La Phù

Chương 61: Ô Cầu đan

Vô Tội

04/03/2013

Tốc độ sinh trưởng của đám dây leo màu tím tăng lên rất nhanh, trong nháy mắt đã bằng ngón tay. Mà thân hình con cự mãng đang co giật nhanh chóng khô quắt dường như máu huyết trong người bị hút đi.

- Hóa ra nàng không có cách ngắt bỏ pháp thuật này vì vậy mà không đành lòng nhìn con cự mãng bị tra tấn nên chỉ làm cho tử đằng sinh trưởng nhanh hơn để nó chết nhanh.

Lạc Bắc lập tức hiểu ra.

Chỉ có điều vừa mới còn đầy sức lực vậy mà Ô Cầu đã không còn hơi thở, mất đi sức đống. Những cái dây trên người nó cũng đồng loạt nở hoa.

Những đóa hoa màu tím to bằng cái chén ăn cơm vô cùng diễm lệ.

- Đây là pháp thuật gì mà có thể sáng tạo sinh linh? Trong sách nói chỉ có chân tiên đột kiếp mới có thể ngộ được huyền ảo của trời đất dùng thuật khai thiên tích địa mà sáng tạo ra trời đất và pháp thuật sinh linh. Chẳng lẽ ngươi đã tu luyện tới cảnh giới độ kiếp chân tiên? - Lạc Bắc nhìn những đóa hoa màu tím mà thốt lên hỏi thiếu nữ.

- Không...không phải. - Thiếu nữ nhìn Lạc Bắc rồi lắc đầu:

- Ta chỉ dùng hạt giống của Tử Lạc đằng chứ không phải là pháp thuât huyền diệu sáng tạo sinh linh...chỉ cần có đủ máu huyết, tử lạc đằng liền sinh trưởng rất nhanh. Có điều nếu thêm pháp thuật thì sẽ khiến cho nó sinh trưởng nhanh hơn...

Thiếu nữ tuyệt sắc không chỉ nói lắp mà ăn nói còn lộn xộn. Tuy nhiên thoáng cái những đóa hoa màu tím đã héo rũ, mà đơm trái. Đột nhiên có một vài quả rơi xuống đất rồi nổ bung, tràn ra bột phấn màu xám khiến cho Lạc Bắc hiểu được.

“ Hóa ra làn khói xám lúc đầu cô ấy thả ra chính là hạt giống Tử lạc đằng. Tử lạc đằng đúng là sinh trưởng không ngừng khiến cho ngay cả một con cự mãng như vậy cũng bị giết chết. Một thứ cây bá đạo như thế mà hạt giống lại nhỏ thật.

Lạc Bắc thầm nghĩ hạt giống của Tử Lạc đằng chắc rất quý. Nhìn từng quả một rơi xuống đất, Lạc Bắc không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Ngươi có phải vẫn còn nhiều hạt giống hay không? Bây giờ không thu lấy có phải là phí không?

- Ta...ta không có cách nào đối phó với Ô Cầu, cũng là lần đầu tiên sử dụng Tử Lạc đằng.

Thiếu nữ lại nhíu mày rồi lắc đầu:

- Tử Lạc đằng quá mức tàn bạo. Một khi chúng lớn lên ta cũng không có cách nào dừng lại. Sau này ta không muốn dùng nữa.

- Pháp thuật đâu có phân thiện ác, quan trọng là sử dụng như thế nào. - Lạc Bắc lắc đầu rồi nói:

- Nếu Ô Cầu không định hại ngươi thì cũng không có kết quả như vậy.

Thiếu nữ trầm ngâm một chút dường như suy nghĩ về lời nói của Lạc Bắc. Sau một lát nàng gật đầu rồi đi về phía trước hái lấy vài quả cho vào tay áo.

- Ngươi...ngươi tên là gì? Tại sao lại tới đây?

- Ta tên Lạc Bắc là đệ tử mới nhập môn của Qua Ly. Tu vi của ngươi cao hơn ta nhiều có lẽ nhập môn sớm hơn ta nhiều lắm. Không biết phải xưng hô thế nào?

Cùng nhau trải qua sinh tử trong núi rừng hoang vắng, quan hệ giữa Lạc Bắc và thiếu nữ vô hình trung trở nên thân thiết hơn nhiều.

- Ta... - thiếu nữ nhìn Lạc Bắc, do dự một chút rồi trả lời:

- Ngươi...ngươi gọi ta là tiểu Trà được rồi.

- Tiểu Trà?

“ Chẳng lẽ cô ấy cũng giống như ta không muốn người khác trong Thục Sơn biết nên mới chạy đến đây?”



Nhìn thiếu nữ hơi do dự, trong đầu Lạc Bắc xuất hiện suy nghĩ đó.

Nhưng đúng vào lúc này, Lạc Bắc thấy trong tay thiếu nữ bắn ra hai tia sáng. Bị tia sáng đó bắn trúng, mấy cái dây leo to đột nhiên như sống lại mà từ trên cây rủ xuống.

“ Đây là pháp thuật mà vừa rồi cô ấy giúp mình ngăn cản Ô Cầu. Không biết Thục Sơn có pháp quyết gì mà không ngờ có thể sử dụng dây giống như pháp bảo vậy?”

Lạc Bắc nhìn thấy sau khi mấy cái dây leo rũ xuống treo con Ô cầu bị chết lên. Bỗng nhiên một cái dây leo nhổ một cái vẩy của nó rồi một sợi dây leo khác liền đâm thẳng vào bên trong.

Sau khi Ô Cầu mất đi sức sống nên da thịt cũng không còn cứng rắn như trước. Vì vậy mà sợi dây leo mới tiếp xúc đã cuốn ra một cái hạt châu to bằng quả trứng ngỗng.

- Cái này...cho ngươi.

Thiếu nữ cầm lấy hạt châu đưa cho Lạc Bắc.

Lạc Bắc tò mò quan sát hạt châu lục sắc giống như một viên bảo thạch rồi hỏi:

- Đây là cái gì?

- Đây...đây là nội đan của nó.

- Đây chính là nội đan mà yêu vật tu luyện được như trong sách nói?

“ Nói vậy thì Ô Cầu thật sự đã có linh trí và chuẩn bị hóa thành giao long?”

Lạc Bắc hơi giật mình. Do đọc rất nhiều sách của Thục Sơn nên Lạc Bắc biết như Song đầu sơn vinh trước kia mình gặp cũng là linh vật nhờ có được may mắn mà có linh trí từ từ hấp thu linh khí trong trời đất rồi tu luyện mà có được nội đan. Còn như viên nội đan có hơi thở mạnh thế này, nếu hôm nay Ô Cầu không chết thì có lẽ sẽ có thể lột xác thành giao long.

- Viên nội đan này rất quý có thể tăng tiến tu vi. Hay là chúng ta mỗi người dùng một nửa?

Bản tính của Lạc Bắc vốn hồn nhiên chất phác. Hắn biết nội đan đối với người tu đạo là thứ linh đan đại bổ để tăng tu vi vì vậy cũng không chối từ mà chỉ nói như vậy.

- Vửa rồi...ta không biết Ô Cầu tới. Nếu không nhờ ngươi ngăn cản nó thì ta cũng chẳng có sức kháng cự. Ngươi còn có ân cứu mạng đối với ta. - Đôi mắt trong suốt của thiếu nữ nhìn thẳng vào Lạc Bắc mà lắc đầu:

- Hơn nữa nội đan của Ô Cầu cho dù thần binh cũng khó cắt được, cũng không có cách nào tách ra mà chia.

- Tiểu Trà.

Lạc Bắc nhìn thiếu nữ đang lắc đầu liên tục đột nhiên không nhịn được cười.

- Lạc... Lạc Bắc! Có chuyện gì?

Bị Lạc Bắc gọi một tiếng, thiếu nữ hơi kinh ngạc nhìn hắn:

- Tại sao ngươi lại cười?

- Ha ha. Ta chỉ đọc được ở trên sách rằng nội đan đều phải nuốt rồi từ từ luyện hóa. Nhưng viên nội đan to thế này, lại thấy ngươi bảo cho dù thần binh cũng khó cắt được, nên ta nghĩ làm sao có thể nuốt được nó mà không nhịn được cười.

“ Phì!” Lạc Bắc vừa mới dứt lời, thiếu nữ cũng không nhịn được mà bật cười.

Nhìn nụ cười của nàng , cái mũi nhăn lại khiến cho khuôn mặt nàng càng thêm đáng yêu.



- Cũng không cần phải nuốt nội đan mà có thể ngâm chế rồi uống. Ta...

Thiếu nữ tuyệt sắc tên tiểu Trà còn chưa nói xong thì một tiếng động đột nhiên vang lên.

- Cái gì vậy?

Lạc Bắc và nàng đều quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy ở bụng Ô Cầu theo máu tươi trào ra một quả cầu màu trắng.

Quả cầu đó to chừng hai thước, đủ một vòng tay người ôm.

- Ô Cầu....đẻ trứng... - Tiểu Trà thốt lên nho nhỏ.

- Đây là trứng Ô Cầu?

- Không ngờ Ô Cầu lại đúng lúc chuẩn bị đẻ trứng.

Trống ngực Lạc Bắc cũng đập nhanh hơn một chút.

Nếu bình thường mắt thấy một quả trứng cự mãng cũng chẳng làm gì được. Nhưng hiện tại Ô Cầu đã chết rồi lại đẻ ra trứng đúng là thật thảm thương.

“ Ô Cầu vốn hung dữ, nếu ấp trứng của nó...”

Lạc Bắc quay đầu sang nhìn thiếu nữ đồng thời nghĩ như vậy.

- Ô Cầu lớn hại ta...nhưng nó...không hại ta. Cũng là sinh linh cả... Ô Cầu còn muốn sinh nó...không chừng là cầu chúng ta...để cho nó một con đường sống.

Tiểu Trà hiểu thấu suy nghĩ của Lạc Bắc liền bước tới nhặt quả trứng lên:

- Ta không muốn giết nó.

“ Sơn vinh phần lớn là ngây thơ, sống chết đều dựa vào số trời. Trong số đó cho dù có được linh trí thì phần lớn là không có công pháp tu hành lại không được dạy dỗ nên nhiều lúc chỉ dựa theo bản năng vì vậy mà không được người ta chấp nhận.” Trong đầu Lạc Bắc đột nhiên lại nhớ tới câu nói của lão Triệu Nam.

“ Ô Cầu hung dữ nhưng ăn thịt vẫn là bản tính của nó. Hiện tại nó chết rồi nhưng vẫn còn đẻ trứng. Là thiện hay ác thì cũng không nói trước được.”

Nhìn Ô Cầu phơi thây bên cạnh, rồi lại nhìn quả trứng trong tay Tiểu Trà, Lạc Bắc như hiểu ra mà từ từ gật đầu.

“ Có lẽ tiểu Trà cũng giống như ta không muốn những người khác của Thục Sơn biết nàng tới đây tu luyện vì vậy mà bảo ta không cho ai biết.”

“ Cô ấy giao toàn bộ viên nội đan của Ô Cầu cho ta nhưng lại không nhẫn tâm hủy diệt quả trứng Ô Cầu sinh ra đúng là làm việc không cần tới lòng tham. Cũng không biết sau này khi ta tới núi Thiên Thương tu luyện còn gặp được cô ấy nữa không?”

“ Cô ấy đưa cho ta cái này cũng không biết là đan dược gì. Chưa nói tới một mình ta không thể giết được Ô Cầu, cho dù giết ta cũng không biết lấy nội đan, cũng không biết phải ngâm chế để dùng như thế nào.”

Lạc Bắc ngồi trong phòng trên ngọn Thiên Hạo mà sững sờ nhìn nội đan Ô Cầu.

Trong gian phong lan tỏa một mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan.

Mùi hương thơm ngát đó không phải từ nội đan của Ô Cầu mà khi tiểu Trà và Lạc Bắc chia tay, nàng đã cho hắn mười viên đan dược trắng ngà. Sau khi ngâm số đan dược đó vào trong nước nó liền biến thành số chất lỏng tỏa ra mùi hương thơm mát.

Tiểu Trà nói với Lạc Bắc, nội đan của Ô Cầu dùng nuối suối để ngâm cũng có thể chảy ra dược lực. Hơn nữa, nội đan là ngưng kết từ nhật nguyệt tinh hóa do Ô Cầu hút vào cùng với tinh hoa của thảo dược ngưng tụ thành nên rất dễ tan. Nếu dùng nước suối để ngâm thì mười phần dược lực có khả năng bị mất tới năm, sáu phần vào trong không khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện La Phù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook