Chương 433: Tiểu thông linh Nam Thiên Môn
Vô Tội
10/04/2014
- Được.
Chung quy thì Thái Thúc cũng là một thiếu nữ nên nhìn thấy cảnh tượng ở đây cũng bị hoa mắt, chỉ muốn đi dạo quanh để xem. Ngay thấy Đông Nhan nói vậy, nàng cũng hết sức hưng phấn, đồng ý.
......
- Giấy trắng! Giấy vàng.
Trên đường đi có một cửa hàng gắn một tấm biển như vậy.
Thái Thúc liếc mắt thì thấy trong cửa hàng trưng bày rất nhiều loại phù. Những lá phù cũng sử dụng các loại nguyên liệu khác nhau để luyện chế. Thứ gọi là giấy trắng, giấy vàng cũng tương đương với bán thành phẩm của những lá phù.
Mà đối với cửa hàng này trưng bầy toàn là những nguyên liệu luyện khí cơ bản nhất.
- Linh đan.
Đi thêm một chút có một cửa hàng bày biển như vậy.
- Không biết nơi này có đan dược gì? Vào xem đi.
Lạc Bắc nghĩ vậy liền bước vào trước.
- Các ngươi muốn loại đan dược nào?
Vừa mới bước vào, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt lạnh lùng lên tiếng hỏi.
- Không biết...ở đây có đan dược bổ sung khí huyết và sinh cơ hay không? - Lạc Bắc nhìn người đàn ông đó rồi hỏi:
- Nếu có thì lấy ra chúng ta xem một chút.
- Đan dược bổ sung khí huyết và sinh cơ?
Người đàn ông ngồi trên ghế lim gật đầu đứng dậy lấy một cái bình ngọc ở trong rương:
- Chỉ có mười viên Ngọc Lộ đan.
- Ngọc lộ đan?
Lạc Bắc quay đầu lại nhìn Đông Nhan. Đối với đan dược, Đông Nhan có thể nói là bậc thầy trong bậc thầy. Tốt hay không cứ hỏi nàng là được.
Đông Nhan mở bình ngọc xem qua:
- Ngọc Lộ đan cũng có chút tác dụng.
Nhìn thấy sắc mặt của Đông Nhan, Lạc Bắc biết nó có tác dụng nhưng không phải là đan dược thượng phẩm. Vì vậy mà hắn gật đầu, nhìn người đàn ông trung niên hỏi:
- Giao dịch Ngọc Lộ đan như thế nào?
- Nếu dùng vàng bạc thì ba trăm lượng bạc một viên. - Người đàn ông trung niên nói.
- Ba trăm lượng một viên? Cái giá này coi như công bằng. - Đông Nhan gật đầu lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên dường như trời sinh không thích nói nhiều vẫn lạnh nhạt chỉ liếc nhìn tấm ngân phiếu rồi nói:
- Tấm ngân phiếu của ngươi trị giá năm ngàn lượng, có muốn xem đan dược nào khác không?
- Ngươi còn thứ đan dược gì thì lấy ra đây. - Đông Nhan nói:
- Nếu là đan dược bình thường thì thôi.
Người đàn ông trung niên cũng không nhiều lời, quay đầu lấy ra một cái hộp ngọc trắng rồi mở ra trước mặt Đông Nhan.
Cái hộp ngọc mới hé mở, Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc có thế thấy được một tia ánh sáng màu hồng từ bên trong chiếu ra, đồng thời kèm theo cả mùi thuốc nồng.
- Đây là Hỏa Long thảo dùng để luyện đan, có thể xua hơi lạnh, âm khí, bổ sung chân nguyên. - Đông Nhan mới liếc mắt liền ngẩng đầu nhìn người trung niên:
- Có điều giữ nó hơi lâu cho nên dược lực hơi mất một chút. Xấp xỉ hai ngàn hai.
Người đàn ông trung niên không ngờ Đông Nhan mới liếc mắt có thể nhận ra, thậm chí còn biết được dược lực của nó. Nhưng y cũng không nói nhiều chỉ gật đầu đưa cái hộp ngọc cho Đông Nhan.
- Còn thứ đan dược nào tốt không? - Đông Nhan lại hỏi.
- Còn một ít Hoàng Nha đan, Ngũ Hành đan, Kê huyết thạch đan... - Người đàn ông trung niên nói ra hơn mười loại đan dược:
- Cũng chỉ có đan dược cấp độ như vậy thôi.
Đông Nhan hỏi:
- Ngươi có bao nhiêu Hoàng Nha đan?
Người đàn ông trung niên nói:
- Có ba mươi viên.
- Bán hết tất cả cho ta.
Đông Nhan không thèm hỏi giá cả, chỉ đưa một tấm ngân phiếu ngàn lượng cho người đàn ông trung niên.
- Được!
Người đàn ông trung niên gật đầu. Vào lúc này, y cũng biết Đông Nhan là một người có kiến thức về đan dược cho nên cũng chẳng cần phải nói giá cả mà thu lấy tấm ngân phiếu rồi đưa một cái bình lưu ly màu lục cho Đông Nhan.
- Đi thôi.
Đông Nhan ra khỏi cửa hàng lền đổ ra một viên Hoàng Nha đan nhìn giống như hạt đậu rồi cho vào miệng. Sau đó, nàng lại đưa cái bình cho Thái Thúc:
- Thái Thúc! Ăn cho vui.
- Ăn cho vui? - Thái Thúc ngẩn người:
- Đông Nhan! Hoàng Nha đan dùng để làm gì?
- Nó không có nhiều tác dụng, làm mát thân thể, tăng thêm chút tuổi thọ. - Đông Nhan cười cười:
- Có điều mùi vị của chúng rất ngong. Trước đây ta vẫn ăn như ăn kẹo.
- Lấy làm kẹo ăn?
Câu nói của Đông Nhan làm cho Thái Thúc dở khóc dở cười. Nhưng nàng vẫn đổ một viên ra ngậm vào miệng. Một lúc sau, Thái Thúc cảm nhận được Hoàng Nha đan ăn rất ngon, khí nó tan ra còn có một chút hơi lạnh thấm vào cơ thể.
- Hạt giống?
- Nơi này không biết bán cái gì? - Thái Thúc vừa mới cao hứng đổ ra hai viên Hoàng Nha đan đưa cho Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết thì ấy trên một gian nhà phía trước có hai chữ hạt giống.
- Cái này?
Nhìn tấm biển, Đông Nhan cũng ngẩn người không biết trong đó bán cái gì.
Vừa lúc đó, có một người thanh niên đi một đôi giầy rơm ăn mặc để hở cả nửa cái chân đột nhiên tới đón. Người thanh niên đó cũng xấu xí giống như người đàn ông đã tới chào hàng đầu tiên nhưng đôi mắt của y hết sức thông minh.
- Bốn vị nhìn rất lạ mặt. Xem ra các người mới tới đây. Ngoại hiệu của ta là Tiểu thông linh Nam Thiên Môn. Có cần ta giúp không? Ta có thể dẫn các ngươi tới chỗ các ngươi muốn tìm, có thể giúp các ngươi đào được thứ tốt nhưng lại có giá thấp nhất ở Nam Thiên Môn. - Thấy người thanh niên bước tới, đám người Thái Thúc tưởng hắn cũng tới chào hàng. Nhưng không ngờ mới vừa đối mặt, người thanh niên lại nói một câu như vậy.
- Không thể ngờ được bây giờ Nam Thiên môn cũng có thứ ăn hoa hồng như vậy.
Đông Nhan biết trong nhiều chỗ giao dịch bình thường trên thế gian của người tu đạo có rất nhiều người không giao dịch nhưng lại tự mình kiếm tiền nhờ giới thiệu giao dịch hay chỗ tốt. Bình thường những người này vẫn đi lẫn vào trong chợ nên rất quen thuộc, biết chỗ nào có thứ gì, giá cả đại khái bao nhiêu.
Trong những nơi giao dịch khác, người tu đạo như vậy được gọi là những kẻ ăn hoa hồng. Mười mấy năm trước, khi Đông Nhan tới đây, nơi này còn chưa có những kẻ như vậy. Nhưng không ngờ mười mấy năm trôi qua, Nam Thiên Môn cũng xuất hiện những kẻ ăn hoa hồng.
Đông Nhan biết được những người như vậy biết tương đối nhiều nhưng đều làm việc mất phí. Vì vậy nàng nhìn người thanh niên tự xưng là Tiểu Thông linh của Nam Thiên Môn:
- Để ngươi dẫn chúng ta đi mau bán ở Nam Thiên Môn, ngươi muốn bao nhiêu tiền?
- Năm trăm lượng bạc. - Người than niên giống như đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa, nói:
- So với những người khác ta biết nhiều thứ hơn. Nếu các ngươi chọn người khác, bọn họ thu tiền của các ngươi nhưng chưa chắc đã biết cách. Ta lấy giá rẻ như vậy nhưng nếu các ngươi giao dịch thứ gì thành công ta sẽ lấy thêm một nửa phần giá cả.
- Ăn hoa hồng năm phần trăm? - Đông Nhan nhìn người thanh niên:
- Ngươi biết những cái gì? Ngươi là người của cửa hàng nào?
- Ta chỉ có một mình. Ngươi cũng biết ở nơi này người hỗn tạp. Ta một mình lại càng nguy hiểm, không giống như cửa hàng có nhiều người, có sự bảo đảm. Nên ta lấy năm phần trăm cũng không có gì là cao. - Người thanh niên vội vàng giải thích.
- Nhìn qua người này cũng khá thông minh, hơn nữa cũng không phải là kẻ giả dối, như đám tám tu. Chẳng phải ngươi định phá hoại gốc rễ thấp nhất của Côn Luân hay sao? Nếu vậy ta giúp ngươi một chút, trước tiên mua chuộc một số kẻ này. - Đông Nhan cười cười, nói thầm vào tai Lạc Bắc rồi nhìn người thanh niên sau đó móc một tấm ngân phiếu đưa cho y.
Tấm ngân phiếu của Đông Nhan có giá trị ít nhất cũng phải một ngàn lượng.
- Năm phần trăm thì năm phần trăm. Tấm ngân phiếu này ngươi cứ cầm lấy trước. Nếu ngươi làm cho chúng ta hài lòng thì năm trăm lượng còn lại không cần phải trả cho chúng ta.
- Bốn vị thật phóng khoáng. Ta nhất định sẽ tận lực. - Người thanh niên nghe thấy vậy thì hết sức vui mừng. Nên nhớ rằng mặc trong Nam Thiên Môn giá cả mỗi một thứ của người tu đạo đều rất cao. Nhưng đối với một người tu đạo bình thường mà nói thì mấy ngàn lượng vàng bạc cũng không dễ bỏ Ra. Người thanh niên đưa ra cái giá đó nếu gặp người khác sẽ phải giảm đi một ít. Nhưng hiện tại Đông Nhan không thèm cò kè mà còn đưa thẳng ra năm trăm lượng. Người thanh niên chưa hề gặp ai có phong cách như vậy. Trong suy nghĩ của y, bốn người Đông Nhan cho dù không phải là người tu đạo có tu vi lợi hại thì cũng là những vị khách hào phóng.
Y vừa mới nói xong thì thấy Thái Thúc như đang ăn đậu chợt đổ từ trong cái bình Lưu Ly ra một viên Hoàng Nha đan cho vào miệng. Lúc mới tới, y cũng nhìn thấy Thái Thúc ăn một viên, nhưng bây giờ khi nhìn thấy rõ, y cũng chỉ biết trợn tròn mắt:
- Đầy là...Hoàng Nha đan?
- Ừm! Thì sao? - Thái Thúc hơi khó hiểu, gật đầu.
Chung quy thì Thái Thúc cũng là một thiếu nữ nên nhìn thấy cảnh tượng ở đây cũng bị hoa mắt, chỉ muốn đi dạo quanh để xem. Ngay thấy Đông Nhan nói vậy, nàng cũng hết sức hưng phấn, đồng ý.
......
- Giấy trắng! Giấy vàng.
Trên đường đi có một cửa hàng gắn một tấm biển như vậy.
Thái Thúc liếc mắt thì thấy trong cửa hàng trưng bày rất nhiều loại phù. Những lá phù cũng sử dụng các loại nguyên liệu khác nhau để luyện chế. Thứ gọi là giấy trắng, giấy vàng cũng tương đương với bán thành phẩm của những lá phù.
Mà đối với cửa hàng này trưng bầy toàn là những nguyên liệu luyện khí cơ bản nhất.
- Linh đan.
Đi thêm một chút có một cửa hàng bày biển như vậy.
- Không biết nơi này có đan dược gì? Vào xem đi.
Lạc Bắc nghĩ vậy liền bước vào trước.
- Các ngươi muốn loại đan dược nào?
Vừa mới bước vào, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt lạnh lùng lên tiếng hỏi.
- Không biết...ở đây có đan dược bổ sung khí huyết và sinh cơ hay không? - Lạc Bắc nhìn người đàn ông đó rồi hỏi:
- Nếu có thì lấy ra chúng ta xem một chút.
- Đan dược bổ sung khí huyết và sinh cơ?
Người đàn ông ngồi trên ghế lim gật đầu đứng dậy lấy một cái bình ngọc ở trong rương:
- Chỉ có mười viên Ngọc Lộ đan.
- Ngọc lộ đan?
Lạc Bắc quay đầu lại nhìn Đông Nhan. Đối với đan dược, Đông Nhan có thể nói là bậc thầy trong bậc thầy. Tốt hay không cứ hỏi nàng là được.
Đông Nhan mở bình ngọc xem qua:
- Ngọc Lộ đan cũng có chút tác dụng.
Nhìn thấy sắc mặt của Đông Nhan, Lạc Bắc biết nó có tác dụng nhưng không phải là đan dược thượng phẩm. Vì vậy mà hắn gật đầu, nhìn người đàn ông trung niên hỏi:
- Giao dịch Ngọc Lộ đan như thế nào?
- Nếu dùng vàng bạc thì ba trăm lượng bạc một viên. - Người đàn ông trung niên nói.
- Ba trăm lượng một viên? Cái giá này coi như công bằng. - Đông Nhan gật đầu lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên dường như trời sinh không thích nói nhiều vẫn lạnh nhạt chỉ liếc nhìn tấm ngân phiếu rồi nói:
- Tấm ngân phiếu của ngươi trị giá năm ngàn lượng, có muốn xem đan dược nào khác không?
- Ngươi còn thứ đan dược gì thì lấy ra đây. - Đông Nhan nói:
- Nếu là đan dược bình thường thì thôi.
Người đàn ông trung niên cũng không nhiều lời, quay đầu lấy ra một cái hộp ngọc trắng rồi mở ra trước mặt Đông Nhan.
Cái hộp ngọc mới hé mở, Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc có thế thấy được một tia ánh sáng màu hồng từ bên trong chiếu ra, đồng thời kèm theo cả mùi thuốc nồng.
- Đây là Hỏa Long thảo dùng để luyện đan, có thể xua hơi lạnh, âm khí, bổ sung chân nguyên. - Đông Nhan mới liếc mắt liền ngẩng đầu nhìn người trung niên:
- Có điều giữ nó hơi lâu cho nên dược lực hơi mất một chút. Xấp xỉ hai ngàn hai.
Người đàn ông trung niên không ngờ Đông Nhan mới liếc mắt có thể nhận ra, thậm chí còn biết được dược lực của nó. Nhưng y cũng không nói nhiều chỉ gật đầu đưa cái hộp ngọc cho Đông Nhan.
- Còn thứ đan dược nào tốt không? - Đông Nhan lại hỏi.
- Còn một ít Hoàng Nha đan, Ngũ Hành đan, Kê huyết thạch đan... - Người đàn ông trung niên nói ra hơn mười loại đan dược:
- Cũng chỉ có đan dược cấp độ như vậy thôi.
Đông Nhan hỏi:
- Ngươi có bao nhiêu Hoàng Nha đan?
Người đàn ông trung niên nói:
- Có ba mươi viên.
- Bán hết tất cả cho ta.
Đông Nhan không thèm hỏi giá cả, chỉ đưa một tấm ngân phiếu ngàn lượng cho người đàn ông trung niên.
- Được!
Người đàn ông trung niên gật đầu. Vào lúc này, y cũng biết Đông Nhan là một người có kiến thức về đan dược cho nên cũng chẳng cần phải nói giá cả mà thu lấy tấm ngân phiếu rồi đưa một cái bình lưu ly màu lục cho Đông Nhan.
- Đi thôi.
Đông Nhan ra khỏi cửa hàng lền đổ ra một viên Hoàng Nha đan nhìn giống như hạt đậu rồi cho vào miệng. Sau đó, nàng lại đưa cái bình cho Thái Thúc:
- Thái Thúc! Ăn cho vui.
- Ăn cho vui? - Thái Thúc ngẩn người:
- Đông Nhan! Hoàng Nha đan dùng để làm gì?
- Nó không có nhiều tác dụng, làm mát thân thể, tăng thêm chút tuổi thọ. - Đông Nhan cười cười:
- Có điều mùi vị của chúng rất ngong. Trước đây ta vẫn ăn như ăn kẹo.
- Lấy làm kẹo ăn?
Câu nói của Đông Nhan làm cho Thái Thúc dở khóc dở cười. Nhưng nàng vẫn đổ một viên ra ngậm vào miệng. Một lúc sau, Thái Thúc cảm nhận được Hoàng Nha đan ăn rất ngon, khí nó tan ra còn có một chút hơi lạnh thấm vào cơ thể.
- Hạt giống?
- Nơi này không biết bán cái gì? - Thái Thúc vừa mới cao hứng đổ ra hai viên Hoàng Nha đan đưa cho Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết thì ấy trên một gian nhà phía trước có hai chữ hạt giống.
- Cái này?
Nhìn tấm biển, Đông Nhan cũng ngẩn người không biết trong đó bán cái gì.
Vừa lúc đó, có một người thanh niên đi một đôi giầy rơm ăn mặc để hở cả nửa cái chân đột nhiên tới đón. Người thanh niên đó cũng xấu xí giống như người đàn ông đã tới chào hàng đầu tiên nhưng đôi mắt của y hết sức thông minh.
- Bốn vị nhìn rất lạ mặt. Xem ra các người mới tới đây. Ngoại hiệu của ta là Tiểu thông linh Nam Thiên Môn. Có cần ta giúp không? Ta có thể dẫn các ngươi tới chỗ các ngươi muốn tìm, có thể giúp các ngươi đào được thứ tốt nhưng lại có giá thấp nhất ở Nam Thiên Môn. - Thấy người thanh niên bước tới, đám người Thái Thúc tưởng hắn cũng tới chào hàng. Nhưng không ngờ mới vừa đối mặt, người thanh niên lại nói một câu như vậy.
- Không thể ngờ được bây giờ Nam Thiên môn cũng có thứ ăn hoa hồng như vậy.
Đông Nhan biết trong nhiều chỗ giao dịch bình thường trên thế gian của người tu đạo có rất nhiều người không giao dịch nhưng lại tự mình kiếm tiền nhờ giới thiệu giao dịch hay chỗ tốt. Bình thường những người này vẫn đi lẫn vào trong chợ nên rất quen thuộc, biết chỗ nào có thứ gì, giá cả đại khái bao nhiêu.
Trong những nơi giao dịch khác, người tu đạo như vậy được gọi là những kẻ ăn hoa hồng. Mười mấy năm trước, khi Đông Nhan tới đây, nơi này còn chưa có những kẻ như vậy. Nhưng không ngờ mười mấy năm trôi qua, Nam Thiên Môn cũng xuất hiện những kẻ ăn hoa hồng.
Đông Nhan biết được những người như vậy biết tương đối nhiều nhưng đều làm việc mất phí. Vì vậy nàng nhìn người thanh niên tự xưng là Tiểu Thông linh của Nam Thiên Môn:
- Để ngươi dẫn chúng ta đi mau bán ở Nam Thiên Môn, ngươi muốn bao nhiêu tiền?
- Năm trăm lượng bạc. - Người than niên giống như đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa, nói:
- So với những người khác ta biết nhiều thứ hơn. Nếu các ngươi chọn người khác, bọn họ thu tiền của các ngươi nhưng chưa chắc đã biết cách. Ta lấy giá rẻ như vậy nhưng nếu các ngươi giao dịch thứ gì thành công ta sẽ lấy thêm một nửa phần giá cả.
- Ăn hoa hồng năm phần trăm? - Đông Nhan nhìn người thanh niên:
- Ngươi biết những cái gì? Ngươi là người của cửa hàng nào?
- Ta chỉ có một mình. Ngươi cũng biết ở nơi này người hỗn tạp. Ta một mình lại càng nguy hiểm, không giống như cửa hàng có nhiều người, có sự bảo đảm. Nên ta lấy năm phần trăm cũng không có gì là cao. - Người thanh niên vội vàng giải thích.
- Nhìn qua người này cũng khá thông minh, hơn nữa cũng không phải là kẻ giả dối, như đám tám tu. Chẳng phải ngươi định phá hoại gốc rễ thấp nhất của Côn Luân hay sao? Nếu vậy ta giúp ngươi một chút, trước tiên mua chuộc một số kẻ này. - Đông Nhan cười cười, nói thầm vào tai Lạc Bắc rồi nhìn người thanh niên sau đó móc một tấm ngân phiếu đưa cho y.
Tấm ngân phiếu của Đông Nhan có giá trị ít nhất cũng phải một ngàn lượng.
- Năm phần trăm thì năm phần trăm. Tấm ngân phiếu này ngươi cứ cầm lấy trước. Nếu ngươi làm cho chúng ta hài lòng thì năm trăm lượng còn lại không cần phải trả cho chúng ta.
- Bốn vị thật phóng khoáng. Ta nhất định sẽ tận lực. - Người thanh niên nghe thấy vậy thì hết sức vui mừng. Nên nhớ rằng mặc trong Nam Thiên Môn giá cả mỗi một thứ của người tu đạo đều rất cao. Nhưng đối với một người tu đạo bình thường mà nói thì mấy ngàn lượng vàng bạc cũng không dễ bỏ Ra. Người thanh niên đưa ra cái giá đó nếu gặp người khác sẽ phải giảm đi một ít. Nhưng hiện tại Đông Nhan không thèm cò kè mà còn đưa thẳng ra năm trăm lượng. Người thanh niên chưa hề gặp ai có phong cách như vậy. Trong suy nghĩ của y, bốn người Đông Nhan cho dù không phải là người tu đạo có tu vi lợi hại thì cũng là những vị khách hào phóng.
Y vừa mới nói xong thì thấy Thái Thúc như đang ăn đậu chợt đổ từ trong cái bình Lưu Ly ra một viên Hoàng Nha đan cho vào miệng. Lúc mới tới, y cũng nhìn thấy Thái Thúc ăn một viên, nhưng bây giờ khi nhìn thấy rõ, y cũng chỉ biết trợn tròn mắt:
- Đầy là...Hoàng Nha đan?
- Ừm! Thì sao? - Thái Thúc hơi khó hiểu, gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.