Chương 4: Đứa trẻ
Hoa Ban
28/05/2014
Ngày làm việc cuối cùng trong tuần, cả công ty như nhộn nhịp hơn. Suốt từ sớm đến giờ tan sở ai ai cũng nói về buổi tiệc. Qua lời trò chuyện của mọi người Thu biết được địa điểm tổ chức là khách sạn White Valentine nằm trong chùm 5 cao ốc trung tâm của thành phố. Chỗ đó chắc là sang trọng và đắt đỏ lắm! Thu chưa từng trông thấy nó bao giờ nói chi là dám đi tới đó… Thu vẫn chăm chỉ làm việc như không có chuyện gì xảy ra, cô thu dọn hết những thứ văn bản tài liệu nằm ngổn ngang trong phòng và như mọi khi-cô là người cuối cùng ra khỏi phòng làm việc. Hối hả chạy về nhà, Thu chỉ ghé lại trạm xăng. Gía cá thứ gì cũng tăng, xăng đã lên thêm hai ngàn một lít trong khi đồng lương mỗi tháng của Thu thì “dậm chân tại chỗ”. Rút tiền ra trả cho người bán xăng mà Thu thở dài
-Kiểu này sẽ phải tốn thêm cả trăm ngàn mỗi tháng!
Phải đạp ga tới 5-6 lần cái “xe cổ” của Thu mới chịu nổ máy. Nó gầm gừ dữ tợn rồi ì ạch bò xuống đường, chen chúc trong đám đông… nó chạy về khu dân cư nghèo, rẽ vào hẻm số 16, tiếp tục rẽ hết trái tới phải sau cùng thì dừng lại hẳn. Bà hàng xóm bên cạnh lại đưa đầu ra từ cửa sổ cười giòn
-Cô Thu về đấy à?
Thu ngẩng đầu nhìn lên và cũng cười đáp lại
-Vâng! Bà đã ăn cơm chưa ạ?
-Chưa, đang chờ mẹ cha cái Xinh về… ngày nào hai đứa nó cũng về muộn, vất vả thấy mà tội…
Thu xuống xe và mở cửa nhà
-Cá Bống hôm nay có ngoan không hả bà?
Bà từ gật đầu và nhìn sang cái cửa sổ nhỏ nơi căn gác xếp
-Ngoan chớ! Con bé ngày nào chả ngoan… mới hồi nãy tôi nghe nó hát hò gì trên đấy đấy…
Thu dẫn xe vào nhà không quên chào
-Thôi! Cháu và đây… cháu còn tắm rữa rồi chở Cá Bống qua nhà bà nó chơi…
Nghe vậy bà Tư ngạc nhiên trợn tròn hai mắt
-Sao? Nhà bà nội nó hả?
Thu giật mình đính chính ngay
-Không, không phải ạ… là nhà của anh Minh, bạn cháu…
-À à… cái người hay sang chơi đó à? Cậu ta coi bộ tốt hen?
Thu cười
-Vâng! Thôi cháu vào đây…
Thu kéo cửa sắt đóng lại rồi uể oải đi ra sau bếp. Cá Bống từ trên gác mọp nhìn xuống qua cái lỗ cầu thang. Hai chùm tóc tai thỏ của nó dốc ngược xuống đất, trông cứ như cái đầu ai đó treo lơ lững trên trần nhà. Nhiều lần bị giật mình Thu cũng quen dần cái kiểu “nhát ma” của con bé
-Mẹ mới về!
-Ờ con… học hành sao rồi?
Nó chu mỏ bảo
-Con làm xong hết bài rồi mẹ à… Tối nay mình sang nhà ba Minh đúng không mẹ?
Thu mở tủ lạnh lấy ra chai nước lọc và uống một hơi. Cái tủ lạnh mini đã cũ có dán vài tờ giấy ghi chú. Nào là: “Con ở nhà ngoan nhé!” hay “Mẹ để sữa trong tủ, nhớ uống cho hết!”. Sau khi triệt tan cơn khát Thu mới gật đầu
-Uhm… mẹ phải tắm rữa cái đã, sau đó tới lượt con rồi mẹ con mình đi!
Cá Bống hớn hở ngồi dậy, trèo xuống cầu thang
-Hoan hô mẹ!!! Con mặc cái đầm bông cúc mẹ mua hồi sinh nhật được không mẹ?
Thu nựng đôi má phụng phịu của con gái và gật đầu
-Được chứ! Để mẹ tắng xong cái đã rồi sẽ lấy ra cho con…!
Xối nước lạnh từ đầu đến chân Thu thấy tinh thần mình minh mẩn lại. Cô thay một bộ áo lịch sự và búi tóc lên sau ót gọn gàn. Cá Bống diện bộ đầm nó thích nhất, tết bím con tôm và mang giày búp bê vào chân. Hai mẹ con ra khỏi nhà khi trời đã đỏ ối. Từ nhà Thu sang đến nhà Minh là một quảng đường xa. Phải mất đến 45 phút để đi tới. Suốt đoạn đường Cá Bống cứ líu lo hết chuyện này tới chuyện khác. Thu vừa lái xe mà vừa phải trả lời những “câu hỏi không tưởng” của con gái. Đến khi tới được khu dân cư cao cấp nơi nhà Minh ở thì cô đã thấy mỏi miệng. Thu vẫn chạy đều đều băng qua những ngôi nhà biệt thư cao to, những công viên cây xanh rực ánh đèn điện, những căn nhà giống hệt nhau mọc lên san sát… Vùng này là một trong những khu vực có giá bất động sản cao ở mức “ngất ngưỡng”. Thu chỉ chạy lẹ để tới được nhà Minh chứ chẳng dám nhìn ngó gì xung quanh. Nơi này là một thế giới xa lạ với cô. Chỉ có Cá Bống là chu choa khen hết cái này tới cái khác.
-Waoo… cái nhà này mới xây nè mẹ. Bự ghê luôn! Chắc bằng cái cung vua quá…
-Í mẹ nhìn kia, trên cổng rào có hai con chó đá le lưỡi đó mẹ!
-Sao cái nhà này tới 4 tầng vậy mẹ ha? Không biết nó có hồ bơi giống nhà ba Minh không?
Thu ậm ừ cho qua mọi lời thắc mắc của Cá Bống. May thật, cuối cùng thì cũng tới nơi rồi. Xa xa, căn biệt thự màu vàng nhạt hiện lên chan hòa ánh sáng. Thu chợt thấy có một chiếc ôtô màu đen huyền vừa vọt ra. Không phải xe của Minh, chắc là ai đó tới chơi nhà anh. Cái xe có vẻ gấp gáp. Nó bay vút ra đường và đi theo hướng ngược lại. Cái xe chạy vù qua mặt Thu, không chút vương vấn. Cá Bống thì có vẻ chú ý tới nó. Con bé ngoảnh đầu cố nhìn theo
-Mẹ ơi… xe ai thế ạ? Mẹ có trông thấy cái bánh xe không? Đẹp thiệt đó..
-Ờ… mẹ không biết nữa…
Thu đỗ xe trước cổng nhà Minh. Anh đã đứng sẵn ở đó rồi. Minh đón hai mẹ con Thu bằng nụ cười rất tươi
-Ồ… cuối cùng thì em cũng tới rồi… Wao… Cá Bống bữa nay đẹp dữ ta?
Con bé leo xuống xe với tốc độ nhanh nhất của nó. Nó chạy tới sà vào lòng Minh
-Con chào ba Minh!
Minh bế xốc nó lên yêu chiều hỏi
-Sao? Con dạo này có ngoan không?
-Ngoan lắm ạ! Cô giáo khen bức tranh con vẽ ba đấy!
Minh không hiểu nên chuyển ánh mắt sang Thu rồi rất nhanh lại nhìn vào con bé
-Tranh nào? Tranh con vẽ hả?
Cá Bống cười tít mắt
-Dạ phải! Con vẽ ba là một anh cao bồi cưỡi ngựa… cô cho điểm A+ cao nhất lớp!
Minh khúc khích cười
-Con gái khéo tay quá! Ba còn không biết cưỡi ngựa thế nào…
Cá Bống thích thú hôn lên má anh. Minh thả nó xuống và bảo
-Bà ở trong nhà đấy, con vào chào bà đi!
Bống chạy ùa vào nhà nhanh như một cơn lốc. Nhà Minh từ lâu đã quen thuộc với nó, nó có thể ra vào tự nhiên như chính nhà mình vậy. Minh dắt xe của Thu vào nhà rồi đóng cửa rào.
-Sao em đến muộn vậy?
-Em tan sở muộn…
Thu và Minh cùng nhau đi vào trong nhà. Chân họ bước đều lên bậc tam cấp…
-Hồi nãy thằng bạn của anh sang chơi. Em đi sớm một tí thì chắc là gặp rồi!
Thu chợt nhớ ra chiếc ôtô đen lúc nãy
-Là cái người vừa lái xe chạy ra phải không? Anh ta có vẻ vội…
Minh gật đầu
-Ờ… nó bận dự tiệc tùng gì đó… tui anh quen nhau ở Mỹ, hồi anh đi du học 8,9 năm trước… nó từng học Đại Học y như anh mà chẳng hiểu sao tới năm cuối thì bỏ nữa chừng học lại từ đầu vào ngành kinh tế… Cái thằng thiệt hấp tấp! Nói nghỉ là nghỉ, hồi đó anh còn chưa kịp khuyên nhủ nó là nó đã gọn đồ ra khỏi kí túc xá mất rồi…
-Vậy à…? Sao trước giờ anh không nhắc tới anh ấy?
Minh gãi đầu cười
-Vì hai đứa đi hai đường khác nhau rồi nên tụi anh cũng không thân thiết như trước nữa. Cho tới khi anh gặp nó trong chuyến đi công tác vừa rồi ở Pari. Nó nói sẽ về đây một thời gian… rồi lại đi…
Thu không chú ý lắng nghe lời Minh nói nữa vì cô đã trông thấy bà Hương-mẹ anh. Bà ngồi trên ghế sa-long trong phòng khách, tay ôm ấp Cá Bống. Thu bước tới gần và lễ phép thưa
-Dạ con chào bác! Dạo này bác khỏe chứ ạ?
Bà Hương nhìn lên rồi giận dỗi hất mặt sang một bên. Hai gò má ngăn nheo và sệ xuống của bà cũng động đậy mạnh
-Mẹ của Cá Bống đâu còn nhớ bà già này nữa… Cả tháng trời không chở Bống sang chơi với bà… Còn hỏi thăm làm chi…
Thu ái ngại nhìn sang Minh. Anh vội vả ngồi xuống bên cạnh bóp bóp vai mẹ và nũng nịu nói
-Thôi mà mẹ! Vì Thu bận chứ đâu phải là không nhớ tới mẹ!
Bà Hương liếc nhìn con trai, cái nhìn hoài nghi và hờn dỗi như trẻ con
-Con chỉ toàn bênh vự nó! Cái con bé Tiểu Ngọc, cả năm trời không thèm về nhà… nó với thằng chồng nó đi đâu mà đi luôn quên cả bà già này… Bây giờ tự nhiên trở về! Hỏi làm sao mẹ không giận cơ chứ!?
Minh và Thu nhìn nhau. Cá Bống lay mạnh tay bà và bảo
-Bà ơi… không phải vậy đâu. Mẹ cháu là Lệ Thu!
Bà Hương ôm con bé vào lòng và nựng nịu
-Cháu ngoại cưng của bà nói gì thế? Bà không thích chơi trò nói dối đâu nha!
Minh mở miệng tính nói gì đó nhưng Thu ngăn lại. Cô ngồi sang bên kia đầu ghế và nắm tay bà Hương
-Dạ vâng… con xin lỗi mẹ! Mẹ dạo này khỏe không ạ?
Bà Hương vuốt đầu Thu như vuốt đầu một đứa con gái nhỏ
-Mẹ khỏe… con hứa là đừng đi đâu nữa nha! Ở nhà, để cháu của mẹ ở nhà với mẹ… kêu cả chồng con về đây nữa. Hồi nãy nó tới có một lúc, ngồi nói chuyện với thằng Minh rồi lại đi đâu mất tiêu. Con mau mau réo nó về ăn cơm đi!!!
Thu cười tươi và dịu dàng bảo
-Thôi mẹ à. Anh ấy bận việc trong công ty ấy mà… nhà mình cứ dọn cơm ăn trước, con nghĩ ảnh ăn cơm trong chỗ làm là được rồi!
Bà Hương nghiêng đầu nghĩ ngợi khá lâu sau đó chỉ chỉ ngón tay nói như trẻ con tập đánh vần
-Ừ ừ… thôi thì ăn cơm trước vậy…
Bà đứng dậy và nắm tay Cá Bống đi theo
-Hai bà cháu mình dọn thức ăn ra bàn Cá Bống hen?
Con bé ngơ ngác nhìn mẹ rồi cũng ngập ngừng đi theo bà Hương. Khi mẹ Minh đã đi khuất rồi anh mới nói với Thu
-Vậy đó… gần đâu mẹ anh còn bệnh nặng hơn trước kia nữa. Bà cứ nhầm anh với Hoàng-chồng của em gái anh hoài…
Thu khẽ thở dài lo lắng. Bà Hương mắc chứng bệnh tâm thần kể từ khi con gái và con rẻ của bà chết trong tai nạn giao thông. Mỗi lần Thu qua bà lại gọi cô là Tiểu Ngọc-tên người con gái. Nhiều năm qua Minh đã cố hết sức chạy chữa cho mẹ nhưng căn bệnh của bà không thấy thiên giảm.
-Mà này, sao em lại làm như thế? Mẹ anh sẽ tưởng em là Tiểu Ngọc thật đấy… Tốt nhất là bà ấy nên đối diện với hiện thực…
Thu ngắt lời Minh
-Anh không thể bắt mẹ anh làm một việc khó khăn như thế được! Dù gì mẹ anh cũng là bệnh nhân mà… cứ để bà ấy cảm thấy hạnh phúc cho đến cuối đời… dù hạnh phúc không thực cũng chẳng sao. Bác Hương lớn tuổi rồi anh à…
Minh chau mày và lắc đầu
-Nhưng như vậy không ổn, em còn ở đây thì không sao… nếu em và Cá Bống đi rồi anh biết giải thích thế nào với mẹ?
-Thì cứ nói là em vừa ra ngoài, em đi làm hoặc đưa Cá Bống đến trường…
Minh nhìn thẳng vào mắt Thu phân vân
-Em muốn anh nói dối mẹ suốt đời sao?
Thu hít sâu, nhắm ghìm mắt lại
-Những lời nói dối vì mục đích tốt thì có hề gì? Anh cũng là một bác sĩ mà, chẳng lẽ anh chưa bao giờ nói dối với bệnh nhân để họ tiếp tục hy vọng vào cuộc sống sao? Em có thể giúp anh bằng cách thường xuyên đến chơi với bác hơn. Như vậy có thể bác sẽ tin anh nói thật… Bác không minh mẫn lắm nên không thể nhận ra đâu…
Minh lại nhăn nhó và ngửa đầu lên ghế nghĩ ngợi. Thu thấy thế vỗ vai anh cười động viên
-Thôi nào! Anh đừng lo lắng nữa… thử làm như vậy xem sao… Sau này anh phải gọi em là Tiểu Ngọc-em gái anh. Và anh là cậu của Cá Bống nữa…
Lệ Thu nháp mắt
-Chúng ta đóng một vở kịch gia đình thật hay vào nhé!
Minh nhìn sâu vào mắt Thu, vẻ mặt đượm buồn…
-Anh không thích vở kịch này, cũng không thích vai diễn này!
Lệ Thu bậm môi, tỏ ra không vui
-Anh không muốn mẹ anh sống vui vẻ hơn sao?
Minh cưởi nhạt và tựa đầu vào ghế nhìn lên trần nhà
-Anh không muốn chỉ là “diễn kịch”, anh không muốn làm “cậu” của Cá Bống. Anh thích làm “cha” của con bé hơn…
Lệ Thu giật mình chớp chớp mắt. Nụ cười của Minh rộng tới mang tai
-Mặt em đỏ lên kìa!
Thu lấy tay che mặt, đứng dậy và nói
-Thôi… để em đi dọn cơm phụ bác!
Thu rời khỏi phòng khách ra sau bếp mà thấy tim mình đập thình thịch. Cô đã là phụ nữ có con rồi mà vẫn bị đỏ mặt như gái thể gái 18 bị tán tỉnh. Thu thấy xấu hổ và khó xử. Gia đình Minh là ân nhân to lớn của mẹ con Thu. Không có Minh và mẹ anh thì giờ này chắc cả hai đã chết từ lâu hoặc sống bờ sống bụi ở đâu đó…
Cô bé Lệ Thu ôm giỏ quần áo mới giặc ra sau nhà phơi. Sào phơi đồ được mắc từ thân cây bên này sang thân cây bên kia . Thu giũ cái áo thun đen của Phong và vắt lên móc nhựa. Treo cây móc lên dây sào cô bỗgn dừng lại nhìn cái áo. Thu nhớ không lầm thì Phong đã mặc cái áo thun này “đêm hôm đó”… Thu đứng thẩn người ra, cô không biết là mặt mình đang đỏ ửng cho tới khi tiếng chị Lan-người hầu gái ở cùng phòng với Thu vang lên phía sau lưng
-Nè, làm gì mà đứng đó vậy? Phơi mau đi rồi còn vào bếp nhặt rau, nhà bà chủ có tiệc đấy, lẹ lẹ dùm đi!
Thu giật bắn người luýnh huýnh quay lại
-Vâng! Em biết rồi ạ…
Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ngoại Phong. Cách đây nữa tháng ông bị trượt ngã phải nằm viện nhưng mau thay tai qua nạn khỏi. Ông cụ lại có thể bình an cho tới ngày thọ 85 hôm nay quả là kì tích lớn. Thu vội vã treo hết đồ mới giặc lên dây sào. Phơi xong Thu chạy vào bếp nhặt và rữa rau. Chị Lan cũng đang ở đó. Chị mở vòi nước tối đa và nhúng bó rau thơm tươi rói vào thau rữa sạch. Thu cũng bắt chước làm theo. Bàn tay cô khéo léo nhanh thoăn thoắt. Đang im lặng làm việc bỗgn chị Lan cao giọng hỏi.
-Hôm qua em mượn kim chỉ của bà Khâu làm gì vậy?
Thu giật mình vụng về trả lời
-À dạ… em kết lại mấy cái nút áo bị sứt ra thôi…
Thu bắt gặp ánh mắt sắc lẽm của chị Lan
-Kết khuy áo hả? Khuy áo của em coi bộ dễ bị sứt ghê ha?
Thu không hiểu chị Lan có ý gì nên chỉ khẽ mỉm cười. Tưởng như vậy là xong ai ngờ Lan lại hỏi
-Tối hôm nọ em đi đâu vậy?
Thu bóp bó rau mạnh tới nổi nó bị dập trong bàn tay cô
-Dạ… em… tối hôm nào ạ? À… em nhớ rồi, chắc em ra ngoài nhà vệ sinh đó mà…!
Lan cười khinh khỉnh
-Thế hả? Em đi vệ sinh tới gần sáng luôn hen!
Thu tròn mắt ngơ ngác nhìn. Một nổi sợ khủng khiếp dân trào trong cô
-Ơ… à phải, em bị rối loạn tiêu hóa!
Lan ngước nhìn lên, lạnh lùng bảo
-Gần đây chắc là thức ăn trong nhà có vấn đề nên em mới bị thường xuyên như thế nhỉ? Hình như là 3 hay 4 lần rồi…
Thu căm nín không biết nói gì hơn nữa. Nước đã tràn khỏi thau nhưng cô cũng không biết mà khóa vòi lại. Lan chìa tay ra vặn van nước giúp.
-Tập trung vào việc đi chứ! Em không khỏe hả? Hay…. “có rồi”?
Thu trợn mắt hả họng nhìn Lan. Phải mất nhiều thời gian cô mới bập bẹ hết câu
-Chị…chị…L… Lan…. Ý chị là…là sao?
Lan nhướng một bên mày lên, đôi mắt cô sáng và thông minh
-Chưa hả? Ồ, xin lỗi chị nhầm. Nhưng… trước sau gì cũng tới đó thôi! Em 17 tuổi phải không? Chắc là không biết cách để “tránh” đâu ha?
Thu chau mày nhìn xuống thau nước. Cô không thèm làm gì nữa trong khi Lan vẫn vừa rữa rau vừa nói đều đều.
-Thiệt là tội nghiệp cô em tôi… bây giờ chắc là muộn rồi, chị cũng chẳng giúp gì em được… thôi số ai náy chịu. Ngày trước chị cũng lỡ dại trao đời con gái của mình cho hắn ta. Cứ tưởng có thể đổi đời ngờ đâu… nhưng may ở chỗ chị còn đủ thông minh để không phải một mình lãnh hậu quả…. Lần này hắn ta chọn em hả? Thiệt là biết lựa chọn….
Lan nhìn thẳng vào mặt Thu
-Một cô gái 17 xuân thì… lại trắng trẻo xinh đẹp… hừ! Thiệt là tội nghiệp….
Lan đứng dậy, bê theo rổ rau chị vừa rữa xong. Thu vẫn chưa hoàn hồn, cô ngồi im suy nghĩ hồi lâu.
-Này, Lệ Thu ơi… em làm gì ngoài đó vậy? Vào phục vụ bàn đi em!
Một người trong nhóm hầu gái gọi Thu. Cô hoang mang đứng dậy và đi vào bếp. Bà Khâu chất lên hai tay cô hai cái mâm to đầy ấp đồ ăn và rượu hảo hạng. Thu cẩn thận đi từng bước chậm ra nhà khách lớn. Cát Tiên Lầu là một hệ thống 3 tòa nhà nối liền nhau. Có thể gọi nó là một lâu đài mini. Với kiểu dáng của nhiều thế kỉ trước, đồ đạc từ lâu đời được gìn giữ, cách bài trí và bố trí không gian lối cổ điển, Cát Tiên Lầu đem đến một cảm giác đặc biệt cho bất kì ai bước vào đây. Trình gia là một dòng họ lớn, giàu có từ lâu đời, sở hữu nhiều điền sản và vàng bạc. Thu tường nghe những người giúp việc lớn tuổi kể lại rằng họ Trình còn có liên quan đến các bậc quý tộc thời phong kiến. Ông cụ tổ họ Trình từng là một nhà quý tôc có uy. Ngày nay, dưới sự phát triển của xã hội, chế độ phong kiến đã bị đánh đổ từ lâu nhưng với Trình gia, một quyền hành nào đó không rõ ràng vẫn hiện diện. Đó là lý do vì sao mấy mươi năm trước dòng họ này là một trong số ít gia đình thoát khỏi nạn “đánh tư sản”.
Thu lách người đi qua hành lang rộng nối Lầu Nam với Lầu Bắc. Khu nhà phía Bắc là không gian của riêng ông bà chủ. Chỉ có vài người trong số các chị giúp việc là được phép tới đây dọn dẹp mỗi buổi sáng. Thu cũng chưa từng được nhìn thấy bên trong ngôi nhà cho tới ngày hôm nay. Qủa là nhà riêng của ông bà chủ có khác. Thứ gì cũng đẹp, cũng quý. Thu nhìn cái tủ kính bằng gỗ bày những cái bác đĩa bằng đồng và bạc sáng lóe mặt. Những chậu câu kiểng bằng gốm quý đặt rãi rác các góc tường. Giữa phòng khác là một tấm thảm thổ cẩm to đùng và trang nhã. Đứng chung quanh bức tranh sơn dầu lớn treo trên tường là những quý ông, quý bà ăn mặc trang trọng. Thu đặc biệt chú ý một thiếu nữ trẻ mặc bộ sừng sám màu mận có khoét một cái lỗ hỏng to trước ngực. Cô cười nói luôn miệng với một ông khách người Tây cao to. Thu không biết đó là tiếng gì nhưng coi bộ cô gái kia nói sành sỏi lắm! Ông khách da trắng thì cầm ly rượu vang nhìn bức tranh sơn dầu và gật gật đầu nghe cô gái kia nói. Lúc này Thu mới nhìn lên bức ảnh khổ lớn kia. Không hiểu nó có gì đặc sắc mà nhiều người ở đây chú ý quá. Tranh vẻ một con ngực trắng đang hý vang, hai chân trước giơ cao vẻ oai hùng. Nền là gam màu xanh đơn thuần của cỏ. Thu nhìn kĩ phía góc trái bức ảnh. Có một dòng chữ nguệch ngoạc cẩu thả mà Thu ngờ ngợ là chữ “W-i-l-d W-i-n-d”.
Rời mắt khỏi bức tranh Thu cẩn thận đặt hai cái mâm lên bàn. Cô sắp những đĩa thức ăn ra gọn gàng. Cùng lúc đó những người phục vụ khác cũng đã có mặc và chăm chỉ làm việc. Tấm rèm đỏ được kéo sang hai bên và phòng tiệc sáng sủa hẳng ra. Nhiều người đã rót rượu ra ly và cụng nhau cốp cốp. Chính giữa mỗi chiếc bàn là một lọ hoa hồng trắng vừa hái từ vườn sáng này nên tươi tắn lắm.
Tiếng nhạc giao hưởng nhè nhẹ phát ra từ cái máy hát hình loa kèn. Cái đĩa to đen xoay đều đầu trên trục, trộn thêm những âm thanh thánh thót cho căn phòng tiệc buffet thêm hòa nhã.
-Ê thằng quỷ! Đi đâu biền biệt mấy năm trời vậy mày?
Một tiếng hô lớn làm mọi người chú ý, trong đó có Thu. Cô quay đầu nhìn về phía bắt nguồn của cuộc trò chuyện ồn ào và phát hiện ra Phong đang đứng trong tốp đó.
-Oh hi! Tụi bây tới hồi nào vậy?
Phong đập tay với hai người bạn của anh. Bọn họ đều là những anh chàng điển trai, cao ráo. So với những vị khách xung quanh thì hai tên con trai này khá nhếch nhác. Họ mặc quần bò, đội nón cao bồi và để tóc dài đuôi ngực!?
-Mới tới thôi! Sao? Về mà không thèm tới chào tụi này một tiếng… thất lễ lắm nha mày!
Phong cười tươi và lắc đầu
-Thì mới nãy tao chào rồi mà! À… qua đây, giới thiệu với tụi bây…
Phong kéo hai anh chàng lại gần cô gái tóc nâu đang trò chuyện với ông người Tây. Cô gái quay đầu lại khi nghe tiếng gọi.
-Đây là Rita Quỳnh, bạn của tao bên L.A!
Cô nàng Rita nhún vai cười duyên dáng với cả ba anh.
-Hi! Em là Rita, rất vui dược gặp các anh! Còn đây là bố em!
Cô cười vói ông Tây cao to và nói gì đó hình như là giới thiệu những người bạn của cô với ông. Phong cũng xen vào vài câu nghe rất lưu loát. Cũng phải thôi, anh đã sống nhiều năm ở nước ngoài rồi mà. Chỉ có hai anh chàng cao bồi là ngu ngơ. Họ cười cười cho phải phép chứ xem ra chẳng hiểu gì. Phong biết thế nên cũng nhanh chóng kết thúc` cuộc trò chuyện và đi chỗ khác để các bạn được thoải mái. Lần này thì cô Quỳnh cũng tham giả. Nhóm 4 người trẻ tuổi kéo nhau đến một cái tủ kính và cùng bình luận về mấy cái đĩa bạc quý hiếm của gia đình anh. Có thể nói ngôi nhà đồ sộ này là một viện bảo tàng các cổ vật. Thứ gì cũng có lịch sử lâu đời của nó và Phong thì hiểu rõ nguồn gốc của từng món. Nào là khẩu súng lục từ thời nhà Nguyễn, đến cái chậu gốm Bát Tràng đem từ Hà Nội về, cái máy hát của Pháp và những bộ tách trà do chính tay sứ quán Nhật đem đến tặng. Cái tẩu thuốc móc meo cũng có xuất thân vô cùng “ghê gớm”. Phong khoa trương khẳng định rằng vua Louis đã từng ngậm nó trong khi ba người kia thì lắc đầu không tin. Có lẽ vì họ quá hiểu rõ cái tính hay “nổ” của anh.
Lệ Thu không chú tâm vào công việc lắm. Cô lẫn vào nhóm hầu gái và chậm chạp bày thức ăn ra bàn. Mắt và tai chú ý đến Phong. Anh quá say sưa với những câu chuyện nửa thật nửa xạo và kể một cách nào hứng. Rita Quỳnh là người chú ý nghe nhất. Cô nàng có vẻ tỏ ra thân mật quá với Phong. Vài lần trong lúc ngả nghiêng cười cô còn tựa đầu lên vai anh nữa. Những ngón tay chăm chút tỉ mỉ lấp lánh màu kim tuyến cứ chốc chốc lại nắm lấy tay Phong. Lệ Thu thấy không thoải mái. Phong tự nhiên cười nói và đặt hờ tay trên cái eo thon thả gợi tình của Rita. Không hiểu là vì cái bản tính phóng khoáng cởi mở phương Tây hay là có lý do nào khác… Trong lúc bâng khuâng Lệ Thu bất ngờ đánh rơi một chiếc cốc. Tiếng thủy tinh vở làm nhiều người chú ý. Bấy giờ Phong mới nhận ra sự hiện diện của cô.
-Em có sao không?
Chị cùng làm lo lắng hỏi Thu. Với gương mặt trắng bệt vì sợ và ngượng, Thu vụng về cúi xuống nhặt mãnh vỡ lên. Cô có ngước lên tìm Phong một lần nhưng anh có vẻ vô cảm, chỉ đứng nhìn chứ không phàn ứng gì. Lần đầu tiên Thu thấy tủi thân không tả nổi. Cô lui hui dọn sạch và rút ra khỏi phòng tiệc ngay lập tức. Thấy bộ dạng kì lạ của Thu , bà Khâu hỏi thăm. Cô nói dối là bị đau bụng và xin được về phòng nghỉ. Lan nhìn Thu nghi ngờ gì đó nhưng cũng im lặng. Trở về căn phòng quen thucộ và khóa cửa lại, Lệ Thu gieo mình xuống giường. Cô muốn khóc nhưng tự mình kìm lòng lại. Không thể khóc vì một chuyện như thế được. Cô nhắm mắt lại và thuyết phục bản thân mau ngủ đi. Có lẽ Thu cũng chợp mắt được 20 phút cho đến khi có tiếng gõ cửa.
-Lệ Thu, là anh đây! Em sao rồi?
Thu ngồi dậy và nói vọng ra
-Em không sao….!
-Mở cửa cho anh đi!
Phong lại gõ mạnh hơn.
-Không, em muốn ở một mình… anh ra dự tiệc tiếp đi, em khỏi rồi mà!
-Gì thì cũng phải mở cửa chứ!
Thu đắng đo một chốc rồi cũng bật chốt khóa lên. Cô lo lắng hỏi
-Có ai biết anh ở đây không?
Không trả lời Phong vọt vào phòng và khóa trái cửa lại.
-Em bệnh hả?
Thu nhìn đi chỗ khác và lắc đầu
-Không!
Anh kéo gương mặt của cô lại gần và nhìn cẩn thận. Sau khi sờ trán, kiểm tra mắt và mạch máu Phong kết luận
-Ừ… em không sao cả.
Thu không nén được một nụ cười
-Lại hành nghề ở đây sao, ông bác sĩ?
Phong nháy mắt, khuôn mặt điển trai không chịu được
-Một bác sĩ giỏi có thể khám bệnh bất cứ đâu, bất cứ ai…
Phong nhìn quanh phòng rồi lại chú ý tới cô
-Hồi nãy em có bị la không? Vụ vỡ cái ly ấy!
Thu chỉ lắc đầu. Phong kéo cô vào lòng và thì thầm
-Anh nhớ em đến điên lên!
Thu nuốt nước bọt và thấy nghèn nghẹn. Cô ngước nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng không nói được. Ánh mắt anh âu yếm và làm cô quến hết chuyện trên đời. Họ hôn nhau đắm đuối. Cái hôn dài chỉ kết thúc khi Thu đẩy mạnh Phong ra thở hổn hển. Cô thấy sợ cái hành động sờ soạt quá đáng của anh. Tốt hơn hết là chính cô nên dừng lại trước khi anh mất hết lý trí và lại nhấc bổng cô lên giường. Chuyện này đã xảy ra 3 lần rồi!
-Lệ Thu, e….
-ANH RA NGOÀI ĐI!
Thu xổ xàng nói và mở cửa đợi sẵn. Một cái đuổi thẳng thừng chẳng cần ý nhị. Nhưng Phong thì xô cửa đóng lại và làm mặt nghiêm
-Em bị quái gì vậy?
Thu lắc đầu lia lịa và cố mở cửa ra
-Em không thích anh ở đây! Ra ngoài ngay đi trước khi ai đó biết…. và đừng chạm vào người em nữa!
Lệ Thu là một cô gái nhạy cảm, cô cần tình cảm và một điểm tựa cho tâm hồn hơn bao giờ hết. Trong khi Phong chỉ đơn giản yêu theo bản năng. Anh thích “chuyện ấy” hơn là quan tâm đến cảm xúc của cô.
-Em bảo anh ra ngoài có nghe không?
Lệ Thu lập lại và lần này cô làm Phong thấy bực bội. Anh không chịu được cái cảm giác bị người yêu hắt hủi. Phong tóm lấy hai cánh tay yếu ớt và xốc cả người cô lên. Đôi chân của Thu lơ lửng trên mặt đất chừng hai phân.
-Em mà la thì bị phát hiện ráng chịu!
Anh thả cô xuống giường rất nhẹ nhàng. Lệ Thu không chống lại được nhưng không dám to tiếng hơn. Cô cam chịu nụ hôn có phần cưỡng bức của anh. Thật may sao, vửa lúc đó có tiếng điện thoại reo. Phong trả lời ngay khi môi anh vửa rời môi cô.
-Alô? Không, anh có tí việc…. sẽ ra với em ngay! Chờ đó nhé!
Anh tắt máy và quay lại nhìn Thu-lúc này đang nằm im re, mắt rưng rưng nước. Phong hôn nhẹ lên trán cô và dịu dàng nói
-Anh không thích nghe em hằn hộc với anh thêm lần vào nữa đâu! Em hãy học cách biết chiều chuộng người khác một tí đi… Anh có việc phải đi ngay. Em mệt thì nghỉ đi!
Phong âu yếm bàn tay Thu và nhanh chóng lạnh lùng bỏ đi. Anh gài lại mấy cái khuy trên cùng và kéo quần áo ngay ngắn trước khi ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại, Lệ Thu quay mặt vào vách tường bật khóc. Cô đã sai lầm thật rồi. Cô và Phong chẳng hợp nhau tí nào. Điều đau lòng nhất là Lệ Thu không biết làm sao để thoát ra. Cô yêu, nồng nàn, say đắm nhưng hận, căm thù, nguyền rủa. Phong ngày càng trở nên quá quắc, có lẽ vì anh nghĩ rằng Thu đã là của mình nên chẳng mấy nâng niu như buổi đầu. Cái gì có được quá dễ dàng thì người ta sẽ không thấy nó có giá trị. Lệ Thu cảm thấy giá trị của mình trong mắt anh thật là nhỏ nhoi… Đáng ra cô phải cảnh giác hơn, phải biết vững lòng để khỏi rung động trước sự mê hoặc của người khác. Lệ Thu biết mình đã lỡ lầm, biết rằng cuộc đời mình đang rẻ ngoặc. Một cái ngoặc lớn nơi cuối con đường là vực thẳm!
Sáng nay cũng như mọi ngày, Thu đưa con gái đến trường rồi đi thẳng tới công ty. Trên đường có tai nạn gây ùn tắt giao thông thế nên Thu đã trễ 10 phút so với bình thường. Bay vù xuống tầng ngầm, cô đập xe lại gấp gáp rồi hấp tấp chạy tới chỗ thang máy. Lúc chạy ngang qua bãi đỗ dành cho ôtô, Lệ Thu phát hiện một chiếc xe lạ nằm xen giữa chiếc Toyota bạc chiếc BWM đen bóng. Thu nhất thời không nhớ ra là đã thấy nó ở đâu, chỉ biết là nó trông quen q uen….
Nhịp độ làm việc trong công ty hôm nay nhanh khác thường. Từng tốp nhân viên đi lại hối hả trên hành lang. Những cô gái đẹp lung linh lộng lẫy trong ban thiết kế cũng phải chạy trên đôi giày cao gót-một việc mà Thu chưa từng thấy bao giờ. Thang máy dừng lại ở tầng 6, Thu chen lấn để có thể thoát ra đám đông loi nhoi trong buồng thang máy. Cô vừa chạy tới phòng Marketing vừa lẩm bẩm
-Quái lạ… mắc chứng gì bọn họ ùa nhau vào thang máy lúc sáng sớm thế này nhỉ?
Cánh cửa phòng làm việc bật mở. Điều đầu tiên Thu nhận thấy đó là sự chuyển động vội vã của tất cả mọi người. Mấy anh chàng thường ngày còn nhấm nháp cà phê đọc báo buổi sáng đang một tay nghe điện thoại, một tay đánh máy. Những nhân viên nữ hay ngồi soi gương, chải tóc và tán gẫu đang chạy đi chạy lại gọi nhau í ới. Ngay cả Phương -cô nàng suốt ngày chat với trai trên điện thoại cũng đang tự thân vận động, vật lộn với cái máy in
-Có chuyện gì vậy ạ?
Thu hỏi người đứng gần nhất. Chị này đang thiết kế một chương trình trình chiếu Power Point về chiến lược A1 gì gì đó mà Thu đọc không kịp. Cô gái ngước nhìn lên, nét mặt ngạc nhiên
-Ôi chúa ơi… Sao giờ này mới vác mặt tới??? Một đóng việc chờ em kia kìa!
Không nhận được lời giải thích đích đáng nhưng Lệ Thu cũng quăng túi xách lên ghế và nhào vô nhập cuộc. Thật ra thì cũng không có gì là lạ. Thường ngày cô cũng chạy đôn chạy đáo làm hết việc nọ tới việc kia. Nhịp độ này Thu đã quen rồi. Chỉ có những nhân viên khác vẫn quen thói ngồi chơi xơi nước, hễ có việc là lại sai vặt cô. Hình như ai ai cũng xem Lệ Thu là cô osin chung cho cả văn phòng. Chính vì thế mà bây giờ họ hết than vãn lại kêu trời vì làm việc nhiều. Riêng Lệ Thu thì thấy thoải mái và thích thú lắm. Bây giờ lượng công việc của tất cả mọi người đã ngang bằng cô rồi. Ít nhất Lệ Thu không cảm thấy bị người khác bóc lột quá đáng. Chỉ tới giờ nghỉ trưa Thu mới gặp chị Linh-sếp phòng Marketing. Hỏi han sơ sơ cô mới biết là do ông Giám Đốc mới đến. Chị khoe bữa tiệc tối thứ 7 vui ơi là vui. Ăn uống rất linh đình tuy rằng khi mở màn đã bị ông Giám Đốc “tặng” cho một bài phát biểu sởn gai óc
-Anh ta có vẻ quyết tâm lắm khi đảm nhận công ty. Nói câu nào là nghe chí lý câu đó… chỉ có điều… giám đốc đe dọa ghê quá. Nào là trừ lương, cắt chức, đuổi việc, kỉ luật… còn viết một bảng nội quy mới treo ở mỗi phòng. Kiểu này hết tay nào dám lơi là! Thấy vậy mà hay!
Thu cười và gật đầu đồng ý. Không biết gì về ông ta nhưng Lệ Thu linh cảm vị sếp mới này rất “được”. Chỉ mỗi việc ông ấy có thể thúc giục tốc độ làm việc của nhân viên thôi là cô thấy tuyệt vời rồi! Chưa vị lãnh đạo nào nhận ra tình trạng “rùa bò” của toàn thể nhân viên công ty và việc làm cho họ phải hối hả lại càng chưa xảy ra.
Thu dọn dẹp căn phòng lộn xộn khi mọi người đã xuống căn tin ăn trưa. Sau đó thì lại mở hộp cơm nấu ở nhà ra ăn. Cái điện thoại “cùi bắp” của cô lại giở chứng “đòi tiền”. Nó tự động tắt nguồn tối thui. Bấm hiểu gì cũng không có tác dụng. Bực bội Thu ném nó trở lại giỏ xách. Vừa ăn cơm Thu vừa nhẩm tính xem nên đem sửa hay mua cái mới. Đã hơn chục lần Minh khuyên cô đổi điện thoại nhưng Lệ Thu không nghe. Có khi anh còn tự nguyện mua một cái mới toanh đem tới tặng nhưng cô nhất định từ chối.
-Thôi thì kệ nó! Chắc là cục pin có vấn đề, thay pin là ổn, mua chi tốn tiền!
Thu vừa ăn vừa lẩm bẩm. Chợt lúc đó có tiếng cửa mở. Cái Phương bước vào, mặt mày xanh như tàu lá chuối
-Trời ơi, Phương ! Em sao vậy nè?
Thu hốt hoảng đỡ lấy Phương kẻo cô ngã ra sàn mất. Phương cười nhạt và nói khẽ
-Em ăn không được. Cơm căn in ghê quá… vừa mới ói một đống nè….!
-Uả? Bộ đồ ăn làm không sạch hả?
Phương xua tay ngồi xuống ghế
-Không! Căn tin công ty mình “xịn” như nhà hàng ấy chớ! Chỉ là… em đang bị nghén!
Thu trợn mắt hả miệng
-Em bị gì cơ!!??
Phương gieo mình xuống bàn làm việc uể oải
-Em bị nghén, em dính bầu rồi chị Thu ơi…
Thu bàng hoàng ngồi xuống bên cạnh.
-Hồi nào vậy?
-Mới hôm qua với hôm nay thôi!
-Nhưng… đứa trẻ là…?
Phương thở dài
-Của em với người yêu cũ! Em vừa chia tay anh ta một tuần… Thiệt là xui xẻo, mọi khi đâu có sao, tự nhiên lần này lại dính! Chắc em đổi thuốc tránh thai quá…
Thu vừa lo vừa giận, cô bảo
-Chỉ tại em bừa bãi quá! Chị thấy em nên kiếm một ông chồng đàng hoàng rồi ổn định cuộc sống đi. Chứ kiểu này, quen lung tung… không hay đâu!
Phương bực bội nói
-Thì em đang kiếm đó chứ! Nhưng số em xui, thằng nào cũng cà chớn!
Thu thở dài, rầu rĩ dùm cho Phương . Cô ôn tồn hỏi
-Thế bây giờ em tính sao?
Phương trả lời tỉnh bơ
-Em hẹn bác sĩ rồi, ngày mai phá!
Lệ Thu chau mày
-Em định thế thật à? Làm vậy ác lắm… trẻ con đâu có tội.
-Em biết, em biết! Em đâu muốn vậy. Chỉ tại em không đủ điều kiện nuôi nó! Trước giờ em cũng phá vài lần rồi… chả sao!
Phương huể hoải tựa lưng vào ghế. Khuôn mặt xinh xắn của cô đờ đẫn và xanh xao. Lệ Thu ngồi nhìn. Cả hai im lặng rất lâu… Cuối cùng Thu đứng dậy đi chỗ khác. Trước khi để Phương nghỉ ngơi một mình Thu khẽ nói
-Chị biết mình không có quyền gì để ngăn cản em… nhưng… đó không phải là cách hay nhất để xử lý chuyện này. Chị cũng từng rơi vào tình trạng như em nên chị hiểu lắm! Ngày trước chị bị người ta lừa dối rồi bỏ mặt. Chị đã tính tới chuyện phá thai, thậm chí tự vẫn nhưng…
Thu dừng lại và nhìn vào mắt Phương
-…nhưng chị đã chọn giữ đứa trẻ lại. Nó là con của chị, dù chị thù hận ba nó nhưng nó hoàn toàn không có tội… một chút hy sinh sẽ cho ta nhiều điều tốt đẹp. Hãy nghĩ đến sinh linh bé nhỏ đó, em có bao giờ tưởng tượng được nó gọi là MẸ chưa?
Thu cười dịu dàng, đôi mắt chị bỗng sáng bừng lên một cách lạ thường. Vẻ mặt hạnh phúc của cô làm Phương thấy bâng khuâng. Phương không nói gì, chỉ bậm môi và nghĩ ngợi, một ý tưởng mới lạ trỗi dậy trong đầu cô…
Ở phía sau khu vườn trồng đầy dưa hấu Lệ Thu cần mẫn tưới từng góc dưa một. Bình tưới cây hôm nay như nặng hơn mọi ngày. Mùa Thu đang qua và cái rét mướt sắp sửa buông xuống. Lau vệt mồ hôi trên trán Thu ngồi tạm xuống đất nghỉ. Từ hôm qua tới giờ cô thấy trong người không khỏe, ăn cái gì cũng không tiêu hóa được. Sáng sớm bà Khâu đã bảo cô nghỉ thêm ít ngày nhưng vì sợ chị Lan săm soi cái bụng của mình rồi nói cho ai khác nghe thì khốn! Vài lần chị ta kéo Thu ra ngoài hỏi thẳng “Có thai rồi đúng không?” nhưng Thu một mực chối. Cô luôn tự nhủ với bản thân rằng mình chỉ bị rối loạn tiêu hóa thôi nhưng tới ngày hôm nay thì Thu không thể trốn tránh chính sự thật được nữa. Đã hơn chcụ lần cô giở tờ lịch ra đếm đi đếm lại. Đã hơn một tháng rồi mà chẳng thấy kinh nguyệt đâu!?
Lệ Thu úp mặt xuống đầu gối cố kìm tiếng khóc. Hôm qua cô tính nói chuyện với Phong nhưng tìm hoài không thấy anh đâu. Từ ngày nhà Cát Tiên Lầu mở tiệc đón khách cô gái tên Rita Quỳnh vẫn lưu lại trong trang trại. Cô ấy được bà chủ đón tiếp hồn hậu lắm. Lúc bưng trà lên phòng khách Thu còn nghe mẹ Phong nói: “Cháu cứ ở đây ít hôm, chớ khách sáo làm chi, người nhà cả mà!” Cô Quỳnh cũng tỏ ra thoải mái khi ở lại điền trang. Chiều chiều lại thấy cô đủng đỉnh cưỡi ngựa, đôi lúc còn được Phong tháp tùng kế bên. Rita là một cô gái cởi mở và rất xinh. Mấy chị dưới nhà bếp cứ khen cô mãi. Họ nói chắc cậu hai có “ý” nên mời cô ở lại nhà chơi. Những lúc mọi người ngồi chụm lại bàn tán việc đó Lệ Thu chỉ muốn làm xong công việc và bỏ đi ngay lập tức. Bây giờ muốn gặp được Phong là chuyện vô cùng khó. Hai người cứ quấn quýt với nhau, rong ruổi đi chơi từ sáng tới chiều. Nào là ra thảo nguyên cưỡi ngựa, xuống chợ phiên mua đồ, leo núi… Phong rất nhiệt tình dẫn cô bạn của anh đi tới những thôn làng xinh đẹp dạo chơi dù nó có làm mất của anh cả ngày trời đường bộ… Mỗi khi về nhà thì y như rằng Rita đang ở cạnh anh. Tối qua lúc bưng mâm trái cây lên phòng riêng của Phong, Thu cứ tưởng sẽ có thể nói chuyện với anh được một lát ai ngờ cô nàng cũng đang ở đó. Hai người đang chụm đầu xem bộ sưu tập tem một cách say mê. Lúc Thu bảo: “Cậu hai, em mang trái cây lên đây!” Phong chỉ quay lại nhìn một thoáng ngắn ngủi và nói: “Ừ, em để đó đi!” Tới sáng sớm hôm nay Thu đã cố ý dậy thật sớm nhưng khi thấy anh và cô Quỳnh cùng nhau sửa soạn ra ngoài Lệ Thu chỉ câm lặng nấp sang một bên.
-Không sao… anh ấy giống gia đình, đều rất hiếu khách! Có lẽ chiều nay mình sẽ tìm được cơ hội để nói chuyện…
Thu tự nhủ và ngồi dậy đi vào trong nhà. Cô rửa khuôn mặt lắm lem nước mắt cho thật sạch.
-Sao rồi? Hôm nay có còn bị “rối loạn tiêu hóa” nữa không?
Tiếng chị Lan làm Thu giật mình. Cô bước giật lùi và sém tí nữa đã ngã nhào xuống đất may sao Lan tóm lấy cánh tay và giữ cô lại.
-Ấy coi chừng! Trời ơi… đi đứng cẩn thận chứ!
Lệ Thu bối rối
-Dạ… em xin lỗi!
Lan nghiêng đầu nhìn thẳng vào mặt Thu, chị nghiêm nghị nói
-Chỗ chị em với nhau, em cứ nói thẳng đi… chị hứa sẽ giúp đỡ em!
Thu ngạc nhiên tròn mắt nhìn
-Ý chị là sao? Chị giúp em? Không phải chị rất ghét em à?
Lan phì cười
-Ai nói em vậy? Mắc mớ gì tui phải ghét cô!?
Thu bậm môi và nhìn Lan chằm chằm. Chị Lan bí mật nhìn ngó xung quanh, khi chắc chắn là chỉ có hai người cô mới bảo
-Em có thai rồi đúng không? Đã chắc chắn chưa?
Thu sợ sệt nhưng vẫn gật đầu. Lan nhìn cô căng thẳng, chị nói nhỏ gần như là thì thầm.
-Em xin bà Khâu nghĩ 3 hôm đi. Chị sẽ dẫn em đi khám!
Lệ Thu lấp bấp
-Chi …chi… vậy chị?
Lan thở mạnh
-Còn hỏi chi nữa!? Thì bỏ cái thai đi chứ chi!
Thu giật mình lùi ra xa hai bước. Theo phản xạ tự nhiên cô ôm lấy bụng mình
-Chị nói gì thế? Phá thai à???
Lan hình như sắp mất kiên nhẫn. Cô chóng nạnh một bên, mặt bành ra
-Chứ em tính làm sao? Không phá đi thì to chuyện!
Thu lắc đầu
-Không! Em không muốn vậy… tối nay em nhất định sẽ nói chuyện này với….
Thu chưa kịp nói xong thì Lan quát
-NÓI VỚI AI? VỚI CÁI NGƯỜI ĐÃ GÂY NÊN NÓ HẢ??? Thật ngu xuẩn hết biết! Em nhìn chị đây nè! Chị đã từng rồi, đã từng rồi em hiểu không???
Mặt Lan đỏ bừng lên giận dữ. Chị đi qua đi lại và hết sức phẩn nộ quát vào mặt Thu
-Em tưởng cái bầu sẽ giúp em đổi đời sao??? Em ngây thơ quá! Chị cũng từng thử làm chuyện đó một lần rồi! Em có biết hắn ta trả lời sao không? “Tôi không biết, đó là chuyện của cô, làm gì có bằng chứng chứng minh đó là con tôi!” Đấy, hắn trả lời thế đây! Em nghe rõ chưa!!??
Thu thấy trời đất quay cuồng. Cô bấu vào bồ nước rửa mặt để không ngã té.
-Chị… chị… không lẽ….!?
Lan bình tĩnh lại và kiên quyết khẳng định
-Đúng, chị đã từng lỡ lầm như em, chị đã tin vào cái viển cảnh có được chồng giàu, nhà cao cửa rộng…
Lan ôm mặt mình và sụt sịt
-…nhưng chị đã lầm rồi. Chị sai rồi… chị đã bị người ta cướp mất cả đời con gái… có hối hận cũng không kịp nữa!
Lệ Thu mở to mắt không dám tin vào sự thật. Cô bấn loạn chụp lấy song sắc của khung cửa
-K….không…. không thể nào…. Anh ấy nói là anh ấy yêu em…. Nếu anh ấy biết em có thai nhất định sẽ….
Lan gạt ngang
-VẬY HẢ? THẾ THÌ CỨ THỬ ĐI RỒI CÔ SẼ RÕ!
Chị giận dữ quay mặt đi, bỏ lại Lệ Thu bàng hoàng đừng đó, nước mắt lưng tròng và hai bàn tay đang đặt hờ trước bụng......
-Kiểu này sẽ phải tốn thêm cả trăm ngàn mỗi tháng!
Phải đạp ga tới 5-6 lần cái “xe cổ” của Thu mới chịu nổ máy. Nó gầm gừ dữ tợn rồi ì ạch bò xuống đường, chen chúc trong đám đông… nó chạy về khu dân cư nghèo, rẽ vào hẻm số 16, tiếp tục rẽ hết trái tới phải sau cùng thì dừng lại hẳn. Bà hàng xóm bên cạnh lại đưa đầu ra từ cửa sổ cười giòn
-Cô Thu về đấy à?
Thu ngẩng đầu nhìn lên và cũng cười đáp lại
-Vâng! Bà đã ăn cơm chưa ạ?
-Chưa, đang chờ mẹ cha cái Xinh về… ngày nào hai đứa nó cũng về muộn, vất vả thấy mà tội…
Thu xuống xe và mở cửa nhà
-Cá Bống hôm nay có ngoan không hả bà?
Bà từ gật đầu và nhìn sang cái cửa sổ nhỏ nơi căn gác xếp
-Ngoan chớ! Con bé ngày nào chả ngoan… mới hồi nãy tôi nghe nó hát hò gì trên đấy đấy…
Thu dẫn xe vào nhà không quên chào
-Thôi! Cháu và đây… cháu còn tắm rữa rồi chở Cá Bống qua nhà bà nó chơi…
Nghe vậy bà Tư ngạc nhiên trợn tròn hai mắt
-Sao? Nhà bà nội nó hả?
Thu giật mình đính chính ngay
-Không, không phải ạ… là nhà của anh Minh, bạn cháu…
-À à… cái người hay sang chơi đó à? Cậu ta coi bộ tốt hen?
Thu cười
-Vâng! Thôi cháu vào đây…
Thu kéo cửa sắt đóng lại rồi uể oải đi ra sau bếp. Cá Bống từ trên gác mọp nhìn xuống qua cái lỗ cầu thang. Hai chùm tóc tai thỏ của nó dốc ngược xuống đất, trông cứ như cái đầu ai đó treo lơ lững trên trần nhà. Nhiều lần bị giật mình Thu cũng quen dần cái kiểu “nhát ma” của con bé
-Mẹ mới về!
-Ờ con… học hành sao rồi?
Nó chu mỏ bảo
-Con làm xong hết bài rồi mẹ à… Tối nay mình sang nhà ba Minh đúng không mẹ?
Thu mở tủ lạnh lấy ra chai nước lọc và uống một hơi. Cái tủ lạnh mini đã cũ có dán vài tờ giấy ghi chú. Nào là: “Con ở nhà ngoan nhé!” hay “Mẹ để sữa trong tủ, nhớ uống cho hết!”. Sau khi triệt tan cơn khát Thu mới gật đầu
-Uhm… mẹ phải tắm rữa cái đã, sau đó tới lượt con rồi mẹ con mình đi!
Cá Bống hớn hở ngồi dậy, trèo xuống cầu thang
-Hoan hô mẹ!!! Con mặc cái đầm bông cúc mẹ mua hồi sinh nhật được không mẹ?
Thu nựng đôi má phụng phịu của con gái và gật đầu
-Được chứ! Để mẹ tắng xong cái đã rồi sẽ lấy ra cho con…!
Xối nước lạnh từ đầu đến chân Thu thấy tinh thần mình minh mẩn lại. Cô thay một bộ áo lịch sự và búi tóc lên sau ót gọn gàn. Cá Bống diện bộ đầm nó thích nhất, tết bím con tôm và mang giày búp bê vào chân. Hai mẹ con ra khỏi nhà khi trời đã đỏ ối. Từ nhà Thu sang đến nhà Minh là một quảng đường xa. Phải mất đến 45 phút để đi tới. Suốt đoạn đường Cá Bống cứ líu lo hết chuyện này tới chuyện khác. Thu vừa lái xe mà vừa phải trả lời những “câu hỏi không tưởng” của con gái. Đến khi tới được khu dân cư cao cấp nơi nhà Minh ở thì cô đã thấy mỏi miệng. Thu vẫn chạy đều đều băng qua những ngôi nhà biệt thư cao to, những công viên cây xanh rực ánh đèn điện, những căn nhà giống hệt nhau mọc lên san sát… Vùng này là một trong những khu vực có giá bất động sản cao ở mức “ngất ngưỡng”. Thu chỉ chạy lẹ để tới được nhà Minh chứ chẳng dám nhìn ngó gì xung quanh. Nơi này là một thế giới xa lạ với cô. Chỉ có Cá Bống là chu choa khen hết cái này tới cái khác.
-Waoo… cái nhà này mới xây nè mẹ. Bự ghê luôn! Chắc bằng cái cung vua quá…
-Í mẹ nhìn kia, trên cổng rào có hai con chó đá le lưỡi đó mẹ!
-Sao cái nhà này tới 4 tầng vậy mẹ ha? Không biết nó có hồ bơi giống nhà ba Minh không?
Thu ậm ừ cho qua mọi lời thắc mắc của Cá Bống. May thật, cuối cùng thì cũng tới nơi rồi. Xa xa, căn biệt thự màu vàng nhạt hiện lên chan hòa ánh sáng. Thu chợt thấy có một chiếc ôtô màu đen huyền vừa vọt ra. Không phải xe của Minh, chắc là ai đó tới chơi nhà anh. Cái xe có vẻ gấp gáp. Nó bay vút ra đường và đi theo hướng ngược lại. Cái xe chạy vù qua mặt Thu, không chút vương vấn. Cá Bống thì có vẻ chú ý tới nó. Con bé ngoảnh đầu cố nhìn theo
-Mẹ ơi… xe ai thế ạ? Mẹ có trông thấy cái bánh xe không? Đẹp thiệt đó..
-Ờ… mẹ không biết nữa…
Thu đỗ xe trước cổng nhà Minh. Anh đã đứng sẵn ở đó rồi. Minh đón hai mẹ con Thu bằng nụ cười rất tươi
-Ồ… cuối cùng thì em cũng tới rồi… Wao… Cá Bống bữa nay đẹp dữ ta?
Con bé leo xuống xe với tốc độ nhanh nhất của nó. Nó chạy tới sà vào lòng Minh
-Con chào ba Minh!
Minh bế xốc nó lên yêu chiều hỏi
-Sao? Con dạo này có ngoan không?
-Ngoan lắm ạ! Cô giáo khen bức tranh con vẽ ba đấy!
Minh không hiểu nên chuyển ánh mắt sang Thu rồi rất nhanh lại nhìn vào con bé
-Tranh nào? Tranh con vẽ hả?
Cá Bống cười tít mắt
-Dạ phải! Con vẽ ba là một anh cao bồi cưỡi ngựa… cô cho điểm A+ cao nhất lớp!
Minh khúc khích cười
-Con gái khéo tay quá! Ba còn không biết cưỡi ngựa thế nào…
Cá Bống thích thú hôn lên má anh. Minh thả nó xuống và bảo
-Bà ở trong nhà đấy, con vào chào bà đi!
Bống chạy ùa vào nhà nhanh như một cơn lốc. Nhà Minh từ lâu đã quen thuộc với nó, nó có thể ra vào tự nhiên như chính nhà mình vậy. Minh dắt xe của Thu vào nhà rồi đóng cửa rào.
-Sao em đến muộn vậy?
-Em tan sở muộn…
Thu và Minh cùng nhau đi vào trong nhà. Chân họ bước đều lên bậc tam cấp…
-Hồi nãy thằng bạn của anh sang chơi. Em đi sớm một tí thì chắc là gặp rồi!
Thu chợt nhớ ra chiếc ôtô đen lúc nãy
-Là cái người vừa lái xe chạy ra phải không? Anh ta có vẻ vội…
Minh gật đầu
-Ờ… nó bận dự tiệc tùng gì đó… tui anh quen nhau ở Mỹ, hồi anh đi du học 8,9 năm trước… nó từng học Đại Học y như anh mà chẳng hiểu sao tới năm cuối thì bỏ nữa chừng học lại từ đầu vào ngành kinh tế… Cái thằng thiệt hấp tấp! Nói nghỉ là nghỉ, hồi đó anh còn chưa kịp khuyên nhủ nó là nó đã gọn đồ ra khỏi kí túc xá mất rồi…
-Vậy à…? Sao trước giờ anh không nhắc tới anh ấy?
Minh gãi đầu cười
-Vì hai đứa đi hai đường khác nhau rồi nên tụi anh cũng không thân thiết như trước nữa. Cho tới khi anh gặp nó trong chuyến đi công tác vừa rồi ở Pari. Nó nói sẽ về đây một thời gian… rồi lại đi…
Thu không chú ý lắng nghe lời Minh nói nữa vì cô đã trông thấy bà Hương-mẹ anh. Bà ngồi trên ghế sa-long trong phòng khách, tay ôm ấp Cá Bống. Thu bước tới gần và lễ phép thưa
-Dạ con chào bác! Dạo này bác khỏe chứ ạ?
Bà Hương nhìn lên rồi giận dỗi hất mặt sang một bên. Hai gò má ngăn nheo và sệ xuống của bà cũng động đậy mạnh
-Mẹ của Cá Bống đâu còn nhớ bà già này nữa… Cả tháng trời không chở Bống sang chơi với bà… Còn hỏi thăm làm chi…
Thu ái ngại nhìn sang Minh. Anh vội vả ngồi xuống bên cạnh bóp bóp vai mẹ và nũng nịu nói
-Thôi mà mẹ! Vì Thu bận chứ đâu phải là không nhớ tới mẹ!
Bà Hương liếc nhìn con trai, cái nhìn hoài nghi và hờn dỗi như trẻ con
-Con chỉ toàn bênh vự nó! Cái con bé Tiểu Ngọc, cả năm trời không thèm về nhà… nó với thằng chồng nó đi đâu mà đi luôn quên cả bà già này… Bây giờ tự nhiên trở về! Hỏi làm sao mẹ không giận cơ chứ!?
Minh và Thu nhìn nhau. Cá Bống lay mạnh tay bà và bảo
-Bà ơi… không phải vậy đâu. Mẹ cháu là Lệ Thu!
Bà Hương ôm con bé vào lòng và nựng nịu
-Cháu ngoại cưng của bà nói gì thế? Bà không thích chơi trò nói dối đâu nha!
Minh mở miệng tính nói gì đó nhưng Thu ngăn lại. Cô ngồi sang bên kia đầu ghế và nắm tay bà Hương
-Dạ vâng… con xin lỗi mẹ! Mẹ dạo này khỏe không ạ?
Bà Hương vuốt đầu Thu như vuốt đầu một đứa con gái nhỏ
-Mẹ khỏe… con hứa là đừng đi đâu nữa nha! Ở nhà, để cháu của mẹ ở nhà với mẹ… kêu cả chồng con về đây nữa. Hồi nãy nó tới có một lúc, ngồi nói chuyện với thằng Minh rồi lại đi đâu mất tiêu. Con mau mau réo nó về ăn cơm đi!!!
Thu cười tươi và dịu dàng bảo
-Thôi mẹ à. Anh ấy bận việc trong công ty ấy mà… nhà mình cứ dọn cơm ăn trước, con nghĩ ảnh ăn cơm trong chỗ làm là được rồi!
Bà Hương nghiêng đầu nghĩ ngợi khá lâu sau đó chỉ chỉ ngón tay nói như trẻ con tập đánh vần
-Ừ ừ… thôi thì ăn cơm trước vậy…
Bà đứng dậy và nắm tay Cá Bống đi theo
-Hai bà cháu mình dọn thức ăn ra bàn Cá Bống hen?
Con bé ngơ ngác nhìn mẹ rồi cũng ngập ngừng đi theo bà Hương. Khi mẹ Minh đã đi khuất rồi anh mới nói với Thu
-Vậy đó… gần đâu mẹ anh còn bệnh nặng hơn trước kia nữa. Bà cứ nhầm anh với Hoàng-chồng của em gái anh hoài…
Thu khẽ thở dài lo lắng. Bà Hương mắc chứng bệnh tâm thần kể từ khi con gái và con rẻ của bà chết trong tai nạn giao thông. Mỗi lần Thu qua bà lại gọi cô là Tiểu Ngọc-tên người con gái. Nhiều năm qua Minh đã cố hết sức chạy chữa cho mẹ nhưng căn bệnh của bà không thấy thiên giảm.
-Mà này, sao em lại làm như thế? Mẹ anh sẽ tưởng em là Tiểu Ngọc thật đấy… Tốt nhất là bà ấy nên đối diện với hiện thực…
Thu ngắt lời Minh
-Anh không thể bắt mẹ anh làm một việc khó khăn như thế được! Dù gì mẹ anh cũng là bệnh nhân mà… cứ để bà ấy cảm thấy hạnh phúc cho đến cuối đời… dù hạnh phúc không thực cũng chẳng sao. Bác Hương lớn tuổi rồi anh à…
Minh chau mày và lắc đầu
-Nhưng như vậy không ổn, em còn ở đây thì không sao… nếu em và Cá Bống đi rồi anh biết giải thích thế nào với mẹ?
-Thì cứ nói là em vừa ra ngoài, em đi làm hoặc đưa Cá Bống đến trường…
Minh nhìn thẳng vào mắt Thu phân vân
-Em muốn anh nói dối mẹ suốt đời sao?
Thu hít sâu, nhắm ghìm mắt lại
-Những lời nói dối vì mục đích tốt thì có hề gì? Anh cũng là một bác sĩ mà, chẳng lẽ anh chưa bao giờ nói dối với bệnh nhân để họ tiếp tục hy vọng vào cuộc sống sao? Em có thể giúp anh bằng cách thường xuyên đến chơi với bác hơn. Như vậy có thể bác sẽ tin anh nói thật… Bác không minh mẫn lắm nên không thể nhận ra đâu…
Minh lại nhăn nhó và ngửa đầu lên ghế nghĩ ngợi. Thu thấy thế vỗ vai anh cười động viên
-Thôi nào! Anh đừng lo lắng nữa… thử làm như vậy xem sao… Sau này anh phải gọi em là Tiểu Ngọc-em gái anh. Và anh là cậu của Cá Bống nữa…
Lệ Thu nháp mắt
-Chúng ta đóng một vở kịch gia đình thật hay vào nhé!
Minh nhìn sâu vào mắt Thu, vẻ mặt đượm buồn…
-Anh không thích vở kịch này, cũng không thích vai diễn này!
Lệ Thu bậm môi, tỏ ra không vui
-Anh không muốn mẹ anh sống vui vẻ hơn sao?
Minh cưởi nhạt và tựa đầu vào ghế nhìn lên trần nhà
-Anh không muốn chỉ là “diễn kịch”, anh không muốn làm “cậu” của Cá Bống. Anh thích làm “cha” của con bé hơn…
Lệ Thu giật mình chớp chớp mắt. Nụ cười của Minh rộng tới mang tai
-Mặt em đỏ lên kìa!
Thu lấy tay che mặt, đứng dậy và nói
-Thôi… để em đi dọn cơm phụ bác!
Thu rời khỏi phòng khách ra sau bếp mà thấy tim mình đập thình thịch. Cô đã là phụ nữ có con rồi mà vẫn bị đỏ mặt như gái thể gái 18 bị tán tỉnh. Thu thấy xấu hổ và khó xử. Gia đình Minh là ân nhân to lớn của mẹ con Thu. Không có Minh và mẹ anh thì giờ này chắc cả hai đã chết từ lâu hoặc sống bờ sống bụi ở đâu đó…
Cô bé Lệ Thu ôm giỏ quần áo mới giặc ra sau nhà phơi. Sào phơi đồ được mắc từ thân cây bên này sang thân cây bên kia . Thu giũ cái áo thun đen của Phong và vắt lên móc nhựa. Treo cây móc lên dây sào cô bỗgn dừng lại nhìn cái áo. Thu nhớ không lầm thì Phong đã mặc cái áo thun này “đêm hôm đó”… Thu đứng thẩn người ra, cô không biết là mặt mình đang đỏ ửng cho tới khi tiếng chị Lan-người hầu gái ở cùng phòng với Thu vang lên phía sau lưng
-Nè, làm gì mà đứng đó vậy? Phơi mau đi rồi còn vào bếp nhặt rau, nhà bà chủ có tiệc đấy, lẹ lẹ dùm đi!
Thu giật bắn người luýnh huýnh quay lại
-Vâng! Em biết rồi ạ…
Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ngoại Phong. Cách đây nữa tháng ông bị trượt ngã phải nằm viện nhưng mau thay tai qua nạn khỏi. Ông cụ lại có thể bình an cho tới ngày thọ 85 hôm nay quả là kì tích lớn. Thu vội vã treo hết đồ mới giặc lên dây sào. Phơi xong Thu chạy vào bếp nhặt và rữa rau. Chị Lan cũng đang ở đó. Chị mở vòi nước tối đa và nhúng bó rau thơm tươi rói vào thau rữa sạch. Thu cũng bắt chước làm theo. Bàn tay cô khéo léo nhanh thoăn thoắt. Đang im lặng làm việc bỗgn chị Lan cao giọng hỏi.
-Hôm qua em mượn kim chỉ của bà Khâu làm gì vậy?
Thu giật mình vụng về trả lời
-À dạ… em kết lại mấy cái nút áo bị sứt ra thôi…
Thu bắt gặp ánh mắt sắc lẽm của chị Lan
-Kết khuy áo hả? Khuy áo của em coi bộ dễ bị sứt ghê ha?
Thu không hiểu chị Lan có ý gì nên chỉ khẽ mỉm cười. Tưởng như vậy là xong ai ngờ Lan lại hỏi
-Tối hôm nọ em đi đâu vậy?
Thu bóp bó rau mạnh tới nổi nó bị dập trong bàn tay cô
-Dạ… em… tối hôm nào ạ? À… em nhớ rồi, chắc em ra ngoài nhà vệ sinh đó mà…!
Lan cười khinh khỉnh
-Thế hả? Em đi vệ sinh tới gần sáng luôn hen!
Thu tròn mắt ngơ ngác nhìn. Một nổi sợ khủng khiếp dân trào trong cô
-Ơ… à phải, em bị rối loạn tiêu hóa!
Lan ngước nhìn lên, lạnh lùng bảo
-Gần đây chắc là thức ăn trong nhà có vấn đề nên em mới bị thường xuyên như thế nhỉ? Hình như là 3 hay 4 lần rồi…
Thu căm nín không biết nói gì hơn nữa. Nước đã tràn khỏi thau nhưng cô cũng không biết mà khóa vòi lại. Lan chìa tay ra vặn van nước giúp.
-Tập trung vào việc đi chứ! Em không khỏe hả? Hay…. “có rồi”?
Thu trợn mắt hả họng nhìn Lan. Phải mất nhiều thời gian cô mới bập bẹ hết câu
-Chị…chị…L… Lan…. Ý chị là…là sao?
Lan nhướng một bên mày lên, đôi mắt cô sáng và thông minh
-Chưa hả? Ồ, xin lỗi chị nhầm. Nhưng… trước sau gì cũng tới đó thôi! Em 17 tuổi phải không? Chắc là không biết cách để “tránh” đâu ha?
Thu chau mày nhìn xuống thau nước. Cô không thèm làm gì nữa trong khi Lan vẫn vừa rữa rau vừa nói đều đều.
-Thiệt là tội nghiệp cô em tôi… bây giờ chắc là muộn rồi, chị cũng chẳng giúp gì em được… thôi số ai náy chịu. Ngày trước chị cũng lỡ dại trao đời con gái của mình cho hắn ta. Cứ tưởng có thể đổi đời ngờ đâu… nhưng may ở chỗ chị còn đủ thông minh để không phải một mình lãnh hậu quả…. Lần này hắn ta chọn em hả? Thiệt là biết lựa chọn….
Lan nhìn thẳng vào mặt Thu
-Một cô gái 17 xuân thì… lại trắng trẻo xinh đẹp… hừ! Thiệt là tội nghiệp….
Lan đứng dậy, bê theo rổ rau chị vừa rữa xong. Thu vẫn chưa hoàn hồn, cô ngồi im suy nghĩ hồi lâu.
-Này, Lệ Thu ơi… em làm gì ngoài đó vậy? Vào phục vụ bàn đi em!
Một người trong nhóm hầu gái gọi Thu. Cô hoang mang đứng dậy và đi vào bếp. Bà Khâu chất lên hai tay cô hai cái mâm to đầy ấp đồ ăn và rượu hảo hạng. Thu cẩn thận đi từng bước chậm ra nhà khách lớn. Cát Tiên Lầu là một hệ thống 3 tòa nhà nối liền nhau. Có thể gọi nó là một lâu đài mini. Với kiểu dáng của nhiều thế kỉ trước, đồ đạc từ lâu đời được gìn giữ, cách bài trí và bố trí không gian lối cổ điển, Cát Tiên Lầu đem đến một cảm giác đặc biệt cho bất kì ai bước vào đây. Trình gia là một dòng họ lớn, giàu có từ lâu đời, sở hữu nhiều điền sản và vàng bạc. Thu tường nghe những người giúp việc lớn tuổi kể lại rằng họ Trình còn có liên quan đến các bậc quý tộc thời phong kiến. Ông cụ tổ họ Trình từng là một nhà quý tôc có uy. Ngày nay, dưới sự phát triển của xã hội, chế độ phong kiến đã bị đánh đổ từ lâu nhưng với Trình gia, một quyền hành nào đó không rõ ràng vẫn hiện diện. Đó là lý do vì sao mấy mươi năm trước dòng họ này là một trong số ít gia đình thoát khỏi nạn “đánh tư sản”.
Thu lách người đi qua hành lang rộng nối Lầu Nam với Lầu Bắc. Khu nhà phía Bắc là không gian của riêng ông bà chủ. Chỉ có vài người trong số các chị giúp việc là được phép tới đây dọn dẹp mỗi buổi sáng. Thu cũng chưa từng được nhìn thấy bên trong ngôi nhà cho tới ngày hôm nay. Qủa là nhà riêng của ông bà chủ có khác. Thứ gì cũng đẹp, cũng quý. Thu nhìn cái tủ kính bằng gỗ bày những cái bác đĩa bằng đồng và bạc sáng lóe mặt. Những chậu câu kiểng bằng gốm quý đặt rãi rác các góc tường. Giữa phòng khác là một tấm thảm thổ cẩm to đùng và trang nhã. Đứng chung quanh bức tranh sơn dầu lớn treo trên tường là những quý ông, quý bà ăn mặc trang trọng. Thu đặc biệt chú ý một thiếu nữ trẻ mặc bộ sừng sám màu mận có khoét một cái lỗ hỏng to trước ngực. Cô cười nói luôn miệng với một ông khách người Tây cao to. Thu không biết đó là tiếng gì nhưng coi bộ cô gái kia nói sành sỏi lắm! Ông khách da trắng thì cầm ly rượu vang nhìn bức tranh sơn dầu và gật gật đầu nghe cô gái kia nói. Lúc này Thu mới nhìn lên bức ảnh khổ lớn kia. Không hiểu nó có gì đặc sắc mà nhiều người ở đây chú ý quá. Tranh vẻ một con ngực trắng đang hý vang, hai chân trước giơ cao vẻ oai hùng. Nền là gam màu xanh đơn thuần của cỏ. Thu nhìn kĩ phía góc trái bức ảnh. Có một dòng chữ nguệch ngoạc cẩu thả mà Thu ngờ ngợ là chữ “W-i-l-d W-i-n-d”.
Rời mắt khỏi bức tranh Thu cẩn thận đặt hai cái mâm lên bàn. Cô sắp những đĩa thức ăn ra gọn gàng. Cùng lúc đó những người phục vụ khác cũng đã có mặc và chăm chỉ làm việc. Tấm rèm đỏ được kéo sang hai bên và phòng tiệc sáng sủa hẳng ra. Nhiều người đã rót rượu ra ly và cụng nhau cốp cốp. Chính giữa mỗi chiếc bàn là một lọ hoa hồng trắng vừa hái từ vườn sáng này nên tươi tắn lắm.
Tiếng nhạc giao hưởng nhè nhẹ phát ra từ cái máy hát hình loa kèn. Cái đĩa to đen xoay đều đầu trên trục, trộn thêm những âm thanh thánh thót cho căn phòng tiệc buffet thêm hòa nhã.
-Ê thằng quỷ! Đi đâu biền biệt mấy năm trời vậy mày?
Một tiếng hô lớn làm mọi người chú ý, trong đó có Thu. Cô quay đầu nhìn về phía bắt nguồn của cuộc trò chuyện ồn ào và phát hiện ra Phong đang đứng trong tốp đó.
-Oh hi! Tụi bây tới hồi nào vậy?
Phong đập tay với hai người bạn của anh. Bọn họ đều là những anh chàng điển trai, cao ráo. So với những vị khách xung quanh thì hai tên con trai này khá nhếch nhác. Họ mặc quần bò, đội nón cao bồi và để tóc dài đuôi ngực!?
-Mới tới thôi! Sao? Về mà không thèm tới chào tụi này một tiếng… thất lễ lắm nha mày!
Phong cười tươi và lắc đầu
-Thì mới nãy tao chào rồi mà! À… qua đây, giới thiệu với tụi bây…
Phong kéo hai anh chàng lại gần cô gái tóc nâu đang trò chuyện với ông người Tây. Cô gái quay đầu lại khi nghe tiếng gọi.
-Đây là Rita Quỳnh, bạn của tao bên L.A!
Cô nàng Rita nhún vai cười duyên dáng với cả ba anh.
-Hi! Em là Rita, rất vui dược gặp các anh! Còn đây là bố em!
Cô cười vói ông Tây cao to và nói gì đó hình như là giới thiệu những người bạn của cô với ông. Phong cũng xen vào vài câu nghe rất lưu loát. Cũng phải thôi, anh đã sống nhiều năm ở nước ngoài rồi mà. Chỉ có hai anh chàng cao bồi là ngu ngơ. Họ cười cười cho phải phép chứ xem ra chẳng hiểu gì. Phong biết thế nên cũng nhanh chóng kết thúc` cuộc trò chuyện và đi chỗ khác để các bạn được thoải mái. Lần này thì cô Quỳnh cũng tham giả. Nhóm 4 người trẻ tuổi kéo nhau đến một cái tủ kính và cùng bình luận về mấy cái đĩa bạc quý hiếm của gia đình anh. Có thể nói ngôi nhà đồ sộ này là một viện bảo tàng các cổ vật. Thứ gì cũng có lịch sử lâu đời của nó và Phong thì hiểu rõ nguồn gốc của từng món. Nào là khẩu súng lục từ thời nhà Nguyễn, đến cái chậu gốm Bát Tràng đem từ Hà Nội về, cái máy hát của Pháp và những bộ tách trà do chính tay sứ quán Nhật đem đến tặng. Cái tẩu thuốc móc meo cũng có xuất thân vô cùng “ghê gớm”. Phong khoa trương khẳng định rằng vua Louis đã từng ngậm nó trong khi ba người kia thì lắc đầu không tin. Có lẽ vì họ quá hiểu rõ cái tính hay “nổ” của anh.
Lệ Thu không chú tâm vào công việc lắm. Cô lẫn vào nhóm hầu gái và chậm chạp bày thức ăn ra bàn. Mắt và tai chú ý đến Phong. Anh quá say sưa với những câu chuyện nửa thật nửa xạo và kể một cách nào hứng. Rita Quỳnh là người chú ý nghe nhất. Cô nàng có vẻ tỏ ra thân mật quá với Phong. Vài lần trong lúc ngả nghiêng cười cô còn tựa đầu lên vai anh nữa. Những ngón tay chăm chút tỉ mỉ lấp lánh màu kim tuyến cứ chốc chốc lại nắm lấy tay Phong. Lệ Thu thấy không thoải mái. Phong tự nhiên cười nói và đặt hờ tay trên cái eo thon thả gợi tình của Rita. Không hiểu là vì cái bản tính phóng khoáng cởi mở phương Tây hay là có lý do nào khác… Trong lúc bâng khuâng Lệ Thu bất ngờ đánh rơi một chiếc cốc. Tiếng thủy tinh vở làm nhiều người chú ý. Bấy giờ Phong mới nhận ra sự hiện diện của cô.
-Em có sao không?
Chị cùng làm lo lắng hỏi Thu. Với gương mặt trắng bệt vì sợ và ngượng, Thu vụng về cúi xuống nhặt mãnh vỡ lên. Cô có ngước lên tìm Phong một lần nhưng anh có vẻ vô cảm, chỉ đứng nhìn chứ không phàn ứng gì. Lần đầu tiên Thu thấy tủi thân không tả nổi. Cô lui hui dọn sạch và rút ra khỏi phòng tiệc ngay lập tức. Thấy bộ dạng kì lạ của Thu , bà Khâu hỏi thăm. Cô nói dối là bị đau bụng và xin được về phòng nghỉ. Lan nhìn Thu nghi ngờ gì đó nhưng cũng im lặng. Trở về căn phòng quen thucộ và khóa cửa lại, Lệ Thu gieo mình xuống giường. Cô muốn khóc nhưng tự mình kìm lòng lại. Không thể khóc vì một chuyện như thế được. Cô nhắm mắt lại và thuyết phục bản thân mau ngủ đi. Có lẽ Thu cũng chợp mắt được 20 phút cho đến khi có tiếng gõ cửa.
-Lệ Thu, là anh đây! Em sao rồi?
Thu ngồi dậy và nói vọng ra
-Em không sao….!
-Mở cửa cho anh đi!
Phong lại gõ mạnh hơn.
-Không, em muốn ở một mình… anh ra dự tiệc tiếp đi, em khỏi rồi mà!
-Gì thì cũng phải mở cửa chứ!
Thu đắng đo một chốc rồi cũng bật chốt khóa lên. Cô lo lắng hỏi
-Có ai biết anh ở đây không?
Không trả lời Phong vọt vào phòng và khóa trái cửa lại.
-Em bệnh hả?
Thu nhìn đi chỗ khác và lắc đầu
-Không!
Anh kéo gương mặt của cô lại gần và nhìn cẩn thận. Sau khi sờ trán, kiểm tra mắt và mạch máu Phong kết luận
-Ừ… em không sao cả.
Thu không nén được một nụ cười
-Lại hành nghề ở đây sao, ông bác sĩ?
Phong nháy mắt, khuôn mặt điển trai không chịu được
-Một bác sĩ giỏi có thể khám bệnh bất cứ đâu, bất cứ ai…
Phong nhìn quanh phòng rồi lại chú ý tới cô
-Hồi nãy em có bị la không? Vụ vỡ cái ly ấy!
Thu chỉ lắc đầu. Phong kéo cô vào lòng và thì thầm
-Anh nhớ em đến điên lên!
Thu nuốt nước bọt và thấy nghèn nghẹn. Cô ngước nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng không nói được. Ánh mắt anh âu yếm và làm cô quến hết chuyện trên đời. Họ hôn nhau đắm đuối. Cái hôn dài chỉ kết thúc khi Thu đẩy mạnh Phong ra thở hổn hển. Cô thấy sợ cái hành động sờ soạt quá đáng của anh. Tốt hơn hết là chính cô nên dừng lại trước khi anh mất hết lý trí và lại nhấc bổng cô lên giường. Chuyện này đã xảy ra 3 lần rồi!
-Lệ Thu, e….
-ANH RA NGOÀI ĐI!
Thu xổ xàng nói và mở cửa đợi sẵn. Một cái đuổi thẳng thừng chẳng cần ý nhị. Nhưng Phong thì xô cửa đóng lại và làm mặt nghiêm
-Em bị quái gì vậy?
Thu lắc đầu lia lịa và cố mở cửa ra
-Em không thích anh ở đây! Ra ngoài ngay đi trước khi ai đó biết…. và đừng chạm vào người em nữa!
Lệ Thu là một cô gái nhạy cảm, cô cần tình cảm và một điểm tựa cho tâm hồn hơn bao giờ hết. Trong khi Phong chỉ đơn giản yêu theo bản năng. Anh thích “chuyện ấy” hơn là quan tâm đến cảm xúc của cô.
-Em bảo anh ra ngoài có nghe không?
Lệ Thu lập lại và lần này cô làm Phong thấy bực bội. Anh không chịu được cái cảm giác bị người yêu hắt hủi. Phong tóm lấy hai cánh tay yếu ớt và xốc cả người cô lên. Đôi chân của Thu lơ lửng trên mặt đất chừng hai phân.
-Em mà la thì bị phát hiện ráng chịu!
Anh thả cô xuống giường rất nhẹ nhàng. Lệ Thu không chống lại được nhưng không dám to tiếng hơn. Cô cam chịu nụ hôn có phần cưỡng bức của anh. Thật may sao, vửa lúc đó có tiếng điện thoại reo. Phong trả lời ngay khi môi anh vửa rời môi cô.
-Alô? Không, anh có tí việc…. sẽ ra với em ngay! Chờ đó nhé!
Anh tắt máy và quay lại nhìn Thu-lúc này đang nằm im re, mắt rưng rưng nước. Phong hôn nhẹ lên trán cô và dịu dàng nói
-Anh không thích nghe em hằn hộc với anh thêm lần vào nữa đâu! Em hãy học cách biết chiều chuộng người khác một tí đi… Anh có việc phải đi ngay. Em mệt thì nghỉ đi!
Phong âu yếm bàn tay Thu và nhanh chóng lạnh lùng bỏ đi. Anh gài lại mấy cái khuy trên cùng và kéo quần áo ngay ngắn trước khi ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại, Lệ Thu quay mặt vào vách tường bật khóc. Cô đã sai lầm thật rồi. Cô và Phong chẳng hợp nhau tí nào. Điều đau lòng nhất là Lệ Thu không biết làm sao để thoát ra. Cô yêu, nồng nàn, say đắm nhưng hận, căm thù, nguyền rủa. Phong ngày càng trở nên quá quắc, có lẽ vì anh nghĩ rằng Thu đã là của mình nên chẳng mấy nâng niu như buổi đầu. Cái gì có được quá dễ dàng thì người ta sẽ không thấy nó có giá trị. Lệ Thu cảm thấy giá trị của mình trong mắt anh thật là nhỏ nhoi… Đáng ra cô phải cảnh giác hơn, phải biết vững lòng để khỏi rung động trước sự mê hoặc của người khác. Lệ Thu biết mình đã lỡ lầm, biết rằng cuộc đời mình đang rẻ ngoặc. Một cái ngoặc lớn nơi cuối con đường là vực thẳm!
Sáng nay cũng như mọi ngày, Thu đưa con gái đến trường rồi đi thẳng tới công ty. Trên đường có tai nạn gây ùn tắt giao thông thế nên Thu đã trễ 10 phút so với bình thường. Bay vù xuống tầng ngầm, cô đập xe lại gấp gáp rồi hấp tấp chạy tới chỗ thang máy. Lúc chạy ngang qua bãi đỗ dành cho ôtô, Lệ Thu phát hiện một chiếc xe lạ nằm xen giữa chiếc Toyota bạc chiếc BWM đen bóng. Thu nhất thời không nhớ ra là đã thấy nó ở đâu, chỉ biết là nó trông quen q uen….
Nhịp độ làm việc trong công ty hôm nay nhanh khác thường. Từng tốp nhân viên đi lại hối hả trên hành lang. Những cô gái đẹp lung linh lộng lẫy trong ban thiết kế cũng phải chạy trên đôi giày cao gót-một việc mà Thu chưa từng thấy bao giờ. Thang máy dừng lại ở tầng 6, Thu chen lấn để có thể thoát ra đám đông loi nhoi trong buồng thang máy. Cô vừa chạy tới phòng Marketing vừa lẩm bẩm
-Quái lạ… mắc chứng gì bọn họ ùa nhau vào thang máy lúc sáng sớm thế này nhỉ?
Cánh cửa phòng làm việc bật mở. Điều đầu tiên Thu nhận thấy đó là sự chuyển động vội vã của tất cả mọi người. Mấy anh chàng thường ngày còn nhấm nháp cà phê đọc báo buổi sáng đang một tay nghe điện thoại, một tay đánh máy. Những nhân viên nữ hay ngồi soi gương, chải tóc và tán gẫu đang chạy đi chạy lại gọi nhau í ới. Ngay cả Phương -cô nàng suốt ngày chat với trai trên điện thoại cũng đang tự thân vận động, vật lộn với cái máy in
-Có chuyện gì vậy ạ?
Thu hỏi người đứng gần nhất. Chị này đang thiết kế một chương trình trình chiếu Power Point về chiến lược A1 gì gì đó mà Thu đọc không kịp. Cô gái ngước nhìn lên, nét mặt ngạc nhiên
-Ôi chúa ơi… Sao giờ này mới vác mặt tới??? Một đóng việc chờ em kia kìa!
Không nhận được lời giải thích đích đáng nhưng Lệ Thu cũng quăng túi xách lên ghế và nhào vô nhập cuộc. Thật ra thì cũng không có gì là lạ. Thường ngày cô cũng chạy đôn chạy đáo làm hết việc nọ tới việc kia. Nhịp độ này Thu đã quen rồi. Chỉ có những nhân viên khác vẫn quen thói ngồi chơi xơi nước, hễ có việc là lại sai vặt cô. Hình như ai ai cũng xem Lệ Thu là cô osin chung cho cả văn phòng. Chính vì thế mà bây giờ họ hết than vãn lại kêu trời vì làm việc nhiều. Riêng Lệ Thu thì thấy thoải mái và thích thú lắm. Bây giờ lượng công việc của tất cả mọi người đã ngang bằng cô rồi. Ít nhất Lệ Thu không cảm thấy bị người khác bóc lột quá đáng. Chỉ tới giờ nghỉ trưa Thu mới gặp chị Linh-sếp phòng Marketing. Hỏi han sơ sơ cô mới biết là do ông Giám Đốc mới đến. Chị khoe bữa tiệc tối thứ 7 vui ơi là vui. Ăn uống rất linh đình tuy rằng khi mở màn đã bị ông Giám Đốc “tặng” cho một bài phát biểu sởn gai óc
-Anh ta có vẻ quyết tâm lắm khi đảm nhận công ty. Nói câu nào là nghe chí lý câu đó… chỉ có điều… giám đốc đe dọa ghê quá. Nào là trừ lương, cắt chức, đuổi việc, kỉ luật… còn viết một bảng nội quy mới treo ở mỗi phòng. Kiểu này hết tay nào dám lơi là! Thấy vậy mà hay!
Thu cười và gật đầu đồng ý. Không biết gì về ông ta nhưng Lệ Thu linh cảm vị sếp mới này rất “được”. Chỉ mỗi việc ông ấy có thể thúc giục tốc độ làm việc của nhân viên thôi là cô thấy tuyệt vời rồi! Chưa vị lãnh đạo nào nhận ra tình trạng “rùa bò” của toàn thể nhân viên công ty và việc làm cho họ phải hối hả lại càng chưa xảy ra.
Thu dọn dẹp căn phòng lộn xộn khi mọi người đã xuống căn tin ăn trưa. Sau đó thì lại mở hộp cơm nấu ở nhà ra ăn. Cái điện thoại “cùi bắp” của cô lại giở chứng “đòi tiền”. Nó tự động tắt nguồn tối thui. Bấm hiểu gì cũng không có tác dụng. Bực bội Thu ném nó trở lại giỏ xách. Vừa ăn cơm Thu vừa nhẩm tính xem nên đem sửa hay mua cái mới. Đã hơn chục lần Minh khuyên cô đổi điện thoại nhưng Lệ Thu không nghe. Có khi anh còn tự nguyện mua một cái mới toanh đem tới tặng nhưng cô nhất định từ chối.
-Thôi thì kệ nó! Chắc là cục pin có vấn đề, thay pin là ổn, mua chi tốn tiền!
Thu vừa ăn vừa lẩm bẩm. Chợt lúc đó có tiếng cửa mở. Cái Phương bước vào, mặt mày xanh như tàu lá chuối
-Trời ơi, Phương ! Em sao vậy nè?
Thu hốt hoảng đỡ lấy Phương kẻo cô ngã ra sàn mất. Phương cười nhạt và nói khẽ
-Em ăn không được. Cơm căn in ghê quá… vừa mới ói một đống nè….!
-Uả? Bộ đồ ăn làm không sạch hả?
Phương xua tay ngồi xuống ghế
-Không! Căn tin công ty mình “xịn” như nhà hàng ấy chớ! Chỉ là… em đang bị nghén!
Thu trợn mắt hả miệng
-Em bị gì cơ!!??
Phương gieo mình xuống bàn làm việc uể oải
-Em bị nghén, em dính bầu rồi chị Thu ơi…
Thu bàng hoàng ngồi xuống bên cạnh.
-Hồi nào vậy?
-Mới hôm qua với hôm nay thôi!
-Nhưng… đứa trẻ là…?
Phương thở dài
-Của em với người yêu cũ! Em vừa chia tay anh ta một tuần… Thiệt là xui xẻo, mọi khi đâu có sao, tự nhiên lần này lại dính! Chắc em đổi thuốc tránh thai quá…
Thu vừa lo vừa giận, cô bảo
-Chỉ tại em bừa bãi quá! Chị thấy em nên kiếm một ông chồng đàng hoàng rồi ổn định cuộc sống đi. Chứ kiểu này, quen lung tung… không hay đâu!
Phương bực bội nói
-Thì em đang kiếm đó chứ! Nhưng số em xui, thằng nào cũng cà chớn!
Thu thở dài, rầu rĩ dùm cho Phương . Cô ôn tồn hỏi
-Thế bây giờ em tính sao?
Phương trả lời tỉnh bơ
-Em hẹn bác sĩ rồi, ngày mai phá!
Lệ Thu chau mày
-Em định thế thật à? Làm vậy ác lắm… trẻ con đâu có tội.
-Em biết, em biết! Em đâu muốn vậy. Chỉ tại em không đủ điều kiện nuôi nó! Trước giờ em cũng phá vài lần rồi… chả sao!
Phương huể hoải tựa lưng vào ghế. Khuôn mặt xinh xắn của cô đờ đẫn và xanh xao. Lệ Thu ngồi nhìn. Cả hai im lặng rất lâu… Cuối cùng Thu đứng dậy đi chỗ khác. Trước khi để Phương nghỉ ngơi một mình Thu khẽ nói
-Chị biết mình không có quyền gì để ngăn cản em… nhưng… đó không phải là cách hay nhất để xử lý chuyện này. Chị cũng từng rơi vào tình trạng như em nên chị hiểu lắm! Ngày trước chị bị người ta lừa dối rồi bỏ mặt. Chị đã tính tới chuyện phá thai, thậm chí tự vẫn nhưng…
Thu dừng lại và nhìn vào mắt Phương
-…nhưng chị đã chọn giữ đứa trẻ lại. Nó là con của chị, dù chị thù hận ba nó nhưng nó hoàn toàn không có tội… một chút hy sinh sẽ cho ta nhiều điều tốt đẹp. Hãy nghĩ đến sinh linh bé nhỏ đó, em có bao giờ tưởng tượng được nó gọi là MẸ chưa?
Thu cười dịu dàng, đôi mắt chị bỗng sáng bừng lên một cách lạ thường. Vẻ mặt hạnh phúc của cô làm Phương thấy bâng khuâng. Phương không nói gì, chỉ bậm môi và nghĩ ngợi, một ý tưởng mới lạ trỗi dậy trong đầu cô…
Ở phía sau khu vườn trồng đầy dưa hấu Lệ Thu cần mẫn tưới từng góc dưa một. Bình tưới cây hôm nay như nặng hơn mọi ngày. Mùa Thu đang qua và cái rét mướt sắp sửa buông xuống. Lau vệt mồ hôi trên trán Thu ngồi tạm xuống đất nghỉ. Từ hôm qua tới giờ cô thấy trong người không khỏe, ăn cái gì cũng không tiêu hóa được. Sáng sớm bà Khâu đã bảo cô nghỉ thêm ít ngày nhưng vì sợ chị Lan săm soi cái bụng của mình rồi nói cho ai khác nghe thì khốn! Vài lần chị ta kéo Thu ra ngoài hỏi thẳng “Có thai rồi đúng không?” nhưng Thu một mực chối. Cô luôn tự nhủ với bản thân rằng mình chỉ bị rối loạn tiêu hóa thôi nhưng tới ngày hôm nay thì Thu không thể trốn tránh chính sự thật được nữa. Đã hơn chcụ lần cô giở tờ lịch ra đếm đi đếm lại. Đã hơn một tháng rồi mà chẳng thấy kinh nguyệt đâu!?
Lệ Thu úp mặt xuống đầu gối cố kìm tiếng khóc. Hôm qua cô tính nói chuyện với Phong nhưng tìm hoài không thấy anh đâu. Từ ngày nhà Cát Tiên Lầu mở tiệc đón khách cô gái tên Rita Quỳnh vẫn lưu lại trong trang trại. Cô ấy được bà chủ đón tiếp hồn hậu lắm. Lúc bưng trà lên phòng khách Thu còn nghe mẹ Phong nói: “Cháu cứ ở đây ít hôm, chớ khách sáo làm chi, người nhà cả mà!” Cô Quỳnh cũng tỏ ra thoải mái khi ở lại điền trang. Chiều chiều lại thấy cô đủng đỉnh cưỡi ngựa, đôi lúc còn được Phong tháp tùng kế bên. Rita là một cô gái cởi mở và rất xinh. Mấy chị dưới nhà bếp cứ khen cô mãi. Họ nói chắc cậu hai có “ý” nên mời cô ở lại nhà chơi. Những lúc mọi người ngồi chụm lại bàn tán việc đó Lệ Thu chỉ muốn làm xong công việc và bỏ đi ngay lập tức. Bây giờ muốn gặp được Phong là chuyện vô cùng khó. Hai người cứ quấn quýt với nhau, rong ruổi đi chơi từ sáng tới chiều. Nào là ra thảo nguyên cưỡi ngựa, xuống chợ phiên mua đồ, leo núi… Phong rất nhiệt tình dẫn cô bạn của anh đi tới những thôn làng xinh đẹp dạo chơi dù nó có làm mất của anh cả ngày trời đường bộ… Mỗi khi về nhà thì y như rằng Rita đang ở cạnh anh. Tối qua lúc bưng mâm trái cây lên phòng riêng của Phong, Thu cứ tưởng sẽ có thể nói chuyện với anh được một lát ai ngờ cô nàng cũng đang ở đó. Hai người đang chụm đầu xem bộ sưu tập tem một cách say mê. Lúc Thu bảo: “Cậu hai, em mang trái cây lên đây!” Phong chỉ quay lại nhìn một thoáng ngắn ngủi và nói: “Ừ, em để đó đi!” Tới sáng sớm hôm nay Thu đã cố ý dậy thật sớm nhưng khi thấy anh và cô Quỳnh cùng nhau sửa soạn ra ngoài Lệ Thu chỉ câm lặng nấp sang một bên.
-Không sao… anh ấy giống gia đình, đều rất hiếu khách! Có lẽ chiều nay mình sẽ tìm được cơ hội để nói chuyện…
Thu tự nhủ và ngồi dậy đi vào trong nhà. Cô rửa khuôn mặt lắm lem nước mắt cho thật sạch.
-Sao rồi? Hôm nay có còn bị “rối loạn tiêu hóa” nữa không?
Tiếng chị Lan làm Thu giật mình. Cô bước giật lùi và sém tí nữa đã ngã nhào xuống đất may sao Lan tóm lấy cánh tay và giữ cô lại.
-Ấy coi chừng! Trời ơi… đi đứng cẩn thận chứ!
Lệ Thu bối rối
-Dạ… em xin lỗi!
Lan nghiêng đầu nhìn thẳng vào mặt Thu, chị nghiêm nghị nói
-Chỗ chị em với nhau, em cứ nói thẳng đi… chị hứa sẽ giúp đỡ em!
Thu ngạc nhiên tròn mắt nhìn
-Ý chị là sao? Chị giúp em? Không phải chị rất ghét em à?
Lan phì cười
-Ai nói em vậy? Mắc mớ gì tui phải ghét cô!?
Thu bậm môi và nhìn Lan chằm chằm. Chị Lan bí mật nhìn ngó xung quanh, khi chắc chắn là chỉ có hai người cô mới bảo
-Em có thai rồi đúng không? Đã chắc chắn chưa?
Thu sợ sệt nhưng vẫn gật đầu. Lan nhìn cô căng thẳng, chị nói nhỏ gần như là thì thầm.
-Em xin bà Khâu nghĩ 3 hôm đi. Chị sẽ dẫn em đi khám!
Lệ Thu lấp bấp
-Chi …chi… vậy chị?
Lan thở mạnh
-Còn hỏi chi nữa!? Thì bỏ cái thai đi chứ chi!
Thu giật mình lùi ra xa hai bước. Theo phản xạ tự nhiên cô ôm lấy bụng mình
-Chị nói gì thế? Phá thai à???
Lan hình như sắp mất kiên nhẫn. Cô chóng nạnh một bên, mặt bành ra
-Chứ em tính làm sao? Không phá đi thì to chuyện!
Thu lắc đầu
-Không! Em không muốn vậy… tối nay em nhất định sẽ nói chuyện này với….
Thu chưa kịp nói xong thì Lan quát
-NÓI VỚI AI? VỚI CÁI NGƯỜI ĐÃ GÂY NÊN NÓ HẢ??? Thật ngu xuẩn hết biết! Em nhìn chị đây nè! Chị đã từng rồi, đã từng rồi em hiểu không???
Mặt Lan đỏ bừng lên giận dữ. Chị đi qua đi lại và hết sức phẩn nộ quát vào mặt Thu
-Em tưởng cái bầu sẽ giúp em đổi đời sao??? Em ngây thơ quá! Chị cũng từng thử làm chuyện đó một lần rồi! Em có biết hắn ta trả lời sao không? “Tôi không biết, đó là chuyện của cô, làm gì có bằng chứng chứng minh đó là con tôi!” Đấy, hắn trả lời thế đây! Em nghe rõ chưa!!??
Thu thấy trời đất quay cuồng. Cô bấu vào bồ nước rửa mặt để không ngã té.
-Chị… chị… không lẽ….!?
Lan bình tĩnh lại và kiên quyết khẳng định
-Đúng, chị đã từng lỡ lầm như em, chị đã tin vào cái viển cảnh có được chồng giàu, nhà cao cửa rộng…
Lan ôm mặt mình và sụt sịt
-…nhưng chị đã lầm rồi. Chị sai rồi… chị đã bị người ta cướp mất cả đời con gái… có hối hận cũng không kịp nữa!
Lệ Thu mở to mắt không dám tin vào sự thật. Cô bấn loạn chụp lấy song sắc của khung cửa
-K….không…. không thể nào…. Anh ấy nói là anh ấy yêu em…. Nếu anh ấy biết em có thai nhất định sẽ….
Lan gạt ngang
-VẬY HẢ? THẾ THÌ CỨ THỬ ĐI RỒI CÔ SẼ RÕ!
Chị giận dữ quay mặt đi, bỏ lại Lệ Thu bàng hoàng đừng đó, nước mắt lưng tròng và hai bàn tay đang đặt hờ trước bụng......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.