Chương 539: Lò luyện đan hư không
Vô Tội
01/07/2014
Lạc Bắc và
Hoài Ngọc vốn là hai kẻ địch nhưng bây giờ nếu có người tiến vào được
tầng thứ tư của Hoàng Thiên thần tháp nhìn thấy hai ngươi chắc chắn sẽ
nghĩ họ là sư huynh muội hoặc là tình lữ song tu.
Sau sáu, bảy canh giờ, Lạc Bắc mở mắt đứng dậy.
- Lạc Bắc! Tu vi của ngươi lại đột phá?
Lạc Bắc vừa mới đứng dậy, Hoài Ngọc lập tức cảm giác được. Mở mắt ra nhìn thấy hắn, nàng không nhịn được mà thốt lên như thế.
Khí tức trên thân thể Lạc Bắc lúc này so với trước cũng vẫn như vậy, hết sức ẩn giấu, nhìn qua không có gì thay đổi. Nhưng hai mắt của hắn lại dường như thấp thoáng một chút ánh sáng như có như không, giống như một viên bảo thạch. Hai mắt của hắn chớp chớp, từ trong đáy mắt như có một thứ ánh sáng có thể xuyên qua mọi thứ.
- Cũng không phải. Chỉ có điều từ trong bộ pháp quyết thượng cổ mà nghĩ thông suốt rất nhiều đạo lý về pháp thuật. - Lạc Bắc lắc đầu mà nói.
- Đó là phá vỡ bức màn trí tuệ. Có thể làm được điều đó chẳng trách mà khí chất của ngươi lại có sự thay đổi như vậy.
Hoài Ngọc hơi khiếp sợ khi nhìn Lạc Bắc:
- Trước kia ta có xem được trong điển tịch thấy một vài người tu đạo khi nhập thánh trong mắt có ánh sáng trí tuệ. Nhưng ta cũng không tưởng tượng được thứ ánh sáng đó như thế nào. Hiện tại ta cũng có thể cảm nhận được cái thứ đó từ trong mắt ngươi. Xem ra ngươi hiểu được một chút đạo lý pháp thuật và quy tắc của trời đất tới một trình độ khó có thể tưởng tượng đối với người tu đạo bình thường chúng ta. Đối với người tu đạo Nguyên Anh kỳ thì trở ngại lớn nhất là biết được chỗ vướng mắc của mình. Rất nhiều người tu đạo sau khi tu luyện tới Nguyên Anh kỳ đều không thể hiểu được đạo lý của pháp thuật và nguyên khí trong trời đất cho nên tu vi mới dừng lại không thể tiến thêm, không thể chuyển hóa được lực lượng lớn hơn nữa. Lạc Bắc! Ngươi đột phá được chướng ngại này thì tương lai việc tu luyện của ngươi không thể nào đoán được. Truyền nhân của La Phù đúng là những nhân vật kinh thế hãi tục ngàn năm khó gặp.
- Nếu ngươi biết lúc trước cũng vì tư chất của ta quá kém nên mới không được Côn Luân các ngươi để ý. Rồi sau đó ta mới được sư tôn Nguyên Thiên Y của ta thu làm đệ tử.
Lạc Bắc nhìn Hoài Ngọc nói:
- Con người tu đạo chính là con đường nghịch thiên thay đổi quy luật của trời đất. Nếu như bản thân mình làm chính là sự ngạc nhiên thì cơ bản không cần định ra quy tắc mà để ý tới trời. Làm người như mà cứ để ý hết cái này tới cái kia thì làm sao mà có được thành tựu?
- Nghịch lại với trời sao?
Dường như Hoài Ngọc nghe ra được thâm ý của Lạc Bắc. Tuy nhiên nàng cũng chỉ nở nụ cười khổ:
- Đạo lý của Huyền môn chính đạo chúng ta đều là thuận lòng trời mà đi. Lúc này mới có thể hiểu được trời đất mà lợi dụng lực của nó. Hóa ra đạo lý của La Phù các ngươi lại hoàn toàn khác với chúng ta.
- Thuận theo lòng trời nói không chừng chính là để thuyền thuận buồm xuôi dòng, được trời chiếu cố nhưng chung quy vẫn nằm trong quy tắc của trời.
Ánh mắt của Lạc Bắc trở nên sáng ngời, hắn giơ tay lên chỉ trời rồi nói:
- Ta tu đạo đó là không cam chịu sự sắp đặt của trời. Cái ta muốn đó là ta có thể nắm vận mệnh của mình trong tay.
Hoài Ngọc nhìn Lạc Bắc đầy kinh ngạc. Từ trước tới nay chưa từng có ai nói với nàng như vậy. Mà cho dù thế nào thì Hoài Ngọc cũng chỉ cảm thấy Lạc Bắc đang giơ tay chỉ lên trời thật cao lớn như muốn đâm thủng trời cao. Nàng biết cho dù thế nào thì cả đời mình có lẽ cũng không quên được cái cảnh này.
- Hiện tại ta thật sự hy vọng tu vi của ngươi có thể tiến triển nhanh để ngăn chặn được Côn Luân chúng ta, vượt qua chưởng giáo Hoàng Vô Thần. - Một lát sau, Hoài ngọc hơi cúi đầu xuống mà nói thì thầm:
- Dù sao thì ngươi cũng khác với phần lớn người tu đạo. Nếu ngươi có thể ngăn cản Côn Luân chúng ta, chỉ sợ cũng không còn nhiều sự phân tranh, cũng chẳng có nhiều ngươi chết tới vậy.
Lạc Bắc liếc mắt nhìn Hoài Ngọc một cái rồi một thứ cảm xúc không thể tả được xuất hiện trong lòng hắn.
Trên thực tế hắn cũng chẳng hy vọng xa vời rằng Hoài Ngọc có thể hiêu được cái mà mình nói. Cũng không hy vọng Hoài ngọc có thể hiểu được mình muốn cái gì. Dù sao thì một đệ tử Côn Luân luôn có thân phận rất cao, cũng là dạng người tu đạo được hun đúc trong cái tư tưởng chính thống cho nên suy nghĩ hoàn toàn khác biệt với những gì mà hắn vừa mới nói.
Cho dù là ở Thục Sơn thì hắn có làm thế nào cũng không thể được sư trưởng chấp nhận.
Nhưng vào lúc này, dường như Hoài Ngọc lại hiểu hắn muốn cái gì.
Hắn theo đuổi tiến cảnh tu vi, lực lượng vô thượng. Có điều cũng không muốn xảy ra nhiều phân tranh, cũng không muốn có thế lực nào đó áp đặt lên đầu mình mà thôi.
Nhưng vào lúc này nhìn Hoài Ngọc hắn cũng biết mình cũng không có khả năng thuyết phục được nàng... Muốn ngăn chặn được Côn Luân là chuyện nói dễ hơn làm.
- Đi! Chúng ta xem còn có thể tiến vào tầng thứ năm của Hoàng Thiên thần tháp hay không.
Lạc Bắc cũng chẳng cần nói gì thêm nữa. Sau khi nói xong câu đó, Lạc Bắc liền gật đầu với Hoài Ngọc rồi lướt lên trên.
....
Một lúc sau, trong tầng thứ tư rộng lớn của Hoàng Thiên thần tháp đột nhiên chợt xuất hiện một cột sáng màu trắng ngà.
- Sao lại thế này?
- Lạc Bắc! Chung Vân nói rằng các cấm chế đều khó hóa giải. Nếu không cẩn thận còn bị chúng phản lại cực mạnh, khiến cho người ta không dám thử. Nhưng tại sao ngươi lại phá giải dễ dàng như thế?
Sau khi cái cột sáng biến mất, trong không gian rộng lớn, Lạc Bắc và Hoài Ngọc xuất hiện. Vừa mới hiện ra, Hoài Ngọc kinh ngạc quay sang hỏi Lạc Bắc.
Vào lúc này, xung quanh điện phủ rộng lớn tản ra ánh sáng màu xanh với từng đợt linh khí ép tới khiến cho Lạc Bắc và Hoài Ngọc cảm thấy cử động không tiện lắm. Mà chính giữa đại điện có một cái lò luyện đan màu bạc đang lơ lửng.
Toàn bộ lò luyện đan cao tới năm trượng, xung quanh phủ kín một loạt những ký hiệu cổ xưa. Những ký hiệu đó hoàn toàn khác biệt với các ký hiệu trên pháp bảo của Hoàng Thiên tông, dường như còn cổ hơn, thời gian cũng lâu hơn. Toàn bộ lò luyện đan có hình dạng của một cái hồ lô, trên đỉnh chóp có một vòng hoa văn, dường như nắp có thể mở ra. Mà những cái ký hiệu xung quanh thân của nó tản ra ánh sáng bạc như hóa thành những sợi dây và lá cây màu bạc vươn vào trong ánh sáng màu xanh trên vách tường. Nhìn qua, toàn bộ lò luyện đan giống như một cái hồ lô bạc sinh trưởng trong không gian.
Lúc này, sau khi Lạc Bắc và Hoài Ngọc xuất hiện trong đại điện liền tản ra một làn hơi thở khác lạ khiến cho hai người cảm thấy khó hiểu.
- Cái lò luyện đan gì đây?
Mặc dù không nghĩ ra vấn đề nhưng sau khi xuất hiện trong đại điện, nhìn cái lò luyện đan lơ lửng trong không trung, sắc mặt của Hoài Ngọc vẫn không giấu được sự vui mừng.
Phần lớn đan dược thời cổ so với thời bây giờ thần diệu hơn nhiều.
Cũng không phải vì cách thức luyện đan ngày đó cao hơn bây giờ mà là vì vào thời kỳ đó, thiên tài địa bảo so với bây giờ nhiều hơn rất nhiều. Rất nhiều linh dược có dược lực kinh người càng ngày càng bị đào bới sạch. Mà hiện tại rất nhiều linh dược được coi là tốt thì ngày đó có thể nói là không lọt vào mắt của rất nhiều môn phái lớn.
Pháp quyết tu luyện phổ biến thời thượng cổ có tốc độ hết sức thong thả nhưng lại xuất hiện nhiều người tu đạo với tu vi kinh người, thì nguyên nhân chủ yếu đó là do linh dược và nội đan yêu thú so với bây giờ nhiều hơn nhiều. Nghe nói, đan dược thời cổ có thể khiến cho người ta đột phá một tầng tu vi mà có được Kim Đan.
Mà lúc trước nơi đặt đan dược ở tầng thứ hai nếu cũng là đan dược trong cái lò đan này thì chắc chắn cấp độ không phải bình thường. Ít nhất thì nó cũng phải là hàng thượng đẳng trong giới tu đạo. Mà những loại như vậy với người tu đạo hiện tại chắc chắn là tiên phẩm chỉ có thể ngộ chứ không cầu được. Hơn nữa, bản thân cái lò luyện đan này cũng không hề tầm thường. Nó mang tới cho người ta cái cảm giác đan dược được luyện bên trong nó chắc chắn không phải là thứ tầm thường.
Lạc Bắc cũng lập tức quan sát, đánh giá cái lò luyện đan.
Sau sáu, bảy canh giờ, Lạc Bắc mở mắt đứng dậy.
- Lạc Bắc! Tu vi của ngươi lại đột phá?
Lạc Bắc vừa mới đứng dậy, Hoài Ngọc lập tức cảm giác được. Mở mắt ra nhìn thấy hắn, nàng không nhịn được mà thốt lên như thế.
Khí tức trên thân thể Lạc Bắc lúc này so với trước cũng vẫn như vậy, hết sức ẩn giấu, nhìn qua không có gì thay đổi. Nhưng hai mắt của hắn lại dường như thấp thoáng một chút ánh sáng như có như không, giống như một viên bảo thạch. Hai mắt của hắn chớp chớp, từ trong đáy mắt như có một thứ ánh sáng có thể xuyên qua mọi thứ.
- Cũng không phải. Chỉ có điều từ trong bộ pháp quyết thượng cổ mà nghĩ thông suốt rất nhiều đạo lý về pháp thuật. - Lạc Bắc lắc đầu mà nói.
- Đó là phá vỡ bức màn trí tuệ. Có thể làm được điều đó chẳng trách mà khí chất của ngươi lại có sự thay đổi như vậy.
Hoài Ngọc hơi khiếp sợ khi nhìn Lạc Bắc:
- Trước kia ta có xem được trong điển tịch thấy một vài người tu đạo khi nhập thánh trong mắt có ánh sáng trí tuệ. Nhưng ta cũng không tưởng tượng được thứ ánh sáng đó như thế nào. Hiện tại ta cũng có thể cảm nhận được cái thứ đó từ trong mắt ngươi. Xem ra ngươi hiểu được một chút đạo lý pháp thuật và quy tắc của trời đất tới một trình độ khó có thể tưởng tượng đối với người tu đạo bình thường chúng ta. Đối với người tu đạo Nguyên Anh kỳ thì trở ngại lớn nhất là biết được chỗ vướng mắc của mình. Rất nhiều người tu đạo sau khi tu luyện tới Nguyên Anh kỳ đều không thể hiểu được đạo lý của pháp thuật và nguyên khí trong trời đất cho nên tu vi mới dừng lại không thể tiến thêm, không thể chuyển hóa được lực lượng lớn hơn nữa. Lạc Bắc! Ngươi đột phá được chướng ngại này thì tương lai việc tu luyện của ngươi không thể nào đoán được. Truyền nhân của La Phù đúng là những nhân vật kinh thế hãi tục ngàn năm khó gặp.
- Nếu ngươi biết lúc trước cũng vì tư chất của ta quá kém nên mới không được Côn Luân các ngươi để ý. Rồi sau đó ta mới được sư tôn Nguyên Thiên Y của ta thu làm đệ tử.
Lạc Bắc nhìn Hoài Ngọc nói:
- Con người tu đạo chính là con đường nghịch thiên thay đổi quy luật của trời đất. Nếu như bản thân mình làm chính là sự ngạc nhiên thì cơ bản không cần định ra quy tắc mà để ý tới trời. Làm người như mà cứ để ý hết cái này tới cái kia thì làm sao mà có được thành tựu?
- Nghịch lại với trời sao?
Dường như Hoài Ngọc nghe ra được thâm ý của Lạc Bắc. Tuy nhiên nàng cũng chỉ nở nụ cười khổ:
- Đạo lý của Huyền môn chính đạo chúng ta đều là thuận lòng trời mà đi. Lúc này mới có thể hiểu được trời đất mà lợi dụng lực của nó. Hóa ra đạo lý của La Phù các ngươi lại hoàn toàn khác với chúng ta.
- Thuận theo lòng trời nói không chừng chính là để thuyền thuận buồm xuôi dòng, được trời chiếu cố nhưng chung quy vẫn nằm trong quy tắc của trời.
Ánh mắt của Lạc Bắc trở nên sáng ngời, hắn giơ tay lên chỉ trời rồi nói:
- Ta tu đạo đó là không cam chịu sự sắp đặt của trời. Cái ta muốn đó là ta có thể nắm vận mệnh của mình trong tay.
Hoài Ngọc nhìn Lạc Bắc đầy kinh ngạc. Từ trước tới nay chưa từng có ai nói với nàng như vậy. Mà cho dù thế nào thì Hoài Ngọc cũng chỉ cảm thấy Lạc Bắc đang giơ tay chỉ lên trời thật cao lớn như muốn đâm thủng trời cao. Nàng biết cho dù thế nào thì cả đời mình có lẽ cũng không quên được cái cảnh này.
- Hiện tại ta thật sự hy vọng tu vi của ngươi có thể tiến triển nhanh để ngăn chặn được Côn Luân chúng ta, vượt qua chưởng giáo Hoàng Vô Thần. - Một lát sau, Hoài ngọc hơi cúi đầu xuống mà nói thì thầm:
- Dù sao thì ngươi cũng khác với phần lớn người tu đạo. Nếu ngươi có thể ngăn cản Côn Luân chúng ta, chỉ sợ cũng không còn nhiều sự phân tranh, cũng chẳng có nhiều ngươi chết tới vậy.
Lạc Bắc liếc mắt nhìn Hoài Ngọc một cái rồi một thứ cảm xúc không thể tả được xuất hiện trong lòng hắn.
Trên thực tế hắn cũng chẳng hy vọng xa vời rằng Hoài Ngọc có thể hiêu được cái mà mình nói. Cũng không hy vọng Hoài ngọc có thể hiểu được mình muốn cái gì. Dù sao thì một đệ tử Côn Luân luôn có thân phận rất cao, cũng là dạng người tu đạo được hun đúc trong cái tư tưởng chính thống cho nên suy nghĩ hoàn toàn khác biệt với những gì mà hắn vừa mới nói.
Cho dù là ở Thục Sơn thì hắn có làm thế nào cũng không thể được sư trưởng chấp nhận.
Nhưng vào lúc này, dường như Hoài Ngọc lại hiểu hắn muốn cái gì.
Hắn theo đuổi tiến cảnh tu vi, lực lượng vô thượng. Có điều cũng không muốn xảy ra nhiều phân tranh, cũng không muốn có thế lực nào đó áp đặt lên đầu mình mà thôi.
Nhưng vào lúc này nhìn Hoài Ngọc hắn cũng biết mình cũng không có khả năng thuyết phục được nàng... Muốn ngăn chặn được Côn Luân là chuyện nói dễ hơn làm.
- Đi! Chúng ta xem còn có thể tiến vào tầng thứ năm của Hoàng Thiên thần tháp hay không.
Lạc Bắc cũng chẳng cần nói gì thêm nữa. Sau khi nói xong câu đó, Lạc Bắc liền gật đầu với Hoài Ngọc rồi lướt lên trên.
....
Một lúc sau, trong tầng thứ tư rộng lớn của Hoàng Thiên thần tháp đột nhiên chợt xuất hiện một cột sáng màu trắng ngà.
- Sao lại thế này?
- Lạc Bắc! Chung Vân nói rằng các cấm chế đều khó hóa giải. Nếu không cẩn thận còn bị chúng phản lại cực mạnh, khiến cho người ta không dám thử. Nhưng tại sao ngươi lại phá giải dễ dàng như thế?
Sau khi cái cột sáng biến mất, trong không gian rộng lớn, Lạc Bắc và Hoài Ngọc xuất hiện. Vừa mới hiện ra, Hoài Ngọc kinh ngạc quay sang hỏi Lạc Bắc.
Vào lúc này, xung quanh điện phủ rộng lớn tản ra ánh sáng màu xanh với từng đợt linh khí ép tới khiến cho Lạc Bắc và Hoài Ngọc cảm thấy cử động không tiện lắm. Mà chính giữa đại điện có một cái lò luyện đan màu bạc đang lơ lửng.
Toàn bộ lò luyện đan cao tới năm trượng, xung quanh phủ kín một loạt những ký hiệu cổ xưa. Những ký hiệu đó hoàn toàn khác biệt với các ký hiệu trên pháp bảo của Hoàng Thiên tông, dường như còn cổ hơn, thời gian cũng lâu hơn. Toàn bộ lò luyện đan có hình dạng của một cái hồ lô, trên đỉnh chóp có một vòng hoa văn, dường như nắp có thể mở ra. Mà những cái ký hiệu xung quanh thân của nó tản ra ánh sáng bạc như hóa thành những sợi dây và lá cây màu bạc vươn vào trong ánh sáng màu xanh trên vách tường. Nhìn qua, toàn bộ lò luyện đan giống như một cái hồ lô bạc sinh trưởng trong không gian.
Lúc này, sau khi Lạc Bắc và Hoài Ngọc xuất hiện trong đại điện liền tản ra một làn hơi thở khác lạ khiến cho hai người cảm thấy khó hiểu.
- Cái lò luyện đan gì đây?
Mặc dù không nghĩ ra vấn đề nhưng sau khi xuất hiện trong đại điện, nhìn cái lò luyện đan lơ lửng trong không trung, sắc mặt của Hoài Ngọc vẫn không giấu được sự vui mừng.
Phần lớn đan dược thời cổ so với thời bây giờ thần diệu hơn nhiều.
Cũng không phải vì cách thức luyện đan ngày đó cao hơn bây giờ mà là vì vào thời kỳ đó, thiên tài địa bảo so với bây giờ nhiều hơn rất nhiều. Rất nhiều linh dược có dược lực kinh người càng ngày càng bị đào bới sạch. Mà hiện tại rất nhiều linh dược được coi là tốt thì ngày đó có thể nói là không lọt vào mắt của rất nhiều môn phái lớn.
Pháp quyết tu luyện phổ biến thời thượng cổ có tốc độ hết sức thong thả nhưng lại xuất hiện nhiều người tu đạo với tu vi kinh người, thì nguyên nhân chủ yếu đó là do linh dược và nội đan yêu thú so với bây giờ nhiều hơn nhiều. Nghe nói, đan dược thời cổ có thể khiến cho người ta đột phá một tầng tu vi mà có được Kim Đan.
Mà lúc trước nơi đặt đan dược ở tầng thứ hai nếu cũng là đan dược trong cái lò đan này thì chắc chắn cấp độ không phải bình thường. Ít nhất thì nó cũng phải là hàng thượng đẳng trong giới tu đạo. Mà những loại như vậy với người tu đạo hiện tại chắc chắn là tiên phẩm chỉ có thể ngộ chứ không cầu được. Hơn nữa, bản thân cái lò luyện đan này cũng không hề tầm thường. Nó mang tới cho người ta cái cảm giác đan dược được luyện bên trong nó chắc chắn không phải là thứ tầm thường.
Lạc Bắc cũng lập tức quan sát, đánh giá cái lò luyện đan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.