Chương 177: Chiếm Thương Lãng cung trước
Vô Tội
04/03/2013
Vùng biển đang bị các loại nguyên khí biến thành một cái chảo dầu sôi đột nhiên trở nên yên lặng.
- Thái Thúc.
Sau khi đánh chết Kỷ Lang Yên và nhìn đám người Thương Lãng cung còn sót biến thành tro bụi, Lạc Bắc liền quay đầu lại. Cho tới khi hắn nhìn thấy Thái Thúc đang đứng bên cạnh mấy người Tịch tộc thì không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là như thế nào.
- Ly Nghiêu Ly! Mộ Hàm Phong! Cầu Thương Dương! Tịch Tây Nguyên...
Trong lòng hắn thầm gọi tên những người đó. Cho tới lúc này, trong lòng Lạc Bắc không hề có lấy một chút cảm giác chiến thắng.
Trong trận chiến này núi Anh Giao đại thắng. Ngoại trừ Thao Sinh Nguyên ra, người của thất tông ngũ phái và người Thương Lãng cung đều không một ai chạy thoát nhưng bên núi Anh Giao cũng phải trả giá đắt.
Số người tộc Ly Thủ đi theo Lạc Bắc và Thái Thúc chỉ còn lại năm. Ly Nghiêu Ly không thể sử dụng chân nguyên được bọn họ bảo vệ chặt chẽ. Nhưng Ly Kháng Vân là người sùng bái Lạc Bắc nhất thì đã chết trong trận chiến này.
Người tộc Đằng Giao đứng đầu tiên cho nên tổn thất nhiều hơn. Hai mươi mấy người trong tộc đến bây giờ chỉ còn lại có bảy, tám.
Sáu con dị thú lúc trước của Tịch Tộc chết hết trong trận chiến. Năm con dị thú được nữ tử Tịch Tộc triệu tới thì Hải Sa trùng và Ngọc Đái Ngân Hà Mãng cũng bị đánh chết, chỉ còn lại Liệt Sa cuồng ngao, Pháp vương thủy chu, Quỷ Xa Âm Vương Cưu.
Cho dù có thắng nhưng những bằng hữu bên cạnh cũng không còn.
Sau khi nhìn Thái Thúc, lại liếc mắt nhìn quang cảnh núi Anh Giao, Lạc Bắc xuất hiện ý nghĩ đó.
- Cái gì? Sao lại thế này?
Nhưng cũng vào lúc này, một cái bóng màu đen đột nhiên từ dưới chân núi Anh Giao vọt lên. Trên người cái bóng đó bao phủ toàn khí đen.
Cái bóng phủ toàn khí đen đó rõ ràng chính là con Thi Vương bị Khuất Đạo Tử phong ấn mà Lạc Bắc vẫn dẫn theo.
Bởi vì không thể điều khiển cho nên khi người thất tông ngũ phái tới đây, con Thi Vương đã bị nhét vào trong núi Anh Giao, Lạc Bắc cũng không có thời gian mà để ý tới nó. Nhưng hiện tại phóng ấn của nó bị mất cho nên nó mới vọt lên.
"Rầm!" Không để cho Lạc Bắc có phản ứng, Thất Hải Yêu Vương thú gầm lên một tiếng, những cái vảy phủ kín người dựng đứng khiến cho năm cái Tỏa Kính thủy ngân trảo không ai điều khiển bị rơi xuống. Cùng lúc đó, một cột nước đánh trúng người Thi Vương khiến cho nó văng thẳng vào đống loạn thạch trên núi Anh Giao.
- Con Thi Vương này hấp thu nhiều âm khí khiến cho bản thân mạnh lên, tự giải khai được bùa phong ấn.
Con Thi Vương vừa mới lao ra, toàn thân rắn chắn. Sau khi bị đánh bay vào đống loạn thạch nó lại nhảy dựng dậy. Có điều trong nháy mắt, Lạc Bắc liền hiểu ra.
Vừa mới rồi khi Thi Vương xuất hiện, do lúc đó Lạc Bắc nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết trên núi Anh Giao mà mất bình tĩnh. Hiện tại, tiếng rống của Thất Hải Yêu Vương thú khiến cho suy nghĩ của hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Mặc dù lúc này, tướng mạo của Thi Vương so với trước kia không có gì khác nhau, nhưng thi khí và pháp lực dao động lại mạnh hơn rất nhiều. Do tu luyện Thi Thần kinh quyết nên Lạc Bắc có thể nhận ra Thi Vương đã hấp thu nhiều âm khí khiến cho thực lực tăng lên.
Quỷ Xa Âm Vương Cưu và Thất hải tụ thú phiên đều ngưng luyện vô số khí âm lệ nên vừa rồi trong chiến đấu kịch liệt, Quỷ Xa Âm Vương Cưu đã phun ra toàn bộ âm khí ngưng đọng trong nguouiwf. Mà Thao Sinh Nguyên lúc bỏ chạy cũng phóng thích toàn bộ âm khí từ Thất Hải tụ thú phiên. Vì vậy mà con Thi Vương này trong lúc vô tình lại hấp thu nhiều âm khí khiến cho thực lực tăng mạnh.
Lạc Bắc bình tĩnh lại liền lệnh cho Khuất Đạo Tử. Khuất Đạo Tử liền phóng ra mười cái phù ấn lên người Thi Vương, một lần nữa phong ấn nó lại.
- Lạc Bắc! Ngươi bị ba con Hỗn Nguyên thần hoàng chui vào trong người, bây giờ cảm thấy thế nào?
Ngay vào lúc Khuất Đạo Tử thi pháp phong ấn Thi Vương lại, Thái Thúc cũng tới bên cạnh Lạc Bắc mà hỏi đầy lo lắng.
Ai cũng biết rằng Hỗn Nguyên Thần Hoàng là thứ mà ngay cả người tu đạo đạt tới Nguyên Anh đại thành cũng khó chống lại được.
- Tạm thời không có gì đáng lo. - Lạc Bắc hơi dừng một chút rồi lắc đầu nói với Thái Thúc:
- Vừa rồi khi Thất Hải Yêu Vương thú nhận chủ đã truyền cho rất nhiều Địa Sát chân hỏa hỏa nguyên vào nên hiện tại đã bọc được ba con Hỗn Nguyên Thần Hoàng. Mặc dù không luyện hóa được nhưng chúng cũng không thể di chuyển.
Một cái bóng khổng lồ chợt hiện ra chắn trước mặt Lạc Bắc và Thái Thúc.
Thất Hải Yêu Vương thú!
Đứng trước con dị thú toàn thân đầy những hoa văn đỏ thẫm, mọi người cảm thấy bản thân thật sự quá nhỏ bé.
Nhưng hiện tại, Thất Hải Yêu Vương thú lại đứng bên cạnh Lạc Bắc. Nó hơi cúi xuống thể hiện một sự cung kính.
Nhất thời, Lạc Bắc cảm nhận trên trán mình nóng rực. Cái ký hiệu nho nhỏ nơi trán hắn đan tản ra ánh sáng màu đỏ.
Cái ký hiệu đó xuất hiện trong rất nhiều điển tịch, hình họa của Yêu tộc. Đó cũng chính là dấu hiệu của Thất Hải Yêu Vương thú.
Ngay lập tức, không hề có một ai ra lệnh những tất cả yêu tộc trên núi Anh Giao tập trung tới trước mặt Lạc Bắc và Thất Hải Yêu Vương thú.
- Thất Hải Yêu Vương!
Đám yêu tộc đều quỳ xuống, đồng loạt thốt lên âm thanh tôn kính.
Âm thanh đó như vọng đi rất xa, dường như khiến cho toàn bộ Thất Hải phải chấn động.
Thất Hải Yêu Vương thống nhất Thất Hải khiến cho tất cả yêu tộc không bị người tu đạo ức hiếp, muốn giết là giết đã không xuất hiện cả ngàn năm qua.
Mà Lạc Bắc bản thân chính là nhân vật được những Yêu tộc ở đây vô cùng tôn kính. Mặc dù trong trận kịch chiến các tộc đều chết rất nhiều nhưng tới lúc này, nhìn ký hiệu màu đỏ thấp thoáng trên trán Lạc Bắc, tất cả mọi người đều không giữ được bình tĩnh.
Chờ đợi ngàn năm cuối cùng cũng tới ngày hôm nay.
Tới lúc này, Lạc Bắc cũng không giữ được bình tĩnh.
Trong nháy mắt, Lạc Bắc dường như có thể cảm nhận được gần như tất cả tâm niệm của Yêu tộc, thậm chí là dị thú, dường như có thể hiểu được nỗi khổ ngàn năm qua của Yêu tộc.
Cái cảm giác thê lượng, đau khổ trong nháy mắt biến mất.
Cá lớn nuốt cá bé là quy luật vận hành của trời đất.
Vào lúc này, Lạc Bắc lại nghĩ tới lời nói của Nguyên Thiên Y khiến cho tâm tình của hắn lại càng thêm vững vàng.
Hiện tại phải thống nhất Thất Hải cùng với chính đạo trong thiên hạ đối đầu với Côn Luân. Nếu như tâm trạng còn chìm trong đau thương thì người bên cạnh lại càng chết nhiều hơn.
- Hiện tại Thao Sinh Nguyên bị thương nặng, uy lực của Thất Hải Tụ thú phiên cũng giảm đi tám phần, chính là thời cơ giết chết y, nhổ sạch Thương Lãng cung.
Liếc mắt nhìn thấy cả ngọn Anh Giao đã sập xuống một nửa, ánh mắt của Lạc Bắc lập tức trở nên lạnh lùng:
- Thao Sinh Nguyên! Nếu ngươi đã hủy núi Anh Giao thì ta sẽ chiếm Thương Lãng cung của ngươi làm động phủ.
*****
Thương Lãng cung nằm cách núi Anh Giao chừng một ngàn bảy trăm dặm.
Một ngàn bảy trăm dặm trên đất liền có thể nói là cực xa, tương đương với chiều sâu của cả một châu. Nhưng đối với Thất Hải rộng lớn mà nói thì khoảng cách đó cũng không có gì xa lắm.
Động của Thương Lãng cung không giống như núi Anh Giao ở dưới nước mà một nửa trên mặt nước còn một nửa chìm bên dưới.
Một hòn đảo nhỏ rộng gấp mấy lần núi Anh Giao bị Thương Lãng cung chiếm hết. Bên trên hòn đảo, phòng ốc được xây dựng san sát.
Những đền đài, nhà cửa ở đó có cái cao tới chín, mười tầng, thậm chí dùng kim thiết xây nên.
Phần đảo chìm dưới nước được khắc đầy, trận pháp và bùa chú tản ra pháp lực dao động liên tục.
Thứ khí thế này hoàn toàn giống với một phái lớn.
Nhưng bên trên hòn đảo này của Thương Lãng cung cũng có một số trận pháp dường như có tác dụng thu hút linh khí khiến cho linh khí trong vòng mấy trăm dặm bị thu hết lại xung quanh hòn đảo. Vì vậy mà trên hòn đảo này, linh khí vô cùng đậm. Cây cối mọc xanh tốt, trăm hoa đua nở. Còn những hòn đảo khác trong vòng trăm dặm thì do linh khí loãng nên thực vật thưa thớt, nhìn hết sức ảm đạm.
Trong Thương Lãng cung có một ngôi lầu vô cùng yên tĩnh, khắp nơi tản ra mùi thơm của gỗ trầm. Tất cả những đồ dùng trong phòng đều được làm từ gỗ trầm. Mùi thơm của nó có thể khiến cho tinh thần con người cảm giác yên bình, không bị mất bình tĩnh.
Giữa căn phòng có một cái đỉnh màu đen, trong đó có bốn viên đan dược to bằng trứng chim bồ câu.
Một nữ tử mặc quần áo diễm lệ đang ngồi trên một tấm nệm bằng tơ mà hít thở. Quanh thân người nàng không ngờ thấp thoáng một chút lôi quang màu tím liên tục tấn công bốn viên đan dược.
dưới sự tấn công của tia chớp màu tím nhỏ bé, đan dược màu đỏ từ từ biến thành làn khói màu đỏ giống như đám mây, lại như một vật sống liên tục co duỗi.
- Thái Thúc.
Sau khi đánh chết Kỷ Lang Yên và nhìn đám người Thương Lãng cung còn sót biến thành tro bụi, Lạc Bắc liền quay đầu lại. Cho tới khi hắn nhìn thấy Thái Thúc đang đứng bên cạnh mấy người Tịch tộc thì không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là như thế nào.
- Ly Nghiêu Ly! Mộ Hàm Phong! Cầu Thương Dương! Tịch Tây Nguyên...
Trong lòng hắn thầm gọi tên những người đó. Cho tới lúc này, trong lòng Lạc Bắc không hề có lấy một chút cảm giác chiến thắng.
Trong trận chiến này núi Anh Giao đại thắng. Ngoại trừ Thao Sinh Nguyên ra, người của thất tông ngũ phái và người Thương Lãng cung đều không một ai chạy thoát nhưng bên núi Anh Giao cũng phải trả giá đắt.
Số người tộc Ly Thủ đi theo Lạc Bắc và Thái Thúc chỉ còn lại năm. Ly Nghiêu Ly không thể sử dụng chân nguyên được bọn họ bảo vệ chặt chẽ. Nhưng Ly Kháng Vân là người sùng bái Lạc Bắc nhất thì đã chết trong trận chiến này.
Người tộc Đằng Giao đứng đầu tiên cho nên tổn thất nhiều hơn. Hai mươi mấy người trong tộc đến bây giờ chỉ còn lại có bảy, tám.
Sáu con dị thú lúc trước của Tịch Tộc chết hết trong trận chiến. Năm con dị thú được nữ tử Tịch Tộc triệu tới thì Hải Sa trùng và Ngọc Đái Ngân Hà Mãng cũng bị đánh chết, chỉ còn lại Liệt Sa cuồng ngao, Pháp vương thủy chu, Quỷ Xa Âm Vương Cưu.
Cho dù có thắng nhưng những bằng hữu bên cạnh cũng không còn.
Sau khi nhìn Thái Thúc, lại liếc mắt nhìn quang cảnh núi Anh Giao, Lạc Bắc xuất hiện ý nghĩ đó.
- Cái gì? Sao lại thế này?
Nhưng cũng vào lúc này, một cái bóng màu đen đột nhiên từ dưới chân núi Anh Giao vọt lên. Trên người cái bóng đó bao phủ toàn khí đen.
Cái bóng phủ toàn khí đen đó rõ ràng chính là con Thi Vương bị Khuất Đạo Tử phong ấn mà Lạc Bắc vẫn dẫn theo.
Bởi vì không thể điều khiển cho nên khi người thất tông ngũ phái tới đây, con Thi Vương đã bị nhét vào trong núi Anh Giao, Lạc Bắc cũng không có thời gian mà để ý tới nó. Nhưng hiện tại phóng ấn của nó bị mất cho nên nó mới vọt lên.
"Rầm!" Không để cho Lạc Bắc có phản ứng, Thất Hải Yêu Vương thú gầm lên một tiếng, những cái vảy phủ kín người dựng đứng khiến cho năm cái Tỏa Kính thủy ngân trảo không ai điều khiển bị rơi xuống. Cùng lúc đó, một cột nước đánh trúng người Thi Vương khiến cho nó văng thẳng vào đống loạn thạch trên núi Anh Giao.
- Con Thi Vương này hấp thu nhiều âm khí khiến cho bản thân mạnh lên, tự giải khai được bùa phong ấn.
Con Thi Vương vừa mới lao ra, toàn thân rắn chắn. Sau khi bị đánh bay vào đống loạn thạch nó lại nhảy dựng dậy. Có điều trong nháy mắt, Lạc Bắc liền hiểu ra.
Vừa mới rồi khi Thi Vương xuất hiện, do lúc đó Lạc Bắc nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết trên núi Anh Giao mà mất bình tĩnh. Hiện tại, tiếng rống của Thất Hải Yêu Vương thú khiến cho suy nghĩ của hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Mặc dù lúc này, tướng mạo của Thi Vương so với trước kia không có gì khác nhau, nhưng thi khí và pháp lực dao động lại mạnh hơn rất nhiều. Do tu luyện Thi Thần kinh quyết nên Lạc Bắc có thể nhận ra Thi Vương đã hấp thu nhiều âm khí khiến cho thực lực tăng lên.
Quỷ Xa Âm Vương Cưu và Thất hải tụ thú phiên đều ngưng luyện vô số khí âm lệ nên vừa rồi trong chiến đấu kịch liệt, Quỷ Xa Âm Vương Cưu đã phun ra toàn bộ âm khí ngưng đọng trong nguouiwf. Mà Thao Sinh Nguyên lúc bỏ chạy cũng phóng thích toàn bộ âm khí từ Thất Hải tụ thú phiên. Vì vậy mà con Thi Vương này trong lúc vô tình lại hấp thu nhiều âm khí khiến cho thực lực tăng mạnh.
Lạc Bắc bình tĩnh lại liền lệnh cho Khuất Đạo Tử. Khuất Đạo Tử liền phóng ra mười cái phù ấn lên người Thi Vương, một lần nữa phong ấn nó lại.
- Lạc Bắc! Ngươi bị ba con Hỗn Nguyên thần hoàng chui vào trong người, bây giờ cảm thấy thế nào?
Ngay vào lúc Khuất Đạo Tử thi pháp phong ấn Thi Vương lại, Thái Thúc cũng tới bên cạnh Lạc Bắc mà hỏi đầy lo lắng.
Ai cũng biết rằng Hỗn Nguyên Thần Hoàng là thứ mà ngay cả người tu đạo đạt tới Nguyên Anh đại thành cũng khó chống lại được.
- Tạm thời không có gì đáng lo. - Lạc Bắc hơi dừng một chút rồi lắc đầu nói với Thái Thúc:
- Vừa rồi khi Thất Hải Yêu Vương thú nhận chủ đã truyền cho rất nhiều Địa Sát chân hỏa hỏa nguyên vào nên hiện tại đã bọc được ba con Hỗn Nguyên Thần Hoàng. Mặc dù không luyện hóa được nhưng chúng cũng không thể di chuyển.
Một cái bóng khổng lồ chợt hiện ra chắn trước mặt Lạc Bắc và Thái Thúc.
Thất Hải Yêu Vương thú!
Đứng trước con dị thú toàn thân đầy những hoa văn đỏ thẫm, mọi người cảm thấy bản thân thật sự quá nhỏ bé.
Nhưng hiện tại, Thất Hải Yêu Vương thú lại đứng bên cạnh Lạc Bắc. Nó hơi cúi xuống thể hiện một sự cung kính.
Nhất thời, Lạc Bắc cảm nhận trên trán mình nóng rực. Cái ký hiệu nho nhỏ nơi trán hắn đan tản ra ánh sáng màu đỏ.
Cái ký hiệu đó xuất hiện trong rất nhiều điển tịch, hình họa của Yêu tộc. Đó cũng chính là dấu hiệu của Thất Hải Yêu Vương thú.
Ngay lập tức, không hề có một ai ra lệnh những tất cả yêu tộc trên núi Anh Giao tập trung tới trước mặt Lạc Bắc và Thất Hải Yêu Vương thú.
- Thất Hải Yêu Vương!
Đám yêu tộc đều quỳ xuống, đồng loạt thốt lên âm thanh tôn kính.
Âm thanh đó như vọng đi rất xa, dường như khiến cho toàn bộ Thất Hải phải chấn động.
Thất Hải Yêu Vương thống nhất Thất Hải khiến cho tất cả yêu tộc không bị người tu đạo ức hiếp, muốn giết là giết đã không xuất hiện cả ngàn năm qua.
Mà Lạc Bắc bản thân chính là nhân vật được những Yêu tộc ở đây vô cùng tôn kính. Mặc dù trong trận kịch chiến các tộc đều chết rất nhiều nhưng tới lúc này, nhìn ký hiệu màu đỏ thấp thoáng trên trán Lạc Bắc, tất cả mọi người đều không giữ được bình tĩnh.
Chờ đợi ngàn năm cuối cùng cũng tới ngày hôm nay.
Tới lúc này, Lạc Bắc cũng không giữ được bình tĩnh.
Trong nháy mắt, Lạc Bắc dường như có thể cảm nhận được gần như tất cả tâm niệm của Yêu tộc, thậm chí là dị thú, dường như có thể hiểu được nỗi khổ ngàn năm qua của Yêu tộc.
Cái cảm giác thê lượng, đau khổ trong nháy mắt biến mất.
Cá lớn nuốt cá bé là quy luật vận hành của trời đất.
Vào lúc này, Lạc Bắc lại nghĩ tới lời nói của Nguyên Thiên Y khiến cho tâm tình của hắn lại càng thêm vững vàng.
Hiện tại phải thống nhất Thất Hải cùng với chính đạo trong thiên hạ đối đầu với Côn Luân. Nếu như tâm trạng còn chìm trong đau thương thì người bên cạnh lại càng chết nhiều hơn.
- Hiện tại Thao Sinh Nguyên bị thương nặng, uy lực của Thất Hải Tụ thú phiên cũng giảm đi tám phần, chính là thời cơ giết chết y, nhổ sạch Thương Lãng cung.
Liếc mắt nhìn thấy cả ngọn Anh Giao đã sập xuống một nửa, ánh mắt của Lạc Bắc lập tức trở nên lạnh lùng:
- Thao Sinh Nguyên! Nếu ngươi đã hủy núi Anh Giao thì ta sẽ chiếm Thương Lãng cung của ngươi làm động phủ.
*****
Thương Lãng cung nằm cách núi Anh Giao chừng một ngàn bảy trăm dặm.
Một ngàn bảy trăm dặm trên đất liền có thể nói là cực xa, tương đương với chiều sâu của cả một châu. Nhưng đối với Thất Hải rộng lớn mà nói thì khoảng cách đó cũng không có gì xa lắm.
Động của Thương Lãng cung không giống như núi Anh Giao ở dưới nước mà một nửa trên mặt nước còn một nửa chìm bên dưới.
Một hòn đảo nhỏ rộng gấp mấy lần núi Anh Giao bị Thương Lãng cung chiếm hết. Bên trên hòn đảo, phòng ốc được xây dựng san sát.
Những đền đài, nhà cửa ở đó có cái cao tới chín, mười tầng, thậm chí dùng kim thiết xây nên.
Phần đảo chìm dưới nước được khắc đầy, trận pháp và bùa chú tản ra pháp lực dao động liên tục.
Thứ khí thế này hoàn toàn giống với một phái lớn.
Nhưng bên trên hòn đảo này của Thương Lãng cung cũng có một số trận pháp dường như có tác dụng thu hút linh khí khiến cho linh khí trong vòng mấy trăm dặm bị thu hết lại xung quanh hòn đảo. Vì vậy mà trên hòn đảo này, linh khí vô cùng đậm. Cây cối mọc xanh tốt, trăm hoa đua nở. Còn những hòn đảo khác trong vòng trăm dặm thì do linh khí loãng nên thực vật thưa thớt, nhìn hết sức ảm đạm.
Trong Thương Lãng cung có một ngôi lầu vô cùng yên tĩnh, khắp nơi tản ra mùi thơm của gỗ trầm. Tất cả những đồ dùng trong phòng đều được làm từ gỗ trầm. Mùi thơm của nó có thể khiến cho tinh thần con người cảm giác yên bình, không bị mất bình tĩnh.
Giữa căn phòng có một cái đỉnh màu đen, trong đó có bốn viên đan dược to bằng trứng chim bồ câu.
Một nữ tử mặc quần áo diễm lệ đang ngồi trên một tấm nệm bằng tơ mà hít thở. Quanh thân người nàng không ngờ thấp thoáng một chút lôi quang màu tím liên tục tấn công bốn viên đan dược.
dưới sự tấn công của tia chớp màu tím nhỏ bé, đan dược màu đỏ từ từ biến thành làn khói màu đỏ giống như đám mây, lại như một vật sống liên tục co duỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.