Chương 10: Chạy trốn
Hoa Ban
28/05/2014
Câu chuyện lạ lùng về sự ra đi của Lệ Thu nhanh như cơn lốc đã đến tai tất cả các nhân viên khác trong công ty. Tuy Lệ Thu không còn đi làm nhưng ngày nào tên cô cũng được bêu lên. Vì lý do đó mà ở nhà cô liên tục át xì!!?? Người bị quấy rầy nhất chính là Hoa và Phương. Hết người này tới người khác hỏi thăm Thu nhưng chị Hoa và Phương cũng đâu có biết gì! Số điện thoại thì không gọi được vì Lệ Thu đã tháo sim cũ, thay số mới. Còn về vấn đề nhà cửa thì ngày ngày Thu gấp rút hỏi hang, đi xem nhà, thương lượng giá cả. Cô muốn chuyển đi nội trong tuần này nhưng vẫn chưa tìm ra nơi ở nào vừa ý. Địa chỉ tạm trú ghi trong hợp đồng lao động là địa chỉ cô đang ở. Không khó khăn gì đề người đó tìm ra cho nên Thu phải hành động nhanh thôi!
-Này! Em không thể nói thật cho anh biết vì sao em chuyển nhà à?
Minh rất bất ngờ vì quyết định của cô. Nếu anh biết cô còn thôi việc nữa thì còn ngỡ ngàng hơn. Đã bao lần Minh khuyên cô nên tìm một công việc khác nhưng Thu không nghe. Vì không muốn anh lo lắng nên cô chỉ nói cho Minh biết quyết định chuyển nơi ở và nhờ anh tìm giúp.
-Nếu em không nói rõ nguyên do thì anh không giúp đâu!
Minh một hai đòi Thu nói rõ. Cô thở dài và ngập ngừng
-Là vì… em… đang chạy trốn!
-Trốn cái gì cơ?
Minh càng thấy mù mịt
-Trốn khỏi một người!
Cuối cùng thì cô thú nhận. Minh nghĩ ngợi mong lung và lo lắng hỏi
-Là ai? Ai lại khiến em sợ tới nổi bỏ chạy vậy?
Thu bậm môi
-Tốt hơn hết là anh chỉ biết vậy thôi!
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Minh, Lệ Thu lắc đầu
-Em không nói được! Anh đừng bắt ép em!
Minh thẫn thờ nhìn cô. Lúc đó thì Cá Bống nhanh nhảu chạy tới
-Mẹ ơi! Con đi bơi nha!
Thu và Minh nhìn con bé, hai nguời rời khỏi cuộc đối thoại căng thẳng và cười với nó
-Uhm… mẹ thấy con nên đi xem tivi đi. Trời hình như hơi lạnh… bơi sẽ bệnh đấy!
Cá Bống úp mặt vào bụng mẹ nũng nịu
-Ứ ừ… con chán lắm! Con đi bơi à!
Minh kéo con bé vào lòng và vui vẻ nói
-OK! Vậy thì con hứa là lúc mẹ kêu lên là phải ngoan ngoãn lên ngay. Không được lì lợm nghịch nước nghe chưa?
Cá Bống reo mừng
-Hoan hô ba Minh! Con yêu ba Minh nhất trên đời!
Thu nghe vậy lườm nó:
-Thế à?
Cá Bống tinh nghịch sửa lại:
-Con cũng yêu mẹ nhất trên đời!
Những lúc không có bà Hương cạnh bên, “chú Minh” lại biến thành “ba Minh”. Cá Bống hôn lên má hai người rồi chạy ùa ra bờ hồ. Minh thình lình trở lại với cuộc nói chuyện dở dang bằng một quyết định bất ngờ:
-Nếu em muốn chuyển nhà nhanh như vậy thì tạm thời sang nhà anh đi! Như vậy ta có nhiều thời gian hơn cho việc tìm kiếm…
Thu vừa định từ chối nhưng nghĩ lại không còn cách nào khả thi hơn nên lẵng lặng gật đầu…
Trong căn phòng rộng tĩnh lặng, nhịp tim hối há của Quỳnh nghe rõ mồn một. Tổng Giám đốc ngồi chéo trên ghế trầm ngâm nhìn cô.
-Vậy là… cô nghe theo người tên Mai Chi đó mà đuổi việc cô ta?
Quỳnh lo sợ gật đầu. Cô đã thành thật khai báo hết mọi chuyện. Không hiểu vì sao mà sếp Tổng lại quan tâm đến Lệ Thu quá mức như vậy…? Thấy sếp im lặng Quỳnh bạo dạn hỏi một câu, trước sau gì cô cũng bị đuổi việc, ít ra cô cũng phải biết lý do sâu xa gây ra chuyện này chứ!
-Anh à! Anh có thể nói cho em biết vì sao anh lại quan tâm đến chuyện này như thế không?
Vị sếp nhìn lên lạnh lùng đáp:
-Một chuyện như vậy, chẳng lẽ không đáng lo? Làm lãnh đạo mà không công bằng như vậy, tôi làm sao có mặt mũi mà ngồi trên cái ghế này?
-Em hiểu, nhưng em không tin lý do chỉ có thế…
-Ý cô là sao?
Quỳnh bậm môi không sợ sệt nói toẹt ra
-Rõ ràng là anh và cô ta có quan hệ gì đó….
Sếp tổng chau mày. Quỳnh chờ nghe bị quở trách không ngờ anh lại nói
-Cô cũng tinh tường đấy! Không sai! Tôi và cô ta đúng là có “quan hệ”… Cô ấy là… một trong số những kẻ thù tôi không đời nào muốn bỏ qua!
Quỳnh mở to hai mắt kinh ngạc. Lý do này trí tưởng tượng của cô chưa hề nghĩ tới.
-Thôi… cô ra ngoài đi! Có việc tôi sẽ gọi…
-Vâng! Đơn xin nghỉ việc em đã nộp cho anh rồi đấy!
Tổng Giám đốc nhìn quanh bàn và phát hiện ra một phong thư trắng tinh. Anh cầm lên, không nghĩ ngợi đưa cho cô
-Đi về đi! Sau này đừng bao giờ hành xử kinh xuất, thiếu phán xét như thế nữa… Không có lần thứ 2 tôi trả đơn cho cô đâu!
Quỳnh ngơ ngác nhận lại tờ đơn
-Ơ…không phải anh nói sẽ đuổi việc em?
Vị Tổng tài lại cười trong khi Quỳnh chưa phòng bị, thế là xém nữa cô ngất xỉu vì ma lực từ khuôn mặt đó… Giọng nói kia có chút trách cứ
-Nếu tôi làm vậy chẳng phải tôi là một ông boss quá tầm thường sao?
Quỳnh thấy lời này nghe quen quen. Cô vì quá mừng rỡ nên không kịp nghĩ ngợi xem đã nghe ai nói câu này rồi…
Khi cô thư ký xinh đẹp ra khỏi phòng, vị sếp mới thở dài và ngửa người ra trên ghế. Anh nhìn mong lung quanh phòng cuối cùng thì dừng lại trên một bộ hồ sơ nhân viên. Dòng địa chỉ được tô dạ quang từ lúc nào… Mọi vật rơi vào trầm tư. Trên bàn, cạnh bên quả địa cầu nhỏ đang xoay, cái bản tên dựng đứng vô cùng oai nghiêm: Tổng Giám đốc Trình Phong.
Bà Tư – hàng xóm thân quen của Thu hôm qua đã lưu luyến chia tay hai mẹ con. Ở cạnh nhau lâu ngày tình nghĩa cũng sâu nặng. Tự nhiên nghe tin Thu chuyển đi bà cảm thấy choáng váng. Sáng ngày, bà Tư đã dậy sớm để giúp cô khuân vác đồ đạc. Bà cứ nhắc cô khi nào rãnh thì sang chơi. Lệ Thu quý bà nên dễ dàng đồng ý.
Chiều nay làm món rau muống xào mà bà nhớ tới Thu. Mẹ con cô hay ăn món này lắm, chả có gì đặc biệt mà Cá Bống cứ khen ngon. Đang đứng canh lửa bếp thì giọng thằng Cu – cháu bà bi bô
-Không mua! Không mua!
Bà Tư biết ngay là nhà có khách. Ngày nào cũng có mấy người bán vé số dạo tới nhà năn nỉ bà mua. Nhiều lúc bọn họ dai quá bà đuổi hoài không chịu đi… Thế là mỗi lần thấy dáng dấp họ từ xa là bà nói liền: “Không mua! Không mua!” Thằng cháu bà học theo, hế ai tới, không cần biết là khách hay là người bán vé số đều bảo: “Không mua! Không mua!”
Bà Tư tắt bếp ga chạy ra nhà trước. Đúng là nhà có khách! Bà Tư ngạc nhiên nhìn chàng thanh niên nét mặt tuấn tú, mặc áo véc công sở, cà vạt còn ngay ngắn. Bộ dạng hào hoa phong nhã này bà chỉ thấy trên mấy bộ phim truyền hình chứ chưa bao giờ gặp ai ăn mặc như thế, bà suốt ngày chỉ quanh quẩn trong khu nhà ổ chuột này thôi. Bất ngờ quá nên bà Tư mất vài giây để định thần lại
-Ơ… cậu tìm ai?
Anh chàng cười chào lịch sự rồi chỉ tay về phía nhà bên cạnh hỏi bà
-Bác cho cháu hỏi… Nhà bên cạnh không có ai ở ạ?
Bà Tư xét nét nhìn anh rồi gật đầu
-Ừ! Nhà đó bỏ hoang!
Nét mặt anh thoáng qua một tí hoài nghi
-Tức là từ trước tới giờ không ai ở?
-Ừ!
Bà không ngập ngừng đáp. Lúc đó cậu con trai bà vừa tắm xong đi ra, đầu tóc còn ướt loi ngoi, nghe cuộc nói chuyện của hai người mà hỏi bà một câu:
-Uả má? Không phải lúc trước cô Thu ở đó sao? Cổ vừa mới chuyến đi hôm qua thôi mà!
Bà Tư hết hồn nhìn cậu con trai. Mắt bà giật giật ra hiệu cho anh. Nhưng tiếc là anh ta chẳng hiểu gì còn nói thêm
-Má làm gì vậy? Tự nhiên nhìn con nháy mắt là sao?
Biết là mọi chuyện bị lộ bà Tư đánh quay sang người lạ kia nói thẳng
-Thì đúng là có người từng ở nhưng cậu chớ có hỏi hang gì hết! Tôi không nói với cậu biết đâu!
Nói xong bà Tư quay đầu vào trong bếp. Con trai bà ngơ ngác nhìn theo mẹ, sau đó mới quay lại nhìn vị khách. Anh ta không khỏi ngưỡng mộ chàng thanh niên kia. Chỉ có mấy ông kỹ sư công trường nơi anh làm mới ăn mặc trang trọng như vậy thôi. Vốn là một công nhân xây dựng bình thường nên có mơ anh cũng biết là mình không bao giờ có được cái thần khí cao quý như vị khách lạ này… Nhìn thấy ánh mắt khác thường kia, chàng thanh niên nhanh chóng nắm bắt cơ hội chìa tay ra
-Chào anh! Tôi là Phong!
Trước kia anh sẵn sàng “tay bắt mặt mừng” với đám bạn nhậu cùng tổ công tác nhưng trường hợp được một người như vầy chủ động làm quen thì chưa xảy ra bao giờ. Con bà Tư rụt rẻ chìa tay ra, bộ dạng cảnh giác cùng đề phòng
-Anh có việc chi?
-Tôi muốn xác nhận lại lần nữa… thực sự có một cô tên Thu sống ở bên này đúng không?
-Uhm… ờ… đúng!
-Thế anh có biết cô ta đã đi đâu không?
-Không!
Phong gật đầu rồi lịch sự cáo lui
-Cảm ơn. Tôi chỉ muốn biết nhiêu đó thôi… Chào anh!
Lúc đó con bà Tư bất giác tò mò hỏi:
-Anh để xe ở đâu vậy? Khu này không an toàn đâu… trộm cướp ghê lắm đó!
Anh đoán chắc vị khách phải đến bằng xe tay ga loại đắc tiền nào đó nên lo lắng nhắc nhở. Phong nhìn anh mỉm cười
-Không sao! Hẻm này hẹp quá nên tôi để ôtô ở đầu đường rồi!
Thế là con bà Tư ngu ngơ nhìn theo cho tới lúc bóng dáng kia khuất hẳn. Anh trở vào trong nhà nói với mẹ
-Má à! Hồi nãy má bị sao vậy?
Bà bực bội nói
-Mày đó! Khi không lại xen vô… Mọi khi đi làm suốt, sao tự nhiên lại nghỉ phép vào đúng ngày hôm nay thế không biết!?
-Gì lạ vậy? Tại sao con không được nghỉ hôm nay?
Bà Tư cáu kỉnh không thèm đáp. Thu lúc trước khi đi đã dặn dò bà đừng nói về cô với bất cứ ai. Cô nói rằng có một vài người cô không muốn gặp đang tìm kiếm cô. Bà Tư đã hứa nhưng không ngờ thằng con bà đã làm hỏng việc
-Cái người đó coi bộ dân kinh doanh má ha… nhìn sang ghê! Anh ta còn đi xe hơi nữa đó!
Anh chàng có vẻ rất ấn tượng về chuyện chiếc ôtô. Bà Tư thuận tay gõ luôn cái vá múc cơm lên đầu con trai
-Mày đó! Ngồi đó mơ với mộng… biết đâu là dân xã hội đen chứ kinh doanh khỉ gì!
Nghe vậy con bà mới tỉnh ra và gật gù
-Cũng phải… ý mà làm sao cô Thu lại dính tới xã hội đen?
Bà Tư lại lần nữa im lặng. Với đầu óc tưởng tượng con chuột thành con voi của mình, anh mới phỏng đoán
-Con biết rồi… hèn gì nào giờ con đã nghi nghi! Cô Thu trông xinh đẹp như vậy, có tiền đồ như vậy không chừng làm cái nghề… Chính vì thế mà con cô ta không có bố! Cái nghề đó ít nhiều cũng dính líu tới bọn xã hội đen không thoi thì là mấy tay đại gia…
-Tổ cha mày!
Bà Tư không nương tay lại vố thêm cho anh vài cái cốc đầu nữa. Mấy đứa cháu thấy hai người lớn đánh nhau thì cười hì hì… Không khí tự nhiên vui tươi hơn!
Sau khi biết được nơi này chính xác là chỗ Lệ Thu đã ở và đã đi, Phong lặng lẽ trở ra. Con hẻm này thật là nhiều ngã rẽ. Anh phải hỏi thăm hơn chục người mới tìm ra địa chỉ. Nhìn những hộ gia đình sống chen chúc trong không gian hẹp, điều kiện sinh hoạt tồi tàn, nhà cửa đổ nát ọp ẹp anh không khỏi thấy lòng chùng lại. Chẳng lẽ Lệ Thu cũng sống như vậy? Sự xuất hiện của anh nơi này giống như người ngoài hành tinh trong mắt đám trẻ con nhà nghèo. Mà đúng thật! Phong đến từ một thế giới hoàn toàn khác với bọn chúng!
Ngồi vào trong xe đóng cửa lại, Phong trầm ngâm nghĩ ngợi. Rõ ràng Lệ Thu muốn chạy trốn khỏi anh giống như cách cô biến mất 7 năm về trước. Phong không khỏi buồn phiền khi nhớ lại những tháng ngày trước kia. Anh đã đi tìm cô, tìm khắp nơi từ cùng cao nguyên Lâm Đồng tới các tỉnh đồng bằng. Mỗi lần trở về đều không có kết quả. Anh nói với mẹ muốn đang báo tìm người thì bà Sâm lập tức nổi cơn lôi đình. Cái ngày ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí của anh…
Bà Sâm mặt tái tím quát tháo
-Mẹ nuôi con tới lớn bằng này mà vì một đứa con gái con có thể khùng điên như vậy sao?
Ông Trình Đoản nhẹ nhàng xoa dịu vợ
-Thôi nào mẹ thằng Phong… làm gì mà nổi nóng thế?
Bà Sâm hất tay ông ra
-Cha con ông y chang nhau! Toàn là thứ đàn ông dại gái! Bị lừa cũng không hay biết!
Phong khổ sở thuyết phục mẹ:
-Lệ Thu là một cô gái rất tốt! Mẹ đừng nói như vậy…
Bà Sâm mặt mày bặm trợn, ngoe ngẩy ngồi xuống ghế nói oang oang:
-Tốt hả? Chỉ có thằng dại gái như con mới nhìn lầm thôi… Mẹ nói con hay, cô ta đã cao chạy xa bay rồi!
Phong chau mày nhìn thẳng vào mắt bà Sâm
-Ý mẹ là sao? Có phải… mẹ đã làm gì cô ấy rồi? Mẹ đuổi cô ấy đi có đúng không???
Phong thấy lòng mình nóng rang như cái bếp lò. Hàng loạt hình ảnh hiện lên trong đầu: Lệ Thu bị la mắng, bị đánh, bị đuổi ra khỏi nhà… Mấy tuồng cải lương mà anh từng xem trong những ngày về Việt Nam thăm nhà đã giúp anh nghĩ tới điều đó. Có không ít những câu chuyện tình yêu tan vỡ vì lý do gia đình hai bên một giàu một nghèo…
Bà Sâm nhìn trừng trừng cậu quý tử mà nói
-Phải! Nó đã đi xa lắm ròi… con đừng tìm nữa!
Phong giận tím mặt, đứng phắt dậy
-Mẹ đã làm gì Lệ Thu???
Bà Sâm cười khẩy
-“Làm gì?” Con đang nghĩ mẹ làm khó dễ cô ta hả? Mẹ thì làm được gì? Ăn thịt cô ta chắc?
Phong hét lên với bà Sâm, chưa bao giờ anh vô lễ với mẹ như thế:
-Vậy mẹ nói đi! Lệ Thu bị làm sao?
Chỉ tay về phía cái ghế bà Sâm nghiêm giọng
-Muốn biết thì ngoan ngoãn ngồi xuống, không mẹ sẽ chẳng nói gì hết!
Bất lực, Phong đành miễn cưỡng nghe theo. Thấy anh bình tĩnh lại bà Sâm mới ôn tồn kể:
-Sáng sớm, mẹ bảo bác Khâu gọi con bé lên. Mẹ nghe loáng thoáng được từ người làm là con thích con nhỏ… Vì tò mò mà mẹ muốn tìm hiểu thử. Nó ban đầu cũng khá là lễ phép… Mẹ hỏi chuyện nó một lát. Chỉ là chuyện gia đình họ hàng của nó thôi… Thấy nó cũng hiền ngoan, mẹ quyết định kiểm tra nó một chút…
-Kiểm tra? Kiểm tra cái gì?
Bà Sâm hóp một ngụm trà và nói tiếp
-Mẹ nói là mẹ không đồng ý cho nó quen biết con. Mẹ nói là Trình gia không chấp nhận đứa con dâu tầm thường như nó… Mẹ đưa nó 100 triệu bà bảo nó biến khỏi đây!
Phong há mồm ngạc nhiên không thốt nổi lời nào
-Mẹ chỉ định thử thôi! Coi xem nó có thực lòng yêu con hay chỉ vì cái sản nghiệp Cát Tiên điền này… Con nói thử xem cuối cùng con nhỏ đó chọn cái gì?
Phong nhìn bà Sâm, tràn ngập hoài nghi
-Chẳng lẽ… Lệ Thu lại…
Bà Sâm cười giễu cợt:
-Sao? Không tin chứ gì? Vậy thì con hỏi bà Khâu đi! Lúc đó bà ấy cũng đứng cạnh bên mẹ. Một người cao tuổi như bà không thể nào nói dối được!
Phong im lặng rất lâu. Anh phán xét thái độ của mẹ mình. Nào giờ mẹ đối với anh là một phụ nữ hiền thục, đoan trang, thông minh và kiên định. Chẳng lẽ bà có thế lừa dối anh sao? Không! Mẹ làm sao có thể nói dối? Như vậy chuyện này là thật, Lệ Thu thực sự chọn món tiền hạ đẳng đó chọn không chọn anh?Phong thấy đầu óc quay cuồng, mặt mày say sẫm
-Mẹ… thực sự… cô ấy… cô ấy sao lại như thế…?
Bà Sâm dịu nét mặt, bà tới bên cậu con trai, kéo đầu anh dựa vào vai bà thì thầm
-Mẹ biết, mẹ biết! Con chắc là yêu con bé đó thật rồi… mẹ sinh ra con, con đau thì mẹ còn đau hơn gấp bội. Thực lòng, sau khi hiểu rõ con người của cô gái đó… mẹ ân hận lắm! Mẹ chỉ mong sao đừng có làm cái thí nghệm ngốc nghếch đó! Mẹ trao cho cô ta toàn bộ số tiền. Tiền mẹ không tiếc chỉ tiếc là… tiếc là… đã làm con đau buồn như vậy! Mẹ xin lỗi…
Phong nén cơn kích động lắc đầu nói với bà:
-Không! Mẹ chẳng làm gì sai… con… thật là KHÔNG THỂ NGỜ! Con không nghĩ Lệ Thu lại có thế…
Bà Sâm giữ chặt khuôn mặt anh, chân thành khuyên răn:
-Thôi… qua rồi! Hãy quên con bé đó đi. Nó không xứng đáng với tình yêu của con!
Phong nhìn mẹ. Đôi mắt anh buồn thăm thẳm và ngập tràn vết thương… Ông Đoản nãy giờ im lặng ngồi xem, ông ta nhìn vợ mình bằng ánh mắt rất khác thường. Trong lúc Trình Phong hoảng loạn không còn tinh tường, minh mẫn, Trình Đoản đứng ngoài rìa phán xét mọi chuyện. Ông luôn biết bà Sâm không phải người phụ nữ đơn giản. Từ ngày ông cưới bà, Trình gia ăn nên làm ra, ngày một giàu có. Các cụ luôn bảo bà Sâm là phúc tinh của họ Trình nhưng đâu ai biết kể từ ấy Trình Đoản biến thành cái bóng lu mơ trong gia đình, như một hư danh, một cái bảng hiệu không hơn không kém!
Khi Phong lặng lẽ rời khỏi phòng khách bà Khâu mới bẽn lẽn chạy vào. Bà lom khom nhặt những mãnh sứ do Phong nóng nẩy đập vỡ. Trình lão gia bỗng dưng nói bong gió
-Bà cẩn thấn! Nhặt miểng thế nào cũng có ngày đứt tay thôi!
Bà Khâu giả điếc không nghe nhưng Trình phu nhân thì hậm hực
-Ông nói lảm nhảm gì vậy? Nhà này chưa đủ loạn hả?
Trình Đoản cười phà lên
-Hahaha… loạn à? Ai gây ra loạn này người đó thừa hiểu! Tôi đã già rồi, không hơi sức đâu mà ganh đua với đời. Hổ báo sinh thời cũng phải có lúc mỏi gối chùn chân, sát thủ nguy hiểm phải có ngày gác kiếm… Tôi nói ít, mong bà hiểu nhiều!
Ngậm điếu tẩu trong miệng Trình Đoản uể oải đứng dậy, đấm vào cái lưng đau rồi từ từ ra khỏi phòng khách. Lúc đó bà Khâu mới rụt rè nói
-Bà chủ…
Bà Sâm phủi tay bảo:
-Không cần lo, cứ để lão nói! Lão chẳng biết quái gì đâu, chỉ cái võ mồm thôi!
-Nhưng còn cậu chủ, thưa bà…
Bà Sâm ung dung ngồi uống trà
-Nó thì sao? Chỉ vài lời thôi là xong ngay. Tôi tiểu tính cách của con mình mà! Nam nhi buồn vì tình sẽ chóng qua… thiếu gì con gái trên đời cho nó chọn. Không chừng, nay mai gì nó lại đòi cưới cho bằng được con bé Rita cho xem!
Bà Sâm thanh thản trở về phòng mà không hề biết rằng bà thực ra chẳng hiểu gì về Phong cả. Bà không hay biết Phong đang thu xếp quần áo đồ đạc và lặng lẽ bay về L.A ngay ngày hôm sau. Và bà cũng không biết đến tận 7 năm sau đó anh không hề trở lại vùng đất cao nguyên xinh đẹp này… bởi nó có quá nhiều kỷ niệm, những hồi ức một thời mãi làm anh đau.
-Này! Em không thể nói thật cho anh biết vì sao em chuyển nhà à?
Minh rất bất ngờ vì quyết định của cô. Nếu anh biết cô còn thôi việc nữa thì còn ngỡ ngàng hơn. Đã bao lần Minh khuyên cô nên tìm một công việc khác nhưng Thu không nghe. Vì không muốn anh lo lắng nên cô chỉ nói cho Minh biết quyết định chuyển nơi ở và nhờ anh tìm giúp.
-Nếu em không nói rõ nguyên do thì anh không giúp đâu!
Minh một hai đòi Thu nói rõ. Cô thở dài và ngập ngừng
-Là vì… em… đang chạy trốn!
-Trốn cái gì cơ?
Minh càng thấy mù mịt
-Trốn khỏi một người!
Cuối cùng thì cô thú nhận. Minh nghĩ ngợi mong lung và lo lắng hỏi
-Là ai? Ai lại khiến em sợ tới nổi bỏ chạy vậy?
Thu bậm môi
-Tốt hơn hết là anh chỉ biết vậy thôi!
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Minh, Lệ Thu lắc đầu
-Em không nói được! Anh đừng bắt ép em!
Minh thẫn thờ nhìn cô. Lúc đó thì Cá Bống nhanh nhảu chạy tới
-Mẹ ơi! Con đi bơi nha!
Thu và Minh nhìn con bé, hai nguời rời khỏi cuộc đối thoại căng thẳng và cười với nó
-Uhm… mẹ thấy con nên đi xem tivi đi. Trời hình như hơi lạnh… bơi sẽ bệnh đấy!
Cá Bống úp mặt vào bụng mẹ nũng nịu
-Ứ ừ… con chán lắm! Con đi bơi à!
Minh kéo con bé vào lòng và vui vẻ nói
-OK! Vậy thì con hứa là lúc mẹ kêu lên là phải ngoan ngoãn lên ngay. Không được lì lợm nghịch nước nghe chưa?
Cá Bống reo mừng
-Hoan hô ba Minh! Con yêu ba Minh nhất trên đời!
Thu nghe vậy lườm nó:
-Thế à?
Cá Bống tinh nghịch sửa lại:
-Con cũng yêu mẹ nhất trên đời!
Những lúc không có bà Hương cạnh bên, “chú Minh” lại biến thành “ba Minh”. Cá Bống hôn lên má hai người rồi chạy ùa ra bờ hồ. Minh thình lình trở lại với cuộc nói chuyện dở dang bằng một quyết định bất ngờ:
-Nếu em muốn chuyển nhà nhanh như vậy thì tạm thời sang nhà anh đi! Như vậy ta có nhiều thời gian hơn cho việc tìm kiếm…
Thu vừa định từ chối nhưng nghĩ lại không còn cách nào khả thi hơn nên lẵng lặng gật đầu…
Trong căn phòng rộng tĩnh lặng, nhịp tim hối há của Quỳnh nghe rõ mồn một. Tổng Giám đốc ngồi chéo trên ghế trầm ngâm nhìn cô.
-Vậy là… cô nghe theo người tên Mai Chi đó mà đuổi việc cô ta?
Quỳnh lo sợ gật đầu. Cô đã thành thật khai báo hết mọi chuyện. Không hiểu vì sao mà sếp Tổng lại quan tâm đến Lệ Thu quá mức như vậy…? Thấy sếp im lặng Quỳnh bạo dạn hỏi một câu, trước sau gì cô cũng bị đuổi việc, ít ra cô cũng phải biết lý do sâu xa gây ra chuyện này chứ!
-Anh à! Anh có thể nói cho em biết vì sao anh lại quan tâm đến chuyện này như thế không?
Vị sếp nhìn lên lạnh lùng đáp:
-Một chuyện như vậy, chẳng lẽ không đáng lo? Làm lãnh đạo mà không công bằng như vậy, tôi làm sao có mặt mũi mà ngồi trên cái ghế này?
-Em hiểu, nhưng em không tin lý do chỉ có thế…
-Ý cô là sao?
Quỳnh bậm môi không sợ sệt nói toẹt ra
-Rõ ràng là anh và cô ta có quan hệ gì đó….
Sếp tổng chau mày. Quỳnh chờ nghe bị quở trách không ngờ anh lại nói
-Cô cũng tinh tường đấy! Không sai! Tôi và cô ta đúng là có “quan hệ”… Cô ấy là… một trong số những kẻ thù tôi không đời nào muốn bỏ qua!
Quỳnh mở to hai mắt kinh ngạc. Lý do này trí tưởng tượng của cô chưa hề nghĩ tới.
-Thôi… cô ra ngoài đi! Có việc tôi sẽ gọi…
-Vâng! Đơn xin nghỉ việc em đã nộp cho anh rồi đấy!
Tổng Giám đốc nhìn quanh bàn và phát hiện ra một phong thư trắng tinh. Anh cầm lên, không nghĩ ngợi đưa cho cô
-Đi về đi! Sau này đừng bao giờ hành xử kinh xuất, thiếu phán xét như thế nữa… Không có lần thứ 2 tôi trả đơn cho cô đâu!
Quỳnh ngơ ngác nhận lại tờ đơn
-Ơ…không phải anh nói sẽ đuổi việc em?
Vị Tổng tài lại cười trong khi Quỳnh chưa phòng bị, thế là xém nữa cô ngất xỉu vì ma lực từ khuôn mặt đó… Giọng nói kia có chút trách cứ
-Nếu tôi làm vậy chẳng phải tôi là một ông boss quá tầm thường sao?
Quỳnh thấy lời này nghe quen quen. Cô vì quá mừng rỡ nên không kịp nghĩ ngợi xem đã nghe ai nói câu này rồi…
Khi cô thư ký xinh đẹp ra khỏi phòng, vị sếp mới thở dài và ngửa người ra trên ghế. Anh nhìn mong lung quanh phòng cuối cùng thì dừng lại trên một bộ hồ sơ nhân viên. Dòng địa chỉ được tô dạ quang từ lúc nào… Mọi vật rơi vào trầm tư. Trên bàn, cạnh bên quả địa cầu nhỏ đang xoay, cái bản tên dựng đứng vô cùng oai nghiêm: Tổng Giám đốc Trình Phong.
Bà Tư – hàng xóm thân quen của Thu hôm qua đã lưu luyến chia tay hai mẹ con. Ở cạnh nhau lâu ngày tình nghĩa cũng sâu nặng. Tự nhiên nghe tin Thu chuyển đi bà cảm thấy choáng váng. Sáng ngày, bà Tư đã dậy sớm để giúp cô khuân vác đồ đạc. Bà cứ nhắc cô khi nào rãnh thì sang chơi. Lệ Thu quý bà nên dễ dàng đồng ý.
Chiều nay làm món rau muống xào mà bà nhớ tới Thu. Mẹ con cô hay ăn món này lắm, chả có gì đặc biệt mà Cá Bống cứ khen ngon. Đang đứng canh lửa bếp thì giọng thằng Cu – cháu bà bi bô
-Không mua! Không mua!
Bà Tư biết ngay là nhà có khách. Ngày nào cũng có mấy người bán vé số dạo tới nhà năn nỉ bà mua. Nhiều lúc bọn họ dai quá bà đuổi hoài không chịu đi… Thế là mỗi lần thấy dáng dấp họ từ xa là bà nói liền: “Không mua! Không mua!” Thằng cháu bà học theo, hế ai tới, không cần biết là khách hay là người bán vé số đều bảo: “Không mua! Không mua!”
Bà Tư tắt bếp ga chạy ra nhà trước. Đúng là nhà có khách! Bà Tư ngạc nhiên nhìn chàng thanh niên nét mặt tuấn tú, mặc áo véc công sở, cà vạt còn ngay ngắn. Bộ dạng hào hoa phong nhã này bà chỉ thấy trên mấy bộ phim truyền hình chứ chưa bao giờ gặp ai ăn mặc như thế, bà suốt ngày chỉ quanh quẩn trong khu nhà ổ chuột này thôi. Bất ngờ quá nên bà Tư mất vài giây để định thần lại
-Ơ… cậu tìm ai?
Anh chàng cười chào lịch sự rồi chỉ tay về phía nhà bên cạnh hỏi bà
-Bác cho cháu hỏi… Nhà bên cạnh không có ai ở ạ?
Bà Tư xét nét nhìn anh rồi gật đầu
-Ừ! Nhà đó bỏ hoang!
Nét mặt anh thoáng qua một tí hoài nghi
-Tức là từ trước tới giờ không ai ở?
-Ừ!
Bà không ngập ngừng đáp. Lúc đó cậu con trai bà vừa tắm xong đi ra, đầu tóc còn ướt loi ngoi, nghe cuộc nói chuyện của hai người mà hỏi bà một câu:
-Uả má? Không phải lúc trước cô Thu ở đó sao? Cổ vừa mới chuyến đi hôm qua thôi mà!
Bà Tư hết hồn nhìn cậu con trai. Mắt bà giật giật ra hiệu cho anh. Nhưng tiếc là anh ta chẳng hiểu gì còn nói thêm
-Má làm gì vậy? Tự nhiên nhìn con nháy mắt là sao?
Biết là mọi chuyện bị lộ bà Tư đánh quay sang người lạ kia nói thẳng
-Thì đúng là có người từng ở nhưng cậu chớ có hỏi hang gì hết! Tôi không nói với cậu biết đâu!
Nói xong bà Tư quay đầu vào trong bếp. Con trai bà ngơ ngác nhìn theo mẹ, sau đó mới quay lại nhìn vị khách. Anh ta không khỏi ngưỡng mộ chàng thanh niên kia. Chỉ có mấy ông kỹ sư công trường nơi anh làm mới ăn mặc trang trọng như vậy thôi. Vốn là một công nhân xây dựng bình thường nên có mơ anh cũng biết là mình không bao giờ có được cái thần khí cao quý như vị khách lạ này… Nhìn thấy ánh mắt khác thường kia, chàng thanh niên nhanh chóng nắm bắt cơ hội chìa tay ra
-Chào anh! Tôi là Phong!
Trước kia anh sẵn sàng “tay bắt mặt mừng” với đám bạn nhậu cùng tổ công tác nhưng trường hợp được một người như vầy chủ động làm quen thì chưa xảy ra bao giờ. Con bà Tư rụt rẻ chìa tay ra, bộ dạng cảnh giác cùng đề phòng
-Anh có việc chi?
-Tôi muốn xác nhận lại lần nữa… thực sự có một cô tên Thu sống ở bên này đúng không?
-Uhm… ờ… đúng!
-Thế anh có biết cô ta đã đi đâu không?
-Không!
Phong gật đầu rồi lịch sự cáo lui
-Cảm ơn. Tôi chỉ muốn biết nhiêu đó thôi… Chào anh!
Lúc đó con bà Tư bất giác tò mò hỏi:
-Anh để xe ở đâu vậy? Khu này không an toàn đâu… trộm cướp ghê lắm đó!
Anh đoán chắc vị khách phải đến bằng xe tay ga loại đắc tiền nào đó nên lo lắng nhắc nhở. Phong nhìn anh mỉm cười
-Không sao! Hẻm này hẹp quá nên tôi để ôtô ở đầu đường rồi!
Thế là con bà Tư ngu ngơ nhìn theo cho tới lúc bóng dáng kia khuất hẳn. Anh trở vào trong nhà nói với mẹ
-Má à! Hồi nãy má bị sao vậy?
Bà bực bội nói
-Mày đó! Khi không lại xen vô… Mọi khi đi làm suốt, sao tự nhiên lại nghỉ phép vào đúng ngày hôm nay thế không biết!?
-Gì lạ vậy? Tại sao con không được nghỉ hôm nay?
Bà Tư cáu kỉnh không thèm đáp. Thu lúc trước khi đi đã dặn dò bà đừng nói về cô với bất cứ ai. Cô nói rằng có một vài người cô không muốn gặp đang tìm kiếm cô. Bà Tư đã hứa nhưng không ngờ thằng con bà đã làm hỏng việc
-Cái người đó coi bộ dân kinh doanh má ha… nhìn sang ghê! Anh ta còn đi xe hơi nữa đó!
Anh chàng có vẻ rất ấn tượng về chuyện chiếc ôtô. Bà Tư thuận tay gõ luôn cái vá múc cơm lên đầu con trai
-Mày đó! Ngồi đó mơ với mộng… biết đâu là dân xã hội đen chứ kinh doanh khỉ gì!
Nghe vậy con bà mới tỉnh ra và gật gù
-Cũng phải… ý mà làm sao cô Thu lại dính tới xã hội đen?
Bà Tư lại lần nữa im lặng. Với đầu óc tưởng tượng con chuột thành con voi của mình, anh mới phỏng đoán
-Con biết rồi… hèn gì nào giờ con đã nghi nghi! Cô Thu trông xinh đẹp như vậy, có tiền đồ như vậy không chừng làm cái nghề… Chính vì thế mà con cô ta không có bố! Cái nghề đó ít nhiều cũng dính líu tới bọn xã hội đen không thoi thì là mấy tay đại gia…
-Tổ cha mày!
Bà Tư không nương tay lại vố thêm cho anh vài cái cốc đầu nữa. Mấy đứa cháu thấy hai người lớn đánh nhau thì cười hì hì… Không khí tự nhiên vui tươi hơn!
Sau khi biết được nơi này chính xác là chỗ Lệ Thu đã ở và đã đi, Phong lặng lẽ trở ra. Con hẻm này thật là nhiều ngã rẽ. Anh phải hỏi thăm hơn chục người mới tìm ra địa chỉ. Nhìn những hộ gia đình sống chen chúc trong không gian hẹp, điều kiện sinh hoạt tồi tàn, nhà cửa đổ nát ọp ẹp anh không khỏi thấy lòng chùng lại. Chẳng lẽ Lệ Thu cũng sống như vậy? Sự xuất hiện của anh nơi này giống như người ngoài hành tinh trong mắt đám trẻ con nhà nghèo. Mà đúng thật! Phong đến từ một thế giới hoàn toàn khác với bọn chúng!
Ngồi vào trong xe đóng cửa lại, Phong trầm ngâm nghĩ ngợi. Rõ ràng Lệ Thu muốn chạy trốn khỏi anh giống như cách cô biến mất 7 năm về trước. Phong không khỏi buồn phiền khi nhớ lại những tháng ngày trước kia. Anh đã đi tìm cô, tìm khắp nơi từ cùng cao nguyên Lâm Đồng tới các tỉnh đồng bằng. Mỗi lần trở về đều không có kết quả. Anh nói với mẹ muốn đang báo tìm người thì bà Sâm lập tức nổi cơn lôi đình. Cái ngày ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí của anh…
Bà Sâm mặt tái tím quát tháo
-Mẹ nuôi con tới lớn bằng này mà vì một đứa con gái con có thể khùng điên như vậy sao?
Ông Trình Đoản nhẹ nhàng xoa dịu vợ
-Thôi nào mẹ thằng Phong… làm gì mà nổi nóng thế?
Bà Sâm hất tay ông ra
-Cha con ông y chang nhau! Toàn là thứ đàn ông dại gái! Bị lừa cũng không hay biết!
Phong khổ sở thuyết phục mẹ:
-Lệ Thu là một cô gái rất tốt! Mẹ đừng nói như vậy…
Bà Sâm mặt mày bặm trợn, ngoe ngẩy ngồi xuống ghế nói oang oang:
-Tốt hả? Chỉ có thằng dại gái như con mới nhìn lầm thôi… Mẹ nói con hay, cô ta đã cao chạy xa bay rồi!
Phong chau mày nhìn thẳng vào mắt bà Sâm
-Ý mẹ là sao? Có phải… mẹ đã làm gì cô ấy rồi? Mẹ đuổi cô ấy đi có đúng không???
Phong thấy lòng mình nóng rang như cái bếp lò. Hàng loạt hình ảnh hiện lên trong đầu: Lệ Thu bị la mắng, bị đánh, bị đuổi ra khỏi nhà… Mấy tuồng cải lương mà anh từng xem trong những ngày về Việt Nam thăm nhà đã giúp anh nghĩ tới điều đó. Có không ít những câu chuyện tình yêu tan vỡ vì lý do gia đình hai bên một giàu một nghèo…
Bà Sâm nhìn trừng trừng cậu quý tử mà nói
-Phải! Nó đã đi xa lắm ròi… con đừng tìm nữa!
Phong giận tím mặt, đứng phắt dậy
-Mẹ đã làm gì Lệ Thu???
Bà Sâm cười khẩy
-“Làm gì?” Con đang nghĩ mẹ làm khó dễ cô ta hả? Mẹ thì làm được gì? Ăn thịt cô ta chắc?
Phong hét lên với bà Sâm, chưa bao giờ anh vô lễ với mẹ như thế:
-Vậy mẹ nói đi! Lệ Thu bị làm sao?
Chỉ tay về phía cái ghế bà Sâm nghiêm giọng
-Muốn biết thì ngoan ngoãn ngồi xuống, không mẹ sẽ chẳng nói gì hết!
Bất lực, Phong đành miễn cưỡng nghe theo. Thấy anh bình tĩnh lại bà Sâm mới ôn tồn kể:
-Sáng sớm, mẹ bảo bác Khâu gọi con bé lên. Mẹ nghe loáng thoáng được từ người làm là con thích con nhỏ… Vì tò mò mà mẹ muốn tìm hiểu thử. Nó ban đầu cũng khá là lễ phép… Mẹ hỏi chuyện nó một lát. Chỉ là chuyện gia đình họ hàng của nó thôi… Thấy nó cũng hiền ngoan, mẹ quyết định kiểm tra nó một chút…
-Kiểm tra? Kiểm tra cái gì?
Bà Sâm hóp một ngụm trà và nói tiếp
-Mẹ nói là mẹ không đồng ý cho nó quen biết con. Mẹ nói là Trình gia không chấp nhận đứa con dâu tầm thường như nó… Mẹ đưa nó 100 triệu bà bảo nó biến khỏi đây!
Phong há mồm ngạc nhiên không thốt nổi lời nào
-Mẹ chỉ định thử thôi! Coi xem nó có thực lòng yêu con hay chỉ vì cái sản nghiệp Cát Tiên điền này… Con nói thử xem cuối cùng con nhỏ đó chọn cái gì?
Phong nhìn bà Sâm, tràn ngập hoài nghi
-Chẳng lẽ… Lệ Thu lại…
Bà Sâm cười giễu cợt:
-Sao? Không tin chứ gì? Vậy thì con hỏi bà Khâu đi! Lúc đó bà ấy cũng đứng cạnh bên mẹ. Một người cao tuổi như bà không thể nào nói dối được!
Phong im lặng rất lâu. Anh phán xét thái độ của mẹ mình. Nào giờ mẹ đối với anh là một phụ nữ hiền thục, đoan trang, thông minh và kiên định. Chẳng lẽ bà có thế lừa dối anh sao? Không! Mẹ làm sao có thể nói dối? Như vậy chuyện này là thật, Lệ Thu thực sự chọn món tiền hạ đẳng đó chọn không chọn anh?Phong thấy đầu óc quay cuồng, mặt mày say sẫm
-Mẹ… thực sự… cô ấy… cô ấy sao lại như thế…?
Bà Sâm dịu nét mặt, bà tới bên cậu con trai, kéo đầu anh dựa vào vai bà thì thầm
-Mẹ biết, mẹ biết! Con chắc là yêu con bé đó thật rồi… mẹ sinh ra con, con đau thì mẹ còn đau hơn gấp bội. Thực lòng, sau khi hiểu rõ con người của cô gái đó… mẹ ân hận lắm! Mẹ chỉ mong sao đừng có làm cái thí nghệm ngốc nghếch đó! Mẹ trao cho cô ta toàn bộ số tiền. Tiền mẹ không tiếc chỉ tiếc là… tiếc là… đã làm con đau buồn như vậy! Mẹ xin lỗi…
Phong nén cơn kích động lắc đầu nói với bà:
-Không! Mẹ chẳng làm gì sai… con… thật là KHÔNG THỂ NGỜ! Con không nghĩ Lệ Thu lại có thế…
Bà Sâm giữ chặt khuôn mặt anh, chân thành khuyên răn:
-Thôi… qua rồi! Hãy quên con bé đó đi. Nó không xứng đáng với tình yêu của con!
Phong nhìn mẹ. Đôi mắt anh buồn thăm thẳm và ngập tràn vết thương… Ông Đoản nãy giờ im lặng ngồi xem, ông ta nhìn vợ mình bằng ánh mắt rất khác thường. Trong lúc Trình Phong hoảng loạn không còn tinh tường, minh mẫn, Trình Đoản đứng ngoài rìa phán xét mọi chuyện. Ông luôn biết bà Sâm không phải người phụ nữ đơn giản. Từ ngày ông cưới bà, Trình gia ăn nên làm ra, ngày một giàu có. Các cụ luôn bảo bà Sâm là phúc tinh của họ Trình nhưng đâu ai biết kể từ ấy Trình Đoản biến thành cái bóng lu mơ trong gia đình, như một hư danh, một cái bảng hiệu không hơn không kém!
Khi Phong lặng lẽ rời khỏi phòng khách bà Khâu mới bẽn lẽn chạy vào. Bà lom khom nhặt những mãnh sứ do Phong nóng nẩy đập vỡ. Trình lão gia bỗng dưng nói bong gió
-Bà cẩn thấn! Nhặt miểng thế nào cũng có ngày đứt tay thôi!
Bà Khâu giả điếc không nghe nhưng Trình phu nhân thì hậm hực
-Ông nói lảm nhảm gì vậy? Nhà này chưa đủ loạn hả?
Trình Đoản cười phà lên
-Hahaha… loạn à? Ai gây ra loạn này người đó thừa hiểu! Tôi đã già rồi, không hơi sức đâu mà ganh đua với đời. Hổ báo sinh thời cũng phải có lúc mỏi gối chùn chân, sát thủ nguy hiểm phải có ngày gác kiếm… Tôi nói ít, mong bà hiểu nhiều!
Ngậm điếu tẩu trong miệng Trình Đoản uể oải đứng dậy, đấm vào cái lưng đau rồi từ từ ra khỏi phòng khách. Lúc đó bà Khâu mới rụt rè nói
-Bà chủ…
Bà Sâm phủi tay bảo:
-Không cần lo, cứ để lão nói! Lão chẳng biết quái gì đâu, chỉ cái võ mồm thôi!
-Nhưng còn cậu chủ, thưa bà…
Bà Sâm ung dung ngồi uống trà
-Nó thì sao? Chỉ vài lời thôi là xong ngay. Tôi tiểu tính cách của con mình mà! Nam nhi buồn vì tình sẽ chóng qua… thiếu gì con gái trên đời cho nó chọn. Không chừng, nay mai gì nó lại đòi cưới cho bằng được con bé Rita cho xem!
Bà Sâm thanh thản trở về phòng mà không hề biết rằng bà thực ra chẳng hiểu gì về Phong cả. Bà không hay biết Phong đang thu xếp quần áo đồ đạc và lặng lẽ bay về L.A ngay ngày hôm sau. Và bà cũng không biết đến tận 7 năm sau đó anh không hề trở lại vùng đất cao nguyên xinh đẹp này… bởi nó có quá nhiều kỷ niệm, những hồi ức một thời mãi làm anh đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.