Chương 52: Nghiện mùi
Ngư Hoả Hoả
10/12/2023
Bình Nhi một thân nhỏ bé đỡ Lý Lập Thành ra xe, nhiệt độ cơ thể hắn tăng cao. Cô lo lắng ra mặt, cả người đổ mồ hôi, miệng lầm bầm: "Lạnh quá."
Bình Nhi lấy luôn chiếc chăn trong phòng ngủ quấn Lý Lập Thành lại sau đó cài dây an toàn, khởi động xe lao như bay đến bệnh viện. Trên đường đi hắn mê sảng nói linh tinh những thứ mà Bình Nhi không hiểu là gì.
"Nhi Nhi, lập bản kế hoạch cá chua chưa?"
Mặc dù rất khẩn trương nhưng nghe hắn nói nhảm cô không nhịn được cười. Khoảnh khắc này của sếp Lý người thường phải tu mấy kiếp mới thấy được. Vừa đến bệnh viện Bình Nhi gọi y tá giúp đỡ, mất mấy tiếng đồng hồ cuối cùng Lý Lập Thành cũng yên vị trên giường bệnh, một tay truyền dịch tay còn lại thì bị dán miếng bông băng lớn do lúc nãy lấy máu, nữ y tá thực tập làm không chuyên nghiệp nên hắn bị rách da. Lúc đó Bình Nhi bỗng dưng nổi giận không hiểu lý do, cô đã quát lớn: "Cẩn thận, người nhà tôi mà xảy ra chuyện cô không yên đâu."
Lý Lập Thành mặc bộ đồ bệnh nhân, mái tóc không được chải chuốt cẩn thận, loà xoà trước trán, Bình Nhi kéo ghế ngồi bên cạnh, vuốt mái tóc sang một bên, dùng khăn ấm lau mặt cho hắn. Bụng cô đói cồn cào nhớ lại bàn thức ăn thịnh soạn hắn chuẩn bị, cảm động vô cùng. Lý Lập thành thật sự đối xử với cô không hề tệ một chút nào, hắn cũng không xấu tính lạnh lùng như mọi người vẫn thường thấy.
Bình Nhi chợp mắt một lúc, khi thức giấc đang là ba giờ sáng, không chịu nổi cơn đói thế là phải đã đi xuống căn-tin bệnh viện tìm đồ ăn. Giờ này đã khuya, chẳng còn món gì ngoài mấy cái bánh ngọt và nước đóng chai. Cô lấy bừa một cái rồi thanh toán, nhanh chóng trở lại phòng. Vừa mở cửa, Bình Nhi thấy Lý Lập Thành đã ngồi dậy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống.
"Anh tỉnh rồi. Thấy đỡ hơn không?" – Cô tiến đến đắp lại chăn cho hắn.
"Ừm... Em ăn mấy thứ đó à?" – Hắn hất cằm, tỏ thái độ không hài lòng. Bình Nhi mặc bộ đồ y như lúc hắn đón ở sân bay, chỉ thêm một chiếc áo khoác dáng dài bên ngoài, chân thì đi dép trong nhà, mái tóc búi cao gọn gàng. Lý Lập Thành liền biết lúc hắn mất ý thức cô đã phản ứng vội vàng như thế nào.
"Chẳng có gì ngon hơn để ăn, ăn tạm vậy." – Bình Nhi vừa gặm bánh vừa trả lời hắn, "Bác sĩ nói với em anh bị suy nhược cơ thể do làm việc quá sức, thiếu ngủ triền miên. Chẳng những vậy nha..."
Cô đứng lên hai tay chống nạnh như một người mẹ đang mắng con: "...Còn bỏ bữa liên tục trong thời gian dài dẫn đến viêm loét dạ dày."
Lý Lập thành dường như chẳng nghe được lời Bình Nhi nói, đôi mắt chỉ thấy hình ảnh của cô như một thiên thần, hắn ngoắc tay: "Lại đây."
Bình Nhi như một thói quen lại gần hắn, tức thì cổ cô bị bàn tay to lớn kéo mạnh, cô chỉ kịp "ưm" một tiếng, lưỡi bị hắn khống chế. Cô không thở được, đẩy mạnh hắn ra, tức giận mắng: "Lý Lập Thành anh đang bị bệnh đó, kiềm chế chút đi."
Hắn cười, vuốt ve gương mặt trơn mịn, nhìn cô bằng đôi mắt ngập tràn tình cảm: "Anh nhớ em quá."
"Em mới xa anh có một tháng, nhìn anh xem, chẳng còn chút phong thái tổng tài nào cả." – Bình Nhi véo mũi Lý Lập Thành. Thật lòng mà nói cô cũng rất nhớ hắn, cảm giác mong chờ được gặp nhau vô cùng mãnh liệt. Thời khắc cô bày tỏ mong muốn được ở lại trụ sở làm việc thì rõ ràng khẳng định hắn chiếm một vị trí không nhỏ trong trái tim.
Lý Lập Thành ôm lấy Bình Nhi, vùi mặt vào nơi mềm mại, hít lấy hít để thứ mùi hương quen thuộc, như một đứa trẻ con gặp lại mẹ sau bao ngày xa cách.
Bình Nhi lấy luôn chiếc chăn trong phòng ngủ quấn Lý Lập Thành lại sau đó cài dây an toàn, khởi động xe lao như bay đến bệnh viện. Trên đường đi hắn mê sảng nói linh tinh những thứ mà Bình Nhi không hiểu là gì.
"Nhi Nhi, lập bản kế hoạch cá chua chưa?"
Mặc dù rất khẩn trương nhưng nghe hắn nói nhảm cô không nhịn được cười. Khoảnh khắc này của sếp Lý người thường phải tu mấy kiếp mới thấy được. Vừa đến bệnh viện Bình Nhi gọi y tá giúp đỡ, mất mấy tiếng đồng hồ cuối cùng Lý Lập Thành cũng yên vị trên giường bệnh, một tay truyền dịch tay còn lại thì bị dán miếng bông băng lớn do lúc nãy lấy máu, nữ y tá thực tập làm không chuyên nghiệp nên hắn bị rách da. Lúc đó Bình Nhi bỗng dưng nổi giận không hiểu lý do, cô đã quát lớn: "Cẩn thận, người nhà tôi mà xảy ra chuyện cô không yên đâu."
Lý Lập Thành mặc bộ đồ bệnh nhân, mái tóc không được chải chuốt cẩn thận, loà xoà trước trán, Bình Nhi kéo ghế ngồi bên cạnh, vuốt mái tóc sang một bên, dùng khăn ấm lau mặt cho hắn. Bụng cô đói cồn cào nhớ lại bàn thức ăn thịnh soạn hắn chuẩn bị, cảm động vô cùng. Lý Lập thành thật sự đối xử với cô không hề tệ một chút nào, hắn cũng không xấu tính lạnh lùng như mọi người vẫn thường thấy.
Bình Nhi chợp mắt một lúc, khi thức giấc đang là ba giờ sáng, không chịu nổi cơn đói thế là phải đã đi xuống căn-tin bệnh viện tìm đồ ăn. Giờ này đã khuya, chẳng còn món gì ngoài mấy cái bánh ngọt và nước đóng chai. Cô lấy bừa một cái rồi thanh toán, nhanh chóng trở lại phòng. Vừa mở cửa, Bình Nhi thấy Lý Lập Thành đã ngồi dậy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống.
"Anh tỉnh rồi. Thấy đỡ hơn không?" – Cô tiến đến đắp lại chăn cho hắn.
"Ừm... Em ăn mấy thứ đó à?" – Hắn hất cằm, tỏ thái độ không hài lòng. Bình Nhi mặc bộ đồ y như lúc hắn đón ở sân bay, chỉ thêm một chiếc áo khoác dáng dài bên ngoài, chân thì đi dép trong nhà, mái tóc búi cao gọn gàng. Lý Lập Thành liền biết lúc hắn mất ý thức cô đã phản ứng vội vàng như thế nào.
"Chẳng có gì ngon hơn để ăn, ăn tạm vậy." – Bình Nhi vừa gặm bánh vừa trả lời hắn, "Bác sĩ nói với em anh bị suy nhược cơ thể do làm việc quá sức, thiếu ngủ triền miên. Chẳng những vậy nha..."
Cô đứng lên hai tay chống nạnh như một người mẹ đang mắng con: "...Còn bỏ bữa liên tục trong thời gian dài dẫn đến viêm loét dạ dày."
Lý Lập thành dường như chẳng nghe được lời Bình Nhi nói, đôi mắt chỉ thấy hình ảnh của cô như một thiên thần, hắn ngoắc tay: "Lại đây."
Bình Nhi như một thói quen lại gần hắn, tức thì cổ cô bị bàn tay to lớn kéo mạnh, cô chỉ kịp "ưm" một tiếng, lưỡi bị hắn khống chế. Cô không thở được, đẩy mạnh hắn ra, tức giận mắng: "Lý Lập Thành anh đang bị bệnh đó, kiềm chế chút đi."
Hắn cười, vuốt ve gương mặt trơn mịn, nhìn cô bằng đôi mắt ngập tràn tình cảm: "Anh nhớ em quá."
"Em mới xa anh có một tháng, nhìn anh xem, chẳng còn chút phong thái tổng tài nào cả." – Bình Nhi véo mũi Lý Lập Thành. Thật lòng mà nói cô cũng rất nhớ hắn, cảm giác mong chờ được gặp nhau vô cùng mãnh liệt. Thời khắc cô bày tỏ mong muốn được ở lại trụ sở làm việc thì rõ ràng khẳng định hắn chiếm một vị trí không nhỏ trong trái tim.
Lý Lập Thành ôm lấy Bình Nhi, vùi mặt vào nơi mềm mại, hít lấy hít để thứ mùi hương quen thuộc, như một đứa trẻ con gặp lại mẹ sau bao ngày xa cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.