Chương 330: Trước tiên tìm hiểu
Vô Tội
18/09/2013
Chữ viết trên tấm bản đồ Thần Kiêu động phủ rõ ràng giống với chữ trên chiếc nhẫn.
- Lạc Bắc! Cái này của ngươi là cái gì? - Nạp Lan Nhược Tuyết không nhịn được hỏi Lạc Bắc.
Lạc Bắc trả lời “
- Thứ này của ta nghe nói là bản đồ Thần Kiêu động phủ.
- Bản đồ động phủ Thần Kiêu? Bản đồ động phủ Thần Kiêu vương trong truyền thuyết? - Nạp Lan Nhược Tuyết và Đông Bất Cố đều lắp bắp kinh hãi:
- Chẳng lẽ Thần vương mà Na vương nhắc tới chính là Thần Kiêu vương?
- Thần Kiêu vương là ai? - Lạc Bắc cũng hỏi ngay. Mặc dù may mắn có được tấm bản đồ đó nhưng bởi vì không có manh mối cho nên cả một thời gian dài, Lạc Bắc cũng không để ý tới nó. Hơn nữa, Lạc Bắc cũng không biết gì về Thần Kiêu vương, chỉ biết đó là một nhân vật có tu vi cực cao, còn có lai lịch thế nào thì không biết.
- Nghe nói Thần Kiêu vương cũng là một yêu tu. Đó là Dạ Kiêu tu luyện thành hình người, tu vi hoành hành thiên hạ. Có điều lúc đó sự tranh đấu giữa người tu đạo và Yêu tộc còn chưa kịch liệt như vậy giờ. Mà Thần Kiêu vương cũng không phải là người tranh quyền háo thắng cho nên thế gian rất ít những sự lưu truyền về lão. Cho dù phụ thân ta cũng không biết nhiều về lão lắm. - Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn Lạc Bắc nói:
- Có điều phụ thân ta từng nói, Thần Kiêu vương như là tiền bối. Căn cứ theo tuổi tác của Thần Kiêu vương thì hoàn toàn khớp với vị Thần vương mà Na vương nhắc tới.
“ Thần vương... Thần Kiêu vương... Chẳng lẽ vị Thần vương mà Na vương nhắc tới thật sự là Thần Kiêu vương? “
- Các ngươi tới xem đây là những chữ gì?
Lạc Bắc suy nghĩ một chút rồi quay đầu nói với Xích La và Bích Hải Tử.
- Cái này... - Xích La và Bích Hải Tử chỉ nhìn lướt qua một cái rồi sắc mặt trở nên khó coi.
- Thế nào? Các ngươi không nhận ra loại chữ này?
- Xin chưởng giáo thứ lỗi: - Bị Lạc Bắc liếc, Xích La và Bích Hải Tử nhũn hết cả người mà vội vàng nói:
- Những chữ này rất lạ, chúng ta thật sự chưa thấy. Vùng Bắc mang chỉ có Khuất Đạo Tử tu luyện lâu nhất, chiếm nhiều đỉnh núi nhất. Không biết hắn... - Trong lúc luống cuống, cả hai người định nói có lẽ Khuất Đạo Tử có thể biết được loại chữ này. Nhưng vừa nói tới đây, cả hai người chợt ớn lạnh bởi vì chợt nghĩ ra rằng Khuất Đạo Tử đã chết và bị Lạc Bắc luyện thành Thi thần tướng linh.
- Xem ra vị Thần vương mà Na vương nói tới chắc chắn là Thần Kiêu vương. Có thể tấm bản đồ Thần kiêu động phủ bị ăn trộm ra ngoài rồi rơi vào tay người tu đạo. Còn một thứ khác không biết là cái gì? Mặc dù chiếm được hai thứ đồ vật nhưng hiện tại coi như vào núi vàng mà về tay không.
Lúc trước nhìn cảnh tượng trên đường đi vào, Lạc Bắc liền có thể thấy được phần lớn kiến trúc ở đây bị phá hoại là do địa mạch thay đổi và động đất. Nếu không sau khi cái địa lăng xây dựng xong, có trận pháp bảo vệ sẽ không bị phá hủy. Nhưng không biết trước đó có chuyện gì khiến cho Thần Kiêu vương đột nhiên biến mất vì vậy mà chỉ bố trí một cái Huyền Ô kim phong trận, còn pháp trận bên dưới thì chưa được bố trí xong. Cho nên khi địa mạch thay đổi khiến cho địa lăng bị phá hủy, ngay cả Huyền Ô Kim Phong trận cũng bị tổn hại khiến cho đám trộm mộ mới chui qua chỗ đất lở mà xuống đây. Mà thân phận của Thần Kiêu vương như vậy thì chắc chắn động phủ của lão không hề tấm thương. Bây giờ, mặc dù Lạc Bắc có được một cái pháp bảo của lão nhưng lại không thể sử dụng, lại không có cách nào hiểu được chữ trên bản đồ động phủ Thần Kiêu, vì vậy cũng chẳng có nhiều tác dụng cho hắn tăng tu vi. Cho nên nhất thời, Lạc Bắc có phần thất vọng.
Có điều, Lạc Bắc cũng hiểu rõ cho dù là pháp bảo xuất hiện hay tu luyện thì cũng cần phải có cơ duyên. Vì vậy mà sau khi than thầm, Lạc Bắc lại đút bản đồ Thần Kiêu động phủ vào trong Hắc Mộc chỉ nam xa. Sau đó hắn đeo cái nhẫn vào tay rồi nhìn Đông Bất Cố hỏi:
- Ngươi hiểu bao nhiêu về Huyền Ô Kim Phong trận? Nếu phá hủy toàn bộ thì mất bao nhiêu thời gian?
- Ngươi định phá cái trận này đi? - Đông Bất Cố hơi ngạc nhiên nhìn Lạc Bắc rồi trả lời:
- Cái trận pháp này đã bị tổn hại hơn một nửa. Cùng lắm thì dùng lực mạnh hủy diệt toàn bộ mắt trận là được, không mất nhiều thời gian.
- Được! Xích La! Bích Hải Tử! Các ngươi đợi lát nữa rồi dẫn người tìm kiếm cẩn thận. Nếu có vàng bạc hay gì đó thì thu thập hết cho ta. - Lạc Bắc liếc nhìn cái quan tài rồi nói:
- Cả cái quan tài kia cũng mang ra ngoài.
Đông Bất Cố lập tức hiểu ra mà cười cười:
- Ta đang tự hỏi tại sao ngươi muốn phá hủy cái trận này thì ra là để làm vậy.
- Thông qua chỗ nào, dùng cách nào mới có thể lấy vàng bạc trao đổi tài liệu và đan dược thì còn phải nhờ ngươi bảo cho biết. - Lạc Bắc trầm ngâm nói:
- Vào lúc này, trên người chúng ta rất thiếu đan dược chữa thương. Khi tới Trạm Châu Trạch Địa, nếu có thể ngươi còn phải giúp chúng ta mua một ít.
- Cái này không thành vấn đề. Đan dược loại thượng đẳng thì khó nhưng một số đan dược bình thường cũng không hiếm. - Đông Bất Cố gật đầu.
Đông Bất Cố đồng ý một cách thoải mái nhưng Xích La và Bích Hải Tử nghe thấy vậy thì lại đau lòng. Bọn họ biết Lạc Bắc nói vậy là muốn lấy toàn bộ tài bảo mình tích lũy bao năm. Muốn mua nhiều đan dược, tất nhiên là hắn sẽ cần rất nhiều tiền.
- Giúp ta tìm một thanh phi kiếm. - Lúc này, Lạc Bắc nhìn Đông Bất Cố rồi lại bổ sung thêm câu đó. Khi nói vậy, trong lòng Lạc Bắc có phần nặng ền. Lạc Bắc mất bao nhiêu công mới có được Tam Thiên Phù Đồ, hơn nữa đối với phần lớn đệ tử Thục Sơn thì cả đời chỉ dùng một thanh phi kiếm. Lạc Bắc chưa bao giờ nghĩ mình phải đổi phi kiếm. Nhưng Tam Thiên Phù Đồ lại bị hỏng. Tĩnh Niệm Thông Minh quyết và Thất xảo di thiên đại pháp có uy lực mạnh nhưng bản mệnh kiếm nguyên lại có uy lực bùng nổ và tốc độ cao. Hơn nữa, thông qua việc rèn luyện kiếm nguyên, uy lực của bản mệnh kiếm nguyên cũng liên tục tăng lên, giống như một thứ pháp bảo liên tục nâng cao phẩm chết của mình. Hơn nữa, hiện tại Lạc Bắc có được pháp thuật hùng mạnh, lại phong ấn thần hồn trấn thủ chiếc nhẫn của thần kiêu vương. Nếu chuyên tâm tu luyện thì chỉ cần chút thời gian là có thể có được một phần thần trong chư thiên, thậm chí có được một cái bản mệnh kiếm nguyên thứ hai.
Nhưng Lạc Bắc cũng giống như Thái Thúc, đều không muốn bỏ phi kiếm của mình. Tuy nhiên hắn và Thái Thúc lại giống như đành phải từ bỏ. Thậm chí nguyên nhân của cả hai cũng gần như nhau, đó là vì nâng cao thực lực của mình.
- Được! - Đông Bất Cố nhìn Lạc Bắc rồi gật đầu. Hắn có phần hiểu được cảm giác của Lạc Bắc, nên sau khi gật đầu còn bổ sung một câu:
- Ngươi cũng biết phi kiếm muốn tìm cũng không khó. Nhưng phi kiếm thượng phẩm thì chưa chắc đã tìm được. Ta nhất định sẽ tìm giúp ngươi nhưng phi kiếm thật tốt thì ta không dám bảo đảm.
- Hôm nay chúng ta sẽ đi Trạm Châu Trạch Địa. - Lạc Bắc nhìn Đông Bất Cố rồi gật đầu. Mặc dù tuổi của hắn vẫn là thiếu niên nhưng trải qua nhiều chuyện khiến cho người ta cảm thấy hắn trưởng thành hơn rất nhiều. Hơn nữa, vào lúc này, khi xoay người đi ra ngoài điện, hắn mang tới cho người ta một thứ cảm giác như người đứng đầu một phái. Nhưng khi đi ra cửa điện, Lạc Bắc đột nhiên dừng lại nhìn Đông Bất Cố rồi nói:
- Chuyện này ngươi có thể chậm một chút nhưng đám người Thái Thúc, Lạn Hàng và vị trí của lão Triệu Nam, còn có những người giúp ta trong trận chiến núi Đại Đông, ngươi phải dốc sức điều tra cho ta.
.........
Lạc Bắc hiểu rất rõ trong tình hình không có biện pháp thắng được Kỳ Liên Liên Thành, ở lâu nơi này thêm một chút là thêm phần nguy hiểm. Mà trước mắt, Đông Bất Cố mang tới đan dược giúp cho thương tích của đám người Vân Viện chỉ trong ngày hôm nay là có thể hồi phục được hơn nửa. Vì vậy mà Lạc Bắc quyết định ngay hôm nay rời khỏi Bắc Mang. Còn về việc đan dược và phi kiếm thì trong một ngày không thể có được. Nhưng Đông Bất Cố là nhân vật quyền thế trong Ngũ công tử nên hắn sẽ có cách để xử lý cho tốt. Ngay cả số vàng bạc của Đồng Tước cung, gã cũng sẽ có cách. Vì vậy mà Lạc Bắc không hề lo lắng về chuyện này. Đối với hắn hiện nay thì việc lo nhất đó là an nguy của đám người Thái Thúc và lão Triệu Nam.
Nghe Nạp Lan Nhược Tuyết nói thì trước trận chiến giữa sư phụ Nguyên Thiên Y của hắn với Côn Luân, lão Triệu Nam đã rời khỏi La Phù, tránh để cho Côn Luân chặn giết rồi tới núi Chiêu Diêu. Mà sau khi nghe được tin Lạc Bắc bị Kỳ Liên Liên Thành vây giết, lão đã rời khỏi núi Chiêu Diêu.
Mà khi ở núi Đại Đông, Lạc Bắc cũng không hề nhìn thấy lão.
Hắn có thể khẳng định, nếu như không có gì bất ngờ thì cho dù Kỳ Liên Liên Thành có đưa tới núi Đại Đông lực lượng mạnh tới mấy thì lão Triệu Nam cũng sẽ tới.
Chẳng lẽ có chuyện gì không ngờ xảy ra với lão?
Hiện tại lão đang ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.