Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng
Chương 59: Kẻ vô cảm (3)
Quạ Sĩ
08/11/2024
Huyễn dùng tốc độ nhanh nhất để quay trở lại chỗ nơi mà hai người Khương Nha và Huyền Nhiên vẫn đang chống chọi với Ác ý, thú thật thì, vào thời điểm này, tuy rằng cơ thể của hắn đã hồi phục gần như hoàn toàn, gánh nặng tâm lý sau một trận chiến mà hơi sơ sẩy một chút có thể mất mạng vẫn khiến đầu óc hắn sinh ra cảm giác mệt mỏi.
Dù gì thì, vào cái giây phút ngắn ngủi đó, hắn đã phải đặt cả tính mạng lên bàn cược mong rằng tính toán của mình sẽ chính xác cơ mà.
Sự hồi hộp và căng thẳng đó khiến trái tim Huyễn đến bây giờ vẫn còn đập liên hồi.
Từ xa xa, tiếng vọng từ trận chiến của ba người bên đó vang đến tận phía hẳn.
Khương Nha, người lúc này đang ướt đẫm mồ hôi, mái tóc luôn buộc gọn sau đầu vốn là biểu tượng của một đệ tử tông phái đã xõa tung, nhìn chật vật không tả nổi.
Những ngón tay của hắn nắm chặt từng sợi tơ và kéo căng chúng tới mức bật máu, nhưng ánh mắt hằn lên vẻ quyết tâm đó lại chẳng có chút nao núng nào.
Có vẻ như hiệu quả từ những bài luyện tập khắc nghiệt mà Huyễn dành ra đã phát huy hiệu quả, Khương Nha bấy giờ đã không còn là một thiếu niên chỉ bởi vì một trận thua nhỏ bé mà sụp đồ nữa.
Minh chứng là, dù cho phải đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ xứng chức giáo chủ trong đội quân quỷ, dù cho thân thể đã gần tới giới hạn, Khương Nha vẫn có đủ tinh thần để chống chọi lại và đứng vững.
Huyền Nhiên thì khỏi phải nói, ông ta vốn là một trưởng lão của Kiếm phái, là kẻ sống sót cuối cùng, thế nên ngay cả khi thân thể và thực lực xuống cấp trầm trọng khiến ông ta phải hộc máu khi chống lại những điều khiền tâm trí từ Ác ý, ông ta vẫn đứng sừng sững như một tượng đài.
Đến cả Ác ý, kẻ vốn coi trận chiến này như một trò tiêu khiển trước khi giết chết Thái Tử và Huyền Nhiên cũng phải bất ngờ trước sự ĩi lợm của hai con người trước mắt.
Máu đã chảy đầy đất, nhưng tuyệt nhiên chẳng có giọt nào trong số đó là của Ác ý cả.
Hắn bật cười khúc khích, chế nhạo sự cố gắng yếu ớt của họ:
"Nhìn những con côn trùng ngu dốt này xem? Chúng vẫn cố gắng giãy chết dù biết chẳng có kết quả."
"Biết gì không? Đó chính là lý do mà chúng ta coi loài người như bọn gián vậy đấy, chả biết các ngươi mang trong mình cái loại hy vọng chết tiệt gì nữa, mà khó giết và sống dai vô cùng."
Vừa nói, hắn vẫn không ngừng phóng thích vũ khí của mình bay lượn, mỗi con dao găm đều được bao phủ bởi khí đen dày đặc, nhưng tốc độ của chúng lại nhanh đến mức người ta chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh mờ mờ trong không khí, không hề nhìn thấy khí giới.
Tầm nhìn của Huyễn Nhiên, người vốn đã choáng váng vì mất máu quá nhiều càng mịt mờ hơn khi dường như những tàn ảnh đó đang tuân theo một trình tự không rõ nào đó.
Ông ta nghe thấy thoảng bên tai giọng của Ác ý đang trầm trầm như thủ thỉ mấy lời khó nghe, hắn như đọc một câu thần chú nào đó rất kì lạ, làm cho các tàn ảnh đó lại càng rõ ràng trong mắt ông.
"Ngu muội, tham lam, yếu đuối, hèn nhát..."
"Ngu muội, tham lam, yếu đuối, hèn nhát..."
Mỗi một chữ phát ra, một hồi ức cũng theo đó mà xuất hiện trong tâm trí Huyền Nhiên.
Ngu muội, ngươi đã ngu muội tin vào thực lực của bản thân mà không lường trước hậu quả của trận chiến đó, không phòng ngừa, phải không?*
Hồi ức về ngày mà Huyền Nhiên vỗ ngực tự tin bản thân sẽ tự tay chặt cái đầu của Chiến Tránh xuống dưới khiến ông ta đau đớn.
'Tham lam, ngươi đã truy cầu sức mạnh đến nỗi bỏ bê những thứ bản thân phải trân trọng, đúng chứ?'
Hình ảnh lại hiện đến những ngày mà ông ta bôn ba đi tìm kiểm cách để trở nên bất khả chiến bại, mặc cho những người đồng hành của mình lo lắng ở tông phái, danh tiếng ông ta càng ngày càng vang xa, nhưng những người trong tông môn chẳng mấy khi thấy được mặt ông.
'Yếu đuối, ngươi đã chẳng thể bảo vệ được ai hết, sư phụ ngươi, sư huynh đệ của ngươi, đồ đệ ngươi, và ngay cả chính bản thân ngươi...'
Từng gương mặt ngày xưa, những người đã chẳng còn thân xác, những người đến khi chết mắt vẫn mở trừng trừng, nhìn xoáy vào tâm hồn của Huyền Nhiên, và cả gương mặt non nớt đang xanh mét và hoảng loạn của Thái tử khi ngồi trong cái ngục giam vô hình khiến Huyền Nhiên dần chìm vào hồ sâu tuyệt vọng.
"Hèn nhát, sao ngươi không chết đi? Bạn ngươi, đồng môn của ngươi đều đã chết cả rồi, tại sao ngươi vẫn chưa chết?'
Tới đây, tinh thần của Huyền Nhiên dường như đã chẳng chịu nổi áp lực nữa, ông ta khụy gối gục xuống và hốc mắt bắt đầu chảy máu ròng ròng, đầu đau như búa bổ khiến ông ấy phải lấy tay che lại, gào lên thảm thiết:
"ARRRGGGG!"
Khương Nha đứng một bên vì nghe thấy tiếng thét nên thảng thốt quay qua, trong mắt hắn, những sự việc xảy ra tự nãy tới giờ chỉ là: Ác ý phóng phi tiêu và Huyền Nhiên đột ngột ngồi sụp xuống, mọi thứ xảy ra trong chớp mắt như thế, chẳng kịp để hắn có thể hiểu được tình hình.
Nhận thấy những cái phi tiêu thực tế vãn đang phóng tới mà Huyền Nhiên còn chăng thèm cẩm kiểm lên chống cự, hắn vội lao tới, điều khiển khí giới gắng gượng chống lại, không quên gào lên, cố gắng đánh thức Huyền Nhiên đang đắm chìm trong cơn đau ký ức:
"Ê này! Trưởng lão! Tỉnh táo lại đi! Ông không tỉnh táo lại là hai chúng ta tiêu đời đó!"
Tất nhiên, với tình trạng đó, Huyền Nhiên không tài nào có thể trả lời.
Khương Nha chỉ có thể nghến răng, đôi tay siết mạnh khiến máu bật ra chảy ướt đẫm tay áo, đa phần đã ngăn được các phi tiêu đen đang lao tới.
Chỉ là dù vậy, một số cái vẫn có thể vượt qua được thiên la địa võng của hắn và vòng đến nhắm thẳng và Huyền Nhiên.
Một cái đã sát gần động mạch cổ!
Không may là, ngay lúc Ác ý nghĩ bản thân đã thành công tước mạng kẻ chướng mắt này, thì một bóng dáng quen thuộc đã ập đến, chặn đứng lại.
Không ai khác chính là Huyễn, hắn đã kịp.
"Phù, ngươi cuối cùng cũng tới, ta còn tưởng ngươi chết mất xác rồi."
Khương Nha thấy là hắn thì cũng cảm thấy hẹ nhõm, suýt nữa hắn đã tưởng Huyễn thực sự không thể chống lại
Thiện ý và thua cuộc.
May mắn là, con quái vật này chưa bao giờ làm hắn thất vọng.
"Câm miệng đi, đồ con gà, ta chắc chắn sẽ sống lâu hơn cái tên dần nhà ngươi cả ngàn năm." Huyễn cười, phất tay ra hiệu cho Khương Nha tạm thời dìu Huyền Nhiên sang một bên để hắn câu thời gian.
Nhìn về Ác ý đang đứng trước mặt, dường như hắn ta đã bị tình huống không đoán trước này làm cho đơ cả ra, chỉ đứng im ở đó không nói lời nào, cổ tay áo siết chặt.
Huyễn mặc kệ hắn nghĩ gì, nhanh chóng vào thế, hắn thay đổi hướng cầm đao về chiều thuận, khác với bình thường, để liên tiếp chém ra các cú chém thẳng mang theo yêu khí phá tan hàng hàng lớp lớp phi tiêu bao quanh
Ác ý.
Vừa tấn công, hắn cũng vừa di chuyển thật nhanh tiếp cận đến chỗ Ác ý, để tung ra đòn chiêu thức.
Sorry mọi người vì đã một thời gian vắng mặt không báo trước, tuần này mình sẽ cố gắng ra nhiều chương nhất có thể để bù lại sự mong chờ của mọi người nhé ạ.
Dù gì thì, vào cái giây phút ngắn ngủi đó, hắn đã phải đặt cả tính mạng lên bàn cược mong rằng tính toán của mình sẽ chính xác cơ mà.
Sự hồi hộp và căng thẳng đó khiến trái tim Huyễn đến bây giờ vẫn còn đập liên hồi.
Từ xa xa, tiếng vọng từ trận chiến của ba người bên đó vang đến tận phía hẳn.
Khương Nha, người lúc này đang ướt đẫm mồ hôi, mái tóc luôn buộc gọn sau đầu vốn là biểu tượng của một đệ tử tông phái đã xõa tung, nhìn chật vật không tả nổi.
Những ngón tay của hắn nắm chặt từng sợi tơ và kéo căng chúng tới mức bật máu, nhưng ánh mắt hằn lên vẻ quyết tâm đó lại chẳng có chút nao núng nào.
Có vẻ như hiệu quả từ những bài luyện tập khắc nghiệt mà Huyễn dành ra đã phát huy hiệu quả, Khương Nha bấy giờ đã không còn là một thiếu niên chỉ bởi vì một trận thua nhỏ bé mà sụp đồ nữa.
Minh chứng là, dù cho phải đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ xứng chức giáo chủ trong đội quân quỷ, dù cho thân thể đã gần tới giới hạn, Khương Nha vẫn có đủ tinh thần để chống chọi lại và đứng vững.
Huyền Nhiên thì khỏi phải nói, ông ta vốn là một trưởng lão của Kiếm phái, là kẻ sống sót cuối cùng, thế nên ngay cả khi thân thể và thực lực xuống cấp trầm trọng khiến ông ta phải hộc máu khi chống lại những điều khiền tâm trí từ Ác ý, ông ta vẫn đứng sừng sững như một tượng đài.
Đến cả Ác ý, kẻ vốn coi trận chiến này như một trò tiêu khiển trước khi giết chết Thái Tử và Huyền Nhiên cũng phải bất ngờ trước sự ĩi lợm của hai con người trước mắt.
Máu đã chảy đầy đất, nhưng tuyệt nhiên chẳng có giọt nào trong số đó là của Ác ý cả.
Hắn bật cười khúc khích, chế nhạo sự cố gắng yếu ớt của họ:
"Nhìn những con côn trùng ngu dốt này xem? Chúng vẫn cố gắng giãy chết dù biết chẳng có kết quả."
"Biết gì không? Đó chính là lý do mà chúng ta coi loài người như bọn gián vậy đấy, chả biết các ngươi mang trong mình cái loại hy vọng chết tiệt gì nữa, mà khó giết và sống dai vô cùng."
Vừa nói, hắn vẫn không ngừng phóng thích vũ khí của mình bay lượn, mỗi con dao găm đều được bao phủ bởi khí đen dày đặc, nhưng tốc độ của chúng lại nhanh đến mức người ta chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh mờ mờ trong không khí, không hề nhìn thấy khí giới.
Tầm nhìn của Huyễn Nhiên, người vốn đã choáng váng vì mất máu quá nhiều càng mịt mờ hơn khi dường như những tàn ảnh đó đang tuân theo một trình tự không rõ nào đó.
Ông ta nghe thấy thoảng bên tai giọng của Ác ý đang trầm trầm như thủ thỉ mấy lời khó nghe, hắn như đọc một câu thần chú nào đó rất kì lạ, làm cho các tàn ảnh đó lại càng rõ ràng trong mắt ông.
"Ngu muội, tham lam, yếu đuối, hèn nhát..."
"Ngu muội, tham lam, yếu đuối, hèn nhát..."
Mỗi một chữ phát ra, một hồi ức cũng theo đó mà xuất hiện trong tâm trí Huyền Nhiên.
Ngu muội, ngươi đã ngu muội tin vào thực lực của bản thân mà không lường trước hậu quả của trận chiến đó, không phòng ngừa, phải không?*
Hồi ức về ngày mà Huyền Nhiên vỗ ngực tự tin bản thân sẽ tự tay chặt cái đầu của Chiến Tránh xuống dưới khiến ông ta đau đớn.
'Tham lam, ngươi đã truy cầu sức mạnh đến nỗi bỏ bê những thứ bản thân phải trân trọng, đúng chứ?'
Hình ảnh lại hiện đến những ngày mà ông ta bôn ba đi tìm kiểm cách để trở nên bất khả chiến bại, mặc cho những người đồng hành của mình lo lắng ở tông phái, danh tiếng ông ta càng ngày càng vang xa, nhưng những người trong tông môn chẳng mấy khi thấy được mặt ông.
'Yếu đuối, ngươi đã chẳng thể bảo vệ được ai hết, sư phụ ngươi, sư huynh đệ của ngươi, đồ đệ ngươi, và ngay cả chính bản thân ngươi...'
Từng gương mặt ngày xưa, những người đã chẳng còn thân xác, những người đến khi chết mắt vẫn mở trừng trừng, nhìn xoáy vào tâm hồn của Huyền Nhiên, và cả gương mặt non nớt đang xanh mét và hoảng loạn của Thái tử khi ngồi trong cái ngục giam vô hình khiến Huyền Nhiên dần chìm vào hồ sâu tuyệt vọng.
"Hèn nhát, sao ngươi không chết đi? Bạn ngươi, đồng môn của ngươi đều đã chết cả rồi, tại sao ngươi vẫn chưa chết?'
Tới đây, tinh thần của Huyền Nhiên dường như đã chẳng chịu nổi áp lực nữa, ông ta khụy gối gục xuống và hốc mắt bắt đầu chảy máu ròng ròng, đầu đau như búa bổ khiến ông ấy phải lấy tay che lại, gào lên thảm thiết:
"ARRRGGGG!"
Khương Nha đứng một bên vì nghe thấy tiếng thét nên thảng thốt quay qua, trong mắt hắn, những sự việc xảy ra tự nãy tới giờ chỉ là: Ác ý phóng phi tiêu và Huyền Nhiên đột ngột ngồi sụp xuống, mọi thứ xảy ra trong chớp mắt như thế, chẳng kịp để hắn có thể hiểu được tình hình.
Nhận thấy những cái phi tiêu thực tế vãn đang phóng tới mà Huyền Nhiên còn chăng thèm cẩm kiểm lên chống cự, hắn vội lao tới, điều khiển khí giới gắng gượng chống lại, không quên gào lên, cố gắng đánh thức Huyền Nhiên đang đắm chìm trong cơn đau ký ức:
"Ê này! Trưởng lão! Tỉnh táo lại đi! Ông không tỉnh táo lại là hai chúng ta tiêu đời đó!"
Tất nhiên, với tình trạng đó, Huyền Nhiên không tài nào có thể trả lời.
Khương Nha chỉ có thể nghến răng, đôi tay siết mạnh khiến máu bật ra chảy ướt đẫm tay áo, đa phần đã ngăn được các phi tiêu đen đang lao tới.
Chỉ là dù vậy, một số cái vẫn có thể vượt qua được thiên la địa võng của hắn và vòng đến nhắm thẳng và Huyền Nhiên.
Một cái đã sát gần động mạch cổ!
Không may là, ngay lúc Ác ý nghĩ bản thân đã thành công tước mạng kẻ chướng mắt này, thì một bóng dáng quen thuộc đã ập đến, chặn đứng lại.
Không ai khác chính là Huyễn, hắn đã kịp.
"Phù, ngươi cuối cùng cũng tới, ta còn tưởng ngươi chết mất xác rồi."
Khương Nha thấy là hắn thì cũng cảm thấy hẹ nhõm, suýt nữa hắn đã tưởng Huyễn thực sự không thể chống lại
Thiện ý và thua cuộc.
May mắn là, con quái vật này chưa bao giờ làm hắn thất vọng.
"Câm miệng đi, đồ con gà, ta chắc chắn sẽ sống lâu hơn cái tên dần nhà ngươi cả ngàn năm." Huyễn cười, phất tay ra hiệu cho Khương Nha tạm thời dìu Huyền Nhiên sang một bên để hắn câu thời gian.
Nhìn về Ác ý đang đứng trước mặt, dường như hắn ta đã bị tình huống không đoán trước này làm cho đơ cả ra, chỉ đứng im ở đó không nói lời nào, cổ tay áo siết chặt.
Huyễn mặc kệ hắn nghĩ gì, nhanh chóng vào thế, hắn thay đổi hướng cầm đao về chiều thuận, khác với bình thường, để liên tiếp chém ra các cú chém thẳng mang theo yêu khí phá tan hàng hàng lớp lớp phi tiêu bao quanh
Ác ý.
Vừa tấn công, hắn cũng vừa di chuyển thật nhanh tiếp cận đến chỗ Ác ý, để tung ra đòn chiêu thức.
Sorry mọi người vì đã một thời gian vắng mặt không báo trước, tuần này mình sẽ cố gắng ra nhiều chương nhất có thể để bù lại sự mong chờ của mọi người nhé ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.