Chương 577: Trạm Lam hư không! Thế giới hoang dã
Vô Tội
20/10/2016
Dịch giả: hany
- Đây là Thiên Đô minh hà kiếm của Lý phật cách đây bốn trăm năm. Ta không tu luyện pháp quyết phi kiếm. Hiện tại cậu có thể tu luyện được mấy cái Nguyên Anh nên xin tặng nó cho thiếu chủ.
- À! Đúng rồi. - Thái Thúc chớp mắt. Một tia sáng bạc chợt lóe lên rồi trong tay nàng cũng xuất hiện một thanh trường kiếm với kiếm khí kinh người. Lúc trước nàng lấy được Tân Thiên trạm lô từ Kiếm tháp. Trong thời gian qua, mặc dù nàng không tu luyện kiếm quyết nhưng vẫn giữ nó ở trong cái vòng tay của Băng Trúc Quân. Bây giờ cũng lấy ra.
- Lạc Bắc! Ta cũng giao Tân Thiên Trạm Lô cho ngươi.
Thái Thúc hơi vươn tay chộp lấy cái lôi cầu giống như viên đan dược và cái pháp bảo bản mệnh của Mạc Thiên Hình. Sau đó nàng cũng đưa thanh phi kiếm cho Lạc Bắc.
Trong một cái hư không vô cùng rộng lớn có một rặng núi dài đang lơ lửng.
Rặng núi đó dài kinh người. Những rặng núi bình thường chỉ dài tới mấy trăm dặm, cùng lắm là mấy ngàn. Nhưng mỗi một ngọn núi trên dãy núi đó rộng tới mấy vạn dặm, có ngọn núi trải dài tới cả mười vạn dặm, cơ bản không nhìn thấy cuối. Thậm chí có ngọn núi còn cao tới cả vạn trượng.
Trên bề mặt của rặng núi đó mọc đầy cây cối. Thi thoảng từ trong các khu rừng có một vài con dị thú bay ra. Cảnh tượng khắp nơi chẳng khác nào thời hồng hoang.
Trên bầu trời có một tinh cầu sáng như trăng rằm. Có điều ánh sáng tỏa ra từ cái tinh cầu đó lại có màu lam sẫm khiến cho cả không gian có cảm giác như một miếng thủy tinh màu lam.
Trong rặng núi lớn dường như có xây dựng một vài cung điện. Tuy nhiên rải rác tầm mười vạn, thậm chí mấy trăm vạn dặm mới thấy tung tích của một cái cung điện cho thấy nơi đây có vẻ rất thưa thớt.
Đột nhiên trong cái hư không yên tĩnh màu lam sẫm đó đột nhiên xuất hiện hơn mười vầng sáng từ bốn phương tám hướng vọt tới rặng núi dài tới hơn mười vạn dặm rồi hạ xuống trên triền núi.
Cái vị trí đó là một ngọn núi cao mấy ngàn trượng. Toàn bộ đỉnh núi đã được san phẳng tạo thành một cái tế đan rộng tới cả ngàn mẫu.
Xung quanh cái tế đàn có đặt bảy mươi hai cái đỉnh bằng đồng xanh đang đốt những ngọn lửa màu vàng kim.
Toàn bộ mặt đất được lát bởi một thứ tinh thạch màu đen khiến cho người ta cảm nhận sự nghiêm trang của nơi này. Trên đỉnh đàn tế là một cái đài cao tới mười trượng, đứng sừng sững một cây cột đá màu lục có khắc đầy hoa văn. Trên cây cột có một nam tử mặc áo bào đen đang ngồi xếp bằng.
Người đàn ông đó đội một cái mũ cao nhìn như vương miện, hông đeo một cái dây ngọc có khảm một viên ngọc trắng rất to. Cách ăn mặc của y hoàn toàn giống với cách ăn mặc của người thượng cổ. Đôi mắt của người đàn ông đó rất dài, khóe mắt hơi xéo xuống dưới. Khí thế của y không hề kém Hoàng Vô Thần một chút nào.
Gương mặt của người đó tầm bốn mươi tuổi nhưng phong thái là có một thứ gì đó giống như người tu đạo đang quan sát thiên hạ. Nhìn kỹ thì thấy đó rõ ràng là người tu đạo đã đàm phán với Hoàng Vô Thần trong trận pháp truyền tống tới Thiên Lan hư không.
Như vậy, cái không gian này...chính là Thiên Lan tinh không vô cùng thần bí đối với giới tu đạo hiện nay.
Người tu đạo thượng cổ tìm được Tử Kim hư không là một nơi có đầy các khe nứt không gian, thiên thạch, thiên hỏa. Tuy nhiên Thiên lan tinh không lại khác. Không ngờ nơi này lại là một cái rặng núi khổng lồ nằm trong một thế giới hoang dã như vậy.
Bên dưới cái đài trên đàn tế là những bậc thang tầng tầng lớp lớp. Trên tầng cao nhất có mười sáu cái cột đá dựng sừng sững.
Hiện tại trên tám cái cột đó, mỗi cái có một người tu đạo đang ngồi.
Cách ăn mặc và tuổi tác của những người tu đạo đó rất khác nhau. Trẻ nhất nhìn chỉ hơn ba mươi mấy tuổi mà già nhất thì tới bảy, tám mươi tuổi với mái tóc bạc phơ. Hơn nữa, pháp lực dao động của đám người Thiên Lan tinh không hoàn toàn khác với những người tu đạo hiện nay. Cho dù Lạc Bắc có mặt ở đây cũng không thể dựa vào pháp lực dao động và khí tức để mà đoán được tu vi của họ.
Tuy nhiên cả tám người này tản ra uy thế đều không hề kém hơn Trần Thanh Đế, ít nhất cũng phải là tông chủ của một phái.
- Huyền Vô Thượng! Chúng ta đợi Tùng Hạc thần quân lâu như vậy rồi. Nếu như y không tới thì có nghĩa là đã chết.
Bất ngờ một người tu đạo mặc pháp y màu lam liếc sang cây cột đá bên cạnh một cái rồi khép mi mắt lại hỏi:
- Ngươi muốn nói gì thì nói đi.
Người tu đạo đó mặc pháp y có vạt rất dài. Cho dù đứng lên thì vạt áo của y cũng kéo dài trên mặt đất che kín đôi chân. Hơn nữa cái pháp y màu lam của y thấp thoáng những hoa văn màu hồng khiến cho người nào vừa thấy lập tức ấn tượng. Mà người tu đạo có gương mặt như quả trứng ngỗng chừng ba mươi tuổi nhìn giống như thiếu nữ, ngón tay thon dài. Đôi tay y đeo một bộ ngọc hoàn màu trắng. Mái tóc dài rối tung sau lưng khiến cho y có phần lạnh lẽo.
- Nhã Dịch Thần Quân nói đúng. Chắc hắn sẽ không tới đây. Nếu vậy chúng ta bắt đầu thôi.
Người tu đạo mặc áo bào đen tên là Huyền Vô Thượng đang ngồi trên cây cột đá cao nhất gật đầu. Y nhìn tám người tu đạo xung quanh rồi nói chậm rãi:
- Ta triệu tập các vị tinh chủ tới đây là muốn hỏi mượn Phạm Thiên tinh của các vị để sử dụng.
Vừa dứt lời, ánh mắt của tám người tu đạo đều có chút khác lạ. Người tu đạo tên Nhã Dịch thần quân cũng không để ý tới những người khác chỉ cười lạnh rồi nhìn Huyền Vô Thượng nói:
- Huyền Vô Thượng! Ngươi cũng biết rằng một khi đã sử dụng thì Phạm thiên tinh không còn tác dụng nữa chứ?
- Cái này ta biết. - Huyền Vô Thượng thản nhiên nhìn Nhã Dịch Thần quân.
- Vậy ngươi cũng biết Phạm Thiên tinh chính là một thứ vũ khí bảo mạng của chúng ta. Cho dù Nguyên Anh có bị diệt thì cũng có thể nhờ vào Phạm Thiên tinh để sống lại. Hơn nữa, hiện tại với tu vi của chúng ta hoàn toàn có thể để Phạm Thiên tinh hòa tan với Nguyên Anh. Nếu gặp hoàn cảnh không ổn thì có thể sử dụng để giữ mạng. - Nhã Dịch Thần quân nói một cách lạnh nhạt:
- Như vậy mà ngươi còn muốn hỏi Phạm thiên tinh của chúng ta?
- Ta biết Phạm thiên tinh quan trọng như thế nào. Hơn nữa cả Thiên Lan hư không cho tới bây giờ cũng không hề tìm thấy Phạm Thiên tinh nữa. - Huyền Vô Thượng cũng không hề tức giận, chỉ thở dài nói:
- Lúc trước khi mỏ Phạm Thiên tinh xuất hiện, trong mười bảy người chúng ta, ta được hai viên. Mỗi người các ngươi đều được một viên như thế là thêm một cái mạng. Nhưng trong trăm năm qua, mười bảy người chúng ta, tính cả Tùng Hạc thần quân, chỉ còn lại mười người. Nếu như chúng ta vẫn ở Thiên Lan tinh không thì sau trăm năm nữa, chẳng biết còn có bao người ngồi đây?
Huyền Vô Thượng vừa mới dứt lời, ngoại trừ Nhã Dịch thần quân và một người tu đạo mặc pháp y màu vàng cầm trong tay một cây sáo nhỏ là vẫn thản nhiên còn những người khác đều chớp mắt. Nhất là những người nhiều tuổi nhất nhìn tầm bảy, tám mươi tuổi thì thoáng xuất hiện sự rầu rĩ.
Huyền Vô Thường lại nói tiếp:
- Không tính những viên Phạm Thiên tinh trong tay các vị thần quân thì toàn bộ Thiên Lan tinh không đã không còn những thứ này nữa. Nếu như tình hình không bắt buộc thì ta cũng không hỏi các vị về Phạm Thiên tinh.
- Cách đây trăm năm, khi chúng ta thiết lập liên minh đã cùng thề đối với những chuyện ảnh hưởng tới Thiên Lan tinh không đều coi ngươi làm chủ. Ngươi muốn lấy Phạm Thiên tinh, chúng ta cũng không có lý do gì từ chối.
Một người tu đạo dáng gầy guộc ngồi bên trái cây cột đá của Nhã Dịch Thần quân trầm ngâm rồi nói:
- Chúng ta cần có một lý do hợp lý.
- Khô Cốt thần quân.
Nhìn người tu đạo vừa lên tiếng, ánh mắt của Huyền Vô Thượng trở nên kiên quyết:
- Đệ tử Vương Dĩnh của ta và đám người Lệ Nan Phùng vốn đi giúp Hoàng Vô Thần giết một người đối đầu với y, tuy nhiên tất cả đều chết bởi người đó. Hiện tại không biết Côn Luân xảy ra chuyện gì mà thậm chí y lại đồng ý cho hai tên đệ tử tự do qua lại để tìm kiếm tài nguyên nhưng ta phải phái mười người tu đạo Nguyên Anh kỳ trở lên tới nghe sự điều khiển của y. Sau khi hỏa phủ bản mệnh của đệ tử Vương Dĩnh và Lệ Nan Phùng của ta bị diệt thì bây giờ đã sáng lại, chứng tỏ hai đứa nó sử dụng Phạm Thiên tinh. Hơn nữa tính cả hai người chúng nó, tổng cộng chúng ta tới đó được mười bốn người. Đến lúc đó, người của chúng ta có thể căn cứ tình hình, thậm chí quay giáo lại cho Côn Luân một nhát... Vốn ta định để cho bọn họ sử dụng Phạm Thiên tinh chết đi sống lại khiến cho cấm chế của Côn Luân mất hiệu lực, không biết phương hướng của họ, rồi tìm cách mở trận pháp thông tới Thiên Lan tinh không.
- Đây là Thiên Đô minh hà kiếm của Lý phật cách đây bốn trăm năm. Ta không tu luyện pháp quyết phi kiếm. Hiện tại cậu có thể tu luyện được mấy cái Nguyên Anh nên xin tặng nó cho thiếu chủ.
- À! Đúng rồi. - Thái Thúc chớp mắt. Một tia sáng bạc chợt lóe lên rồi trong tay nàng cũng xuất hiện một thanh trường kiếm với kiếm khí kinh người. Lúc trước nàng lấy được Tân Thiên trạm lô từ Kiếm tháp. Trong thời gian qua, mặc dù nàng không tu luyện kiếm quyết nhưng vẫn giữ nó ở trong cái vòng tay của Băng Trúc Quân. Bây giờ cũng lấy ra.
- Lạc Bắc! Ta cũng giao Tân Thiên Trạm Lô cho ngươi.
Thái Thúc hơi vươn tay chộp lấy cái lôi cầu giống như viên đan dược và cái pháp bảo bản mệnh của Mạc Thiên Hình. Sau đó nàng cũng đưa thanh phi kiếm cho Lạc Bắc.
Trong một cái hư không vô cùng rộng lớn có một rặng núi dài đang lơ lửng.
Rặng núi đó dài kinh người. Những rặng núi bình thường chỉ dài tới mấy trăm dặm, cùng lắm là mấy ngàn. Nhưng mỗi một ngọn núi trên dãy núi đó rộng tới mấy vạn dặm, có ngọn núi trải dài tới cả mười vạn dặm, cơ bản không nhìn thấy cuối. Thậm chí có ngọn núi còn cao tới cả vạn trượng.
Trên bề mặt của rặng núi đó mọc đầy cây cối. Thi thoảng từ trong các khu rừng có một vài con dị thú bay ra. Cảnh tượng khắp nơi chẳng khác nào thời hồng hoang.
Trên bầu trời có một tinh cầu sáng như trăng rằm. Có điều ánh sáng tỏa ra từ cái tinh cầu đó lại có màu lam sẫm khiến cho cả không gian có cảm giác như một miếng thủy tinh màu lam.
Trong rặng núi lớn dường như có xây dựng một vài cung điện. Tuy nhiên rải rác tầm mười vạn, thậm chí mấy trăm vạn dặm mới thấy tung tích của một cái cung điện cho thấy nơi đây có vẻ rất thưa thớt.
Đột nhiên trong cái hư không yên tĩnh màu lam sẫm đó đột nhiên xuất hiện hơn mười vầng sáng từ bốn phương tám hướng vọt tới rặng núi dài tới hơn mười vạn dặm rồi hạ xuống trên triền núi.
Cái vị trí đó là một ngọn núi cao mấy ngàn trượng. Toàn bộ đỉnh núi đã được san phẳng tạo thành một cái tế đan rộng tới cả ngàn mẫu.
Xung quanh cái tế đàn có đặt bảy mươi hai cái đỉnh bằng đồng xanh đang đốt những ngọn lửa màu vàng kim.
Toàn bộ mặt đất được lát bởi một thứ tinh thạch màu đen khiến cho người ta cảm nhận sự nghiêm trang của nơi này. Trên đỉnh đàn tế là một cái đài cao tới mười trượng, đứng sừng sững một cây cột đá màu lục có khắc đầy hoa văn. Trên cây cột có một nam tử mặc áo bào đen đang ngồi xếp bằng.
Người đàn ông đó đội một cái mũ cao nhìn như vương miện, hông đeo một cái dây ngọc có khảm một viên ngọc trắng rất to. Cách ăn mặc của y hoàn toàn giống với cách ăn mặc của người thượng cổ. Đôi mắt của người đàn ông đó rất dài, khóe mắt hơi xéo xuống dưới. Khí thế của y không hề kém Hoàng Vô Thần một chút nào.
Gương mặt của người đó tầm bốn mươi tuổi nhưng phong thái là có một thứ gì đó giống như người tu đạo đang quan sát thiên hạ. Nhìn kỹ thì thấy đó rõ ràng là người tu đạo đã đàm phán với Hoàng Vô Thần trong trận pháp truyền tống tới Thiên Lan hư không.
Như vậy, cái không gian này...chính là Thiên Lan tinh không vô cùng thần bí đối với giới tu đạo hiện nay.
Người tu đạo thượng cổ tìm được Tử Kim hư không là một nơi có đầy các khe nứt không gian, thiên thạch, thiên hỏa. Tuy nhiên Thiên lan tinh không lại khác. Không ngờ nơi này lại là một cái rặng núi khổng lồ nằm trong một thế giới hoang dã như vậy.
Bên dưới cái đài trên đàn tế là những bậc thang tầng tầng lớp lớp. Trên tầng cao nhất có mười sáu cái cột đá dựng sừng sững.
Hiện tại trên tám cái cột đó, mỗi cái có một người tu đạo đang ngồi.
Cách ăn mặc và tuổi tác của những người tu đạo đó rất khác nhau. Trẻ nhất nhìn chỉ hơn ba mươi mấy tuổi mà già nhất thì tới bảy, tám mươi tuổi với mái tóc bạc phơ. Hơn nữa, pháp lực dao động của đám người Thiên Lan tinh không hoàn toàn khác với những người tu đạo hiện nay. Cho dù Lạc Bắc có mặt ở đây cũng không thể dựa vào pháp lực dao động và khí tức để mà đoán được tu vi của họ.
Tuy nhiên cả tám người này tản ra uy thế đều không hề kém hơn Trần Thanh Đế, ít nhất cũng phải là tông chủ của một phái.
- Huyền Vô Thượng! Chúng ta đợi Tùng Hạc thần quân lâu như vậy rồi. Nếu như y không tới thì có nghĩa là đã chết.
Bất ngờ một người tu đạo mặc pháp y màu lam liếc sang cây cột đá bên cạnh một cái rồi khép mi mắt lại hỏi:
- Ngươi muốn nói gì thì nói đi.
Người tu đạo đó mặc pháp y có vạt rất dài. Cho dù đứng lên thì vạt áo của y cũng kéo dài trên mặt đất che kín đôi chân. Hơn nữa cái pháp y màu lam của y thấp thoáng những hoa văn màu hồng khiến cho người nào vừa thấy lập tức ấn tượng. Mà người tu đạo có gương mặt như quả trứng ngỗng chừng ba mươi tuổi nhìn giống như thiếu nữ, ngón tay thon dài. Đôi tay y đeo một bộ ngọc hoàn màu trắng. Mái tóc dài rối tung sau lưng khiến cho y có phần lạnh lẽo.
- Nhã Dịch Thần Quân nói đúng. Chắc hắn sẽ không tới đây. Nếu vậy chúng ta bắt đầu thôi.
Người tu đạo mặc áo bào đen tên là Huyền Vô Thượng đang ngồi trên cây cột đá cao nhất gật đầu. Y nhìn tám người tu đạo xung quanh rồi nói chậm rãi:
- Ta triệu tập các vị tinh chủ tới đây là muốn hỏi mượn Phạm Thiên tinh của các vị để sử dụng.
Vừa dứt lời, ánh mắt của tám người tu đạo đều có chút khác lạ. Người tu đạo tên Nhã Dịch thần quân cũng không để ý tới những người khác chỉ cười lạnh rồi nhìn Huyền Vô Thượng nói:
- Huyền Vô Thượng! Ngươi cũng biết rằng một khi đã sử dụng thì Phạm thiên tinh không còn tác dụng nữa chứ?
- Cái này ta biết. - Huyền Vô Thượng thản nhiên nhìn Nhã Dịch Thần quân.
- Vậy ngươi cũng biết Phạm Thiên tinh chính là một thứ vũ khí bảo mạng của chúng ta. Cho dù Nguyên Anh có bị diệt thì cũng có thể nhờ vào Phạm Thiên tinh để sống lại. Hơn nữa, hiện tại với tu vi của chúng ta hoàn toàn có thể để Phạm Thiên tinh hòa tan với Nguyên Anh. Nếu gặp hoàn cảnh không ổn thì có thể sử dụng để giữ mạng. - Nhã Dịch Thần quân nói một cách lạnh nhạt:
- Như vậy mà ngươi còn muốn hỏi Phạm thiên tinh của chúng ta?
- Ta biết Phạm thiên tinh quan trọng như thế nào. Hơn nữa cả Thiên Lan hư không cho tới bây giờ cũng không hề tìm thấy Phạm Thiên tinh nữa. - Huyền Vô Thượng cũng không hề tức giận, chỉ thở dài nói:
- Lúc trước khi mỏ Phạm Thiên tinh xuất hiện, trong mười bảy người chúng ta, ta được hai viên. Mỗi người các ngươi đều được một viên như thế là thêm một cái mạng. Nhưng trong trăm năm qua, mười bảy người chúng ta, tính cả Tùng Hạc thần quân, chỉ còn lại mười người. Nếu như chúng ta vẫn ở Thiên Lan tinh không thì sau trăm năm nữa, chẳng biết còn có bao người ngồi đây?
Huyền Vô Thượng vừa mới dứt lời, ngoại trừ Nhã Dịch thần quân và một người tu đạo mặc pháp y màu vàng cầm trong tay một cây sáo nhỏ là vẫn thản nhiên còn những người khác đều chớp mắt. Nhất là những người nhiều tuổi nhất nhìn tầm bảy, tám mươi tuổi thì thoáng xuất hiện sự rầu rĩ.
Huyền Vô Thường lại nói tiếp:
- Không tính những viên Phạm Thiên tinh trong tay các vị thần quân thì toàn bộ Thiên Lan tinh không đã không còn những thứ này nữa. Nếu như tình hình không bắt buộc thì ta cũng không hỏi các vị về Phạm Thiên tinh.
- Cách đây trăm năm, khi chúng ta thiết lập liên minh đã cùng thề đối với những chuyện ảnh hưởng tới Thiên Lan tinh không đều coi ngươi làm chủ. Ngươi muốn lấy Phạm Thiên tinh, chúng ta cũng không có lý do gì từ chối.
Một người tu đạo dáng gầy guộc ngồi bên trái cây cột đá của Nhã Dịch Thần quân trầm ngâm rồi nói:
- Chúng ta cần có một lý do hợp lý.
- Khô Cốt thần quân.
Nhìn người tu đạo vừa lên tiếng, ánh mắt của Huyền Vô Thượng trở nên kiên quyết:
- Đệ tử Vương Dĩnh của ta và đám người Lệ Nan Phùng vốn đi giúp Hoàng Vô Thần giết một người đối đầu với y, tuy nhiên tất cả đều chết bởi người đó. Hiện tại không biết Côn Luân xảy ra chuyện gì mà thậm chí y lại đồng ý cho hai tên đệ tử tự do qua lại để tìm kiếm tài nguyên nhưng ta phải phái mười người tu đạo Nguyên Anh kỳ trở lên tới nghe sự điều khiển của y. Sau khi hỏa phủ bản mệnh của đệ tử Vương Dĩnh và Lệ Nan Phùng của ta bị diệt thì bây giờ đã sáng lại, chứng tỏ hai đứa nó sử dụng Phạm Thiên tinh. Hơn nữa tính cả hai người chúng nó, tổng cộng chúng ta tới đó được mười bốn người. Đến lúc đó, người của chúng ta có thể căn cứ tình hình, thậm chí quay giáo lại cho Côn Luân một nhát... Vốn ta định để cho bọn họ sử dụng Phạm Thiên tinh chết đi sống lại khiến cho cấm chế của Côn Luân mất hiệu lực, không biết phương hướng của họ, rồi tìm cách mở trận pháp thông tới Thiên Lan tinh không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.