Chương 7
Ôn Tửu Trảm Trúc Mã
03/08/2022
7.
Suy nghĩ muốn gặp anh ấy mãnh liệt thật đấy, tôi không thèm quan tâm đến sự chế giễu của anh ấy, gõ nhẹ một dòng: “Tôi muốn nhìn thấy anh.”
Có vẻ như không ngờ đến tôi sẽ đưa ra một yêu cầu như vậy, Thời Nghiên Lễ đột nhiên im lặng.
Không chờ câu trả lời của anh ấy, tôi không bỏ cuộc mà trực tiếp gọi video đến.
Anh ấy không bắt máy, cũng không tắt đi, nhạc chuông không ngừng lặp lại trong màn đêm tĩnh lặng.
Cơn đau đầu dữ dội kéo đến, tôi khó chịu co quắp trên ghế sofa.
Tôi nhịn đau gõ ra một câu: “Thời Nghiên Lễ, anh đúng là đồ khốn chết tiệt.”
Một dòng chữ gửi đi, đôi mắt cũng theo đó đau xót.
Nếu năm đó đã tàn nhẫn với tôi như thế, vậy thì cứ tiếp tục tàn nhẫn như vậy đi, tại sao lại chết, còn để lại cho tôi những ám thị tình ý mơ hồ nữa chứ.
Nhưng khi tôi muốn lại gần thêm lần nữa thì anh ấy lại không chịu trả lời.
Vào lúc tôi gần như tuyệt vọng, nhạc chuông cuộc gọi video đột ngột vang lên.
Rõ ràng tôi muốn gặp anh ấy như thế, thật sự rất muốn gặp, nhưng lại vô cùng hoảng sợ.
Tôi dùng cả tay và chân bò dậy, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa chỉnh lại mái tóc bù xù, rồi mới dám nhấp vào nút trả lời.
Màn hình nhấp nháy, tôi ổn định lại hô hấp, nhịp tim dường như ngừng lại.
Hình ảnh trong máy, dường như đang đứng im.
Cảnh đêm bao phủ, tia lửa lạnh lẽo được ném vào từ cửa sổ, bị song cửa sổ tách thành vô số mảnh nhỏ, anh ấy ngồi im cạnh cửa sổ lốm đốm bóng của từng mảnh nhỏ, bóng người gầy gò giống như cái vỏ rỗng vậy, mộng ảo xa vời.
Anh ấy nghiêng đầu mỉm cười với ống kính, ánh trăng vắt lên hai mí mắt mỏng manh, nhẹ nhàng, lầm lì, im lặng, quyến rũ.
"Nói ra xem nào, tại sao tôi lại là đồ khốn thế?"
Một người tốt đẹp như thế, bất cứ ai gặp được, đều sẽ vui mừng khôn xiết.
Nhưng tại thời điểm này, tôi lại không thể vui nổi.
Nhìn vào chiếc xe lăn mà anh ấy đang ngồi, đầu óc vô cùng choáng váng, giọng nói run rẩy: "Chuyện từ khi nào vậy?"
Anh ấy biết rằng tôi đang hỏi về chiếc xe lăn anh ấy đang ngồi, nụ cười trên môi thoải mái điềm nhiên.
"Không nhớ rõ nữa, đã mấy năm rồi."
Thời Nghiên Lễ quá hờ hững rồi, như thể, người ngồi trên xe lăn giống như người khuyết tật không phải là anh ấy vậy.
Nỗi đau thương lan tỏa ra khắp người từ lồng ngực, đến hô hấp cũng vô cùng đau đớn.
Tôi vội vàng dời ống kính ra khỏi mặt, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Là tôi đã sai rồi.
Câu nói năm đó của Thời Nghiên Lễ "Ai lại thích một người khuyết tật chứ?", tôi tưởng rằng anh ấy đang sỉ nhục tôi.
Không ngờ đến, người khuyết tật trong miệng anh ấy, lại là bản thân anh.
Trong nháy mắt bầu không khí trở nên yên tĩnh, Thời Nghiên Lễ nhẹ nhàng thở dài: "Lại trốn vào góc nào đó khóc rồi sao?"
Chỉ là sợ anh nhìn thấy, nên trốn thôi.
Tôi không thể ngừng khóc, một câu cũng không nói nên lời.
Thời Nghiên Lễ xấu xa đe dọa: "Không quan tâm đến tôi nữa thì tôi cúp máy đây."
Tôi không tin anh ấy thật sự sẽ làm thế, nhưng vẫn cố ổn định lại cảm xúc, quay ống kính điện thoại lên mặt.
Mặc dù đã cố gắng kéo điện thoại ra xa, nhưng đôi mắt đỏ quá, có giấu cũng không giấu được.
Thời Nghiên Lễ cười: "Nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn không thay đổi được tật xấu này."
Tôi nghiêng mặt, trái tim ngột ngạt trách anh ấy, dựa vào đâu lại sợ tôi khóc, việc gì cũng không chịu cho tôi biết sao?
Thích người khuyết tật thì sao?
Phạm pháp à?
Thời Nghiên Lễ nhìn ra, nâng cao khoé môi: "Trái lại còn thêm chút nóng nảy."
Tôi ngước mắt lên nhìn anh ấy, muốn cãi lại một câu, ánh sáng bên cạnh quét qua tay anh ấy, tôi lại thủ thỉ lại thôi.
Gió đêm, hai mặt của tấm vải trắng lướt nhẹ qua song cửa sổ, Thời Nghiên Lễ quay lưng về phía cửa sổ, bàn tay thon dài trắng trẻo lạnh ngắt đặt ở hai bên xe lăn, xương cổ tay nhô lên nổi bật.
Gầy, gầy hơn trước nhiều rồi.
Gầy đến mức khiến cho người khác đau lòng.
Muốn nói chuyện hẳn hoi, nhưng một khi mở miệng, thì lời nói đều mang theo gai nhọn: "Không có tôi nấu cơm cho anh, thì anh không thèm ăn cơm luôn sao?"
Cái người Thời Nghiên Lễ này ngoài nghiên cứu ra thì ham muốn của con người trong thế tục này, anh ấy cũng quá tẻ nhạt rồi.
Con người sống không nhiễm khói bụi trần gian, tôi nên sớm nghĩ đến, thế gian này sớm muộn gì cũng không giữ nổi anh ấy đâu.
Thời Nghiên Lễ thuận theo lời của tôi, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, tại cô làm cho khẩu vị của tôi trở nên kén chọn rồi đấy."
Tôi trái lại không tự luyến đến mức nghĩ anh ấy thật sự không có tôi thì không được, nhưng lại vẫn nhịn không nổi mà đau lòng.
Nếu khi đó tôi không hiểu lầm, kiên định ở lại cùng với anh ấy, thì có phải là có một kết cục khác rồi không?
"Thời Nghiên Lễ."
"Tôi nghe đây."
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, đôi mắt tôi lại đỏ ửng lên: "Phải làm sao đây, tôi thật sự rất muốn ôm anh."
Suy nghĩ muốn gặp anh ấy mãnh liệt thật đấy, tôi không thèm quan tâm đến sự chế giễu của anh ấy, gõ nhẹ một dòng: “Tôi muốn nhìn thấy anh.”
Có vẻ như không ngờ đến tôi sẽ đưa ra một yêu cầu như vậy, Thời Nghiên Lễ đột nhiên im lặng.
Không chờ câu trả lời của anh ấy, tôi không bỏ cuộc mà trực tiếp gọi video đến.
Anh ấy không bắt máy, cũng không tắt đi, nhạc chuông không ngừng lặp lại trong màn đêm tĩnh lặng.
Cơn đau đầu dữ dội kéo đến, tôi khó chịu co quắp trên ghế sofa.
Tôi nhịn đau gõ ra một câu: “Thời Nghiên Lễ, anh đúng là đồ khốn chết tiệt.”
Một dòng chữ gửi đi, đôi mắt cũng theo đó đau xót.
Nếu năm đó đã tàn nhẫn với tôi như thế, vậy thì cứ tiếp tục tàn nhẫn như vậy đi, tại sao lại chết, còn để lại cho tôi những ám thị tình ý mơ hồ nữa chứ.
Nhưng khi tôi muốn lại gần thêm lần nữa thì anh ấy lại không chịu trả lời.
Vào lúc tôi gần như tuyệt vọng, nhạc chuông cuộc gọi video đột ngột vang lên.
Rõ ràng tôi muốn gặp anh ấy như thế, thật sự rất muốn gặp, nhưng lại vô cùng hoảng sợ.
Tôi dùng cả tay và chân bò dậy, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa chỉnh lại mái tóc bù xù, rồi mới dám nhấp vào nút trả lời.
Màn hình nhấp nháy, tôi ổn định lại hô hấp, nhịp tim dường như ngừng lại.
Hình ảnh trong máy, dường như đang đứng im.
Cảnh đêm bao phủ, tia lửa lạnh lẽo được ném vào từ cửa sổ, bị song cửa sổ tách thành vô số mảnh nhỏ, anh ấy ngồi im cạnh cửa sổ lốm đốm bóng của từng mảnh nhỏ, bóng người gầy gò giống như cái vỏ rỗng vậy, mộng ảo xa vời.
Anh ấy nghiêng đầu mỉm cười với ống kính, ánh trăng vắt lên hai mí mắt mỏng manh, nhẹ nhàng, lầm lì, im lặng, quyến rũ.
"Nói ra xem nào, tại sao tôi lại là đồ khốn thế?"
Một người tốt đẹp như thế, bất cứ ai gặp được, đều sẽ vui mừng khôn xiết.
Nhưng tại thời điểm này, tôi lại không thể vui nổi.
Nhìn vào chiếc xe lăn mà anh ấy đang ngồi, đầu óc vô cùng choáng váng, giọng nói run rẩy: "Chuyện từ khi nào vậy?"
Anh ấy biết rằng tôi đang hỏi về chiếc xe lăn anh ấy đang ngồi, nụ cười trên môi thoải mái điềm nhiên.
"Không nhớ rõ nữa, đã mấy năm rồi."
Thời Nghiên Lễ quá hờ hững rồi, như thể, người ngồi trên xe lăn giống như người khuyết tật không phải là anh ấy vậy.
Nỗi đau thương lan tỏa ra khắp người từ lồng ngực, đến hô hấp cũng vô cùng đau đớn.
Tôi vội vàng dời ống kính ra khỏi mặt, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Là tôi đã sai rồi.
Câu nói năm đó của Thời Nghiên Lễ "Ai lại thích một người khuyết tật chứ?", tôi tưởng rằng anh ấy đang sỉ nhục tôi.
Không ngờ đến, người khuyết tật trong miệng anh ấy, lại là bản thân anh.
Trong nháy mắt bầu không khí trở nên yên tĩnh, Thời Nghiên Lễ nhẹ nhàng thở dài: "Lại trốn vào góc nào đó khóc rồi sao?"
Chỉ là sợ anh nhìn thấy, nên trốn thôi.
Tôi không thể ngừng khóc, một câu cũng không nói nên lời.
Thời Nghiên Lễ xấu xa đe dọa: "Không quan tâm đến tôi nữa thì tôi cúp máy đây."
Tôi không tin anh ấy thật sự sẽ làm thế, nhưng vẫn cố ổn định lại cảm xúc, quay ống kính điện thoại lên mặt.
Mặc dù đã cố gắng kéo điện thoại ra xa, nhưng đôi mắt đỏ quá, có giấu cũng không giấu được.
Thời Nghiên Lễ cười: "Nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn không thay đổi được tật xấu này."
Tôi nghiêng mặt, trái tim ngột ngạt trách anh ấy, dựa vào đâu lại sợ tôi khóc, việc gì cũng không chịu cho tôi biết sao?
Thích người khuyết tật thì sao?
Phạm pháp à?
Thời Nghiên Lễ nhìn ra, nâng cao khoé môi: "Trái lại còn thêm chút nóng nảy."
Tôi ngước mắt lên nhìn anh ấy, muốn cãi lại một câu, ánh sáng bên cạnh quét qua tay anh ấy, tôi lại thủ thỉ lại thôi.
Gió đêm, hai mặt của tấm vải trắng lướt nhẹ qua song cửa sổ, Thời Nghiên Lễ quay lưng về phía cửa sổ, bàn tay thon dài trắng trẻo lạnh ngắt đặt ở hai bên xe lăn, xương cổ tay nhô lên nổi bật.
Gầy, gầy hơn trước nhiều rồi.
Gầy đến mức khiến cho người khác đau lòng.
Muốn nói chuyện hẳn hoi, nhưng một khi mở miệng, thì lời nói đều mang theo gai nhọn: "Không có tôi nấu cơm cho anh, thì anh không thèm ăn cơm luôn sao?"
Cái người Thời Nghiên Lễ này ngoài nghiên cứu ra thì ham muốn của con người trong thế tục này, anh ấy cũng quá tẻ nhạt rồi.
Con người sống không nhiễm khói bụi trần gian, tôi nên sớm nghĩ đến, thế gian này sớm muộn gì cũng không giữ nổi anh ấy đâu.
Thời Nghiên Lễ thuận theo lời của tôi, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, tại cô làm cho khẩu vị của tôi trở nên kén chọn rồi đấy."
Tôi trái lại không tự luyến đến mức nghĩ anh ấy thật sự không có tôi thì không được, nhưng lại vẫn nhịn không nổi mà đau lòng.
Nếu khi đó tôi không hiểu lầm, kiên định ở lại cùng với anh ấy, thì có phải là có một kết cục khác rồi không?
"Thời Nghiên Lễ."
"Tôi nghe đây."
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, đôi mắt tôi lại đỏ ửng lên: "Phải làm sao đây, tôi thật sự rất muốn ôm anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.