Lá Thu Vàng

Chương 13: Những sự thật đau lòng

Hoa Ban

28/05/2014

Lại một ngày bình thường như mọi ngày. Phòng Marketing chưa khi nào thiếu đi sự náo nhiệt, ồn ào… Thu đứng chờ cái máy photo hoạt động lề mề và cứ chốc lát lại kẹt giấy mà thở dài

-Sao không nhân viên kỹ thuật nào chịu khó đem mấy cái thứ này đi bảo hành nhỉ? Cứ kẹt giấy kiểu này không biết tới chiều xong chưa…

Thu than phiền với cái Phương đang đứng sắp xếp tài liệu cạnh bên. Phương đá mắt về phía cái máy rồi lắc đầu

-Hôm qua em phải chạy sang phòng Tài vụ mượn tạm máy photo đó! Rõ chán….

Thu nhấn nút Stop

-Thôi vậy chị cũng qua đó mượn máy xài đỡ… chờ kiểu này mất thì giờ quá!

Nói rồi Lệ Thu đi ra ngoài. Phòng Tài vụ nằm ở tầng 2, Thu không còn lựa chọn nào khác ngoài thang máy. Lúc này thang đang đi xuống. Bàn điện tử dừng lại số 6 rồi mở ra…

-Ơ…

Thật không ngờ người duy nhất đứng bên trong lại là kẻ cô không muốn gặp mặt nhất! Thấy cô chần chừ mà thang máy sắp hết chế độ chờ, Phong nhanh tay nhấn nút < > để kéo dài thời gian mở cửa

-Tại sao không vào?

Một câu hỏi thiếu chủ từ và ngữ điệu hằng hộc. Thu cuối cùng đành đi vào một cách rất miễn cưỡng. Phong buông tay khỏi nút < > và đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay

-Đang giờ làm việc, cô đi đâu đây?

-Thưa sếp, máy photo bị hư, tôi đi mượn máy của phòng Tài vụ!

Lệ Thu trả lời đúng quy cách của một nhân viên cấp dưới cùng lúc đưa tay về số 2 trên bảng cảm ứng nhưng chỗ đó đã sáng đèn sẵn rồi

-Tôi cũng có việc ở tầng 2…

Phong thản nhiên giải thích. Hơi bất ngờ nhưng Thu không tỏ thái độ gì, tiếp tục mặt lạnh đứng hết sức nghiêm chỉnh theo dõi tiến độ của cái thang máy. Phong thì chẳng e dè công khai quan sát cô

-Này, không cần phải chào cờ thế đâu…

Lệ Thu tặng anh một cái liếc xéo không thèm đáp. Cái điệu bộ trang nghiêm dư thừa ấy làm Phong liên tưởng tới mấy nhóc tiểu học lần đầu giáp mặt thầy Hiệu trưởng. Thang máy đến tầng 4 thì đột ngột dừng lại. Lệ Thu vui mừng nép sang một bên cách xa Phong để nhường chỗ cho mấy cô nàng của phòng thiết kế. Tầng 4 nổi tiếng là nơi quy tụ tất cả đại mỹ nhân của công ty. Bọn họ đều là nhà thiết kế, người mẫu, chuyên viên tư vấn thời trang, chuyên viên makeup v.v… ai ai cũng biết chưng diện và ăn mặc theo thời. Riêng đối với vị sếp Tổng, tầng lầu này là một “cái động” quy tụ tất cả yêu ma quỷ quái. Mấy nàng người mẫu công ty thuê thì hay lôi thôi ve vãn xung quanh. Mấy ông nhà thiết kế thì hết 7 phần là pê đê với lại biến thái, nhìn thấy zai đẹp là mắt sáng rỡ khiến anh nổi da gà… Từ ngày tiếp nhận quản lý chi nhánh này, Phong đã rút ra một bài học xương máu: Luôn luôn cảnh giác Ban thiết kế trong phạm vi 10 mét!

-A! Sếp Tổng, thật trùng hợp…

Một cô tóc nhuộm vàng mang đôi giày cao cả tấc yểu điệu chào lãnh đạo. Từ lúc biết thang máy dừng lại ở tầng 4 Phong đã thở dài chán chường, anh cười tế nhị và đáp lại rất nho nhã

-Helen đi đâu đây?

Cô nàng cười tươi như hoa và chỉa ngón tay trỏ cong cong về phía bảng điều khiển

-Tụi em lên tầng 7!

Phong chủ động giúp vì anh đứng ngay cạnh bảng điều khiển. Số 7 liền sáng đèn. Đám ma nữ đi cùng người tên Helen bắt đầu nhao nhao.

-Hôm nay sếp Phong “ngầu” ghê nha! Ca-vát thiệt là hợp…

-Ban lãnh đạo chỉ có mỗi anh là am hiểu thời trang… nhìn mấy ông Giám đốc bộ phận, phòng Thiết kế tụi em chỉ còn cách cúi đầu, lè lưỡi… công ty mình là công ty Thời trang- Mỹ phẩm X&O lừng danh, thế mà mấy lão làm mất mặt quá!

-Còn phải nói, chỉ có sếp Tổng là khiến ban Thiết kế không bị hổ mặt!

-Hôm nào rãnh anh lên chỗ tụi em, đảm bảo sẽ được chính tay chuyên gia vẽ mẫu cho… Tư vấn miễn phí luôn!

Được bốc lên tận trời cao, Phong chỉ cười cuời gật đầu, thi thoảng đáp vài lờp lịch sự như “Cảm ơn!” hay “Phiền mấy cô rồi”. Lệ Thu đối với các cô nàng kia như không hề tồn tại, nép sâu ở góc bên kia thang máy, chỉ thờ ơ nghe họ khua môi múa mép…

Thu đứng nghe lời đường mật rồi trề môi, bắt đầu nhịp nhịp chân mất kiên nhẫn.

“Dinh”

Cuối cùng cũng tới tầng 2. Phong kín đáo biểu lộ sự vui mừng được giải thoát. Anh phóng ra ngoài giữa sự lưu luyến của đám con gái. Bọn họ lại tiếp tục màn “chia tay” hết sức rườm rà! Hình như chẳng ai quan tâm Lệ Thu đang cố gắng bảo họ tránh sang một bên để cô đi ra. Bị kẹt dính bên trong, Thu bực mình khều khều người đứng gần nhất

-Chị gì ơi… cho tôi đi ra…

Đám ma nữ này thiệt là quá đáng! Phong thấy nguy cấp nên đích thân giải cứu cho cô. Anh đưa tay kéo Lệ Thu ra khỏi đám đông, miệng vẫn cười

-Xin lỗi… chúng tôi có việc rồi, các người đẹp đi từ từ nhé!

Thu thấy mình như vừa được kéo ra từ cái máy ép nước mía!? (>_<) Cô bối rối ôm đóng giấy lộn xộn bằng một tay vì tay kia đang bị Phong nắm giữ. Cửa thang máy khép lại giữa nhiều ánh mắt nghi hoặc chiếu thẳng vào Lệ Thu…

-Sao rồi?

-Chẳng sao cả… Uhm… dù gì cũng… cảm ơn!

Nói rồi Lệ Thu ôm chặt tài liệu quay mặt đi trước. Phong đứng lặng một lát rồi rút điện thoại đi về hướng ngược lại. Lệ Thu làm xong việc rồi nhanh chóng chuồn mất. Cô trở lại phòng Marketing của mình cùng lúc nhận ra có 2 người mặc đồng phục tạp vụ đang ì ạch kéo cái máy photo ra ngoài.

-Ơ… chuyện gì vậy?

Thu hỏi Phương lúc này đang giúp bọn họ dọn dẹp lối đi để dễ bề kéo cái máy to đùng về phía cửa

-Người ta tới đem mấy đi sửa lại…

Thu gật gật đầu

-Chị vừa tính sẽ gọi điện thoại hóa ra em gọi rồi…

Phương đẩy cái ghế sát vào trong và lắt đầu

-Em không gọi. Bọn họ nói sếp Tổng kêu lên… Em nghi ngờ phòng mình có gắn camera theo dõi đó chị ạ! Không biết làm cách nào mà chuyện bé tí teo vầy mà ổng cũng biết… Eo ôi, sếp không phải người rồi…

Lệ Thu trợn mắt, á khẩu. Cô đứng nhìn cái máy bị lôi đi, trong đầu chứa đầy dấu chấm cảm.

Hết giờ làm, Thu vội vội vàng vàng đi lấy xe, nhanh chóng tới trường đón con gái. Từ ngày chuyển sang nhà mới mọi hoạt động đã trở về quỹ đạo như trước kia. Minh không có lý do gì để can thiệp vào cuộc sống của Lệ Thu nữa. Cá Bống vẫn thích ở nhà ba Minh hơn nhưng nó cũng nhanh chóng hài lòng về nơi ở mới này. Căn nhà không tầm cỡ như biệt thự Hoàng Minh nhưng ấm cúng và tiện nghi hơn nhà cũ trong hẻm cụt. Có mơ Thu cũng không mong mình lại có một chỗ ở lý tưởng như vậy…

Tối nay cô làm món trứng hấp vân, Cá Bống thích tất tần tận những gì liên quan tới trứng. Còn cả canh chua cá và gỏi dưa hấu. Làm nhiều như vậy là để mời khách! Minh nói tôi nay sẽ ghé sang xem chỗ ở mới của hai mẹ con thế nào. Thu đã định từ chối nhưng nghĩ lại cũng không nên trốn tránh anh như vậy. Chuyện lần trước làm mối quan hệ của hai người trở nên không thoải mái… Lệ Thu cố giải thích nhưng chẳng biết làm sao để anh hiểu. Minh thì cho rằng cô đã yêu anh rồi nhưng còn lo ngại chuyện thân thế chưa dám đi bước nữa. Anh tự nhủ sẽ cho cô thời gian để suy nghĩ và thích nghi (anh này mắc bệnh hoang tưởng giai đoạn cuối *.*)

7 giờ tối Minh lái xe tới trước cửa nhà theo sự hướng dẫn qua điện thoại của Thu. Cô vui vẻ mở cửa mời anh vào. Thấy Minh cứ chần chừ nhìn gì đó phía nhà bên cạnh, Lê Thu hỏi:

-Sao vậy anh? Không vào à?

Minh vẫn chú mắt về phía đó làm cô tò mò cũng ngó đầu nhìn thử

-Không có gì… chắc là… anh lầm!

Thu nhìn thấy một chiếc ôtô đen đỗ trước cổng nhà bên cạnh. Ánh đèn đường màu vàng rọi lên nó một vẻ cô tịch, xa xâm như không có thực. Nhà bên cạnh treo bản “Nhà bán” từ trước khi cô đến đây rồi nhưng tới giờ vẫn chưa ai mua.

Thu không hiểu Minh nhắc tới sự lầm lẩn nào, cô im lặng chờ anh đẩy xe vào trong rồi khóa cửa rào lại. Bữa ăn ba người như một gia đình thật sự. Cá Bống cứ líu lo hết chuyện này tới chuyện khác. Minh và Thu thay phiên nhau gật đầu, trả lời hay cười với nó. Minh đi vòng quanh xem xét căn nhà và cũng cho rằng giá thuê như vậy là rẻ bèo. Hai người chỉ nói những chuyện về Cá Bống hoặc nơi ở mới của Thu, tránh đề cập đến chủ đề “nhạy cảm” nên không khí cũng thoải mái, tự nhiên. Đến tận 9 giờ tối Minh mới chịu về. Lệ Thu theo đúng vai trò chủ nhà ra mở cửa tạm biệt anh.

-Hôm nào rãnh thì qua em chơi. Nhưng nhớ báo trước để em nấu cơm nhe!

Minh gật đầu rồi trèo lên xe, đội mũ bảo hiểm vào

-Anh có thể tới mỗi ngày không?

Thu trợn mắt im lặng một lát

-Uhm… vậy thì không! Em phát hiện ra Cá Bống càng ở gần anh thì càng nhõng nhẽo… tốt hơn hết là để nó bớt làm nũng với mẹ một tí!

Minh nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng

-Đó là lý do sao?



Lệ Thu giật mình nhìn đi chỗ khác. Mỗi lần Minh nhìn cô với đôi mắt đó là cô cảm thấy e ngại, khó xử

-Uhm… một trong nhiều lý do thôi! Anh về đi, khuya rồi bác chắc là đang lo lắng đó!

Minh đột ngột nắm lấy tay cô, chân thành nói

-Em ở đây một thời gian rồi lại quay về nhe! Nhà không có 2 mẹ con buồn lắm… anh không thích em và con sống xa như vậy…

Sao mà lời lẽ cứ như… Minh là chồng của cô thế nhỉ? Lệ Thu thấy choáng váng. Nếu có người thứ 3 ở đây thì chắc sẽ nghĩ họ là cặp vợ chồng giận nhau nên ly thân. Thu bối rối rụt tay lại, ngại ngùng nhìn xung quanh. May quá! Cả hai đầu đường đều vắng người… Cô lại nhìn Minh mà đánh trống lãng

-A…ơ… muộn rồi, anh về cẩn thân… em vào với con bé…

Không chờ Minh nói gì thêm Lệ Thu đã chạy vào trong. Tiếng khóa cửa lạnh lùng làm Minh thấy buồn miên man. Anh ngồi trên xe trước nhà cô hồi lâu rồi lặng lẽ bỏ đi. Trước khi đi còn đặc biệt nhìn kĩ cái ôtô vẫn nằm im như lúc nảy nhiều giờ liền…

Quỳnh bước vào phòng làm việc của sếp, trên tay ôm lủ khủ nào là bìa sơ mi, kẹp ghim, giấy A4, phong thư, tài liệu khảo sát… Cô vốn xinh đẹp lại có khí chất đài cát, nhìn bộ dạng bộn rộn thế này không khỏi mất hình tượng. Quỳnh cẩn thận đặt các thứ lên bàn, nhẹ nhàng không gây ồn ào. Lúc này, Phong đã rời khỏi màn hình máy tính, đưa cặp mắt mệt mỏi nhìn cô

-Chiều nay có gì đặc biệt không?

Quỳnh cười duyên với sếp Tổng và trả lời rành mạch

-Dạ cũng không có gì. 1h30 có cuộc họp Ban lãnh đạo, khoảng hai rưỡi là xong rồi.

Phong kéo tay áo sơ mi, nhìn vào cái đồng hồ vàng trên cổ tay

-Thôi khỏi đi. Cũng không có gì phải bàn bạc nhiều, chỉ báo cáo sơ bộ thôi mà… Thông báo với toàn Ban, chúng ta sẽ dời lại tuần sau họp luôn. Tôi muốn về nhà sớm hôm nay!

Thông thường, Trình Phong không bao giờ trì trệ công việc vì lý do cá nhân. Hiểu rõ tính cách của Phong nên cô thư ký càng thêm ngạc nhiên

-Sao ạ? Còn chuyện gặp mặt Pan thì sao? Anh đã hẹn người đó vào hôm nay, lúc 3h mà!

Phong sực nhớ ra Pan – một nhà thiết thời trang rất có tài mà anh vừa mới “thu phục” được. Người này tương đối khó đoán. Phong muốn tự mình tạo một mối quan hệ tốt với anh ta, có như vậy mới mong giữ chân con người này trong X&O.

-À quên mất! Tôi sẽ trực tiếp gọi điện xin hẹn ngày khác. Chắc sẽ ổn thôi, cô đừng lo…

Quỳnh tròn mắt nhìn. Dạo này sếp của cô có gì đó là lạ. Làm việc vẫn hiệu quả nhưng anh có vẻ không tập trung lắm, bộ dạng hay bồn chồn, lo âu gì đó. Chẳng biết ban đêm sếp làm quái gì mà mỗi ngày tới công ty đều mắt nhắm mắt mở, nói được hai ba câu là ngáp dài một cái. Tới hôm nay thì mí mắt đã đâm đen như con gấu trúc. Thư ký Toàn đồng nghiệp của Quỳnh cũng nhận ra điều đó. Những lúc chỉ có hai người,anh gọi Trình Phong là Panda Boss!?

Phong ký nhanh mấy thứ giấy tờ Quỳnh vừa mang vào, sau đó trao lại cho cô và tế nhị “đuổi khách”

-Khi nào có việc tôi gọi, cô nghỉ ngơi đi!

Quỳnh ôm một bụng câu hỏi quay đầu trở ra. Lúc sắp mở cửa thì cô sực nhớ một chuyện chưa báo cáo.

-Đúng rồi, sáng nay có một cuộc gọi từ Mỹ tới. Ông bác sĩ Sanjeev gì đó nhắn anh gọi lại cho ông ta…

Phong chau mày nhìn vào tờ lịch để bàn, sau đó lãnh đạm gật đầu

-Tôi biết rồi, cảm ơn cô!

Chờ Quỳnh ra ngoài, Phong mới móc điện thoại trong túi quần ra. Sanjeev là một bác sĩ khoa tim mạch có tiếng ở Mỹ. Năm 7 tuổi Trình Phong được gia đình đưa qua Mỹ phẫu thuật tim. Anh mắc một loại bệnh tim thuộc dạng bẩm sinh. Ca phẫu thuật rất nguy hiểm vì thời đó y học chưa đạt tới trình độ vượt bậc như ngày nay. Nhưng nhờ có tổ tông phù trợ, đứa cháu đích tôn dòng họ Trình đã may mắn sống sót. Từ ấy, Phong ở luôn bên Mỹ. Một phần là để theo học chương trình đào tạo tiên tiến bên đó, một phần là để bệnh viện tiện theo dõi vì căn bệnh này có khả năng tái phát sau phẫu thuật là 40%.

Sau 23 năm từ ca phẫu thuật, tình trạng sức khỏe của anh hoàn toàn bình thường. Tuy vậy mỗi năm vẫn phải kiểm tra, xét nghiệm lại. Sanjeev là bác sĩ riêng của anh. Ông là người nhắc nhở anh khi nào cần phải khám sức khỏe.

Trình Phong tìm thấy số của ông trong điện thoại. Người bên kia bắt máy khá nhanh. Giọng nói nghe cứng cỏi mà hòa nhã

-Xin chào! Tôi đang nói chuyện với ai đây?

Phong vui vẻ đáp bằng tiếng Anh thành thạo

-Sanjeev, là tôi đây…

-Oh! “Jin Phon”? Anh khỏe không?

Sanjeev chưa bao giờ phát âm đúng tên anh. Phong chỉ có thể tạm chấp nhận cái tên “Jin Phon” vậy.

-Vâng, chào ông. Tôi bình thường. Nghe nói ông đang tìm tôi? Lại tới ngày hẹn rồi sao?

-Yeah! Tôi gọi cho anh bằng số cũ nhưng không được. Tôi liên lạc tới chỗ anh làm. Họ nói anh đã đi Việt Nam.

-Tôi đi công tác trong một năm. Tôi sử dụng thuê bao nội địa bên này để tiện làm việc.

-Ra thế. Giờ anh có sang đây được không? Kì kiểm tra sức khỏe gần nhất là cách đây 1 năm 22 ngày rồi đó! Anh đã trễ 22 ngày rồi.

-Oh! Sanjeev, ông tính kĩ lưỡng quá đấy. Nhưng chắc là tôi không đi liền được. Khi nào hết năm công tác tôi quay về có được không?

-No, no, no! Y học đòi hỏi sự chính xác bạn tôi à. Thôi thì vầy: Anh có thể kiểm tra ở Việt Nam. Tôi có một đồng nghiệp đã định cư ở nước đó 2-3 năm gì rồi. Bà ấy cũng là một chuyên gia tim mạch đấy. Tôi sẽ liên lạc thử xem hiện giờ bà ấy ở đâu, nếu có thể, bà ấy sẽ giúp anh!

-OK. Được thế thì hay quá. Cảm ơn Sanjeev!

-Không có chi. Anh nhớ thường xuyên rèn luyện những bài tập tôi hướng dẫn nhé. Tránh căng thẳng, lo âu. Thường xuyên dành thời gian thư giản. Stress và shock là những điều tội tệ nhất với anh đấy!

-Vâng. Tôi biết rồi mà! Ông cũng giữ gìn sức khỏe nha.Tạm biệt!

-Bye. Hẹn gặp lại ở Boston!

Trình Phong thả điện thoại xuống bàn. Cái ông Sanjeev này bao giờ cũng vậy. Anh thở dài nhìn vào đồng hồ. Đã 12h, đang là giờ nghỉ trưa của nhân viên. Buổi chiều bắt đầu làm việc lại từ 13h30. Phong xem lại công việc đang làm dỡ. Anh thu gom giấy tờ ngay ngắn và tắt máy tính. Chiều nay anh muốn về ngủ cho thật đã, coi như làm cho Senjeev hài lòng. Ông bác sĩ mà biết bệnh nhân của ông đang trong tình trạng “thiếu ngủ, thiếu ăn” như vầy chắc khóc quá.

Trình Phong ra khỏi phòng làm việc. Anh dặn dò thư ký Toàn vài việc, nhắc nhở thư ký Quỳnh vài lời rồi ra về. Trong thang máy anh gặp một người: Chị Hoa – phó phòng Marketing.

-Chào Tổng tài. Cậu đi đâu đây?

-Về nhà. Còn chị?

-Tôi xuống căntin.

Hoa nhìn vẻ mặt phờ phạt của Phong. Tóc anh hơi rối và quần áo không chỉnh tề lắm

-Nè! Cậu vừa chui từ xó xỉnh nào ra thế hả?

Phong cười nhạt, chỉ tay lên trời

-Từ tầng 10 đó chị!

-Chắc dạo này bộn rộn quá hay sao mà…?

Phong khổ sở lắc đầu

-Không. Mọi việc cũng bình thường thôi.

Phong che miệng ngáp một cái. Hoa ái ngại nhìn anh. Chị suy nghĩ tìm một chủ đề nào đó để nói trong khi chờ thang đi xuống

-Cái Thu lại trốn trong phòng ăn cơm một mình rồi. Tôi hồi nãy tính lôi nó xuống mà không được…

Cái tên “Thu” làm anh tỉnh ra ít nhiều. Phong cười nhẹ và nói với Hoa:

-À, quên cảm ơn chị vụ lần trước. Sau này có gì chị giúp đỡ nữa nha…

Hoa nhún vai

-Có gì đâu. Tôi không hiểu quan hệ của cậu và cái Thu là thế nào nhưng hình như nó không mến cậu lắm. Nó cũng bắt đầu nghi ngờ chuyện đó rồi đấy. Tôi sợ sẽ không giúp nhiều cho cậu được đâu.

Lúc này chữ G trên bảng điều khiển sáng đèn. Thang đã xuống tới tầng trệt.

-Thôi chào cậu. Về cẩn thận nha…

-Vâng, chào chị. Một lần nữa mong chị đừng nói gì với Thu về tôi…



-Biết rồi khổ lắm nói mãi!

Hoa hài hước lôi một câu trong Số đỏ ra nói với anh. Hai người cười rồi chia tay nhau.

Minh hẹn Phong đi uống cà phê. Họ chọn một chỗ tương đối khuất để trò chuyện.

-Dạo này có gì vui không?

Minh vừa cười vừa hỏi. Phong lắc đầu thở dài

-Vui vẻ gì. Mệt mỏi gần chết…

-Cái thằng! Mày dạo này coi bộ giống ông già lắm đó nha. Thở dài như người sắp chết vậy.

Phong không đáp. Anh chóng hai tay lên bàn, úp mặt vào lòng bàn tay, xoa xoa thái dương.

-Làm ở đó căng thẳng dữ vậy sao? Tao thấy mày về Pháp làm chỗ cũ cho sướng. Mắc gì nhào đầu qua đây? Việt Nam phức tạp, con người phức tạp, quan hệ xã hội, quan hệ công sở cũng phức tạp… Muốn thành công ở cái xứ này là một chuyện đòi hỏi người ta biết nắm bắt và hiểu bản chất cuộc sống ở đây…

Phong cười khì. Anh quá quen với cái giọng giáo huấn của Minh rồi. Hai người nhăm nhi cà phê, ôn lại vài chuyện cũ. Lát sau Minh mới chợt nhớ ra một việc

-Này! Tối qua lướt web, mày biết tao tìm thấy cái gì không?

Phong nhăn mặt, cười một bên khinh khỉnh hỏi:

-Sao? Lại bị cô người mẫu bikini nào hút hồn rồi à?

Minh trợn mắt, muốn ném cả cái ly vào mặt Phong. Vốn là trước đây, khi còn là sinh viên Minh từng say nắng một nàng hot girl khoa Điện Ảnh, thường xuất hiện trên bìa các tạp chí với bộ bikini rực rỡ và mỏng không còn gì mỏng hơn… Chuyện này chỉ có Phong và vài người bạn thân khác là biết. Chẳng ai ngờ một con người chính chắn như Minh mà cũng từng “yêu dại khờ” như vậy.

-Mày mà nói chuyện này cho ai nghe là biết tay tao, nhất là Lệ Thu đó!

Phong không biểu lộ gì nhưng tên của cô đang làm lòng anh lộn cào cào. Minh thì đang hậm hực. Anh bưng ly cà phê ực một hơi, y như kiểu người ta uống rượu giải sầu!? Sau đó thì quẹt mép và nói tiếp

-Trở lại vấn đề. Tao định nói với mày là tao nhìn thấy Rita.

Minh nhìn Phong chờ xem phản ứng của anh. Nhưng Phong không nói gì, nét mặt thản nhiên, dáng ngồi tựa vào ghế rất thoải mái. Tưởng là Phong chưa hiểu nên Minh nói rõ hơn

-Ý tao là Rita Quỳnh đó. Rita Sandoval.

Phong mỉm cười

-Tao biết mày đang nói ai mà. Tiếp đi!

Minh liếc Phong vẻ nghi hoặc nhưng anh vẫn nói tiếp

-Cô ấy hiện vẫn ở L.A, làm cho một trung tâm nghiên cứu gì gì đó tao quên rồi. Bài báo nói là nhóm nghiên cứu của cô ấy được chính phủ Mỹ tài trợ 5 triệu đô cho công trình tìm ra thuốc trị ung thư vú.

Phong gật gù, “khuyến mãi” thêm một câu comment:

-Vậy hả? Rita giỏi quá nhỉ… Hồi trước sớm đã nhận ra cô ấy rất có tài!

-Chỉ thế thôi hả?

Minh hơi thất vọng. Anh cứ tưởng mình đã khiến Phong vui mừng hay đại loại thế

-Mày có tính liên lạc với cô ấy không? Tao đã lưu lại địa chỉ, tìm luôn được số điện thoại của nơi cô ấy làm việc rồi nè.

Phong nhìn Minh nghiêm nghị chau mày

-Vì sao phải làm vậy?

-Vì tao lo cho mày, thằng ngu ạ!

-Tao không ngu!

-Ờ thì mày không ngu, chỉ không đủ khôn thoi…

-Tóm lại mày muốn nói gì.

Phong bắt đầu nổi đóa

-Tao chỉ muốn giúp. Tao biết mày và Rita có chuyện bất đồng gì đó nên mới chia tay. Tao biết mày còn rất yêu nàng nên tới tận bây giờ chưa chịu mở lòng với ai.

Phong bậm môi, đảo mắt qua lại rồi chậm rãi khẳng định

-Mày lầm rồi Hoàng Minh. Tao không yêu Rita.

Minh trừng trừng nhìn Phong. Không để bạn ngắt lời Phong nói tiếp

-Tao xem cô ấy như một người em gái, một người bạn thân thôi… Ngày trước tao hẹn hò với Rita vì thấy hai tính cách hợp nhau, mà Rita cũng xinh đẹp dễ gần. Sau một vài chuyện xảy ra khi tụi tao về Việt Nam, tao đã chính thức chia tay cô ấy.

Minh bình tĩnh quan sát thái độ của Phong. Anh nói hoàn toàn nghiêm túc, không có chút ngập ngừng nào.

-Thật thế sao? Vậy mà cứ tưởng… tao nghĩ mày thất tình nên mới buồn lòng bỏ Đại Học y…

-Ừ thì đúng là tao thất tình…

Minh xém chút là phun hết cà phê trong miệng ra. Anh cảm thấy Phong càng nói càng khó hiểu. Mời vừa bảo không yêu, giờ lại nói thất tình. Minh khốn hoặc nhìn thằng bạn, chờ đợi được giải thích

-Tao đã gặp một cô gái khác ở Lâm Đồng. Tao đã yêu cô ta thật lòng nhưng rồi… cô ấy bỏ đi. Tao không tài nào tìm được tung tích. Lúc đó tao thấy mình tuyệt vọng và chán nản. Tao muốn ra đi, làm lại từ đầu.Tao không còn hứng thú với y học nữa. Tao muốn làm kinh tế và bây giờ mày thấy đấy. Tao đã không lựa chọn sai lầm đúng không? Trình Phong này đã nó mọi thứ nó muốn, trừ một điều…

Phong lấp lửng không nói nhưng Minh đủ thông minh để hiểu ra

-Mày vẫn đang tìm cô gái đó? Mày còn yêu cô ta sao?

Phong đưa đôi mắt đen u sầu nhìn loanh quanh trong quán. Phải rất lâu sau anh mới trả lời

-Thật ra là đã tìm được. Nhưng người ta không còn tình cảm gì với tao nữa. Còn tao… tao cũng không biết đang nghĩ gì nữa. Có lẽ… hai người không có duyên với nhau. Tao suy nghĩ kĩ rồi, tao sẽ để cô ấy sống cuộc đời mà cô ấy muốn.

Minh đập mạnh tay vào bàn, nói rất hùng hổ

-Sao có thể? Ý mày là mày bỏ cuộc? Tao không tin mày lại hèn nhát trong tình cảm như vậy. Học hỏi tao nè! Đã yêu là theo tới cùng. Có bị cự tuyệt cũng lì ra, có đuổi đi cũng phải bám riết theo… như vậy mới có cơ hội tìm được hạnh phúc chứ.

Phong nhìn bạn mình cười khổ. Nếu Minh mà biết người con gái đó là Lệ Thu thì anh có dám khuyến khích cổ vũ Phong như thế không? Ông trời thật là trớ trêu. Sao lại để hai người bạn thân thiết nhất của nhau đi phải lòng cùng một cô gái? Nếu họ là tình địch thì liệu tình bạn này còn có thể duy trì?

-Minh này, Lệ Thu… cô gái đó có thích mày không? Cô ta có một đứa con rồi, liệu có phải là cản trở của hai người không?

Sau một hồi trầm tư, Phong quyết định tìm hiểu một chút về quan hệ của Minh và Thu. Nếu sau này họ đến được với nhau thì cũng tốt.Tuy biết vậy nhưng Phong vẫn rất khó chịu trong lòng. Anh không muốn người mình yêu cùng với cả đứa con gái ruột (mặc dù anh chưa chắc chắn lắm) lại đi gọi một người đàn ông khác là chồng, là cha. Minh nghe Phong hỏi thì hồ hỡi hẳn lên. Lệ Thu và Cá Bống là đề tài bao giờ cũng thú vị. Anh thích nói những chuyện về cô, luôn muốn khẳng định với người khác về vị trí của mình đối với hai mẹ con.

-Lệ Thu ấy à? Hiện giờ tao vẫn đang chờ. Tuy nhiên tình hình thì khả quan hơn nhiều. Cuối cùng thì tụi này đã tiến thêm một bước: hôn môi rồi. Hehehe… Nhưng chắc là cô ấy còn đang phân vân, tao nghĩ là Lệ Thu hơi tự ti.Tao đã nói rõ với cô ấy là tao xem Cá Bống như con ruột, nhất định sẽ yêu thương nó.Chờ khi nào kết hôn, chắc chắn sẽ sinh thêm đứa nữa… Đó chính là kế hoạch chiến đấu lâu dài của tao…

Phong im lặng chờ Minh nói hết. Từ đầu tới cuối anh không thấy câu nào nghe lọt tai. Gì mà “hôn môi” rồi “kết hôn” lại còn “sinh con”. Không lẽ quan hệ của họ thân mật như vậy sao? Lệ Thu sẽ đồng ý làm vợ Minh à? Phong biết mình mà còn nghĩ ngợi miên man thì sẽ vô thức nói ra một chuyện gì đó không hay. Anh quyết định chuyển sang khía cạnh khác

-Kể tao nghe xem, làm sao mà mày quen biết cô ấy?

Minh hơi trầm xuống một chút. Anh nhấp một ít cà phê đắng vào miệng. Anh hơi phân vân một chút rồi cũng kể lại toàn bộ sự việc. Càng nghe, nét mặt của Phong càng nhăn lại. Anh không hề biết Lệ Thu lại từng trãi qua những chuyện khủng khiếp tới vậy, nhất là lúc đó cô ấy chỉ mới 17 tuổi, trẻ người con dạ, làm sao có thể sinh tồn một thân một mình được.

-Ca mổ đó là một thử thách kinh hoàng của tao. Máu ra quá nhiều, sản phụ quá yếu. Ban đầu tao đã tính chỉ cứu cô ấy thôi, còn đứa bé… tao đã định bỏ qua. Nhưng phải công nhân rằng Lệ Thu rất có nghị lực. Cô ấy ngất đi tỉnh lại nhiều lần, mỗi khi có ý thức là đều thều thào với các bác sĩ: “Làm ơn… xin các ông cứu con của cháu!” Nhiều năm sau đó thi thoảng tao vẫn còn nằm mơ thấy khuôn mặt của Lệ Thu lúc đó. Chỉ còn một chút mong manh thôi thì cô ấy sẽ tắt thở… nghĩ tới tao sợ lắm. Nếu lúc đó Lệ Thu chết thật thì… tao sẽ hận mình suốt đời!

Minh nhìn ra xa xâm đâu đó. Đường Nguyễn Huệ bên dưới ngập tràn ánh sáng, thành phố về đêm náo nhiệt không tả nổi nhưng cũng mang một chút gì đó trầm lắng, thê lương. Hay đó là chính nổi buồn trong lòng anh tác động lên cảnh vật? Minh không để ý thấy người ngồi đối diện. Phong ngã đầu ra sau ghế, mắt anh ráo hoảnh, hỗn độn những thang bậc cảm xúc. Anh chỉ biết hỏi mình “Tại sao?” Tại sao cô lại bỏ đi để rồi sống khổ sở như vậy? Tại sao không tìm anh? Tại sao cam chịu một mình?

Đã rất lâu anh không thấy ngực trái lại nhói lên như vậy. Phong để tay bấu mạnh vào phần áo trên ngực, hít thở mạnh. Anh thấy căm hận chính bản thân mình. Anh là một thằng đàn ông bất tài, bất lực. Người phụ nữ anh yêu nhất mà cũng không bảo vệ được. Bao lâu nay anh chỉ biết nhớ tới cô, trách móc cô vì sao lại phản bội anh. Phong luôn cho rằng mình là người chịu đau khổ nhất, là người bị tổn thương nhất, một ngày nào đó nếu gặp lại anh còn muốn trả thù cô, bắt cô phải nhận trách nhiệm cho mọi nổi đau anh đang gánh chịu.

Nhưng bây giờ, ai mới là người phải nói lời “xin lỗi” đây? Ai mới là người bị tổn thương đây? Ai mới là người phải chịu trách nhiệm đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lá Thu Vàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook