Chương 323: Kim công tử ngã xuống
Vô Tội
17/09/2013
Bắc Minh vương cũng không lo lắng Lạc Bắc không tiếp nhận ý tốt của
mình. Bởi vì mặc dù lão chưa từng gặp Lạc Bắc nhưng từ những chuyện lão
biết, bao gồm cả Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng thì lão có thể thấy được Lạc
Bắc có sự khác biệt đối với người tu đạo. Hơn nữa, Nạp Lan Nhược Tuyết
lại đang ở bên cạnh hắn, nàng có thể hiểu được lão, cũng có thể lý giải
cho lão. Mấu chốt ở chỗ, bản thân lão phải làm như thế nào mới có thể
giúp được Lạc Bắc?
Mặc dù Kỳ Liên Liên Thành chỉ là một thế lực đại diện cho Côn Luân nhưng đối với bất kỳ kẻ nào cũng khó là đối thủ của y. Mà hiện tại, Bắc hầu Bạch Liêu lại tới Côn Luân.
Bắc Minh vương cúi thấp đầu, cau mày, im lặng suy nghĩ. Sau khi ho khan một trận, lão đột nhiên hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nhìn Hằng Đạo Nguyên mà nói:
- Hằng Đạo Nguyên! Ngươi phái người nói tình hình của Lạc Bắc cho lão Triệu Nam đi.
- Được!
Hằng Đạo Nguyên không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Y có chút hơi khác với mọi người ở núi Chiêu Diêu. Mặc dù có đôi khi y cũng nghi ngờ Bắc Minh vương thực hiện không chính xác, nhưng y vẫn khẳng định cho dù quyết định của Bắc Minh vương là đúng hay sai thì chỉ cần có lão ở đây, núi Chiêu Diêu vẫn tiếp tục tồn tại. Mặc dù thân thể của Bắc Minh vương có đôi khi khiến cho y phải hoài nghi, không hiểu lão có thể chịu đựng được bao nhiêu năm nữa. Nhưng đối với việc dẫn dắt núi Chiêu Diêu thì không một cai có thể làm tốt hơi Bắc Minh vương.
- Trong khoảng thời gian này, ngươi không được rời khỏi núi Chiêu Diêu. - Bắc Minh vương quay đầu đi rồi đột nhiên nói với Hằng Đạo Nguyên câu đó.
- A? - Hằng Đạo Nguyên ngạc nhiên. Bởi vì y không hiểu được ý của Bắc Minh vương, mà lão cũng đã ra lệnh trong khoảng thời gian này, người núi Chiêu Diêu không được ra ngoài.
- Ý ta là ngươi giúp ta canh giữ căn phòng này.. - Bắc Minh vương lên tiếng giải thích:
- Cho dù người nào có chuyện khẩn cấp muốn gặp ta, cũng không cho ai tới đây. Ngươi cứ nói là ta đang bế quan chữa thương... Tuyệt đối không để cho người thứ hai ở núi Chiêu Diêu ngoài ngươi ra biết ta rời núi. Đợi tới khi ta trở về mới thôi.
- Ngài định rời khỏi núi Chiêu Diêu? - Nghe ấy Bắc Minh vương nói vậy, y mới hiểu ra và khiếp sợ nhìn lão.
Đã bao nhiêu lâu, Bắc Minh vương chưa rời khỏi núi Chiêu Diêu? Trong ký ức của Hằng Đạo Nguyên thì từ sau trận chiến ấy, rất nhiều tiền bối núi Chiêu Diêu bất chấp tính mạng để tạo ra Thiên Hống Diệt tuyệt đại pháp, bảo vệ núi Chiêu Diêu, Bắc Minh vương đã không hề ra khỏi núi. Nhưng hiện tại, không ngờ lão lại có ý định ra khỏi núi Chiêu Diêu.
Hằng Đạo Nguyên vô cùng khiếp sợ nhìn Bắc Minh vương, muốn qua nét mặt của lão mà hiểu được tại sao lão định ra khỏi núi. Nhưng Bắc Minh vương hết sức lạnh lùng và nghiêm túc:
- Chúng ta biết một số hành động của Côn Luân thì Côn Luân cũng có thể biết được một số hành động của ta. Nếu để cho người khác biết ta ra khỏi núi Chiêu Diêu thì có lẽ bọn họ sẽ gây chuyện bất lợi đối với núi Chiêu Diêu chúng ta. Hiện tại, Đông Hầu Thanh Bức đang bế quan, ngươi là người duy nhất mà ta có thể tin tưởng, lại có năng lực quản lý mọi người. Vì vậy mà ngươi phải giúp ta thủ vững ở đây, không để ai biết ta rời núi.
Hằng Đạo Nguyên cảm thấy run người.
Mặc dù y không biết vì sao mà Bắc Minh vương lại sợ Côn Luân biết mình rời núi. Nhưng theo lý mà nói thì tu vi của Bắc Minh vương mặc dù cao hơn mọi người ở đây rất nhiều nhưng thực lực một người có sinh ra sự ảnh hưởng trí mạng tới núi Chiêu Diêu như vậy không. Bởi vì, núi Chiêu Diêu mặc dù không bằng Côn Luân và Trạm Châu Trạch Địa nhưng thực lực của nó ít nhất cũng có thể đứng hàng thứ năm.
Nhưng y biết Bắc Minh vương nói vậy là có lý do của lão. Trên người Bắc Minh vương dường như có một cái bí mật không một ai biết. Hơn nữa, điều khiến cho Hằng Đạo Nguyên run sợ đó là Bắc Minh vương không hề rời khỏi núi Chiêu Diêu không phải là do trận chiến với huyền môn chính đạo năm đó làm cho sợ hãi, cũng không phải lão sợ bị vây công, chỉ dám co đầu rút cổ ở núi Chiêu Diêu.
Bắc Minh vương...lão cũng muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới. Nhưng lão vẫn không đi là do lão không thể rời khỏi núi Chiêu Diêu.
- Ta nhắc ngươi phái người tới nhắn Bắc hầu Bạch lão. Ngươi đã làm chưa? - Bắc Minh vương nhìn Hằng Đạo Nguyên mà hỏi thêm câu đó.
- Đã đưa tới. - Hằng Đạo Nguyên gật đầu.
- Không biết với tính tình của y có hiểu được ý của ta không.
Bắc Minh vương không nói gì thêm, tuy nhiên khóe miệng lại nở một nụ cười khổ.
Cho dù một người có năng lớn tới mấy thì rất nhiều chuyện trên thế giới này cũng khó có thể nắm được. Vốn Bạch lão nắm được U Minh huyết hải tới mức cao nhất. Một ngày kia, nếu như lão mất thì Bạch Lão có thay thế vị trí của mình. Nhưng nay gã lại từ mình tới Côn Luân.
Có một số người khi năng lực hơi vượt qua người thường liền nghĩ rằng không chuyện gì không làm được. Nhưng có một vài người gần như có năng lực vượt qua tất cả thì lại phát hiện bản thân mình vẫn còn có những chuyện không thể nào nắm được.
- Cũng không biết trận chiến ở Côn Luân hiện tại như thế nào.
Sau khi khẽ thở dài một tiếng, Bắc Minh vương liền quay đầu, bước tới một cái cánh cửa sổ vẫn bị bịt vải đen. Lão vén một góc tấm vải nhìn về phía Côn Luân.
Trận chiến ở Côn Luân rốt cuộc như thế nào?
Trong lúc Bắc Minh vương đang tự hỏi và nhìn về phía Côn Luân thì tại vòng đảo thứ nhất, cái bóng người thậm chí phi kiếm cũng không thể làm cho tổn thương được dường như đã biến mất trong khu vực các kiến trúc. Nhưng trong vô số những kiến trúc, liên tục có tiếng người kêu lên thảm thiết.
Nam Cung Tiểu Ngôn siết chặt hai tay, đôi mắt của y cũng đầy những sợi tơ máu.
Nhìn qua thì đó cũng chỉ như những người tu đạo mặc hồng bào khác nhưng lại không ai có thể ngăn cản được sự tiến tới của y. Rất nhiều kiếm quang và pháp thuật đánh vào người y chỉ tóe lên anh lửa như thân thê của y được làm từ sắt thép vậy. Tất cr đệ tử Côn Luân ngăn cản trước mặt y gần như chỉ trong nháy mắt liền bị xé nát.
- Đó là Thủy công tử và Kim công tử của Trạm Châu Trạch Địa.
Một làn hơi thở lạnh thấu xương từ trên người Minh Thập Tam đáng đứng bên cạnh Nam Cung Tiểu Ngôn tản ra. Nhìn cái bóng người dính đầy máu đó, Minh Thập Tam lên tiếng đầy lạnh lùng:
- Thủy công tử tu luyện Phong thần lưu thân quyết, chỉ có pháp thuật và pháp bảo hệ Hỏa công kích y mới có tác dụng. Còn lại tất cả các thứ pháp bảo, pháp thuật khác đều không làm cho y bị thương. Ngươi lệnh cho những đệ tử Kiếm ti tu luyện pháp thuật hay có pháp bảo hệ Hỏa đi ngăn cản y.
- Kim công tử tu luyện công pháp thành thánh. Hiện tại, uy lực của pháp thuật gần như không tạo ra uy hiếp. Ngươi lệnh cho đệ tử Kiếm ti có phi kiếm theo chúng ta để giết y.
Sau khi nói xong hai câu đó, Minh Thập Tam lại bổ sung thêm một câu:
- Không biết người thống lĩnh đối phương là ai nhưng rất lợi hại. Y đã nhìn thấu những người kia có lực lượng ép được chúng ta. Nhắn lệnh của ta xuống, phải giết chết Thủy công tử và Kim công tử, nếu không trận chiến này, chúng ta không thể thắng được.
Nhìn đám người tu đạo mặc áo hồng giống như là châu chấu vọt vào trong vòng đảo thứ nhất nhưng Huống Vô Tâm vẫn chưa hề xuất hiện. Hiển nhiên là đối phương còn chưa thể hiện hết thực lực mạnh của mình.
- Trận chiến này chúng ta có phần thẳng sao?
Nam Cung Tiểu Ngôn nghe thấy Minh Thập Tam nói thế thì trong lòng liền nghĩ vậy. Nhưng nhìn đệ tử Côn Luân liên tục ngã xuống trong tay Kim công tử, Nam Cung Tiểu Ngôn cơ bản chẳng còn thời gian để nghĩ tới vấn đề đó.
Y quay sang nói với vài tên đệ tử Kiếm Ti đang chờ bên cạnh để cho họ nhanh chóng truyền lệnh của Minh Thập Tam.
.........
Kim công tử đi về phía trước với một tốc độ ổn định và sáng sợ, đánh chết bất cứ tên đệ tử Côn Luân nào cản đường.
Trong con mắt của y chợt xuất hiện một bóng người mặc áo xám. Mặc dù y có được địa vị giống như Đông công tử và Xuân công tử ở Trạm Châu Trạch Địa nhưng trong trận chiến này, Xuân công tử là thống lĩnh của họ, cho nên y hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của Xuân công tử. Nhiệm vụ của y chính là đánh chết đệ tử áo xám thần bí mà Hoàng Vô Thần giấu kín.
Sau khi cùng với Thủy công tử đánh chết hai, ba người đệ tử áo xám xong, đám đệ tử áo xám còn lại lập tức ẩn nấp không muốn đối đầu với họ. Nhưng tên đệ tử áo xám này lại khác, sau khi xuất hiện, gã liền lao thẳng về phía Kim công tử.
Người áo xám đó chính là Minh Thập Tam đang điều khiển lực lượng từ trong bốn vòng đảo đầu tiên chống lại lực lượng của Huống Vô Tâm.
- Tránh đường cho hắn.
Đám đệ tử Côn Luân xung quanh Kim công tử không còn nhiều. Rất nhiều người vì quá sợ hãi đều tránh đi, vì vậy lúc này bên người y có rất nhiều người tu đạo mặc áo hồng. Mà theo Minh Thập Tam lướt tới, Nam Cung tiểu Ngôn cũng bám sát theo sau.
Mặc dù Kỳ Liên Liên Thành chỉ là một thế lực đại diện cho Côn Luân nhưng đối với bất kỳ kẻ nào cũng khó là đối thủ của y. Mà hiện tại, Bắc hầu Bạch Liêu lại tới Côn Luân.
Bắc Minh vương cúi thấp đầu, cau mày, im lặng suy nghĩ. Sau khi ho khan một trận, lão đột nhiên hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nhìn Hằng Đạo Nguyên mà nói:
- Hằng Đạo Nguyên! Ngươi phái người nói tình hình của Lạc Bắc cho lão Triệu Nam đi.
- Được!
Hằng Đạo Nguyên không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Y có chút hơi khác với mọi người ở núi Chiêu Diêu. Mặc dù có đôi khi y cũng nghi ngờ Bắc Minh vương thực hiện không chính xác, nhưng y vẫn khẳng định cho dù quyết định của Bắc Minh vương là đúng hay sai thì chỉ cần có lão ở đây, núi Chiêu Diêu vẫn tiếp tục tồn tại. Mặc dù thân thể của Bắc Minh vương có đôi khi khiến cho y phải hoài nghi, không hiểu lão có thể chịu đựng được bao nhiêu năm nữa. Nhưng đối với việc dẫn dắt núi Chiêu Diêu thì không một cai có thể làm tốt hơi Bắc Minh vương.
- Trong khoảng thời gian này, ngươi không được rời khỏi núi Chiêu Diêu. - Bắc Minh vương quay đầu đi rồi đột nhiên nói với Hằng Đạo Nguyên câu đó.
- A? - Hằng Đạo Nguyên ngạc nhiên. Bởi vì y không hiểu được ý của Bắc Minh vương, mà lão cũng đã ra lệnh trong khoảng thời gian này, người núi Chiêu Diêu không được ra ngoài.
- Ý ta là ngươi giúp ta canh giữ căn phòng này.. - Bắc Minh vương lên tiếng giải thích:
- Cho dù người nào có chuyện khẩn cấp muốn gặp ta, cũng không cho ai tới đây. Ngươi cứ nói là ta đang bế quan chữa thương... Tuyệt đối không để cho người thứ hai ở núi Chiêu Diêu ngoài ngươi ra biết ta rời núi. Đợi tới khi ta trở về mới thôi.
- Ngài định rời khỏi núi Chiêu Diêu? - Nghe ấy Bắc Minh vương nói vậy, y mới hiểu ra và khiếp sợ nhìn lão.
Đã bao nhiêu lâu, Bắc Minh vương chưa rời khỏi núi Chiêu Diêu? Trong ký ức của Hằng Đạo Nguyên thì từ sau trận chiến ấy, rất nhiều tiền bối núi Chiêu Diêu bất chấp tính mạng để tạo ra Thiên Hống Diệt tuyệt đại pháp, bảo vệ núi Chiêu Diêu, Bắc Minh vương đã không hề ra khỏi núi. Nhưng hiện tại, không ngờ lão lại có ý định ra khỏi núi Chiêu Diêu.
Hằng Đạo Nguyên vô cùng khiếp sợ nhìn Bắc Minh vương, muốn qua nét mặt của lão mà hiểu được tại sao lão định ra khỏi núi. Nhưng Bắc Minh vương hết sức lạnh lùng và nghiêm túc:
- Chúng ta biết một số hành động của Côn Luân thì Côn Luân cũng có thể biết được một số hành động của ta. Nếu để cho người khác biết ta ra khỏi núi Chiêu Diêu thì có lẽ bọn họ sẽ gây chuyện bất lợi đối với núi Chiêu Diêu chúng ta. Hiện tại, Đông Hầu Thanh Bức đang bế quan, ngươi là người duy nhất mà ta có thể tin tưởng, lại có năng lực quản lý mọi người. Vì vậy mà ngươi phải giúp ta thủ vững ở đây, không để ai biết ta rời núi.
Hằng Đạo Nguyên cảm thấy run người.
Mặc dù y không biết vì sao mà Bắc Minh vương lại sợ Côn Luân biết mình rời núi. Nhưng theo lý mà nói thì tu vi của Bắc Minh vương mặc dù cao hơn mọi người ở đây rất nhiều nhưng thực lực một người có sinh ra sự ảnh hưởng trí mạng tới núi Chiêu Diêu như vậy không. Bởi vì, núi Chiêu Diêu mặc dù không bằng Côn Luân và Trạm Châu Trạch Địa nhưng thực lực của nó ít nhất cũng có thể đứng hàng thứ năm.
Nhưng y biết Bắc Minh vương nói vậy là có lý do của lão. Trên người Bắc Minh vương dường như có một cái bí mật không một ai biết. Hơn nữa, điều khiến cho Hằng Đạo Nguyên run sợ đó là Bắc Minh vương không hề rời khỏi núi Chiêu Diêu không phải là do trận chiến với huyền môn chính đạo năm đó làm cho sợ hãi, cũng không phải lão sợ bị vây công, chỉ dám co đầu rút cổ ở núi Chiêu Diêu.
Bắc Minh vương...lão cũng muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới. Nhưng lão vẫn không đi là do lão không thể rời khỏi núi Chiêu Diêu.
- Ta nhắc ngươi phái người tới nhắn Bắc hầu Bạch lão. Ngươi đã làm chưa? - Bắc Minh vương nhìn Hằng Đạo Nguyên mà hỏi thêm câu đó.
- Đã đưa tới. - Hằng Đạo Nguyên gật đầu.
- Không biết với tính tình của y có hiểu được ý của ta không.
Bắc Minh vương không nói gì thêm, tuy nhiên khóe miệng lại nở một nụ cười khổ.
Cho dù một người có năng lớn tới mấy thì rất nhiều chuyện trên thế giới này cũng khó có thể nắm được. Vốn Bạch lão nắm được U Minh huyết hải tới mức cao nhất. Một ngày kia, nếu như lão mất thì Bạch Lão có thay thế vị trí của mình. Nhưng nay gã lại từ mình tới Côn Luân.
Có một số người khi năng lực hơi vượt qua người thường liền nghĩ rằng không chuyện gì không làm được. Nhưng có một vài người gần như có năng lực vượt qua tất cả thì lại phát hiện bản thân mình vẫn còn có những chuyện không thể nào nắm được.
- Cũng không biết trận chiến ở Côn Luân hiện tại như thế nào.
Sau khi khẽ thở dài một tiếng, Bắc Minh vương liền quay đầu, bước tới một cái cánh cửa sổ vẫn bị bịt vải đen. Lão vén một góc tấm vải nhìn về phía Côn Luân.
Trận chiến ở Côn Luân rốt cuộc như thế nào?
Trong lúc Bắc Minh vương đang tự hỏi và nhìn về phía Côn Luân thì tại vòng đảo thứ nhất, cái bóng người thậm chí phi kiếm cũng không thể làm cho tổn thương được dường như đã biến mất trong khu vực các kiến trúc. Nhưng trong vô số những kiến trúc, liên tục có tiếng người kêu lên thảm thiết.
Nam Cung Tiểu Ngôn siết chặt hai tay, đôi mắt của y cũng đầy những sợi tơ máu.
Nhìn qua thì đó cũng chỉ như những người tu đạo mặc hồng bào khác nhưng lại không ai có thể ngăn cản được sự tiến tới của y. Rất nhiều kiếm quang và pháp thuật đánh vào người y chỉ tóe lên anh lửa như thân thê của y được làm từ sắt thép vậy. Tất cr đệ tử Côn Luân ngăn cản trước mặt y gần như chỉ trong nháy mắt liền bị xé nát.
- Đó là Thủy công tử và Kim công tử của Trạm Châu Trạch Địa.
Một làn hơi thở lạnh thấu xương từ trên người Minh Thập Tam đáng đứng bên cạnh Nam Cung Tiểu Ngôn tản ra. Nhìn cái bóng người dính đầy máu đó, Minh Thập Tam lên tiếng đầy lạnh lùng:
- Thủy công tử tu luyện Phong thần lưu thân quyết, chỉ có pháp thuật và pháp bảo hệ Hỏa công kích y mới có tác dụng. Còn lại tất cả các thứ pháp bảo, pháp thuật khác đều không làm cho y bị thương. Ngươi lệnh cho những đệ tử Kiếm ti tu luyện pháp thuật hay có pháp bảo hệ Hỏa đi ngăn cản y.
- Kim công tử tu luyện công pháp thành thánh. Hiện tại, uy lực của pháp thuật gần như không tạo ra uy hiếp. Ngươi lệnh cho đệ tử Kiếm ti có phi kiếm theo chúng ta để giết y.
Sau khi nói xong hai câu đó, Minh Thập Tam lại bổ sung thêm một câu:
- Không biết người thống lĩnh đối phương là ai nhưng rất lợi hại. Y đã nhìn thấu những người kia có lực lượng ép được chúng ta. Nhắn lệnh của ta xuống, phải giết chết Thủy công tử và Kim công tử, nếu không trận chiến này, chúng ta không thể thắng được.
Nhìn đám người tu đạo mặc áo hồng giống như là châu chấu vọt vào trong vòng đảo thứ nhất nhưng Huống Vô Tâm vẫn chưa hề xuất hiện. Hiển nhiên là đối phương còn chưa thể hiện hết thực lực mạnh của mình.
- Trận chiến này chúng ta có phần thẳng sao?
Nam Cung Tiểu Ngôn nghe thấy Minh Thập Tam nói thế thì trong lòng liền nghĩ vậy. Nhưng nhìn đệ tử Côn Luân liên tục ngã xuống trong tay Kim công tử, Nam Cung Tiểu Ngôn cơ bản chẳng còn thời gian để nghĩ tới vấn đề đó.
Y quay sang nói với vài tên đệ tử Kiếm Ti đang chờ bên cạnh để cho họ nhanh chóng truyền lệnh của Minh Thập Tam.
.........
Kim công tử đi về phía trước với một tốc độ ổn định và sáng sợ, đánh chết bất cứ tên đệ tử Côn Luân nào cản đường.
Trong con mắt của y chợt xuất hiện một bóng người mặc áo xám. Mặc dù y có được địa vị giống như Đông công tử và Xuân công tử ở Trạm Châu Trạch Địa nhưng trong trận chiến này, Xuân công tử là thống lĩnh của họ, cho nên y hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của Xuân công tử. Nhiệm vụ của y chính là đánh chết đệ tử áo xám thần bí mà Hoàng Vô Thần giấu kín.
Sau khi cùng với Thủy công tử đánh chết hai, ba người đệ tử áo xám xong, đám đệ tử áo xám còn lại lập tức ẩn nấp không muốn đối đầu với họ. Nhưng tên đệ tử áo xám này lại khác, sau khi xuất hiện, gã liền lao thẳng về phía Kim công tử.
Người áo xám đó chính là Minh Thập Tam đang điều khiển lực lượng từ trong bốn vòng đảo đầu tiên chống lại lực lượng của Huống Vô Tâm.
- Tránh đường cho hắn.
Đám đệ tử Côn Luân xung quanh Kim công tử không còn nhiều. Rất nhiều người vì quá sợ hãi đều tránh đi, vì vậy lúc này bên người y có rất nhiều người tu đạo mặc áo hồng. Mà theo Minh Thập Tam lướt tới, Nam Cung tiểu Ngôn cũng bám sát theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.