Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng
Chương 64: Kẻ vô cảm (8)
Quạ Sĩ
08/11/2024
Ác ý từ từ đưa mắt sang nhìn về phía bên trái mình, dưới ánh sáng đang dần tàn đi của mặt trời, những sợi chỉ bạc mỏng manh như ẩn như hiện.
Chúng đang giăng kín xung quanh người hắn.
Phía sau hắn, là Khương Nha, người dù vốn đã bị thương nặng nề đang dùng những ngón tay sắp rách tới xương để kéo căng chỉ, hắn la lên:
"Ngay lúc này, Huyễn!!!"
Huyễn cắn chặt răng, thanh đao cắm ngay bụng của hắn trong con mắt bất ngờ của Ác ý đang hấp thu máu chung quanh người hắn, dưới sự giam cầm của những sợi chỉ, hắn còn chẳng có cơ hội thoát ly.
Huyễn gào lên một tiếng: "CHUYỂN!!" Và rồi số máu được rút ra từ trong người hắn bỗng khiến cho thanh đao dài ra nhanh chóng và lưỡi đao xông tới đâm thẳng vào ngực Ác ý!
Phập!!
Tiếng da thịt bị đâm xuyên bởi khí giới cũng chứng minh, lần này hẳn đã thực sự bị đả thương yếu hại, với tình trạng bình thường, có lẽ vết thương này cũng chẳng là vấn đề quá lớn với hắn, hoàn toàn có thể hồi phục ngay lập tức.
Nhưng bây giờ Ác ý đã nỏ mạnh hết đà, quỷ khí cạn kiệt, thế cho nên đây chính là đòn chí mạng!
Huyễn cười toe toét vì thực hiện được ý đồ, cuộc đời hắn chưa từng phấn khích vì thỏa mãn đến như thế, vì vậy dù cho mất máu và thương tích khiến bản thân gần như sắp gục ngã, hắn vẫn cảm giác như tim mình đang đập thình thịch liền hồi. (1)
Chưa bao giờ Huyễn có cảm giác bản thân đang 'sống' hơn lúc này, cảm giác thoát chết, cảm giác giết được kẻ thù hơn mình nhiều cấp bậc về sức mạnh, đả bại được lũ kiêu ngạo tin chắc vào chiến thắng của mình ở giây phút chúng kiêu ngạo nhất...
Tất cả những điều đó... quá tuyệt vời!
Kỹ thuật vừa rồi, chính là Chuyển, kỹ thuật thứ tư của Đào hoa huyết khống: chuyển một phần máu của bản thân thay thế cho yêu lc để sử dụng trong nhất thời.
Bởi vì sử dụng sẽ mất máu và gây nguy hiểm cho tính mạng nên Huyễn trong lúc còn yêu lực sẽ không đời nào sử dụng nó, nhưng ở lần này, chỉ có cách tự động rơi vào tình huống sống dở chết dở mới có thể dụ được địch vào tròng nên Huyễn đã hao phí hết yêu lực.
Hơn cả mong đợi, chính Ác ý đã dâng thanh đao của chính bản thân Huyễn đến cho hắn.
Về phần Khương Nha, hắn vốn đã biết kế hoạch Huyễn sẽ đánh cược tính mạng vào nếu tình hình nguy cấp từ đầu, cho nên khi quay lại và quan sát thấy Huyễn tự đâm đầu vào chỗ chết như thế, hắn đã ngay lập tức ra tay.
Toàn bộ đều không phải hành vi bộc phát nhất thời, mà là kế hoạch được định trước, nếu Ác ý không bị sự hoang mang và nóng vội điên tiết của mình làm mờ mắt, có thể hắn cũng đã chẳng rơi vào kết cục như vậy.
Ác ý ôm lấy vết thương sâu hoắm đang rỉ máu của mình, đôi mắt hắn tràn đầy sự căm phẫn, hơi thở thoi thóp:
"Chết tiệt, rốt cuộc là... ta đã làm gì sai mà phải chịu kết cục này.. khục..."
Nói tới đây, hắn lại như không cam lòng mà gào lên mất kiểm soát:
"Mẹ kiếp! Nói ta đi! Ngươi! Thẳng nhãi khốn kiếp! Ta làm cái mẹ gì sai hả? Ta chỉ tuân theo lệnh của cấp trên, đó là cách lũ quỷ bọn này sinh tồn! Các ngươi có biết... khục...." Ác ý tiếp tục ho ra máu một cách sặc sụa, nhưng vẫn cố nói.
"Các ngươi có biết, quỷ sinh ra phải làm thế nào mới sống được không?! Hả?! Không tuân lệnh cấp trên, chờ đợi là kiếp sống con rệp, nô lệ bậc dưới đáy xã hội! Không cẩn thận liền bị cắn nuốt! Không tìm cách tăng tiến sức mạnh, chờ đợi chỉ có địa ngục vĩnh viễn mà thôi!"
"Cứ chết đi rồi sống lại, mỗi lần lại yếu ớt đi cả vạn phần! Rồi có lúc chẳng còn lại cái quái gì, thân thể cũng hóa thành đống cát, bị dẫm đạp dưới chân! Có khi dưới chân các người, cũng đang là một con quỷ nào đó chẳng gượng dậy nồi đấy!"
Ác ý cứ thế gào thét vào Huyễn đang đứng trước mắt mình, đôi mắt hắn tràn ngập tơ máu và giận giữ oán trách, cố gắng soi thẳng vào tâm can kẻ đối diện.
"Thay vì oán trách bọn ta, sao không oán trách cái thế giới chết tiệt này ấy! Tại sao quỷ phải sinh ra với nghĩa vụ chém giết chứ hả?! Bọn ta làm cái quái gì sai?! Bọn ta cũng chỉ đang cố gắng sinh tồn với bản năng của chính mình thôi!!"
"Hử?! Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó? Ta nói sai cái gì sao?! Chết tiệt! Nếu không có ngươi thì ta đã...."
Những lời này, đã khiến cho Khương Nha đứng từ xa động dung, bản thân hắn ta dù cho là nhân loại, chủng tộc căm phần loài quỷ nhất, cũng phải nao núng khi nghe thấy.
Nói thật, đúng là quỷ tộc thực sự chỉ sống theo bản năng mà chúng được thế giới này ban cho mà thôi, vậy đối tượng mà nhân loại căm phẫn, có nên là bọn chúng không? Hay phải là quy tắc chết tiệt này của thế giới?
Đến cả Hồng Hi và Sơn Vương cũng phải trầm mặc trước những lời đó, đối với hai tộc còn lại, quỷ trước giờ luôn là giống loài kinh tởm, nhưng mà biết phải phản bác sao trước câu nói này? Bọn họ chẳng biết.
Trái với thái độ hoang mang của đám người, trước con mắt ẩn chứa đầy bi ai của Ác ý, Huyễn chỉ hờ hững rút thanh đao đang cắm xuyên người mình ra, hắn thản nhiên chĩa nó vào đầu Ác ý, đáp lại:
"Đừng có cố hỏi hay nói với ta những vấn đề mang tính vĩ mô đó. Ta không biết. Và cũng không quan tâm."
Hắn từ từ đưa nó lên cao, vừa nhìn vào Ác ý một cách không cảm xúc.
"Ta không quan tâm xem các ngươi thấy thế nào, sống thế nào hay đang phải vật lộn vì cái gì đầu. Ai chả thế? Tại sao phải kể? Ai hỏi? Ta không có nhu cầu và cũng sẽ chẳng thấu hiểu cảm xúc cho các ngươi."
"Ta cũng chẳng giúp đỡ nhân loại hay là yêu tộc gì cả, những gì ta đang làm chỉ tuân theo mục đích của ta và ta cảm thấy điều đó cần thiết."
"Ta nói thật, ta chẳng giết lũ quỷ các ngươi vì cái lý do gì như kiểu giải cứu thể giới hết, cũng chẳng có thù hận ai hay cái quái gì. Ta chỉ tuân theo quy luật của những nơi mà ta đang sống, và quy luật đó nói với ta, ta phải giết lũ quỷ, vậy thôi."
"Rồi, giờ thì tạm biệt, hẹn gặp lại."
Nói dứt câu này, cũng là lúc Huyễn hạ tay chém xuống, mặc cho Ác ý vẫn còn đang cay đắng muốn lên tiếng nói gì đó, hắn vẫn thẳng tay chém đầu gã mà không chớp mắt, cảnh tượng ấy khiến cho Khương Nha cảm thấy sửng sốt, hắn nghe rõ mồn một những gì Huyễn nói vừa rồi.
Nhìn cảnh Huyễn bình tĩnh mà hút sạch máu của kẻ thù, gương mặt lạnh lùng thản nhiên, tâm hắn chợt lạnh.
Đến cả nhân loại như hắn, cũng phải cảm thấy xao động trước lời nói của Ác ý, dù cho tất nhiên nó vẫn không đủ để vơi bớt quyết tâm giết lũ quỷ của hẳn đi nữa, thì những lời đó vẫn khiến hẳn nảy sinh một chút cảm thông với quỷ tộc.
'Có lẽ chúng cũng không thực sự muốn hạ sát con người, chỉ vì chúng sinh ra là quỷ thôi.'
Có lẽ, quỷ tộc không thực sự có tội, thế giới này mới có tội.
Đó hẳn là suy nghĩ của bất cứ ai khi nghe những lời ấy, ngay cả Hồng Hi và Sơn Vương, nhưng Huyễn lại nói rằng hắn không quan tâm.
'Ít nhiều cũng phải dao động chút gì đó chứ?"
Và cũng không buồn để ý đến sự đau đớn của bất cứ ai, mục đích của Huyễn chính là thứ quyết định hành vi của hắn, hắn cảm thấy cần thiết giết kẻ này, hắn cố gắng làm điều đó.
'Hắn không quan tâm đến việc mình có đang giết người vô tội hay không, hắn chỉ quan tâm mình có đang giết đúng người hay không.'
Nhưng, 'đúng người là như thế nào?
'Liệu nhân loại, cũng sẽ có lúc nằm trong số 'đúng người" đó chứ? Kể cả ta?'
Liệu khi cần thiết Huyễn cũng có thể thẳng tay giết cả chính Khương Nha ta đây không?
Chúng đang giăng kín xung quanh người hắn.
Phía sau hắn, là Khương Nha, người dù vốn đã bị thương nặng nề đang dùng những ngón tay sắp rách tới xương để kéo căng chỉ, hắn la lên:
"Ngay lúc này, Huyễn!!!"
Huyễn cắn chặt răng, thanh đao cắm ngay bụng của hắn trong con mắt bất ngờ của Ác ý đang hấp thu máu chung quanh người hắn, dưới sự giam cầm của những sợi chỉ, hắn còn chẳng có cơ hội thoát ly.
Huyễn gào lên một tiếng: "CHUYỂN!!" Và rồi số máu được rút ra từ trong người hắn bỗng khiến cho thanh đao dài ra nhanh chóng và lưỡi đao xông tới đâm thẳng vào ngực Ác ý!
Phập!!
Tiếng da thịt bị đâm xuyên bởi khí giới cũng chứng minh, lần này hẳn đã thực sự bị đả thương yếu hại, với tình trạng bình thường, có lẽ vết thương này cũng chẳng là vấn đề quá lớn với hắn, hoàn toàn có thể hồi phục ngay lập tức.
Nhưng bây giờ Ác ý đã nỏ mạnh hết đà, quỷ khí cạn kiệt, thế cho nên đây chính là đòn chí mạng!
Huyễn cười toe toét vì thực hiện được ý đồ, cuộc đời hắn chưa từng phấn khích vì thỏa mãn đến như thế, vì vậy dù cho mất máu và thương tích khiến bản thân gần như sắp gục ngã, hắn vẫn cảm giác như tim mình đang đập thình thịch liền hồi. (1)
Chưa bao giờ Huyễn có cảm giác bản thân đang 'sống' hơn lúc này, cảm giác thoát chết, cảm giác giết được kẻ thù hơn mình nhiều cấp bậc về sức mạnh, đả bại được lũ kiêu ngạo tin chắc vào chiến thắng của mình ở giây phút chúng kiêu ngạo nhất...
Tất cả những điều đó... quá tuyệt vời!
Kỹ thuật vừa rồi, chính là Chuyển, kỹ thuật thứ tư của Đào hoa huyết khống: chuyển một phần máu của bản thân thay thế cho yêu lc để sử dụng trong nhất thời.
Bởi vì sử dụng sẽ mất máu và gây nguy hiểm cho tính mạng nên Huyễn trong lúc còn yêu lực sẽ không đời nào sử dụng nó, nhưng ở lần này, chỉ có cách tự động rơi vào tình huống sống dở chết dở mới có thể dụ được địch vào tròng nên Huyễn đã hao phí hết yêu lực.
Hơn cả mong đợi, chính Ác ý đã dâng thanh đao của chính bản thân Huyễn đến cho hắn.
Về phần Khương Nha, hắn vốn đã biết kế hoạch Huyễn sẽ đánh cược tính mạng vào nếu tình hình nguy cấp từ đầu, cho nên khi quay lại và quan sát thấy Huyễn tự đâm đầu vào chỗ chết như thế, hắn đã ngay lập tức ra tay.
Toàn bộ đều không phải hành vi bộc phát nhất thời, mà là kế hoạch được định trước, nếu Ác ý không bị sự hoang mang và nóng vội điên tiết của mình làm mờ mắt, có thể hắn cũng đã chẳng rơi vào kết cục như vậy.
Ác ý ôm lấy vết thương sâu hoắm đang rỉ máu của mình, đôi mắt hắn tràn đầy sự căm phẫn, hơi thở thoi thóp:
"Chết tiệt, rốt cuộc là... ta đã làm gì sai mà phải chịu kết cục này.. khục..."
Nói tới đây, hắn lại như không cam lòng mà gào lên mất kiểm soát:
"Mẹ kiếp! Nói ta đi! Ngươi! Thẳng nhãi khốn kiếp! Ta làm cái mẹ gì sai hả? Ta chỉ tuân theo lệnh của cấp trên, đó là cách lũ quỷ bọn này sinh tồn! Các ngươi có biết... khục...." Ác ý tiếp tục ho ra máu một cách sặc sụa, nhưng vẫn cố nói.
"Các ngươi có biết, quỷ sinh ra phải làm thế nào mới sống được không?! Hả?! Không tuân lệnh cấp trên, chờ đợi là kiếp sống con rệp, nô lệ bậc dưới đáy xã hội! Không cẩn thận liền bị cắn nuốt! Không tìm cách tăng tiến sức mạnh, chờ đợi chỉ có địa ngục vĩnh viễn mà thôi!"
"Cứ chết đi rồi sống lại, mỗi lần lại yếu ớt đi cả vạn phần! Rồi có lúc chẳng còn lại cái quái gì, thân thể cũng hóa thành đống cát, bị dẫm đạp dưới chân! Có khi dưới chân các người, cũng đang là một con quỷ nào đó chẳng gượng dậy nồi đấy!"
Ác ý cứ thế gào thét vào Huyễn đang đứng trước mắt mình, đôi mắt hắn tràn ngập tơ máu và giận giữ oán trách, cố gắng soi thẳng vào tâm can kẻ đối diện.
"Thay vì oán trách bọn ta, sao không oán trách cái thế giới chết tiệt này ấy! Tại sao quỷ phải sinh ra với nghĩa vụ chém giết chứ hả?! Bọn ta làm cái quái gì sai?! Bọn ta cũng chỉ đang cố gắng sinh tồn với bản năng của chính mình thôi!!"
"Hử?! Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó? Ta nói sai cái gì sao?! Chết tiệt! Nếu không có ngươi thì ta đã...."
Những lời này, đã khiến cho Khương Nha đứng từ xa động dung, bản thân hắn ta dù cho là nhân loại, chủng tộc căm phần loài quỷ nhất, cũng phải nao núng khi nghe thấy.
Nói thật, đúng là quỷ tộc thực sự chỉ sống theo bản năng mà chúng được thế giới này ban cho mà thôi, vậy đối tượng mà nhân loại căm phẫn, có nên là bọn chúng không? Hay phải là quy tắc chết tiệt này của thế giới?
Đến cả Hồng Hi và Sơn Vương cũng phải trầm mặc trước những lời đó, đối với hai tộc còn lại, quỷ trước giờ luôn là giống loài kinh tởm, nhưng mà biết phải phản bác sao trước câu nói này? Bọn họ chẳng biết.
Trái với thái độ hoang mang của đám người, trước con mắt ẩn chứa đầy bi ai của Ác ý, Huyễn chỉ hờ hững rút thanh đao đang cắm xuyên người mình ra, hắn thản nhiên chĩa nó vào đầu Ác ý, đáp lại:
"Đừng có cố hỏi hay nói với ta những vấn đề mang tính vĩ mô đó. Ta không biết. Và cũng không quan tâm."
Hắn từ từ đưa nó lên cao, vừa nhìn vào Ác ý một cách không cảm xúc.
"Ta không quan tâm xem các ngươi thấy thế nào, sống thế nào hay đang phải vật lộn vì cái gì đầu. Ai chả thế? Tại sao phải kể? Ai hỏi? Ta không có nhu cầu và cũng sẽ chẳng thấu hiểu cảm xúc cho các ngươi."
"Ta cũng chẳng giúp đỡ nhân loại hay là yêu tộc gì cả, những gì ta đang làm chỉ tuân theo mục đích của ta và ta cảm thấy điều đó cần thiết."
"Ta nói thật, ta chẳng giết lũ quỷ các ngươi vì cái lý do gì như kiểu giải cứu thể giới hết, cũng chẳng có thù hận ai hay cái quái gì. Ta chỉ tuân theo quy luật của những nơi mà ta đang sống, và quy luật đó nói với ta, ta phải giết lũ quỷ, vậy thôi."
"Rồi, giờ thì tạm biệt, hẹn gặp lại."
Nói dứt câu này, cũng là lúc Huyễn hạ tay chém xuống, mặc cho Ác ý vẫn còn đang cay đắng muốn lên tiếng nói gì đó, hắn vẫn thẳng tay chém đầu gã mà không chớp mắt, cảnh tượng ấy khiến cho Khương Nha cảm thấy sửng sốt, hắn nghe rõ mồn một những gì Huyễn nói vừa rồi.
Nhìn cảnh Huyễn bình tĩnh mà hút sạch máu của kẻ thù, gương mặt lạnh lùng thản nhiên, tâm hắn chợt lạnh.
Đến cả nhân loại như hắn, cũng phải cảm thấy xao động trước lời nói của Ác ý, dù cho tất nhiên nó vẫn không đủ để vơi bớt quyết tâm giết lũ quỷ của hẳn đi nữa, thì những lời đó vẫn khiến hẳn nảy sinh một chút cảm thông với quỷ tộc.
'Có lẽ chúng cũng không thực sự muốn hạ sát con người, chỉ vì chúng sinh ra là quỷ thôi.'
Có lẽ, quỷ tộc không thực sự có tội, thế giới này mới có tội.
Đó hẳn là suy nghĩ của bất cứ ai khi nghe những lời ấy, ngay cả Hồng Hi và Sơn Vương, nhưng Huyễn lại nói rằng hắn không quan tâm.
'Ít nhiều cũng phải dao động chút gì đó chứ?"
Và cũng không buồn để ý đến sự đau đớn của bất cứ ai, mục đích của Huyễn chính là thứ quyết định hành vi của hắn, hắn cảm thấy cần thiết giết kẻ này, hắn cố gắng làm điều đó.
'Hắn không quan tâm đến việc mình có đang giết người vô tội hay không, hắn chỉ quan tâm mình có đang giết đúng người hay không.'
Nhưng, 'đúng người là như thế nào?
'Liệu nhân loại, cũng sẽ có lúc nằm trong số 'đúng người" đó chứ? Kể cả ta?'
Liệu khi cần thiết Huyễn cũng có thể thẳng tay giết cả chính Khương Nha ta đây không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.