La Phù

Chương 351: Hung hiểm! Hung hiểm!

Vô Tội

01/10/2013

Khi giơ tay chộp lấy, bàn tay của Lạc Bắc hơi chạm nhẹ vào ngọn lửa mà con rắn màu lục đó phun ra. Ngay lập tức, hắn cảm giác được bàn tay của mình giống như sắp cháy thành tro bụi. Uy lực đạo pháp thuật của đối phương không ngờ có thể đánh tan thân thể của hắn. Cho nên, Lạc Bắc đành phải vội vàng lùi lại, tránh đòn công kích của con rắn.

Ngay vào lúc Lạc Bắc vội vàng tránh sang một bên để né tránh ngọn lửa thì đột nhiên thân thể của hắn trầm xuống như đeo thêm mấy ngàn cân... Ánh mắt của Lạc Bắc trở nên lạnh lùng. Không ngờ pháp thuật của cái tên kia lại có lực nguyên từ, định làm cho tốc độ của Lạc Bắc giảm xuống để cho hắn bị ngọn lửa của con rắn đánh trúng.

Nhìn thấy luồng lửa phụt tới mặt mình tuy nhiên Lạc Bắc không hề có lấy một chút kinh hoàng. Hắn thuận thế hạ thấp xuống, xuyên thủng tầng lầu, rơi xuống bên dưới. Cùng lúc đó, một đạo kiếm khí vô hình cũng từ người hắn vọt ra chém về phía con rắn nhỏ.

Tới lúc này, Lạc Bắc có thể cảm giác được con rắn nhỏ kia là do pháp thuật ngưng tụ thành, có lực công kích rất mạnh. Tuy nhiên bản thể của nó là do chân nguyên và nguyên khí trời đất ngưng tụ thành cho nên tương đối yếu.

Thứ pháp thuật mạnh tới mức Lạc Bắc cũng không dám đối chọi đó chắc chắn phải tiêu hao rất nhiều chân nguyên. Hắn không tin tên cao thủ đó lại liên tục phát ra được thứ pháp thuật này. Chỉ cần chém nát con rắn thì Lạc Bắc sẽ có cơ hội lấy được Ly Thiên Thần mang.

........

- So lại thế này? Lạc Bắc bị phát hiện?

Giờ phút này, Nạp Lan Nhược Tuyết, tiểu Trà và tiểu Ô Cầu ở rất xa Đại Tự Tại cung. Tuy nhiên khi Lạc Bắc nhìn thấy cái thùng chứa Ly Thiên Thần mang và tia sáng màu lục kia tấn công hắn thì Nạp Lan Nhược Tuyết cũng cảm nhận được làn pháp lực dao động rất mạnh.

Nạp Lan Nhược Tuyết không biết người ra tay là lão bất tử Hàn Vô Kỵ hay là cung chủ Trần Thanh Đế của Đại Tự Tại cung nhưng nàng có thể khẳng định ngoại trừ Phương Tam Bình ra, trong Đại Tự Tại cung còn có nhân vật với tu vi như Phương Tam Bình.

Ngay khi biến sắc lo lắng đối phó như thế nào thì ánh mắt của cả nàng và tiểu Trà đều xuất hiện sự sợ hãi. Còn tiểu Ô Cầu thì run rẩy.

Không hề có một dấu hiệu báo trước, bốn phương tám hướng xung quanh Đại Tự Tại cung đột nhiên xuất hiện loáng thoáng pháp lực dao động.

Mặc dù khoảng cách pháp lực dao động cách Nạp Lan Nhược Tuyết rất xa nhưng cũng đủ để nàng có thể cảm nhận được. Ít nhất phải có hơn mười người tu đao có tu vi cực cao đang nhanh chóng lao về phía Đại Tự Tại cung.

.......

- Là người của Kỳ Liên Liên Thành.

Nạp Lan Nhược Tuyết vẫn đứng yên. Bởi vì Nguyệt Ẩn tạo ra trong khu rừng một cái trận pháp cho nên những người đang từ xung quanh lao tới không hề phát hiện ra nàng và tiểu trà. Nhưng nàng có thể dựa vào pháp lực dao động mà phát hiện ra thân phận của họ.

- Tại sao lại là người của Kỳ Liên Liên Thành? Làm sao mà y biết chúng ta tới Đại Tự Tại cung?

Trong nháy mắt sắc mặt của tiểu Trà trắng bệch, toàn thân run rẩy. Nàng cũng không sợ hãi Kỳ Liên Liên Thành. Mà vào lúc này Lạc Bắc đang ở trong Đại Tự Tại cung, nên nàng có thể hiểu được điều đó có nghĩa gì. Cho nên mặc dù nàng biết rõ Nạp Lan Nhược Tuyết không đoán nhầm nhưng vẫn cố nói một câu:

- Có phải nhầm rồi hay không?

- Không nhầm. Trong đó có một người là Liệt Hỏa Thiên quân, cung chủ của Liệt Hỏa cung. Một người là tán tu núi Thiên Trụ - Thanh Đạo nhân. Cả hai người đều là cao thủ được Kỳ Liên Liên Thành chào đón. Lần trước khi chúng ta ra khỏi núi Đại Đông, bọn họ có trong số người đuổi giết chúng ta.

Nạp Lan Nhược Tuyết hít một hơi thật sâu. Nàng hiểu rõ rằng lực của Nguyệt Ẩn. Một mặt có sự kiềm chế của Đông Bất Cố, sự sắp xếp của Nguyệt Ẩn để ngăn chặn người khác phát hiện hành tung của Lạc Bắc. Nhưng Kỳ Liên Liên Thành vãn có thể phát hiện ra hắn đang ở Đại Tự Tại cung thì chỉ có một khả năng...

- trong Đại Đạo như thiên quyết có một thứ pháp thuật cảm nhận được vị trí ẩn nấp của đối phương.

Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn về phía Đại Tự Tại cung:

- Chỉ có điều trước đây y bị thương nặng chưa hồi phục nên không thể sử dụng thứ pháp thuật đó. Còn bây giờ, nhất định là y đã sử dụng nó để biết được Lạc Bắc tới Đại Tự Tại cung.

- Lạc Bắc!

Tiểu Trà cảm thấy thật sự khó thở. Nếu Kỳ Liên Liên Thành có thể sử dụng thứ pháp thuật đó vậy thì tu vi của y đã hồi phục hoàn toàn?

Nàng không biết Kỳ Liên Liên Thành dùng cách nào mà chưa tới một ngày một đêm đã hồi phục tu vi nhưng nếu tu vi của y hồi phục hoàn toàn vậy thì chắc chắn cũng sẽ tới Đại Tự Tại cung.



- Tiểu Trà! Ngươi ở đây chờ ta.

Ngay lập tức, ánh mắt của Nạp Lan Nhược Tuyết trở nên kiên định:

- Ta muốn tới Đại Tự Tại cung, nếu không Lạc Bắc rất khó thoát được...

........

Bên trong ngôi đền màu đỏ, kiếm khí vô hình của Lạc Bắc toàn lực phóng ra. Tất cả những thứ trước mặt hắn trong nháy mắt biến thành bột phấn. Đối diện với một kiếm toàn lực của hắn, con rắn nhỏ kia trở nên vô cùng nhỏ yếu. Mắt nhìn con rắn sắp bị hắn chém nát thì một vầng sáng màu vàng nhanh chóng xuất hiện chắn trước mặt kiếm khí.

“ Oành! “ Đạo kiếm khí vô hình đánh trúng vầng sáng nhưng lại bị nó chặn lại, không hề có lấy một chút dao động.

Đạo kiếm khí vỡ nát khiến cho gạch đã xung quanh vỡ vụn mà sập xuống. Tuy nhiên đồng tử của Lạc Bắc cũng nhanh chóng co lại.

Không ai quen thuộc chùm ánh sáng màu vàng này và cả khí tức tràn ngập tỏa ra từ cái bóng người trong vầng ánh sáng màu vàng kia hơn Lạc Bắc .

Mặc dù dưới một kiếm xẻ núi chia biển, hủy thiên diệt địa của Lạc Bắc, nhưng chùm ánh sáng màu vàng này và khí tức trên bóng người đang điều khiển chùm ánh sáng màu vàng kia vẫn tràn tới, như khói lửa xông thẳng lên trời. Toàn bộ những người tu đạo trong vòng hơn mười dặm đều có thể cảm nhận được hai luồng khí tức mạnh mẽ khôn cùng này.

Đối mặt với đường kiếm khí như thác lũ, tràn ngập lực lượng vô thượng của Lạc Bắc, khí tức trong quầng sáng màu vàng tràn tới trái lại lại hân hoan nhảy nhót, tràn ngập sự hưng phấn. Đối mặt với khí tức có lực lượng lớn mạnh đang nhảy nhót hân hoan này, trong nháy mắt, cho dù là nhắm mắt lại thì Lạc Bắc cũng có thể cảm nhận được chùm ánh sáng màu vàng này chính là lực phòng ngự mạnh nhất thế gian Hạo Thiên Kính.

Mà trong khí tức trên thân ảnh được bao trùm bởi Hạo Thiên Kính kia lại tràn ngập sự cuồng nhiệt, kiên định không gì có thể ngăn trở. Loại khí tức này rõ ràng là khí tức của Kỳ Liên Liên Thành! Nhưng cái bóng người được Hạo Thiên Kính bao phủ rõ ràng không phải là thực thể, mà là một hư ảnh được sản sinh ra bởi pháp lực dao động và lực lượng chân nguyên!

Lúc này, Lạc Bắc mới kịp phản ứng, hiểu vì sao Kỳ Liên Liên Thành lợi dụng Thế thân thần ngẫu để chạy trốn, trong tình huống thân thể tan vỡ mà y còn có thể biết mình tới Đại Tự Tại Cung, mai phục tại đây để phục kích mình.

Không ngờ Kỳ Liên Liên Thành đã luyện tới cảnh giới đưa Hạo Thiên Kính hợp nhất với Khí Linh!

Rõ ràng là hắn đã tế luyện Hạo Thiên Kính, luyện hóa ở tại trong cơ thể của mình. nên lúc thân thể tan vỡ ra, dĩ nhiên Kỳ Liên Liên Thành không coi trọng xác thịt, mà để cho khí huyết, chân nguyên, thần hồn của mình toàn bộ dung hợp với Hạo Thiên Kính!

Quyết pháp tế luyện pháp bảo như vậy rất nhiều môn phái đều có, một khi tế luyện thành công, pháp bảo sẽ giống như kiếm nguyên, dung hòa trong cơ thể, tâm ý khẽ động thì trong nháy mắt pháp bảo sẽ hiện ra.

Lúc thân thể Kỳ Liên Liên Thành tan vỡ, y đã để khí huyết, chân nguyên, thần hồn của toàn thân dung hợp với Hạo Thiên Kính. Giống như người tu luyên Bản Mệnh Kiếm Nguyên, thân thể bị phá hủy thì có thể dựa vào một Bản Mệnh Kiếm Nguyên để tồn tại trên đời. Đương nhiên bất luận là Bản Mệnh Kiếm Nguyên hay là Hạo Thiên Kính, so với thân thể người tu đạo mà nói thì đều cường mạnh, cứng rắn dẻo dai hơn rất nhiều, lúc đối địch càng không sợ đối thủ đánh bị thương.

Thế nhưng, dù sao pháp bảo kim thiết cũng không thể so với thân thể của người, Khí kim thiết không giống như thân thể người, không cần khí huyết, thần hồn để tiến hành bồi dưỡng. Khi dung hợp với pháp bảo, đem pháp bảo trở thành thân thể, tuy rằng tạm thời mạnh hơn, hơn nữa Kỳ Liên Liên Thành đã luyện đại thành Nguyên Anh, mặc dù không cần thân thể, cũng có thể thông qua Nguyên Anh để hấp thụ linh khí thiên địa bổ sung chân nguyên, vì thế tu vi sẽ không bị chững lại, thế nhưng cách làm này cũng sẽ khiến khí huyết, thần hồn tổn thương cực lớn, ảnh hưởng tới tuổi thọ của Nguyên Anh!

Đối với người tu đạo đã tu được Nguyên Anh mà nói, bất kể thọ mệnh của thân thể như nào thì, thọ nguyên của Nguyên Anh mới là điểm cuối cùng thọ nguyên của người tu đạo. Bởi vì mặc dù thân thể tan vỡ, chỉ cần thọ nguyên của Nguyên Anh chưa tới là có thể đoạt lấy một cái thân thể khác, hoặc là cải tạo thân thể cũ.Hiện tại như cách làm lúc này của Kỳ Liên Liên Thành, chính là đã không tiếc tổn hại thọ nguyên của mình! Đối với người tu đạo giống như hắn mà nói, tu luyện đã đến đại thành Nguyên Anh, chí ít đã có thọ nguyên ba bốn trăm năm, nhưng dạng dung hợp với pháp bảo như này, cho dù sau đó có tu sửa lại thân thể thì việc tổn thương nguyên anh lần này cũng có khả năng sẽ làm hắn tổn thất ba bốn mươi năm thọ nguyên. Mà thọ nguyên ba bốn mươi năm đối với người tu đạo mà nói cực kỳ quan trọng. Bởi vì cũng giống như Minh Nhược vậy, thời gian ba bốn mươi năm này có thể khiến hắn vượt qua một lần Thiên kiếp, có được thọ nguyên đáng kể và tu vi càng thêm tinh tiến.

Thế nhưng Kỳ Liên Liên Thành lại lựa chọn như vậy. Lạc Bắc cảm thấy Kỳ Liên Liên Thành quá cố chấp, cổ hủ! Đó là vì Kỳ Liên Liên Thành không quan tâm đúng sai, chỉ lấy Hoàng vô thần trở thành đạo lý đúng đắn của y, y làm như vây, đó là tin tưởng vững chắc dù thọ nguyên của mình có tổn hại nhiều, chỉ cần dựa theo lời của Hoàng Vô thần, tu vi cũng có thể tiến thêm một bậc, bổ đưỡng những thọ nguyên này, thu được thành tựu càng cao!

Tín niệm cứng nhắc không gì có thể ngăn trở được, cũng khiến Kỳ Liên Liên Thành trở thành một kẻ địch đáng sợ nhất!

Không có chút do dự gì, ngay khi Kỳ Liên Liên Thành đang ngăn trở một kiếm của mình, thân thể Lạc Bắc liền mượn lực phản ngược của sự va đập mãnh liệt giữa một kiếm này của mình và Hạo Thiên Kính mà bay ngược ra sau.

Đã chạm tới quầng sáng của Ly Thiên thần mang, gần như là dưới tình huống bắt được nó mà phải rút lui thì có thể nói thật sự là thất bại trong gang tấc! Thế nhưng trong lòng Lạc Bắc lại hiểu rõ vô cùng, nếu Kỳ Liên Liên Thành ở chỗ này, thì nơi đây đã trở thành một cái bẫy. Có Kỳ Liên Liên Thành ở đây, mình cũng căn bản không thể nào ở ngay trước mặt hắn, đoạt được Ly thiên thần mang kia, huống chi còn có người tu đạo tu vi không hề kém mình đang phóng ra luồng sáng màu xanh như con rắn nhỏ tập kích bất ngờ mình.

- Ầm!Thế lui của Lạc Bắc cực nhanh, pháp lực dao động kéo theo những cơn gió, làm nửa mặt cung điện phía sau hắn vỡ nát.

- Người này hãy để chúng ta đối phó, các ngươi không nên tùy tiện xuất thủ, hãy kết thành trận thế, đừng để hắn dễ dàng làm tổn hại đến từng cây cỏ của Đại Tự Tại Cung của chúng ta!

Vào đúng lúc này, một giọng nói già nua và thân ảnh uy nghiêm từ trong góc tây bắc của Đại Tự Tại Cung vọng ra, truyền khắp ngõ ngách của Đại Tự Tại Cung. Nghe được thanh âm đó, rất nhiều người của Đại Cung Tại Tự vốn chuẩn bị xuất thủ với Lạc Bắc liền tập trung lại, đồng loạt thi triển quyết pháp, chống lại lực lượng thuật pháp đang tản ra khắp nơi, không cho lực lượng đấu pháp của Lạc Bắc và Kỳ Liên Liên Thành làm tổn hại đến kiến trúc của Đại Tự Tại Cung.

Từ nơi thanh âm uy nghiêm phát ra kia bay lên một tấm lưới khổng lồ lóng lánh ánh sáng màu xanh biếc chụp tới hướng Lạc Bắc; pháp lực dập dềnh trên chiếc lưới khổng lồ màu xanh biếc này rất giống với pháp lực của những tia sáng màu xanh và con rắn nhỏ vừa mới tập kích bất ngờ Lạc Bắc, rõ ràng là cùng một người.



-Răng rắc!

Thấy thân ảnh của Lạc Bắc bắn ngược mãnh liệt ra rơi vào trong tấm lưới lớn màu xanh biếc kia, không gian xung quanh Lạc Bắc đột nhiên xuất hiện một nếp uốn vòng tròn trong suốt, giống như không gian quanh người như được xếp lên nhau làm thay đổi khoảng cách trước sau thân hắn. Lúc này, tấm lưới lớn màu xanh biếc vẫn như ùn ùn cuốn tới, mà Lạc Bắc khó khăn lắm mới tránh khỏi được lưới lớn màu xanh đó, tiếp tục lao ra bên ngoài Đại Tự Tại Cung. Hướng Lạc Bắc rút đi hoàn toàn khác với hướng đến, rõ ràng lúc này Lạc Bắc gặp phải hung hiểm vô cùng nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, muốn dẫn đám đám người Kỳ Liên Liên Thành chạy về hướng ngược lại, để cho đám người Nạp Lan Nhược Tuyết và Tiểu Trà thuận lợi chạy thoát.

- Hả? Thất xảo di thiên?

Dùng tấm lưới lớn màu xanh biếc chụp thất bại, một thân ảnh mặc đạo bào màu xanh nhạt hiện ra tại bầu trời góc tây bắc tại Đại Tự Tại Cung, độ cao còn hơn cả Lạc Bắc. Y lơ lửng trên không trung trông xuống Lạc Bắc. Trên đạo bào màu xanh nhạt của người này mơ hồ lóe ra quầng sáng như sao, linh khí thiên địa xung quanh người y nhanh chóng cuồn cuồn hướng về phía y, giống như bị y hấp thu lấy, khiến cho quanh người y tự nhiên hình thành một vòng xoáy chân không. Rất rõ ràng, tấm đạo bào màu xanh nhạt trên người y cũng là một pháp bảo hiếm có.

Tướng mạo người này vô cùng trẻ trung, khuôn mặt cũng rất tuấn tú, mái tóc đen mượt được cài một cây trâm màu xanh, phối hợp với đạo bào màu xanh của y, nhìn rõ ràng có khí độ của một tông sư, nhưng hiện tại trong mắt y lại có chút kinh ngạc u ám lạnh lẽo, còn lộ ra loại khí tức già nua, loại khí tức già nua này không phải là thân thể già nua, mà là khí huyết, Nguyên Anh già nua.

-Hàn Vô Kỵ!

Giọng nói băng lạnh của Lạc Bắc lúc này cũng rõ ràng truyền đến tai người tu đạo mặc áo bào màu xanh này:

- Ta và Đại Tự Tại Cung của ngươi vốn không có ân oán liên quan gì, đây là chuyện giữa ta và Kỳ Liên Liên Thành, nếu Đại Tự Tại Cung các ngươi còn muốn nhúng tay, ta đảm bảo rồi có ngày nhất định sẽ khiến các ngươi phải vô cùng hối hận.

-Thật sự là tính trẻ con, chết đến nơi rồi mà còn nói những lời uy hiếp xằng bậy.

Lạc Bắc không nhìn lầm. Cái người có tướng mạo còn trẻ nhưng trên người mơ hồ lại lộ ra khí tức nguyên anh già nua suy bại, đó là Hàn Vô Kỵ một trong hai lão bất tử của Đại Tự Tại Cung. Nghe Lạc Bắc nói như vậy, trong mắt Hàn Vô Kỵ lập tức hiện lên thần thái u ám lạnh lẽo mà trào phúng:

- Ngươi cho là ngày hôm nay có thể chạy trốn được sao?

Theo tay lão chỉ xuống, tấm lưới lớn hạ xuống phía sau Lạc Bắc phút chốc mở ra, giống như một cái lưỡi xanh thật lớn cuốn vây Lạc Bắc vốn đã thoát ra khỏi phạm vi bao phủ của nó.

- Ngươi cho là dựa vào loại kiếm khí này là có thể đánh bại được Hỏa phần thần võng của ta ư?

Vút! Trong lưới lớn màu xanh, một đường kiếm khí băng lạnh chớp mắt chém ra, với khí thế trước nay chưa từng có chém lên võng lớn đang trùm lấy Lạc Bắc.

-Hả? Đây là Phá thiên liệt kiếm cương? Sao có thể có chín đường?

Hàn Vô Kỵ mặc Chu thiên lăng la bào màu xanh nhạt vốn không coi kiếm khí của Lạc Bắc vào mắt, nhưng khi một tiếng “ vút “ kia vang lên, chín đường kiếm cương cũng theo đó liên tục không ngừng tấn công vào tấm lưới lớn màu xanh biếc, phá một lỗ hổng ở tấm lưới lớn. Trong nháy mắt Lạc Bắc đang bị bao vây bởi tấm lưới lớn đã từ lỗ hổng đó xông ra.

- Hô!

Ngay lúc Lạc Bắc nhanh như chớp lao ra khỏi tấm lưới lớn màu xanh biếc, một quầng sáng băng lạnh bất chợt xuất hiện bay về phía Hàn Vô Kỵ. Hàn Vô Kỵ liếc nhìn là biết đạo thuật pháp này của Lạc Bắc là Di thiên phá pháp cầu trong Thất xảo di thiên đại pháp, có uy lực đặc biệt là hấp thu thuật pháp và phản lực độc đáo. Kinh nghiệm đấu pháp của Hàn Vô Kỵ cực kỳ phong phú, thấy quầng ánh sáng màu trắng tuyết kia đánh về phía mình, từ ngón tay của lão một đường ánh sáng màu xanh bay ra, bắn tới quầng sáng màu tuyết trắng kia.

Hàn Vô Kỵ hiểu rất rõ, đạo thuật pháp kia của Lạc Bắc là chuyên dùng đối phó nhiều người, hơn nữa là thuật pháp chuyên phá pháp bảo, thế nhưng chỉ cần phóng ra thuật pháp có lực chống lại được quầng ánh sáng màu trắng tuyết kia thì có thể đẩy quầng ánh sáng màu trắng tuyết bắn ngược ra ngoài.

- Đây là Đạo Tạng Chân Nguyên Diệu yếu! Sao người này lại có quyết pháp lơi hại như vậy!

Thế nhưng điều khiến Hàn Vô Kỵ không ngờ chính là, trong vầng ánh sáng màu trắng tuyết đang chặn đánh đường ánh sáng màu xanh lại có một đường ánh sáng màu tím mãnh liệt giống một con mãng xà lớn hung hãn quật lên đường ánh sáng màu xanh, khiến đường ánh sáng màu xanh của y bị đánh nát. Tu vi chân nguyên của Hàn Vô Cố Kỵ thậm chí còn cao hơn so với Lạc Bắc, kiến thức và kinh nghiệm đấu pháp cũng cao hơn Lạc Bắc rất nhiều, chỉ cần thấy đối phương phóng ra thuật pháp gì là có thể nhìn ra lại lịch và phóng ra thuật pháp chống lại. Chỉ điều này thôi đã khiến lão luôn chiếm thế thượng phong, nhưng lão thật sự không ngờ Lạc Bắc lại có nhiều quyết pháp lợi hại đến vậy, hơn nữa tốc độ thi triển quyết pháp lại vô cùng nhanh, trong lúc nhất thời quầng sáng màu xanh lập tức bị đánh nát. Lão cũng không kịp né tránh, bị quầng ánh sáng màu trắng tuyết của Lạc Bắc đánh trúng.

Ầm một tiếng, Hàn Vô Kỵ bị đánh cho quay cuồng văng ra phía sau, thế nhưng cùng lúc đó, một chùm ánh sáng màu vàng mãnh liệt đánh tới phía sau Lạc Bắc. Chùm ánh sáng màu vàng hết sức rực rỡ, phía sau thấp thoáng bóng của một hư ảnh cổ kính, chính là Hạo Thiên Kính mà Kỳ Liên Liên Tục luyện hóa!

Cả người Kỳ Liên Liên Thành tản ra khí tức lớn mạnh và ý chí không chút dao động, trực tiếp sử dụng Hạo Thiên Kính giống như một bánh xe lớn không ai có thể ngăn trở được hung hãn nghiền áp tới phía Lạc Bắc!

-Đi chết cho ta!

Cùng lúc đó, Hàn Vô Kỵ cũng gầm lên. Khuôn mặt của lão méo mó, trong mũi rỉ tia tơ máu, đầu tóc cũng tán loạn. Nhưng quanh thân lão lại tràn ra pháp lực mãnh liệt, thậm chí sau người hình thành hư ảnh một con mãng xà lớn màu xanh uốn khúc. Tia máu trong mũi và đầu tóc tán loạn, là bởi vì một kích vừa rồi của Lạc Bắc đã làm lão chấn động, nhìn lão có vẻ thảm hại nhưng dưới sự bảo hộ của Chu Thiên lăng la bào, lão cũng không bị tổn thương gì lớn. Lúc này trong tiếng gầm của lão, hơn mười con rắn nhỏ màu xanh trong nháy mắt lại ẩn hiện trước người Lạc Bắc.

Chớp mắt, Lạc Bắc bị hai đại cao thủ cùng vây đánh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện La Phù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook