Chương 33: Phi Diệm Phù, Thái Thúc
Vô Tội
04/03/2013
“Nàng ta cố ý làm mình không nhìn được loại dược thảo thứ hai của Minh Hạo sư thúc.”
Lạc Bắc đã kịp phản ứng, tuy y không biết vì sao thiếu nữ xinh đẹp này lại làm như thế, nhưng lúc này Minh Hạo lại dùng Ngưng Khí Họa Phù hóa ra loại thảo dược thứ ba, Lạc Phù tuyệt không dám quay đầu lại nhìn nàng ta, sợ lại bỏ lỡ những loại thảo dược tiếp theo.
“Đây là Bột Lệ Quả, các ngươi nhìn cho kĩ.” Lần này Minh Hạo lại hóa ra một loại cây thân leo vừa có lá như đồng sắt, lại vừa ra quả màu vàng tươi.
“Đây là Lưu Đan Mộc.”
“Đây là Tế Tân Diệp...”
Tính cả loại dược thảo thứ hai mà Lạc Bắc không nhìn được thì tổng cộng Minh Hạo đã hóa ra ảo ảnh của năm loại thực vật kì dị.
“Được rồi, hôm nay các ngươi hãy tu hành bằng cách đến ngọn Thiên Chúc tìm năm loại dược thảo này.”
“Lạn Hàng sư huynh, loại dược thảo thứ hai nhìn thế nào vậy?” Lạc Bắc trong lòng lo lắng vô cùng, quay đầu lại hỏi Lạn Hàng, nhưng câu này chưa nói ra khỏi miệng thì đã nghe thấy Minh Hạo nói: “Các ngươi nghe cho rõ đây, sau đây chúng ta còn có thứ quan trọng hơn phải xem, tất cả đứng dậy theo ta ra ngoài.”
Minh Hạo nói xong liền đi ra ngoài cửa điện, Lạc Bắc thấy những người khác tranh nhau ra trước cũng đành lập tức đứng lên.
“Chen cái gì mà chen, chậm một hai bước thì không nhìn thấy gì chắc.” Ngoài cửa đại điện, Lạc Bắc chẳng may sơ ý va vào người một thiếu niên. Vị thiếu niên này dùng lực mạnh, bị y va phải Lạc Bắc đành phải lùi một bước. Vị thiếu niên hừ một tiếng, không thèm nhìn Lạc Bắc mà đi ra ngoài. Đó lại chính là cậu thiếu niên đầu tóc gọn gàng, mặt mũi sáng sủa, tướng mạo anh tuấn mà mới lần đầu nhìn thấy đã không thích Lạc Bắc.
Lạc Bắc bình sinh không phải là kẻ hiếu thắng, nên sau khi va chạm với tên đó, nghe thấy tiếng hừ nhưng cũng không để bụng, tiếp tục đi ra ngoài. Sau khi đứng ổn định trên nền đá xanh, Minh Hạo lên tiếng: “Nếu như không nhớ được hình dáng những dược thảo vừa rồi thì cũng lắm cũng chỉ là không hoàn thành được bài tu hành hôm nay, nhưng nếu không nhớ được điều sau, thì sẽ hối hận cả đời này.”
Thái độ của Minh Hạo rất nghiêm túc, khiến cho đám thiếu niên thiếu nữ trong lòng đều vô cùng lo lắng. “Nhìn kĩ đây!” Minh hạo lật tay trái, ném ra một tờ bùa đỏ, bùa vừa ném ra lập tức hóa thành một vầng sáng đỏ, bay thẳng lên trời rồi nổ tung trong không trung.
“Đẹp quá!” Vầng hồng quang vừa nổ tung đã tản ra thành vô số hào quang lấp lánh, cực kì diễm lệ, khiến cho thiếu nữ lớn tuổi hơn trong hai thiếu nữ không nhịn được phải khẽ thốt lên.
“Đây là Phi Diệm Phù, nhưng tuyệt nhiên không phải chỉ để ngắm cho đẹp.” Minh Hạo nhìn mọi người một lượt.”Ngọn Thiên Chúc rừng núi rậm rạp, độc xà dã thú nhiều vô số, Phi Diệm Phù này phát cho mỗi người một tờ, nếu gặp nguy hiểm các người có thể dùng để gọi ngươi đên cứu.”
“Tu hành trên Thục Sơn quả nhiên không giống với La Phù, sư trưởng hành sự vô cùng chu đáo, nhưng làm thế này sẽ khiến một số người mất đi tinh thần dũng mãnh.” Lạc Bắc nghĩ thầm trong lòng, Minh Hạo lại nói:
“Trong số các ngươi, ai tự nguyện lên đây diễn lại Phi Diễm Phù?”
“Minh Hạo sư thúc, có con.”
“Huyền Vô Kỳ, tốt lắm, vậy ngươi lên đi.”
“Thì ra y tên là Huyền Vô Kỳ, còn vị sư tỷ khi nãy cố ý không cho ta nhìn thấy loại dược thảo thứ hai không biết tên là gì nhỉ?” Minh Hạo vừa dứt lời, đã có người lên tiếng. Nghe giọng nói thì Lạc Bắc nhận ra y chính là tên thiếu niên kiêu ngạo vừa rồi va vào mình. Trong lòng nghĩ thế nhưng Lạc Bắc đâu biết rằng tên Huyền Vô Kỳ đó sớm đã coi y như đối thủ của mình, sở dĩ hắn trả lời nhanh như thế là do khi Minh Hạo đặt câu hỏi, ánh mắt lại hướng về Lạc Bắc.
“Chỉ đơn giản là ném bùa ra thôi, ta đã quan sát rất kĩ, chẳng có lẽ lại không làm được? Hơn nữa bây giờ được luyện thêm một lần, đến lúc gặp nguy thật mà dùng đến Phi Diệm Phù thì cũng không đến mức chân tay luống cuống.”
Trong lòng nghĩ thế, thiếu niên mặt mũi sáng sủa, đầu tóc gọn gàng Huyền Vô Kỳ liền liếc Lạc Bắc một cái, rồi đắc ý tiến về phía Minh Hạo, nhận lấy lá bùa màu đỏ.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc lại là, hắn nghe thấy Minh Hạo nói với tất cả mọi người: “Phi Diệm Phù này ta chỉ cần dẫn một chút đạo nguyên vào là có thể dùng được, nhưng các ngươi vẫn chưa tu đạo pháp, vì thế chỉ có cách dùng khí huyết của bản thân để xúc tác. Huyên Vô Kỳ, ngươi hãy trích ra một chút máu, nhỏ một giọt lên Phi Diệm Phù, sau đó ném ra là được.”
“Trích máu ra sao...sẽ đau lắm đây! Liệu tay có biến thành xấu xí không?” Thiếu nữ mặt trái xoan đợi một lúc không nhịn được liền kêu lên.
“Mạc Yên Nhiên, nếu chút đau đớn này mà cũng không chịu được, thì không cần tu đạo nữa đâu!”
Huyền Vô Kỳ tuy cũng cảm thấy trích máu chẳng phải là việc dễ chịu gì, nhưng khi nghe Minh Hạo quở trách, y đành cắn răng chịu đựng, trích máu từ ngón tay giữa, nhỏ lên tấm bùa.
Máu tươi bỗng biến mất, Huyền Vô Kỳ cảm thấy bàn tay nóng rực, những con chữ chằng chịt trên lá bùa phát ra hồng quang sáng chói, y vội vàng vất đi, “vút” một tiếng, Phi Diệm Phù trong tay hóa thành một vầng sáng đỏ, bay thẳng lên trời.
“Tốt lắm, đúng là như thế. Chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ.” Minh Hạo vỗ tay hài lòng, giơ tay bắn ra một lúc mười mấy lá bùa màu đỏ. Chúng như thể có sức sống, trước mặt mỗi người đều lơ lửng một tờ. “Tuy Phi Diễm Phù này không phải là pháp bảo quý hiếm gì, nhưng muốn chế tạo cũng cần rất nhiều thời gian. Mỗi người một tờ, nhớ giữ cẩn thận.” Lạc Bắc nghe theo, vừa giơ tay ra thì lá bùa đỏ rực đang lơ lửng trước mặt liền nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay.
Bùa đã vào tay, dù thoạt nhìn chỉ là một lá bùa được nhuộm màu đỏ, bên trên nguệch ngoạc vài câu thần chú rắc rối nhưng lại không hề nhẹ như tưởng tượng, mà nặng tựa một tấm sắt vậy.
Chăm chú nhìn lá bùa trong tay, Lạc Bắc có thể cảm thấy những làn sóng pháp lực đang dập dờn trong đó.
“Lạc Bắc.”
“Dạ?” Đúng lúc này Lạc Bắc nghe thấy Minh Hạo gọi tên mình, y giật mình ngẩng đầu lên thì thấy Minh Hạo khẽ gật đầu với mình, nói: “Hôm nay tu hành, lên đỉnh Thiên Chúc tìm thuốc gồm hai người một tổ. Ngươi là người đến đây muộn nhất, có thể coi là tiểu sư đệ, cho phép ngươi chọn trước một sư huynh sư tỷ làm cộng sự.”
“Hứ!” Nghe Minh Hạo nói thế, thiếu nữ có dung nhan cực kì diễm lệ liền hứ trong lòng một tiếng, nghĩ rằng tên Lạc Bắc tùy tiện này vì muốn thể hiện ta đây khác người chắc chắn sẽ chọn đi cùng cái tên Lạn Hàng vừa cà lăm vừa khập khiễng đó. Ngọn Thiên Chúc nằm tít sâu trong Thục Sơn, ngoài người của Thục Sơn ra không ai được vào. Trong núi không một bóng người, vô cùng hoang sơ, mang theo cái tên ăn hại đó xem hôm nay ngươi làm cách gì tìm được cả năm loại thảo dược?”
Nhưng điều khiến cho nàng thiếu nữ này phải trợn tròn mắt chính là nàng ta lại thấy Lạc Bắc đang chỉ tay vào mình, “Minh Hạo sư thúc, con có thể cùng tổ với vị sư tỷ này không?”
“Cùng tổ với Thái Thúc?” Minh Hạo chột dạ nhưng lập tức mỉm cười, “Lạc Bắc ngươi cũng có mắt đó.”
***
Thiên Chúc Phong là đỉnh núi cao chọc trời, cùng với đỉnh Thiên Ngu ngăn cách hàng chục ngọn núi khác. Dáng núi tròn trịa, nhìn như một ngọn đuốc khổng lồ (cự chúc) đang đỉnh thiên lập địa, vì thế mới có tên gọi là Thiên Chúc.
Ngọn Thiên Chúc này so với những ngọn núi vô danh ở La Phù thì đất đai rộng hơn hẳn, cả ngọn núi được bao phủ bởi rừng rậm tươi tốt, trong đó có những cây đại mộc chắc chắn đã rất nhiều năm tuổi, mỗi cây đều có tán lá xanh to khổng lồ. Mỗi bên sườn núi có một cây cầu sắt do con người chế tạo thủ công để nối liền với những ngọn núi khác.
“Tại sao lại chọn ta?” trong sơn lâm cạnh cây cầu sắt của ngọn Thiên Chúc, nàng thiếu nữ dung mạo xinh đẹp Thái Thúc mặt mũi hằm hằm, trừng mắt nhìn Lạc Bắc đã lâu, cuối cùng không nhịn được đành phải mở miệng hỏi câu này.
“Thái Thúc sư tỷ, lúc Minh Hạo sư thúc đang thụ đạo, tỷ ra hiệu cho ta như thế là ý làm sao?”
“Ngươi...không phải ngươi vì muốn hỏi câu này nên mới chọn chung tổ với ta đó chứ?” Thái Thúc không còn đủ tự tin để nhìn Lạc Bắc.
“Không phải thế.” Lạc Bắc lắc đầu, ngượng ngùng nói, “là do ta chưa nhìn rõ ảo ảnh của Thích Đồng Thảo, ta nghĩ là tỷ đã nhìn rõ rồi nên mới chọn chung nhóm với tỷ.”
“Ta...” Thái Thúc gần như đã hết giận, đôi tuyết lê tuy chưa phát triển hết nhưng cũng đã đẹp lung linh dưới lớp áo xanh nhấp nhô vì thở gấp, “Vậy sao ngươi không chọn Lạn Hàng, không phải ngươi rất thích đi với hắn sao, ngươi không sợ ngươi mà không đi với hắn, để hắn đi với người khác thì không tìm đủ được dược thảo ư?”
“Không có chuyện đó đâu, Lạn Hàng sư huynh đã ở Thục Sơn mấy năm rồi, chưa biết chừng huynh ấy cũng đã trải qua những bài tập như thế này. Chắc chắn là sẽ sớm tìm đủ thôi. Chân huynh ấy không tiện đi lại, ta cũng không muốn huynh ấy tìm xong rồi lại phải giúp ta.”
Lạc Bắc nói thế nhưng kì thực còn một lí do nữa mà y không nói ra, đó là đến như Ngưng Khí Họa Phù mà còn nhìn ra được thì kiến thức của nàng ta chắc chắn không phải hạng xoàng, nếu đi cùng nàng ta có lẽ sẽ học được không ít điều. “Tên tiểu tử nhà ngươi, chắc chắn là cố ý trả thù ta! Đúng là bị ngươi hại chết rồi mà! Lần này làm sao mà tìm được Thích Đồng Thảo đây! Để xem ta hành hạ ngươi thế nào!” Nhưng Lạc Bắc lại không ngờ rằng, cô nàng Thái Thúc đang nghiến răng ken két lúc này lại cũng giống hệt như y, vốn cũng chẳng nhìn thấy hình dáng cây Thích Đồng Thảo do Minh Hạo hóa ra. Nàng ta trong lúc chơi xỏ được Lạc Bắc thành công, trong lòng rất đắc ý đã nghĩ rằng cũng không cần phải vội, dù có không nhìn thấy Thích Đồng Thảo thì cũng có người khác nhìn thấy, nhưng ai ngờ đâu lại bị ghép nhóm với Lạc Bắc.
Thế nhưng điều khiến nàng ta tức đến nỗi chỉ muốn xông vào cắn Lạc Bắc một cái là Lạc Bắc lại còn ngây thơ hỏi một câu, “Thái Thúc sư tỷ, cây Thích Đồng Thảo đó nhìn như thế nào?”
“Ta không biết!” Thái Thúc giận đến mức chỉ muốn xông vào đánh người, sau khi đưa mắt lườm Lạc Bắc, rồi quay người lại đi thẳng vào rừng.
“Ngọn Thiên Chúc này to như thế, mọi người lại đều phân tán hết cả rồi, không biết còn có thể gặp những người khác để hỏi xem Thích Đồng Thảo hình dáng ra sao không.”
“Ở đây vắng vẻ thế này, để xem tên tiểu tử nhà ngươi có sợ hay không.”
Nàng ta một mặt nhẩm lại hình dáng của bốn loại thảo dược trong đầu, mặt khác lại chú ý quan sát các loại thực vật có ở trong rừng.
Lạc Bắc đã kịp phản ứng, tuy y không biết vì sao thiếu nữ xinh đẹp này lại làm như thế, nhưng lúc này Minh Hạo lại dùng Ngưng Khí Họa Phù hóa ra loại thảo dược thứ ba, Lạc Phù tuyệt không dám quay đầu lại nhìn nàng ta, sợ lại bỏ lỡ những loại thảo dược tiếp theo.
“Đây là Bột Lệ Quả, các ngươi nhìn cho kĩ.” Lần này Minh Hạo lại hóa ra một loại cây thân leo vừa có lá như đồng sắt, lại vừa ra quả màu vàng tươi.
“Đây là Lưu Đan Mộc.”
“Đây là Tế Tân Diệp...”
Tính cả loại dược thảo thứ hai mà Lạc Bắc không nhìn được thì tổng cộng Minh Hạo đã hóa ra ảo ảnh của năm loại thực vật kì dị.
“Được rồi, hôm nay các ngươi hãy tu hành bằng cách đến ngọn Thiên Chúc tìm năm loại dược thảo này.”
“Lạn Hàng sư huynh, loại dược thảo thứ hai nhìn thế nào vậy?” Lạc Bắc trong lòng lo lắng vô cùng, quay đầu lại hỏi Lạn Hàng, nhưng câu này chưa nói ra khỏi miệng thì đã nghe thấy Minh Hạo nói: “Các ngươi nghe cho rõ đây, sau đây chúng ta còn có thứ quan trọng hơn phải xem, tất cả đứng dậy theo ta ra ngoài.”
Minh Hạo nói xong liền đi ra ngoài cửa điện, Lạc Bắc thấy những người khác tranh nhau ra trước cũng đành lập tức đứng lên.
“Chen cái gì mà chen, chậm một hai bước thì không nhìn thấy gì chắc.” Ngoài cửa đại điện, Lạc Bắc chẳng may sơ ý va vào người một thiếu niên. Vị thiếu niên này dùng lực mạnh, bị y va phải Lạc Bắc đành phải lùi một bước. Vị thiếu niên hừ một tiếng, không thèm nhìn Lạc Bắc mà đi ra ngoài. Đó lại chính là cậu thiếu niên đầu tóc gọn gàng, mặt mũi sáng sủa, tướng mạo anh tuấn mà mới lần đầu nhìn thấy đã không thích Lạc Bắc.
Lạc Bắc bình sinh không phải là kẻ hiếu thắng, nên sau khi va chạm với tên đó, nghe thấy tiếng hừ nhưng cũng không để bụng, tiếp tục đi ra ngoài. Sau khi đứng ổn định trên nền đá xanh, Minh Hạo lên tiếng: “Nếu như không nhớ được hình dáng những dược thảo vừa rồi thì cũng lắm cũng chỉ là không hoàn thành được bài tu hành hôm nay, nhưng nếu không nhớ được điều sau, thì sẽ hối hận cả đời này.”
Thái độ của Minh Hạo rất nghiêm túc, khiến cho đám thiếu niên thiếu nữ trong lòng đều vô cùng lo lắng. “Nhìn kĩ đây!” Minh hạo lật tay trái, ném ra một tờ bùa đỏ, bùa vừa ném ra lập tức hóa thành một vầng sáng đỏ, bay thẳng lên trời rồi nổ tung trong không trung.
“Đẹp quá!” Vầng hồng quang vừa nổ tung đã tản ra thành vô số hào quang lấp lánh, cực kì diễm lệ, khiến cho thiếu nữ lớn tuổi hơn trong hai thiếu nữ không nhịn được phải khẽ thốt lên.
“Đây là Phi Diệm Phù, nhưng tuyệt nhiên không phải chỉ để ngắm cho đẹp.” Minh Hạo nhìn mọi người một lượt.”Ngọn Thiên Chúc rừng núi rậm rạp, độc xà dã thú nhiều vô số, Phi Diệm Phù này phát cho mỗi người một tờ, nếu gặp nguy hiểm các người có thể dùng để gọi ngươi đên cứu.”
“Tu hành trên Thục Sơn quả nhiên không giống với La Phù, sư trưởng hành sự vô cùng chu đáo, nhưng làm thế này sẽ khiến một số người mất đi tinh thần dũng mãnh.” Lạc Bắc nghĩ thầm trong lòng, Minh Hạo lại nói:
“Trong số các ngươi, ai tự nguyện lên đây diễn lại Phi Diễm Phù?”
“Minh Hạo sư thúc, có con.”
“Huyền Vô Kỳ, tốt lắm, vậy ngươi lên đi.”
“Thì ra y tên là Huyền Vô Kỳ, còn vị sư tỷ khi nãy cố ý không cho ta nhìn thấy loại dược thảo thứ hai không biết tên là gì nhỉ?” Minh Hạo vừa dứt lời, đã có người lên tiếng. Nghe giọng nói thì Lạc Bắc nhận ra y chính là tên thiếu niên kiêu ngạo vừa rồi va vào mình. Trong lòng nghĩ thế nhưng Lạc Bắc đâu biết rằng tên Huyền Vô Kỳ đó sớm đã coi y như đối thủ của mình, sở dĩ hắn trả lời nhanh như thế là do khi Minh Hạo đặt câu hỏi, ánh mắt lại hướng về Lạc Bắc.
“Chỉ đơn giản là ném bùa ra thôi, ta đã quan sát rất kĩ, chẳng có lẽ lại không làm được? Hơn nữa bây giờ được luyện thêm một lần, đến lúc gặp nguy thật mà dùng đến Phi Diệm Phù thì cũng không đến mức chân tay luống cuống.”
Trong lòng nghĩ thế, thiếu niên mặt mũi sáng sủa, đầu tóc gọn gàng Huyền Vô Kỳ liền liếc Lạc Bắc một cái, rồi đắc ý tiến về phía Minh Hạo, nhận lấy lá bùa màu đỏ.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc lại là, hắn nghe thấy Minh Hạo nói với tất cả mọi người: “Phi Diệm Phù này ta chỉ cần dẫn một chút đạo nguyên vào là có thể dùng được, nhưng các ngươi vẫn chưa tu đạo pháp, vì thế chỉ có cách dùng khí huyết của bản thân để xúc tác. Huyên Vô Kỳ, ngươi hãy trích ra một chút máu, nhỏ một giọt lên Phi Diệm Phù, sau đó ném ra là được.”
“Trích máu ra sao...sẽ đau lắm đây! Liệu tay có biến thành xấu xí không?” Thiếu nữ mặt trái xoan đợi một lúc không nhịn được liền kêu lên.
“Mạc Yên Nhiên, nếu chút đau đớn này mà cũng không chịu được, thì không cần tu đạo nữa đâu!”
Huyền Vô Kỳ tuy cũng cảm thấy trích máu chẳng phải là việc dễ chịu gì, nhưng khi nghe Minh Hạo quở trách, y đành cắn răng chịu đựng, trích máu từ ngón tay giữa, nhỏ lên tấm bùa.
Máu tươi bỗng biến mất, Huyền Vô Kỳ cảm thấy bàn tay nóng rực, những con chữ chằng chịt trên lá bùa phát ra hồng quang sáng chói, y vội vàng vất đi, “vút” một tiếng, Phi Diệm Phù trong tay hóa thành một vầng sáng đỏ, bay thẳng lên trời.
“Tốt lắm, đúng là như thế. Chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ.” Minh Hạo vỗ tay hài lòng, giơ tay bắn ra một lúc mười mấy lá bùa màu đỏ. Chúng như thể có sức sống, trước mặt mỗi người đều lơ lửng một tờ. “Tuy Phi Diễm Phù này không phải là pháp bảo quý hiếm gì, nhưng muốn chế tạo cũng cần rất nhiều thời gian. Mỗi người một tờ, nhớ giữ cẩn thận.” Lạc Bắc nghe theo, vừa giơ tay ra thì lá bùa đỏ rực đang lơ lửng trước mặt liền nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay.
Bùa đã vào tay, dù thoạt nhìn chỉ là một lá bùa được nhuộm màu đỏ, bên trên nguệch ngoạc vài câu thần chú rắc rối nhưng lại không hề nhẹ như tưởng tượng, mà nặng tựa một tấm sắt vậy.
Chăm chú nhìn lá bùa trong tay, Lạc Bắc có thể cảm thấy những làn sóng pháp lực đang dập dờn trong đó.
“Lạc Bắc.”
“Dạ?” Đúng lúc này Lạc Bắc nghe thấy Minh Hạo gọi tên mình, y giật mình ngẩng đầu lên thì thấy Minh Hạo khẽ gật đầu với mình, nói: “Hôm nay tu hành, lên đỉnh Thiên Chúc tìm thuốc gồm hai người một tổ. Ngươi là người đến đây muộn nhất, có thể coi là tiểu sư đệ, cho phép ngươi chọn trước một sư huynh sư tỷ làm cộng sự.”
“Hứ!” Nghe Minh Hạo nói thế, thiếu nữ có dung nhan cực kì diễm lệ liền hứ trong lòng một tiếng, nghĩ rằng tên Lạc Bắc tùy tiện này vì muốn thể hiện ta đây khác người chắc chắn sẽ chọn đi cùng cái tên Lạn Hàng vừa cà lăm vừa khập khiễng đó. Ngọn Thiên Chúc nằm tít sâu trong Thục Sơn, ngoài người của Thục Sơn ra không ai được vào. Trong núi không một bóng người, vô cùng hoang sơ, mang theo cái tên ăn hại đó xem hôm nay ngươi làm cách gì tìm được cả năm loại thảo dược?”
Nhưng điều khiến cho nàng thiếu nữ này phải trợn tròn mắt chính là nàng ta lại thấy Lạc Bắc đang chỉ tay vào mình, “Minh Hạo sư thúc, con có thể cùng tổ với vị sư tỷ này không?”
“Cùng tổ với Thái Thúc?” Minh Hạo chột dạ nhưng lập tức mỉm cười, “Lạc Bắc ngươi cũng có mắt đó.”
***
Thiên Chúc Phong là đỉnh núi cao chọc trời, cùng với đỉnh Thiên Ngu ngăn cách hàng chục ngọn núi khác. Dáng núi tròn trịa, nhìn như một ngọn đuốc khổng lồ (cự chúc) đang đỉnh thiên lập địa, vì thế mới có tên gọi là Thiên Chúc.
Ngọn Thiên Chúc này so với những ngọn núi vô danh ở La Phù thì đất đai rộng hơn hẳn, cả ngọn núi được bao phủ bởi rừng rậm tươi tốt, trong đó có những cây đại mộc chắc chắn đã rất nhiều năm tuổi, mỗi cây đều có tán lá xanh to khổng lồ. Mỗi bên sườn núi có một cây cầu sắt do con người chế tạo thủ công để nối liền với những ngọn núi khác.
“Tại sao lại chọn ta?” trong sơn lâm cạnh cây cầu sắt của ngọn Thiên Chúc, nàng thiếu nữ dung mạo xinh đẹp Thái Thúc mặt mũi hằm hằm, trừng mắt nhìn Lạc Bắc đã lâu, cuối cùng không nhịn được đành phải mở miệng hỏi câu này.
“Thái Thúc sư tỷ, lúc Minh Hạo sư thúc đang thụ đạo, tỷ ra hiệu cho ta như thế là ý làm sao?”
“Ngươi...không phải ngươi vì muốn hỏi câu này nên mới chọn chung tổ với ta đó chứ?” Thái Thúc không còn đủ tự tin để nhìn Lạc Bắc.
“Không phải thế.” Lạc Bắc lắc đầu, ngượng ngùng nói, “là do ta chưa nhìn rõ ảo ảnh của Thích Đồng Thảo, ta nghĩ là tỷ đã nhìn rõ rồi nên mới chọn chung nhóm với tỷ.”
“Ta...” Thái Thúc gần như đã hết giận, đôi tuyết lê tuy chưa phát triển hết nhưng cũng đã đẹp lung linh dưới lớp áo xanh nhấp nhô vì thở gấp, “Vậy sao ngươi không chọn Lạn Hàng, không phải ngươi rất thích đi với hắn sao, ngươi không sợ ngươi mà không đi với hắn, để hắn đi với người khác thì không tìm đủ được dược thảo ư?”
“Không có chuyện đó đâu, Lạn Hàng sư huynh đã ở Thục Sơn mấy năm rồi, chưa biết chừng huynh ấy cũng đã trải qua những bài tập như thế này. Chắc chắn là sẽ sớm tìm đủ thôi. Chân huynh ấy không tiện đi lại, ta cũng không muốn huynh ấy tìm xong rồi lại phải giúp ta.”
Lạc Bắc nói thế nhưng kì thực còn một lí do nữa mà y không nói ra, đó là đến như Ngưng Khí Họa Phù mà còn nhìn ra được thì kiến thức của nàng ta chắc chắn không phải hạng xoàng, nếu đi cùng nàng ta có lẽ sẽ học được không ít điều. “Tên tiểu tử nhà ngươi, chắc chắn là cố ý trả thù ta! Đúng là bị ngươi hại chết rồi mà! Lần này làm sao mà tìm được Thích Đồng Thảo đây! Để xem ta hành hạ ngươi thế nào!” Nhưng Lạc Bắc lại không ngờ rằng, cô nàng Thái Thúc đang nghiến răng ken két lúc này lại cũng giống hệt như y, vốn cũng chẳng nhìn thấy hình dáng cây Thích Đồng Thảo do Minh Hạo hóa ra. Nàng ta trong lúc chơi xỏ được Lạc Bắc thành công, trong lòng rất đắc ý đã nghĩ rằng cũng không cần phải vội, dù có không nhìn thấy Thích Đồng Thảo thì cũng có người khác nhìn thấy, nhưng ai ngờ đâu lại bị ghép nhóm với Lạc Bắc.
Thế nhưng điều khiến nàng ta tức đến nỗi chỉ muốn xông vào cắn Lạc Bắc một cái là Lạc Bắc lại còn ngây thơ hỏi một câu, “Thái Thúc sư tỷ, cây Thích Đồng Thảo đó nhìn như thế nào?”
“Ta không biết!” Thái Thúc giận đến mức chỉ muốn xông vào đánh người, sau khi đưa mắt lườm Lạc Bắc, rồi quay người lại đi thẳng vào rừng.
“Ngọn Thiên Chúc này to như thế, mọi người lại đều phân tán hết cả rồi, không biết còn có thể gặp những người khác để hỏi xem Thích Đồng Thảo hình dáng ra sao không.”
“Ở đây vắng vẻ thế này, để xem tên tiểu tử nhà ngươi có sợ hay không.”
Nàng ta một mặt nhẩm lại hình dáng của bốn loại thảo dược trong đầu, mặt khác lại chú ý quan sát các loại thực vật có ở trong rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.