Chương 561: Sự bình tĩnh của thích khách
Vô Tội
20/10/2016
Dịch giả: hany
Trên thực tế, Lễ Nan Phùng cũng vẫn không nhận ra nơi ngọn núi đó có nguyên khí dao động khác thường. Tuy nhiên y cảm giác được ánh sáng của khu vực đó hơi khác thường.
- Từ Thạch Hạc! Cô ta đang ở bên trong ngọn núi kia. Giúp ta giết cô ta. - Lệ Nan Phùng lập tức quát lên.
Cùng lúc đó, một hạt châu đỏ như máu từ trong tay Lệ Nan Phùng xuất hiện rồi hóa thành vô số những sợi tơ màu tràn vào bên trong Nguyên anh của y.
Hạt châu đỏ như máu đó dường như được luyện chế từ nội đan của một loại dị thú, giống như phù Hóa Thần mà Lạc Bắc đã sử dụng ở Tử Kim hư không, có thể nâng cao tu vi trong thời gian ngắn . Vô số những sợi tơ đỏ nhưng máu chui vào trong Nguyên Anh của Lệ Nan Phùng khiến cho Nguyên Anh của y trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lực lượng chân nguyên tăng vọt.
Đối với đám người tu đạo của Mật Vân tông thì dường như phần lớn chân nguyên đều giữ trong Nguyên Anh. Khi đấu phép, thân thể chỉ làm phụ còn pháp bảo và pháp thuật thì chủ yếu được phóng ra từ Nguyên Anh.
Một cái pháp bảo nhìn như cái gương cũng lơ lửng trước mặt Lệ Nan Phùng, tuy nhiên cái pháp bảo này như cần rất nhiều chân nguyên để kích hoạt, ngay cả với tu vi Nguyên Anh hậu kỳ của Lệ Nan Phùng cũng không thể kích hoạt được nó. Cho tới khi Lệ Nan Phùng sử dụng hạt châu màu đỏ để tăng chân nguyên của bản thân lên, Nguyên Anh của y mới cầm lấy cái cờ nhỏ màu đỏ rồi chỉ về phía trước, một làn chân nguyên lập tức bay ra mà chui vào trong cái pháp bảo.
Được Lệ Nan Phùng đưa chân nguyên vào liên tục, ánh sáng trên bề mặt của tấm gương đồng tản ra rực rỡ rồi đột nhiên tạo thành một vòng sáng khổng lồ, rồi từ bên trong đó vang lên một tiếng gầm giống như tiếng sấm.
Trong tiếng gầm thật to, bảy con dị thú giống như kỳ lân nhưng sau lưng lại có cánh lập tức bay ra.
Mỗi con dị thú cơn hơn trượng đó không hề có khí huyết mà như được ngưng tụ từ ánh sáng. Thân thể của chúng không phải thật sự là dị thú mà giống như Hỏa Ngô của Lạn Hàng bị hút thần hồn và chân nguyên sau đó luyện thành pháp bảo. Tuy nhiên cả bảy con dị thú đều tản ra pháp lực dao động tương đương với một người tu đạo Nguyên Anh sơ kỳ.
Phù!
Cả bảy con dị thú vừa xông tới vầng sáng màu đen liền tạo ra một lỗ hổng ở trên bề mặt của nó mà lao về phía người tu đạo áo đen.
Giữa vô số những cột gió được bao phủ trong ánh sáng màu đen, lão đạo Từ Thạch Hạc của Côn Luân chờ tới khi bảy con dị thú gần tới khu rừng mới cắn răng lấy ra Diệt Phật ma nhận, sau đó lay động Hắc Phong phiến khiến cho vô số những cột gió rít lên và di chuyển về phía đỉnh núi kia.
- Sư đệ Trần Đồ long! Sư đệ Mạc Thiên Hình! Hai người các ngươi đối phó với Nguyên Anh của hắn còn ta sẽ diệt thân thể trước.
Lúc này, bên trong vầng sáng màu đen, Vương Dĩnh cũng đã thả ra bảy điểm sáng màu trắng phát ra những âm thanh ong ong. Bên trong mỗi điểm sáng đó là một con tiểu trùng kỳ lạ.
Đồng tiền màu bạc trong tay Nguyên Anh của Vương Dĩnh liên tục tản ra những dòng khí cuồn cuộn rồi biến thành bàn tay to, núi cao mà ép về phía Lạc Bắc. Thường thường bản mệnh kiếm nguyên của Lạc Bắc lóe lên một cái liền cắt đứt uy năng của dòng khí màu bạc nhưng sau đó chúng lại nhanh chóng hội tụ.
Nghe lệnh của Vương Dĩnh, Mạc Hình Thiên lập tức hóa ra những tảng đá màu vàng liên tục tấn công vầng sáng bao phủ quanh người hắn. Nguyên Anh của y vẫn cầm sợi roi ngắn liên tục phóng ra những tia chớp giáng về phía Nguyên anh của Lạc Bắc.
Trong tay Nguyên Anh của Trần Đồ Long chợt xuất hiện một hạt châu màu đỏ giống như nội đan của yêu thú.
Tuy nhiên hạt châu đó cũng không phải chỉ để dùng tăng chân nguyên như hạt châu của Lệ Nan Phùng. Trần Đồ Long lấy ra hạt châu đó, ngón tay khẽ chỉ một chút không ngờ bề mặt của nó liền xuất hiện vô số những lá bùa màu vàng nhỏ như con kiến. Rồi cả hạt châu lập tức hóa thành một ngọn lửa màu vàng đuổi theo Lạc Bắc đang phi độn trong ngọn lửa màu tím.
Rầm rầm rầm...
Giống như có cả trăm tia sét nổ tung bên tai. Trong cả vầng sáng màu đen chợt xuất hiện một vầng lửa màu đỏ không lồ. Uy lực mà hạt châu màu đỏ nổ tung hoàn toàn vượt xa pháp bảo cấp kim tiên. Dòng sóng không khí do vụ nổ của nó tạo ra thậm chí còn làm cho cái vầng sáng màu đen bao phủ xuất hiện vài vết nứt.
Những vầng sáng tản ra từ cây trúc màu xanh trong tay Lạc Bắc bị nổ tung. Pháp bảo bản mệnh của Mạc Thiên Hình không còn có gì cản trở lập tức phóng tới trước mặt Nguyên Anh của Lạc Bắc.
.....
Lúc này, tiếng gầm do thần cung Toái Hư xé rách hư không lại vang lên.
Trong vầng sáng màu đen lúc này Mạc Thiên Hình kích hoạt cổ phù tản ra khói vàng cuồn cuộn che phủ khiến cho người sử dụng thần cung Toái Hư như không thể dùng ánh mắt để tập trung tấn công đám người Vương Dĩnh.
Ngay khi bảy con dị thú tương đương với người tu đạo Nguyên Anh sơ kỳ lao tới cách rừng cây chừng mười trượng thì mười hai hạt châu tản ra ánh sáng màu lam đột nhiên xuất hiện tạo thành một vầng sáng màu lam. Đám dị thú bao vây vầng sáng mà cắn xé điên cuồng như không thể làm gì được nó.
Bên trong vầng sáng màu lam, người tu đạo khoác tấm áo bào màu đen không hề có chút nao núng.
Nhìn những cột gió màu đen phủ kín trời đất lao tới, người tu đạo đó lại giơ thần cung Toái Hư trong tay rồi hết sức bình tĩnh mà buông dây cung.
Trong nháy mắt sắc mặt của lão đạo Từ Thạch Hạc trắng bệch.
Âm thanh không gian sập xuống lại vang lên rồi một cột sáng rực rỡ đột nhiên xuất hiện bên trong nhưng cột gió cắt đứt những cái nào ngăn cản đường di chuyển của nó.
- Chẳng lẽ cô ta vẫn có thể ngắm được vào hơi thở của ta?
Từ Thạch Hạc theo bản năng di chuyển chân nguyên tới mức cao nhất rồi vội vàng lay động Hắc Phong phiến hóa ra thành những cột gió như những con giao long bao phủ quanh người. Ngay cả Diệt Phật ma nhận cũng lượn lờ trước mặt lão.
Tuy nhiên cột sáng mang theo sự hủy diệt chỉ lướt qua bên trái của Từ Thạch Hạc rồi cắt nát hơn nửa những cơn lốc xoáy do Hắc Phong phiến hóa thành.
- Không ổn.
Như nhận ra mình đã làm sai chuyện gì đó, lông tóc của Từ Thạch Hạc cũng dựng đứng vội vàng phi độn.
Nhưng đúng vào lúc này, người tu đạo áo đen vừa bắn một mũi tên lại tiếp tục buông dây cung.
Một tiếng động nhỏ vang lên trên dây cung rồi biến thành tiếng sét khiến cho cả trời đất phải rung chuyển.
Một điểm sáng xuất hiện trước mặt Từ Thạch Hạc rồi nhanh chóng sáng lên. Trong nháy mắt một cột sáng khủng bố xuất hiện phá tan từng cơn lốc xoáy mà lao tới Từ Thạch Hạc.
- A!
Từ Thạch Hạc hét lên một tiếng chói tai.
Chân nguyên trong người lão nhanh chóng dâng lên rồi những vầng sáng màu đen trước mặt lão tạo thành một đóa hoa sen cùng với Diệt Phật ma nhận đang xoay quanh người phóng thẳng vào cột sáng khủng bố.
Rầm!
Một vầng sáng màu đen khổng lồ chợt xuất hiện giữa không trung.
Nhất thời không ai nhìn thấy Từ Thạch Hạc sống chết như thế nào.
Sau khi bắn một mũi tên đó pháp lực dao động của người tu đạo áo đen cũng yếu đi. Vầng sáng màu lam bao phủ xung quanh cũng tối dần như không chịu nổi sự tấn công của bảy con dị thú. Xem ra tu vi của người tu đạo áo đen đó cũng chỉ liên tục sử dụng thần cung Toái Hư được hai lần.
Tuy nhiên người tu đạo vẫn không hề bối rối. Sau khi lấy một viên đan dược màu trắng nhét vào miệng, người tu đạo đó chẳng thèm để ý tới vị trí của lão đạo Từ Thạch hạc mà lập tức phóng lên lao thẳng về phía cái vầng sáng màu đen bên trong chứa đầy lửa đỏ hừng hực.
Trong nháy mắt khi bay lên, chiếc áo bào bị dòng khí làm cho tung bay để lộ gương mặt của người tu đạo đó.
Người sử dụng thần cung Toái Hư chính là thiếu nữ Hâm Duyệt đi ra từ vòng đảo thứ chín của Côn Luân.
Sử dụng một mũi tên làm cho Từ Thạch Hạc lộ diện, thiếu nữ vẫn hết sức bĩnh tĩnh cho dù bên cạnh đang có bảy con dị thú điên cuồng tấn công vầng sáng màu lam. Sự bình tĩnh đó càng khiến cho nàng thật sự giống như một thích khách.
Lệ Nan Phùng đang ở trong những đám mây lửa cũng cảm thấy ớn lạnh. Vốn y kích hoạt cái cổ bảo này là định dùng bảy con dị thú giữ chân thiếu nữ rồi sau đó để Từ Thạch Hạc tới gần đánh chết nàng. Nhưng y lại không thể ngờ được nàng bình tĩnh tới mức bỏ qua sự có mặt của bảy con dị thú, sử dụng hai mũi tên để đối phó với Từ Thạch Hạc.
Với khoảng cách như thế này, Lệ Nan Phùng cảm thấy cho dù Từ Thạch Hạc không chết thì hiện tại bây giờ cũng khó mà đánh tiếp được.
Sử dụng một mũi tên làm cho Từ Thạch Hạc lộ diện, thiếu nữ vẫn hết sức bĩnh tĩnh cho dù bên cạnh đang có bảy con dị thú điên cuồng tấn công vầng sáng màu lam. Sự bình tĩnh đó càng khiến cho nàng thật sự giống như một thích khách.
Lệ Nan Phùng đang ở trong những đám mây lửa cũng cảm thấy ớn lạnh. Vốn y kích hoạt cái cổ bảo này là định dùng bảy con dị thú giữ chân thiếu nữ rồi sau đó để Từ Thạch Hạc tới gần đánh chết nàng. Nhưng y lại không thể ngờ được nàng bình tĩnh tới mức bỏ qua sự có mặt của bảy con dị thú, sử dụng hai mũi tên để đối phó với Từ Thạch Hạc.
Với khoảng cách như thế này, Lệ Nan Phùng cảm thấy cho dù Từ Thạch Hạc không chết thì hiện tại bây giờ cũng khó mà đánh tiếp được.
Trên thực tế, Lễ Nan Phùng cũng vẫn không nhận ra nơi ngọn núi đó có nguyên khí dao động khác thường. Tuy nhiên y cảm giác được ánh sáng của khu vực đó hơi khác thường.
- Từ Thạch Hạc! Cô ta đang ở bên trong ngọn núi kia. Giúp ta giết cô ta. - Lệ Nan Phùng lập tức quát lên.
Cùng lúc đó, một hạt châu đỏ như máu từ trong tay Lệ Nan Phùng xuất hiện rồi hóa thành vô số những sợi tơ màu tràn vào bên trong Nguyên anh của y.
Hạt châu đỏ như máu đó dường như được luyện chế từ nội đan của một loại dị thú, giống như phù Hóa Thần mà Lạc Bắc đã sử dụng ở Tử Kim hư không, có thể nâng cao tu vi trong thời gian ngắn . Vô số những sợi tơ đỏ nhưng máu chui vào trong Nguyên Anh của Lệ Nan Phùng khiến cho Nguyên Anh của y trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lực lượng chân nguyên tăng vọt.
Đối với đám người tu đạo của Mật Vân tông thì dường như phần lớn chân nguyên đều giữ trong Nguyên Anh. Khi đấu phép, thân thể chỉ làm phụ còn pháp bảo và pháp thuật thì chủ yếu được phóng ra từ Nguyên Anh.
Một cái pháp bảo nhìn như cái gương cũng lơ lửng trước mặt Lệ Nan Phùng, tuy nhiên cái pháp bảo này như cần rất nhiều chân nguyên để kích hoạt, ngay cả với tu vi Nguyên Anh hậu kỳ của Lệ Nan Phùng cũng không thể kích hoạt được nó. Cho tới khi Lệ Nan Phùng sử dụng hạt châu màu đỏ để tăng chân nguyên của bản thân lên, Nguyên Anh của y mới cầm lấy cái cờ nhỏ màu đỏ rồi chỉ về phía trước, một làn chân nguyên lập tức bay ra mà chui vào trong cái pháp bảo.
Được Lệ Nan Phùng đưa chân nguyên vào liên tục, ánh sáng trên bề mặt của tấm gương đồng tản ra rực rỡ rồi đột nhiên tạo thành một vòng sáng khổng lồ, rồi từ bên trong đó vang lên một tiếng gầm giống như tiếng sấm.
Trong tiếng gầm thật to, bảy con dị thú giống như kỳ lân nhưng sau lưng lại có cánh lập tức bay ra.
Mỗi con dị thú cơn hơn trượng đó không hề có khí huyết mà như được ngưng tụ từ ánh sáng. Thân thể của chúng không phải thật sự là dị thú mà giống như Hỏa Ngô của Lạn Hàng bị hút thần hồn và chân nguyên sau đó luyện thành pháp bảo. Tuy nhiên cả bảy con dị thú đều tản ra pháp lực dao động tương đương với một người tu đạo Nguyên Anh sơ kỳ.
Phù!
Cả bảy con dị thú vừa xông tới vầng sáng màu đen liền tạo ra một lỗ hổng ở trên bề mặt của nó mà lao về phía người tu đạo áo đen.
Giữa vô số những cột gió được bao phủ trong ánh sáng màu đen, lão đạo Từ Thạch Hạc của Côn Luân chờ tới khi bảy con dị thú gần tới khu rừng mới cắn răng lấy ra Diệt Phật ma nhận, sau đó lay động Hắc Phong phiến khiến cho vô số những cột gió rít lên và di chuyển về phía đỉnh núi kia.
- Sư đệ Trần Đồ long! Sư đệ Mạc Thiên Hình! Hai người các ngươi đối phó với Nguyên Anh của hắn còn ta sẽ diệt thân thể trước.
Lúc này, bên trong vầng sáng màu đen, Vương Dĩnh cũng đã thả ra bảy điểm sáng màu trắng phát ra những âm thanh ong ong. Bên trong mỗi điểm sáng đó là một con tiểu trùng kỳ lạ.
Đồng tiền màu bạc trong tay Nguyên Anh của Vương Dĩnh liên tục tản ra những dòng khí cuồn cuộn rồi biến thành bàn tay to, núi cao mà ép về phía Lạc Bắc. Thường thường bản mệnh kiếm nguyên của Lạc Bắc lóe lên một cái liền cắt đứt uy năng của dòng khí màu bạc nhưng sau đó chúng lại nhanh chóng hội tụ.
Nghe lệnh của Vương Dĩnh, Mạc Hình Thiên lập tức hóa ra những tảng đá màu vàng liên tục tấn công vầng sáng bao phủ quanh người hắn. Nguyên Anh của y vẫn cầm sợi roi ngắn liên tục phóng ra những tia chớp giáng về phía Nguyên anh của Lạc Bắc.
Trong tay Nguyên Anh của Trần Đồ Long chợt xuất hiện một hạt châu màu đỏ giống như nội đan của yêu thú.
Tuy nhiên hạt châu đó cũng không phải chỉ để dùng tăng chân nguyên như hạt châu của Lệ Nan Phùng. Trần Đồ Long lấy ra hạt châu đó, ngón tay khẽ chỉ một chút không ngờ bề mặt của nó liền xuất hiện vô số những lá bùa màu vàng nhỏ như con kiến. Rồi cả hạt châu lập tức hóa thành một ngọn lửa màu vàng đuổi theo Lạc Bắc đang phi độn trong ngọn lửa màu tím.
Rầm rầm rầm...
Giống như có cả trăm tia sét nổ tung bên tai. Trong cả vầng sáng màu đen chợt xuất hiện một vầng lửa màu đỏ không lồ. Uy lực mà hạt châu màu đỏ nổ tung hoàn toàn vượt xa pháp bảo cấp kim tiên. Dòng sóng không khí do vụ nổ của nó tạo ra thậm chí còn làm cho cái vầng sáng màu đen bao phủ xuất hiện vài vết nứt.
Những vầng sáng tản ra từ cây trúc màu xanh trong tay Lạc Bắc bị nổ tung. Pháp bảo bản mệnh của Mạc Thiên Hình không còn có gì cản trở lập tức phóng tới trước mặt Nguyên Anh của Lạc Bắc.
.....
Lúc này, tiếng gầm do thần cung Toái Hư xé rách hư không lại vang lên.
Trong vầng sáng màu đen lúc này Mạc Thiên Hình kích hoạt cổ phù tản ra khói vàng cuồn cuộn che phủ khiến cho người sử dụng thần cung Toái Hư như không thể dùng ánh mắt để tập trung tấn công đám người Vương Dĩnh.
Ngay khi bảy con dị thú tương đương với người tu đạo Nguyên Anh sơ kỳ lao tới cách rừng cây chừng mười trượng thì mười hai hạt châu tản ra ánh sáng màu lam đột nhiên xuất hiện tạo thành một vầng sáng màu lam. Đám dị thú bao vây vầng sáng mà cắn xé điên cuồng như không thể làm gì được nó.
Bên trong vầng sáng màu lam, người tu đạo khoác tấm áo bào màu đen không hề có chút nao núng.
Nhìn những cột gió màu đen phủ kín trời đất lao tới, người tu đạo đó lại giơ thần cung Toái Hư trong tay rồi hết sức bình tĩnh mà buông dây cung.
Trong nháy mắt sắc mặt của lão đạo Từ Thạch Hạc trắng bệch.
Âm thanh không gian sập xuống lại vang lên rồi một cột sáng rực rỡ đột nhiên xuất hiện bên trong nhưng cột gió cắt đứt những cái nào ngăn cản đường di chuyển của nó.
- Chẳng lẽ cô ta vẫn có thể ngắm được vào hơi thở của ta?
Từ Thạch Hạc theo bản năng di chuyển chân nguyên tới mức cao nhất rồi vội vàng lay động Hắc Phong phiến hóa ra thành những cột gió như những con giao long bao phủ quanh người. Ngay cả Diệt Phật ma nhận cũng lượn lờ trước mặt lão.
Tuy nhiên cột sáng mang theo sự hủy diệt chỉ lướt qua bên trái của Từ Thạch Hạc rồi cắt nát hơn nửa những cơn lốc xoáy do Hắc Phong phiến hóa thành.
- Không ổn.
Như nhận ra mình đã làm sai chuyện gì đó, lông tóc của Từ Thạch Hạc cũng dựng đứng vội vàng phi độn.
Nhưng đúng vào lúc này, người tu đạo áo đen vừa bắn một mũi tên lại tiếp tục buông dây cung.
Một tiếng động nhỏ vang lên trên dây cung rồi biến thành tiếng sét khiến cho cả trời đất phải rung chuyển.
Một điểm sáng xuất hiện trước mặt Từ Thạch Hạc rồi nhanh chóng sáng lên. Trong nháy mắt một cột sáng khủng bố xuất hiện phá tan từng cơn lốc xoáy mà lao tới Từ Thạch Hạc.
- A!
Từ Thạch Hạc hét lên một tiếng chói tai.
Chân nguyên trong người lão nhanh chóng dâng lên rồi những vầng sáng màu đen trước mặt lão tạo thành một đóa hoa sen cùng với Diệt Phật ma nhận đang xoay quanh người phóng thẳng vào cột sáng khủng bố.
Rầm!
Một vầng sáng màu đen khổng lồ chợt xuất hiện giữa không trung.
Nhất thời không ai nhìn thấy Từ Thạch Hạc sống chết như thế nào.
Sau khi bắn một mũi tên đó pháp lực dao động của người tu đạo áo đen cũng yếu đi. Vầng sáng màu lam bao phủ xung quanh cũng tối dần như không chịu nổi sự tấn công của bảy con dị thú. Xem ra tu vi của người tu đạo áo đen đó cũng chỉ liên tục sử dụng thần cung Toái Hư được hai lần.
Tuy nhiên người tu đạo vẫn không hề bối rối. Sau khi lấy một viên đan dược màu trắng nhét vào miệng, người tu đạo đó chẳng thèm để ý tới vị trí của lão đạo Từ Thạch hạc mà lập tức phóng lên lao thẳng về phía cái vầng sáng màu đen bên trong chứa đầy lửa đỏ hừng hực.
Trong nháy mắt khi bay lên, chiếc áo bào bị dòng khí làm cho tung bay để lộ gương mặt của người tu đạo đó.
Người sử dụng thần cung Toái Hư chính là thiếu nữ Hâm Duyệt đi ra từ vòng đảo thứ chín của Côn Luân.
Sử dụng một mũi tên làm cho Từ Thạch Hạc lộ diện, thiếu nữ vẫn hết sức bĩnh tĩnh cho dù bên cạnh đang có bảy con dị thú điên cuồng tấn công vầng sáng màu lam. Sự bình tĩnh đó càng khiến cho nàng thật sự giống như một thích khách.
Lệ Nan Phùng đang ở trong những đám mây lửa cũng cảm thấy ớn lạnh. Vốn y kích hoạt cái cổ bảo này là định dùng bảy con dị thú giữ chân thiếu nữ rồi sau đó để Từ Thạch Hạc tới gần đánh chết nàng. Nhưng y lại không thể ngờ được nàng bình tĩnh tới mức bỏ qua sự có mặt của bảy con dị thú, sử dụng hai mũi tên để đối phó với Từ Thạch Hạc.
Với khoảng cách như thế này, Lệ Nan Phùng cảm thấy cho dù Từ Thạch Hạc không chết thì hiện tại bây giờ cũng khó mà đánh tiếp được.
Sử dụng một mũi tên làm cho Từ Thạch Hạc lộ diện, thiếu nữ vẫn hết sức bĩnh tĩnh cho dù bên cạnh đang có bảy con dị thú điên cuồng tấn công vầng sáng màu lam. Sự bình tĩnh đó càng khiến cho nàng thật sự giống như một thích khách.
Lệ Nan Phùng đang ở trong những đám mây lửa cũng cảm thấy ớn lạnh. Vốn y kích hoạt cái cổ bảo này là định dùng bảy con dị thú giữ chân thiếu nữ rồi sau đó để Từ Thạch Hạc tới gần đánh chết nàng. Nhưng y lại không thể ngờ được nàng bình tĩnh tới mức bỏ qua sự có mặt của bảy con dị thú, sử dụng hai mũi tên để đối phó với Từ Thạch Hạc.
Với khoảng cách như thế này, Lệ Nan Phùng cảm thấy cho dù Từ Thạch Hạc không chết thì hiện tại bây giờ cũng khó mà đánh tiếp được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.