Chương 546: Ma Đao Diệt Phật
Vô Tội
01/07/2014
- Ngươi tên là gì?
Lão đạo Côn Luân hơi híp mắt, trong mắt lóe lên tia sáng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau khi dừng lại một chút, lão lại hỏi tiếp:
- Ngoài ngươi ra, Sắc Lặc Tông còn có đệ tử nào tu hành ở bên ngoài không?
- Ta tên là Tán Tây Nạp Thác.
Lạt Ma trẻ tuổi rất chất phác có hỏi là đáp, dường như còn có chút ngượng ngùng:
- Ngoài ta ra, Sắc Lặc tông không còn đệ tử nào tu hành bên ngoài cả.
- Tán Tây Nạp Thác?
Trong mắt Lão đạo Côn Luân hiện lên một tia thần sắc khiếp sợ:
- Ngươi là đệ tử thân truyền của Nhân Ba Thiết Pháp vương?
- Nhân Ba Thiết Pháp vương! Đệ tử của Sắc Lặc Tông!
Giờ phút này cơn lốc màu đen không cuồn cuộn tới nữa do Lão đạo Côn Luân cũng không tiếp tục sử dụng cây quạt nhỏ màu đen nên Bạch Lạc tiên tử cũng đã nghe được màn đối thoại của hai người. Trong mắt nàng lập tức cũng trở nên cực kỳ khiếp sợ.
Nhân Ba Thiết Pháp vương là Thượng sư có tu vi cao nhất hiện nay của Sắc Lặc Tông trong truyền thuyết! Trong truyền thuyết lão đã tu luyện pháp tu vô thượng Mật Tông đến cảnh giới thành tựu bất tử hồng quang, luân hồi niết bàn!
Bên trong Phật hiệu Mật Tông, tương sắc, thụ, tưởng, hành, thức được gọi là ngũ uẩn.
Thượng sư nhìn thấu toàn bộ Ngũ uẩn này là được thành tựu có thể nhìn thấy bất tử hồng quang. Mặc dù không thi triển bất cứ pháp quyết gì, thì trên người cũng có ngũ sắc hồng quang xoay tròn, không trung trên đỉnh đầu cũng hiện ra đám mây ngũ sắc.
Mà cái gọi là luân hồi niết bàn thì trên thế gian có rất nhiều điển tịch thường nói rằng trong thế nhân mỗi người đều có luân hồi chuyển thế. Nhưng trên thực tế xác thịt con người sau khi diệt vong, để lại ý chí thần hồn cũng sẽ tiêu tan ở giữa đất trời, căn bản cũng không tồn tại cái gọi là luân hồi chuyển kiếp.
Người tu đạo tu Nguyên anh, tu thân ngoại hóa thân, đó là để sau khi thân thể diệt vong, tìm kiếm nơi thần hồn dựa vào, đạt được Thọ nguyên trường cửu.
Nhưng trong pháp quyết Mật Tông vô thượng, nếu tu đến cảnh giới nhất định, mặc dù thân thể và thân ngoại hóa thân sau khi diệt vong, cũng vẫn còn có thể lưu lại một chút thần niệm, chuyển thế thành người. Nhưng thành tựu loại này mấy ngàn năm qua, vô số môn phái trong Mật tông , cũng chỉ có ít ỏi mấy người đạt tới mà thôi.
Vị Lạt Ma tên là Tán Tây Nạp Thác nếu là đệ tử thân truyền của Thượng sư có thành tựu tối cao nhất trong Mật Tông hiện nay, vậy thì tu vi và thần thông nhất định là không kém!
Nhưng mặc dù Bạch Lạc tiên tử bị thân phận của Tán Tây Nạp Thác làm cho thất kinh, nàng cũng không hề chần chừ, quanh thân đột nhiên xuất hiện một dải lửa màu xanh dài dẹp. Nàng cắn rắng xông về phía con thuyền tản ra ánh sáng ba màu trên đỉnh đầu.
Lão đạo Côn Luân thấy thế chỉ cười lạnh, chiếc quạt nhỏ màu đen trên tay lại cuồn cuộn tản ra khí đen, Một lát sau cơn lốc màu đen cũng đã bao vây đem Bạch Lạc tiên tử và con thuyền ba màu khiến cho không thấy bóng dáng đâu nữa.
- Ngươi đã là đệ tử của Sắc Lặc Tông, vậy không có bất cứ quan hệ gì với thứ yêu nghiệt này . Hơn nữa lại là tình cờ gặp ở nơi này, không bằng đợi ta giết chết vài tên yêu nghiệt này rồi, hãy theo ta đến Côn Luân ở vài ngày. Nói không chừng như vậy sẽ có chút ích lợi đối với sự tu hành của ngươi.
Sau khi để cơn lốc màu đen bao phủ Bạch Lạc tiên tử và linh chu ba màu, sắc mặt của Lão đạo Côn Luân trở nên hơi thân thiện mà nói với Tán Tây Nạp Thác.
- Như thế cũng tốt.
Tán Tây Nạp Thác gật đầu một cách chất phác:
- Không biết tiền bối xưng hô thế nào? Nhìn tu vi của tiền bối hẳn là thân phận cao tuyệt. Nếu ta theo tiền bối đi Côn Luân, không biết tiền bối có thể dẫn kiến vãn bối gặp Hoàng Vô Thần chưởng giáo không.
Hơi dừng lại một chút, Tán Tây Nạp Thác lại có chút ngượng ngùng, kính cẩn hỏi:
- Vãn bối còn có một yêu cầu quá đáng, không biết tiền bối có thể đáp ứng hay không.
Ánh mắt Lão đạo Côn Luân khẽ chớp động.
- Ta tên là Từ Thạch Hạc, có chút thân phận ở Côn Luân. Muốn ta dẫn ngươi đi gặp Hoàng Vô Thần chưởng giáo cũng không có vấn đề gì. Chỉ có điều không biết ngươi muốn gặp Hoàng Vô Thần chưởng giáo là có việc gì? Còn nữa, ngươi nói yêu cầu quá đáng là gì?
- Việc này...Là ta muốn ra mặt khuyên can Hoàng Vô Thần chưởng giáo một chút. Ta cảm thấy mấy năm gần đây thủ đoạn của ông ta khá tàn nhẫn, Kinh Phật từng nói chúng sinh bình đẳng, trong số yêu tu cũng không ít người có tâm địa thiện lương.
Tán Tây Nạp Thác đỏ mặt lên, dường như có chút do dự, nhưng vẫn lấy hết dũng khí, nói một hơi:
- Từ tiền bối! Người bị ngươi vây bên trong hình như là Bạch Lạc tiên tử? Ta từng nghe kể về sự tích của cô ấy và Huyền Vô Kỳ. Bọn họ cũng không phải là người ác, mong rằng Từ tiền bối nương tay, nếu có thể nên nói chuyện để giải quyết, đừng làm tổn thương tính mạng của họ.
- Hả? Ngươi cầu xin cho cô ta?
Lão đạo Côn Luân nhìn thoáng qua Tây Tán Nạp Thác, trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra bình thản, chỉ hơi nhíu mày, rồi gật gật đầu nói:
- Ngươi đã mở miệng cầu xin cho bọn họ, ta có thể bỏ qua, nhưng ít nhất cũng phải bắt giữ họ lại, để đảm bảo sau này bọn họ không đi giết người trong Chính Đạo Huyền Môn chúng ta rồi mới thả ra được.
Trong mắt Tán Tây Nạp Thác hiện lên thần sắc vui mừng:
- Không giết người trong Chính đạo Huyền Môn, ta nghĩ chắc bọn họ có thể đáp ứng.
- Một khi đã vậy, ngươi nên giúp ta bắt họ lại trước rồi nói sau. Món pháp bảo này của ta tuy rằng uy lực lớn, muốn giết họ không khó, nhưng cái khó là khống chế họ. Nếu muốn cho họ không bị tổn thương, thì bắt lại là cách tốt nhất.
Lão đạo Côn Luân Từ Thạch Hạc nhìn Tán Tây Nạp Thác gật gật đầu, nói:
- Sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi Côn Luân gặp chưởng giáo Hoàng Vô Thần.
Tán Tây Nạp Thác do dự một chút, quay lại nhìn vô số cơn lốc màu đen làm thiên địa sụp đổ kia rồi hơi nhíu mày, dường như bắt đầu ngẫm nghĩ nên dùng cách gì để bắt giữ Bạch Lạc tiên tử và Huyền Vô Kỳ. Nhưng đúng lúc này, một luồng sát khí ẩn giấu vô cùng tốt từ trong mắt Lão đạo Côn Luân Từ Thạch Hạc chợt lóe lên, tay trái của lão như hơi giật giật.
Một tia sáng đen rất nhỏ lặng yên không một tiếng động hiện ra sau lưng Tán Tây Nạp Thác.
- Tiền bối. . .
Dường như đột nhiên cảm giác được gì đó, Tán Tây Nạp Thác bất chợt giật mình, xông về phía trước. Cùng lúc đó, một vầng sáng màu trắng cũng từ thiên linh của hắn lao ra, nhưng tốc độ của tia sáng đen kia lại vô cùng kinh người, không để cho vầng sáng trắng hóa thành thần quang bảo vệ, nó đã đến trên lưng Tán Tây Nạp Thác rồi.
Trên mặt Lão đạo Côn Luân Từ Thạch Hạc ngay lập tức lộ ra nụ cười khinh thị âm u lạnh lẽo.
Nhưng mắt thấy tia sáng màu đen sắp chạm vào người Tán Tây Nạp Thác, thì trên lưng của y đột nhiên phát ra một vầng sáng mờ năm màu, ngăn cản tia sáng đen đó.
- Xem ra Nhân Ba Thiết Pháp vương rất coi trọng ngươi, còn hao phí pháp lực của mình giúp ngươi thêm một đạo bảo vệ?
Từ Thạch Hạc hơi híp mắt lại, trong mắt lóe lên thần sắc kinh ngạc.
- Tiền bối, vì sao ngươi lại đánh lén ta?
Tuy rằng trên lưng đột nhiên phát ra vầng sáng mờ năm màu chặn tia sáng màu đen do Lão đạo Côn Luân Từ Thạch Hạc phóng ra, nhưng một chút nó như vẫn xuyên qua được, khiến cho Tán Tây Nạp Thác loạng choạng, trên mặt hiện ra thần sắc vô cùng thống khổ.
- Chỉ là một gã hậu bối miệng còn hôi sữa mà còn dám chê cách làm việc của Côn Luân chúng ta! Còn dám bảo vệ đám yêu nghiệt nữa!
Từ Thạch Hạc cười âm trầm, đầy thâm ý tia sáng màu đen bị vầng sáng mờ năm màu trên người Tán Tây Nạp Thác ngăn lại.
- Huống chi với tu vi của ngươi, cũng có thể xuất thân ngoại hóa thân đó nha. Món pháp bảo này của ta giết ngươi rồi thì uy lực sẽ tăng lên cực mạnh đấy.
- Diệt Phật Ma Nhận! Món pháp bảo của ngươi là Diệt Phật Ma Nhận!
Lúc này Tán Tây Nạp Thác mới nhìn rõ tia sáng màu đen kia là một tiểu đao màu đen dài bảy tấc, nhưng trên sống đao lại có thêm chín vòng đen cực nhỏ. Trên chuôi đao có ánh sáng màu đen di chuyển,tản ra một loại khí tức dị thường làm cho người ta kinh hãi. Nhìn rõ món pháp bảo này, lại nghe tiếng cười lạnh của Từ Thạch Hạc, Tán Tây Nạp Thác lập tức biến sắc, hô lên.
Lão đạo Côn Luân hơi híp mắt, trong mắt lóe lên tia sáng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau khi dừng lại một chút, lão lại hỏi tiếp:
- Ngoài ngươi ra, Sắc Lặc Tông còn có đệ tử nào tu hành ở bên ngoài không?
- Ta tên là Tán Tây Nạp Thác.
Lạt Ma trẻ tuổi rất chất phác có hỏi là đáp, dường như còn có chút ngượng ngùng:
- Ngoài ta ra, Sắc Lặc tông không còn đệ tử nào tu hành bên ngoài cả.
- Tán Tây Nạp Thác?
Trong mắt Lão đạo Côn Luân hiện lên một tia thần sắc khiếp sợ:
- Ngươi là đệ tử thân truyền của Nhân Ba Thiết Pháp vương?
- Nhân Ba Thiết Pháp vương! Đệ tử của Sắc Lặc Tông!
Giờ phút này cơn lốc màu đen không cuồn cuộn tới nữa do Lão đạo Côn Luân cũng không tiếp tục sử dụng cây quạt nhỏ màu đen nên Bạch Lạc tiên tử cũng đã nghe được màn đối thoại của hai người. Trong mắt nàng lập tức cũng trở nên cực kỳ khiếp sợ.
Nhân Ba Thiết Pháp vương là Thượng sư có tu vi cao nhất hiện nay của Sắc Lặc Tông trong truyền thuyết! Trong truyền thuyết lão đã tu luyện pháp tu vô thượng Mật Tông đến cảnh giới thành tựu bất tử hồng quang, luân hồi niết bàn!
Bên trong Phật hiệu Mật Tông, tương sắc, thụ, tưởng, hành, thức được gọi là ngũ uẩn.
Thượng sư nhìn thấu toàn bộ Ngũ uẩn này là được thành tựu có thể nhìn thấy bất tử hồng quang. Mặc dù không thi triển bất cứ pháp quyết gì, thì trên người cũng có ngũ sắc hồng quang xoay tròn, không trung trên đỉnh đầu cũng hiện ra đám mây ngũ sắc.
Mà cái gọi là luân hồi niết bàn thì trên thế gian có rất nhiều điển tịch thường nói rằng trong thế nhân mỗi người đều có luân hồi chuyển thế. Nhưng trên thực tế xác thịt con người sau khi diệt vong, để lại ý chí thần hồn cũng sẽ tiêu tan ở giữa đất trời, căn bản cũng không tồn tại cái gọi là luân hồi chuyển kiếp.
Người tu đạo tu Nguyên anh, tu thân ngoại hóa thân, đó là để sau khi thân thể diệt vong, tìm kiếm nơi thần hồn dựa vào, đạt được Thọ nguyên trường cửu.
Nhưng trong pháp quyết Mật Tông vô thượng, nếu tu đến cảnh giới nhất định, mặc dù thân thể và thân ngoại hóa thân sau khi diệt vong, cũng vẫn còn có thể lưu lại một chút thần niệm, chuyển thế thành người. Nhưng thành tựu loại này mấy ngàn năm qua, vô số môn phái trong Mật tông , cũng chỉ có ít ỏi mấy người đạt tới mà thôi.
Vị Lạt Ma tên là Tán Tây Nạp Thác nếu là đệ tử thân truyền của Thượng sư có thành tựu tối cao nhất trong Mật Tông hiện nay, vậy thì tu vi và thần thông nhất định là không kém!
Nhưng mặc dù Bạch Lạc tiên tử bị thân phận của Tán Tây Nạp Thác làm cho thất kinh, nàng cũng không hề chần chừ, quanh thân đột nhiên xuất hiện một dải lửa màu xanh dài dẹp. Nàng cắn rắng xông về phía con thuyền tản ra ánh sáng ba màu trên đỉnh đầu.
Lão đạo Côn Luân thấy thế chỉ cười lạnh, chiếc quạt nhỏ màu đen trên tay lại cuồn cuộn tản ra khí đen, Một lát sau cơn lốc màu đen cũng đã bao vây đem Bạch Lạc tiên tử và con thuyền ba màu khiến cho không thấy bóng dáng đâu nữa.
- Ngươi đã là đệ tử của Sắc Lặc Tông, vậy không có bất cứ quan hệ gì với thứ yêu nghiệt này . Hơn nữa lại là tình cờ gặp ở nơi này, không bằng đợi ta giết chết vài tên yêu nghiệt này rồi, hãy theo ta đến Côn Luân ở vài ngày. Nói không chừng như vậy sẽ có chút ích lợi đối với sự tu hành của ngươi.
Sau khi để cơn lốc màu đen bao phủ Bạch Lạc tiên tử và linh chu ba màu, sắc mặt của Lão đạo Côn Luân trở nên hơi thân thiện mà nói với Tán Tây Nạp Thác.
- Như thế cũng tốt.
Tán Tây Nạp Thác gật đầu một cách chất phác:
- Không biết tiền bối xưng hô thế nào? Nhìn tu vi của tiền bối hẳn là thân phận cao tuyệt. Nếu ta theo tiền bối đi Côn Luân, không biết tiền bối có thể dẫn kiến vãn bối gặp Hoàng Vô Thần chưởng giáo không.
Hơi dừng lại một chút, Tán Tây Nạp Thác lại có chút ngượng ngùng, kính cẩn hỏi:
- Vãn bối còn có một yêu cầu quá đáng, không biết tiền bối có thể đáp ứng hay không.
Ánh mắt Lão đạo Côn Luân khẽ chớp động.
- Ta tên là Từ Thạch Hạc, có chút thân phận ở Côn Luân. Muốn ta dẫn ngươi đi gặp Hoàng Vô Thần chưởng giáo cũng không có vấn đề gì. Chỉ có điều không biết ngươi muốn gặp Hoàng Vô Thần chưởng giáo là có việc gì? Còn nữa, ngươi nói yêu cầu quá đáng là gì?
- Việc này...Là ta muốn ra mặt khuyên can Hoàng Vô Thần chưởng giáo một chút. Ta cảm thấy mấy năm gần đây thủ đoạn của ông ta khá tàn nhẫn, Kinh Phật từng nói chúng sinh bình đẳng, trong số yêu tu cũng không ít người có tâm địa thiện lương.
Tán Tây Nạp Thác đỏ mặt lên, dường như có chút do dự, nhưng vẫn lấy hết dũng khí, nói một hơi:
- Từ tiền bối! Người bị ngươi vây bên trong hình như là Bạch Lạc tiên tử? Ta từng nghe kể về sự tích của cô ấy và Huyền Vô Kỳ. Bọn họ cũng không phải là người ác, mong rằng Từ tiền bối nương tay, nếu có thể nên nói chuyện để giải quyết, đừng làm tổn thương tính mạng của họ.
- Hả? Ngươi cầu xin cho cô ta?
Lão đạo Côn Luân nhìn thoáng qua Tây Tán Nạp Thác, trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra bình thản, chỉ hơi nhíu mày, rồi gật gật đầu nói:
- Ngươi đã mở miệng cầu xin cho bọn họ, ta có thể bỏ qua, nhưng ít nhất cũng phải bắt giữ họ lại, để đảm bảo sau này bọn họ không đi giết người trong Chính Đạo Huyền Môn chúng ta rồi mới thả ra được.
Trong mắt Tán Tây Nạp Thác hiện lên thần sắc vui mừng:
- Không giết người trong Chính đạo Huyền Môn, ta nghĩ chắc bọn họ có thể đáp ứng.
- Một khi đã vậy, ngươi nên giúp ta bắt họ lại trước rồi nói sau. Món pháp bảo này của ta tuy rằng uy lực lớn, muốn giết họ không khó, nhưng cái khó là khống chế họ. Nếu muốn cho họ không bị tổn thương, thì bắt lại là cách tốt nhất.
Lão đạo Côn Luân Từ Thạch Hạc nhìn Tán Tây Nạp Thác gật gật đầu, nói:
- Sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi Côn Luân gặp chưởng giáo Hoàng Vô Thần.
Tán Tây Nạp Thác do dự một chút, quay lại nhìn vô số cơn lốc màu đen làm thiên địa sụp đổ kia rồi hơi nhíu mày, dường như bắt đầu ngẫm nghĩ nên dùng cách gì để bắt giữ Bạch Lạc tiên tử và Huyền Vô Kỳ. Nhưng đúng lúc này, một luồng sát khí ẩn giấu vô cùng tốt từ trong mắt Lão đạo Côn Luân Từ Thạch Hạc chợt lóe lên, tay trái của lão như hơi giật giật.
Một tia sáng đen rất nhỏ lặng yên không một tiếng động hiện ra sau lưng Tán Tây Nạp Thác.
- Tiền bối. . .
Dường như đột nhiên cảm giác được gì đó, Tán Tây Nạp Thác bất chợt giật mình, xông về phía trước. Cùng lúc đó, một vầng sáng màu trắng cũng từ thiên linh của hắn lao ra, nhưng tốc độ của tia sáng đen kia lại vô cùng kinh người, không để cho vầng sáng trắng hóa thành thần quang bảo vệ, nó đã đến trên lưng Tán Tây Nạp Thác rồi.
Trên mặt Lão đạo Côn Luân Từ Thạch Hạc ngay lập tức lộ ra nụ cười khinh thị âm u lạnh lẽo.
Nhưng mắt thấy tia sáng màu đen sắp chạm vào người Tán Tây Nạp Thác, thì trên lưng của y đột nhiên phát ra một vầng sáng mờ năm màu, ngăn cản tia sáng đen đó.
- Xem ra Nhân Ba Thiết Pháp vương rất coi trọng ngươi, còn hao phí pháp lực của mình giúp ngươi thêm một đạo bảo vệ?
Từ Thạch Hạc hơi híp mắt lại, trong mắt lóe lên thần sắc kinh ngạc.
- Tiền bối, vì sao ngươi lại đánh lén ta?
Tuy rằng trên lưng đột nhiên phát ra vầng sáng mờ năm màu chặn tia sáng màu đen do Lão đạo Côn Luân Từ Thạch Hạc phóng ra, nhưng một chút nó như vẫn xuyên qua được, khiến cho Tán Tây Nạp Thác loạng choạng, trên mặt hiện ra thần sắc vô cùng thống khổ.
- Chỉ là một gã hậu bối miệng còn hôi sữa mà còn dám chê cách làm việc của Côn Luân chúng ta! Còn dám bảo vệ đám yêu nghiệt nữa!
Từ Thạch Hạc cười âm trầm, đầy thâm ý tia sáng màu đen bị vầng sáng mờ năm màu trên người Tán Tây Nạp Thác ngăn lại.
- Huống chi với tu vi của ngươi, cũng có thể xuất thân ngoại hóa thân đó nha. Món pháp bảo này của ta giết ngươi rồi thì uy lực sẽ tăng lên cực mạnh đấy.
- Diệt Phật Ma Nhận! Món pháp bảo của ngươi là Diệt Phật Ma Nhận!
Lúc này Tán Tây Nạp Thác mới nhìn rõ tia sáng màu đen kia là một tiểu đao màu đen dài bảy tấc, nhưng trên sống đao lại có thêm chín vòng đen cực nhỏ. Trên chuôi đao có ánh sáng màu đen di chuyển,tản ra một loại khí tức dị thường làm cho người ta kinh hãi. Nhìn rõ món pháp bảo này, lại nghe tiếng cười lạnh của Từ Thạch Hạc, Tán Tây Nạp Thác lập tức biến sắc, hô lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.