Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng
Chương 24: Số 4
Quạ Sĩ
07/11/2024
Huyễn về tới địa bàn của liên đoàn Hồ Quang thì liền tiến vào, ném lên quầy rượu giấy chứng nhận hoàn thành của lão trưởng thôn xong thì kêu Hồng Hi xác nhận cho mình.
"Ấy chà chà, nhanh hơn ta nghĩ đấy, nhóc con."
Huyễn vẫn như cũ không thèm để ý tới lời nói của hắn, trả lại thẻ bài kèm theo thuế 1 đồng xu rồi liền quay ra chỗ bảng nhiệm vụ.
Hồng Hi nắn vuốt đồng xu trong tay rồi quăng nó vào trong giỏ đằng sau hắn, hắn cười cười rồi cứ nhìn mãi bóng lưng nhỏ nhắn của thằng nhóc trước mặt.
'Giỏi hơn những gì ta đã nghĩ đấy, mà đã bao lâu ta chưa gặp một yêu tộc có mắt màu đỏ rồi nhỉ?
Thật là tò mò bản thể của nó là gì quá đi mất...
Huyễn như cũ không quan tâm tới ai mà đứng trước bảng nhiệm vụ, hắn chọn lựa xong nhiệm vụ thì quay lại quầy rượu thông báo một tiếng với cáo yêu rồi lại tức tốc rời đi.
Nhìn theo về phía cánh cửa, Hồng Hi nheo nheo mắt rồi cười như có ý gì đó sâu xa.
Một tháng, hai tháng rồi lại ba tháng...
Huyễn lúc này đang ở trong một rừng sâu, hắn lay lay bả vai đang bị nhức nhối vì dùng sức quá nhiều trong trận chiến ban nãy.
Nhìn xuống dưới một chút thì mới thấy, lúc này hắn đang ngồi chiễm chệ trên đầu của một con quỷ to tổ chảng, chỉ mỗi thủ cấp của nó thôi đã lớn hơn hắn gấp 4 5 lần chứ chưa nói đến thân mình của nó.
Từng luồng yêu khí màu đỏ máu cứ không ngừng mà truyền vào cơ thể của Huyễn, kèm theo đó cũng là yêu lực tràn trề chui vào.
Huyễn đốt một điếu thuốc, đưa đến bên miệng rít một hơi rồi phà ra một làn khói trắng, thân hình nhỏ bé của một thằng nhóc mà lại phì phèo điếu thuốc như thế kia thì rõ là trông vô cùng kì cục, chỉ là kẻ duy nhất có thể chứng kiến được cảnh tượng ấy thì lúc này đã đầu mình hai nơi, không có cách nào ý kiến với hẳn được. (D
Hút thuốc là thói quen mà hắn đã có từ kiếp trước, nhưng Huyễn không cảm thấy bản thân hắn nghiện thuốc lá, chỉ là đôi lúc căng thẳng buồn bực sẽ lôi ra rít vài hơi để cho đầu óc tỉnh táo lại.
Đến thế giới này hắn vốn cũng không đụng lại vào thứ này, nhưng tác dụng phụ của việc hấp thụ yêu lực bằng
Hấp Huyết Pháp vẫn luôn luôn quấy nhiễu hắn.
Mấy tháng nay làm không ít nhiệm vụ, giết không ít quỷ tộc nên việc nhận lấy ký ức của những kẻ đó vốn không còn ảnh hưởng quá lớn đến Huyễn, bất quá dù vậy thì nỗi thống khổ trong chúng vẫn tồn tại và nhiễu loạn tâm thần hắn dù ít hay nhiều.
"Mấy lúc này thì thuốc lá đúng là thứ tốt mà... Cũng may yêu tộc sẽ không bị ung thư..." •
Đến cả hắn cũng không ngờ cái thế giới nhìn như cổ đại này mà cũng có cả thuốc lá đấy.
Chỉ là vị thuốc thì vô cùng tệ hại, nên hắn cũng tự hạn chế không hút quá nhiều.
Yêu lực hấp thu hết xong thì cái xác con quỷ cũng khô quắt queo.
Hắn lại phi nhanh một cái về phía người đứng ngoài bìa rừng, chỉ cho anh ta chỗ xác con quỷ xong thì đứng chờ.
Người đàn ông thấy vậy thì chạy nhanh vào trong, chẳng mấy chốc liền quay ra, sau đó hướng về phía hắn mà cung kính nói:
"Tại hạ đã thấy được xác của quái vật, đa tạ công tử trợ giúp."
Vừa nói cũng vừa đồng thời lấy ra hai đồng xu đúc bằng vàng ròng đưa cho Huyễn.
Hắn nhận lấy xong cũng không nói gì thêm, phất phất tay rồi lại phi bước trở lại thành trì.
Mấy ngày qua hỏi người dân nơi đây về đường đi làm nhiệm vụ, hắn cũng đã biết tên của cái thành trì này: Thành Thanh Xuyên, nghe nói là lấy tên của thành chủ đời đầu.
Nơi này ngoài trừ chủ thành hay chính là nơi phố xá phía sau tường tường thành ra thì xung quanh có không ít các huyện lớn nhỏ bao quanh, kèm theo là các thôn làng, thị trấn.
Mà nhiệm vụ của hắn nhận được thì đều là đến từ các huyện xung quanh đó, chủ yếu là quỷ tộc đơn lẻ, sống riêng biệt chứ không theo lệnh hay có tổ chức như mấy con đã từng vây đánh thành trì trước kia.
Có lẽ nguyên nhân một phần là do nơi đây gần vào phía trung tâm Nam Việt quốc, quỷ tộc dù mạnh thì cũng không dám làm liều mà vây đánh nơi gần với địa điểm toạ lạc của các mồn phái.
Suy nghĩ một hồi thì cũng đã đến được quán rượu Hồ Quang, hắn quen thuộc đẩy cửa bước vào.
Cáo yêu Hồng Hi vừa thấy hắn liền cười cười, hỏi:
"Lại về rồi sao, số 4, lần này còn chưa mất tới 2 ngày ấy nhỉ."
"Đừng có nói nhiều nữa cáo già, đóng dấu xác nhận cho ta đi."
"Đây đây, ta làm liền đây."
Bịch một tiếng, tờ giấy liền được đóng dấu mộc đỏ, Huyễn vẫn như thường lệ ném ra một đồng bạc về phía hắn.
"Cho ta bình rượu luôn đi, và 2 bao thuốc lá nữa."
"Có liền."
Hồng Hi lấy xong mấy thứ hắn cần đưa cho hắn thì nhanh chóng hỏi chuyện:
"Sao, lần này là quỷ tộc loại gì?"
"Ta đoán là 'Rạn nứt chi quỷ' nhưng cũng chẳng biết phải thật không, mới chém có hai phát nó đã nằm sấp ra
d6."
"Nếu mà là Rạn nứt thật thì tên đó cũng có chút bản lĩnh đấy, chỉ là xui xẻo mới chết cách đây không lâu, thực lực giảm sút nhiều rồi..."
Hai người cứ thế câu được câu không mà nói chuyện.
Mấy nay vì làm nhiệm vụ mà Huyễn trở thành khách quen của cái quán rượu này, lâu rồi cũng phải tiếp xúc nhiều với cái lão cáo già này nên hắn cũng từ từ thân thiết với gã hơn.
Mặc dù vẫn là không thích cái kiểu nói chuyện nghe khó ưa của gã, nhưng Huyễn công nhận tên này hiểu biết sâu rộng, nói chuyện nhiều với hắn giúp Huyễn biết thêm được thông tin của thế giới này khá nhiều, vậy nên lâu ngày cũng không còn ghét bỏ gã ta nữa.
Nhưng cáo yêu vẫn là một con cáo già không hơn không kém, trò chuyện với Hồng Hi tuy vui nhưng đôi lúc
Huyễn vẫn phải căng cái não lên để không bị tên này kháy đều mà không biết gì.
"Số 4 à, lại đến nhận nhiệm vụ nữa hả? Ngươi cứ đều đều đến nhận thế thì không biết bọn ta còn chuyện làm
khong nนัล."
Đang nói chuyện với cáo yêu thì có một giọng nói bỗng chen ngang, người phát ra tiếng nói ấy là một cô gái với mái tóc màu vàng hạt dẻ.
Cô gái có bộ dáng của thiếu nữ tầm 16 tuổi, mặc trên người một bộ y phục màu cam nổi bật, xung quanh mắt có yêu văn màu cam.
Đặc biệt ở chỗ vị này còn có một cái đuôi to trùng màu với màu tóc ở trên hồng, lúc này nó vẫn đang phe phẩy.
Huyễn nhìn cô gái nọ, nhận ra đây là một con Sóc yêu mà lúc trước vì tranh nhiệm vụ với hắn suýt thì đã đánh lộn với nhau.
Không hiểu sao nói chuyện một hồi thì lại thành bạn bè từ khi nào không hay.
"Này, ta nói ngươi đấy, đừng có mà coi như không nghe thấy gì!" Sóc yêu, biệt danh là Hạt dẻ, lên tiếng quát nạt.
"Ở ờ... vâng thưa ngài Hạt dẻ sơ cấp, tại hạ đã nghe."
Huyễn vừa trả lời với thái độ cợt nhã vừa lấy ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, bộ dáng không coi lời nàng ta ra gì.
Sóc Yêu phồng mang trợn má dậm dậm chân không nói được gì, bởi vì Huyễn mấy hôm nay là nhiệm vụ như điên nên chỉ ngắn ngủi 3 tháng hắn đã lên tới thẻ lính đánh thuê cao cấp, mà Hạt Dẻ bởi vì không giỏi đánh nhau nên cứ mãi dậm chân ở sơ cấp từ lúc gặp hẳn tới giờ.
"Này, hồm nay ta lại mới hoàn thành nhiệm vụ rồi, thế nên ta đã lên được trung cấp ngươi biết chưa tên kia?"
"À ra thế hả? Vậy thì chúc mừng quý cô nương Hạt Dẻ Trung cấp nhớ~"
Hồng Hi nhìn hai người họ như vậy thì chỉ cười cười lau lau bàn.
Đương lúc Sóc Yêu tức điên đang muốn đấm vào mặt Huyễn thì cửa quán đột nhiên "Rầm" một tiếng bị ai đó đá mở ra.
"Ấy chà chà, nhanh hơn ta nghĩ đấy, nhóc con."
Huyễn vẫn như cũ không thèm để ý tới lời nói của hắn, trả lại thẻ bài kèm theo thuế 1 đồng xu rồi liền quay ra chỗ bảng nhiệm vụ.
Hồng Hi nắn vuốt đồng xu trong tay rồi quăng nó vào trong giỏ đằng sau hắn, hắn cười cười rồi cứ nhìn mãi bóng lưng nhỏ nhắn của thằng nhóc trước mặt.
'Giỏi hơn những gì ta đã nghĩ đấy, mà đã bao lâu ta chưa gặp một yêu tộc có mắt màu đỏ rồi nhỉ?
Thật là tò mò bản thể của nó là gì quá đi mất...
Huyễn như cũ không quan tâm tới ai mà đứng trước bảng nhiệm vụ, hắn chọn lựa xong nhiệm vụ thì quay lại quầy rượu thông báo một tiếng với cáo yêu rồi lại tức tốc rời đi.
Nhìn theo về phía cánh cửa, Hồng Hi nheo nheo mắt rồi cười như có ý gì đó sâu xa.
Một tháng, hai tháng rồi lại ba tháng...
Huyễn lúc này đang ở trong một rừng sâu, hắn lay lay bả vai đang bị nhức nhối vì dùng sức quá nhiều trong trận chiến ban nãy.
Nhìn xuống dưới một chút thì mới thấy, lúc này hắn đang ngồi chiễm chệ trên đầu của một con quỷ to tổ chảng, chỉ mỗi thủ cấp của nó thôi đã lớn hơn hắn gấp 4 5 lần chứ chưa nói đến thân mình của nó.
Từng luồng yêu khí màu đỏ máu cứ không ngừng mà truyền vào cơ thể của Huyễn, kèm theo đó cũng là yêu lực tràn trề chui vào.
Huyễn đốt một điếu thuốc, đưa đến bên miệng rít một hơi rồi phà ra một làn khói trắng, thân hình nhỏ bé của một thằng nhóc mà lại phì phèo điếu thuốc như thế kia thì rõ là trông vô cùng kì cục, chỉ là kẻ duy nhất có thể chứng kiến được cảnh tượng ấy thì lúc này đã đầu mình hai nơi, không có cách nào ý kiến với hẳn được. (D
Hút thuốc là thói quen mà hắn đã có từ kiếp trước, nhưng Huyễn không cảm thấy bản thân hắn nghiện thuốc lá, chỉ là đôi lúc căng thẳng buồn bực sẽ lôi ra rít vài hơi để cho đầu óc tỉnh táo lại.
Đến thế giới này hắn vốn cũng không đụng lại vào thứ này, nhưng tác dụng phụ của việc hấp thụ yêu lực bằng
Hấp Huyết Pháp vẫn luôn luôn quấy nhiễu hắn.
Mấy tháng nay làm không ít nhiệm vụ, giết không ít quỷ tộc nên việc nhận lấy ký ức của những kẻ đó vốn không còn ảnh hưởng quá lớn đến Huyễn, bất quá dù vậy thì nỗi thống khổ trong chúng vẫn tồn tại và nhiễu loạn tâm thần hắn dù ít hay nhiều.
"Mấy lúc này thì thuốc lá đúng là thứ tốt mà... Cũng may yêu tộc sẽ không bị ung thư..." •
Đến cả hắn cũng không ngờ cái thế giới nhìn như cổ đại này mà cũng có cả thuốc lá đấy.
Chỉ là vị thuốc thì vô cùng tệ hại, nên hắn cũng tự hạn chế không hút quá nhiều.
Yêu lực hấp thu hết xong thì cái xác con quỷ cũng khô quắt queo.
Hắn lại phi nhanh một cái về phía người đứng ngoài bìa rừng, chỉ cho anh ta chỗ xác con quỷ xong thì đứng chờ.
Người đàn ông thấy vậy thì chạy nhanh vào trong, chẳng mấy chốc liền quay ra, sau đó hướng về phía hắn mà cung kính nói:
"Tại hạ đã thấy được xác của quái vật, đa tạ công tử trợ giúp."
Vừa nói cũng vừa đồng thời lấy ra hai đồng xu đúc bằng vàng ròng đưa cho Huyễn.
Hắn nhận lấy xong cũng không nói gì thêm, phất phất tay rồi lại phi bước trở lại thành trì.
Mấy ngày qua hỏi người dân nơi đây về đường đi làm nhiệm vụ, hắn cũng đã biết tên của cái thành trì này: Thành Thanh Xuyên, nghe nói là lấy tên của thành chủ đời đầu.
Nơi này ngoài trừ chủ thành hay chính là nơi phố xá phía sau tường tường thành ra thì xung quanh có không ít các huyện lớn nhỏ bao quanh, kèm theo là các thôn làng, thị trấn.
Mà nhiệm vụ của hắn nhận được thì đều là đến từ các huyện xung quanh đó, chủ yếu là quỷ tộc đơn lẻ, sống riêng biệt chứ không theo lệnh hay có tổ chức như mấy con đã từng vây đánh thành trì trước kia.
Có lẽ nguyên nhân một phần là do nơi đây gần vào phía trung tâm Nam Việt quốc, quỷ tộc dù mạnh thì cũng không dám làm liều mà vây đánh nơi gần với địa điểm toạ lạc của các mồn phái.
Suy nghĩ một hồi thì cũng đã đến được quán rượu Hồ Quang, hắn quen thuộc đẩy cửa bước vào.
Cáo yêu Hồng Hi vừa thấy hắn liền cười cười, hỏi:
"Lại về rồi sao, số 4, lần này còn chưa mất tới 2 ngày ấy nhỉ."
"Đừng có nói nhiều nữa cáo già, đóng dấu xác nhận cho ta đi."
"Đây đây, ta làm liền đây."
Bịch một tiếng, tờ giấy liền được đóng dấu mộc đỏ, Huyễn vẫn như thường lệ ném ra một đồng bạc về phía hắn.
"Cho ta bình rượu luôn đi, và 2 bao thuốc lá nữa."
"Có liền."
Hồng Hi lấy xong mấy thứ hắn cần đưa cho hắn thì nhanh chóng hỏi chuyện:
"Sao, lần này là quỷ tộc loại gì?"
"Ta đoán là 'Rạn nứt chi quỷ' nhưng cũng chẳng biết phải thật không, mới chém có hai phát nó đã nằm sấp ra
d6."
"Nếu mà là Rạn nứt thật thì tên đó cũng có chút bản lĩnh đấy, chỉ là xui xẻo mới chết cách đây không lâu, thực lực giảm sút nhiều rồi..."
Hai người cứ thế câu được câu không mà nói chuyện.
Mấy nay vì làm nhiệm vụ mà Huyễn trở thành khách quen của cái quán rượu này, lâu rồi cũng phải tiếp xúc nhiều với cái lão cáo già này nên hắn cũng từ từ thân thiết với gã hơn.
Mặc dù vẫn là không thích cái kiểu nói chuyện nghe khó ưa của gã, nhưng Huyễn công nhận tên này hiểu biết sâu rộng, nói chuyện nhiều với hắn giúp Huyễn biết thêm được thông tin của thế giới này khá nhiều, vậy nên lâu ngày cũng không còn ghét bỏ gã ta nữa.
Nhưng cáo yêu vẫn là một con cáo già không hơn không kém, trò chuyện với Hồng Hi tuy vui nhưng đôi lúc
Huyễn vẫn phải căng cái não lên để không bị tên này kháy đều mà không biết gì.
"Số 4 à, lại đến nhận nhiệm vụ nữa hả? Ngươi cứ đều đều đến nhận thế thì không biết bọn ta còn chuyện làm
khong nนัล."
Đang nói chuyện với cáo yêu thì có một giọng nói bỗng chen ngang, người phát ra tiếng nói ấy là một cô gái với mái tóc màu vàng hạt dẻ.
Cô gái có bộ dáng của thiếu nữ tầm 16 tuổi, mặc trên người một bộ y phục màu cam nổi bật, xung quanh mắt có yêu văn màu cam.
Đặc biệt ở chỗ vị này còn có một cái đuôi to trùng màu với màu tóc ở trên hồng, lúc này nó vẫn đang phe phẩy.
Huyễn nhìn cô gái nọ, nhận ra đây là một con Sóc yêu mà lúc trước vì tranh nhiệm vụ với hắn suýt thì đã đánh lộn với nhau.
Không hiểu sao nói chuyện một hồi thì lại thành bạn bè từ khi nào không hay.
"Này, ta nói ngươi đấy, đừng có mà coi như không nghe thấy gì!" Sóc yêu, biệt danh là Hạt dẻ, lên tiếng quát nạt.
"Ở ờ... vâng thưa ngài Hạt dẻ sơ cấp, tại hạ đã nghe."
Huyễn vừa trả lời với thái độ cợt nhã vừa lấy ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, bộ dáng không coi lời nàng ta ra gì.
Sóc Yêu phồng mang trợn má dậm dậm chân không nói được gì, bởi vì Huyễn mấy hôm nay là nhiệm vụ như điên nên chỉ ngắn ngủi 3 tháng hắn đã lên tới thẻ lính đánh thuê cao cấp, mà Hạt Dẻ bởi vì không giỏi đánh nhau nên cứ mãi dậm chân ở sơ cấp từ lúc gặp hẳn tới giờ.
"Này, hồm nay ta lại mới hoàn thành nhiệm vụ rồi, thế nên ta đã lên được trung cấp ngươi biết chưa tên kia?"
"À ra thế hả? Vậy thì chúc mừng quý cô nương Hạt Dẻ Trung cấp nhớ~"
Hồng Hi nhìn hai người họ như vậy thì chỉ cười cười lau lau bàn.
Đương lúc Sóc Yêu tức điên đang muốn đấm vào mặt Huyễn thì cửa quán đột nhiên "Rầm" một tiếng bị ai đó đá mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.