Chương 713: Nếu thật sự có thần
Vô Tội
20/10/2016
Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh và Vạn kiếm toái hư
quyết, lại tinh thông vạn pháp, vượt qua tinh không nên sự hiểu biết đối với nguyên khí tinh cầu cùng với thần thông pháp thuật đã lợi hại hơn
người tu đạo vượt qua thiên kiếp thứ sáu không biết bao nhiêu lần.
Mà vào lúc này, Hoàng Vô Thần mới cảm thấy sợ hãi.
- Lạc Bắc! Ngươi luyện hóa thông thiên diệu thụ. Chẳng trách mà chân nguyên của ngươi có thể chịu đựng được sự tiêu hoa như thế.
Tuy nhiên trong mắt của Hoàng Vô Thần cũng lập tức có vô số tia sáng lóe lên rõ ràng vào lúc này y cũng đang nhanh chóng tính toán xem làm thế nào để đánh chết Lạc Bắc.
- Một mình ta diệt cả giới tu đạo. Cho dù U Minh huyết ma vô địch thiên hạ cách đây bốn trăm năm cũng bị ta đùa trong lòng bàn tay, chẳng khác nào một con chó. Ta sắp sửa tạo ra một thời đại thịnh vượng nhất từ trước tới nay. Làm sao mà ngươi ngăn cản được.
Đối với công pháp của mình, răng bị rụng nhất thời không mọc lại được. Nhưng thần niệm của y cũng nhanh chóng bay ra, mặc dù miệng không có âm thanh nhưng tiếng nói của y vẫn vọng khắp không trung.
Hai luồng ánh sáng màu vàng từ trong các khiếu huyệt trên người y tràn ra ngoài đồng thời hai cái hóa thân giống như như đúc cũng từ từ xuất hiện trong hai luồng sáng.
- Người như ngươi có khác gì chó? Ngươi có biết trời đất này cũng coi ngươi là chó không? Đời người ngắn khổ luôn phải đấu với trời đất. Với tu vi của ngươi mà cũng tự cho mình là thần vẫn không cảm thấy buồn cười?
- Với tu vi của ngươi bây giờ cho dù ở trước mặt ta cũng có khác gì một con chó yếu ớt?
- Tuy nhiên trên đỉnh đầu Lạc Bắc chợt xuất hiện một pho tượng Kiếm tôn. Trước khi Lạc Bắc tới Thiên Lan hư không, do Kiếm tôn hấp thu nhiều Kim phong hỏa tiến nên có màu vàng nhạt nhưng lúc này nó lại vô cùng rực rỡ với những tia sáng lóe lên. Rõ ràng là khi xuyên qua tinh không, pho kiếm tôn Phá Thiên Liệt đã hấp thu nguyên khí trời đất rất nhiều.
Xoẹt!
Trong nháy mắt kiếm tôn Phá Thiên Liệt hóa thành một đạo kiếm quang chém thẳng lên người Hoàng Vô Thần.
Lần này, nó kiếm cho Hoàng Vô Thần được Hoàng thiên thần tháp bảo vệ bị đánh bay không biết bao xa, húc vỡ chẳng biết bao nhiêu tinh cầu. Hai cái hóa thân xuất hiện từ hai luồng sáng cũng bị Lạc Bắc đánh cho bật ngược trở lại trong khiếu huyệt của Hoàng Vô Thần.
Từ lỗ mũi và miệng của Hoàng Vô Thần đều chảy máu tươi.
Lạc Bắc đánh cho Hoàng Vô Thần không có một cơ hội trả đòn. Ngay cả pháp thuật lợi hại mà y cũng không có cơ hội sử dụng. Hơn nữa hai câu nói của Lạc Bắc so với hai cái tát lúc trước đối với Hoàng Vô Thần còn khó chịu hơn.
Sắc mặt của Hoàng Vô Thần tràn ngập sự oán độc. Cái sắc mặt đó chẳng khác nào một vị thần bị biến thành một kẻ tầm thường rồi bị đánh còn hơn cả con chó. Tu vi tổn thương so với nó vẫn chưa thấm vào đâu. Quan trọng hơn nữa đó là tâm thần bị thương nặng. Nhưng Hoàng Vô Thần cũng không giao chiến với Lạc Bắc.
Từ hoàng Thiên thần tháp chợt bắn ra vô số quầng sáng màu đồng rồi chợt biến mất.
Bỏ chạy!
Núi xanh còn đó, lo gì thiếu cửi. Hoàng Vô Thần cũng là một nhân vật kiêu hùng. Nếu là người tu đạo khác bị đánh ngã, ngồi trên vị trí cao bị người ta tát vào mặt rồi lại bị mắng không bằng con chó thì chắc chắn không bệnh cũng thần kinh. Nhưng lúc này Hoàng Vô Thần lại lựa chọn bỏ chạy muốn sau này vượt qua thiên kiếp thứ sáu mới quay lại giết Lạc Bắc.
Chỉ một tia sáng lóe lên, hoàng thiên thần tháp đã ở cách đó cả ngàn dặm.
Tuy nhiên nhưng ngay vào lúc Hoàng thiên thần tháp xuất hiện, bên cạnh Hoàng Vô Thần được Hoàng thiên thần tháp bao bọc cũng xuất hiện một cái lỗ và gần như đồng thời Lạc Bắc cũng chui ra từ đó.
Oành!
Đồng tử của Hoàng Vô Thần co lại nhưng tốc độ thi triển pháp thuật của Lạc Bắc hoàn toàn áp đảo y. Trong lúc y còn chưa kịp phóng ra một cái pháp thuật nào thì 13000 đạo kiếm nguyên khủng bố đó giáng thẳng lên trên Hoàng thiên thần tháp.
"A!"
13000 đạo bản mệnh kiếm nguyên từ bốn phương tám hướng tấn công thẳng vào Hoàng thiên thần tháp khiến cho nó bị cố định trong không trung. Nhưng trong nháy mắt, từ trong cơ thể của Hoàng Vô Thần vang lên những tiếng vỡ vụn theo những chân động trên Hoàng thiên thần tháp. Rồi một chút mảnh xương cũng bị đánh bay ra khỏi người y.
Vù.
Một sợi dây hai màu đen trắng đột nhiên xuất hiện trói chặt lấy thân thể của Lạc Bắc.
Âm Dương Sinh Tử Tác!
Sợi dây với uy năng kỳ dị nhìn giống hệt như sợi Âm Dương sinh tử tác mà năm đó Huống Vô Tâm luyện chế nhưng lúc này nó lại xuyên qua hư không cùng với uy lực mạnh hơn trước gấp mười lần.
Khi sợi dây đó trói chặt Lạc Bắc, Hoàng Vô Thần không hề dừng lại mà tiếp tục điều khiển Hoàng thiên thần tháp bỏ chạy.
Nhưng chỉ trong nháy mắt khi Hoàng thiên thần tháp biến mất, sợi dây đó đã bị một ngọn lửa màu lam nuốt chửng. Lạc Bắc lại xé rách hư không, khi xuất hiện đã ở phía trên Hoàng Vô Thần.
- Vô ích! Với tu vi của ngươi cho dù có sử dụng Hoàng thiên thần tháp thì nhiều lắm cũng chỉ tới được Tử kim hư không hoặc Thiên Lan hư không, đừng hòng thoát khỏi tay ta.
Lạc Bắc nhìn Hoàng Vô Thần thật thản nhiên. Nhưng một sự căm hận trong lòng hắn lại càng thêm dữ đội. Bởi vì vào lúc này hắn chợt cảm nhận được người này cơ bản không hề thay đổi suy nghĩ, chỉ muốn biến trời đất và tất cả mọi người phải ở dưới chân, run rẩy trong lòng bàn tay của y. Thế gian này không có một vị thần thật sự cũng chẳng có một người thống trị dưới thời thịnh thế trước nay chưa từng có. Bởi vì vẫn có một vài người không muốn sống theo suy nghĩ của người khác.
Một cái cảm giác bi ai tràn ngập trong lòng Lạc Bắc. Lạc Bắc chưa bao giờ tự nhận mình là thần giống như Hoàng Vô Thần nên có cảm giác yêu ghét mãnh liệt, có vui, giận, yêu ghét... Khi hắn nói ra câu đó, bản thân chợt cảm thấy dường như đã từng nghe ai đó cũng nói như vậy.
Bốp!
Lại một cái bạt tai khác giáng lên mặt Hoàng Vô Thần.
Lạc Bắc hiểu rõ trong hoàn cảnh hoàng thiên thần tháp bao phủ thì một cái tát của mình không làm cho Hoàng Vô Thần bị thương. Hơn nữa đối với nhân vật cấp bậc như Hoàng Vô Thần tốt nhất là giết chết. Hơn nữa trong lòng Lạc Bắc, hắn cũng không thích làm nhục đối thủ. Không biết vì lý do gì nhưng hắn lại muốn tát cho Hoàng Vô Thần một cái. Dường như cái tát đó là để chứng minh cho câu nói không có ai là một con chó. Mà bây giờ cái tát giáng vào mặt Hoàng Vô Thần khiến cho Lạc Bắc cảm thấy rất thoải mái. Bởi vì hắn cảm thấy cái người mà bản thân nhớ tới đó nếu cũng tát được một cái như vậy cũng sẽ rất vui vẻ.
Mà cùng với cái tát đó trên người Lạc Bắc tản ra vô số kiếm quang cũng chém thẳng lên trên Hoàng thiên thần tháp.
Mà vào lúc này, Hoàng Vô Thần mới cảm thấy sợ hãi.
- Lạc Bắc! Ngươi luyện hóa thông thiên diệu thụ. Chẳng trách mà chân nguyên của ngươi có thể chịu đựng được sự tiêu hoa như thế.
Tuy nhiên trong mắt của Hoàng Vô Thần cũng lập tức có vô số tia sáng lóe lên rõ ràng vào lúc này y cũng đang nhanh chóng tính toán xem làm thế nào để đánh chết Lạc Bắc.
- Một mình ta diệt cả giới tu đạo. Cho dù U Minh huyết ma vô địch thiên hạ cách đây bốn trăm năm cũng bị ta đùa trong lòng bàn tay, chẳng khác nào một con chó. Ta sắp sửa tạo ra một thời đại thịnh vượng nhất từ trước tới nay. Làm sao mà ngươi ngăn cản được.
Đối với công pháp của mình, răng bị rụng nhất thời không mọc lại được. Nhưng thần niệm của y cũng nhanh chóng bay ra, mặc dù miệng không có âm thanh nhưng tiếng nói của y vẫn vọng khắp không trung.
Hai luồng ánh sáng màu vàng từ trong các khiếu huyệt trên người y tràn ra ngoài đồng thời hai cái hóa thân giống như như đúc cũng từ từ xuất hiện trong hai luồng sáng.
- Người như ngươi có khác gì chó? Ngươi có biết trời đất này cũng coi ngươi là chó không? Đời người ngắn khổ luôn phải đấu với trời đất. Với tu vi của ngươi mà cũng tự cho mình là thần vẫn không cảm thấy buồn cười?
- Với tu vi của ngươi bây giờ cho dù ở trước mặt ta cũng có khác gì một con chó yếu ớt?
- Tuy nhiên trên đỉnh đầu Lạc Bắc chợt xuất hiện một pho tượng Kiếm tôn. Trước khi Lạc Bắc tới Thiên Lan hư không, do Kiếm tôn hấp thu nhiều Kim phong hỏa tiến nên có màu vàng nhạt nhưng lúc này nó lại vô cùng rực rỡ với những tia sáng lóe lên. Rõ ràng là khi xuyên qua tinh không, pho kiếm tôn Phá Thiên Liệt đã hấp thu nguyên khí trời đất rất nhiều.
Xoẹt!
Trong nháy mắt kiếm tôn Phá Thiên Liệt hóa thành một đạo kiếm quang chém thẳng lên người Hoàng Vô Thần.
Lần này, nó kiếm cho Hoàng Vô Thần được Hoàng thiên thần tháp bảo vệ bị đánh bay không biết bao xa, húc vỡ chẳng biết bao nhiêu tinh cầu. Hai cái hóa thân xuất hiện từ hai luồng sáng cũng bị Lạc Bắc đánh cho bật ngược trở lại trong khiếu huyệt của Hoàng Vô Thần.
Từ lỗ mũi và miệng của Hoàng Vô Thần đều chảy máu tươi.
Lạc Bắc đánh cho Hoàng Vô Thần không có một cơ hội trả đòn. Ngay cả pháp thuật lợi hại mà y cũng không có cơ hội sử dụng. Hơn nữa hai câu nói của Lạc Bắc so với hai cái tát lúc trước đối với Hoàng Vô Thần còn khó chịu hơn.
Sắc mặt của Hoàng Vô Thần tràn ngập sự oán độc. Cái sắc mặt đó chẳng khác nào một vị thần bị biến thành một kẻ tầm thường rồi bị đánh còn hơn cả con chó. Tu vi tổn thương so với nó vẫn chưa thấm vào đâu. Quan trọng hơn nữa đó là tâm thần bị thương nặng. Nhưng Hoàng Vô Thần cũng không giao chiến với Lạc Bắc.
Từ hoàng Thiên thần tháp chợt bắn ra vô số quầng sáng màu đồng rồi chợt biến mất.
Bỏ chạy!
Núi xanh còn đó, lo gì thiếu cửi. Hoàng Vô Thần cũng là một nhân vật kiêu hùng. Nếu là người tu đạo khác bị đánh ngã, ngồi trên vị trí cao bị người ta tát vào mặt rồi lại bị mắng không bằng con chó thì chắc chắn không bệnh cũng thần kinh. Nhưng lúc này Hoàng Vô Thần lại lựa chọn bỏ chạy muốn sau này vượt qua thiên kiếp thứ sáu mới quay lại giết Lạc Bắc.
Chỉ một tia sáng lóe lên, hoàng thiên thần tháp đã ở cách đó cả ngàn dặm.
Tuy nhiên nhưng ngay vào lúc Hoàng thiên thần tháp xuất hiện, bên cạnh Hoàng Vô Thần được Hoàng thiên thần tháp bao bọc cũng xuất hiện một cái lỗ và gần như đồng thời Lạc Bắc cũng chui ra từ đó.
Oành!
Đồng tử của Hoàng Vô Thần co lại nhưng tốc độ thi triển pháp thuật của Lạc Bắc hoàn toàn áp đảo y. Trong lúc y còn chưa kịp phóng ra một cái pháp thuật nào thì 13000 đạo kiếm nguyên khủng bố đó giáng thẳng lên trên Hoàng thiên thần tháp.
"A!"
13000 đạo bản mệnh kiếm nguyên từ bốn phương tám hướng tấn công thẳng vào Hoàng thiên thần tháp khiến cho nó bị cố định trong không trung. Nhưng trong nháy mắt, từ trong cơ thể của Hoàng Vô Thần vang lên những tiếng vỡ vụn theo những chân động trên Hoàng thiên thần tháp. Rồi một chút mảnh xương cũng bị đánh bay ra khỏi người y.
Vù.
Một sợi dây hai màu đen trắng đột nhiên xuất hiện trói chặt lấy thân thể của Lạc Bắc.
Âm Dương Sinh Tử Tác!
Sợi dây với uy năng kỳ dị nhìn giống hệt như sợi Âm Dương sinh tử tác mà năm đó Huống Vô Tâm luyện chế nhưng lúc này nó lại xuyên qua hư không cùng với uy lực mạnh hơn trước gấp mười lần.
Khi sợi dây đó trói chặt Lạc Bắc, Hoàng Vô Thần không hề dừng lại mà tiếp tục điều khiển Hoàng thiên thần tháp bỏ chạy.
Nhưng chỉ trong nháy mắt khi Hoàng thiên thần tháp biến mất, sợi dây đó đã bị một ngọn lửa màu lam nuốt chửng. Lạc Bắc lại xé rách hư không, khi xuất hiện đã ở phía trên Hoàng Vô Thần.
- Vô ích! Với tu vi của ngươi cho dù có sử dụng Hoàng thiên thần tháp thì nhiều lắm cũng chỉ tới được Tử kim hư không hoặc Thiên Lan hư không, đừng hòng thoát khỏi tay ta.
Lạc Bắc nhìn Hoàng Vô Thần thật thản nhiên. Nhưng một sự căm hận trong lòng hắn lại càng thêm dữ đội. Bởi vì vào lúc này hắn chợt cảm nhận được người này cơ bản không hề thay đổi suy nghĩ, chỉ muốn biến trời đất và tất cả mọi người phải ở dưới chân, run rẩy trong lòng bàn tay của y. Thế gian này không có một vị thần thật sự cũng chẳng có một người thống trị dưới thời thịnh thế trước nay chưa từng có. Bởi vì vẫn có một vài người không muốn sống theo suy nghĩ của người khác.
Một cái cảm giác bi ai tràn ngập trong lòng Lạc Bắc. Lạc Bắc chưa bao giờ tự nhận mình là thần giống như Hoàng Vô Thần nên có cảm giác yêu ghét mãnh liệt, có vui, giận, yêu ghét... Khi hắn nói ra câu đó, bản thân chợt cảm thấy dường như đã từng nghe ai đó cũng nói như vậy.
Bốp!
Lại một cái bạt tai khác giáng lên mặt Hoàng Vô Thần.
Lạc Bắc hiểu rõ trong hoàn cảnh hoàng thiên thần tháp bao phủ thì một cái tát của mình không làm cho Hoàng Vô Thần bị thương. Hơn nữa đối với nhân vật cấp bậc như Hoàng Vô Thần tốt nhất là giết chết. Hơn nữa trong lòng Lạc Bắc, hắn cũng không thích làm nhục đối thủ. Không biết vì lý do gì nhưng hắn lại muốn tát cho Hoàng Vô Thần một cái. Dường như cái tát đó là để chứng minh cho câu nói không có ai là một con chó. Mà bây giờ cái tát giáng vào mặt Hoàng Vô Thần khiến cho Lạc Bắc cảm thấy rất thoải mái. Bởi vì hắn cảm thấy cái người mà bản thân nhớ tới đó nếu cũng tát được một cái như vậy cũng sẽ rất vui vẻ.
Mà cùng với cái tát đó trên người Lạc Bắc tản ra vô số kiếm quang cũng chém thẳng lên trên Hoàng thiên thần tháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.