Chương 353: Xả thân thành ma.
Vô Tội
01/10/2013
-Ầm!
Rõ ràng Kỳ Liên Liên Thành không né tránh, bị trúng một kích đó.
- Đại Đạo Như Thiên, duy ta chân quyết!
Toàn bộ thân thể bất ngờ mượn thế thoáng cái đã vọt ra phía sau Lạc Bắc, song chưởng hung hãn vỗ mạnh vào sau gáy của Lạc Bắc.
Lúc này Lạc Bắc thậm chí không kịp thi triển bất luận quyết pháp gì, chỉ xoay mạnh người, tâm niệm chợt tới, song chưởng như được bao một tầng áo giáp trong suốt, thoáng cái đã đánh vào hai tay của Kỳ Liên Liên Thành.
Lạc Bắc chưa bao giờ giao phong gần như vậy với Kỳ Liên Liên Thành!
Trong nháy mắt, Lạc Bắc chỉ cảm thấy trên người Kỳ Liên Liên Thành tràn tới khí thế và ý chí không thể ngăn trở, thậm chí mang đến cho mình cảm giác như ngọn núi lớn ép xuống. Loại khí thế và ý chí này tựa như kim châm hung hãn đâm vào thân thể Lạc Bắc.
Một âm thanh kịch liệt phát ra từ nơi giao nhau giữa hai tay của Lạc Bắc và Kỳ Liên Liên Thành, theo âm thanh vang lên, hai đoạn tay áo bào màu đỏ thẫm trên người Lạc Bắc toàn bộ vỡ nát, da thịt, máu thịt trên tay hắncũng kịch liệt rung lên, Kinh mạch trên hai cánh tay hầu như toàn bộ bị chấn động vỡ nát. Trong nháy mắt hai cánh tay của Lạc Bắc hoàn toàn mất cảm giác, gần như không thể nào cử động được.
-Chạy!
Chỉ liếc nhìn một cái, Nạp Lan Nhược Tuyết ở phía sau Lạc Bắc cũng đã nhận ra, đúng như lời Lão Triệu Nam nói, chỉ dựa vào Lạc Bắc và tu vi hiện tại của mình, cho dù là cộng thêm ba người nữa liên thủ cũng không thể nào phá được Hạo Thiên Kính, không phải là đối thủ của Kỳ Liên Liên Thành. Hơn nữa hiện tại Kỳ Liên Liên Thành đã luyện hóa Hạo Thiên Kính, thậm chí không bị ảnh hưởng bởi thuật pháp của bọn họ đánh vào. Dưới tình huống như vậy, căn bản không thể nào cướp được Ly Thiên thần mang về tay.
Một mặt Bát Bảo Cát Tường Kim Bàn trong nháy mắt ngăn trở trước người Kỳ Liên Liên Thành.
- Tử Tiêu Lôi Quang Độn!
Mà cùng lúc đó, một ý niệm xuất hiện trên người Lạc Bắc, vô số lôi quang màu tím xuất ra giống như con nhím. Những tia lôi quang này trong nháy mắt bốc cháy lên như ngọn lửa, thoáng cái đã bao lấy Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết phía sau hắn, bắn thẳng về hướng bầu trời.
Lần này tốc độ của Lạc Bắc cực nhanh khiến tầm nhìn theo không kịp, chỉ thấy hơn mười con rắn nhỏ màu xanh của Hàn Vô Kỵ vừa thi triển ra thì Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết đã biến thành chấm nhỏ trên bầu trời mà mắt thường khó nhìn thấy được. Địa vị và tu vi của Hàn Vô Kỵ vô cùng cao trong Đại Tự Tại Cung, bình thường tâm tính tu vi, tu dưỡng tích trữ cũng không tệ, uy lực thuật pháp Diệt thế xà diễm này của y vô cùng lớn, trong cuộc đời đối địch chưa từng thất bại. Lần này lại liên tục thất bại, khiến y vừa tức vừa giận.
Thuật pháp trong đạo Tạng chân nguyên Diệu yếu này của Lạc Bắc, cũng là Độn Pháp phải thi triển liên tục khí huyết và chân nguyên thiêu đốt toàn thân, mức độ có thể sánh với Thần quang độn và Phân quang độn, nhưng thi triển ra này nhất định gây cho chân nguyên và khí huyết tổn thương cực lớn.
- Đại đạo thông thiên!
Thấy ngọn lửa màu tím dấy lên, trong nháy mắt Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết trở thành một chấm sáng trên trời cao, lập tức biến mất không còn hình bóng, thân thể Kỳ Liên Liên Thành khẽ rung động mãnh liệt. Cuối cùng không gian xung quanh giống như thiên địa bị xé vỡ ra, với tốc độ khó tin nhảy vọt lên, lập tức cũng biến thành một điểm sáng tinh tế.
Lúc này, nhờ trận pháp của Nguyệt Ẩn, mọi người không hề chú ý tới khu rừng. Tiểu Ô Cầu cuộn tròn người lại, còn tiểu Trà thì sắc mặt trắng bệch, lo lắng tới mức không biết phải làm như thế nào.
Tu vi của tiểu trà đối với đám người Hàn Vô Kỵ mà nói thì vô cùng thấp kém. Tuy nhiên cảm giác của nàng với linh khí trong trời đất, nhất là hơi thở của Lạc Bắc còn vượt qua những người tu đạo khác.
Ngay khi Lạc Bắc sử dụng Tử Tiêu Lôi quang độn, lao ra khỏi Đại Tự Tại cung, tiểu Trà lập tức cảm giác được. Nhưng nàng cũng lập tức nhận ra, Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết vẫn bị một điểm sáng đuổi theo. Cùng lúc đó, hơn mười luồng sáng khác cũng vọt lên cao nhanh chóng tập trung về phía hai điểm sáng đó.
Hơn mười điểm sáng đó đều tản ra pháp lực dao động đều rất mạnh. Hơn nữa, trước đây theo lời của Nạp Lan Nhược Tuyết, tiểu Trà cũng biết những người này đều là những người tu đạo có tu vi cao được Kỳ Liên Liên Thành mời đến... Tu vi của họ đều tương đương với tông sư của mộ phái. Có thể nói sau khi đối đầu với Bắc Minh vương ở thành Thiên Nhất, Cổn Châu, Kỳ Liên Liên Thành đã đưa toàn bộ tất cả lực lượng của Côn Luân ẩn nấp trên thế gian tới nơi này.
Những người như vậy, cho dù cho Kỳ Liên Liên Thành nhiều thời gian hơn nữa, y cũng không thể tìm ra nhiều hơn. Đối với những người này, Kỳ Liên Liên Thành đã bỏ ra rất nhiều lợi ích và thù lao, thậm chí mỗi người bọn họ đều được một bình Thạch Nhũ quỳnh dịch. Bằng đó Thạch Nhũ quỳnh dịch tương đương với số lượng mà Côn Luân đã bỏ ra hơn mười mấy năm trước để lung lạc các lực lượng khác trên thế gian.
Nhưng nhìn thế bay ra của Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết, tiểu Trà có thể khẳng định được cả hai không thể ứng phó được với Kỳ Liên Liên Thành và mấy người đó.
Hơn nữa, hiện tại tiểu Trà nhận thấy trên cao, điểm sáng của Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết đã bị Kỳ Liên Liên Thành và mấy điểm sáng kia quây lấy. Giờ phút này, những vầng ánh sáng liên tục tản ra, hiển nhiên là đấu pháp đang rất kịch liệt. Mà một vài điểm sáng của Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết mặc dù tả xung hữu đột nhưng lại không thể xông ra được.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tiểu Trà không biết phải làm như thế nào. Đúng vào lúc này, nàng lại nhìn thấy một ngọn lửa màu xanh lục từ trong Đại Tự Tại cung lao ra về phía Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết.
Người tu đạo được ngọn lửa màu lục đó bao phủ tản ra pháp lực dao động khiến cho tiểu Trà cảm nhận được tu vi của người đó không hề kém Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết.
Bất ngờ, tiểu Trà đột nhiên bình tĩnh lại.
Khuôn mặt thiếu nữ đang tái nhợt cúi xuống nhìn cái túi tơ trong tay của mình.
Vào lúc này, cái túi tơ trong tay nàng chính là một cái bảo nang được Bích Căn sơn nhân luyện cho Lạc Bắc để chứa đựng đồ vật.
Do lẻn vào Đại Tự Tại cung phải che giấu khí tức của mình không để người có tu vi cao của bọn họ phát hiện. Mà trong cái túi tơ của Lạc Bắc có để mấy thứ pháp bảo tản ra pháp lực dao động rất mạnh. Vì vậy mà trước khi tiến vào Lạc Bắc đã đưa nó cho tiểu Trà.
Lúc này, bên trong cái túi, ngoại trừ Hắc Mộc Chỉ Nam xa, Thập Nhị đô thiên hữu tướng thần ma ra còn có hai cái ngọc phù màu trắng. Hai tấm ngọc phù đó trước đây Nguyệt Ẩn giao cho hắn để hấp thu khí âm lệ và ma khí. Người của Trạm Châu Trạch Địa, cho dù không phải Nguyệt Ẩn thì cũng đều là những đại hành gia trong việc hấp thu khí âm lệ và phòng ngừa ma khí xâm nhập. Mà giờ phút này, cho dù có hai tấm ngọc phù thì từ trong cái túi vẫn tản ra hơi thở khiến cho gần như toàn bộ người tu đạo cảm thấy khó chịu.
Bên trong cái túi hiện tại có hai điểm sáng màu hồng đang lóe lên.
Huyết Xá lợi.
Từ sau khi Thi Thần bị Kỳ Liên Liên Thành làm cho trọng thương đã không còn có thể dùng tóc để bao phủ Huyết Xá lợi, không để cho nó tản ra ma khí. Mà hai viên Huyết Xá lợi rất quan trọng cho nên Lạc Bắc đành phải mang theo chúng ở bên người.
Tiểu Trà nhìn hai viên Huyết Xá lợi với tâm trạng hết sức phức tạp. Tuy nhiên ngay sau đó, ánh mắt của nàng lập tức trở nên kiên quyết. Nàng mở cái túi tơ ra rồi cầm hai viên Huyết Xá lợi ở trong tay.
Vào lúc này, trong đầu tiểu Trà xuất hiện rất nhiều hình ảnh.
Nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp Lạc Bắc ở Thục Sơn, khi đó hắn vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ không biết gì.
Nàng nghĩ tới Lạc Bắc vì để cho mình chạy thoát mà ngăn cản sư trưởng sau đó phải chịu hình phạt.
Nàng nhớ tới Lạc Bắc đã vì mình mà liều chết ngăn cản Vân Hạc Tử...
Trên cõi đời này, tiểu Trà gần như không có bằng hữu, thân nhân. Đối với nàng mà nói thì Lạc Bắc chính là bằng hữu, thân nhân duy nhất. Chỉ có Lạc Bắc mới khiến cho nàng không thất vọng với cái thế giới này.
Nàng thích Lạc Bắc. Nàng muốn được ở bên cạnh hắn. Chẳng cần phải giống như nam nữ trên thế gian hưởng thụ tình yêu mà chỉ cần có thể sống một cách vô ưu vô lo, nhìn ngắm thế giới là đủ rồi.
Nhưng hiện tại...ngay cả chút mong ước nhỏ nhoi đó cũng không được.
Tiểu Trà còn nhớ rõ, hai viên Huyết Xá lợi này là của U Minh huyết ma ngưng tụ thành vào bốn trăm năm trước. Mà U Minh huyết ma nắm rất nhiều công pháp, là kẻ địch tối cao của toàn bộ thiên hạ. Chỉ cần luyện hóa được một viên Huyết Xá Lợi là có được tu vi hùng mạnh, thậm chí có được một thứ công pháp của lão.
Nhưng Minh Nhược đã nói, cho dù với tu vi của nàng thì chỉ sợ cũng không thể luyện hóa được một viên Huyết Xá lợi. Hơn nữa, nàng cũng hiểu rõ, cho dù hiện tại Lạc Bắc cũng không thể nắm chắc luyện hóa được. Mà cho dù có thể luyện hóa thì cũng tốn rất nhiều thời gian.
Nếu không thì khi ở Bắc Mang, hắn đã luyện hóa Huyết Xá lợi để tăng tu vi của mình.
Rõ ràng Kỳ Liên Liên Thành không né tránh, bị trúng một kích đó.
- Đại Đạo Như Thiên, duy ta chân quyết!
Toàn bộ thân thể bất ngờ mượn thế thoáng cái đã vọt ra phía sau Lạc Bắc, song chưởng hung hãn vỗ mạnh vào sau gáy của Lạc Bắc.
Lúc này Lạc Bắc thậm chí không kịp thi triển bất luận quyết pháp gì, chỉ xoay mạnh người, tâm niệm chợt tới, song chưởng như được bao một tầng áo giáp trong suốt, thoáng cái đã đánh vào hai tay của Kỳ Liên Liên Thành.
Lạc Bắc chưa bao giờ giao phong gần như vậy với Kỳ Liên Liên Thành!
Trong nháy mắt, Lạc Bắc chỉ cảm thấy trên người Kỳ Liên Liên Thành tràn tới khí thế và ý chí không thể ngăn trở, thậm chí mang đến cho mình cảm giác như ngọn núi lớn ép xuống. Loại khí thế và ý chí này tựa như kim châm hung hãn đâm vào thân thể Lạc Bắc.
Một âm thanh kịch liệt phát ra từ nơi giao nhau giữa hai tay của Lạc Bắc và Kỳ Liên Liên Thành, theo âm thanh vang lên, hai đoạn tay áo bào màu đỏ thẫm trên người Lạc Bắc toàn bộ vỡ nát, da thịt, máu thịt trên tay hắncũng kịch liệt rung lên, Kinh mạch trên hai cánh tay hầu như toàn bộ bị chấn động vỡ nát. Trong nháy mắt hai cánh tay của Lạc Bắc hoàn toàn mất cảm giác, gần như không thể nào cử động được.
-Chạy!
Chỉ liếc nhìn một cái, Nạp Lan Nhược Tuyết ở phía sau Lạc Bắc cũng đã nhận ra, đúng như lời Lão Triệu Nam nói, chỉ dựa vào Lạc Bắc và tu vi hiện tại của mình, cho dù là cộng thêm ba người nữa liên thủ cũng không thể nào phá được Hạo Thiên Kính, không phải là đối thủ của Kỳ Liên Liên Thành. Hơn nữa hiện tại Kỳ Liên Liên Thành đã luyện hóa Hạo Thiên Kính, thậm chí không bị ảnh hưởng bởi thuật pháp của bọn họ đánh vào. Dưới tình huống như vậy, căn bản không thể nào cướp được Ly Thiên thần mang về tay.
Một mặt Bát Bảo Cát Tường Kim Bàn trong nháy mắt ngăn trở trước người Kỳ Liên Liên Thành.
- Tử Tiêu Lôi Quang Độn!
Mà cùng lúc đó, một ý niệm xuất hiện trên người Lạc Bắc, vô số lôi quang màu tím xuất ra giống như con nhím. Những tia lôi quang này trong nháy mắt bốc cháy lên như ngọn lửa, thoáng cái đã bao lấy Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết phía sau hắn, bắn thẳng về hướng bầu trời.
Lần này tốc độ của Lạc Bắc cực nhanh khiến tầm nhìn theo không kịp, chỉ thấy hơn mười con rắn nhỏ màu xanh của Hàn Vô Kỵ vừa thi triển ra thì Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết đã biến thành chấm nhỏ trên bầu trời mà mắt thường khó nhìn thấy được. Địa vị và tu vi của Hàn Vô Kỵ vô cùng cao trong Đại Tự Tại Cung, bình thường tâm tính tu vi, tu dưỡng tích trữ cũng không tệ, uy lực thuật pháp Diệt thế xà diễm này của y vô cùng lớn, trong cuộc đời đối địch chưa từng thất bại. Lần này lại liên tục thất bại, khiến y vừa tức vừa giận.
Thuật pháp trong đạo Tạng chân nguyên Diệu yếu này của Lạc Bắc, cũng là Độn Pháp phải thi triển liên tục khí huyết và chân nguyên thiêu đốt toàn thân, mức độ có thể sánh với Thần quang độn và Phân quang độn, nhưng thi triển ra này nhất định gây cho chân nguyên và khí huyết tổn thương cực lớn.
- Đại đạo thông thiên!
Thấy ngọn lửa màu tím dấy lên, trong nháy mắt Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết trở thành một chấm sáng trên trời cao, lập tức biến mất không còn hình bóng, thân thể Kỳ Liên Liên Thành khẽ rung động mãnh liệt. Cuối cùng không gian xung quanh giống như thiên địa bị xé vỡ ra, với tốc độ khó tin nhảy vọt lên, lập tức cũng biến thành một điểm sáng tinh tế.
Lúc này, nhờ trận pháp của Nguyệt Ẩn, mọi người không hề chú ý tới khu rừng. Tiểu Ô Cầu cuộn tròn người lại, còn tiểu Trà thì sắc mặt trắng bệch, lo lắng tới mức không biết phải làm như thế nào.
Tu vi của tiểu trà đối với đám người Hàn Vô Kỵ mà nói thì vô cùng thấp kém. Tuy nhiên cảm giác của nàng với linh khí trong trời đất, nhất là hơi thở của Lạc Bắc còn vượt qua những người tu đạo khác.
Ngay khi Lạc Bắc sử dụng Tử Tiêu Lôi quang độn, lao ra khỏi Đại Tự Tại cung, tiểu Trà lập tức cảm giác được. Nhưng nàng cũng lập tức nhận ra, Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết vẫn bị một điểm sáng đuổi theo. Cùng lúc đó, hơn mười luồng sáng khác cũng vọt lên cao nhanh chóng tập trung về phía hai điểm sáng đó.
Hơn mười điểm sáng đó đều tản ra pháp lực dao động đều rất mạnh. Hơn nữa, trước đây theo lời của Nạp Lan Nhược Tuyết, tiểu Trà cũng biết những người này đều là những người tu đạo có tu vi cao được Kỳ Liên Liên Thành mời đến... Tu vi của họ đều tương đương với tông sư của mộ phái. Có thể nói sau khi đối đầu với Bắc Minh vương ở thành Thiên Nhất, Cổn Châu, Kỳ Liên Liên Thành đã đưa toàn bộ tất cả lực lượng của Côn Luân ẩn nấp trên thế gian tới nơi này.
Những người như vậy, cho dù cho Kỳ Liên Liên Thành nhiều thời gian hơn nữa, y cũng không thể tìm ra nhiều hơn. Đối với những người này, Kỳ Liên Liên Thành đã bỏ ra rất nhiều lợi ích và thù lao, thậm chí mỗi người bọn họ đều được một bình Thạch Nhũ quỳnh dịch. Bằng đó Thạch Nhũ quỳnh dịch tương đương với số lượng mà Côn Luân đã bỏ ra hơn mười mấy năm trước để lung lạc các lực lượng khác trên thế gian.
Nhưng nhìn thế bay ra của Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết, tiểu Trà có thể khẳng định được cả hai không thể ứng phó được với Kỳ Liên Liên Thành và mấy người đó.
Hơn nữa, hiện tại tiểu Trà nhận thấy trên cao, điểm sáng của Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết đã bị Kỳ Liên Liên Thành và mấy điểm sáng kia quây lấy. Giờ phút này, những vầng ánh sáng liên tục tản ra, hiển nhiên là đấu pháp đang rất kịch liệt. Mà một vài điểm sáng của Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết mặc dù tả xung hữu đột nhưng lại không thể xông ra được.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tiểu Trà không biết phải làm như thế nào. Đúng vào lúc này, nàng lại nhìn thấy một ngọn lửa màu xanh lục từ trong Đại Tự Tại cung lao ra về phía Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết.
Người tu đạo được ngọn lửa màu lục đó bao phủ tản ra pháp lực dao động khiến cho tiểu Trà cảm nhận được tu vi của người đó không hề kém Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết.
Bất ngờ, tiểu Trà đột nhiên bình tĩnh lại.
Khuôn mặt thiếu nữ đang tái nhợt cúi xuống nhìn cái túi tơ trong tay của mình.
Vào lúc này, cái túi tơ trong tay nàng chính là một cái bảo nang được Bích Căn sơn nhân luyện cho Lạc Bắc để chứa đựng đồ vật.
Do lẻn vào Đại Tự Tại cung phải che giấu khí tức của mình không để người có tu vi cao của bọn họ phát hiện. Mà trong cái túi tơ của Lạc Bắc có để mấy thứ pháp bảo tản ra pháp lực dao động rất mạnh. Vì vậy mà trước khi tiến vào Lạc Bắc đã đưa nó cho tiểu Trà.
Lúc này, bên trong cái túi, ngoại trừ Hắc Mộc Chỉ Nam xa, Thập Nhị đô thiên hữu tướng thần ma ra còn có hai cái ngọc phù màu trắng. Hai tấm ngọc phù đó trước đây Nguyệt Ẩn giao cho hắn để hấp thu khí âm lệ và ma khí. Người của Trạm Châu Trạch Địa, cho dù không phải Nguyệt Ẩn thì cũng đều là những đại hành gia trong việc hấp thu khí âm lệ và phòng ngừa ma khí xâm nhập. Mà giờ phút này, cho dù có hai tấm ngọc phù thì từ trong cái túi vẫn tản ra hơi thở khiến cho gần như toàn bộ người tu đạo cảm thấy khó chịu.
Bên trong cái túi hiện tại có hai điểm sáng màu hồng đang lóe lên.
Huyết Xá lợi.
Từ sau khi Thi Thần bị Kỳ Liên Liên Thành làm cho trọng thương đã không còn có thể dùng tóc để bao phủ Huyết Xá lợi, không để cho nó tản ra ma khí. Mà hai viên Huyết Xá lợi rất quan trọng cho nên Lạc Bắc đành phải mang theo chúng ở bên người.
Tiểu Trà nhìn hai viên Huyết Xá lợi với tâm trạng hết sức phức tạp. Tuy nhiên ngay sau đó, ánh mắt của nàng lập tức trở nên kiên quyết. Nàng mở cái túi tơ ra rồi cầm hai viên Huyết Xá lợi ở trong tay.
Vào lúc này, trong đầu tiểu Trà xuất hiện rất nhiều hình ảnh.
Nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp Lạc Bắc ở Thục Sơn, khi đó hắn vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ không biết gì.
Nàng nghĩ tới Lạc Bắc vì để cho mình chạy thoát mà ngăn cản sư trưởng sau đó phải chịu hình phạt.
Nàng nhớ tới Lạc Bắc đã vì mình mà liều chết ngăn cản Vân Hạc Tử...
Trên cõi đời này, tiểu Trà gần như không có bằng hữu, thân nhân. Đối với nàng mà nói thì Lạc Bắc chính là bằng hữu, thân nhân duy nhất. Chỉ có Lạc Bắc mới khiến cho nàng không thất vọng với cái thế giới này.
Nàng thích Lạc Bắc. Nàng muốn được ở bên cạnh hắn. Chẳng cần phải giống như nam nữ trên thế gian hưởng thụ tình yêu mà chỉ cần có thể sống một cách vô ưu vô lo, nhìn ngắm thế giới là đủ rồi.
Nhưng hiện tại...ngay cả chút mong ước nhỏ nhoi đó cũng không được.
Tiểu Trà còn nhớ rõ, hai viên Huyết Xá lợi này là của U Minh huyết ma ngưng tụ thành vào bốn trăm năm trước. Mà U Minh huyết ma nắm rất nhiều công pháp, là kẻ địch tối cao của toàn bộ thiên hạ. Chỉ cần luyện hóa được một viên Huyết Xá Lợi là có được tu vi hùng mạnh, thậm chí có được một thứ công pháp của lão.
Nhưng Minh Nhược đã nói, cho dù với tu vi của nàng thì chỉ sợ cũng không thể luyện hóa được một viên Huyết Xá lợi. Hơn nữa, nàng cũng hiểu rõ, cho dù hiện tại Lạc Bắc cũng không thể nắm chắc luyện hóa được. Mà cho dù có thể luyện hóa thì cũng tốn rất nhiều thời gian.
Nếu không thì khi ở Bắc Mang, hắn đã luyện hóa Huyết Xá lợi để tăng tu vi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.