Chương 83
Đan Thanh Thủ
10/05/2024
Từ khu du lịch trở về vừa lúc là cuối tuần, có thể thuận tiện mà nghỉ ngơi.
Hoắc Ngập đồng ý cho cô thời gian suy xét, cũng không hề thúc giục, chuyện này là cô làm sai, nhất thời cũng không biết nên xử lý thế nào.
Cuối tuần họp lớp, Cố Ngữ Chân kéo cô cùng đi, Lâm Kiều cũng vừa lúc đi giải sầu, thuận tiện gặp mặt bạn học đã lâu không gặp.
Bạn cùng trường hẹn gặp nhau ở Nhất Trung, cuối tuần học sinh trong trường không nhiều lắm, chỉ có lớp 12 đang đi học.
Cố Ngữ Chân dừng lại chụp ảnh, không biết sẽ mất bao lâu, để cô đi vào trước.
Lâm Kiều chỉ đành vào trường, vừa đi vào, cảm giác quen thuộc ập vào trước mặt, giống như về lại ba năm kia.
Tới tập hợp trong phòng học lớn, đã rất nhiều người tới, tuy rằng không mặc đồng phục, nhưng cảm giác quen thuộc vẫn không thay đổi, vẫn là tiếng cãi cọ ồn ào.
“Lâm Kiều, mau tới đây!” Lý Kỳ Kỳ thấy cô, đứng lên vẫy tay, “Sao tới muộn như vậy, tớ còn tưởng rằng cậu không tới nữa chứ?”
Lâm Kiều cười đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, “Ngữ Chân có việc, nên tớ đợi cậu ấy một lát.”
Lâu lắm không gặp, Lý Kỳ Kỳ có chút hưng phấn, “Cậu có người yêu chưa?”
Lâm Kiều lắc đầu, “Chưa có.”
Lý Kỳ Kỳ vẫn còn muốn xem quẻ tình yêu, “Tớ mang theo bài, lát nữa bói thử cho cậu một lần, nói không chừng vận thế của cậu sẽ thay đổi.”
Lâm Kiều thấy cô ấy còn chơi trò chơi trước kia, nhịn không được muốn cười, vừa ngẩng đầu thấy Hứa Niệm ở cách đó không xa, đang nhìn chằm chằm cô.
Đã qua lâu như vậy, cô ta không thay đổi mấy, chỉ có tóc dài thêm, vẫn rất xinh đẹp, chỉ là nhìn ánh mắt của cô ta có chút kỳ lạ.
“Kẹo Sữa nhỏ.”
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn lại, Lý Thiệp tay đút túi quần, vẫn là vẻ đẹp lông nhông, anh ta đi đến gần bên nảy, hạ giọng hỏi, “Hoắc Ngập có quay về tìm cậu không?”
Lâm Kiều nhẹ nhàng gật đầu, “Cậu ấy là bên hợp tác công ty chúng tôi mời đến.”
Lý Thiệp lập tức nổ mạnh, “Cái tên khốn này, tôi biết ngay là đi tìm cậu sẽ chắc chắn có thể tìm được cậu ta mà!”
Lâm Kiều hơi sửng sốt, nhớ tới Hoắc Ngập không hiểu sao lại nóng mặt, đoạn ghi âm của cô với anh còn chưa xóa đâu…
“Tôi mở quán bar, hôm nào bảo cậu ta đưa cậu tới quán bar chơi.” Lý Thiệp nói gió chính là mưa, quay đầu thấy Vương Trạch Hào, liền lắc lư đi qua, chụp một người, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, một làn gió thơm thổi đến, có người ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Lý Thiệp nhìn sang, không quen biết, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, động tác của anh ta hơi dừng, quay đầu nhìn, “Cô là?”
“Cố Ngữ Chân.” Cố Ngữ Chân bất đắc dĩ cười, không nghĩ rằng cậu ta đã quên mình.
Đã 5 năm, đoạn hồi ức này hình như cũng nên dừng.
Tròng mắt của Lý Thiệp suýt chút nữa trừng rơi ra ngoài, Vương Trạch Hào ở phía trước càng khoa trương, trực tiếp gào ra tiếng, “Cố Ngữ Chân? Cậu đây là thoát thai hoán cốt hả, thay đổi lớn thế!”
Cố Ngữ Chân hào phóng cười, “Cảm ơn đã khen, cậu cũng không kém.”
Lý Thiệp hoàn toàn hỗn độn, lần đầu tiên bị cả kinh nói không ra lời, anh ta vốn đang suy nghĩ cái con bé luôn cúi đầu kia, hiện tại đã thế nào, không nghĩ rằng đã trổ mã duyên dáng yêu kiều thế này.
…
Lâm Kiều nhìn thoáng qua Hứa Niệm, cô ta không nhìn bên này nữa, mà đang cười đùa với Vu Huy Dương ở phía trước.
Lâm Kiều nhớ tới ánh mắt vừa rồi của cô ta, trong lòng có chút không thoải mái, luôn cảm giác không đúng.
Cô thu hồi tầm mắt, lại đối diện với tầm mắt của Trần Tuyên Trùng, anh ta thay đổi cũng rất lớn, tóc không còn dài, mà cạo thành đầu đinh, cũng không hề ăn mặc phất phơ như trước, cả người nhìn qua thoải mái thanh tân thẳng thắn không ít.
Anh ta thấy cô nhìn sang, hơi dừng, gật đầu với cô, không khác gì khi chào hỏi mấy đàn em cũ, lập tức cũng thu hồi tầm mắt, không nhìn cô nữa.
Lâm Kiều nhịn không được cười lên một tiếng, cậu ta vẫn là bộ dáng cũ, cùng trước kia không có khác biệt lớn gì.
Cách đó không xa có bạn học thấy người có vẻ đều đã đến đông đủ, có chút kinh ngạc, “Khối chúng ta cũng nhiều người tới ghê, tôi thấy những bạn cùng trường khác sẽ không đến nhiều người như vậy.”
“Cậu cũng không nghĩ lại xem khối chúng ta trước kia làm ầm ĩ bao nhiêu, tôi dám bỏ phiếu bảo đảm, từ khi Nhất Trung xây dựng tới nay, đều chưa từng náo nhiệt như khối chúng ta như vậy, lớp 10 đến lớp 12 xảy ra quá nhiều chuyện, chưa bao giờ thái bình cả, nhân vật thần tiên cũng quá nhiều.”
Nhắc tới như vậy, tất nhiên liền nghĩ tới Hoắc Ngập, lại nhìn thấy cả Trần Tuyên Trùng, “Hoắc Ngập hôm nay có đến không? Trần Tuyên Trùng còn tới.”
“Chắc là không tới rồi, lúc trước thành tích tốt như vậy, mà năm cuối cấp lại biến thành thế kia, thi đại học còn… Ai, hiện tại nhà tôi chỉ cần vừa nhắc đến thi đại học liền nói với mấy đứa em chuyện này, hoàn toàn lấy để răn đe.”
“Hôm nay cũng có vài người từ khối khác tới đây, tôi cảm giác ít nhất có một nửa người, là muốn đến xem Hoắc Ngập bị chê cười.”
“Khối của chúng ta thấy đáng tiếc nhất chính là cậu ấy, hoàn toàn là tự hủy tiền đồ, nếu không phải trong nhà có tiền, đưa ra nước ngoài mạ vàng, không chừng đã sớm bị bao phủ bên trong mọi người.”
Ngực Lâm Kiều cứng lại, không hiểu sao khó chịu, khó trách anh chưa từng nói tới chuyện bạn cùng trường, hẳn là cũng khó chịu?
Trong phòng học vẫn ba hoa như cũ, nói nói cười cười rất náo nhiệt.
Lâm Kiều đột nhiên thấy áy náy, một năm cuối cùng kia, cô vẫn luôn học tập, vậy anh trải qua như thế nào?
Kỳ thật anh đối với mình khá tốt, trừ bỏ lúc bắt đầu và kết thúc không được tốt đẹp, cái khác đều không thể bắt bẻ.
Anh đến thi đại học cũng không thi, cô cũng biết thật sự sẽ không bao giờ có thêm một người nào giống như anh, thích cô như vậy.
Cho nên có phải cô cũng nên dũng cảm một chút, mà không phải ngay từ đầu đã có thành kiến về tương lai của bọn họ?
Họp mặt khá nhàm chán, đều là mọi người nói chuyện phiếm với nhau, chơi ít trò chơi, muộn chút nữa còn muốn chuyển địa điểm.
Lâm Kiều không có tâm tư nói chuyện phiếm chơi trò chơi, một mình ra khỏi phòng, tính đi dạo trong trường một lát, tự hỏi có nên gọi điện thoại cho Hoắc Ngập hay không.
“Học tỷ Lâm Kiều?”
Lâm Kiều quay đầu nhìn lại, là một nữ sinh có khuôn mặt tròn tròn.
Cô gái thấy cô nhìn sang, nháy mắt cười, “Chào học tỷ, em tên Viện Viện, là em họ của anh Hoắc Ngập, nhỏ hơn hai người một tuổi, nghe nói hôm nay bên chị họp lớp, em cùng bạn học thuận đường cũng tới chơi.”
Lâm Kiều cười đáp lại, “Xin chào.”
Viện Viện liếc mắt nhìn kỹ cô một cái, ánh mắt rất sạch sẽ, cho dù ra xã hội, cũng trong sáng như thủy tinh không có tạp chất, nhìn một cái khiến cho người rất thích.
Cô ấy nhịn không được nói một câu, “Em cảm thấy chị xin đẹp hơn nhiều so với Triệu Ánh Kỳ lớp em, cũng không biết về sau sao anh Hoắc Ngập lại muốn yêu đương với cậu ta?”
Lâm Kiều nghe thấy tên của Triệu Ánh Kỳ cũng có chút hoảng hốt, thời gian trôi qua đã lâu, nghe thấy cái tên này cũng thấy rất xa lạ, nhưng may cô vẫn còn nhớ rõ nàng.
Viện Viện vẫn còn đang nói, “Lúc Triệu Ánh Kỳ yêu đương với anh Hoắc Ngập chân dẫm hai thuyền, còn cùng bạn nam trong lớp làm đủ việc ái muội, em không quen nhìn nữ sinh như cậu ta, vốn dĩ cho rằng anh Hoắc Ngập không đặt cậu ta ở trong lòng, không nghĩ rằng bởi vì cậu ta, chuyện lớn như thi đại học, cũng bắt đầu từ Triệu Ánh Kỳ.”
Lâm Kiều nghe vậy ngẩn ra, “Em nói cậu ấy thích Triệu Ánh Kỳ?”
“Vốn dĩ em cũng không chắc chắn, em vẫn luôn cho rằng người anh ấy thích chính là chị, dù sao anh ấy cũng quá xa cách với Triệu Ánh Kỳ, còn không bằng người xa lạ, nhưng trước mấy ngày thi đại học anh ấy còn tới hỏi Triệu Ánh Kỳ như thế nào, còn tới riêng quan tâm vài câu.”
Suy nghĩ của Lâm Kiều loạn đi, loáng thoáng nhận thấy được không đúng, “Trước mấy ngày thi đại học cậu ấy tìm em hỏi Triệu Ánh Kỳ?”
“Đúng vậy, sau khi biết cậu ta còn ở bên một người bạn trai khác, hình như rất khổ sở, sau đó liền xuất hiện chuyện thi đại học này, ài.”
Lâm Kiều có chút hỗn độn, anh không phải nói bởi vì cô mới không có tâm tư thi đại học sao, sao lại biến thành Triệu Ánh Kỳ rồi?
Cô quá hiểu biết Hoắc Ngập, lấy tính cách của anh, nếu như thật sự thích Triệu Ánh Kỳ, căn bản không có khả năng đến tìm cô nói mấy lời đó, cũng không có khả năng đi tìm người khác hỏi tình huống của Triệu Ánh Kỳ, mà anh sẽ trực tiếp đi tìm cô ta.
Tựa như anh tìm cô, mọi quyền chủ động đều phải chặt chẽ nắm trong tay.
Vậy vì sao trước khi thi đại học mấy ngày anh lại đi tìm Viện Viện cơ chứ?
Viện Viện nói xong cũng thấy có chút may mắn, “Nhưng ít nhiều anh Hoắc Ngập cũng chỉ tới hỏi một câu, nếu không em thật sự cho rằng anh ấy là bởi vì chị mới không thi đại học, lúc dì tới hỏi, suýt chút nữa đã nói thành chị. Còn may chị không thay Triệu Ánh Kỳ đội cái nồi này, bằng không lấy tình cảnh ngay lúc đó của chị, chắc hẳn sẽ rất gian nan.”
Suy nghĩ của Lâm Kiều cứng lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Nhưng cô không muốn tin, ở tuổi đó mà anh đã có lòng dạ sâu như vậy.
Sắc mặt cô có chút tái nhợt, qua thật lâu mới nhẹ nhàng hỏi, “Em có cách liên lạc với Triệu Ánh Kỳ không?”
Viện Viện không có số của Triệu Ánh Kỳ, nhưng nhìn bộ dáng hoảng hốt của cô, nên đã giúp cô gọi bạn học xin số của Triệu Ánh Kỳ.
Lâm Kiều cảm ơn mãi, lập tức gọi đi.
Điện thoại vang lên bao lâu, tâm cô liền thấp thỏm bấy lâu.
Cho đến khi Triệu Ánh Kỳ nghe máy, cô mới nghe được giọng nói của mình, “Xin chào, là Triệu Ánh Kỳ sao, tôi là Lâm Kiều từng học cùng trường cao trung với cô, còn nhớ rõ không?”
Triệu Ánh Kỳ bên kia dừng lại một chút, rõ ràng còn nhớ cô, “Cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Lâm Kiều thả nhẹ giọng, “Ngại quá, tôi muốn hỏi một chút, lúc cô yêu đương cùng Hoắc Ngập cảm tình có tốt chứ?”
Triệu Ánh Kỳ chỉ tạm dừng hai giây, “Đương nhiên tốt, so với lúc hai người ở bên nhau còn tốt hon nhiều, anh ấy đối với tôi nói gì nghe nấy, nói một sẽ không có hai.”
Không phải, với tính cách kia của anh, yêu đương tuyệt đối không có khả năng nói gì nghe nấy, mặc dù có dịu dàng, nhưng cũng có ý riêng của chính mình, thậm chí có thể nói là rất bá đạo.
Đầu óc của Lâm Kiều bắt đầu rối loạn, cô biết lời Triệu Ánh Kỳ nói là giả, nhưng cô không nghĩ tin, “Tôi muốn hỏi khi cô đồng thời yêu hai người, cậu ấy có phản ứng gì hay không, hay là nói, cô không muốn cùng cậu ấy ở bên nhau sao?”
Triệu Ánh Kỳ bị nghẹn một chút, có chút bị dẫm đến đau chân, “Cô cố ý hả, Hoắc Ngập nói với cô đúng hay không, hai người muốn tôi nhục nhã phải không? Tôi chỉ có danh mà cũng có tội? Đã qua lâu như vậy, còn muốn gọi điện thoại tới khoe khoang, có phải có bệnh hay không!” Cô ta vừa nói đến câu này, giận sôi máu, “Đừng có gọi điện thoại tới làm gì, tôi đã có bạn trai, sẽ không nhớ thương người của cô!”
Triệu Ánh Kỳ nổi giận đùng đùng treo điện thoại, Lâm Kiều nhìn màn hình đen đi, một mình ngồi ở sân thể dục rất lâu, gọi điện thoại cho Hoắc Ngập.
Bên kia không lâu đã nhận, giọng của anh vẫn dịu dàng như cũ, “Đã họp lớp xong?”
“Giờ cậu có thể đến đây một chuyến không? Tôi có lời muốn hỏi cậu.” Lâm Kiều nhẹ giọng nói, như không có sức lực.
Cô chờ Hoắc Ngập đồng ý, đứng dậy đi ra cổng trường, ngồi trên băng ghế của cửa hàng bán đồ ăn vặt, yên tĩnh mà chờ anh.
Qua chốc lát, một chiếc xe màu đen chậm rãi đi tới, chắc hẳn ở gần đây, mới có thể tới nhanh như vậy.
Lâm Kiều nhìn xe ngừng trước mặt, im một lát, mở cửa xe ngồi vào.
Hoắc Ngập cúi người lại gần, thay cô thắt dây an toàn, “Muốn ăn gì?”
Lâm Kiều nhìn anh, trực tiếp mở miệng, “Tôi muốn hỏi cậu một chuyện, khi thi đại học là thật sự bởi vì tôi mới không làm được bài sao?”
Hoắc Ngập nghe vậy hơi giương mắt nhìn, không nói gì.
Lâm Kiều nhìn bộ dáng dịu dàng nho nhã của anh, cơ hồ là từng câu từng chữ mà nói, “Là cậu thật sự không viết ra được, hay là cố ý không viết?”
Hoắc Ngập đồng ý cho cô thời gian suy xét, cũng không hề thúc giục, chuyện này là cô làm sai, nhất thời cũng không biết nên xử lý thế nào.
Cuối tuần họp lớp, Cố Ngữ Chân kéo cô cùng đi, Lâm Kiều cũng vừa lúc đi giải sầu, thuận tiện gặp mặt bạn học đã lâu không gặp.
Bạn cùng trường hẹn gặp nhau ở Nhất Trung, cuối tuần học sinh trong trường không nhiều lắm, chỉ có lớp 12 đang đi học.
Cố Ngữ Chân dừng lại chụp ảnh, không biết sẽ mất bao lâu, để cô đi vào trước.
Lâm Kiều chỉ đành vào trường, vừa đi vào, cảm giác quen thuộc ập vào trước mặt, giống như về lại ba năm kia.
Tới tập hợp trong phòng học lớn, đã rất nhiều người tới, tuy rằng không mặc đồng phục, nhưng cảm giác quen thuộc vẫn không thay đổi, vẫn là tiếng cãi cọ ồn ào.
“Lâm Kiều, mau tới đây!” Lý Kỳ Kỳ thấy cô, đứng lên vẫy tay, “Sao tới muộn như vậy, tớ còn tưởng rằng cậu không tới nữa chứ?”
Lâm Kiều cười đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, “Ngữ Chân có việc, nên tớ đợi cậu ấy một lát.”
Lâu lắm không gặp, Lý Kỳ Kỳ có chút hưng phấn, “Cậu có người yêu chưa?”
Lâm Kiều lắc đầu, “Chưa có.”
Lý Kỳ Kỳ vẫn còn muốn xem quẻ tình yêu, “Tớ mang theo bài, lát nữa bói thử cho cậu một lần, nói không chừng vận thế của cậu sẽ thay đổi.”
Lâm Kiều thấy cô ấy còn chơi trò chơi trước kia, nhịn không được muốn cười, vừa ngẩng đầu thấy Hứa Niệm ở cách đó không xa, đang nhìn chằm chằm cô.
Đã qua lâu như vậy, cô ta không thay đổi mấy, chỉ có tóc dài thêm, vẫn rất xinh đẹp, chỉ là nhìn ánh mắt của cô ta có chút kỳ lạ.
“Kẹo Sữa nhỏ.”
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn lại, Lý Thiệp tay đút túi quần, vẫn là vẻ đẹp lông nhông, anh ta đi đến gần bên nảy, hạ giọng hỏi, “Hoắc Ngập có quay về tìm cậu không?”
Lâm Kiều nhẹ nhàng gật đầu, “Cậu ấy là bên hợp tác công ty chúng tôi mời đến.”
Lý Thiệp lập tức nổ mạnh, “Cái tên khốn này, tôi biết ngay là đi tìm cậu sẽ chắc chắn có thể tìm được cậu ta mà!”
Lâm Kiều hơi sửng sốt, nhớ tới Hoắc Ngập không hiểu sao lại nóng mặt, đoạn ghi âm của cô với anh còn chưa xóa đâu…
“Tôi mở quán bar, hôm nào bảo cậu ta đưa cậu tới quán bar chơi.” Lý Thiệp nói gió chính là mưa, quay đầu thấy Vương Trạch Hào, liền lắc lư đi qua, chụp một người, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, một làn gió thơm thổi đến, có người ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Lý Thiệp nhìn sang, không quen biết, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, động tác của anh ta hơi dừng, quay đầu nhìn, “Cô là?”
“Cố Ngữ Chân.” Cố Ngữ Chân bất đắc dĩ cười, không nghĩ rằng cậu ta đã quên mình.
Đã 5 năm, đoạn hồi ức này hình như cũng nên dừng.
Tròng mắt của Lý Thiệp suýt chút nữa trừng rơi ra ngoài, Vương Trạch Hào ở phía trước càng khoa trương, trực tiếp gào ra tiếng, “Cố Ngữ Chân? Cậu đây là thoát thai hoán cốt hả, thay đổi lớn thế!”
Cố Ngữ Chân hào phóng cười, “Cảm ơn đã khen, cậu cũng không kém.”
Lý Thiệp hoàn toàn hỗn độn, lần đầu tiên bị cả kinh nói không ra lời, anh ta vốn đang suy nghĩ cái con bé luôn cúi đầu kia, hiện tại đã thế nào, không nghĩ rằng đã trổ mã duyên dáng yêu kiều thế này.
…
Lâm Kiều nhìn thoáng qua Hứa Niệm, cô ta không nhìn bên này nữa, mà đang cười đùa với Vu Huy Dương ở phía trước.
Lâm Kiều nhớ tới ánh mắt vừa rồi của cô ta, trong lòng có chút không thoải mái, luôn cảm giác không đúng.
Cô thu hồi tầm mắt, lại đối diện với tầm mắt của Trần Tuyên Trùng, anh ta thay đổi cũng rất lớn, tóc không còn dài, mà cạo thành đầu đinh, cũng không hề ăn mặc phất phơ như trước, cả người nhìn qua thoải mái thanh tân thẳng thắn không ít.
Anh ta thấy cô nhìn sang, hơi dừng, gật đầu với cô, không khác gì khi chào hỏi mấy đàn em cũ, lập tức cũng thu hồi tầm mắt, không nhìn cô nữa.
Lâm Kiều nhịn không được cười lên một tiếng, cậu ta vẫn là bộ dáng cũ, cùng trước kia không có khác biệt lớn gì.
Cách đó không xa có bạn học thấy người có vẻ đều đã đến đông đủ, có chút kinh ngạc, “Khối chúng ta cũng nhiều người tới ghê, tôi thấy những bạn cùng trường khác sẽ không đến nhiều người như vậy.”
“Cậu cũng không nghĩ lại xem khối chúng ta trước kia làm ầm ĩ bao nhiêu, tôi dám bỏ phiếu bảo đảm, từ khi Nhất Trung xây dựng tới nay, đều chưa từng náo nhiệt như khối chúng ta như vậy, lớp 10 đến lớp 12 xảy ra quá nhiều chuyện, chưa bao giờ thái bình cả, nhân vật thần tiên cũng quá nhiều.”
Nhắc tới như vậy, tất nhiên liền nghĩ tới Hoắc Ngập, lại nhìn thấy cả Trần Tuyên Trùng, “Hoắc Ngập hôm nay có đến không? Trần Tuyên Trùng còn tới.”
“Chắc là không tới rồi, lúc trước thành tích tốt như vậy, mà năm cuối cấp lại biến thành thế kia, thi đại học còn… Ai, hiện tại nhà tôi chỉ cần vừa nhắc đến thi đại học liền nói với mấy đứa em chuyện này, hoàn toàn lấy để răn đe.”
“Hôm nay cũng có vài người từ khối khác tới đây, tôi cảm giác ít nhất có một nửa người, là muốn đến xem Hoắc Ngập bị chê cười.”
“Khối của chúng ta thấy đáng tiếc nhất chính là cậu ấy, hoàn toàn là tự hủy tiền đồ, nếu không phải trong nhà có tiền, đưa ra nước ngoài mạ vàng, không chừng đã sớm bị bao phủ bên trong mọi người.”
Ngực Lâm Kiều cứng lại, không hiểu sao khó chịu, khó trách anh chưa từng nói tới chuyện bạn cùng trường, hẳn là cũng khó chịu?
Trong phòng học vẫn ba hoa như cũ, nói nói cười cười rất náo nhiệt.
Lâm Kiều đột nhiên thấy áy náy, một năm cuối cùng kia, cô vẫn luôn học tập, vậy anh trải qua như thế nào?
Kỳ thật anh đối với mình khá tốt, trừ bỏ lúc bắt đầu và kết thúc không được tốt đẹp, cái khác đều không thể bắt bẻ.
Anh đến thi đại học cũng không thi, cô cũng biết thật sự sẽ không bao giờ có thêm một người nào giống như anh, thích cô như vậy.
Cho nên có phải cô cũng nên dũng cảm một chút, mà không phải ngay từ đầu đã có thành kiến về tương lai của bọn họ?
Họp mặt khá nhàm chán, đều là mọi người nói chuyện phiếm với nhau, chơi ít trò chơi, muộn chút nữa còn muốn chuyển địa điểm.
Lâm Kiều không có tâm tư nói chuyện phiếm chơi trò chơi, một mình ra khỏi phòng, tính đi dạo trong trường một lát, tự hỏi có nên gọi điện thoại cho Hoắc Ngập hay không.
“Học tỷ Lâm Kiều?”
Lâm Kiều quay đầu nhìn lại, là một nữ sinh có khuôn mặt tròn tròn.
Cô gái thấy cô nhìn sang, nháy mắt cười, “Chào học tỷ, em tên Viện Viện, là em họ của anh Hoắc Ngập, nhỏ hơn hai người một tuổi, nghe nói hôm nay bên chị họp lớp, em cùng bạn học thuận đường cũng tới chơi.”
Lâm Kiều cười đáp lại, “Xin chào.”
Viện Viện liếc mắt nhìn kỹ cô một cái, ánh mắt rất sạch sẽ, cho dù ra xã hội, cũng trong sáng như thủy tinh không có tạp chất, nhìn một cái khiến cho người rất thích.
Cô ấy nhịn không được nói một câu, “Em cảm thấy chị xin đẹp hơn nhiều so với Triệu Ánh Kỳ lớp em, cũng không biết về sau sao anh Hoắc Ngập lại muốn yêu đương với cậu ta?”
Lâm Kiều nghe thấy tên của Triệu Ánh Kỳ cũng có chút hoảng hốt, thời gian trôi qua đã lâu, nghe thấy cái tên này cũng thấy rất xa lạ, nhưng may cô vẫn còn nhớ rõ nàng.
Viện Viện vẫn còn đang nói, “Lúc Triệu Ánh Kỳ yêu đương với anh Hoắc Ngập chân dẫm hai thuyền, còn cùng bạn nam trong lớp làm đủ việc ái muội, em không quen nhìn nữ sinh như cậu ta, vốn dĩ cho rằng anh Hoắc Ngập không đặt cậu ta ở trong lòng, không nghĩ rằng bởi vì cậu ta, chuyện lớn như thi đại học, cũng bắt đầu từ Triệu Ánh Kỳ.”
Lâm Kiều nghe vậy ngẩn ra, “Em nói cậu ấy thích Triệu Ánh Kỳ?”
“Vốn dĩ em cũng không chắc chắn, em vẫn luôn cho rằng người anh ấy thích chính là chị, dù sao anh ấy cũng quá xa cách với Triệu Ánh Kỳ, còn không bằng người xa lạ, nhưng trước mấy ngày thi đại học anh ấy còn tới hỏi Triệu Ánh Kỳ như thế nào, còn tới riêng quan tâm vài câu.”
Suy nghĩ của Lâm Kiều loạn đi, loáng thoáng nhận thấy được không đúng, “Trước mấy ngày thi đại học cậu ấy tìm em hỏi Triệu Ánh Kỳ?”
“Đúng vậy, sau khi biết cậu ta còn ở bên một người bạn trai khác, hình như rất khổ sở, sau đó liền xuất hiện chuyện thi đại học này, ài.”
Lâm Kiều có chút hỗn độn, anh không phải nói bởi vì cô mới không có tâm tư thi đại học sao, sao lại biến thành Triệu Ánh Kỳ rồi?
Cô quá hiểu biết Hoắc Ngập, lấy tính cách của anh, nếu như thật sự thích Triệu Ánh Kỳ, căn bản không có khả năng đến tìm cô nói mấy lời đó, cũng không có khả năng đi tìm người khác hỏi tình huống của Triệu Ánh Kỳ, mà anh sẽ trực tiếp đi tìm cô ta.
Tựa như anh tìm cô, mọi quyền chủ động đều phải chặt chẽ nắm trong tay.
Vậy vì sao trước khi thi đại học mấy ngày anh lại đi tìm Viện Viện cơ chứ?
Viện Viện nói xong cũng thấy có chút may mắn, “Nhưng ít nhiều anh Hoắc Ngập cũng chỉ tới hỏi một câu, nếu không em thật sự cho rằng anh ấy là bởi vì chị mới không thi đại học, lúc dì tới hỏi, suýt chút nữa đã nói thành chị. Còn may chị không thay Triệu Ánh Kỳ đội cái nồi này, bằng không lấy tình cảnh ngay lúc đó của chị, chắc hẳn sẽ rất gian nan.”
Suy nghĩ của Lâm Kiều cứng lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Nhưng cô không muốn tin, ở tuổi đó mà anh đã có lòng dạ sâu như vậy.
Sắc mặt cô có chút tái nhợt, qua thật lâu mới nhẹ nhàng hỏi, “Em có cách liên lạc với Triệu Ánh Kỳ không?”
Viện Viện không có số của Triệu Ánh Kỳ, nhưng nhìn bộ dáng hoảng hốt của cô, nên đã giúp cô gọi bạn học xin số của Triệu Ánh Kỳ.
Lâm Kiều cảm ơn mãi, lập tức gọi đi.
Điện thoại vang lên bao lâu, tâm cô liền thấp thỏm bấy lâu.
Cho đến khi Triệu Ánh Kỳ nghe máy, cô mới nghe được giọng nói của mình, “Xin chào, là Triệu Ánh Kỳ sao, tôi là Lâm Kiều từng học cùng trường cao trung với cô, còn nhớ rõ không?”
Triệu Ánh Kỳ bên kia dừng lại một chút, rõ ràng còn nhớ cô, “Cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Lâm Kiều thả nhẹ giọng, “Ngại quá, tôi muốn hỏi một chút, lúc cô yêu đương cùng Hoắc Ngập cảm tình có tốt chứ?”
Triệu Ánh Kỳ chỉ tạm dừng hai giây, “Đương nhiên tốt, so với lúc hai người ở bên nhau còn tốt hon nhiều, anh ấy đối với tôi nói gì nghe nấy, nói một sẽ không có hai.”
Không phải, với tính cách kia của anh, yêu đương tuyệt đối không có khả năng nói gì nghe nấy, mặc dù có dịu dàng, nhưng cũng có ý riêng của chính mình, thậm chí có thể nói là rất bá đạo.
Đầu óc của Lâm Kiều bắt đầu rối loạn, cô biết lời Triệu Ánh Kỳ nói là giả, nhưng cô không nghĩ tin, “Tôi muốn hỏi khi cô đồng thời yêu hai người, cậu ấy có phản ứng gì hay không, hay là nói, cô không muốn cùng cậu ấy ở bên nhau sao?”
Triệu Ánh Kỳ bị nghẹn một chút, có chút bị dẫm đến đau chân, “Cô cố ý hả, Hoắc Ngập nói với cô đúng hay không, hai người muốn tôi nhục nhã phải không? Tôi chỉ có danh mà cũng có tội? Đã qua lâu như vậy, còn muốn gọi điện thoại tới khoe khoang, có phải có bệnh hay không!” Cô ta vừa nói đến câu này, giận sôi máu, “Đừng có gọi điện thoại tới làm gì, tôi đã có bạn trai, sẽ không nhớ thương người của cô!”
Triệu Ánh Kỳ nổi giận đùng đùng treo điện thoại, Lâm Kiều nhìn màn hình đen đi, một mình ngồi ở sân thể dục rất lâu, gọi điện thoại cho Hoắc Ngập.
Bên kia không lâu đã nhận, giọng của anh vẫn dịu dàng như cũ, “Đã họp lớp xong?”
“Giờ cậu có thể đến đây một chuyến không? Tôi có lời muốn hỏi cậu.” Lâm Kiều nhẹ giọng nói, như không có sức lực.
Cô chờ Hoắc Ngập đồng ý, đứng dậy đi ra cổng trường, ngồi trên băng ghế của cửa hàng bán đồ ăn vặt, yên tĩnh mà chờ anh.
Qua chốc lát, một chiếc xe màu đen chậm rãi đi tới, chắc hẳn ở gần đây, mới có thể tới nhanh như vậy.
Lâm Kiều nhìn xe ngừng trước mặt, im một lát, mở cửa xe ngồi vào.
Hoắc Ngập cúi người lại gần, thay cô thắt dây an toàn, “Muốn ăn gì?”
Lâm Kiều nhìn anh, trực tiếp mở miệng, “Tôi muốn hỏi cậu một chuyện, khi thi đại học là thật sự bởi vì tôi mới không làm được bài sao?”
Hoắc Ngập nghe vậy hơi giương mắt nhìn, không nói gì.
Lâm Kiều nhìn bộ dáng dịu dàng nho nhã của anh, cơ hồ là từng câu từng chữ mà nói, “Là cậu thật sự không viết ra được, hay là cố ý không viết?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.