Chương 70
Đan Thanh Thủ
10/05/2024
Sau khi kết thúc buổi học, Lâm Kiều ôm sách quay về ký túc xá, không cho người khác cơ hội hỏi thêm.
Lời của Hoắc Ngập nhanh chóng đã truyền khắp, tất cả mọi người còn đang trong trạng thái hoảng hốt, nam thần Nhất Trung kiêm học sinh giỏi thế mà lại nói ra lời nói như vậy, vậy cậu ấy sẽ làm lớn hay là làm bé*?!
*Tương tự như vợ cả, vợ bé
Vốn đang nghĩ Lâm Kiều bị Triệu Ánh Kỳ cạy góc tường, như vậy xem ra là Hoắc Ngập bị Trần Tuyên Trùng đào góc tường?!
Học sinh Nhất Trung hoàn toàn rối loạn, thảo luận một ngày thêm một buổi tối, cuối cùng đưa ra một kết luận, đó chính là Lâm Kiều mới là người lợi hại nhất, có thể làm người như Hoắc Ngập nói ra loại lời nói đó, vậy chứng tỏ chuyện yêu đương lần trước Hoắc Ngập hãm tương đối sâu, tương phản hoàn toàn với suy đoán của bọn họ.
Lâm Kiều ngày hôm sau cùng Cố Ngữ Chân tới phòng học, trong phòng học vốn dĩ đang cãi cọ ồn ào, chờ khi cô đi vào, đột nhiên đều yên tĩnh.
Lâm Kiều không để ý đi về chỗ ngồi, không quan tâm đến ánh mắt người khác.
Sau một lúc lâu, trong phòng học mới một lần nữa khôi phục ầm ĩ.
Nhóm nữ sinh tổ bên cạnh Lâm Kiều thường thường nhìn trộm cô, nhịn không được dựa lại gần, “Lâm Kiều, cậu có thể tới dạy tôi được hay không, cậu yêu đương như thế nào? Vừa lúc tôi đang thích một người, không biết nên theo đuổi cậu ấy như thế nào.”
Nữ sinh đang nói chuyện phía trước vây quanh lại gần, “Giúp cả tôi nữa, cũng sắp thi đại học rồi, tôi muốn thi đại học xong thì sẽ thổ lộ, nhưng lại sợ bị từ chối.”
“Hoắc Ngập thích cậu như vậy, có phải cậu có kỹ xảo gì hay không, tuy rằng tôi chưa có người để thích, nhưng về sau hẳn sẽ hữu dụng.”
Lâm Kiều hơi dừng, có chút dở khóc dở cười, “Cậu ấy không hề thích tôi, chỉ là cảm thấy chơi vui thôi.”
“Không thể nào, cậu ấy còn vì cậu mà đánh nhau.” Nữ sinh bên cạnh không tin, dù sao cũng nói ra được câu có thể đồng thời yêu cùng lúc với hai người bạn trai, làm sao nghe giống như là chơi đùa được?
Lâm Kiều lại rất bình tĩnh, duỗi tay cầm lấy bút, mở cuốn luyện tập ra, “Nếu không có việc của Trần Tuyên Trùng, chúng tôi đã sớm là người lạ.”
Mấy nữ sinh im lặng, lời này nói cũng đúng, vốn dĩ cũng đã chia tay, hơn nữa Hoắc Ngập cũng có bạn gái mới, nói đến cùng chắc vẫn không để bụng?
Đánh nhau với Trần Tuyên Trùng, hoặc là chỉ bởi vì anh em ở chung trước kia giờ theo đuổi bạn gái cũ của mình, nam sinh bình thường đều cảm thấy khó coi, huống chi là Hoắc Ngập, hơn nữa còn thổ lộ trước mặt mọi người, nhiều ít sẽ bị mất mặt.
Một ngày qua rất nhanh, sau khi Lâm Kiều giải thích, mọi người cũng cảm thấy có đạo lý, trung tâm nghị luận nhanh chóng chuyển qua ân oán giữa Hoắc Ngập cùng Trần Tuyên Trùng, còn về Lâm Kiều thì cũng không còn quan tâm lớn gì.
Buổi chiều tan học, Lâm Kiều đã bị Trần Tuyên Trùng chặn ở khu dạy học, buổi chiều cậu ta đã quay về trường, chưa từng nhiệt tình yêu thương trường học giống như lúc này, cậu ta phải ở nhà một tuần, nhưng một tuần còn chưa hết, đã vội vàng chạy về trường, trong nhà cũng không có cách với cậu ta.
Trần Tuyên Trùng mở to đôi mắt sưng nhìn không ra ban đầu, mở miệng hỏi, “Cậu nghĩ sao rồi, đồng ý làm bạn gái tôi chứ?”
Trần Tuyên Trùng cũng rất cấp bách, tuy rằng bị trong nhà nói một trận, còn chọc đến quan hệ khẩn trương giữa hai nhà, nhưng cậu ta vẫn vội vã muốn nghe được câu trả lời của Lâm Kiều.
Cái dáng vẻ kia của Hoắc Ngập đã nói rõ sẽ không buông tay, còn đưa ra loại đề nghị hai người bạn trai, nếu như thật sự đồng ý, nói rõ hậu hoạn vô cùng, với tính cách kia của tên đó không đâm sau lưng cậu ta thì mới có quỷ, chủ yếu là Lâm Kiều có thể chống đỡ được loại đề nghị này hay không, bằng không mỗi một giây về sau của cậu ta thì mẹ nó sẽ là cái loại chính phòng chỉ có bày đó rồi bị vắng vẻ.
Lâm Kiều nhìn bộ dáng mặt mũi bầm dập của cậu ta, thật ra đến bây giờ vẫn chưa thể hiểu rõ, vì sao Trần Tuyên Trùng lại đột nhiên thổ lộ với cô ở trước mặt mọi người.
“Cậu yên tâm, cậu không cần lo lắng Hoắc Ngập làm gì, sau khi cậu yêu đương với tôi, lấy tính cách kia của cậu ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục đến tìm cậu.”
Lâm Kiều cũng không lo lắng Hoắc Ngập tới tìm, dù sao thì hôm nay cũng đã nói rõ.
Cô đá đá mũi chân, châm chước tìm câu, ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, “Trần Tuyên Trùng, về sau cậu sẽ gặp được nữ sinh cậu thích hơn.”
Nghe câu từ chối này, Trần Tuyên Trùng cũng không biết tìm từ nào để hỏi tiếp, nếu như cô ấy nói không thích, cậu ta còn có thể hỏi một chút không thích cậu ta nơi nào?
Hiện tại đến góc độ để hỏi cũng không có, cô gái từ chối người ta còn rất ra dáng.
Trần Tuyên Trùng đứng tại chỗ, xấu hổ một lát, nhìn cô gái ngoan ngoãn đứng trên bậc thang, sau khi từ chối cậu ta còn thấy ngại ngùng, có vẻ sợ làm tổn thương tới người khác, còn tự hỏi trong chốc lát mới nói.
Trong lòng cậu ta không hiểu sao mềm mại một chút, đột nhiên hơi hiểu rõ vì sao Hoắc Ngập yêu đương với cô lâu như vậy mà vẫn chưa chia tay, cô gái ngoan ngoãn mềm mại như vậy, nhìn đã muốn ôm vào trong ngực để dỗ, nơi nào chịu chia tay được?
Cậu ta nghĩ tới Hoắc Ngập thì lại đột nhiên có chút ghen ghét, tên khốn này không biết đã ôm nhiêu ít rồi!
Tên đó cũng là do vận khí tốt, người vừa lúc là nhà cậu ta giúp đỡ, nếu là nhà mình giúp đỡ, thì một đầu ngón tay tên đó cũng đừng nghĩ chạm vào!
Trần Tuyên Trùng nhớ tới khuôn mặt tai họa kia của Hoắc Ngập, nhịn không được mở miệng, “Cậu sẽ không thật sự thích Hoắc Ngập chứ, cậu ta thì không được, cậu đừng nhìn tên đó mặt ngoài dịu dàng, thật ra tính cách rất ác, nếu cậu thật sự thích cậu ta, về sau chắc chắn phải chịu khổ sở, người này rất khó nhìn thấu, nói không chừng một ngày nào đó mẹ nó lại coi trọng người khác, đến lúc đó cậu chỉ phải ngồi khóc nhè mà thôi.”
Lâm Kiều nghe lời nói thấm thía nghiêm túc khuyên bảo của cậu ta, nhịn không được cười rộ, Trần Tuyên Trùng như vậy thật sự quá khác lạ, ngày thường đều là giáo viên đi khuyên cậu ta, cũng chỉ muốn cậu ta chịu học.
Trần Tuyên Trùng thấy cô cười, cũng cảm thấy mình dong dài, cậu ta duỗi tay gãi đầu, che giấu một ít không được tự nhiên, “Cậu không chịu cũng không sao, người thích tôi cũng nhiều lắm, nếu không thành thì làm bạn bè cũng được, có thể làm anh em nữa, về sau tôi bảo kê cậu, ai dám bắt nạt cậu, cứ nói với tôi một tiếng!”
Trong lòng Lâm Kiều đột nhiên thấy ấm áp, cười nói, “Cảm ơn cậu, Trần Tuyên Trùng.”
“Cũng cảm ơn cậu, Lâm Kiều, tôi vĩnh viễn sẽ không quên, cậu là cô gái duy nhất đối tốt với tôi.” Trần Tuyên Trùng duỗi tay xoa đầu cô, đôi mắt ửng đỏ, “Cậu phải học tập thật tốt rồi thi đại học, chúc cậu thi đậu đại học A.”
Lâm Kiều nhìn đôi mắt hơi phiếm hồng của cậu ta, sửng sốt một chút.
Trần Tuyên Trùng đã xoay người chạy, giọng nói từ xa xa truyền đến, người đã chạy đi xa, “Tôi có việc đi trước, lần sau cùng nhau ăn cơm!”
Nếu người khác xem, giống như là đã xác định quan hệ bạn bè nam nữ, ở chung lại vô cùng hòa hợp.
Lâm Kiều nhìn bóng dáng chạy xa của cậu ta thật lâu, mới thu hồi tầm mắt đi về hướng khác, vừa quay đầu đã thấy Hoắc Ngập ở phía xa.
Anh có vẻ đã đứng ở chỗ đó nhìn rất lâu, đối diện với tầm mắt của cô cũng không nói gì, chỉ luôn nhìn cô, ánh mắt kia có chút chờ đợi, như là một đứa trẻ muốn ăn kẹo.
Lâm Kiều nhìn bánh kem trong tay anh, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Cô hơi cụp mắt, thu hồi tầm mắt, chạy lên lầu, tính toán đổi sang cầu thang khác để lên ký túc xá.
Hoắc Ngập nhìn cô xoay người chạy lên lầu, không có chút do dự nào, dường như tự giễu cười một chút, xoay người quay về, thuận đường ném bánh kem cầm trong tay vào thùng rác.
Trong ký túc xá Lý Thiệp đang vắt hết óc học từ đơn, thấy anh quay về có chút ngoài ý muốn, “Nhanh vậy mà đã đưa bánh kem xong rồi à?”
Hoắc Ngập ngồi xuống mép giường, không nói gì.
Lý Thiệp thấy anh tay không trở về, vậy bánh kem chắc đã đưa tới tay, cậu ta buông sách, hơi kinh ngạc nói: “Nói như vậy, Kẹo sữa đã đồng ý, tin lời cậu nói?”
Hoắc Ngập dựa người về sau, nhắm mắt lại hình như rất mệt.
Lý Thiệp thấy anh nằm xuống lại có chút ngoài ý muốn, “Giờ này sao còn đi ngủ, cơm không ăn? Tiết tự học buổi tối cũng không đi?”
Hoắc Ngập nhắm mắt lại rất bình tĩnh, giống như đã ngủ.
Lý Thiệp thấy anh hình như ngủ rồi, cũng không quấy rầy tiếp, dù sao về sau việc bận cũng là của cậu ta, nói chuyện yêu đương mà cũng phải hết chiêu dỗ này đến chiêu khác, mệt mỏi vô cùng…
Giữa giờ nghỉ trưa, gió ngoài cửa sổ hơi phất qua.
Cố Ngữ Chân đang làm đề, quạt điện trên đầu nhanh chóng chuyển động, Lý Thiệp bên cạnh đã ngủ rồi.
Cô ấy nhịn không được nhìn về phía cậu ta, cũng sắp tốt nghiệp, về sau bọn họ cũng sẽ không gặp lại, điểm giao thoa ngắn ngủi ở cấp ba giống như là một phần quà đưa cho cô, nhưng lại không có cách mở ra.
Cô biết sau khi cậu ấy tốt nghiệp, chắc chắn sẽ có bạn gái mới, mà mình cũng chưa bao giờ là loại hình cậu ấy thích.
Cậu ấy cho tới nay đều chỉ thích nữ sinh có dáng người, diện mạo tươi đẹp, mà ở trước mặt nữ sinh như vậy, cô ấy từ trước tới nay thành ra đều rất nhạt nhẽo.
Mặc dù thổ lộ cũng vô ích.
Nhưng cô nhịn không được, nếu không nói ra, cô nhất định sẽ tiếc nuối.
Cố Ngữ Chân chậm rãi khép sách lại, khi xác nhận cậu ta đã ngủ rồi, nói với cậu ta một câu rất nhẹ: “Tôi thích cậu, Lý Thiệp.”
Cố Ngữ Chân nói xong hốc mắt đột nhiên nóng, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, quay người lại liền thấy Lâm Kiều ở phía sau không cẩn thận nghe được.
Cố Ngữ Chân có chút không biết làm sao, vội vàng chạy ra ngoài, “Tớ đi tranh phòng vệ sinh.”
Lâm Kiều nhìn cô ấy chạy đi, mới phản ứng lại là mình vừa nghe được cái gì.
Cô cũng biết cô ấy ngượng ngùng, cũng không muốn đi quấy rầy, quay đầu nhìn lại, liền thấy Lý Thiệp đang nhìn hướng cửa sau suy tư gì.
Cô tạm dừng, cậu ấy tỉnh?
Vậy lời Ngữ Chân vừa nói, cậu ấy cũng nghe thấy rồi?
Lý Thiệp nhìn thoáng qua cửa sau, thu hồi tầm mắt lại, duỗi tay làm một động tác suỵt, “Không cần nói cho cô ấy biết là tôi tỉnh, miễn lại ảnh hưởng người ta thi đại học.”
Lâm Kiều nghe được lời này, tâm trạng mới vì Cố Ngữ Chân vui vẻ nháy mắt hạ xuống, Lý Thiệp nói như vậy, hiển nhiên là không có ý kia, cậu ấy không hề thích Cố Ngữ Chân…
“Ừ.” Lâm Kiều khẽ gật đầu, khó có khi có chút mất mát.
Có chút bí mật, nên lưu lại vào mùa hè này, tình cảm thời niên thiếu luôn không dễ dàng thành công, có lẽ là bởi vì không thèm để ý, cũng có lẽ là bởi vì làm bộ không thèm để ý.
Lần đó qua đi, Hoắc Ngập cũng không xuất hiện trong tầm mắt cô nữa, rõ ràng ở trong cùng một trường, nhưng trước nay không hề gặp lại, làm Lâm Kiều không phải cố tình đi trốn.
Như vậy thật ra lại tốt, đối lẫn nhau đều tốt.
Thi đại học rất nhanh đã đến, bắt đầu đếm ngược, Lâm Kiều mỗi ngày đối mặt đều là sách chất đầy trên bàn cùng trên mặt đất.
Thời gian đi học trong trường trôi qua đặc biệt nhanh, sau khi bắt đầu đếm ngược, mỗi một ngày như lật một trang sách, thời gian càng ngày càng khẩn trương, mọi người cũng đều đang làm bước lao cuối cùng.
Thi đại học trong cuối cùng đã đến, Lâm Kiều phát huy cũng không tệ lắm, chờ một ngày cuối cùng thi xong, lúc ra khỏi trường thi, lại đυ.ng phải Lý Kỳ Kỳ thi cùng trường.
Thời điểm chia lớp, các cô rất ít khi nhìn thấy nhau.
Cô tiến lên đang muốn chào hỏi, Lý Kỳ Kỳ đã ôm lấy cánh tay cô, hoàn toàn không dám tin, “Lâm Kiều, cậu đã nghe tin gì chưa, trường Hoắc Ngập thi đã xảy ra chuyện.”
Lâm Kiều nghe thấy tên của Hoắc Ngập, hơi hoảng hốt, “Chuyện gì vậy?”
“Người thi cùng trường nói cậu ấy nộp bài thi đầu tiên, còn chưa làm đã đi rồi!”
“Sao có thể?” Lâm Kiều phản ứng không kịp, “Có khi nào cậu ấy đã làm xong rồi hay không.”
“Không có, người thi trong trường thi đó đều nói, một chữ cũng không viết, toán học trực tiếp giao giấy trắng, giáo viên giám thị cũng kinh ngạc, lời gọi lại cậu ấy cũng không thèm để ý.”
Nam sinh bên cạnh cũng không thể ngờ được, “Nộp bài thi trước thì cũng không thể rời khỏi trường thi, sẽ có hiềm nghi gian lận, Hoắc Ngập sao cậu ấy lại thế này?”
Một học sinh trường khác nói, “Nghe nói cậu ta căn bản không nghe giáo viên giám thị, giao bài thi xong liền trực tiếp rời đi, giám thị còn tưởng rằng là học sinh hư, lúc sau mới biết cậu ta là Hoắc Ngập của Nhất Trung, hoảng sợ không thôi.”
“Các cậu nói là thật hay giả đấy, đây là thi đại học đó, sao có thể nộp giấy trắng, tôi cảm giác cho dù có là học sinh ngày thường không chịu học tập cũng sẽ nghiêm túc thi đấy!”
Lý Kỳ Kỳ lắc đầu, “Tôi cũng không chắc lắm, trường thi bên Hoắc Ngập cũng không có học sinh trường chúng ta, là trường khác truyền ra mới biết, hiện tại giáo viên còn chưa xác định được tình huống, chờ sau khi có điểm mới biết được có phải là thật hay không.”
Nam sinh bên cạnh hơi chần chờ, “Có thể là thật đấy, mấy ngày học gần đây cậu ấy đều không hề lên lớp, thường xuyên trốn học, giáo viên cũng yên tâm với cậu ấy, nên không có nghi ngờ gì, hơn nữa thành tích của cậu ấy tốt như vậy, trước khi thi đại học, đối với học sinh giỏi như cậu ấy mà nói là thời gian thả lỏng, cho nên cũng không hỏi nhiều đến. Chỉ là lúc trước tôi thấy có nhóm lưu manh trường ngoài đứng đó, ở cổng trường chờ cậu ấy.”
“Cho nên cậu ấy nộp bài thi trước, là cùng nhóm lưu manh đó đi ra ngoài chơi?”
Lâm Kiều nhẹ buông tay, túi trong tay nháy mắt rơi xuống đất, trong đầu hỗn loạn, tất cả đều là tiếng ồn ào, căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Lời của Hoắc Ngập nhanh chóng đã truyền khắp, tất cả mọi người còn đang trong trạng thái hoảng hốt, nam thần Nhất Trung kiêm học sinh giỏi thế mà lại nói ra lời nói như vậy, vậy cậu ấy sẽ làm lớn hay là làm bé*?!
*Tương tự như vợ cả, vợ bé
Vốn đang nghĩ Lâm Kiều bị Triệu Ánh Kỳ cạy góc tường, như vậy xem ra là Hoắc Ngập bị Trần Tuyên Trùng đào góc tường?!
Học sinh Nhất Trung hoàn toàn rối loạn, thảo luận một ngày thêm một buổi tối, cuối cùng đưa ra một kết luận, đó chính là Lâm Kiều mới là người lợi hại nhất, có thể làm người như Hoắc Ngập nói ra loại lời nói đó, vậy chứng tỏ chuyện yêu đương lần trước Hoắc Ngập hãm tương đối sâu, tương phản hoàn toàn với suy đoán của bọn họ.
Lâm Kiều ngày hôm sau cùng Cố Ngữ Chân tới phòng học, trong phòng học vốn dĩ đang cãi cọ ồn ào, chờ khi cô đi vào, đột nhiên đều yên tĩnh.
Lâm Kiều không để ý đi về chỗ ngồi, không quan tâm đến ánh mắt người khác.
Sau một lúc lâu, trong phòng học mới một lần nữa khôi phục ầm ĩ.
Nhóm nữ sinh tổ bên cạnh Lâm Kiều thường thường nhìn trộm cô, nhịn không được dựa lại gần, “Lâm Kiều, cậu có thể tới dạy tôi được hay không, cậu yêu đương như thế nào? Vừa lúc tôi đang thích một người, không biết nên theo đuổi cậu ấy như thế nào.”
Nữ sinh đang nói chuyện phía trước vây quanh lại gần, “Giúp cả tôi nữa, cũng sắp thi đại học rồi, tôi muốn thi đại học xong thì sẽ thổ lộ, nhưng lại sợ bị từ chối.”
“Hoắc Ngập thích cậu như vậy, có phải cậu có kỹ xảo gì hay không, tuy rằng tôi chưa có người để thích, nhưng về sau hẳn sẽ hữu dụng.”
Lâm Kiều hơi dừng, có chút dở khóc dở cười, “Cậu ấy không hề thích tôi, chỉ là cảm thấy chơi vui thôi.”
“Không thể nào, cậu ấy còn vì cậu mà đánh nhau.” Nữ sinh bên cạnh không tin, dù sao cũng nói ra được câu có thể đồng thời yêu cùng lúc với hai người bạn trai, làm sao nghe giống như là chơi đùa được?
Lâm Kiều lại rất bình tĩnh, duỗi tay cầm lấy bút, mở cuốn luyện tập ra, “Nếu không có việc của Trần Tuyên Trùng, chúng tôi đã sớm là người lạ.”
Mấy nữ sinh im lặng, lời này nói cũng đúng, vốn dĩ cũng đã chia tay, hơn nữa Hoắc Ngập cũng có bạn gái mới, nói đến cùng chắc vẫn không để bụng?
Đánh nhau với Trần Tuyên Trùng, hoặc là chỉ bởi vì anh em ở chung trước kia giờ theo đuổi bạn gái cũ của mình, nam sinh bình thường đều cảm thấy khó coi, huống chi là Hoắc Ngập, hơn nữa còn thổ lộ trước mặt mọi người, nhiều ít sẽ bị mất mặt.
Một ngày qua rất nhanh, sau khi Lâm Kiều giải thích, mọi người cũng cảm thấy có đạo lý, trung tâm nghị luận nhanh chóng chuyển qua ân oán giữa Hoắc Ngập cùng Trần Tuyên Trùng, còn về Lâm Kiều thì cũng không còn quan tâm lớn gì.
Buổi chiều tan học, Lâm Kiều đã bị Trần Tuyên Trùng chặn ở khu dạy học, buổi chiều cậu ta đã quay về trường, chưa từng nhiệt tình yêu thương trường học giống như lúc này, cậu ta phải ở nhà một tuần, nhưng một tuần còn chưa hết, đã vội vàng chạy về trường, trong nhà cũng không có cách với cậu ta.
Trần Tuyên Trùng mở to đôi mắt sưng nhìn không ra ban đầu, mở miệng hỏi, “Cậu nghĩ sao rồi, đồng ý làm bạn gái tôi chứ?”
Trần Tuyên Trùng cũng rất cấp bách, tuy rằng bị trong nhà nói một trận, còn chọc đến quan hệ khẩn trương giữa hai nhà, nhưng cậu ta vẫn vội vã muốn nghe được câu trả lời của Lâm Kiều.
Cái dáng vẻ kia của Hoắc Ngập đã nói rõ sẽ không buông tay, còn đưa ra loại đề nghị hai người bạn trai, nếu như thật sự đồng ý, nói rõ hậu hoạn vô cùng, với tính cách kia của tên đó không đâm sau lưng cậu ta thì mới có quỷ, chủ yếu là Lâm Kiều có thể chống đỡ được loại đề nghị này hay không, bằng không mỗi một giây về sau của cậu ta thì mẹ nó sẽ là cái loại chính phòng chỉ có bày đó rồi bị vắng vẻ.
Lâm Kiều nhìn bộ dáng mặt mũi bầm dập của cậu ta, thật ra đến bây giờ vẫn chưa thể hiểu rõ, vì sao Trần Tuyên Trùng lại đột nhiên thổ lộ với cô ở trước mặt mọi người.
“Cậu yên tâm, cậu không cần lo lắng Hoắc Ngập làm gì, sau khi cậu yêu đương với tôi, lấy tính cách kia của cậu ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục đến tìm cậu.”
Lâm Kiều cũng không lo lắng Hoắc Ngập tới tìm, dù sao thì hôm nay cũng đã nói rõ.
Cô đá đá mũi chân, châm chước tìm câu, ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, “Trần Tuyên Trùng, về sau cậu sẽ gặp được nữ sinh cậu thích hơn.”
Nghe câu từ chối này, Trần Tuyên Trùng cũng không biết tìm từ nào để hỏi tiếp, nếu như cô ấy nói không thích, cậu ta còn có thể hỏi một chút không thích cậu ta nơi nào?
Hiện tại đến góc độ để hỏi cũng không có, cô gái từ chối người ta còn rất ra dáng.
Trần Tuyên Trùng đứng tại chỗ, xấu hổ một lát, nhìn cô gái ngoan ngoãn đứng trên bậc thang, sau khi từ chối cậu ta còn thấy ngại ngùng, có vẻ sợ làm tổn thương tới người khác, còn tự hỏi trong chốc lát mới nói.
Trong lòng cậu ta không hiểu sao mềm mại một chút, đột nhiên hơi hiểu rõ vì sao Hoắc Ngập yêu đương với cô lâu như vậy mà vẫn chưa chia tay, cô gái ngoan ngoãn mềm mại như vậy, nhìn đã muốn ôm vào trong ngực để dỗ, nơi nào chịu chia tay được?
Cậu ta nghĩ tới Hoắc Ngập thì lại đột nhiên có chút ghen ghét, tên khốn này không biết đã ôm nhiêu ít rồi!
Tên đó cũng là do vận khí tốt, người vừa lúc là nhà cậu ta giúp đỡ, nếu là nhà mình giúp đỡ, thì một đầu ngón tay tên đó cũng đừng nghĩ chạm vào!
Trần Tuyên Trùng nhớ tới khuôn mặt tai họa kia của Hoắc Ngập, nhịn không được mở miệng, “Cậu sẽ không thật sự thích Hoắc Ngập chứ, cậu ta thì không được, cậu đừng nhìn tên đó mặt ngoài dịu dàng, thật ra tính cách rất ác, nếu cậu thật sự thích cậu ta, về sau chắc chắn phải chịu khổ sở, người này rất khó nhìn thấu, nói không chừng một ngày nào đó mẹ nó lại coi trọng người khác, đến lúc đó cậu chỉ phải ngồi khóc nhè mà thôi.”
Lâm Kiều nghe lời nói thấm thía nghiêm túc khuyên bảo của cậu ta, nhịn không được cười rộ, Trần Tuyên Trùng như vậy thật sự quá khác lạ, ngày thường đều là giáo viên đi khuyên cậu ta, cũng chỉ muốn cậu ta chịu học.
Trần Tuyên Trùng thấy cô cười, cũng cảm thấy mình dong dài, cậu ta duỗi tay gãi đầu, che giấu một ít không được tự nhiên, “Cậu không chịu cũng không sao, người thích tôi cũng nhiều lắm, nếu không thành thì làm bạn bè cũng được, có thể làm anh em nữa, về sau tôi bảo kê cậu, ai dám bắt nạt cậu, cứ nói với tôi một tiếng!”
Trong lòng Lâm Kiều đột nhiên thấy ấm áp, cười nói, “Cảm ơn cậu, Trần Tuyên Trùng.”
“Cũng cảm ơn cậu, Lâm Kiều, tôi vĩnh viễn sẽ không quên, cậu là cô gái duy nhất đối tốt với tôi.” Trần Tuyên Trùng duỗi tay xoa đầu cô, đôi mắt ửng đỏ, “Cậu phải học tập thật tốt rồi thi đại học, chúc cậu thi đậu đại học A.”
Lâm Kiều nhìn đôi mắt hơi phiếm hồng của cậu ta, sửng sốt một chút.
Trần Tuyên Trùng đã xoay người chạy, giọng nói từ xa xa truyền đến, người đã chạy đi xa, “Tôi có việc đi trước, lần sau cùng nhau ăn cơm!”
Nếu người khác xem, giống như là đã xác định quan hệ bạn bè nam nữ, ở chung lại vô cùng hòa hợp.
Lâm Kiều nhìn bóng dáng chạy xa của cậu ta thật lâu, mới thu hồi tầm mắt đi về hướng khác, vừa quay đầu đã thấy Hoắc Ngập ở phía xa.
Anh có vẻ đã đứng ở chỗ đó nhìn rất lâu, đối diện với tầm mắt của cô cũng không nói gì, chỉ luôn nhìn cô, ánh mắt kia có chút chờ đợi, như là một đứa trẻ muốn ăn kẹo.
Lâm Kiều nhìn bánh kem trong tay anh, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Cô hơi cụp mắt, thu hồi tầm mắt, chạy lên lầu, tính toán đổi sang cầu thang khác để lên ký túc xá.
Hoắc Ngập nhìn cô xoay người chạy lên lầu, không có chút do dự nào, dường như tự giễu cười một chút, xoay người quay về, thuận đường ném bánh kem cầm trong tay vào thùng rác.
Trong ký túc xá Lý Thiệp đang vắt hết óc học từ đơn, thấy anh quay về có chút ngoài ý muốn, “Nhanh vậy mà đã đưa bánh kem xong rồi à?”
Hoắc Ngập ngồi xuống mép giường, không nói gì.
Lý Thiệp thấy anh tay không trở về, vậy bánh kem chắc đã đưa tới tay, cậu ta buông sách, hơi kinh ngạc nói: “Nói như vậy, Kẹo sữa đã đồng ý, tin lời cậu nói?”
Hoắc Ngập dựa người về sau, nhắm mắt lại hình như rất mệt.
Lý Thiệp thấy anh nằm xuống lại có chút ngoài ý muốn, “Giờ này sao còn đi ngủ, cơm không ăn? Tiết tự học buổi tối cũng không đi?”
Hoắc Ngập nhắm mắt lại rất bình tĩnh, giống như đã ngủ.
Lý Thiệp thấy anh hình như ngủ rồi, cũng không quấy rầy tiếp, dù sao về sau việc bận cũng là của cậu ta, nói chuyện yêu đương mà cũng phải hết chiêu dỗ này đến chiêu khác, mệt mỏi vô cùng…
Giữa giờ nghỉ trưa, gió ngoài cửa sổ hơi phất qua.
Cố Ngữ Chân đang làm đề, quạt điện trên đầu nhanh chóng chuyển động, Lý Thiệp bên cạnh đã ngủ rồi.
Cô ấy nhịn không được nhìn về phía cậu ta, cũng sắp tốt nghiệp, về sau bọn họ cũng sẽ không gặp lại, điểm giao thoa ngắn ngủi ở cấp ba giống như là một phần quà đưa cho cô, nhưng lại không có cách mở ra.
Cô biết sau khi cậu ấy tốt nghiệp, chắc chắn sẽ có bạn gái mới, mà mình cũng chưa bao giờ là loại hình cậu ấy thích.
Cậu ấy cho tới nay đều chỉ thích nữ sinh có dáng người, diện mạo tươi đẹp, mà ở trước mặt nữ sinh như vậy, cô ấy từ trước tới nay thành ra đều rất nhạt nhẽo.
Mặc dù thổ lộ cũng vô ích.
Nhưng cô nhịn không được, nếu không nói ra, cô nhất định sẽ tiếc nuối.
Cố Ngữ Chân chậm rãi khép sách lại, khi xác nhận cậu ta đã ngủ rồi, nói với cậu ta một câu rất nhẹ: “Tôi thích cậu, Lý Thiệp.”
Cố Ngữ Chân nói xong hốc mắt đột nhiên nóng, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, quay người lại liền thấy Lâm Kiều ở phía sau không cẩn thận nghe được.
Cố Ngữ Chân có chút không biết làm sao, vội vàng chạy ra ngoài, “Tớ đi tranh phòng vệ sinh.”
Lâm Kiều nhìn cô ấy chạy đi, mới phản ứng lại là mình vừa nghe được cái gì.
Cô cũng biết cô ấy ngượng ngùng, cũng không muốn đi quấy rầy, quay đầu nhìn lại, liền thấy Lý Thiệp đang nhìn hướng cửa sau suy tư gì.
Cô tạm dừng, cậu ấy tỉnh?
Vậy lời Ngữ Chân vừa nói, cậu ấy cũng nghe thấy rồi?
Lý Thiệp nhìn thoáng qua cửa sau, thu hồi tầm mắt lại, duỗi tay làm một động tác suỵt, “Không cần nói cho cô ấy biết là tôi tỉnh, miễn lại ảnh hưởng người ta thi đại học.”
Lâm Kiều nghe được lời này, tâm trạng mới vì Cố Ngữ Chân vui vẻ nháy mắt hạ xuống, Lý Thiệp nói như vậy, hiển nhiên là không có ý kia, cậu ấy không hề thích Cố Ngữ Chân…
“Ừ.” Lâm Kiều khẽ gật đầu, khó có khi có chút mất mát.
Có chút bí mật, nên lưu lại vào mùa hè này, tình cảm thời niên thiếu luôn không dễ dàng thành công, có lẽ là bởi vì không thèm để ý, cũng có lẽ là bởi vì làm bộ không thèm để ý.
Lần đó qua đi, Hoắc Ngập cũng không xuất hiện trong tầm mắt cô nữa, rõ ràng ở trong cùng một trường, nhưng trước nay không hề gặp lại, làm Lâm Kiều không phải cố tình đi trốn.
Như vậy thật ra lại tốt, đối lẫn nhau đều tốt.
Thi đại học rất nhanh đã đến, bắt đầu đếm ngược, Lâm Kiều mỗi ngày đối mặt đều là sách chất đầy trên bàn cùng trên mặt đất.
Thời gian đi học trong trường trôi qua đặc biệt nhanh, sau khi bắt đầu đếm ngược, mỗi một ngày như lật một trang sách, thời gian càng ngày càng khẩn trương, mọi người cũng đều đang làm bước lao cuối cùng.
Thi đại học trong cuối cùng đã đến, Lâm Kiều phát huy cũng không tệ lắm, chờ một ngày cuối cùng thi xong, lúc ra khỏi trường thi, lại đυ.ng phải Lý Kỳ Kỳ thi cùng trường.
Thời điểm chia lớp, các cô rất ít khi nhìn thấy nhau.
Cô tiến lên đang muốn chào hỏi, Lý Kỳ Kỳ đã ôm lấy cánh tay cô, hoàn toàn không dám tin, “Lâm Kiều, cậu đã nghe tin gì chưa, trường Hoắc Ngập thi đã xảy ra chuyện.”
Lâm Kiều nghe thấy tên của Hoắc Ngập, hơi hoảng hốt, “Chuyện gì vậy?”
“Người thi cùng trường nói cậu ấy nộp bài thi đầu tiên, còn chưa làm đã đi rồi!”
“Sao có thể?” Lâm Kiều phản ứng không kịp, “Có khi nào cậu ấy đã làm xong rồi hay không.”
“Không có, người thi trong trường thi đó đều nói, một chữ cũng không viết, toán học trực tiếp giao giấy trắng, giáo viên giám thị cũng kinh ngạc, lời gọi lại cậu ấy cũng không thèm để ý.”
Nam sinh bên cạnh cũng không thể ngờ được, “Nộp bài thi trước thì cũng không thể rời khỏi trường thi, sẽ có hiềm nghi gian lận, Hoắc Ngập sao cậu ấy lại thế này?”
Một học sinh trường khác nói, “Nghe nói cậu ta căn bản không nghe giáo viên giám thị, giao bài thi xong liền trực tiếp rời đi, giám thị còn tưởng rằng là học sinh hư, lúc sau mới biết cậu ta là Hoắc Ngập của Nhất Trung, hoảng sợ không thôi.”
“Các cậu nói là thật hay giả đấy, đây là thi đại học đó, sao có thể nộp giấy trắng, tôi cảm giác cho dù có là học sinh ngày thường không chịu học tập cũng sẽ nghiêm túc thi đấy!”
Lý Kỳ Kỳ lắc đầu, “Tôi cũng không chắc lắm, trường thi bên Hoắc Ngập cũng không có học sinh trường chúng ta, là trường khác truyền ra mới biết, hiện tại giáo viên còn chưa xác định được tình huống, chờ sau khi có điểm mới biết được có phải là thật hay không.”
Nam sinh bên cạnh hơi chần chờ, “Có thể là thật đấy, mấy ngày học gần đây cậu ấy đều không hề lên lớp, thường xuyên trốn học, giáo viên cũng yên tâm với cậu ấy, nên không có nghi ngờ gì, hơn nữa thành tích của cậu ấy tốt như vậy, trước khi thi đại học, đối với học sinh giỏi như cậu ấy mà nói là thời gian thả lỏng, cho nên cũng không hỏi nhiều đến. Chỉ là lúc trước tôi thấy có nhóm lưu manh trường ngoài đứng đó, ở cổng trường chờ cậu ấy.”
“Cho nên cậu ấy nộp bài thi trước, là cùng nhóm lưu manh đó đi ra ngoài chơi?”
Lâm Kiều nhẹ buông tay, túi trong tay nháy mắt rơi xuống đất, trong đầu hỗn loạn, tất cả đều là tiếng ồn ào, căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.