Chương 565: Bình có cổ phật, người có tấm lòng lương thiện
Vô Tội
20/10/2016
Dịch giả: hany
- Ngươi tới Côn Luân?
Một chút kinh ngạc thoáng xuất hiện trong mắt Vương Dĩnh. Gã và Lệ Nan Phùng mang trên người một cái nhiệm vụ vô cùng quan trọng của Mật Vân tông, ngay cả đám người Phong Hàn Độc cũng không được biết. Mấy ngàn năm trước, Mật Vân tông và vài môn phái thượng cổ đã trốn tới Thiên Lan hư không. Ngày đó, mặc dù trong đám đệ tử của Mật Vân tông có rất nhiều đệ tử nữ nhưng họ còn mang theo rất nhiều thiếu nữ người thường để dự trù cho tương lai. Mặc dù Thiên Lan tinh không có ít linh khí nhưng lại có rất nhiều dị thú và thiên tài địa bảo trên mặt đất không có. Hơn nữa diện tích của Thiên Lan tinh không rộng hơn mười chín châu của Trung Thổ rất nhiều lần. Trong mấy ngàn năm qua, Mật Vân tông đã sử dụng nội đan dị thú và tài nguyên khác để tu luyện pháp thuật cũng như pháp bảo. Thậm chí tỉ lệ người tu đạo Nguyên Anh kỳ so với giới tu đạo hiện nay còn cao hơn nhiều.
Nhưng cũng như rất nhiều tông môn khác, người có thể tu luyện pháp thuật thật sự khó tìm. Mười đứa trẻ chưa chắc có được một người tu luyện pháp quyết. Mà có thể tu luyện thành công lại càng ít. Cho nên trong mấy ngàn năm qua, mặc dù Mật Vân tông đã dùng rất nhiều phương pháp kích thích sinh sản nhưng cũng không cải thiện được cái tỉ lệ đó. Trong cả trăm năm có khi mất hơn mười người tu đạo nhưng lại không thể bổ sung được mười người có thể tu luyện thành công khác. Cho nên nếu cứ tiếp tục như vậy thì người tu đạo trên Thiên Lan hư không nhất định sẽ càng ngày càng ít, thậm chí có khả năng biến mất hoàn toàn.
Với những nguyên nhân linh khí ít, dân số lại thiếu rất khó tìm kiếm đệ tử để thừa kế, Mật Vân tông nhất định phải nghĩ cách trở lại cái thế giới tu đạo mà họ đã bỏ đi từ mấy ngàn năm trước.
Cho nên Mật Vân tông không chỉ là sói mà còn là một con sói đó sẵn sàng nuốt bất cứ thứ gì.
Hiện tại đối với Vương Dĩnh mà Lệ Nan Phùng cho dù không thể tiêu diệt Lạc Bắc để Hoàng Vô Thần cho phép thêm nhiều người tới nhưng bản thân họ cũng giả chết để qua mặt Hoàng Vô Thần. Cho dù bọn họ không ngờ thua Lạc Bắc nhưng hiện tại ngay cả Từ Thạch Hạc cũng sợ quá chạy mất nên chắc chắn trong vòng ngàn dặm không hề có người của Côn Luân. Nên đối với họ mà nói thì dù sao cũng có thêm cơ hội.
Có điều Vương Dĩnh không hiểu tại sao Lệ Nan Phùng lại muốn tới Côn Luân.
- U Minh ma huyết!
Ánh mắt của Lệ Nan Phùng hết sức kiên quyết rồi nói với Vương Dĩnh như vậy.
- U Minh ma huyết?
- Khi ta ở Côn Luân từng sử dụng mắt yêu qua sát thì thấy ở vòng đảo thứ chín ngoài linh khí rất nhiều ra thì còn có một chút ma khí. Hơn nữa thứ ma khí đó như của vật sống chứ không phải của pháp bảo. - Lệ Nan Phùng dừng một chút rồi nói tiếp:
- Khi đó ta không biết đó là cái gì. Tuy nhiên sau đó, ta dò ra chuyện U Minh ma huyết cách đây bốn trăm năm, lại biết được Lạc Bắc muốn cứu tiểu Trà bị U Minh ma huyết xâm nhập. Hơn nữa cái pháp thuật phong ấn vừa rồi của hắn dường như được lưu trong một viên Huyết Xá lợi. Pháp lực dao động của pháp thuật đó hoàn toàn giống với ma khí tanh máu trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân. Như vậy trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân chắc chắn có phong ấn phân thân của U Minh huyết ma. Nếu thả được nó ra thì Côn Luân chắc chắn sẽ loạn, không có thời gian để ý tới ta. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có thêm cơ hội sửa chữa trận pháp truyền tống, có cơ hội đặt chân lên giới tu đạo này.
Trong cái động quật ở Dạ Tây Phổ Lặc, bên cạnh trận pháp Thiên ngân...
Lạc Bắc khoanh tay đứng thẳng. Đông Nhan và dược đồng đang luyện chế nước thuốc từ một cái lò luyện đan màu đỏ. Mùi thuốc kỳ dị bao phủ khắp cả động.
Hâm Duyệt... Do là hậu nhân của gia tộc họ Tô nên phải gọi nàng là Tô Hâm Duyệt mới đúng. Lúc này, Tô Hâm Duyệt, Thái Thúc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Vũ Sư Thanh đều đứng sau lưng Lạc Bắc.
Trước mặt Lạc Bắc có hai cái Nguyên Anh đang lơ lửng, một cái màu lam và một cái màu vàng. Đó chính là Nguyên Anh của Trần Đồ Long và Mạc Thiên Hình. Lúc này, cả hai cái Nguyên Anh không bị tổn thương nhưng ánh sáng mò nhạt, không hề có pháp lực dao động cho thấy bị Lạc Bắc sử dụng cấm chế.
- Mật Vân tông ở Thiên Lan hư không của các ngươi có bao nhiêu người tới đây? Có quan hệ thế nào với Côn Luân?
Âm thanh lạnh lùng của Lạc Bắc vang lên trong động, cho thấy đang bức cung hai cái Nguyên anh.
- Phì! Muốn giết thì cứ giết, đừng có mơ moi được gì từ miệng chúng ta. - Gương mặt từ Nguyên anh của Trần Đồ Long và Mạc Thiên Hình tràn ngập một sự oán độc.
Lạc Bắc thản nhiên liếc mắt nhìn hai cái Nguyên anh, cũng không nói nhiều đưa tay chỉ một cái. Mấy tia sáng màu đen từ tay hắn bắn thẳng vào trong Nguyên Anh của Trần Đồ Long.
- A!
Nguyên Anh của Trần Đồ Long lập tức co giật rồi gào lên thảm thiết. Chỉ được một chút, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không còn mà chỉ có Nguyên Anh vẫn đang run rẩy.
- Kinh Thần thứ! Kinh Thần thứ của Hoàng thiên tông.
Nét oán độc trên gương mặt Nguyên anh Mạc Thiên Hình cũng biến mất, chỉ còn lại sự sợ hãi.
- Đúng vậy. - Lạc Bắc gật đầu:
- Mặc dù với tu vi của các ngươi sử dụng pháp thuật bình thường là chuyện vô ích. Nhưng với thứ pháp thuật chuyên dùng tra tấn Nguyên Anh của Hoàng Thiên tông thì khác.
Dừng lại một chút, Lạc Bắc nhìn Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình rồi nói:
- Ta cũng không có nhiều kiên nhẫn. Nếu các ngươi không chịu nói, mỗi ngày ta sử dụng một lần Kinh Thần Thứ đối với Nguyên Anh của các ngươi. Sau mười lăm ngày vẫn không chịu nói, ta sẽ luyện hóa hết cả hai Nguyên Anh của hai người.
Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình rùng mình một cái. Y biết rõ Kinh Thần Thứ của Hoàng Thiên Tông là thứ pháp thuật đâm thẳng vào thần thức. Trong hoàn cảnh không vận dụng được chân nguyên, cơ bản không có cách nào đỡ được. Mức độ đau đớn của nó so với nỗi đau thể xác còn hơn gấp trăm lần, ngàn lần. Chỉ cần hai, ba ngày có lẽ đã không chịu nổi. Nhưng tới tu vi như vậy Mạc Thiên Hình cũng không thể vì một câu nói của Lạc Bắc mà sợ tới mức hồn bay phách lạc, cho nên tạm thời y chỉ hơi do dự một chút.
Nhưng chỉ một chút do dự đó, Lạc Bắc liền vung tay bắn mấy tia sáng màu đen vào trong Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình.
Trong nháy mắt, cả cái động bao phủ bởi tiếng kêu thảm thiết. Sau nửa nén hương, Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình và Trần Đồ Long chỉ biết co giật, run rẩy. Tuy nhiên hai người vẫn không nói gì hết.
- Các ngươi đã thưởng thức mùi vị của Kinh Thần Thứ. Nếu vẫn còn ngoan cố, ta cũng chẳng cần phải nói nhiều. Từ hôm nay, mỗi ngày ta sẽ dụng Kinh Thần Thứ với các ngươi một lần.
Lạc Bắc nhìn Mạc Thiên Hình và Trần Đồ Long mà nói một cách thản nhiên, đồng thời trên tay xuất hiện ngọn lửa màu trắng:
Chỉ một lát, toàn bộ thần hồn, thần niệm của Trần Đồ Long ở trong Nguyên Anh đã bị ngọn lửa Tịch Diệt luyện hóa khiến cho Nguyên Anh trở nên trong suốt giống như một đứa trẻ con.
"Pháp thuật của hắn có thể xóa thần hồn, thần niệm trong Nguyên Anh của đối phương để cho mình dùng?" Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình cảm thấy sợ hãi.
Đã được thưởng thức mùi vị của Kinh Thần Thứ, giờ lại thấy Lạc Bắc tàn nhẫn như vậy, ý chí của Mạc Thiên Hình gần như tan biến, tưởng như phát điên tới nơi:
- Ta nói! Ta nói cho ngươi mọi điều mình biết.
- Mật Vân tông các ngươi và Côn Luân có quan hệ như thế nào? Có bao nhiêu người tới đây? - Lạc Bắc lặp lại câu hỏi trước.
- Chúng ta và Côn Luân không có quan hệ nào cả. Chỉ có điều Hoàng Vô Thần nắm một cái trận pháp truyền tống đi tới Thiên Lan hư không của chúng ta. Y lấy điều kiện cho một số người tu đạo của chúng ta tiến vào giới tu đạo các ngươi. Tông chủ chúng ta phái bọn ta tới đây để giúp y giết ngươi. Hiện tại Mật Vân tông của chúng ta có sáu ngàn đệ tử. Tính cả Độc Nhân vương lần trước thì có sáu người tới đây. Coi như tất cả chế trong tay ngươi...
- Có sáu ngàn đệ tử? Tạm thời không có ai tới...
Lạc Bắc chớp mắt. Sở dĩ hắn muốn thẩm vấn Trần Đồ Long và Mạc Thiên Hình là vì tu vi của mấy người tu đạo Mật Vân tông hết sức kinh người. Mỗi một nhân vật với tu vi như vậy đều có khả năng tạo ra sự ảnh hưởng đối với tình hình trước mắt. Hơn nữa, Lạc Bắc cũng muốn trong lúc cứu chữa cho tiểu Trà lại đột nhiên xuất hiện hơn mười người Mật vân tông có tu vi như Trần Đồ Long. Đến lúc đó thì đừng nói là cứu chữa cho tiểu Trà mà ngay cả chuyện phá vây cũng không làm được. Vốn kế hoạch của hắn là sau khi khống chế được hai người sẽ tách ra để thẩm vấn. Như vậy có thể dựa vào lời khải của cả hai để xem ai sai, ai đúng. Nhưng không ngờ Trần Đồ Long bị hắn dùng cấm chế mà vẫn có thể làm cho Nguyên Anh tự nổ. Vì vậy mà Lạc Bắc đành phải luyện hóa Nguyên Anh của Trần Đồ Long trước. Tuy rằng việc này khiến cho Mạc Thiên Hình đầu hàng nhưng lại không thể biết được y nói thật hay giả, chỉ có thể phán đoán mà thôi.
- Ngươi tới Côn Luân?
Một chút kinh ngạc thoáng xuất hiện trong mắt Vương Dĩnh. Gã và Lệ Nan Phùng mang trên người một cái nhiệm vụ vô cùng quan trọng của Mật Vân tông, ngay cả đám người Phong Hàn Độc cũng không được biết. Mấy ngàn năm trước, Mật Vân tông và vài môn phái thượng cổ đã trốn tới Thiên Lan hư không. Ngày đó, mặc dù trong đám đệ tử của Mật Vân tông có rất nhiều đệ tử nữ nhưng họ còn mang theo rất nhiều thiếu nữ người thường để dự trù cho tương lai. Mặc dù Thiên Lan tinh không có ít linh khí nhưng lại có rất nhiều dị thú và thiên tài địa bảo trên mặt đất không có. Hơn nữa diện tích của Thiên Lan tinh không rộng hơn mười chín châu của Trung Thổ rất nhiều lần. Trong mấy ngàn năm qua, Mật Vân tông đã sử dụng nội đan dị thú và tài nguyên khác để tu luyện pháp thuật cũng như pháp bảo. Thậm chí tỉ lệ người tu đạo Nguyên Anh kỳ so với giới tu đạo hiện nay còn cao hơn nhiều.
Nhưng cũng như rất nhiều tông môn khác, người có thể tu luyện pháp thuật thật sự khó tìm. Mười đứa trẻ chưa chắc có được một người tu luyện pháp quyết. Mà có thể tu luyện thành công lại càng ít. Cho nên trong mấy ngàn năm qua, mặc dù Mật Vân tông đã dùng rất nhiều phương pháp kích thích sinh sản nhưng cũng không cải thiện được cái tỉ lệ đó. Trong cả trăm năm có khi mất hơn mười người tu đạo nhưng lại không thể bổ sung được mười người có thể tu luyện thành công khác. Cho nên nếu cứ tiếp tục như vậy thì người tu đạo trên Thiên Lan hư không nhất định sẽ càng ngày càng ít, thậm chí có khả năng biến mất hoàn toàn.
Với những nguyên nhân linh khí ít, dân số lại thiếu rất khó tìm kiếm đệ tử để thừa kế, Mật Vân tông nhất định phải nghĩ cách trở lại cái thế giới tu đạo mà họ đã bỏ đi từ mấy ngàn năm trước.
Cho nên Mật Vân tông không chỉ là sói mà còn là một con sói đó sẵn sàng nuốt bất cứ thứ gì.
Hiện tại đối với Vương Dĩnh mà Lệ Nan Phùng cho dù không thể tiêu diệt Lạc Bắc để Hoàng Vô Thần cho phép thêm nhiều người tới nhưng bản thân họ cũng giả chết để qua mặt Hoàng Vô Thần. Cho dù bọn họ không ngờ thua Lạc Bắc nhưng hiện tại ngay cả Từ Thạch Hạc cũng sợ quá chạy mất nên chắc chắn trong vòng ngàn dặm không hề có người của Côn Luân. Nên đối với họ mà nói thì dù sao cũng có thêm cơ hội.
Có điều Vương Dĩnh không hiểu tại sao Lệ Nan Phùng lại muốn tới Côn Luân.
- U Minh ma huyết!
Ánh mắt của Lệ Nan Phùng hết sức kiên quyết rồi nói với Vương Dĩnh như vậy.
- U Minh ma huyết?
- Khi ta ở Côn Luân từng sử dụng mắt yêu qua sát thì thấy ở vòng đảo thứ chín ngoài linh khí rất nhiều ra thì còn có một chút ma khí. Hơn nữa thứ ma khí đó như của vật sống chứ không phải của pháp bảo. - Lệ Nan Phùng dừng một chút rồi nói tiếp:
- Khi đó ta không biết đó là cái gì. Tuy nhiên sau đó, ta dò ra chuyện U Minh ma huyết cách đây bốn trăm năm, lại biết được Lạc Bắc muốn cứu tiểu Trà bị U Minh ma huyết xâm nhập. Hơn nữa cái pháp thuật phong ấn vừa rồi của hắn dường như được lưu trong một viên Huyết Xá lợi. Pháp lực dao động của pháp thuật đó hoàn toàn giống với ma khí tanh máu trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân. Như vậy trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân chắc chắn có phong ấn phân thân của U Minh huyết ma. Nếu thả được nó ra thì Côn Luân chắc chắn sẽ loạn, không có thời gian để ý tới ta. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có thêm cơ hội sửa chữa trận pháp truyền tống, có cơ hội đặt chân lên giới tu đạo này.
Trong cái động quật ở Dạ Tây Phổ Lặc, bên cạnh trận pháp Thiên ngân...
Lạc Bắc khoanh tay đứng thẳng. Đông Nhan và dược đồng đang luyện chế nước thuốc từ một cái lò luyện đan màu đỏ. Mùi thuốc kỳ dị bao phủ khắp cả động.
Hâm Duyệt... Do là hậu nhân của gia tộc họ Tô nên phải gọi nàng là Tô Hâm Duyệt mới đúng. Lúc này, Tô Hâm Duyệt, Thái Thúc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Vũ Sư Thanh đều đứng sau lưng Lạc Bắc.
Trước mặt Lạc Bắc có hai cái Nguyên Anh đang lơ lửng, một cái màu lam và một cái màu vàng. Đó chính là Nguyên Anh của Trần Đồ Long và Mạc Thiên Hình. Lúc này, cả hai cái Nguyên Anh không bị tổn thương nhưng ánh sáng mò nhạt, không hề có pháp lực dao động cho thấy bị Lạc Bắc sử dụng cấm chế.
- Mật Vân tông ở Thiên Lan hư không của các ngươi có bao nhiêu người tới đây? Có quan hệ thế nào với Côn Luân?
Âm thanh lạnh lùng của Lạc Bắc vang lên trong động, cho thấy đang bức cung hai cái Nguyên anh.
- Phì! Muốn giết thì cứ giết, đừng có mơ moi được gì từ miệng chúng ta. - Gương mặt từ Nguyên anh của Trần Đồ Long và Mạc Thiên Hình tràn ngập một sự oán độc.
Lạc Bắc thản nhiên liếc mắt nhìn hai cái Nguyên anh, cũng không nói nhiều đưa tay chỉ một cái. Mấy tia sáng màu đen từ tay hắn bắn thẳng vào trong Nguyên Anh của Trần Đồ Long.
- A!
Nguyên Anh của Trần Đồ Long lập tức co giật rồi gào lên thảm thiết. Chỉ được một chút, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không còn mà chỉ có Nguyên Anh vẫn đang run rẩy.
- Kinh Thần thứ! Kinh Thần thứ của Hoàng thiên tông.
Nét oán độc trên gương mặt Nguyên anh Mạc Thiên Hình cũng biến mất, chỉ còn lại sự sợ hãi.
- Đúng vậy. - Lạc Bắc gật đầu:
- Mặc dù với tu vi của các ngươi sử dụng pháp thuật bình thường là chuyện vô ích. Nhưng với thứ pháp thuật chuyên dùng tra tấn Nguyên Anh của Hoàng Thiên tông thì khác.
Dừng lại một chút, Lạc Bắc nhìn Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình rồi nói:
- Ta cũng không có nhiều kiên nhẫn. Nếu các ngươi không chịu nói, mỗi ngày ta sử dụng một lần Kinh Thần Thứ đối với Nguyên Anh của các ngươi. Sau mười lăm ngày vẫn không chịu nói, ta sẽ luyện hóa hết cả hai Nguyên Anh của hai người.
Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình rùng mình một cái. Y biết rõ Kinh Thần Thứ của Hoàng Thiên Tông là thứ pháp thuật đâm thẳng vào thần thức. Trong hoàn cảnh không vận dụng được chân nguyên, cơ bản không có cách nào đỡ được. Mức độ đau đớn của nó so với nỗi đau thể xác còn hơn gấp trăm lần, ngàn lần. Chỉ cần hai, ba ngày có lẽ đã không chịu nổi. Nhưng tới tu vi như vậy Mạc Thiên Hình cũng không thể vì một câu nói của Lạc Bắc mà sợ tới mức hồn bay phách lạc, cho nên tạm thời y chỉ hơi do dự một chút.
Nhưng chỉ một chút do dự đó, Lạc Bắc liền vung tay bắn mấy tia sáng màu đen vào trong Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình.
Trong nháy mắt, cả cái động bao phủ bởi tiếng kêu thảm thiết. Sau nửa nén hương, Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình và Trần Đồ Long chỉ biết co giật, run rẩy. Tuy nhiên hai người vẫn không nói gì hết.
- Các ngươi đã thưởng thức mùi vị của Kinh Thần Thứ. Nếu vẫn còn ngoan cố, ta cũng chẳng cần phải nói nhiều. Từ hôm nay, mỗi ngày ta sẽ dụng Kinh Thần Thứ với các ngươi một lần.
Lạc Bắc nhìn Mạc Thiên Hình và Trần Đồ Long mà nói một cách thản nhiên, đồng thời trên tay xuất hiện ngọn lửa màu trắng:
Chỉ một lát, toàn bộ thần hồn, thần niệm của Trần Đồ Long ở trong Nguyên Anh đã bị ngọn lửa Tịch Diệt luyện hóa khiến cho Nguyên Anh trở nên trong suốt giống như một đứa trẻ con.
"Pháp thuật của hắn có thể xóa thần hồn, thần niệm trong Nguyên Anh của đối phương để cho mình dùng?" Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình cảm thấy sợ hãi.
Đã được thưởng thức mùi vị của Kinh Thần Thứ, giờ lại thấy Lạc Bắc tàn nhẫn như vậy, ý chí của Mạc Thiên Hình gần như tan biến, tưởng như phát điên tới nơi:
- Ta nói! Ta nói cho ngươi mọi điều mình biết.
- Mật Vân tông các ngươi và Côn Luân có quan hệ như thế nào? Có bao nhiêu người tới đây? - Lạc Bắc lặp lại câu hỏi trước.
- Chúng ta và Côn Luân không có quan hệ nào cả. Chỉ có điều Hoàng Vô Thần nắm một cái trận pháp truyền tống đi tới Thiên Lan hư không của chúng ta. Y lấy điều kiện cho một số người tu đạo của chúng ta tiến vào giới tu đạo các ngươi. Tông chủ chúng ta phái bọn ta tới đây để giúp y giết ngươi. Hiện tại Mật Vân tông của chúng ta có sáu ngàn đệ tử. Tính cả Độc Nhân vương lần trước thì có sáu người tới đây. Coi như tất cả chế trong tay ngươi...
- Có sáu ngàn đệ tử? Tạm thời không có ai tới...
Lạc Bắc chớp mắt. Sở dĩ hắn muốn thẩm vấn Trần Đồ Long và Mạc Thiên Hình là vì tu vi của mấy người tu đạo Mật Vân tông hết sức kinh người. Mỗi một nhân vật với tu vi như vậy đều có khả năng tạo ra sự ảnh hưởng đối với tình hình trước mắt. Hơn nữa, Lạc Bắc cũng muốn trong lúc cứu chữa cho tiểu Trà lại đột nhiên xuất hiện hơn mười người Mật vân tông có tu vi như Trần Đồ Long. Đến lúc đó thì đừng nói là cứu chữa cho tiểu Trà mà ngay cả chuyện phá vây cũng không làm được. Vốn kế hoạch của hắn là sau khi khống chế được hai người sẽ tách ra để thẩm vấn. Như vậy có thể dựa vào lời khải của cả hai để xem ai sai, ai đúng. Nhưng không ngờ Trần Đồ Long bị hắn dùng cấm chế mà vẫn có thể làm cho Nguyên Anh tự nổ. Vì vậy mà Lạc Bắc đành phải luyện hóa Nguyên Anh của Trần Đồ Long trước. Tuy rằng việc này khiến cho Mạc Thiên Hình đầu hàng nhưng lại không thể biết được y nói thật hay giả, chỉ có thể phán đoán mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.