Chương 8
Đan Thanh Thủ
30/05/2021
Trần Thi Nam đã chờ Hoắc Ngập ở đây từ sớm, cô ta hiếm khi đến trường sớm như vậy, có thể nói là đối với Hoắc Ngập rất có kiên nhẫn.
Vốn dĩ chờ còn có chút mất kiên nhẫn, nhưng thấy anh từ xa đến gần, từng bước đi lên cầu thang, liền có chút hơi ngây ngất, bước tới chặn đường của anh.
"Chào lớp trưởng, cuối tuần có vui vẻ không, tại sao lại không nhận điện thoại của tôi vậy, chẳng lẽ cuối tuần cậu đều đang ngủ?"
"Số lạ nên không nhận." Hoắc Ngập rũ mắt, giọng nói ôn hòa.
Trần Thi Nam nghe lời này liền có chút không vui, "Vậy tin nhắn kia cậu cũng không xem?" Cô ta nói xong lại thấy tính cách Hoắc Ngập như vậy, không nên bức quá chặt, ngữ khí dịu đi chút, "Không phải đã nói với cậu đó là số của tôi sao, xa lạ chỗ nào chứ?"
Hoắc Ngập nhìn cô ta, môi khẽ cong lên, bất giác nở nụ cười.
Đôi mắt màu hổ phách hơi nông, thoạt nhìn có chút cảm giác bạc tình, khi cười lại có loại nhàn nhạt khinh thường cùng trào phúng, tuy xấu xa nhưng lại càng hấp dẫn người khác.
Trần Thi Nam tim đập lỡ nhịp, cô ta thích anh cũng chính là vì nụ cười này.
Lần trước ở bên ngoài ăn cơm nhìn thấy anh, hai nữ sinh đi qua trêu đùa mấy câu, anh cũng chỉ cười cười, trong xương cốt kinh thường cùng khinh mạn đều lộ ra ngoài, hư đến muốn mệnh.
Cô ta không có hứng thú với loại nam sinh mọt sách ngu ngốc, mà chỉ thích loại nam sinh xấu xa, hơn nữa anh không chỉ có hư, còn rất lợi hại, cấp một cùng cấp hai, không phải ai cũng có thể lật đổ được anh.
Lâm Kiều đứng ở dưới bậc thang nhìn bóng dáng Hoắc Ngập, không biết nên bước tiếp hay dừng.
Còn đang nghĩ ngợi, Hoắc Ngập giống như nhận thấy có người, quay đầu nhìn lại.
Lâm Kiều bị phát hiện cũng chỉ có thể căng da đầu đi lên, lướt qua bọn họ rồi vòng qua chỗ ngoặt bước lên cầu thang.
Trần Thi Nam thấy cô, tức giận trợn trắng mắt, quay đầu coi như không nhìn thấy, cô ta nhìn về phía Hoắc Ngập, "Hoắc Ngập, cậu nghĩ kỹ đi, có muốn làm bạn trai của tôi không?"
Lâm Kiều nhớ tới lời cậu nói ở trong xe, không nhịn được quay đầu nhìn bọn họ.
Hoắc Ngập rũ mắt, giống như đang thất thần, nhận thấy được tầm mắt của cô liền ngước mắt nhìn.
Đôi mắt màu sáng rất rõ ràng, làm người khác nhìn vào cảm giác sạch sẽ ôn nhu.
Chỉ là đôi khi.. Nam sinh quá hiền lành vô hại, lại luôn là cơ hội để người khác làm tổn thương.
Lâm Kiều nắm chặt quai đeo cặp sách, chung quy không quản đến, xoay người lên lầu đi vào phòng học.
Trần Thi Nam thấy Hoắc Ngập nhìn người khác, còn bỏ qua câu hỏi của cô ta, tính tình có chút nóng lên, "Cậu nếu như không đồng ý, thì đừng nghĩ tới việc hôm nay có thể vào học."
Lâm Kiều vào phòng học, câu cuối cùng nghe thấy chính là câu uy hiếp này, theo sau là âm thanh ồn ào của lớp học, dễ dàng lấn át giọng nữ ở cầu thang.
Cô đến vị trí của mình, lấy sách để lên bàn.
Trong phòng học có người trang điểm có người làm bài, thêm mấy tiếng thúc giục nộp bài tập, còn có người nói giỡn cãi nhau ầm ĩ, mà lại còn có người đến phòng học cũng không được vào.
Lâm Kiều có chút thất thần.
Trần Tuyên Trùng ở phía sau đột nhiên vỗ bàn, chân đạp vào người bạn nam kia một cái, trợn mắt ngoác mồm, "Mắt mày đâu? Thiếu à?"
Hai nam sinh đang đùa giỡn lập tức im lặng, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Nói xong liền vội vàng về chỗ ngồi, căn bản không dám khiêu khích.
Trần Tuyên Trùng sáng sớm thức dậy đã rất tức giận, thấy hai người không đáp lời thì càng giận thêm, chân dùng sức đá mạnh vào bàn để phát tiết, đứng dậy đi ra ngoài bằng cửa sau, mấy bạn học bị ảnh hưởng bên cạnh mặt mũi đều trắng bệch.
Cả lớp im lặng một chút rồi lại bắt đầu xì xào, khe khẽ nói nhỏ, nháy mắt khôi phục lại náo nhiệt.
Lâm Kiều nhìn cửa sau lay động có chút xuất thần.
Lý Kỳ Kỳ bên cạnh ghé sát vào hạ giọng nói, "Thấy chưa, ngàn vạn lần không nên trêu chọc loại người này, cậu ta đến cả nữ sinh cũng đánh, rất khủng bố."
Lâm Kiều thu hồi tầm mắt nhìn về phía sách, nhưng lại không vào đầu, "Vậy Trần Thi Nam thì sao, cậu ta thật sự từng đánh hội đồng sao?"
"Sao cậu biết việc này, ai nói cho cậu biết? Việc này trước kia còn rất nổi trong trường, Trần Thi Nam tuy rằng là nữ sinh, nhưng lại rất quen thuốc với nhóm học sinh hư hỏng, cho dù là lớp mấy cấp mấy cũng quen được, bọn họ luôn chơi cùng nhau, Trần Thi Nam loại này chắc được coi là phiên bản nữ của Trần Tuyên Trùng."
Lý Kỳ Kỳ sờ sờ cằm, suy nghĩ để nói ra một câu có vẻ thích hợp, một người bên cạnh đang bàn tán chuyện về Trần Tuyên Trùng, cô ấy nháy mắt đã bị thu hút.
Lâm Kiều nhìn về phía của phòng học, vẫn không thấy Hoắc Ngập đi vào.
Chắc sẽ không có chuyện gì chứ?
Cô có chút lo lắng, đứng dậy đi ra khỏi phòng học, nhìn về phía cầu thang, bên đó đã không còn ai, cũng không biết bọn họ đã đi nơi nào?
Lâm Kiều đi đến tay vịn cầu thang, từ từ nghé xuống xem, cũng không thấy ai.
"Đang nhìn gì vậy?"
Lâm Kiều bị giọng nói phía sau dọa sợ, xoay người khuỷu tay đập vào chồng sách cậu đang bê.
Không khí nháy mắt yên tĩnh.
"Thật xin lỗi."
Hoắc Ngập cười, "Bị dọa sợ sao?"
"Là tôi không chú ý thấy cậu." Lâm Kiều thành thật trả lời, ngồi xổm xuống nhặt sách bài tập rơi trên đất.
Hoắc Ngập đặt sách trong tay xuống, cùng cô nhặt.
Lâm Kiều nhìn anh, đồng phục được anh mặc toát ra loại khí chất sạch sẽ, không có bất luận thứ gì hoa hòe lòe loẹt, "Trần Thi Nam cho cậu vào lớp sao?"
Hoắc Ngập cầm sách trong tay, cười một cái, "Được lần này, lần sau thì không chắc chắn"
Lần sau thì không chắn chắn..
Chẳng lẽ anh thất thủ trước Trần Thi Nam, vậy lần sau có phải hay không sẽ trực tiếp bị đánh?
"Lâm Kiều?"
Lâm Kiều nghĩ đến nhập thần, đột nhiên bị đánh gãy suy nghĩ.
Lý Kỳ Kỳ duỗi tay phất phất trước mặt, triệu hồi suy nghĩ của cô, "Cậu nghĩ gì đấy, nghĩ đến thất thần như vậy, bên ngoài có người tìm cậu kìa."
Lâm Kiều xoa xoa mặt, tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, là một nữ sinh cô không quen biết đang vẫy tay với cô.
Lâm Kiều có chút nghi hoặc, đứng dậy ra khỏi phòng học, "Là tìm tôi sao?"
Nữ sinh tóc ngắn gật đầu, duỗi tay chỉ hành lang đối diện, "Bạn của cậu nhờ tôi gọi, nói có việc cần cậu hỗ trợ."
Lâm Kiều nhìn về phía đôi diện, không thấy ai, "Là ai tìm tôi vậy?"
"Tôi cũng không biết tên, cậu qua xem là sẽ biết." Nữ sinh tóc ngắn nói xong liền đi về phía hành lang.
Lâm Kiều lướt qua nhóm bạn học đang đùa giỡn, đi theo nữ sinh tóc ngắn về phía trước, cô ở trong lớp chỉ quen biết đúng ba người, Lý Kỳ Kỳ, Hoắc Ngập, Cố Ngữ Chân.
Vừa rồi chỉ có Hoắc Ngập không ở trong phòng học, chẳng lẽ là cậu?
Lâm Kiều theo sau nữ sinh tóc ngắn đi tới cuối hành lang, khi đến chỗ ngoặt mới phát hiện, người tìm cô căn bản không phải Hoắc Ngập, mà là Trần Thi Nam.
Tiết thể dục lần trước, cô đã từng gặp mặt mấy người ở lớp ba này, hiện giờ bọn họ đều đang nhìn cô với ánh mắt không tốt.
Nữ sinh tóc ngắn phía sau đột nhiên đẩy cô, Lâm Kiều không phòng bị liền lảo đảo về phía trước vài bước, trực tiếp đối diện với Trần Thi Nam.
Trần Thi Nam nhai kẹo cao su, đánh giá Lâm Kiều trên dưới, vẻ mặt khó chịu.
Buổi sáng bị Hoắc Ngập từ chối, trong lòng vốn dĩ đã không vui vẻ, kết quả lại nghe được bạn học trong lớp nói, tiết thể dục lần trước, thấy con bé lớp hai này ném đồ uống mà cô ta nhờ đưa hộ vào thùng rác.
Hoắc Ngập còn nói đã uống, chắc chắn có vấn đề gì trong đó, đánh chết cô ta cũng không tin!
"Cậu ném đồ uống mà tôi nhờ đưa cho Hoắc Ngập vào thùng rác?"
"Ừ." Lâm Kiều trả lời, cô đã ném tất nhiên cũng không sợ cô ta biết.
Trần Thi Nam duỗi tay đẩy bả vai cô, "Cậu mẹ nó là không hiểu tiếng người à, tôi muốn cậu đưa đồ uống cho Hoắc Ngập, còn không hiểu?"
Hiện tại là thời gian tan học, bên cạnh có mấy nữ sinh đi qua, thấy tình hình bên này cũng không dám nhìn nhiều mà vội chạy đi.
Lâm Kiều bị vài người vây quanh như vậy, đột nhiên nghĩ tới Hoắc Ngập lúc thấy cô rời đi sẽ có cảm giác như thế nào, cậu lúc đó có sợ hãi hay không? "
Lâm Kiều suy nghĩ rồi thở dài nhìn về phía Trần Thi Nam," Cậu có tay có chân vì sao không tự đi đưa? "
Trần Thi Nam cười lạnh không nói nên lời, duỗi tay chọc chọc bả vai cô," Tôi thật sự không muốn nói chuyện với loại ngốc như cậu, còn mẹ nó có thể giả trang rất tốt, chắc là kỹ nữ trà xanh phải không? Cậu thích Hoắc Ngập đúng hay không, đây là muốn cùng tôi đoạt? "
Lâm Kiều có cảm giác không đúng khi giao tiếp với cô ta, cô nhìn về phía quần áo của Trần Thi Nam, cô ta không mặc đồng phục, còn đeo khuyên tai rồi trang điểm, không giống một dáng vẻ của học sinh một chút nào.
" Mặc kệ việc của Hoắc Ngập, tôi không có hứng thú cũng không có nghĩa vụ giúp cậu làm những việc nhàm chán đó. "
Trần Thi Nam lại cười lạnh, khoanh tay lại," Muốn cùng tôi chơi trò độc ác? Loại thời gian tôi đang chơi trò này, cũng không biết cậu đang ở nơi nào nghịch bùn đâu. "
Mấy nữ sinh nghe vậy bật cười, nhìn Lâm Kiều nóng lòng muốn thử.
Trần Thi Nam lấy ra điện thoại, mở camera nhắm thẳng ngay mặt Lâm Kiều," Vậy thì nên có cái khởi đầu tốt đẹp để chơi thôi. "
Mấy nữ sinh bên cạnh lập tức duỗi tay đè cô lại, nữ sinh tóc ngắn giơ tay tát, căn bản không cho người khác cơ hội phản ứng.
Lâm Kiều nhanh chóng quay đầu tránh, nhưng vẫn bị đánh trúng, tay nữ sinh kia cào lên mặt cô một trận đau rát.
Lâm Kiều có chút ngốc đi.
Nữ sinh tóc ngắn thấy cô như vậy, cảm thấy cô đã bị dọa, trong lòng siêu sướng," Cái mặt này tát lên tiếng kêu cũng rất giòn nha! "
" Ha ha ha, để tôi tới nữa. "Mấy nữ sinh nháy mắt cười rộ lên, giống như chỉ đang chơi trò chơi.
Lâm Kiều nhìn bọn họ, trong mắt không dám tin tưởng, quần thể tính ác, quả nhiên sẽ giảm bớt tội ác cảm của bản thân, thậm chí làm bọn họ đắc chí.
" Tránh sang bên cạnh đi, làm tôi chụp cũng không được góc độ tốt. "Trần Thi Nam đẩy nữ sinh đang chống đỡ phía trước, giơ điện thoại gần mặt Lâm Kiều, cười đến kiêu ngạo," Cởi quần áo cậu ta ra chụp cho đẹp, phát trực tiếp cho mọi người đánh giá. "
Nữ sinh tóc ngắn cười hắc hắc, thổi mấy hơi vào lòng bàn tay, rồi lại giơ tay đi đến.
Lâm Kiều nhấc chân đạp qua, nữ sinh tóc ngắn phía trước trực tiếp bị đá ngã xuống đất, từ trên cầu thang ngã xuống bật khóc.
Mấy người khác đều bị dọa, còn chưa phản ứng lại được thì tay đã bị người khác vặn, trực tiếp bị đẩy thẳng vào tường.
Trần Thi Nam đột nhiên mở to hai mắt, theo bản năng lui về phía sau.
Lâm Kiều thoát khỏi trói buộc, duỗi tay qua cầm lấy bàn tay đang cầm điện thoại của Trần Thi Nam, vặn khớp xương.
"... "
Điện thoại của Trần Thi Nam 'bang' một tiếng rơi trên mặt đất, tay cũng có cảm giác bị trật khớp," M* mày, buông tay! "
Mặt Lâm Kiều vô cùng bình tĩnh, trên tay lại dùng thêm sức lực," Không được nói những lời thô tục với tôi nữa, được chứ?"
*
Tiếng chuông vang lên, đây là tiết hóa học của một giáo viên lớn tuổi, chỉ cần bắt đầu giảng bài, sẽ không dư ra một chút thời gian nghỉ ngơi nào.
Ngoài của sổ gió nhẹ thổi, quạt điện trên đỉnh đầu chậm rì rì chuyển động, giọng nói của giáo viên giảng bài lấn át cả tiếng nói chuyện của học sinh bên dưới.
Hoắc Ngập ngồi tại chỗ nghịch bút, vị trí phía trước bên trái trống không, người không biết đã đi nơi nào, sách bài tập trên bàn đều đang mở, nhưng sách của tiết này lại chưa hề lấy ra.
Đôi mắt Hoắc Ngập hơi đảo, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Mới chỉ thứ hai đầu tuần, đã trốn học?
*
Tác giả có chuyện muốn nói: Lão Lâm, đừng tiếp tục thu thập rác rưởi nữa, nếu muốn thì tôi đây gửi cho cô!
Lâm Kiều: Ha ha, vậy cô gửi đi.
Tác giả: Ok
Chuẩn bị xong, về nhà.
Hoắc Ngập: Hừ
Editor: Q17
Vốn dĩ chờ còn có chút mất kiên nhẫn, nhưng thấy anh từ xa đến gần, từng bước đi lên cầu thang, liền có chút hơi ngây ngất, bước tới chặn đường của anh.
"Chào lớp trưởng, cuối tuần có vui vẻ không, tại sao lại không nhận điện thoại của tôi vậy, chẳng lẽ cuối tuần cậu đều đang ngủ?"
"Số lạ nên không nhận." Hoắc Ngập rũ mắt, giọng nói ôn hòa.
Trần Thi Nam nghe lời này liền có chút không vui, "Vậy tin nhắn kia cậu cũng không xem?" Cô ta nói xong lại thấy tính cách Hoắc Ngập như vậy, không nên bức quá chặt, ngữ khí dịu đi chút, "Không phải đã nói với cậu đó là số của tôi sao, xa lạ chỗ nào chứ?"
Hoắc Ngập nhìn cô ta, môi khẽ cong lên, bất giác nở nụ cười.
Đôi mắt màu hổ phách hơi nông, thoạt nhìn có chút cảm giác bạc tình, khi cười lại có loại nhàn nhạt khinh thường cùng trào phúng, tuy xấu xa nhưng lại càng hấp dẫn người khác.
Trần Thi Nam tim đập lỡ nhịp, cô ta thích anh cũng chính là vì nụ cười này.
Lần trước ở bên ngoài ăn cơm nhìn thấy anh, hai nữ sinh đi qua trêu đùa mấy câu, anh cũng chỉ cười cười, trong xương cốt kinh thường cùng khinh mạn đều lộ ra ngoài, hư đến muốn mệnh.
Cô ta không có hứng thú với loại nam sinh mọt sách ngu ngốc, mà chỉ thích loại nam sinh xấu xa, hơn nữa anh không chỉ có hư, còn rất lợi hại, cấp một cùng cấp hai, không phải ai cũng có thể lật đổ được anh.
Lâm Kiều đứng ở dưới bậc thang nhìn bóng dáng Hoắc Ngập, không biết nên bước tiếp hay dừng.
Còn đang nghĩ ngợi, Hoắc Ngập giống như nhận thấy có người, quay đầu nhìn lại.
Lâm Kiều bị phát hiện cũng chỉ có thể căng da đầu đi lên, lướt qua bọn họ rồi vòng qua chỗ ngoặt bước lên cầu thang.
Trần Thi Nam thấy cô, tức giận trợn trắng mắt, quay đầu coi như không nhìn thấy, cô ta nhìn về phía Hoắc Ngập, "Hoắc Ngập, cậu nghĩ kỹ đi, có muốn làm bạn trai của tôi không?"
Lâm Kiều nhớ tới lời cậu nói ở trong xe, không nhịn được quay đầu nhìn bọn họ.
Hoắc Ngập rũ mắt, giống như đang thất thần, nhận thấy được tầm mắt của cô liền ngước mắt nhìn.
Đôi mắt màu sáng rất rõ ràng, làm người khác nhìn vào cảm giác sạch sẽ ôn nhu.
Chỉ là đôi khi.. Nam sinh quá hiền lành vô hại, lại luôn là cơ hội để người khác làm tổn thương.
Lâm Kiều nắm chặt quai đeo cặp sách, chung quy không quản đến, xoay người lên lầu đi vào phòng học.
Trần Thi Nam thấy Hoắc Ngập nhìn người khác, còn bỏ qua câu hỏi của cô ta, tính tình có chút nóng lên, "Cậu nếu như không đồng ý, thì đừng nghĩ tới việc hôm nay có thể vào học."
Lâm Kiều vào phòng học, câu cuối cùng nghe thấy chính là câu uy hiếp này, theo sau là âm thanh ồn ào của lớp học, dễ dàng lấn át giọng nữ ở cầu thang.
Cô đến vị trí của mình, lấy sách để lên bàn.
Trong phòng học có người trang điểm có người làm bài, thêm mấy tiếng thúc giục nộp bài tập, còn có người nói giỡn cãi nhau ầm ĩ, mà lại còn có người đến phòng học cũng không được vào.
Lâm Kiều có chút thất thần.
Trần Tuyên Trùng ở phía sau đột nhiên vỗ bàn, chân đạp vào người bạn nam kia một cái, trợn mắt ngoác mồm, "Mắt mày đâu? Thiếu à?"
Hai nam sinh đang đùa giỡn lập tức im lặng, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Nói xong liền vội vàng về chỗ ngồi, căn bản không dám khiêu khích.
Trần Tuyên Trùng sáng sớm thức dậy đã rất tức giận, thấy hai người không đáp lời thì càng giận thêm, chân dùng sức đá mạnh vào bàn để phát tiết, đứng dậy đi ra ngoài bằng cửa sau, mấy bạn học bị ảnh hưởng bên cạnh mặt mũi đều trắng bệch.
Cả lớp im lặng một chút rồi lại bắt đầu xì xào, khe khẽ nói nhỏ, nháy mắt khôi phục lại náo nhiệt.
Lâm Kiều nhìn cửa sau lay động có chút xuất thần.
Lý Kỳ Kỳ bên cạnh ghé sát vào hạ giọng nói, "Thấy chưa, ngàn vạn lần không nên trêu chọc loại người này, cậu ta đến cả nữ sinh cũng đánh, rất khủng bố."
Lâm Kiều thu hồi tầm mắt nhìn về phía sách, nhưng lại không vào đầu, "Vậy Trần Thi Nam thì sao, cậu ta thật sự từng đánh hội đồng sao?"
"Sao cậu biết việc này, ai nói cho cậu biết? Việc này trước kia còn rất nổi trong trường, Trần Thi Nam tuy rằng là nữ sinh, nhưng lại rất quen thuốc với nhóm học sinh hư hỏng, cho dù là lớp mấy cấp mấy cũng quen được, bọn họ luôn chơi cùng nhau, Trần Thi Nam loại này chắc được coi là phiên bản nữ của Trần Tuyên Trùng."
Lý Kỳ Kỳ sờ sờ cằm, suy nghĩ để nói ra một câu có vẻ thích hợp, một người bên cạnh đang bàn tán chuyện về Trần Tuyên Trùng, cô ấy nháy mắt đã bị thu hút.
Lâm Kiều nhìn về phía của phòng học, vẫn không thấy Hoắc Ngập đi vào.
Chắc sẽ không có chuyện gì chứ?
Cô có chút lo lắng, đứng dậy đi ra khỏi phòng học, nhìn về phía cầu thang, bên đó đã không còn ai, cũng không biết bọn họ đã đi nơi nào?
Lâm Kiều đi đến tay vịn cầu thang, từ từ nghé xuống xem, cũng không thấy ai.
"Đang nhìn gì vậy?"
Lâm Kiều bị giọng nói phía sau dọa sợ, xoay người khuỷu tay đập vào chồng sách cậu đang bê.
Không khí nháy mắt yên tĩnh.
"Thật xin lỗi."
Hoắc Ngập cười, "Bị dọa sợ sao?"
"Là tôi không chú ý thấy cậu." Lâm Kiều thành thật trả lời, ngồi xổm xuống nhặt sách bài tập rơi trên đất.
Hoắc Ngập đặt sách trong tay xuống, cùng cô nhặt.
Lâm Kiều nhìn anh, đồng phục được anh mặc toát ra loại khí chất sạch sẽ, không có bất luận thứ gì hoa hòe lòe loẹt, "Trần Thi Nam cho cậu vào lớp sao?"
Hoắc Ngập cầm sách trong tay, cười một cái, "Được lần này, lần sau thì không chắc chắn"
Lần sau thì không chắn chắn..
Chẳng lẽ anh thất thủ trước Trần Thi Nam, vậy lần sau có phải hay không sẽ trực tiếp bị đánh?
"Lâm Kiều?"
Lâm Kiều nghĩ đến nhập thần, đột nhiên bị đánh gãy suy nghĩ.
Lý Kỳ Kỳ duỗi tay phất phất trước mặt, triệu hồi suy nghĩ của cô, "Cậu nghĩ gì đấy, nghĩ đến thất thần như vậy, bên ngoài có người tìm cậu kìa."
Lâm Kiều xoa xoa mặt, tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, là một nữ sinh cô không quen biết đang vẫy tay với cô.
Lâm Kiều có chút nghi hoặc, đứng dậy ra khỏi phòng học, "Là tìm tôi sao?"
Nữ sinh tóc ngắn gật đầu, duỗi tay chỉ hành lang đối diện, "Bạn của cậu nhờ tôi gọi, nói có việc cần cậu hỗ trợ."
Lâm Kiều nhìn về phía đôi diện, không thấy ai, "Là ai tìm tôi vậy?"
"Tôi cũng không biết tên, cậu qua xem là sẽ biết." Nữ sinh tóc ngắn nói xong liền đi về phía hành lang.
Lâm Kiều lướt qua nhóm bạn học đang đùa giỡn, đi theo nữ sinh tóc ngắn về phía trước, cô ở trong lớp chỉ quen biết đúng ba người, Lý Kỳ Kỳ, Hoắc Ngập, Cố Ngữ Chân.
Vừa rồi chỉ có Hoắc Ngập không ở trong phòng học, chẳng lẽ là cậu?
Lâm Kiều theo sau nữ sinh tóc ngắn đi tới cuối hành lang, khi đến chỗ ngoặt mới phát hiện, người tìm cô căn bản không phải Hoắc Ngập, mà là Trần Thi Nam.
Tiết thể dục lần trước, cô đã từng gặp mặt mấy người ở lớp ba này, hiện giờ bọn họ đều đang nhìn cô với ánh mắt không tốt.
Nữ sinh tóc ngắn phía sau đột nhiên đẩy cô, Lâm Kiều không phòng bị liền lảo đảo về phía trước vài bước, trực tiếp đối diện với Trần Thi Nam.
Trần Thi Nam nhai kẹo cao su, đánh giá Lâm Kiều trên dưới, vẻ mặt khó chịu.
Buổi sáng bị Hoắc Ngập từ chối, trong lòng vốn dĩ đã không vui vẻ, kết quả lại nghe được bạn học trong lớp nói, tiết thể dục lần trước, thấy con bé lớp hai này ném đồ uống mà cô ta nhờ đưa hộ vào thùng rác.
Hoắc Ngập còn nói đã uống, chắc chắn có vấn đề gì trong đó, đánh chết cô ta cũng không tin!
"Cậu ném đồ uống mà tôi nhờ đưa cho Hoắc Ngập vào thùng rác?"
"Ừ." Lâm Kiều trả lời, cô đã ném tất nhiên cũng không sợ cô ta biết.
Trần Thi Nam duỗi tay đẩy bả vai cô, "Cậu mẹ nó là không hiểu tiếng người à, tôi muốn cậu đưa đồ uống cho Hoắc Ngập, còn không hiểu?"
Hiện tại là thời gian tan học, bên cạnh có mấy nữ sinh đi qua, thấy tình hình bên này cũng không dám nhìn nhiều mà vội chạy đi.
Lâm Kiều bị vài người vây quanh như vậy, đột nhiên nghĩ tới Hoắc Ngập lúc thấy cô rời đi sẽ có cảm giác như thế nào, cậu lúc đó có sợ hãi hay không? "
Lâm Kiều suy nghĩ rồi thở dài nhìn về phía Trần Thi Nam," Cậu có tay có chân vì sao không tự đi đưa? "
Trần Thi Nam cười lạnh không nói nên lời, duỗi tay chọc chọc bả vai cô," Tôi thật sự không muốn nói chuyện với loại ngốc như cậu, còn mẹ nó có thể giả trang rất tốt, chắc là kỹ nữ trà xanh phải không? Cậu thích Hoắc Ngập đúng hay không, đây là muốn cùng tôi đoạt? "
Lâm Kiều có cảm giác không đúng khi giao tiếp với cô ta, cô nhìn về phía quần áo của Trần Thi Nam, cô ta không mặc đồng phục, còn đeo khuyên tai rồi trang điểm, không giống một dáng vẻ của học sinh một chút nào.
" Mặc kệ việc của Hoắc Ngập, tôi không có hứng thú cũng không có nghĩa vụ giúp cậu làm những việc nhàm chán đó. "
Trần Thi Nam lại cười lạnh, khoanh tay lại," Muốn cùng tôi chơi trò độc ác? Loại thời gian tôi đang chơi trò này, cũng không biết cậu đang ở nơi nào nghịch bùn đâu. "
Mấy nữ sinh nghe vậy bật cười, nhìn Lâm Kiều nóng lòng muốn thử.
Trần Thi Nam lấy ra điện thoại, mở camera nhắm thẳng ngay mặt Lâm Kiều," Vậy thì nên có cái khởi đầu tốt đẹp để chơi thôi. "
Mấy nữ sinh bên cạnh lập tức duỗi tay đè cô lại, nữ sinh tóc ngắn giơ tay tát, căn bản không cho người khác cơ hội phản ứng.
Lâm Kiều nhanh chóng quay đầu tránh, nhưng vẫn bị đánh trúng, tay nữ sinh kia cào lên mặt cô một trận đau rát.
Lâm Kiều có chút ngốc đi.
Nữ sinh tóc ngắn thấy cô như vậy, cảm thấy cô đã bị dọa, trong lòng siêu sướng," Cái mặt này tát lên tiếng kêu cũng rất giòn nha! "
" Ha ha ha, để tôi tới nữa. "Mấy nữ sinh nháy mắt cười rộ lên, giống như chỉ đang chơi trò chơi.
Lâm Kiều nhìn bọn họ, trong mắt không dám tin tưởng, quần thể tính ác, quả nhiên sẽ giảm bớt tội ác cảm của bản thân, thậm chí làm bọn họ đắc chí.
" Tránh sang bên cạnh đi, làm tôi chụp cũng không được góc độ tốt. "Trần Thi Nam đẩy nữ sinh đang chống đỡ phía trước, giơ điện thoại gần mặt Lâm Kiều, cười đến kiêu ngạo," Cởi quần áo cậu ta ra chụp cho đẹp, phát trực tiếp cho mọi người đánh giá. "
Nữ sinh tóc ngắn cười hắc hắc, thổi mấy hơi vào lòng bàn tay, rồi lại giơ tay đi đến.
Lâm Kiều nhấc chân đạp qua, nữ sinh tóc ngắn phía trước trực tiếp bị đá ngã xuống đất, từ trên cầu thang ngã xuống bật khóc.
Mấy người khác đều bị dọa, còn chưa phản ứng lại được thì tay đã bị người khác vặn, trực tiếp bị đẩy thẳng vào tường.
Trần Thi Nam đột nhiên mở to hai mắt, theo bản năng lui về phía sau.
Lâm Kiều thoát khỏi trói buộc, duỗi tay qua cầm lấy bàn tay đang cầm điện thoại của Trần Thi Nam, vặn khớp xương.
"... "
Điện thoại của Trần Thi Nam 'bang' một tiếng rơi trên mặt đất, tay cũng có cảm giác bị trật khớp," M* mày, buông tay! "
Mặt Lâm Kiều vô cùng bình tĩnh, trên tay lại dùng thêm sức lực," Không được nói những lời thô tục với tôi nữa, được chứ?"
*
Tiếng chuông vang lên, đây là tiết hóa học của một giáo viên lớn tuổi, chỉ cần bắt đầu giảng bài, sẽ không dư ra một chút thời gian nghỉ ngơi nào.
Ngoài của sổ gió nhẹ thổi, quạt điện trên đỉnh đầu chậm rì rì chuyển động, giọng nói của giáo viên giảng bài lấn át cả tiếng nói chuyện của học sinh bên dưới.
Hoắc Ngập ngồi tại chỗ nghịch bút, vị trí phía trước bên trái trống không, người không biết đã đi nơi nào, sách bài tập trên bàn đều đang mở, nhưng sách của tiết này lại chưa hề lấy ra.
Đôi mắt Hoắc Ngập hơi đảo, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Mới chỉ thứ hai đầu tuần, đã trốn học?
*
Tác giả có chuyện muốn nói: Lão Lâm, đừng tiếp tục thu thập rác rưởi nữa, nếu muốn thì tôi đây gửi cho cô!
Lâm Kiều: Ha ha, vậy cô gửi đi.
Tác giả: Ok
Chuẩn bị xong, về nhà.
Hoắc Ngập: Hừ
Editor: Q17
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.