La Phù

Chương 597: Tập kích tiêu diệt

Vô Tội

20/10/2016

Dịch giả: hany

- Tất cả đều đột phá một tầng tu vi? Ngưng tụ lại Nguyên Anh? Trần Thanh Đế! Không thể ngờ được khẩu vị của ngươi còn hơn cả ta.

Nghe Trần Thanh Đế nói vậy, Tiên Hồ đạo quân ngẩn người rồi ánh mắt như đang cười lạnh.

Tiên Hồ đạo quân biết trong giới tu đạo thượng cổ có pháp thuật giúp người khác nâng cao tu vi. Nhưng một khi sử dụng thứ pháp thuật đó sẽ khiến cho người ta mất rất nhiều chân nguyên, thậm chí ảnh hưởng tới tu vi của mình.

Tu vi càng cao muốn đột phá thêm một tầng lại càng khó.

Hiện tại Trần Thanh Đế đã gần tới tu vi Độ Kiếp trung kỳ. Mặc dù không có sự khúc mắc với Lạc Bắc, nếu không có sự may mắn mà muốn tới được Độ kiếp trung kỳ cũng phải mất ít nhất trăm năm.

Còn muốn cho người ta ngưng tụ Nguyên Anh thì phải mất bao nhiêu chân nguyên? Sự khó khăn này so với giúp Trần Thanh Đế còn khó hơn.

Tiên Hồ đạo quân hiểu được Trần Thanh Đế yêu cầu như vậy là để mấy người họ nâng cao tu vi. Hơn nữa khi mỗi người đều làm Sơn chủ cho dù tu luyện ở Thiên Lan hư không cũng có được mấy ngọn Linh sơn liên kết với nhau tạo thành một thế lực không nhỏ.

Nhưng điều kiện như vậy đúng là quá nhiều và Huyền Vô Thượng cũng phải trả giá quá cao.

Bên trong làn ánh sáng màu trắng của trận pháp, Huyền Vô Thượng cũng trầm ngâm một chút. Nhưng chỉ một chút, Huyền Vô Thượng nhìn Trần Thanh Đế rồi gật đầu:

- Được! Ta đồng ý với điều kiện của các ngươi. Các ngươi muốn làm Sơn chủ của Thiên Lan hư không ta cũng có thể đồng ý. Các ngươi cũng như Tiên Hồ đạo quân được ưu tiên lựa chọn linh sơn. Giúp các ngươi nâng một tầng tu vi ta cũng có thể cố gắng làm được.

Dứt lời, một viên đan dược màu vàng nhìn như một cái Nguyên Anh to bằng ngón tay cái chợt xuất hiện trong trận pháp.

- Nhưng giúp cho đạo hữu Thiên Ngô Hầu ngưng kết Nguyên Anh thì ta không dám chắc. Đạo hữu Thiên Ngô Hầu! Trước tiên ngươi hãy nuốt viên Kết Anh đan ày rồi luyện hóa để khi ta giúp ngươi kết anh có bảy, tám phần thành công. Đến lúc đó, nếu không thể giúp ngươi ngưng tụ lại Nguyên Anh thì ta cũng có thể cam đoan chờ khi trận pháp sửa xong, các ngươi tới Thiên Lan hư không. Sau khi Chân Nguyên của ta hồi phục, trong mấy năm ta có thể giúp ngươi ngưng tụ được Nguyên Anh.

- Kết Anh đan?

Ánh mắt của Thiên Ngô Hầu có chút ngạc nhiên và vô cùng vui mừng. Y gần như vội vàng hút viên đan dược màu vàng đó lại rồi nuốt sau đó gật đầu. Khi nhìn thấy viên đan dược đó, ánh mắt của đám người Trần Thanh Đế đều có chút khác lạ nhưng ngay lập tức sắc mặt trở lại bình thường.

- Kết Anh đan không phải vật đặc biệt ở Thiên Lan hư không. Trong giới tu đạo thời cổ, thứ đan dược này có thể giúp người tu đạo Kim Đan hậu kỳ giảm bớt mấy chục năm. Một vài người vì thể chất công pháp không thể ngưng tụ chân nguyên, một khi nuốt Kết Anh đan thì cơ hội có được Nguyên Anh sẽ cao hơn mấy lần.

Cho dù Huyền Vô Thượng không ra tay thì chỉ với viên đan dược kia, có lẽ không tới hai mươi năm, Thiên Ngô Hầu cũng sẽ lại có được Nguyên Anh. Hơn nữa Huyền Vô Thượng dã hứa nên lúc này y cũng không còn gì để phản đối. Còn Kết Anh đan mặc dù có công hiệu thần kỳ nhưng đối với Trần Thanh Đế thì hoàn toàn không có tác dụng. Vì vậy mà sau chút ngạc nhiên, bọn họ cũng không nói gì.

- Nếu các vị không còn gì nghi ngờ thì để Vương Dĩnh tiếp tục sửa trận pháp.

Huyền Vô Thượng cũng hài lòng với cái kết quả này liền gật đầu:

- Như vậy có thể để ta hoàn thành lời hứa giúp các vị nâng cao một tầng tu vi sau đó tiếp tục để Vương Dĩnh sửa nốt trận pháp.

- Được!

Đám người Trần Thanh Đế, Tiên Hồ đạo quân, Băng Trúc Quân liếc nhau rồi đồng ý.

...

- Tốt rồi.

Sau nửa canh giờ, Vương Dĩnh ở trong trận pháp xoay người lại. Bộ phận truyền tống chân nguyên và linh khí đã được sửa xong.

Vừa rồi chỉ truyền tống hai viên đan dược mất rất ít uy năng của pháp tinh. Vì vậy mà pháp tinh đặt trong trận pháp vẫn có thể dùng tiếp. Sau khi Vương Dĩnh đưa chân nguyên vào, toàn bộ trận pháp khởi động thành công, hình ảnh của Huyền Vô Thượng cũng lại xuất hiện giữa làn ánh sáng của trận pháp.

- Không biết ta giúp vị đạo hữu nào nâng cao tu vi trước? - Huyền Vô Thượng lập tức hỏi thẳng.

- Ta trước.

Dường như đã thương lượng từ trước, Trần Lê Phù đứng dậy đi tới trước trận pháp.

Lúc trước tu vi của Trần Lê Phù đã gần tới Nguyên Anh hậu kỳ. Sau khi bị đánh nát thân thể thì giảm xuống chưa tới Nguyên Anh trung kỳ. Nguyên Anh rời khỏi thân thể không được lâu lắm.

- Được.

Trong ánh sáng trắng, hình ảnh của Huyền Vô Thượng như bắt mấy đạo pháp quyết khiến cho từ trong trận pháp đột nhiên tràn ra hơi lửa và pháp lực dao động màu đen, tưởng như cả cái điện lớn sắp vỡ đến nơi. Một dải ánh sáng màu đen như cái rễ cây từ trong trận pháp bay ra đâm vào cơ thể của Trần Lê Phù.

Toàn thân Trần Lê Phù tối sầm, trên người tản ra khí đen. Thậm chí quanh người y xuất hiện hình ảnh những lá bùa huyền ảo.

- A!

Sắc mặt của Trần Lê Phù hết sức đau đớn. Trong cơ thể của y như có vô số con rắn đang uốn lượn nhưng cùng lúc pháp lực dao động quanh người y cũng trào lên nhanh chóng.

Hơi thở của đám người Trần Thanh Đế đều tạm dừng, ngay cả huyệt Thái Dương của Tiên Hồ đạo quân cũng đập mạnh.



Bọn họ cảm giác rõ ràng tu vi của Trần Lê Phù đang tăng lên.

...

Trong lúc Huyền Vô Thượng đang bắt đầu thi triển pháp thuật giúp Trần Lê Phù nâng cao tu vi thì đám người Lạc Bắc cũng đang ở trong một cái điện có ánh sáng màu hồng bao phủ. Bên trong cái điện đó có nhưng pho tượng Kim giáp thần cao hơn một trượng được tạo từ ngọc thạch và kim tinh. Phần lớn các pho tượng đã bị hủy hoại nhưng có mười pho vẫn còn nguyên vẹn. Sau khi Lạc Bắc đưa chân nguyên vào, mười pho tượng Kim giáp thần lập tức thu nhỏ lại rồi hóa thành những viên đan dược màu vàng.

- May mắn! Không ngờ nơi này còn sót lại Kim Ngọc thiên tướng của phái Ngọc Thanh. Uy lực của Kim Ngọc thiên tướng có lẽ còn hơn cả người tu đạo Kim đan hậu kỳ. Chỉ tiếng nó không bằng Ngọc Thanh thiên tướng. Một con Ngọc Thanh thiên tướng có thể chống lại một người tu đạo Nguyên Anh sơ kỳ. Nếu có mười mấy pho tượng Ngọc Thanh thiên tướng thì người tu đạo Nguyên Anh hậu kỳ chưa chắc đã cản được.

Mạc Thiên Hình lơ lửng trên Huyết Phượng La nhìn Lạc Bắc thu hồi mười pho Kim Ngọc thần tướng mà chậc lưỡi.

Đúng vào úc này, một tiếng nổ vang lên rồi một làn hơi thở hùng mạnh với pháp lực dao động kinh người từ xa tản tới khiến cho đám người Lạc Bắc đều cảm nhận được.

- Có người thi triển pháp thuật.

- Tu vi của người này thật mạnh.

Gần như ngay lập tức đám người Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết biến sắc. Yêu vương liên thai lập tức xông ra ngoài.

Làn hơi thở hùng mạnh và pháp lực dao động không thể che giấu đó chính là do Huyền Vô Thượng thi triển pháp thuật tản ra.

Một người tu đạo Nguyên Anh kỳ nếu cố tình để pháp lực dao động và hơi thở chân nguyên của mình phóng ra thì thanh thế cũng kinh người. Tu vi tới cấp bạc như vậy trong giới tu đạo cũng là một ngọn núi lớn.

Muốn nâng cao cấp bậc với tu vi như vậy chẳng khác nào phải lay động cả quả núi rồi làm cho nó trồi lên cao tới mấy lần.

Mặc dù Băng Trúc Quân có bố trí bên ngoài điện một cái trận pháp ngăn cách hơi thở nhưng cũng không thể ngăn được hơi thở cùng pháp lực dao động quá mạnh khi Huyền Vô Thượng thi triển pháp thuật.

- A? Hoàng Vô Thần để cho ta là người vào Phong Khư đầu tiên rồi tím kiếm trong mười ngày. Chẳng lẽ y đổi ý cho người khác vào đây?

Ngay khi Lạc Bắc cảm giác được hơi thở của Huyền Vô Thượng và bay về phía đám người Trần Thanh Đế thì trong một ngọn núi lớn khác, một người tu đạo có sắc mặt kiêu căng cũng lập tức cảm nhận được. Ánh mắt của y lập tức trở nên lạnh lùng.

Nhìn người tu đạo đó chỉ chừng ba mươi tuổi. Y mặc một cái trường bào màu lam có thêu chỉ vàng, chỉ bạc và gắn các loại bảo thạch nhìn rất hoa lệ. Mái tóc của y được bó lại bằng một cái vòng vàng. Gương mặt trắng trẻo khiến cho y giống như một vị văn sĩ nho nhã. Tuy nhiên ánh mắt của y lại hết sức kiêu căng, sắc bén như chim ưng khiến cho người nào nhìn thấy y đầu tiên sẽ có cảm giác như một vị quyền thần.

Hiện tại vị trí của y ở trong một cái cốc gần đỉnh núi.

Trong cái cốc đố chồng chất cặn của một vài tinh khoáng đã qua luyện chế. Rất nhiều loại cặn còn chưa ngưng kết tựa như gai nhọn ngửa lên trời. Dưới ánh sáng nhưu vậy nhưng nó vẫn làm cho cái khe sâu trở nên âm u. Cái khe sâu rộng chừng mười dặm vài dài hơn ba mươi dặm với đầy các hố to. Gần như mỗi một chỗ trong cái khe phủ đầy các loại pháp thuật tấn công, pháp y, mảnh vỡ của pháp bảo, hài cốt. Dường như có rất nhiều người tu đạo đấu phép ở đây gây ra.

Cái chỗ này chính là Thiên Hình cốc mà khi giới tu đạo thời cổ còn thịnh, khi ở đây có hơn mười vạn người tu đạo tập trung vẫn dùng nơi này để quyết đấu.

Toàn bộ Thiên Hình cốc có trận pháp bảo vệ. Khi hai bên đấu phép đều có cao thủ của sáu phái ở đây đảm bảo cho việc đấu phép chỉ được tiến hành trong cái khe. Vì vậy mà toàn bộ bề mặt của nó bị các loại pháp thuật cày xới vô số lần.

Khi người tu đạo đó cảm nhận được Huyền Vô Thượng thi triển pháp thuật rồi hơi quay đầu nhìn về phía ngọn núi lớn có đám người Lạc Bắc và Trần Thanh Đế, phía sau lưng y còn có chín bóng đạo tôn màu đen.

Quanh thân của chín đạo tôn đó đều có một vầng sáng màu đen ao bọc nhìn giống như chúng đang ngồi trong vầng thái dương. Trên người mỗi pho đạo tôn cùng tản ra một thứ hơi thở hủy diệt. Mà một đường cong tối đen liên tục xuất hiện trong cái khe giống như cái dây cung liên tục chui vào trong chín quả cầu quanh người đám đạo tôn.

Trải qua những trận đấu phép trong hai, ba trăm năm, Thiên Hình cốc chưa đầy khí âm lệ và nguyên khí dao động hỗn loạn. Một ít nguyên khí dao động và khí âm lệ nhưng kết hợp với nhau tạo thành một thứ nguyên khí độc đáo. Còn người tu đạo kia đang ở đây để thu lấy thứ nguyên khí đó nhằm tu luyện một thứ pháp thuật nào đó.

Vào lúc này, khi đôi mắt lạnh lẽo giật giật, người tu đạo đó hơi dừng lại. Chín pho đạo tôn phía sau biến mất. Rồi lập tức toàn thân của y được bao phủ bởi một đám mây màu trắng với đầy khí kim thiết nhanh chóng bay về phía cái điện nơi Huyền Vô Thượng thi triển pháp thuật.

...

Xoẹt!

Trong ngôi điện được ánh sáng màu lam bao phủ bốn phía. Làn sóng khí màu đen đang bao phủ quanh người Trần Lê Phù đột nhiên bùng nổ. Theo tiếng gào, một làn sương máu đột nhiên từ miệng của y phun ra.

- Huyền Vô Thượng! Có chuyện gì thế này?

Đám người Trần Thanh Đế lập tức biến sắc nhìn bóng dáng của Huyền Vô Thượng và Vương Dĩnh.

- Các vị đạo hữu không nên lo lắng. - Huyền Vô Thượng hết sức bình tĩnh:

- Ta giúp đạo hữu Trần Lê Phù tăng thêm một bậc tu vi. Hắn bị vậy là do thứ pháp thuật nâng cao tu vi này quá bá đạo, một khi pháp lực vào trong cơ thể sẽ khiến cho nội phủ hơi bị tổn thương. Chỉ cần điễu dưỡng một chút sẽ không sao.

- Đa tạ tông chủ Huyền Vô Thượng thi triển pháp thuật.

Âm thanh của Trần Lê Phù cũng vang lên. Làn sáng khí màu đen quanh người y cũng từ từ tản ra. Mặc dù gương mặt của y vẫn dính đầy vết máu nhưng căn cứ vào pháp lực dao động thì đúng là từ gần tới Nguyên Anh trung kỳ dã lên tới gần Nguyên Anh hậu kỳ.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám người Trần Thanh Đế lập tức thoải mái.

- Trần Thanh Đế đạo hữu! Tu vi của ngươi đã tới Độ Kiếp kỳ. Ta cần phải để chân nguyên hồi phục đầy đủ mới nắm chắc giúp ngươi nâng cao thêm một bậc.

Huyền Vô Thượng nhìn sắc mặt của đám người Trần Thanh Đế rồi mỉm cười:



- Việc này không nên chậm! Đơn giản ta giúp đạo hữu Băng Trúc Quân nâng cao tu vi trước rồi sau đó sẽ giúp đạo hữu Thao Sinh Nguyên. Sau đó chờ ta sử dụng đan dược hồi phục, điều tức một lát để cho chân nguyên hồi phục đủ sẽ giúp ngươi nâng cao tu vi. Cuối cùng ta sẽ giúp đạo hữu Thiên Ngô Hầu có được Nguyên Anh. Không biết các vị thấy thế nào?

Trần Thanh Đế gật đầu:

- Huyền tông chủ là người giữ chữ tín. Chúng ta không có ý kiến.

- Làm phiền Huyền tông chủ thi triển pháp thuật.

Băng Trúc Quân hơi cử động liền đứng trước trận pháp, trong lòng cũng hết sức hồi hộp. Dù sao thì y cũng được trời phú cho tư chất rất cao. Nếu không có gì bất ngờ, cho dù không gặp dược may mắn thì cuộc đời này có thể tu luyện tới tu vi Độ Kiếp hậu kỳ. Nhưng sau khi bị Lạc Bắc đánh nát thân thể hai lần, tu vi của y giảm xuống, mất đi tới hai, ba trăm năm tuổi thọ. Bây giờ có thể nâng tu vi thêm một bậc không chừng có cơ hội tới Độ Kiếp hậu kỳ.

- Sau này tất cả mọi người đều là người của Thiên Lan hư không, đạo hữu Băng Trúc Quân không phải khách khí. Thiên Lan hư không còn nhờ vào các vị. - Huyền Vô Thượng cười cười rồi ánh sáng màu đen như những rễ cây với pháp lực dao động kinh người và những dòng khí lập tức lao vào trong cơ thể của Băng Trúc Quân.

Băng Trúc Quân kêu lên đau đớn. Khí đen tản ra từ người y nhưng pháp lực dao động trong cơ thể lại càng lúc càng mạnh.

"Không ngờ chẳng cần nghỉ chút nào mà liên tục nâng cao tu vi của hai người tu đạo Nguyên Anh kỳ. Tu vi của người này ít nhất đã qua hai lần thiên kiếp, thậm chí là ba lần. "

Vào lúc này, Tiên Hồ đạo quân thực sự cảm thấy kinh sợ.

Trong lúc Huyền Vô Thượng thi triển pháp thuật, tu vi của Băng Trúc Quân liên tục được nâng cao.

"Răng rắc!"

Nhưng đúng vào lúc này, màn ánh sáng màu lam nơi cửa điện đột nhiên bị đánh nát rồi một vầng sáng màu đỏ và màu lam với tốc độ cực nhanh lao vào.

A!

Thiên Ngô Hầu còn đang luyện hóa Kết Anh đan chỉ mới kịp mở mắt và nét mặt xuất hiện sự sợ hãi thì toàn thân đã bị hai vầng sáng đó lướt qua. Lực lượng ẩn chứa trong hai vầng sáng đó khiến cho thân thể của y tan thành tro bụi mà chết.

Oành!

Tự Tại Ngọc bia của Trần Thanh Đế và Thanh Ngọc hồ lô của Tiên Hồ đạo quân lập tức chặn hai quầng sáng đó lại khiến cho vang lên những tiếng nổ đinh tai. Trần Thanh Đế và Tiên Hồ đạo quân bị sóng khí tản ra đẩy lùi lại một bước.

- Lạc Bắc! Không ngờ lại là hắn?

- Làm sao mà hắn tới được chỗ này?

- Tại sao trong pháp lực dao động của hắn lại chứa khí mênh mông cuồn cuộn từ tinh cầu vận chuyển như vậy? Hắn đột phá một lần thiên kiếp rồi hay sao?

- Cái pháp thuật này là gì mà sao tới gần tới mức này chúng ta vẫn không phát hiện ra để cho hắn đánh lén như vậy?

Trong ánh mắt không thể tin được của Trần Thanh Đế và Tiên Hồ đạo quân từ nơi đối diện có một bóng người chợt lóe lên.

Lúc này, cái bóng đó giống như một cái bọt nước tản ra từng làn pháp lực dao động nhưng khi ánh sáng xung quanh chiếu tới lại bị gẫy khúc khiến cho hắn như như một vầng sáng không nhìn rõ mặt.

Bản mệnh kiếm nguyên từ phi kiếm mà Nguyên Thiên Y luyện ra. Huyền bảo màu lam.

Chỉ với hai thứ đó, đám người Trần Thanh Đế và Thao Sinh Nguyên liền biết đó là ai.

- Phá hư ẩn quang quyết? Tu vi tới một lần thiên kiếp?

Bên trong vầng sáng màu trắng, nhìn thấy cảnh tượng đó, ánh mắt của Huyền Vô Thượng cũng không giấu được sự kinh ngạc.

- Trần cung chủ! Chúng ta bảo vệ cửa điện. Trong điện này có trận pháp Càn Lam băng ngọc nên tạm thời hắn chưa tấn công vào được. Đợi sư tôn giúp các ngươi nâng cao một bấc tu vi, cho dù chúng ta không giết được hắn thì cũng bảo vệ được cái trận pháp này. Chỉ cần ta sửa được nó thành công, người của Thiên lan hư không tới có thể giết được hắn.

Cùng lúc đó, âm thanh của Vương Dĩnh cũng vang lên bên tai mọi người.

Rầm!

Nhưng cũng vào lúc này, hai vầng sáng màu đỏ và màu lam đã giết chết Thiên Ngô Hầu lại từ của điện vọt vào. Phía sau hai vầng sáng đó còn có chín đạo kiếm cương màu tím cùng với một vầng sáng màu vàng và một vầng sáng màu trắng.

Rầm!

Ngoại trừ Huyền Vô Thượng ra toàn bộ những người có mặt trong đại điện đều biến sắc. Ngũ Ngục thần sơn của Thao Sinh Nguyên, Tự tại ngọc bia của Trần Thanh Đế, pháp bảo bản mệnh của Vương dĩnh và thanh ngọc hồ lô của Tiên Hồ đạo quân nhanh chóng xuất hiện.

Nhưng lúc này, khi sự chú ý của mọi người tập trung hết về phía Lạc Bắc, không một ai phát hiện ra trên một cái cây đại thủ trong sơn cốc, ánh mắt của Tô Hâm Duyệt cũng đang tập trung về phía Tiên Hồ đạo quân sau khi đòn tấn công của Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết xông vào trong điện.

Tiên Hồ đạo quân phóng ra Thanh ngọc hồ lô lập tức tạo thành từng vầng sáng màu xanh rồi hóa ra những đóa sen. Những đóa sen đó đối chọi với bản mệnh kiếm nguyên và huyền bảo màu lam của Lạc Bắc lại giống như một tảng đá không hề có cảm giác lùi lại.

Uy lực phòng ngự của cái pháp bảo đó dường như không hề kém so với Tự Tại ngọc bai của Trần Thanh Đế.

Cái pháp bảo hình dạng đồng tiền của Vương Dĩnh cũng hóa ra một đám mây trôi màu bạc rồi như một dòng nước chảy vào giữa vầng sáng của những đóa sen xanh và Tự Tại ngọc bia tạo ra. Trong số đố thì Ngũ Ngục thần sơn của Thao Sinh Nguyên là yếu nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện La Phù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook