn đứng cách đó không xa, là người lần trước đã gặp ở trung tâm thương mại.
Tô Nhạn chờ ở cổng trường rất lâu, thấy Hoắc Ngập đi ra, lập tức vẫy tay lớn tiếng gọi, “A Ngập!”
Cô ấy có tính cách cởi mở, ngũ quan tinh tế, tóc ngắn lưu loát mang vẻ gọn gàng, học sinh đi qua ai cũng đều nhìn sang, rồi lại nhìn về phía Hoắc Ngập.
Hoắc Ngập thấy cô ấy, liền đi về hướng đó, hai người nói đùa vài câu, có vẻ muốn rời đi cùng nhau.
Cố Ngữ Chân thấy Hoắc Ngập rời đi cùng nữ sinh kia, có chút khó hiểu, “Lớp trưởng sao giờ lại đi cùng với nữ sinh khác rồi?”
Lâm Kiều nhìn Hoắc Ngập cùng nữ sinh tóc ngắn đồng hành rời đi, không mở miệng nói, tất cả lực chú ý đều dừng trên điếu thuốc được nữ sinh đó kẹp trong tay.
Cố Ngữ Chân thấy cô ngây ngốc như vậy, đi lên vài bước, hỏi Lý Thiệp ở phía trước, “Nữ sinh bên cạnh lớp trưởng là ai vậy?”
“Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, lại là nữ sinh, đương nhiên là đi hẹn hò rồi.” Lý Thiệp duỗi tay gối lên sau đầu, nhìn về phía đường phố bên ngoài, hiển nhiên đang cân nhắc nên ăn món gì.
Cố Ngữ Chân vừa nghe hoàn toàn ngây ngẩn cả người, “Lớp trưởng không phải đã yêu đương sao, làm sao lại có thể đi hẹn hò với người khác được cơ chứ!”
Lý Thiệp: “Nói đùa à, người ta là thanh mai trúc mã, lớn lên với nhau từ nhỏ, giao tình không bình thường, tính cách rộng rãi lại hợp nhau, yêu đương cũng không thể có bạn bè sao?”
Cố Ngữ Chân thật sự tức giận, “Chỉ là nếu như yêu đương, thì nên bảo trì khoảng cách với bạn nữ bên cạnh, làm sao hai người lại có thể đơn độc đi ra ngoài chơi?”
Lý Thiệp nhìn về phía Cố Ngữ Chân, hơi dừng, cô bạn này còn rất hăng hái, dám tức giận với cậu ta?
“Yêu đương thì sao không thể có bạn là nữ sinh, kết bạn là tự do của mỗi người, đi ra ngoài chơi với nhau cũng là tự do.”
Cố Ngữ Chân bị nghẹn đến nỗi nói không nên lời, “Vậy chúc cậu về sau bạn gái cũng có rất nhiều người bạn là nam đi!”
“Vậy thì còn gì bằng, có bạn bè cùng chơi với cô ấy còn không tốt sao, bớt đi chút việc.” Lý Thiệp ngáp dài buồn ngủ, chẳng hề để ý mà đi về phía trước.
Cố Ngữ Chân trước nay chưa từng gặp người nào ngụy biện lại nói đúng lý hợp tình như vậy, cố tình người này còn là người mình thích!
Cố Ngữ Chân nhìn về phía Lâm Kiều, không biết phải nói lời gì an ủi cô, Hoắc Ngập cũng cùng nữ sinh kia đi xa rồi, còn không hề quay đầu lại nhìn cậu ấy.
Lâm Kiều không biết sự phức tạp trong lòng Cố Ngữ Chân, thu tầm mắt đang nhìn Hoắc Ngập cùng nữ sinh tóc ngắn về, đi lên vỗ vai cô ấy, “Đi thôi, chúng ta đi mua đồ ăn vặt.”
Cố Ngữ Chân thấy cô không nói lời gì, cũng không nói nhiều nữa, trong lòng cô ấy có thể lý giải cảm thụ hiện tại của Lâm Kiều, chỉ có thể tận lực tránh đi đề tài về Hoắc Ngập cùng nữ sinh khác đi ra ngoài.
Tiết tự học buổi tối trong phòng học rất yên tĩnh, ngẫu nhiên có người chụm đầu nói chuyện riêng.
Lâm Kiều yên tĩnh ngồi bên cạnh bàn của Hoắc Ngập chữa bài thi.
Lâm Kiều cần tranh thủ thời gian, khi viết xong còn phải đưa anh phê chữa, sửa xong còn giảng tiếp về đề bài.
Nhưng thời gian hôm nay có hơi vội, Hoắc Ngập tan học đi ra ngoài, tiết tự học buổi tối đến chậm, lúc trở về, mọi người đều có chút kinh ngạc.
Bởi vì Hoắc Ngập chưa bao giờ đến trễ, cho dù là tiết tự học buổi tối cũng luôn đến sớm.
Lâm Kiều cách anh rất gần, trong mơ hồ hình như ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt, rất nhẹ, đến nỗi khó có thể phát hiện, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được.
Anh học hút thuốc?
Lâm Kiều nhìn thoáng qua Hoắc Ngập đang yên tĩnh ngồi ở bên cạnh làm bài tập, cổ áo sạch sẽ, mặt mày dịu dàng.
Chắc là không phải… Có thể là người bên cạnh hút thuốc, cho nên trên người anh cũng bị nhiễm một ít.
Tâm tư Lâm Kiều có chút loạn, tốc độ so với ngày thường chậm rất nhiều.
Hoắc Ngập nhìn thời gian, nhắc nhở nói: “Đã đến giờ.”
Anh nhìn về phía bài thi của cô, mới viết đến trang thứ hai, đề ở mặt sau tất cả đều chưa làm.
Hoắc Ngập cũng không mất kiên nhẫn, vẫn dịu dàng như cũ, “Lại cho chị thêm hai mươi phút, cố gắng làm hết, chúng ta sẽ bắt đầu giảng bài.”
“Được.” Lâm Kiều lên tiếng đồng ý, tự mình cảm thấy xấu hổ, vội vàng cụp mắt tiếp tục xem đề, nghiêm túc làm.
Điện thoại màu đen trên bàn học hơi rung, liên tiếp nhảy ra mấy tin nhắn mới.
‘Cậu nhìn xem bộ quần áo này có đẹp hay không?’
‘A Ngập?’
‘Anh à, cậu đâu rồi? ’
Tầm mắt Hoắc Ngập đảo qua, lấy điện thoại đến trả lời.
Lâm Kiều nhìn một cái liền thu hồi tầm mắt, mặt trên ghi tên là Nhạn Nhạn, ba cái tin nhắn cứ như vậy liên tiếp gửi tới, vừa thấy liền biết quan hệ của bọn họ rất tốt.
Hai mươi phút kế tiếp, tin nhắn đều thường thường được gửi tới, tuy rằng Hoắc Ngập đã tắt âm thanh tin nhắn, nhưng cô vẫn bị quấy rầy suy nghĩ.
Cô luôn suy nghĩ, bạn bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ, luôn phải có chỗ tương thông mới có thể cùng nhau chơi, ví như đàm luận đề tài, thói quen hành vi, không dung nhập được vào tập thể thì sẽ không có biện pháp cùng nhau chơi.
Màu thuốc trắng hoàn toàn nhập vào màu đen sẽ biến thành màu xám, thậm chí hòa hợp thành đen, tuổi này học cái xấu kỳ thật cũng chỉ là việc trong nháy mắt mà thôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.