Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng
Chương 36: Đại hội tỷ võ (3)
Quạ Sĩ
08/11/2024
Mấy tên bặm trợn nghe thấy tiếng nói đó thì ngờ vực quay đầu lại, trước mắt họ bấy giờ là một thiếu niên tầm độ 17 18 tuổi, mặc trên người bộ võ phục xanh lơ, tóc dài cột sau gáy.
"Ngươi là ai? Đừng có chỉa mũi vào chuyện của người khác!"
Chúng thấy đây chỉ là một thằng nhóc thì cười nhạo báng rồi quát lại, nhưng cái thái độ đó cũng thể hiện bọn này rõ chỉ là lũ đầu đường xó chợ.
Bởi lẽ, chỉ cần nhìn vào bộ võ phục đó thôi, Huyên đã nở một nụ cười đầy vẻ hứng thú, có thể nhìn ra thiếu niên kia cũng không phải người tầm thường.
"Ta không biết ngươi là ai, nhưng con nhãi này đang nợ bọn này một số tiền khá lớn, đừng có mà lo chuyện bao đồng không thì đừng trách."
"Tại hạ không biết giữa các vị có vấn đề gì, nhưng việc bắt nạt một cô nương còn nhỏ tuổi như vậy là không đúng!
Nếu các vị không thể đề cô ấy đi, tại hạ cũng sẽ không thủ hạ lưu tình."
"Ô hô, ngươi nói hay thế sao không trả nợ dùm con nhãi này đi? 50 đồng vàng mà thôi, nhìn ngươi ăn mặc sang quý như thế chắc cũng có tiền nhỉ?"
Thấy thiếu niên cứ dây dưa mãi không thôi, bọn kia cũng bắt đầu tỏ vẻ khó chịu, nhưng trước câu nói kêu mình trả nợ giúp đó, cậu ta lại bắt đầu bối rối.
"Tại - tại hạ cũng muốn là như vậy nhưng mà..."
"Bớt lải nhải đi và nồn tiền ra đây, nếu ngươi đã muốn quản chuyện của người khác thì phải chịu lấy hậu quả từ
no!"
Nói xong câu đấy thì chúng cũng không chần chừ gì nữa mà xông lên tấn xông thẳng vào thiếu niên kia, một tên đã giương nắm đấm to lớn của mình hướng thẳng về mặt của đối thủ rồi, tốc độ ra đòn của hắn cũng không tệ vì chỉ trong nháy mắt đã thu ngắn được khoảng cách giữa hai người.
Hắn ta đăng tươi cười đắc thắng khi thấy tay của mình đã gần như chạm đến được đối phương, nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, thì hắn đã lãnh trọn một cú vào bụng.
"Hự ự ự..." Tên kia nhận một cú đó thì la lên, bụng của hẳn như chịu một lực rất mạnh mà lõm sâu vào, có thể thấy ra lực tác động của cú đánh này là vô cùng lớn.
Thể cho nên sau khi lãnh trọn đòn vừa rồi thì phụt ra một búng máu rồi văng ra xa, bất tỉnh ngay tắp lự.
"C-cái quái gì?" Mấy tên đồng bọn thấy thế thì không khỏi trợn tròn mắt, không tin nổi mà nhìn khung cảnh ấy, chỉ một đòn thôi đã đánh gục rồi ư?
"Tại hạ đã nói, tại hạ sẽ không nương tay." Võ nhân kia nói, cậu ta đánh xong cũng không thu tay lại mà tiếp tục hướng nó về phía của đám người, gương mặt thể hiện sự nghiêm túc.
Mấy tên này thấy được sức mạnh của cậu ta thì cũng không khỏi sợ hãi, nhưng chỉ trong chốc lát thôi, vì tên cầm đầu đã la lên yêu cầu chúng xông lên tấn công cùng một lúc, mong muốn lấy số lượng để đè ép thiếu niên.
Nhưng tất nhiên là điều đó sẽ không thành công, võ nhân nọ đã nhanh chống dùng tốc độ kinh người của bản thân mà tung ra vô số cú đấm nhanh như chớp, cú nào cú nấy chứa đựng sức mạnh kinh người, chẳng bao lầu sau đã hạ gục toàn bộ chúng.
Thấy đám người đã gục và bất tỉnh hết thì cậu ta cũng thôi, quay người lại nhìn về phía thiếu nữ rồi vươn tay ra nói:
"Tiểu cô nương, ngươi không sao đó chứ?"
Cô nàng nhìn thấy người anh hùng đã cứu giúp mình thì bỗng òa khóc nhào vào lòng thiếu niên nọ, cử chỉ này rõ ràng đã khiến cho cậu ta bị bất ngờ, tay chân luống cuống vội vội vàng vàng nói:
"Cô... cô nương, nam nữ thụ thụ bất tương thân, hãy bình tĩnh lại và buông tại hạ ra ạ..."
Cô nương cũng biết bản thân đã quá khích, thế nên đã lui lại vài bước buông cậu ta ra, nhỏ giọng cảm ơn cậu:
"Đa tạ người, nếu không có người thì tiểu nữ đã gặp nguy mất rồi, nhưng tiểu nữ không có gì để báo đáp ân nhân..."
"Tại hạ cũng chỉ là giúp đỡ qua đường thôi, tiểu cô nương đừng đặt nặng trong lòng, hãy mau về nha đi hẳn là phụ mẫu của cô nương cũng đang lo lắng đó ạ."
Tiểu cô nương nghe vậy thì cúi mình cảm ơn xong cũng rời đi.
Huyễn nhìn xong trận đánh vừa nãy thì cứ đứng đó cười thâm ý, có vẻ như cô bé kia cũng chẳng ngây thơ như vẻ bề ngoài đó đâu, bởi lẽ ban nãy bằng con mắt tinh tường của mình hắn đã nhìn thấy được hành động đáng ngờ của cô ta khi đột nhiên xông lên ôm võ nhân.
Đúng như suy đoán của hắn, người thiếu niên sau một lúc thì đã phát hiện ra trên người mình dường như thiếu thiếu cái gì, cậu vội vội vàng vàng sờ soạng người bản thân một lúc lâu rồi bàng hoàng nói:
"Ơ, ơ đồ trên người ta đâu mất rồi! Không thể nào?!"
Huyễn thấy cảnh đó thì quyết định bước ra, cười nhạo nói với cậu ta:
"Hoang mang cái gì? Rất hiển nhiên là cậu bị cướp mất rồi."
Thiếu niên nghe giọng nói thì cũng bất ngờ, ngước mắt lên nhìn người đang ăn mặt kín mít đứng ở đó không xa.
"Sao, sao các hạ biết!"
"Ta đã đứng đây quan sát từ lúc nãy tới giờ, có vẻ như dù cậu cũng khá mạnh nhưng không được nhảy bén lắm nhỉ? Con nhóc ban nãy đã móc túi và cướp mất đồ của cậu rồi.
Thiếu niên nghe vậy thì mới nhớ ra, chắc chắn là lúc đó cô bé kia chủ động ôm cậu ta là bởi vì như thể, nhận thấy bản thân đã bị mất đồ, người trộm còn là người mà mình đã cứu nữa chứ.
"Chết, chết ta mất, ta không được để mất thứ đó!" Nhận ra rồi thì cậu ta cũng ngay lập tức phóng đi tìm lại tiểu cô nương hồi nãy, nhưng đáng tiếc là đã quá trễ, Huyễn đoán tên đạo tặc đó chắc chắn đã đi xa rồi.
Nhưng mà hắn nghe cậu ta nói như thể món đồ đó rất quan trọng thì cũng có chút tò mò, không biết là vật gì nhỉ?
Thế nên cũng triển khai khinh công mà bản thân mới học được thông qua một quyền sách, bắt đầu phóng băng băng mà tìm ra tung tích của cô gái kia.
Ở trong con ngõ nhỏ, cô bé ban nãy bấy giờ đang đứng ở đây, nghĩ mình đã đi đủ xa nên quyết định đứng lại một chút.
"Ha ha, ta không ngờ là mấy tên ngốc võ nhân lại dễ lừa như vậy, xem nào, không biết là có thứ gì trong cái hộp này nhỉ? Xem cách hắn ta giấu trong người thì mình đoán là nó chắc cũng đắt đỏ đấy."
Vừa nói, cô bé vừa lôi từ trong người ra một cái hộp gỗ màu nâu sẫm, nhìn từ bề ngoài thì nó cũng không có gì đặc biệt, nhưng cô nương cũng chẳng quan tâm việc đó mà liền mở nó ra.
Không giống như dự đoán, bên trong chẳng phải vàng bạc châu báu hay thứ gì đó quý giá, mà chỉ có một đống thứ trông như những sợi chỉ trắng, kèm theo là đâu đó khoảng mười mấy cây kim.
"Cái quái gì thế này? Hộp kim chỉ sao? Hắn ta nghĩ gì mà mang kim chỉ theo bên người vậy chứ?"
Cô ta thấy mấy thứ này thì tất nhiên không hài lòng, làm sao mấy thứ này có thể đáng giá được, xem ra cô bé hôm nay đã phí công vô sức, vậy nên trong phút chốc trở nên tức tối.
"Trời đất! Cái tên ngu ngốc đó! Thật là phí thời gian khi mất công trộm thứ này!"
Đang bực tức dậm chân liên tục đá vào cái hòm dưới chân, thì từ trên đầu một tiếng nói bỗng nhiên truyền tới làm cô ta giật mình.
"Ôi trời, đã cướp đồ người khác mà còn mắng chửi người ta là không tốt đâu nhaa." Không cần đoán cũng biết, âm thanh này chỉ có thể là Huyễn thôi.
Cô nàng thấy bản thân đã bị phát hiện thì muốn co dò bỏ chạy, thế nhưng chưa kịp ra bước chân nào, một thứ gì đó lành lạnh, ánh lên tia sắc bén đã kề ngay sát cổ cô ấy.
"Đang nói chuyện mà muốn bỏ đi là không được đâu." Tiếng âm lãnh của Huyễn đã ở bên tai cô ấy từ lúc nào.
"Ngươi là ai? Đừng có chỉa mũi vào chuyện của người khác!"
Chúng thấy đây chỉ là một thằng nhóc thì cười nhạo báng rồi quát lại, nhưng cái thái độ đó cũng thể hiện bọn này rõ chỉ là lũ đầu đường xó chợ.
Bởi lẽ, chỉ cần nhìn vào bộ võ phục đó thôi, Huyên đã nở một nụ cười đầy vẻ hứng thú, có thể nhìn ra thiếu niên kia cũng không phải người tầm thường.
"Ta không biết ngươi là ai, nhưng con nhãi này đang nợ bọn này một số tiền khá lớn, đừng có mà lo chuyện bao đồng không thì đừng trách."
"Tại hạ không biết giữa các vị có vấn đề gì, nhưng việc bắt nạt một cô nương còn nhỏ tuổi như vậy là không đúng!
Nếu các vị không thể đề cô ấy đi, tại hạ cũng sẽ không thủ hạ lưu tình."
"Ô hô, ngươi nói hay thế sao không trả nợ dùm con nhãi này đi? 50 đồng vàng mà thôi, nhìn ngươi ăn mặc sang quý như thế chắc cũng có tiền nhỉ?"
Thấy thiếu niên cứ dây dưa mãi không thôi, bọn kia cũng bắt đầu tỏ vẻ khó chịu, nhưng trước câu nói kêu mình trả nợ giúp đó, cậu ta lại bắt đầu bối rối.
"Tại - tại hạ cũng muốn là như vậy nhưng mà..."
"Bớt lải nhải đi và nồn tiền ra đây, nếu ngươi đã muốn quản chuyện của người khác thì phải chịu lấy hậu quả từ
no!"
Nói xong câu đấy thì chúng cũng không chần chừ gì nữa mà xông lên tấn xông thẳng vào thiếu niên kia, một tên đã giương nắm đấm to lớn của mình hướng thẳng về mặt của đối thủ rồi, tốc độ ra đòn của hắn cũng không tệ vì chỉ trong nháy mắt đã thu ngắn được khoảng cách giữa hai người.
Hắn ta đăng tươi cười đắc thắng khi thấy tay của mình đã gần như chạm đến được đối phương, nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, thì hắn đã lãnh trọn một cú vào bụng.
"Hự ự ự..." Tên kia nhận một cú đó thì la lên, bụng của hẳn như chịu một lực rất mạnh mà lõm sâu vào, có thể thấy ra lực tác động của cú đánh này là vô cùng lớn.
Thể cho nên sau khi lãnh trọn đòn vừa rồi thì phụt ra một búng máu rồi văng ra xa, bất tỉnh ngay tắp lự.
"C-cái quái gì?" Mấy tên đồng bọn thấy thế thì không khỏi trợn tròn mắt, không tin nổi mà nhìn khung cảnh ấy, chỉ một đòn thôi đã đánh gục rồi ư?
"Tại hạ đã nói, tại hạ sẽ không nương tay." Võ nhân kia nói, cậu ta đánh xong cũng không thu tay lại mà tiếp tục hướng nó về phía của đám người, gương mặt thể hiện sự nghiêm túc.
Mấy tên này thấy được sức mạnh của cậu ta thì cũng không khỏi sợ hãi, nhưng chỉ trong chốc lát thôi, vì tên cầm đầu đã la lên yêu cầu chúng xông lên tấn công cùng một lúc, mong muốn lấy số lượng để đè ép thiếu niên.
Nhưng tất nhiên là điều đó sẽ không thành công, võ nhân nọ đã nhanh chống dùng tốc độ kinh người của bản thân mà tung ra vô số cú đấm nhanh như chớp, cú nào cú nấy chứa đựng sức mạnh kinh người, chẳng bao lầu sau đã hạ gục toàn bộ chúng.
Thấy đám người đã gục và bất tỉnh hết thì cậu ta cũng thôi, quay người lại nhìn về phía thiếu nữ rồi vươn tay ra nói:
"Tiểu cô nương, ngươi không sao đó chứ?"
Cô nàng nhìn thấy người anh hùng đã cứu giúp mình thì bỗng òa khóc nhào vào lòng thiếu niên nọ, cử chỉ này rõ ràng đã khiến cho cậu ta bị bất ngờ, tay chân luống cuống vội vội vàng vàng nói:
"Cô... cô nương, nam nữ thụ thụ bất tương thân, hãy bình tĩnh lại và buông tại hạ ra ạ..."
Cô nương cũng biết bản thân đã quá khích, thế nên đã lui lại vài bước buông cậu ta ra, nhỏ giọng cảm ơn cậu:
"Đa tạ người, nếu không có người thì tiểu nữ đã gặp nguy mất rồi, nhưng tiểu nữ không có gì để báo đáp ân nhân..."
"Tại hạ cũng chỉ là giúp đỡ qua đường thôi, tiểu cô nương đừng đặt nặng trong lòng, hãy mau về nha đi hẳn là phụ mẫu của cô nương cũng đang lo lắng đó ạ."
Tiểu cô nương nghe vậy thì cúi mình cảm ơn xong cũng rời đi.
Huyễn nhìn xong trận đánh vừa nãy thì cứ đứng đó cười thâm ý, có vẻ như cô bé kia cũng chẳng ngây thơ như vẻ bề ngoài đó đâu, bởi lẽ ban nãy bằng con mắt tinh tường của mình hắn đã nhìn thấy được hành động đáng ngờ của cô ta khi đột nhiên xông lên ôm võ nhân.
Đúng như suy đoán của hắn, người thiếu niên sau một lúc thì đã phát hiện ra trên người mình dường như thiếu thiếu cái gì, cậu vội vội vàng vàng sờ soạng người bản thân một lúc lâu rồi bàng hoàng nói:
"Ơ, ơ đồ trên người ta đâu mất rồi! Không thể nào?!"
Huyễn thấy cảnh đó thì quyết định bước ra, cười nhạo nói với cậu ta:
"Hoang mang cái gì? Rất hiển nhiên là cậu bị cướp mất rồi."
Thiếu niên nghe giọng nói thì cũng bất ngờ, ngước mắt lên nhìn người đang ăn mặt kín mít đứng ở đó không xa.
"Sao, sao các hạ biết!"
"Ta đã đứng đây quan sát từ lúc nãy tới giờ, có vẻ như dù cậu cũng khá mạnh nhưng không được nhảy bén lắm nhỉ? Con nhóc ban nãy đã móc túi và cướp mất đồ của cậu rồi.
Thiếu niên nghe vậy thì mới nhớ ra, chắc chắn là lúc đó cô bé kia chủ động ôm cậu ta là bởi vì như thể, nhận thấy bản thân đã bị mất đồ, người trộm còn là người mà mình đã cứu nữa chứ.
"Chết, chết ta mất, ta không được để mất thứ đó!" Nhận ra rồi thì cậu ta cũng ngay lập tức phóng đi tìm lại tiểu cô nương hồi nãy, nhưng đáng tiếc là đã quá trễ, Huyễn đoán tên đạo tặc đó chắc chắn đã đi xa rồi.
Nhưng mà hắn nghe cậu ta nói như thể món đồ đó rất quan trọng thì cũng có chút tò mò, không biết là vật gì nhỉ?
Thế nên cũng triển khai khinh công mà bản thân mới học được thông qua một quyền sách, bắt đầu phóng băng băng mà tìm ra tung tích của cô gái kia.
Ở trong con ngõ nhỏ, cô bé ban nãy bấy giờ đang đứng ở đây, nghĩ mình đã đi đủ xa nên quyết định đứng lại một chút.
"Ha ha, ta không ngờ là mấy tên ngốc võ nhân lại dễ lừa như vậy, xem nào, không biết là có thứ gì trong cái hộp này nhỉ? Xem cách hắn ta giấu trong người thì mình đoán là nó chắc cũng đắt đỏ đấy."
Vừa nói, cô bé vừa lôi từ trong người ra một cái hộp gỗ màu nâu sẫm, nhìn từ bề ngoài thì nó cũng không có gì đặc biệt, nhưng cô nương cũng chẳng quan tâm việc đó mà liền mở nó ra.
Không giống như dự đoán, bên trong chẳng phải vàng bạc châu báu hay thứ gì đó quý giá, mà chỉ có một đống thứ trông như những sợi chỉ trắng, kèm theo là đâu đó khoảng mười mấy cây kim.
"Cái quái gì thế này? Hộp kim chỉ sao? Hắn ta nghĩ gì mà mang kim chỉ theo bên người vậy chứ?"
Cô ta thấy mấy thứ này thì tất nhiên không hài lòng, làm sao mấy thứ này có thể đáng giá được, xem ra cô bé hôm nay đã phí công vô sức, vậy nên trong phút chốc trở nên tức tối.
"Trời đất! Cái tên ngu ngốc đó! Thật là phí thời gian khi mất công trộm thứ này!"
Đang bực tức dậm chân liên tục đá vào cái hòm dưới chân, thì từ trên đầu một tiếng nói bỗng nhiên truyền tới làm cô ta giật mình.
"Ôi trời, đã cướp đồ người khác mà còn mắng chửi người ta là không tốt đâu nhaa." Không cần đoán cũng biết, âm thanh này chỉ có thể là Huyễn thôi.
Cô nàng thấy bản thân đã bị phát hiện thì muốn co dò bỏ chạy, thế nhưng chưa kịp ra bước chân nào, một thứ gì đó lành lạnh, ánh lên tia sắc bén đã kề ngay sát cổ cô ấy.
"Đang nói chuyện mà muốn bỏ đi là không được đâu." Tiếng âm lãnh của Huyễn đã ở bên tai cô ấy từ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.