Chương 366: Thiên kiếp
Vô Tội
02/10/2013
Nhưng vào lúc này, Phương Tam Bình quyết định cho nổ thân thể và Nguyên
Anh chứng tỏ đã không bận tâm tới đám đệ tử của Đại Tự Tại cung. Nguyên
Anh của lão nổ hóa ra vô số những điểm sáng nhìn giống như những viên
bảo thạch màu lam trong suốt.
Ít nhất có mấy vạn điểm sáng lao thẳng vào bên trong Hoàng Thiên đạo bào.
Giống như có một dòng nước Cam lộ rửa sạch trời đất, Hoàng Thiên đạo bào đang tản ra ánh sáng màu vàng đột nhiên bộc phát một làn pháp lực dao động khủng bố. Giống như trời đất trên đạo bào đột nhiên bành trướng, ngay cả tấm đạo bào cũng to lên mấy lần. Vừa mới chạm vào nó, ba con Huyết Thị dạ xoa lập tức bị nứt toác từ đầu tới chân.
- Cái gì?
Tiểu Trà đang giữ nét mặt châm biếm dường như cảm giác không ổn liền vội vàng hóa thành mười đạo huyết ảnh. Tuy nhiên tốc độ khuếch của ánh sáng vàng từ Hoàng Thiên Đạo bào quá nhanh, vượt qua tốc độ bỏ chạy của huyết ảnh. Trong tích tắc, không ngờ, Hoàng Thiên đạo bào bao phủ toàn bộ Thần quang huyết ảnh
A!
Cá Hoàng Thiên đạo bào bao phủ một phạm vi tới mấy trăm trượng. Lúc này, nhìn nó mỏng như cánh ve nhưng mây trôi, những vì sao, núi non, sông ngòi trên đó lại càng trở nên rõ ràng. Chẳng khác nào có vô số ông sao, núi non sông ngòi đè xuống. Dưới thứ lực lượng như vậy, toàn bộ thần quang huyết ảnh mà tiểu Trà hóa thành lập tức bị ép về, trở lại nguyên hình tiểu Trà. Đôi tròng máu tràn ngập máu tươi của nàng lần đầu tiên xuất hiện nét kinh hãi.
- Phương Tam Bình không tiếc cho nổ thân thể và Nguyên Anh để sử dụng một thứ pháp bảo có uy lực mạnh như vậy.
Mọi người có thể thấy Thiên Ma huyết trì mới xuất hiện trên đầu tiểu Trà lập tức quay cuồng, tản ra vô số những tia sáng như những làn sóng máu. Tuy nhiên ánh sáng đó bị ánh sáng của Hoàng Thiên đạo bào đè ép khiến cho nó dập nát như gạch đá.
- Mau chết đi cho ta.
Bên trong Hoàng Thiên đạo bào thấp thoáng hiện ra khuôn mặt dữ tợn, điên cuồng của Phương Tam Bình.
Lúc này, thực tế thì Phương Tam Bình đã tan biến. Chút hình ảnh đó chỉ là một ít tâm niệm còn sót lại của lão. Hiện tại cái Hoàng Thiên đạo bào tản ra hơi thở hủy diệt, quyết tâm đánh chết tiểu Trà.
Tách tách!
Gần như trong giây lát, Thiên Ma huyết trì mới ngưng tụ trên đỉnh đầu lập tức bị phá nát.
- A! Lão già kia.
Tiểu Trà hét lên một tiếng kinh hãi đồng thời vung tay bắn ra mấy đạo huyết quang về phía Hoàng Thiên đạo bào đang bao phủ trên đỉnh đầu. Tuy nhiên, uy lực của huyết quang vốn không thua gì mấy tia sáng màu lục của Hàn Vô Kỵ đánh lên đạo bào nhưng không thể xuyên thủng nổi mà chỉ làm cho tấm đạo bào xuất hiện những gợn sóng mà thôi.
“ A! “
Gần như trong một hơi thở, ánh sáng vàng của Hoàng Thiên đạo bào cuộn tròn bao phủ ma khí và huyết khí từ người của tiểu Trà. Cho dù tiểu Trà có làm thế nào cũng không thoát ra được. Tấm Hoàng Thiên Đạo bào thu nhỏ lại, bên trong như có vô số tia sáng vàng tấn công khiến cho những quả cầu đỏ hồng màu máu tản ra, ngay cả bóng dáng của tiểu Trà cũng dập nát.
Ánh mắt của Lạc Bắc chợt trở nên sắc bén.
- A!
Thân thể của tiểu Trà bị đánh nát, xung quanh lập tức xuất hiện vô số những ngọn lửa màu đen rồi thân thể của nàng lại lập tức ngưng tụ. Tuy nhiên cái pháp bảo Hoàng Thiên đạo bào vẫn tiếp tục bọc lấy thân thể của nàng, vô số những tia sáng màu vàng tiếp tục trút xuống. Rõ ràng là nàng không thể ngăn cản nổi.
Với cái pháp bảo này cho dù tiểu Trà có thể sống lại được thì cũng không ngăn cản nổi, cứ sống lại là bị giết chết.
- Lạc Bắc! Cứu ta.
Bất ngờ khiến cho Lạc Bắc ngây người đó là bên trong Hoàng Thiên đạo bào chợt vang lên tiếng nói của tiểu Trà.
- Lạc Bắc! Cứu ta.
Bị ép lại thành một quả cầu máu, dung nhan yêu dị của tiểu Trà thay đổi, hóa thành gương mặt thanh cao thoát tục trước đây.
- tiểu Trà!
Lần này thì làm sao mà Lạc Bắc có thể kiềm chế được. Mà làn pháp lực dao động cực mạnh từ trên người hắn tản ra. Một đạo kiếm khí vô thượng lập tức chém lên Hoàng Thiên đạo bào.
Oành!
Đạo kiếm khí vô hình của Lạc Bắc chém tới không ngờ bị ngăn cản giống như chém phải một vật gì đó cực to. Lực phản lại quá mạnh khiến cho Lạc Bắc bị chấn động kêu lên đau đớn.
- A! Ngươi định làm gì?
Vô số đệ tử của Đại Tự Tại cung hét lên sợ hãi. Thậm chí có rất nhiều người phóng ra pháp bảo và pháp thuật về phía Lạc Bắc.
Tuy nhiên Lạc Bắc không hề dừng lại. Nhìn tiểu Trà đang run rẩy bên trong Hoàng Thiên đạo bào, hắn dồn toàn bộ lực lượng tới cực hạn mà chém lên tấm đạo bào.
“ Ầm ầm! “
Một kiếm này của Lạc Bắc bị trận pháp của Hoàng Thiên đạo bào đánh nát khiến cho miệng mũi của hắn chảy máu. Tuy nhiên bên trong Hoàng Thiên đạo bào cũng vang lên âm thanh ầm âm dường như rất nhiều núi non sông ngòi bắt đầu sập xuống.
Trong nháy mắt, Nguyệt Ẩn và Nạp Lan Nhược Tuyết đồng thời ra tay, thay Lạc Bắc chặn lại đòn tấn công của đám đệ tử Đại Tự Tại cung. Không hề dừng lại, Lạc Bắc chợt hé miệng ra, nuốt hơn mười viên đan dược. Ngay lập tức một làn hơi thở cuồng bạo từ người hắn tản ra xung quanh kèm theo một tiếng nổ vang lên. Mười đạo kiếm khí lại giáng lên trên Hoàng Thiên đạo bào khiến cho nó xuất hiện một cái lỗ hổng. Ngay lập tức Hoàng Thiên đạo bào giống như một quả bóng cao su bị thủng khiến cho toàn bộ những ngôi sao, núi non sông ngòi trên đó lập tức sập xuống.
- Lão bất tử kia chết thì chết tại sao lại lấy ra cái pháp bảo như vậy?
Một đạo huyết ảnh lập tức vọt ra từ lỗ hổng, thốt lên tiếng cười yêu ma.
- Lạc Bắc!
Cùng lúc đó, Nguyệt Ẩn và Nạp Lan Nhược Tuyết đều hét lên một tiếng kinh hãi bởi một đạo huyết quang theo tiểu Trà lao ra đã tấn công trúng người Lạc Bắc.
Lạc Bắc đánh tan Hoàng Thiên đạo bào nhưng không ngờ tiểu Trà lại nhân cơ hội đánh lén hắn thành công.
“ Phụp! “
Thân thể của Lạc Bắc có thể ngạnh kháng được với Kỳ Liên Liên Thành khi dung hợp với Hạo Thiên Kính. Tuy nhiên khi đạo huyết quang đó giã len người, trên ngực Lạc Bắc lại xuất hiện một vầng sương máu. Đạo huyết quang giống như một thanh kiếm sắc đục một lỗ trên ngực Lạc Bắc sau đó lại như hòa tan vào cơ thể của hắn.
Trong nháy mắt, dưới lớp da thịt của Lạc Bắc thấp thoáng một thứ ánh sáng đỏ như máu, tản ra hơi thở lạnh lẽo.
- tiểu Trà!
Gương mặt của Nạp Lan Nhược Tuyết trắng bệch nhưng vẫn không thể kiềm chế được cơn giận. Nàng phóng một đạo Hàng Ma Xử về phía tiểu Trà.
Vào lúc này, nét mặt của tiểu Trà không hề còn có sự kinh hoàng như vừa rồi. Thậm chí trong đôi mắt còn có một chút châm biếm và đắc ý. Dường như sự buồn bã, kinh hãi vừa rồi chỉ là cách để nàng lừa Lạc Bắc. Mà giờ này, Nạp Lan Nhược Tuyết ra tay đối với nàng đó là do Nạp Lan Nhược Tuyết nhận thấy sau khi đáng Lạc Bắc bị thương, tiểu Trà còn định ra tay với Lạc Bắc.
- Đi!
Một sự đau đớn và không thể tin được vào những chuyện vừa mới xảy ra xuất hiện trong mắt Lạc Bắc. Không hề chần chừ, trong nháy mắt khi Nạp Lan Nhược Tuyết ra tay đối với tiểu Trà, Lạc Bắc liền giơ tay nuốt mười viên đan dược, đồng thời vội vàng thối lui khỏi Đại Tự Tại cung.
- Chẳng phải ngươi muốn bắt ta hay sao? Tại sao lại định bỏ chạy?
Bóng dáng của tiểu Trà hơi động, lập tức có hơn mười đạo huyết thần tử xuất hiện từ bốn phương tám hướng vọt về phía Lạc Bắc, Nguyệt Ẩn và Nạp Lan Nhược Tuyết.
- tiểu Trà! Hôm nay ta không bắt được ngươi nhưng ngươi cũng không ngăn được ta.
Hơn mười Huyết Thần Tử bổ nhào tới cách Lạc Bắc chừng năm mươi trượng thì như húc vào một bức tường mà không thể tiến lên được. Còn bóng dáng của Lạc Bắc hơi dừng lại trên không trung. Trên tay hắn xuất hiện một tia sáng đỏ như máu, đồng thời ánh sáng đỏ dưới da cũng biến mất. Mà tia sáng đỏ trong tay hắn cũng cuộn lại thành một quả cầu máu. Hiển nhiên đó là do Lạc Bắc bức Ma huyết từ trong người ra. Quả cầu Ma huyết ngưng tụ thành hình nhìn giống như một đứa trẻ con nhưng có bộ mặt dữ tợn đang nhe răng nhếch miệng, chẳng khác nào một sinh linh. Chỉ với điều đó cũng đủ thấy được pháp thuật của U Minh huyết ma huyền diệu và quỷ dị tới mức độ nào.
“ Tách! “ Trong tay Lạc Bắc xuất hiện một tia chớp khiến cho Ma huyết trong tay hắn tan thành mây khói.
- Ngươi sử dụng pháp quyết lôi cương có phải là Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu của Côn Luân? Công pháp thân thể thành thánh mà người tu luyện thật ra cũng kỳ lạ, có thể lợi dụng đan dược để bổ sung chân nguyên, hơn nữa, dường như còn có thể nhanh chóng chữa trị thương tích. Có điều hiện tại ngươi cũng chỉ có thể dựa vào đan dược mà thôi. Tiểu Trà chỉ ngón tay út lập tức xuất hiện ba con Huyết Thị dạ xoa. Có điều nàng chỉ dừng ở xa mà nhìn Lạc Bắc:
- Hơn nữa, ngươi cũng không ngăn được ta giết những người này... Con người như ngươi thật sự thú vị. Mặc dù cũng giống như ngươi nói, ta không ngăn được ngươi. Vậy ngươi còn không mau trốn đi, ở lại đây làm gì?
- tiểu Trà!
Lạc Bắc nhìn thẳng vào đôi mắt tiểu Trà mà nói:
- Hôm nay mặc dù ta không bắt được ngươi nhưng ta thề ngày khác ta nhất định bắt được ngươi, và làm cho ngươi hồi phục thần trí.
- Ngươi dừng lại cũng chỉ để nói với ta câu đó? Với tu vi của ngươi mà làm chuyện như vậy cũng thật sự nói khoác một chút đấy.
Tiểu Trà nở nụ cười đầy quyến rũ:
- Có điều người như ngươi cũng là một kẻ biết điều. Chẳng lẽ trước kia ta đối với ngươi thực sự là một người quan trọng?
- Nếu như vậy thì không cần phải nói nữa. - Tiểu Trà khoát tay, nhìn Lạc Bắc với ánh mắt thú vị:
- Hôm nay ta cũng không ngăn cản ngươi, ta chờ xem tới lúc đó ngươi làm sao mà bắt được ta.
“ Xoẹt! “
Ba đạo huyết quang chợt bắn về phía Lạc Bắc.
Không hề có một dấu hiệu, tiểu Trà đang nói như vậy nhưng vẫn tấn công Lạc Bắc.
Tiểu Trà nói với Lạc Bắc như vậy, nếu ai nghe thấy cũng sẽ nghĩ nàng và Lạc Bắc đang ước hẹn điều gì đó. Tuy nhiên tiếp theo, tiểu Trà lại ra tay với Lạc Bắc thì đủ thấy được ma tính của nàng đã đạt tới mức độ nào.
“ Oành! “
Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc như đã chuẩn bị trước. Ba đạo huyết quang vừa mới xuất hiện, một đạo kiếm khí vô hình của Lạc Bắc đã chém trúng vào ba đạo huyết quang. Cùng lúc đó, trên người Lạc Bắc bốc lên ngọn lôi hỏa, bao phủ Nguyệt Ẩn và Nạp Lan Nhược Tuyết mà lướt khỏi Đại Tự Tại cung. Trong nháy mắt cả ba liền chỉ còn là một điểm sáng.
- Tại sao ngươi không ở lại? Nhưng nếu ngươi ở lại thì thêm chút nữa, ngươi muốn đi cũng không được nữa rồi.
Tiểu Trà hơi ngẩng đầu lên mà cười nhẹ. Trong mắt nàng, ánh sáng ma tính liên tục lóe lên, dường như đang suy nghĩ xem có nên đuổi theo hay không. Tuy nhiên trong nháy mắt, nàng lại có quyết định. Ánh mắt khát máu của tiểu Trà lập tức nhìn về phía đám người Đại Tự Tại cung.
Trong nháy mắt khi trên người bốc lên ngọn lôi hỏa, Lạc Bắc lập tức nuốt ít nhất mười viên đan dược.
Tử Tiêu Lôi quang độn cần tiêu hao chân nguyên cực nhanh và khí huyết. Thứ pháp thuật này giống như cắt vào da thịt, cũng chỉ có Lạc Bắc mới có thể thi triển được nhiều lần. Nhưng cũng giống như vô số những chuyện khác, cái gì cũng có lý của nó. Tốc độ của thứ độn pháp này cũng vượt xa phần lớn các loại độn pháp trên thế gian. Chỉ trong tích tắc, cho dù khắp cả Đại Tự T cung tràn ngập ánh sáng đỏ như máu thì đôi mắt của hắn vẫn vô cùng mờ mịt.
Dược lực hỗn hợp được Lạc Bắc khống chế, nhanh chóng chuyển hóa thành chân nguyên. Tuy nhiên sắc mặt của hắn vẫn hết sức khó coi. Một phần là do thương tích còn một phần là trong lòng có sự lo lắng và tức giận không thể giải thoát.
Hiện tại mặc dù cách Đại Tự Tại cung hơn mười dặm nhưng Lạc Bắc vẫn cảnh giác với xung quanh. Bởi vì tiểu Trà quá mức giả dối nên hắn cũng không giám chắc rằng nàng có đuổi theo hay không.
Một tiểu Trà vốn đồng sinh cộng tử với hắn vậy mà bây giờ lại biến thành một nữ yêu ma như vậy.
Lạc Bắc có thể đổ hết lỗi lên người Kỳ Liên Liên Thành nhưng y đã chết vì vậy mà cơn tức của hắn dường như không có chỗ để trút.
Côn Luân!
Sắc mặt của Lạc Bắc trở nên bình tĩnh. Hắn nghĩ tới cái thế lực đứng sau lưng của Kỳ Liên Liên Thành.
Vào lúc này, hắn không biết trận chiến giữa Huống Vô Tâm và Hoàng Vô Thần thì ai là người chiến thắng. Nhưng cho dù ai thắng thì cái thế lực khổng lồ đó cũng không cho phép hắn tồn tại ở trên đời. Cái thế lực đó mãi mãi sẽ luôn là kẻ địch của hắn.
Trận chiến của Lạc Bắc và Kỳ Liên Liên Thành xét theo kết quả thì Lạc Bắc thắng. Nhưng sau khi rời khỏi Đại Tự Tại cung, trận chiến của Lạc Bắc và Kỳ Liên Liên Thành dường như cơ bản không phân được thắng bại.
Nếu có một thứ pháp thuật có thể làm cho thời gian trôi ngược lại trước đó hơn mười canh giờ thì cho dù biết được cái kết quả này, hắn cũng không lựa chọn tới Đại Tự Tại cung.
Nhưng nếu có một cái pháp thuật có thể làm thời gian đi ngược lại hơn mười canh giờ thì lúc này ở trong vòng đảo thứ năm của Côn Luân, Nam Cung Đạo Tạng cũng phóng lên cao.
Để cho thời gian đi ngược lại có thể tái hiện lại trận chiến kinh thiên động địa đó.
Từ đầu tới cuối, ảnh hưởng tới toàn bộ cuộc chiến chính là cái trận pháp U Minh huyết hải của U Minh huyết ma, một nhân vật từ bốn trăm năm trước.
Với tu vi của Hàn Vô Kỵ và Phương Tam Bình vậy mà không thể đánh lại được một viên chủ nguyên Huyết Xá lợi của U Minh huyết ma. Từ đó có thể ấy năm đó, U Minh huyết ma mạnh tới mức độ nào. Năm đó, lão dẫn theo Thập phương thiên ma tiến hành tiêu diệt đại phái số một thiên hạ là Nga Ma có khí thế kinh người. Mặc dù sau bốn trăm năm U Minh huyết ma ngã xuống, pháp thuật và Huyết Xá lợi mà lão để lại tiếp tục dấy lên một trận mưa gió. Có thể nói, trận chiến ấy của lão với Huyền môn chính đạo trong thiên hạ chưa phân được thắng bại.
......
Vào lúc, Huyết Diêm La của Trạm Châu Trạch Địa sắp phá vỡ được Ngũ hành tuyệt diệt kiếm trận, Nam Cung Đạo Tạng lập tức phóng lên cao.
Dưới sự bao phủ của trận pháp U Minh huyết hải, cho dù Huống Vô Tâm dốc hết sức thi triển pháp thuật thì uy lực cũng sẽ giảm xuống thậm chí còn không bằng người có tu vi tương đương với Khuất Đạo Tử phát ra một đòn.
Dưới sự bao phủ của thứ trận pháp như vậy, tu vi cao hay thấp không phải là nhân tố quyết định. Ngược lại một số pháp bảo hay pháp thuật độc đáo nhưng Dạ Ma chúng và Huyết Diêm La lại có thể phát huy được uy lực cực lớn.
Theo lý mà nói thì Nam Cung Đạo Tạng không thể làm gì lớn được.
Nhưng nhìn lão phóng lên cao, Huống Vô Tâm lại có chút rung động. Bởi vì, với sự phán đoán của y với Hoàng Vô Thần thì một khi đã mai phục một quân cờ như Nam Cung Đạo Tạng chắc chắn sẽ phải để cho nó phát huy tác dụng quan trọng. Hơn nữa, Nam Cung Đạo Tạng cũng là một lực lượng nằm ngoài sự dự đoán của y.
- Lão định làm cái gì?
Trong ánh mắt khó hiểu của Huống Vô Tâm, Nam Cung Đạo Tạng có thân phận và tu vi tôn quý hơn Hàn Vô Kỳ và Phương Tam Bình rất nhiều không hề giữ lại mà lập tức để cho pháp lực dao động và khí tức tản ra.
Giữa đất trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm.
Khi pháp lực dao động và khí tức của lão tản ra khiến cho toàn bộ sắc trời đang đen nhánh xen lẫn với sắc đỏ như máu chợt trở nên trắng như tuyết. Thực sự đây không phải là ánh sáng ban ngày mà là một thứ ánh sáng chói mắt giống như tuyết.
Toàn bộ không trung không ngờ phủ kín vô số những đám mây sét giống hệt với Diệt Tuyệt lôi vân . Mà trong vô số những đám mây sét bao phủ trời đất chợt xuất hiện một sợi tơ giống như bảo thanh đang ngưng tụ.
Trong tích tắc, khắp phạm vi trăm dặm của mặt biển, bao gồm cả vòng đảo thứ năm của Côn Luân từng quả cầu sét lôi hỏa, tia chớp to như cái thùng liên tục giáng xuống.
Lần này, cho dù là Bắc hầu Bạch Lão hay Xuân công tử của Trạm Châu Trạch Địa đứng trên đầu thuyền, thậm chí là Huống Vô Tâm cũng phải biến sắc.
Đây không phải là pháp thuật mà một người có thể thi triển.
Cho dù không có U minh huyết hải thì Nam Cung Đạo Tạng cũng không thể phát ra được pháp thuật có uy lực như vậy. Điều này chứng tỏ vô số những tia chớp đang trút xuống chỉ là khúc nhạc dạo đầu. Giữa không trung càng lúc càng có nhiều đám mây sét xuất hiện và những sợi tơ hồng giống như bảo thạch ngưng tụ.
Những sợi tơ hồng có lực lượng hủy diệt rõ ràng là do Thiên hỏa và Lôi cương, chân hỏa, thiên hỏa thần lôi ngưng tụ thành.
Những thứ như thiên hỏa, Tin thần chân hỏa lôi cương bình thương không một pháp thuật nào có thể dẫn chúng xuất hiện.
Chỉ có khi nào Thiên kiếp xuất hiện thì trong không trung mới có những tia chớp như vậy.
Lúc này, chuyện của Nam Cung Đạo Tạng làm không ngờ lại là dân động thiên kiếp.
Có thể nói, tu vi của Nam Cung Đạo Tạng đã tới mức độ kiếp. Tuy nhiên lão vẫn không độ kiếm mà tới tình hình như thế này, lão mới tản ra pháp lực dao động và khí tức của mình để dẫn động Thiên kiếp.
Thiên kiếp!
Trên thực tế trong giới tu đạo vẫn biết có thuyết nói về ba lần cửu thiên kiếp.
Sở dĩ chia ra làm ba lần cửu thiên kiếp đó là nói Thiên kiếp chia ra làm ba tầng, chín lượt. Người tu đạo có thể vượt qua được chín lần thiên kiếp thì đạt tới đại đạo vô thượng, thọ ngang với trời đất.
Nhưng trong cả ngàn năm nay lại chưa nghe nói người tu đạo nào có thể vượt qua được chín lần thiên kiếp thậm chí là người vượt qua lần thiên kiếp thứ nhất cũng vô cùng hiếm có, tương đương với Độ kiếp chân tiên mà người tu đạo vẫn nói tới.
Ít nhất có mấy vạn điểm sáng lao thẳng vào bên trong Hoàng Thiên đạo bào.
Giống như có một dòng nước Cam lộ rửa sạch trời đất, Hoàng Thiên đạo bào đang tản ra ánh sáng màu vàng đột nhiên bộc phát một làn pháp lực dao động khủng bố. Giống như trời đất trên đạo bào đột nhiên bành trướng, ngay cả tấm đạo bào cũng to lên mấy lần. Vừa mới chạm vào nó, ba con Huyết Thị dạ xoa lập tức bị nứt toác từ đầu tới chân.
- Cái gì?
Tiểu Trà đang giữ nét mặt châm biếm dường như cảm giác không ổn liền vội vàng hóa thành mười đạo huyết ảnh. Tuy nhiên tốc độ khuếch của ánh sáng vàng từ Hoàng Thiên Đạo bào quá nhanh, vượt qua tốc độ bỏ chạy của huyết ảnh. Trong tích tắc, không ngờ, Hoàng Thiên đạo bào bao phủ toàn bộ Thần quang huyết ảnh
A!
Cá Hoàng Thiên đạo bào bao phủ một phạm vi tới mấy trăm trượng. Lúc này, nhìn nó mỏng như cánh ve nhưng mây trôi, những vì sao, núi non, sông ngòi trên đó lại càng trở nên rõ ràng. Chẳng khác nào có vô số ông sao, núi non sông ngòi đè xuống. Dưới thứ lực lượng như vậy, toàn bộ thần quang huyết ảnh mà tiểu Trà hóa thành lập tức bị ép về, trở lại nguyên hình tiểu Trà. Đôi tròng máu tràn ngập máu tươi của nàng lần đầu tiên xuất hiện nét kinh hãi.
- Phương Tam Bình không tiếc cho nổ thân thể và Nguyên Anh để sử dụng một thứ pháp bảo có uy lực mạnh như vậy.
Mọi người có thể thấy Thiên Ma huyết trì mới xuất hiện trên đầu tiểu Trà lập tức quay cuồng, tản ra vô số những tia sáng như những làn sóng máu. Tuy nhiên ánh sáng đó bị ánh sáng của Hoàng Thiên đạo bào đè ép khiến cho nó dập nát như gạch đá.
- Mau chết đi cho ta.
Bên trong Hoàng Thiên đạo bào thấp thoáng hiện ra khuôn mặt dữ tợn, điên cuồng của Phương Tam Bình.
Lúc này, thực tế thì Phương Tam Bình đã tan biến. Chút hình ảnh đó chỉ là một ít tâm niệm còn sót lại của lão. Hiện tại cái Hoàng Thiên đạo bào tản ra hơi thở hủy diệt, quyết tâm đánh chết tiểu Trà.
Tách tách!
Gần như trong giây lát, Thiên Ma huyết trì mới ngưng tụ trên đỉnh đầu lập tức bị phá nát.
- A! Lão già kia.
Tiểu Trà hét lên một tiếng kinh hãi đồng thời vung tay bắn ra mấy đạo huyết quang về phía Hoàng Thiên đạo bào đang bao phủ trên đỉnh đầu. Tuy nhiên, uy lực của huyết quang vốn không thua gì mấy tia sáng màu lục của Hàn Vô Kỵ đánh lên đạo bào nhưng không thể xuyên thủng nổi mà chỉ làm cho tấm đạo bào xuất hiện những gợn sóng mà thôi.
“ A! “
Gần như trong một hơi thở, ánh sáng vàng của Hoàng Thiên đạo bào cuộn tròn bao phủ ma khí và huyết khí từ người của tiểu Trà. Cho dù tiểu Trà có làm thế nào cũng không thoát ra được. Tấm Hoàng Thiên Đạo bào thu nhỏ lại, bên trong như có vô số tia sáng vàng tấn công khiến cho những quả cầu đỏ hồng màu máu tản ra, ngay cả bóng dáng của tiểu Trà cũng dập nát.
Ánh mắt của Lạc Bắc chợt trở nên sắc bén.
- A!
Thân thể của tiểu Trà bị đánh nát, xung quanh lập tức xuất hiện vô số những ngọn lửa màu đen rồi thân thể của nàng lại lập tức ngưng tụ. Tuy nhiên cái pháp bảo Hoàng Thiên đạo bào vẫn tiếp tục bọc lấy thân thể của nàng, vô số những tia sáng màu vàng tiếp tục trút xuống. Rõ ràng là nàng không thể ngăn cản nổi.
Với cái pháp bảo này cho dù tiểu Trà có thể sống lại được thì cũng không ngăn cản nổi, cứ sống lại là bị giết chết.
- Lạc Bắc! Cứu ta.
Bất ngờ khiến cho Lạc Bắc ngây người đó là bên trong Hoàng Thiên đạo bào chợt vang lên tiếng nói của tiểu Trà.
- Lạc Bắc! Cứu ta.
Bị ép lại thành một quả cầu máu, dung nhan yêu dị của tiểu Trà thay đổi, hóa thành gương mặt thanh cao thoát tục trước đây.
- tiểu Trà!
Lần này thì làm sao mà Lạc Bắc có thể kiềm chế được. Mà làn pháp lực dao động cực mạnh từ trên người hắn tản ra. Một đạo kiếm khí vô thượng lập tức chém lên Hoàng Thiên đạo bào.
Oành!
Đạo kiếm khí vô hình của Lạc Bắc chém tới không ngờ bị ngăn cản giống như chém phải một vật gì đó cực to. Lực phản lại quá mạnh khiến cho Lạc Bắc bị chấn động kêu lên đau đớn.
- A! Ngươi định làm gì?
Vô số đệ tử của Đại Tự Tại cung hét lên sợ hãi. Thậm chí có rất nhiều người phóng ra pháp bảo và pháp thuật về phía Lạc Bắc.
Tuy nhiên Lạc Bắc không hề dừng lại. Nhìn tiểu Trà đang run rẩy bên trong Hoàng Thiên đạo bào, hắn dồn toàn bộ lực lượng tới cực hạn mà chém lên tấm đạo bào.
“ Ầm ầm! “
Một kiếm này của Lạc Bắc bị trận pháp của Hoàng Thiên đạo bào đánh nát khiến cho miệng mũi của hắn chảy máu. Tuy nhiên bên trong Hoàng Thiên đạo bào cũng vang lên âm thanh ầm âm dường như rất nhiều núi non sông ngòi bắt đầu sập xuống.
Trong nháy mắt, Nguyệt Ẩn và Nạp Lan Nhược Tuyết đồng thời ra tay, thay Lạc Bắc chặn lại đòn tấn công của đám đệ tử Đại Tự Tại cung. Không hề dừng lại, Lạc Bắc chợt hé miệng ra, nuốt hơn mười viên đan dược. Ngay lập tức một làn hơi thở cuồng bạo từ người hắn tản ra xung quanh kèm theo một tiếng nổ vang lên. Mười đạo kiếm khí lại giáng lên trên Hoàng Thiên đạo bào khiến cho nó xuất hiện một cái lỗ hổng. Ngay lập tức Hoàng Thiên đạo bào giống như một quả bóng cao su bị thủng khiến cho toàn bộ những ngôi sao, núi non sông ngòi trên đó lập tức sập xuống.
- Lão bất tử kia chết thì chết tại sao lại lấy ra cái pháp bảo như vậy?
Một đạo huyết ảnh lập tức vọt ra từ lỗ hổng, thốt lên tiếng cười yêu ma.
- Lạc Bắc!
Cùng lúc đó, Nguyệt Ẩn và Nạp Lan Nhược Tuyết đều hét lên một tiếng kinh hãi bởi một đạo huyết quang theo tiểu Trà lao ra đã tấn công trúng người Lạc Bắc.
Lạc Bắc đánh tan Hoàng Thiên đạo bào nhưng không ngờ tiểu Trà lại nhân cơ hội đánh lén hắn thành công.
“ Phụp! “
Thân thể của Lạc Bắc có thể ngạnh kháng được với Kỳ Liên Liên Thành khi dung hợp với Hạo Thiên Kính. Tuy nhiên khi đạo huyết quang đó giã len người, trên ngực Lạc Bắc lại xuất hiện một vầng sương máu. Đạo huyết quang giống như một thanh kiếm sắc đục một lỗ trên ngực Lạc Bắc sau đó lại như hòa tan vào cơ thể của hắn.
Trong nháy mắt, dưới lớp da thịt của Lạc Bắc thấp thoáng một thứ ánh sáng đỏ như máu, tản ra hơi thở lạnh lẽo.
- tiểu Trà!
Gương mặt của Nạp Lan Nhược Tuyết trắng bệch nhưng vẫn không thể kiềm chế được cơn giận. Nàng phóng một đạo Hàng Ma Xử về phía tiểu Trà.
Vào lúc này, nét mặt của tiểu Trà không hề còn có sự kinh hoàng như vừa rồi. Thậm chí trong đôi mắt còn có một chút châm biếm và đắc ý. Dường như sự buồn bã, kinh hãi vừa rồi chỉ là cách để nàng lừa Lạc Bắc. Mà giờ này, Nạp Lan Nhược Tuyết ra tay đối với nàng đó là do Nạp Lan Nhược Tuyết nhận thấy sau khi đáng Lạc Bắc bị thương, tiểu Trà còn định ra tay với Lạc Bắc.
- Đi!
Một sự đau đớn và không thể tin được vào những chuyện vừa mới xảy ra xuất hiện trong mắt Lạc Bắc. Không hề chần chừ, trong nháy mắt khi Nạp Lan Nhược Tuyết ra tay đối với tiểu Trà, Lạc Bắc liền giơ tay nuốt mười viên đan dược, đồng thời vội vàng thối lui khỏi Đại Tự Tại cung.
- Chẳng phải ngươi muốn bắt ta hay sao? Tại sao lại định bỏ chạy?
Bóng dáng của tiểu Trà hơi động, lập tức có hơn mười đạo huyết thần tử xuất hiện từ bốn phương tám hướng vọt về phía Lạc Bắc, Nguyệt Ẩn và Nạp Lan Nhược Tuyết.
- tiểu Trà! Hôm nay ta không bắt được ngươi nhưng ngươi cũng không ngăn được ta.
Hơn mười Huyết Thần Tử bổ nhào tới cách Lạc Bắc chừng năm mươi trượng thì như húc vào một bức tường mà không thể tiến lên được. Còn bóng dáng của Lạc Bắc hơi dừng lại trên không trung. Trên tay hắn xuất hiện một tia sáng đỏ như máu, đồng thời ánh sáng đỏ dưới da cũng biến mất. Mà tia sáng đỏ trong tay hắn cũng cuộn lại thành một quả cầu máu. Hiển nhiên đó là do Lạc Bắc bức Ma huyết từ trong người ra. Quả cầu Ma huyết ngưng tụ thành hình nhìn giống như một đứa trẻ con nhưng có bộ mặt dữ tợn đang nhe răng nhếch miệng, chẳng khác nào một sinh linh. Chỉ với điều đó cũng đủ thấy được pháp thuật của U Minh huyết ma huyền diệu và quỷ dị tới mức độ nào.
“ Tách! “ Trong tay Lạc Bắc xuất hiện một tia chớp khiến cho Ma huyết trong tay hắn tan thành mây khói.
- Ngươi sử dụng pháp quyết lôi cương có phải là Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu của Côn Luân? Công pháp thân thể thành thánh mà người tu luyện thật ra cũng kỳ lạ, có thể lợi dụng đan dược để bổ sung chân nguyên, hơn nữa, dường như còn có thể nhanh chóng chữa trị thương tích. Có điều hiện tại ngươi cũng chỉ có thể dựa vào đan dược mà thôi. Tiểu Trà chỉ ngón tay út lập tức xuất hiện ba con Huyết Thị dạ xoa. Có điều nàng chỉ dừng ở xa mà nhìn Lạc Bắc:
- Hơn nữa, ngươi cũng không ngăn được ta giết những người này... Con người như ngươi thật sự thú vị. Mặc dù cũng giống như ngươi nói, ta không ngăn được ngươi. Vậy ngươi còn không mau trốn đi, ở lại đây làm gì?
- tiểu Trà!
Lạc Bắc nhìn thẳng vào đôi mắt tiểu Trà mà nói:
- Hôm nay mặc dù ta không bắt được ngươi nhưng ta thề ngày khác ta nhất định bắt được ngươi, và làm cho ngươi hồi phục thần trí.
- Ngươi dừng lại cũng chỉ để nói với ta câu đó? Với tu vi của ngươi mà làm chuyện như vậy cũng thật sự nói khoác một chút đấy.
Tiểu Trà nở nụ cười đầy quyến rũ:
- Có điều người như ngươi cũng là một kẻ biết điều. Chẳng lẽ trước kia ta đối với ngươi thực sự là một người quan trọng?
- Nếu như vậy thì không cần phải nói nữa. - Tiểu Trà khoát tay, nhìn Lạc Bắc với ánh mắt thú vị:
- Hôm nay ta cũng không ngăn cản ngươi, ta chờ xem tới lúc đó ngươi làm sao mà bắt được ta.
“ Xoẹt! “
Ba đạo huyết quang chợt bắn về phía Lạc Bắc.
Không hề có một dấu hiệu, tiểu Trà đang nói như vậy nhưng vẫn tấn công Lạc Bắc.
Tiểu Trà nói với Lạc Bắc như vậy, nếu ai nghe thấy cũng sẽ nghĩ nàng và Lạc Bắc đang ước hẹn điều gì đó. Tuy nhiên tiếp theo, tiểu Trà lại ra tay với Lạc Bắc thì đủ thấy được ma tính của nàng đã đạt tới mức độ nào.
“ Oành! “
Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc như đã chuẩn bị trước. Ba đạo huyết quang vừa mới xuất hiện, một đạo kiếm khí vô hình của Lạc Bắc đã chém trúng vào ba đạo huyết quang. Cùng lúc đó, trên người Lạc Bắc bốc lên ngọn lôi hỏa, bao phủ Nguyệt Ẩn và Nạp Lan Nhược Tuyết mà lướt khỏi Đại Tự Tại cung. Trong nháy mắt cả ba liền chỉ còn là một điểm sáng.
- Tại sao ngươi không ở lại? Nhưng nếu ngươi ở lại thì thêm chút nữa, ngươi muốn đi cũng không được nữa rồi.
Tiểu Trà hơi ngẩng đầu lên mà cười nhẹ. Trong mắt nàng, ánh sáng ma tính liên tục lóe lên, dường như đang suy nghĩ xem có nên đuổi theo hay không. Tuy nhiên trong nháy mắt, nàng lại có quyết định. Ánh mắt khát máu của tiểu Trà lập tức nhìn về phía đám người Đại Tự Tại cung.
Trong nháy mắt khi trên người bốc lên ngọn lôi hỏa, Lạc Bắc lập tức nuốt ít nhất mười viên đan dược.
Tử Tiêu Lôi quang độn cần tiêu hao chân nguyên cực nhanh và khí huyết. Thứ pháp thuật này giống như cắt vào da thịt, cũng chỉ có Lạc Bắc mới có thể thi triển được nhiều lần. Nhưng cũng giống như vô số những chuyện khác, cái gì cũng có lý của nó. Tốc độ của thứ độn pháp này cũng vượt xa phần lớn các loại độn pháp trên thế gian. Chỉ trong tích tắc, cho dù khắp cả Đại Tự T cung tràn ngập ánh sáng đỏ như máu thì đôi mắt của hắn vẫn vô cùng mờ mịt.
Dược lực hỗn hợp được Lạc Bắc khống chế, nhanh chóng chuyển hóa thành chân nguyên. Tuy nhiên sắc mặt của hắn vẫn hết sức khó coi. Một phần là do thương tích còn một phần là trong lòng có sự lo lắng và tức giận không thể giải thoát.
Hiện tại mặc dù cách Đại Tự Tại cung hơn mười dặm nhưng Lạc Bắc vẫn cảnh giác với xung quanh. Bởi vì tiểu Trà quá mức giả dối nên hắn cũng không giám chắc rằng nàng có đuổi theo hay không.
Một tiểu Trà vốn đồng sinh cộng tử với hắn vậy mà bây giờ lại biến thành một nữ yêu ma như vậy.
Lạc Bắc có thể đổ hết lỗi lên người Kỳ Liên Liên Thành nhưng y đã chết vì vậy mà cơn tức của hắn dường như không có chỗ để trút.
Côn Luân!
Sắc mặt của Lạc Bắc trở nên bình tĩnh. Hắn nghĩ tới cái thế lực đứng sau lưng của Kỳ Liên Liên Thành.
Vào lúc này, hắn không biết trận chiến giữa Huống Vô Tâm và Hoàng Vô Thần thì ai là người chiến thắng. Nhưng cho dù ai thắng thì cái thế lực khổng lồ đó cũng không cho phép hắn tồn tại ở trên đời. Cái thế lực đó mãi mãi sẽ luôn là kẻ địch của hắn.
Trận chiến của Lạc Bắc và Kỳ Liên Liên Thành xét theo kết quả thì Lạc Bắc thắng. Nhưng sau khi rời khỏi Đại Tự Tại cung, trận chiến của Lạc Bắc và Kỳ Liên Liên Thành dường như cơ bản không phân được thắng bại.
Nếu có một thứ pháp thuật có thể làm cho thời gian trôi ngược lại trước đó hơn mười canh giờ thì cho dù biết được cái kết quả này, hắn cũng không lựa chọn tới Đại Tự Tại cung.
Nhưng nếu có một cái pháp thuật có thể làm thời gian đi ngược lại hơn mười canh giờ thì lúc này ở trong vòng đảo thứ năm của Côn Luân, Nam Cung Đạo Tạng cũng phóng lên cao.
Để cho thời gian đi ngược lại có thể tái hiện lại trận chiến kinh thiên động địa đó.
Từ đầu tới cuối, ảnh hưởng tới toàn bộ cuộc chiến chính là cái trận pháp U Minh huyết hải của U Minh huyết ma, một nhân vật từ bốn trăm năm trước.
Với tu vi của Hàn Vô Kỵ và Phương Tam Bình vậy mà không thể đánh lại được một viên chủ nguyên Huyết Xá lợi của U Minh huyết ma. Từ đó có thể ấy năm đó, U Minh huyết ma mạnh tới mức độ nào. Năm đó, lão dẫn theo Thập phương thiên ma tiến hành tiêu diệt đại phái số một thiên hạ là Nga Ma có khí thế kinh người. Mặc dù sau bốn trăm năm U Minh huyết ma ngã xuống, pháp thuật và Huyết Xá lợi mà lão để lại tiếp tục dấy lên một trận mưa gió. Có thể nói, trận chiến ấy của lão với Huyền môn chính đạo trong thiên hạ chưa phân được thắng bại.
......
Vào lúc, Huyết Diêm La của Trạm Châu Trạch Địa sắp phá vỡ được Ngũ hành tuyệt diệt kiếm trận, Nam Cung Đạo Tạng lập tức phóng lên cao.
Dưới sự bao phủ của trận pháp U Minh huyết hải, cho dù Huống Vô Tâm dốc hết sức thi triển pháp thuật thì uy lực cũng sẽ giảm xuống thậm chí còn không bằng người có tu vi tương đương với Khuất Đạo Tử phát ra một đòn.
Dưới sự bao phủ của thứ trận pháp như vậy, tu vi cao hay thấp không phải là nhân tố quyết định. Ngược lại một số pháp bảo hay pháp thuật độc đáo nhưng Dạ Ma chúng và Huyết Diêm La lại có thể phát huy được uy lực cực lớn.
Theo lý mà nói thì Nam Cung Đạo Tạng không thể làm gì lớn được.
Nhưng nhìn lão phóng lên cao, Huống Vô Tâm lại có chút rung động. Bởi vì, với sự phán đoán của y với Hoàng Vô Thần thì một khi đã mai phục một quân cờ như Nam Cung Đạo Tạng chắc chắn sẽ phải để cho nó phát huy tác dụng quan trọng. Hơn nữa, Nam Cung Đạo Tạng cũng là một lực lượng nằm ngoài sự dự đoán của y.
- Lão định làm cái gì?
Trong ánh mắt khó hiểu của Huống Vô Tâm, Nam Cung Đạo Tạng có thân phận và tu vi tôn quý hơn Hàn Vô Kỳ và Phương Tam Bình rất nhiều không hề giữ lại mà lập tức để cho pháp lực dao động và khí tức tản ra.
Giữa đất trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm.
Khi pháp lực dao động và khí tức của lão tản ra khiến cho toàn bộ sắc trời đang đen nhánh xen lẫn với sắc đỏ như máu chợt trở nên trắng như tuyết. Thực sự đây không phải là ánh sáng ban ngày mà là một thứ ánh sáng chói mắt giống như tuyết.
Toàn bộ không trung không ngờ phủ kín vô số những đám mây sét giống hệt với Diệt Tuyệt lôi vân . Mà trong vô số những đám mây sét bao phủ trời đất chợt xuất hiện một sợi tơ giống như bảo thanh đang ngưng tụ.
Trong tích tắc, khắp phạm vi trăm dặm của mặt biển, bao gồm cả vòng đảo thứ năm của Côn Luân từng quả cầu sét lôi hỏa, tia chớp to như cái thùng liên tục giáng xuống.
Lần này, cho dù là Bắc hầu Bạch Lão hay Xuân công tử của Trạm Châu Trạch Địa đứng trên đầu thuyền, thậm chí là Huống Vô Tâm cũng phải biến sắc.
Đây không phải là pháp thuật mà một người có thể thi triển.
Cho dù không có U minh huyết hải thì Nam Cung Đạo Tạng cũng không thể phát ra được pháp thuật có uy lực như vậy. Điều này chứng tỏ vô số những tia chớp đang trút xuống chỉ là khúc nhạc dạo đầu. Giữa không trung càng lúc càng có nhiều đám mây sét xuất hiện và những sợi tơ hồng giống như bảo thạch ngưng tụ.
Những sợi tơ hồng có lực lượng hủy diệt rõ ràng là do Thiên hỏa và Lôi cương, chân hỏa, thiên hỏa thần lôi ngưng tụ thành.
Những thứ như thiên hỏa, Tin thần chân hỏa lôi cương bình thương không một pháp thuật nào có thể dẫn chúng xuất hiện.
Chỉ có khi nào Thiên kiếp xuất hiện thì trong không trung mới có những tia chớp như vậy.
Lúc này, chuyện của Nam Cung Đạo Tạng làm không ngờ lại là dân động thiên kiếp.
Có thể nói, tu vi của Nam Cung Đạo Tạng đã tới mức độ kiếp. Tuy nhiên lão vẫn không độ kiếm mà tới tình hình như thế này, lão mới tản ra pháp lực dao động và khí tức của mình để dẫn động Thiên kiếp.
Thiên kiếp!
Trên thực tế trong giới tu đạo vẫn biết có thuyết nói về ba lần cửu thiên kiếp.
Sở dĩ chia ra làm ba lần cửu thiên kiếp đó là nói Thiên kiếp chia ra làm ba tầng, chín lượt. Người tu đạo có thể vượt qua được chín lần thiên kiếp thì đạt tới đại đạo vô thượng, thọ ngang với trời đất.
Nhưng trong cả ngàn năm nay lại chưa nghe nói người tu đạo nào có thể vượt qua được chín lần thiên kiếp thậm chí là người vượt qua lần thiên kiếp thứ nhất cũng vô cùng hiếm có, tương đương với Độ kiếp chân tiên mà người tu đạo vẫn nói tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.