Chương 15: Lại theo đuổi lần nữa
Hoa Ban
28/05/2014
Phong bước vào phòng riêng ở tầng 10. Thư ký Quỳnh và thư ký Toàn chào anh với một câu nghi vấn kèm theo:
-ỐI! Miệng sếp bị sao vậy?
Phong ngập ngừng sờ môi sau đó lãnh đạm nói
-Bị té dập môi thôi…
Cô Quỳnh khôn ngoan không hỏi thêm nhưng anh Toàn vốn thẳng như ruột ngựa lại ngu ngơ nói
-Gì kì vậy? Có dấu răng kia mà… vậy là sếp cắn phải môi lúc tè đúng không?
Phong quắc mắt nhìn anh. Toàn mặt đang tươi rói thì héo queo lại
-Cứ cho là vậy đi!
Phong nói rồi xách cặp mở cửa vào phòng trong. Cô Quỳnh véo vào tay đồng nghiệp một cái
-Anh thiệt ngốc!
Toàn còn đang ấm ức hỏi
-Sao kỳ vậy? Tôi có nói gì sai sao??? Rõ ràng là sếp tự cắn mình tới rướm máu….
Quỳnh thở dài ngao ngác nện cho Toàn một cuộn giấy vào đầu
-Ngốc ạ! Anh ấy có bị tự kỷ như anh đâu mà tự đi cắn mình. Chắc chắn là dấu răng của “mèo” rồi!
Thu ký Toàn không biết chữ “mèo” được bỏ trong ngoặc kép nên anh lại ngờ nghệch nói:
-Hóa ra là thế. Tui cứ tưởng sếp ghét nuôi thú cưng ở nhà…
Quỳnh mở to mắt nhìn anh. Tay đang đánh máy vô thức gõ chen vào 2 chữ: Bó tay. ==
Suốt ngày hôm đó có tổng cộng 27 lần Phong nói câu: “Tôi bị té dập môi” Tin tức Tổng tài bị dập môi lan truyền rất nhanh khắp X&O building!? Phong chán nản tới mức muốn đeo khẩu trang trong buổi họp nhưng phòng Thiết kế khuyên rằng: “Khẩu trang y tế và bộ com lê của xếp sẽ đánh nhau!” cho nên anh tạm thời loại bỏ phương án đó. Thay vào đó, anh luôn luôn bậm môi. Như vậy sẽ có được bộ mặt nghiêm nghị mà còn “hợp mốt” so với bộ áo vét!?
Chuyện dấu răng trên môi của sếp Tổng cuối cùng đã lan tới phòng Marketing. Mấy cô nhân viên xúm lại cười khúc khích. Họ còn khen cái “hoa văn” đó làm mặt sếp dễ thương hơn, nhìn giống trai mới lớn lần đầu bị gái cắn!?
Lệ Thu xấu hổ gục mặt xuống bàn, tuy là cô biết không ai nghi ngờ mình có liên quan tới vụ đó những vẫn rất xấu hổ. Tự nhiên từ một “phụ nữ đã có con” bị người ta gọi thành ‘”gái” vô cùng lẳng lơ, có oan ức không chứ?
Từ khi phát hiện cái thang máy trong công ty là một hơi chất chứa nhiều thảm họa, chẳng hạn như gặp người không muốn gặp, Lệ Thu đã chuyển sang đi cầu thang bộ. Nhờ vậy mà cô phát hiện đó là một chỗ hết sức lý tưởng dễ nhìn ngắm. Cầu thang được xây ở bên hong tòa nhà, tường bảo vệ lắp kính cường lực, thông suốt ánh sáng với bên ngoài tạo một cảm giác ngoạn ngục khi đứng từ trên cao. Từ trên tòa nhà nhìn xuống cô có thể trông thấy công viên Tao Đàn xanh mát um tùm, một góc nhìn hết sức lý tưởng để thư giãn đầu óc. Buổi trưa cô cũng hay ôm hộp cơm ra ngoài này ngồi. Rất ít nhân viên nào đi thang bộ thường xuyên như cô, nhiều người còn không hề biết trong tòa nhà có một hệ thống thang bộ. Người ta luôn chọn thang máy vì nó tiện lợi, tiết kiệm thời gian, công sức cũng như hiện đại, rộng rãi, sang trọng vân vân và vân vân… Với nữ nhân viên ban thiết kế thì thang máy giúp họ đỡ bị đau chân với giày cao gót cũng như không bị mòn gót giày. Còn với hầu hết nam nhân viên khác trong công ty thì họ chọn thang máy vì ở đó hứa hẹn những cuộc hội ngộ bất ngờ với các cô nàng người mẫu, nhà thiết kế đẹp lung linh lộng lẫy của phòng thiết kế…
Nghĩ tới trò hề mà bọn họ thường diễn mỗi ngày trong cái thang máy Lệ Thu không khỏi bật cười. Ngay cả Trình Phong cũng chỉ dùng thang máy. Anh có nhiều lý do. Thứ nhất là vì phòng của anh ở tầng 10, quá cao để leo lên bằng thang bộ. Thứ hai, anh là Tổng tài, thời gian là vàng bạc không thể để trễ một cuộc họp vì đi thang bộ. Thứ ba, phòng làm việc của anh cũng có tường kính lớn, góc nhìn không thua gì chỗ này.
Chính những lý do đó mà Lệ Thu tin tưởng đây là nơi an toàn số 1 cho cô.
Phong vừa trở về từ một cuộc hẹn mang tính làm ăn ở nhà hàng, thay vì cho thang máy đi tới tầng 10 thì anh dừng lại ở tầng 6. Đã một tuần từ cái đêm anh “gây rối” ở nhà Thu. Phong muốn gặp cô, chỉ để nhìn thôi! Anh cẩn thận nhìn trước ngó sau và mở cửa bước vào trong phòng. Không có ai hết, bàn làm việc của cô ngăn nắp gọn gàng. Phong nhìn vào đồng hồ đeo tay, vẫn còn là giờ nghỉ trưa, lẽ ra cô phải ở trong này ăn cơm chứ. Hay là đang ở căn tin? Phong biết Thu là chúa hà tiện không muốn tốn tiền cho căn-tin những vẫn thử đi xem sao. Kết quả là anh gặp một mớ rắc rối với đám nhân viên, nhất là nữ nhân viên. Họ biết hiếm khi thấy sếp Tổng vát mặt tới chỗ này nên tranh thủ cơ hội lôi kéo anh. Trình Phong bất đắc dĩ bị kéo ngồi xuống một bàn đông đúc, mấy cô tranh nhau mời cơm với lý do “sếp chắc là không có tiền lẻ”. Phong tế nhị từ chối từng người một. Anh vừa mới từ nhà hàng về, bụng dạ gì nữa mà ăn, hơn nữa anh đang muốn tìm Thu. Phong may mắn nhìn thấy chị Hoa ở bàn trong cùng. Chị ấy như mọi khi đang ngồi với Phương nhưng không có Lệ Thu. Phong quyết định ra “tuyệt chiêu”, anh nói với mọi người trong bàn:
-Các bạn cứ gọi món tự nhiên, tiền tôi sẽ thanh toán hết, coi như hôm nay tôi mời…
Bọn họ nghe thấy ăn miễn phí thì mắt sáng rỡ, quên luôn chuyện lôi kéo anh cùng ăn. Thấy kết quả như suy đoán Phong cười hài lòng nhưng liền sau đó thì “tuyệt chiêu” của anh gặp vấn đề, trong y học gọi đây là “tác dụng phụ”. Một người ở bàn khác mạnh miệng hỏi lớn:
-Sếp ơi, vậy chúng tôi có được mời không?
Phong biết mình mà nói không thì sẽ mang tiếng phân biệt đối xử.
-OK! Mời luôn!
Thấy sếp hào phóng quá nên các bàn còn lại nhao nhao. Cuối cùng thì anh “trúng thầu” nguyên cái căn-tin == Phong nuốt nước miếng thầm nghĩ: “Cũng may là tập đoàn trả lương không tệ.”
Trong sự hoan hô hồ hởi của mọi người, phục vụ bàn và đầu bếp bộn rộn nấu thêm vì khách gọi nhiều món hơn. Phong thừa cơ lúc ai ai cũng lo ăn mà lẻn tới bàn của Hoa. Phương ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh kéo ghế ngồi xuống.
-Sao? Có phải đang cần người xài tiền dùm nên cậu hào phóng thế không?
Hoa thấy cái mặt xụi lơ của Phong mà buồn cười. Anh thở dài nhìn đám nhân viên
-Oh my god! Tôi cứ tưởng công ty mình là trang trại nuôi heo chứ không phải tập đoàn thời trang và mỹ phẩm X&O.
Phương bật cười khanh khách, cô đưa ngón tay cái ra hớm hĩnh nói
-Hay! Nhận xét quá đúng… sẵn tiện hỏi luôn: Chúng tôi cũng được ăn miễn phí phải không?
Phong nhìn cô, anh lục lọi trí nhớ và tìm ra cái tên Phương.
-Cô là Phương, bạn của Lệ Thu hả?
Phương nhìn xuống cái thẻ nhân viên treo trên cổ. Nó có hình và tên họ, mã số cả chức vụ cô đang đảm nhiệm nhưng không có thông tin nào ghi là “bạn của Lệ Thu”. Hiểu được những gì đang diễn ra trong cái đầu quả bí của Phương nên Hoa trả lời thay
-Ừ, nó là Phương. Cậu chắc là muốn tìm Lệ Thu nhỉ?
-Phải, tôi cứ tưởng cô ấy xuống đây… Lệ Thu đâu rồi?
Hoa chỉ tay lên trời và nói
-Đang ở tầng 6 đó, chỗ cầu thang bộ. Tôi phát hiện dạo này đó hay trốn ra đó ăn cơm.
-Cảm ơn chị!
Phong biết được điều muốn biết thì không thèm nán lại làm chi, anh đi nhanh ra khỏi căn tin sẵn tiện nói với người phục vụ bàn gởi hết hóa đơn hôm nay lên phòng anh.
Phương không hiểu cái chi chi. Cô khoanh tay trên bàn nhìn Hoa hâm dọa.
-Ngay bây giờ chị mà không nói rõ vụ này thì em sẽ không để chị yên đâu.
Phong đi lên bằng thang máy rồi lại vòng ra lối thang bộ ở tầng 6. Anh từng biết tòa nhà này có cầu thang bộ nhưng chưa bao giờ đặt chân tới, không ngờ nó lại ngoạn ngục tới vậy. Anh tìm ra Thu đang ngồi trên một bậc thang, hộp cơm sạch bong đặt ngay cạnh. Cô ngả đầu vào bức tường kính, nhìn cái gì đó bên dưới con đường đông đúc xe cộ. Dáng vẻ gầy gò, một chút hiu quạnh, cô đơn làm anh nao nao lòng. Tóc cô vẫn búi lên, lần này là một cây bút bi màu xanh dương- loại vẫn bán hà rầm ngoài đường. Lệ Thu mặc chiếc váy ngắn tới đầu gối, bó sát. Chiếc váy này là bộ váy công sở duy nhất cô từng bỏ tiền ra mua, hầu hết còn lại là của chị Hoa không còn mặc vừa nên cho cô hay của Phương chê lỗi thời nên cũng cho cô. Thu không ngại mặc đồ của người khác bỏ đi, chúng còn rất mới và đẹp chỉ có mỗi cái tội là mang danh “đồ đã dùng rồi”.
Trình Phong đứng phía sau im lặng rất lâu. Anh tìm ra hình bóng của cô bé Lệ Thu ngày nào hay lủi thủi một mình quét sân, cắt cỏ, cho ngựa ăn. Chỉ khác ở chỗ cô không bao giờ mệt mỏi như vậy mỗi khi xong việc. Anh ý thức được tuổi xuân của Thu đang qua nhanh, cũng như thời trai trẻ của anh đang bước qua hàng ba. Đúng ra họ không nên lãng phí, nên hối hả yêu nhau hết mình, sống hết mình … Hoặc chí ích, Lệ Thu nên tìm một bến bờ khác cho mình. Hoàng Minh là nơi nương tựa lý tưởng nhất, tại sao cô còn chần chừ? Cô có phải vẫn đợi anh?
Nghĩ tới điều đó Phong lại tự hỏi mình. Còn anh thì sao? Cũng không chịu kết hôn, lẽ nào cũng là chờ mong tìm lại cô?
Vừa nghĩ anh vừa bước tới. Lệ Thu nghe tiếng chân mà quay đầu lại. Cô ngạc nhiên tới mức ngồi chết trân tại chỗ. Phong không nói gì, anh cầm hộp cơm lên để có chỗ ngồi cạnh cô. Lệ Thu sau khi hoàn hồn thì bối rối giật cái hộp nhựa lại
-Anh làm gì ở đây?
Phong nhìn ra bên ngoài qua tấm kính cường lực
-Tìm em.
-Vì sao lại tìm tôi?
-Nhớ em.
Thu toàn thân chấn động. Sao anh chỉ có có 2 chữ mà lại đầy đủ ý nghĩa và xúc tích tới vậy?
-Anh… đừng đó đùa! Lỡ như ai trông thấy thì không hay đâu.
Trình Phong bật cười. Anh cười rất chân thực không hề ngụy tạo như trước đây
-Hồi trước em hay nói câu này. Nhớ không? Em sợ dư luận như sợ hổ. Nhớ không? Và chính như vậy mà em không dám yêu. Còn nhớ chứ?
Lệ Thu quay mặt đi
-Phải, đúng ra tôi nên biết sợ nhiều hơn một chút để không dính líu gì với anh. Đằng này… Tôi lại can đảm một cách ngu ngốc!
Phải rất lâu sau Phong mới nói thêm 2 chữ:
-Xin lỗi!
Thu ghét nhất là hai từ đó. Hai từ xin lỗi thì thay đổi được gì? Có thể quay ngược thời gian không? Có thể trả lại cuộc sống tốt đẹp cho cô không?
-Anh đừng nói gì hết! Xin lỗi là vô nghĩa.
Phong hít sâu vào dùng lý trí để nói chuyện
-Vậy thì cái gì mới có nghĩa?
Thu nhăn mặt, thở hắt ra.
-Chỉ cần anh để tôi yên. Như vậy là đủ.
Phong thấy tim mình đau nhói. Dạo gần đây trái tim của anh không được ngoan ngoãn như trước. Bà bác sĩ, bạn của Sanjeev, đã nhắc nhở anh tránh bị xúc động.
-Có thật là như vậy không? Em nhìn vào mắt anh và nói một lẩn nữa đi!
Phong quyết định đánh đố. Anh vẫn hy vọng cô đang nói dối. Nhưng nếu cô thực tâm muốn anh biến khỏi đời cô thì sao? Nếu cô nhìn vào mắt anh và lập lại như vậy thì sao? Anh sẽ tuyệt vọng tới chết mất.
Và Lệ Thu đã làm như vậy. Cô nhìn anh, điềm đạm. Cô lập lại, cũng điềm đạm.
-Tránh xa khỏi tôi và con tôi. Tất cả những gì tôi cần chỉ có vậy! Anh không cẩn dùng tiền mà bố thí cho cuộc sống của mẹ con tôi. Ngày mai tôi sẽ dọn ra khỏi nhà đó, tôi không muốn nhận sự thương hại từ anh đâu!
Phong quên cả thở, cơn đau đang trầm trọng hơn nhưng anh lờ nó đi.
-Đó không phải thương hại…. đó là…
-Được rồi được rồi. Đừng nói gì hết! Chúng ta nên giải thoát cho nhau đi.
Thu đứng dậy, cùng với hộp cơm trên tay bỏ đi. Trình Phong không có ý giữ cô lại. Khi bóng dáng thân quen đó ra khỏi tầm mắt anh chỉ lẩm bẩm một mình:
-Có một người bạn từng khuyên anh rằng: “Đã yêu là theo tới cùng. Có bị cự tuyệt cũng lì ra, có đuổi đi cũng phải bám riết theo… như vậy mới có cơ hội tìm được hạnh phúc”…
Trong không gian yên ắng tuyệt đối, chỉ có Trình Phong ngồi một mình ở đó, mắt anh nhìn đi xa xâm, vẻ mặt cô đơn trầm lặng, bàn tay phải thì đang đặt trên ngực trái. Qủa tim của anh lại đòi hỏi được yêu cô lần nữa rồi!
-ỐI! Miệng sếp bị sao vậy?
Phong ngập ngừng sờ môi sau đó lãnh đạm nói
-Bị té dập môi thôi…
Cô Quỳnh khôn ngoan không hỏi thêm nhưng anh Toàn vốn thẳng như ruột ngựa lại ngu ngơ nói
-Gì kì vậy? Có dấu răng kia mà… vậy là sếp cắn phải môi lúc tè đúng không?
Phong quắc mắt nhìn anh. Toàn mặt đang tươi rói thì héo queo lại
-Cứ cho là vậy đi!
Phong nói rồi xách cặp mở cửa vào phòng trong. Cô Quỳnh véo vào tay đồng nghiệp một cái
-Anh thiệt ngốc!
Toàn còn đang ấm ức hỏi
-Sao kỳ vậy? Tôi có nói gì sai sao??? Rõ ràng là sếp tự cắn mình tới rướm máu….
Quỳnh thở dài ngao ngác nện cho Toàn một cuộn giấy vào đầu
-Ngốc ạ! Anh ấy có bị tự kỷ như anh đâu mà tự đi cắn mình. Chắc chắn là dấu răng của “mèo” rồi!
Thu ký Toàn không biết chữ “mèo” được bỏ trong ngoặc kép nên anh lại ngờ nghệch nói:
-Hóa ra là thế. Tui cứ tưởng sếp ghét nuôi thú cưng ở nhà…
Quỳnh mở to mắt nhìn anh. Tay đang đánh máy vô thức gõ chen vào 2 chữ: Bó tay. ==
Suốt ngày hôm đó có tổng cộng 27 lần Phong nói câu: “Tôi bị té dập môi” Tin tức Tổng tài bị dập môi lan truyền rất nhanh khắp X&O building!? Phong chán nản tới mức muốn đeo khẩu trang trong buổi họp nhưng phòng Thiết kế khuyên rằng: “Khẩu trang y tế và bộ com lê của xếp sẽ đánh nhau!” cho nên anh tạm thời loại bỏ phương án đó. Thay vào đó, anh luôn luôn bậm môi. Như vậy sẽ có được bộ mặt nghiêm nghị mà còn “hợp mốt” so với bộ áo vét!?
Chuyện dấu răng trên môi của sếp Tổng cuối cùng đã lan tới phòng Marketing. Mấy cô nhân viên xúm lại cười khúc khích. Họ còn khen cái “hoa văn” đó làm mặt sếp dễ thương hơn, nhìn giống trai mới lớn lần đầu bị gái cắn!?
Lệ Thu xấu hổ gục mặt xuống bàn, tuy là cô biết không ai nghi ngờ mình có liên quan tới vụ đó những vẫn rất xấu hổ. Tự nhiên từ một “phụ nữ đã có con” bị người ta gọi thành ‘”gái” vô cùng lẳng lơ, có oan ức không chứ?
Từ khi phát hiện cái thang máy trong công ty là một hơi chất chứa nhiều thảm họa, chẳng hạn như gặp người không muốn gặp, Lệ Thu đã chuyển sang đi cầu thang bộ. Nhờ vậy mà cô phát hiện đó là một chỗ hết sức lý tưởng dễ nhìn ngắm. Cầu thang được xây ở bên hong tòa nhà, tường bảo vệ lắp kính cường lực, thông suốt ánh sáng với bên ngoài tạo một cảm giác ngoạn ngục khi đứng từ trên cao. Từ trên tòa nhà nhìn xuống cô có thể trông thấy công viên Tao Đàn xanh mát um tùm, một góc nhìn hết sức lý tưởng để thư giãn đầu óc. Buổi trưa cô cũng hay ôm hộp cơm ra ngoài này ngồi. Rất ít nhân viên nào đi thang bộ thường xuyên như cô, nhiều người còn không hề biết trong tòa nhà có một hệ thống thang bộ. Người ta luôn chọn thang máy vì nó tiện lợi, tiết kiệm thời gian, công sức cũng như hiện đại, rộng rãi, sang trọng vân vân và vân vân… Với nữ nhân viên ban thiết kế thì thang máy giúp họ đỡ bị đau chân với giày cao gót cũng như không bị mòn gót giày. Còn với hầu hết nam nhân viên khác trong công ty thì họ chọn thang máy vì ở đó hứa hẹn những cuộc hội ngộ bất ngờ với các cô nàng người mẫu, nhà thiết kế đẹp lung linh lộng lẫy của phòng thiết kế…
Nghĩ tới trò hề mà bọn họ thường diễn mỗi ngày trong cái thang máy Lệ Thu không khỏi bật cười. Ngay cả Trình Phong cũng chỉ dùng thang máy. Anh có nhiều lý do. Thứ nhất là vì phòng của anh ở tầng 10, quá cao để leo lên bằng thang bộ. Thứ hai, anh là Tổng tài, thời gian là vàng bạc không thể để trễ một cuộc họp vì đi thang bộ. Thứ ba, phòng làm việc của anh cũng có tường kính lớn, góc nhìn không thua gì chỗ này.
Chính những lý do đó mà Lệ Thu tin tưởng đây là nơi an toàn số 1 cho cô.
Phong vừa trở về từ một cuộc hẹn mang tính làm ăn ở nhà hàng, thay vì cho thang máy đi tới tầng 10 thì anh dừng lại ở tầng 6. Đã một tuần từ cái đêm anh “gây rối” ở nhà Thu. Phong muốn gặp cô, chỉ để nhìn thôi! Anh cẩn thận nhìn trước ngó sau và mở cửa bước vào trong phòng. Không có ai hết, bàn làm việc của cô ngăn nắp gọn gàng. Phong nhìn vào đồng hồ đeo tay, vẫn còn là giờ nghỉ trưa, lẽ ra cô phải ở trong này ăn cơm chứ. Hay là đang ở căn tin? Phong biết Thu là chúa hà tiện không muốn tốn tiền cho căn-tin những vẫn thử đi xem sao. Kết quả là anh gặp một mớ rắc rối với đám nhân viên, nhất là nữ nhân viên. Họ biết hiếm khi thấy sếp Tổng vát mặt tới chỗ này nên tranh thủ cơ hội lôi kéo anh. Trình Phong bất đắc dĩ bị kéo ngồi xuống một bàn đông đúc, mấy cô tranh nhau mời cơm với lý do “sếp chắc là không có tiền lẻ”. Phong tế nhị từ chối từng người một. Anh vừa mới từ nhà hàng về, bụng dạ gì nữa mà ăn, hơn nữa anh đang muốn tìm Thu. Phong may mắn nhìn thấy chị Hoa ở bàn trong cùng. Chị ấy như mọi khi đang ngồi với Phương nhưng không có Lệ Thu. Phong quyết định ra “tuyệt chiêu”, anh nói với mọi người trong bàn:
-Các bạn cứ gọi món tự nhiên, tiền tôi sẽ thanh toán hết, coi như hôm nay tôi mời…
Bọn họ nghe thấy ăn miễn phí thì mắt sáng rỡ, quên luôn chuyện lôi kéo anh cùng ăn. Thấy kết quả như suy đoán Phong cười hài lòng nhưng liền sau đó thì “tuyệt chiêu” của anh gặp vấn đề, trong y học gọi đây là “tác dụng phụ”. Một người ở bàn khác mạnh miệng hỏi lớn:
-Sếp ơi, vậy chúng tôi có được mời không?
Phong biết mình mà nói không thì sẽ mang tiếng phân biệt đối xử.
-OK! Mời luôn!
Thấy sếp hào phóng quá nên các bàn còn lại nhao nhao. Cuối cùng thì anh “trúng thầu” nguyên cái căn-tin == Phong nuốt nước miếng thầm nghĩ: “Cũng may là tập đoàn trả lương không tệ.”
Trong sự hoan hô hồ hởi của mọi người, phục vụ bàn và đầu bếp bộn rộn nấu thêm vì khách gọi nhiều món hơn. Phong thừa cơ lúc ai ai cũng lo ăn mà lẻn tới bàn của Hoa. Phương ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh kéo ghế ngồi xuống.
-Sao? Có phải đang cần người xài tiền dùm nên cậu hào phóng thế không?
Hoa thấy cái mặt xụi lơ của Phong mà buồn cười. Anh thở dài nhìn đám nhân viên
-Oh my god! Tôi cứ tưởng công ty mình là trang trại nuôi heo chứ không phải tập đoàn thời trang và mỹ phẩm X&O.
Phương bật cười khanh khách, cô đưa ngón tay cái ra hớm hĩnh nói
-Hay! Nhận xét quá đúng… sẵn tiện hỏi luôn: Chúng tôi cũng được ăn miễn phí phải không?
Phong nhìn cô, anh lục lọi trí nhớ và tìm ra cái tên Phương.
-Cô là Phương, bạn của Lệ Thu hả?
Phương nhìn xuống cái thẻ nhân viên treo trên cổ. Nó có hình và tên họ, mã số cả chức vụ cô đang đảm nhiệm nhưng không có thông tin nào ghi là “bạn của Lệ Thu”. Hiểu được những gì đang diễn ra trong cái đầu quả bí của Phương nên Hoa trả lời thay
-Ừ, nó là Phương. Cậu chắc là muốn tìm Lệ Thu nhỉ?
-Phải, tôi cứ tưởng cô ấy xuống đây… Lệ Thu đâu rồi?
Hoa chỉ tay lên trời và nói
-Đang ở tầng 6 đó, chỗ cầu thang bộ. Tôi phát hiện dạo này đó hay trốn ra đó ăn cơm.
-Cảm ơn chị!
Phong biết được điều muốn biết thì không thèm nán lại làm chi, anh đi nhanh ra khỏi căn tin sẵn tiện nói với người phục vụ bàn gởi hết hóa đơn hôm nay lên phòng anh.
Phương không hiểu cái chi chi. Cô khoanh tay trên bàn nhìn Hoa hâm dọa.
-Ngay bây giờ chị mà không nói rõ vụ này thì em sẽ không để chị yên đâu.
Phong đi lên bằng thang máy rồi lại vòng ra lối thang bộ ở tầng 6. Anh từng biết tòa nhà này có cầu thang bộ nhưng chưa bao giờ đặt chân tới, không ngờ nó lại ngoạn ngục tới vậy. Anh tìm ra Thu đang ngồi trên một bậc thang, hộp cơm sạch bong đặt ngay cạnh. Cô ngả đầu vào bức tường kính, nhìn cái gì đó bên dưới con đường đông đúc xe cộ. Dáng vẻ gầy gò, một chút hiu quạnh, cô đơn làm anh nao nao lòng. Tóc cô vẫn búi lên, lần này là một cây bút bi màu xanh dương- loại vẫn bán hà rầm ngoài đường. Lệ Thu mặc chiếc váy ngắn tới đầu gối, bó sát. Chiếc váy này là bộ váy công sở duy nhất cô từng bỏ tiền ra mua, hầu hết còn lại là của chị Hoa không còn mặc vừa nên cho cô hay của Phương chê lỗi thời nên cũng cho cô. Thu không ngại mặc đồ của người khác bỏ đi, chúng còn rất mới và đẹp chỉ có mỗi cái tội là mang danh “đồ đã dùng rồi”.
Trình Phong đứng phía sau im lặng rất lâu. Anh tìm ra hình bóng của cô bé Lệ Thu ngày nào hay lủi thủi một mình quét sân, cắt cỏ, cho ngựa ăn. Chỉ khác ở chỗ cô không bao giờ mệt mỏi như vậy mỗi khi xong việc. Anh ý thức được tuổi xuân của Thu đang qua nhanh, cũng như thời trai trẻ của anh đang bước qua hàng ba. Đúng ra họ không nên lãng phí, nên hối hả yêu nhau hết mình, sống hết mình … Hoặc chí ích, Lệ Thu nên tìm một bến bờ khác cho mình. Hoàng Minh là nơi nương tựa lý tưởng nhất, tại sao cô còn chần chừ? Cô có phải vẫn đợi anh?
Nghĩ tới điều đó Phong lại tự hỏi mình. Còn anh thì sao? Cũng không chịu kết hôn, lẽ nào cũng là chờ mong tìm lại cô?
Vừa nghĩ anh vừa bước tới. Lệ Thu nghe tiếng chân mà quay đầu lại. Cô ngạc nhiên tới mức ngồi chết trân tại chỗ. Phong không nói gì, anh cầm hộp cơm lên để có chỗ ngồi cạnh cô. Lệ Thu sau khi hoàn hồn thì bối rối giật cái hộp nhựa lại
-Anh làm gì ở đây?
Phong nhìn ra bên ngoài qua tấm kính cường lực
-Tìm em.
-Vì sao lại tìm tôi?
-Nhớ em.
Thu toàn thân chấn động. Sao anh chỉ có có 2 chữ mà lại đầy đủ ý nghĩa và xúc tích tới vậy?
-Anh… đừng đó đùa! Lỡ như ai trông thấy thì không hay đâu.
Trình Phong bật cười. Anh cười rất chân thực không hề ngụy tạo như trước đây
-Hồi trước em hay nói câu này. Nhớ không? Em sợ dư luận như sợ hổ. Nhớ không? Và chính như vậy mà em không dám yêu. Còn nhớ chứ?
Lệ Thu quay mặt đi
-Phải, đúng ra tôi nên biết sợ nhiều hơn một chút để không dính líu gì với anh. Đằng này… Tôi lại can đảm một cách ngu ngốc!
Phải rất lâu sau Phong mới nói thêm 2 chữ:
-Xin lỗi!
Thu ghét nhất là hai từ đó. Hai từ xin lỗi thì thay đổi được gì? Có thể quay ngược thời gian không? Có thể trả lại cuộc sống tốt đẹp cho cô không?
-Anh đừng nói gì hết! Xin lỗi là vô nghĩa.
Phong hít sâu vào dùng lý trí để nói chuyện
-Vậy thì cái gì mới có nghĩa?
Thu nhăn mặt, thở hắt ra.
-Chỉ cần anh để tôi yên. Như vậy là đủ.
Phong thấy tim mình đau nhói. Dạo gần đây trái tim của anh không được ngoan ngoãn như trước. Bà bác sĩ, bạn của Sanjeev, đã nhắc nhở anh tránh bị xúc động.
-Có thật là như vậy không? Em nhìn vào mắt anh và nói một lẩn nữa đi!
Phong quyết định đánh đố. Anh vẫn hy vọng cô đang nói dối. Nhưng nếu cô thực tâm muốn anh biến khỏi đời cô thì sao? Nếu cô nhìn vào mắt anh và lập lại như vậy thì sao? Anh sẽ tuyệt vọng tới chết mất.
Và Lệ Thu đã làm như vậy. Cô nhìn anh, điềm đạm. Cô lập lại, cũng điềm đạm.
-Tránh xa khỏi tôi và con tôi. Tất cả những gì tôi cần chỉ có vậy! Anh không cẩn dùng tiền mà bố thí cho cuộc sống của mẹ con tôi. Ngày mai tôi sẽ dọn ra khỏi nhà đó, tôi không muốn nhận sự thương hại từ anh đâu!
Phong quên cả thở, cơn đau đang trầm trọng hơn nhưng anh lờ nó đi.
-Đó không phải thương hại…. đó là…
-Được rồi được rồi. Đừng nói gì hết! Chúng ta nên giải thoát cho nhau đi.
Thu đứng dậy, cùng với hộp cơm trên tay bỏ đi. Trình Phong không có ý giữ cô lại. Khi bóng dáng thân quen đó ra khỏi tầm mắt anh chỉ lẩm bẩm một mình:
-Có một người bạn từng khuyên anh rằng: “Đã yêu là theo tới cùng. Có bị cự tuyệt cũng lì ra, có đuổi đi cũng phải bám riết theo… như vậy mới có cơ hội tìm được hạnh phúc”…
Trong không gian yên ắng tuyệt đối, chỉ có Trình Phong ngồi một mình ở đó, mắt anh nhìn đi xa xâm, vẻ mặt cô đơn trầm lặng, bàn tay phải thì đang đặt trên ngực trái. Qủa tim của anh lại đòi hỏi được yêu cô lần nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.