Chương 19: Nổi lòng của hai người cha
Hoa Ban
30/07/2014
Phong đáp chuyến bay trở về Thành phố sau 4 ngày thu xếp ổn thỏa chuyện nhà cửa ở Đà Lạt. Điện thoại vừa mở máy đã hiển thị 5 cuộc gọi nhỡ. Tất cả là số của Minh. Phong bàng hoàng nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, nghĩ ngợi một lát mới quyết định gọi lại
-Cuối cùng thì cũng về rồi à?
Câu đầu tiên của người bên kia là như vậy. Phong hít sâu và đáp lại lịch sự
-Uhm… có gì không?
-Chúng ta gặp nhau nói chuyện đi. Tao có chuyện quan trọng muốn hỏi mày đây. Ngay bây giờ mày tới chỗ tao đi!
-Ở đâu?
-Chỗ cũ đi!
-OK! Nhưng có thể cho tao hỏi mình gặp nhau với tư cách gì đây?
Minh thoáng im lặng rồi trả lời kiên quyết
-Bác sĩ và người nhà bệnh nhân!
Liền sau đó là một tràn tiếng “tút tút…”. Phong ngơ ngác nhìn điện thoại không hiểu mô tê gì. Anh tức tốc bắt taxi tới chỗ hẹn, kéo theo cả vali du lịch kềnh càn.
Minh vẫn ngồi ở góc bàn đó, trên cái ghế đó. Chỗ này lần cuối cùng đã chứng kiến cảnh Phong bị bạn mình tạt cả ly nước vào mặt. Cứ ngỡ sẽ chẳng còn dịp để quay lại vậy mà cuộc hội ngộ hôm nay bất ngờ diễn ra. Phong hít sâu sải chân bước tới, nhanh chóng ngồi xuống đối diện.
-Nghe nói mày về nhà?
Minh không chào mà trực tiếp hỏi như thế. Phong nhìn anh uể oải gật đầu
-Có chuyện gì không? Tao bây giờ mệt mỏi lắm. Nói lẹ rồi giải tán đi! Muốn về nhà nghỉ ngơi lắm rồi…
Minh trừng mắt nhìn Phong, bộ dạng như sắp tát cho anh một bạt tay
-Thằng khốn! Giờ này mà mày còn lo tới nghỉ ngơi hả? Ba đêm rồi tao không sao chợp mắt được… Lệ Thu đã ngất tới lần thứ 4 trong ngày hôm nay rồi…
Phong sững người nghe Minh nói. Anh lặng lẽ dò xét gương mặt để biết Minh đang rất nghiêm túc
-Có chuyện gì vậy? Thu làm sao?
Minh buồn bực uống một hớp nước rồi đặt hai tay lên bàn. Đôi bàn tay lớn khum lại ôm lấy nhau. Anh nhíu mày vừa nhìn tay mình vừa chầm chậm nói
-Tao hỏi mày một câu: Trước đây mày đã từng làm phẫu thuật tim đúng không?
Phong nhìn Minh, trả lời rất tỉnh
-Ở Mỹ, năm 7 tuổi.
Minh lại hỏi
-Gia đình mày cũng có người bị bệnh tim mạch phải không?
Phong lại trả lời như mất hồn
-Phải, ông ngoại tao!
Minh nhíu mày
-Mày có biết đó thực chất là căn bệnh gì không???
Phong ngẩn đầu lên nhìn, đáy mắt trống rỗng. Bàn tay anh đã bắt đầu rung lên. Mất một lúc lâu mới nghe tiếng Phong đáp
-Ngày mai tao sẽ đưa con gái đi Los Angeles. Có một bác sĩ tên Sanjeev, là một chuyên gia về tim mạch. Dị tật van tim chỉ có thể phẫu thuật. Với trình độ y học ở Việt Nam, xác suất thành công không cao bằng…
Phong nói như một cái máy. Minh mím môi nghe kĩ từng lời, cuối cùng nhận xét
-Bỏ lâu như vậy mà vẫn không lục nghề hả? Năm nay con bé 7 tuổi, bằng với mày năm đó, cũng chính là lúc bệnh bộc lộ triệu chứng rõ nhất.
Anh ném lên bàn một xấp giấy
-Xem đi, chắc là mày không tệ tới nổi quên mất cách đọc bệnh án phải không?
Có bao nhiêu là chế giễu trong lời nói của Minh. Năm đó, ở khoa y đại học L.A, sinh viên Châu Á nổi bật nhất chính là Hoàng Minh và Trình Phong. Cả hai đều là thanh niên trẻ giàu nhiệt huyết với nghề. Các giáo sư đánh giá họ sẽ là những bác sĩ tương lai đầy triển vọng. Khi Minh bước vào học kì năm cuối, trường có một xuất học bổng cao học do bệnh viện lớn nhất thế giới tài trợ. Không phải trường y nào ở Hoa Kì cũng được nhận và nếu có thì cũng duy 1 suất. Sinh viên giỏi trong trường đấu đá nhau để có được. Vòng cuối cùng Hoàng Minh đã bại dưới tay đàn em Trình Phong. Tuy có chút không cam nhưng Minh không để bụng lâu. Dù sao ở cái nơi đất khách quên người, họ là sinh viên gốc Việt duy nhất, cơ hội rơi vào tay ai thì cũng là tạo điều kiện trao dồi cho một lá mầm Việt Nam. Ấy vậy mà phút chót, Trình Phong phủi tay áo ra đi, học bổng cũng vứt bỏ không tiếc. Suất đã trao rồi không đổi lại được. Phong có bỏ thì Minh cũng không cách nào nhận lấy. Lúc đó, Minh đã rất oán hận. Anh cho rằng Phong không có trách nhiệm với bản thân. Giáo sư trong trường ai cũng đề cao Phong hơn Minh. Họ nói Trình Phong sinh ra là để khoát áo Blouse.
Phong run run cầm bệnh án giở ra xem. Mắt anh không bỏ sót dòng ghi chú nào. Những kiến thức đã lâu không dùng nay lại một lần nữa khơi dậy.
-Thế nào?
Minh bồn chồn hỏi. Phong vẫn không rời mắt khỏi tờ giấy, nhàn nhạt hỏi Minh
-Mày đang xin tư vấn từ tao sao? Bác sĩ lâu năm như mày mà thiếu tự tin tới nổi đi tìm một doanh nhân mà hỏi sao?
Mih cười nhạt
-Muốn khích tao hả? Tự tin thì tao có thừa, nhưng thêm 1 cái đầu thì an toàn hơn. Dù sao ngày trước tao luôn bị mày bỏ xa…
Phong mỉm cười không nói gì. Sau một hồi lâu anh bỏ xấp giấy xuống, ngửa người ra sau ghế, mắt nhắm hờ
-Phát hiện lúc nào?
-Mới đây.
-Tức là chưa dùng qua thuốc trợ tim?
-Ừ
-Thử đi!
-Phong, mày điên hả? Bệnh này uống thuốc sẽ khỏi sao? Bộ giống cảm lạnh lắm hả?
-Điều trị bằng thuốc sẽ kéo dài khoảng 10 năm…
-Tức là mày muốn con bé chết khi nó mới 17?
-Phẫu thuật là 50/50. Thành công thì tốt, thất bại sẽ chết.
Lần này Minh im lặng. Phán đoán của Phong không khác mấy với anh. Chỉ có lần này thôi, nếu quyết định mổ tức là giao mạng cho thần may mắn. Nếu chọn điều trị bằng thuốc, tức là giao mạng cho thần số mệnh. Minh trầm ngâm nhìn thằng bạn ngồi đối diện. Nếu anh đau 1 thì chắc Phong phải đau 10.
-Năm mày 7 tuổi cũng lựa chọn 1 lần còn gì?
-Không, tao không nặng như vậy. Phẫu thuật có xác suất tới 70%. Con bé thuộc dạng biến chứng.
Minh chau mày không hiểu
-Sao kì vậy? Theo quy luật di truyền thì phải nhẹ hơn đời trước chứ!? Ông ngoại mày thế nào?
-Chết lâu rồi, nhưng thọ 86 tuồi lận!
Minh há hốc mòm nhìn Phong trăn trối
-Giỡn hả mày? Sao mà sống dai vậy?
Phong cười nhạt
-Ừ, vì ông tao ham sống lắm, sống dật dở vẫn muốn sống. Đau đớn cỡ nào vẫn không muốn chết!
-Tao sợ họ hàng nhà mày rồi! Vậy Cá Bống thì sao? Nghĩ mãi vẫn không ra, vì sao lại nặng như vậy?
Phong cắn môi nghĩ ngợi
-Chắc là vì… năm đó cô ấy còn nhỏ quá. Mười bảy, mang thai sớm cũng có điểm bất lợi… Chưa kể con bé bị sinh non, thời kì mang thai không đủ dinh dưỡng, bị stress tinh thần… Ngay từ đầu Cá Bống đã không có sức sống rồi!
Minh nhìn Phong chầm chầm. Anh nói ra một cách bình tĩnh và thẳng thừng như vậy, cứ như đang nói về một ai đó xa lạ. Không kiềm nổi tức giận Minh quát lên
-Trình Phong! Sao mày tỉnh dữ vậy? Biết rõ nguyên do như thế mà mày không hối hận sao?
Phong cười cười nhìn thẳng vào mắt Minh, nói rất khẽ
-Mày dựa vào cái gì nói tao bình tĩnh? Lệ Thu… cuộc đời… thanh xuân… đứa con gái… tất cả là tao gây ra. Tao đã nghĩ mình sẽ bù đắp nhưng… giờ thì bù đắp kiểu gì cho đủ? Mày nói xem, nếu con gái có mệnh hệ gì, Thu sẽ làm sao? Tao sẽ làm sao? Chắc tao cũng chết theo con gái…
Minh trợn mắt, mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Phong nói xong liền gập người lại. Ngực anh đau quá, tim anh đau quá, tâm hồn anh cũng tê tái… Lần đầu Phong thấy tình máu mủ rõ ràng như vậy. Cá Bống là con gái anh, như một phần cơ thể, tâm hồn anh. Con bé như thiên xứ nhỏ, thật sáng, thật rực rỡ. Dù anh chỉ mới biết về sự tồn tại của nó nhưng không tránh khỏi cảm thấy thân quen lạ kì…
-Mày đi nói chuyện với Thu đi. Chuyện này… hãy để người mẹ quyết định!
Giọng nói của Minh đột nhiên vang lên, thâm trầm và tang thương vô cùng. Anh không phải cha ruột của Cá Bống nhưng chính sự gần gũi lâu ngày cũng làm con tim dấy lên tình yêu của phụ tử. Cô bé thật ngoan, thật xinh, thật đáng yêu. Chắc nó sẽ hạnh phúc lắm nếu biết có tận 2 người cha yêu nó nhất trên đời!
-Cuối cùng thì cũng về rồi à?
Câu đầu tiên của người bên kia là như vậy. Phong hít sâu và đáp lại lịch sự
-Uhm… có gì không?
-Chúng ta gặp nhau nói chuyện đi. Tao có chuyện quan trọng muốn hỏi mày đây. Ngay bây giờ mày tới chỗ tao đi!
-Ở đâu?
-Chỗ cũ đi!
-OK! Nhưng có thể cho tao hỏi mình gặp nhau với tư cách gì đây?
Minh thoáng im lặng rồi trả lời kiên quyết
-Bác sĩ và người nhà bệnh nhân!
Liền sau đó là một tràn tiếng “tút tút…”. Phong ngơ ngác nhìn điện thoại không hiểu mô tê gì. Anh tức tốc bắt taxi tới chỗ hẹn, kéo theo cả vali du lịch kềnh càn.
Minh vẫn ngồi ở góc bàn đó, trên cái ghế đó. Chỗ này lần cuối cùng đã chứng kiến cảnh Phong bị bạn mình tạt cả ly nước vào mặt. Cứ ngỡ sẽ chẳng còn dịp để quay lại vậy mà cuộc hội ngộ hôm nay bất ngờ diễn ra. Phong hít sâu sải chân bước tới, nhanh chóng ngồi xuống đối diện.
-Nghe nói mày về nhà?
Minh không chào mà trực tiếp hỏi như thế. Phong nhìn anh uể oải gật đầu
-Có chuyện gì không? Tao bây giờ mệt mỏi lắm. Nói lẹ rồi giải tán đi! Muốn về nhà nghỉ ngơi lắm rồi…
Minh trừng mắt nhìn Phong, bộ dạng như sắp tát cho anh một bạt tay
-Thằng khốn! Giờ này mà mày còn lo tới nghỉ ngơi hả? Ba đêm rồi tao không sao chợp mắt được… Lệ Thu đã ngất tới lần thứ 4 trong ngày hôm nay rồi…
Phong sững người nghe Minh nói. Anh lặng lẽ dò xét gương mặt để biết Minh đang rất nghiêm túc
-Có chuyện gì vậy? Thu làm sao?
Minh buồn bực uống một hớp nước rồi đặt hai tay lên bàn. Đôi bàn tay lớn khum lại ôm lấy nhau. Anh nhíu mày vừa nhìn tay mình vừa chầm chậm nói
-Tao hỏi mày một câu: Trước đây mày đã từng làm phẫu thuật tim đúng không?
Phong nhìn Minh, trả lời rất tỉnh
-Ở Mỹ, năm 7 tuổi.
Minh lại hỏi
-Gia đình mày cũng có người bị bệnh tim mạch phải không?
Phong lại trả lời như mất hồn
-Phải, ông ngoại tao!
Minh nhíu mày
-Mày có biết đó thực chất là căn bệnh gì không???
Phong ngẩn đầu lên nhìn, đáy mắt trống rỗng. Bàn tay anh đã bắt đầu rung lên. Mất một lúc lâu mới nghe tiếng Phong đáp
-Ngày mai tao sẽ đưa con gái đi Los Angeles. Có một bác sĩ tên Sanjeev, là một chuyên gia về tim mạch. Dị tật van tim chỉ có thể phẫu thuật. Với trình độ y học ở Việt Nam, xác suất thành công không cao bằng…
Phong nói như một cái máy. Minh mím môi nghe kĩ từng lời, cuối cùng nhận xét
-Bỏ lâu như vậy mà vẫn không lục nghề hả? Năm nay con bé 7 tuổi, bằng với mày năm đó, cũng chính là lúc bệnh bộc lộ triệu chứng rõ nhất.
Anh ném lên bàn một xấp giấy
-Xem đi, chắc là mày không tệ tới nổi quên mất cách đọc bệnh án phải không?
Có bao nhiêu là chế giễu trong lời nói của Minh. Năm đó, ở khoa y đại học L.A, sinh viên Châu Á nổi bật nhất chính là Hoàng Minh và Trình Phong. Cả hai đều là thanh niên trẻ giàu nhiệt huyết với nghề. Các giáo sư đánh giá họ sẽ là những bác sĩ tương lai đầy triển vọng. Khi Minh bước vào học kì năm cuối, trường có một xuất học bổng cao học do bệnh viện lớn nhất thế giới tài trợ. Không phải trường y nào ở Hoa Kì cũng được nhận và nếu có thì cũng duy 1 suất. Sinh viên giỏi trong trường đấu đá nhau để có được. Vòng cuối cùng Hoàng Minh đã bại dưới tay đàn em Trình Phong. Tuy có chút không cam nhưng Minh không để bụng lâu. Dù sao ở cái nơi đất khách quên người, họ là sinh viên gốc Việt duy nhất, cơ hội rơi vào tay ai thì cũng là tạo điều kiện trao dồi cho một lá mầm Việt Nam. Ấy vậy mà phút chót, Trình Phong phủi tay áo ra đi, học bổng cũng vứt bỏ không tiếc. Suất đã trao rồi không đổi lại được. Phong có bỏ thì Minh cũng không cách nào nhận lấy. Lúc đó, Minh đã rất oán hận. Anh cho rằng Phong không có trách nhiệm với bản thân. Giáo sư trong trường ai cũng đề cao Phong hơn Minh. Họ nói Trình Phong sinh ra là để khoát áo Blouse.
Phong run run cầm bệnh án giở ra xem. Mắt anh không bỏ sót dòng ghi chú nào. Những kiến thức đã lâu không dùng nay lại một lần nữa khơi dậy.
-Thế nào?
Minh bồn chồn hỏi. Phong vẫn không rời mắt khỏi tờ giấy, nhàn nhạt hỏi Minh
-Mày đang xin tư vấn từ tao sao? Bác sĩ lâu năm như mày mà thiếu tự tin tới nổi đi tìm một doanh nhân mà hỏi sao?
Mih cười nhạt
-Muốn khích tao hả? Tự tin thì tao có thừa, nhưng thêm 1 cái đầu thì an toàn hơn. Dù sao ngày trước tao luôn bị mày bỏ xa…
Phong mỉm cười không nói gì. Sau một hồi lâu anh bỏ xấp giấy xuống, ngửa người ra sau ghế, mắt nhắm hờ
-Phát hiện lúc nào?
-Mới đây.
-Tức là chưa dùng qua thuốc trợ tim?
-Ừ
-Thử đi!
-Phong, mày điên hả? Bệnh này uống thuốc sẽ khỏi sao? Bộ giống cảm lạnh lắm hả?
-Điều trị bằng thuốc sẽ kéo dài khoảng 10 năm…
-Tức là mày muốn con bé chết khi nó mới 17?
-Phẫu thuật là 50/50. Thành công thì tốt, thất bại sẽ chết.
Lần này Minh im lặng. Phán đoán của Phong không khác mấy với anh. Chỉ có lần này thôi, nếu quyết định mổ tức là giao mạng cho thần may mắn. Nếu chọn điều trị bằng thuốc, tức là giao mạng cho thần số mệnh. Minh trầm ngâm nhìn thằng bạn ngồi đối diện. Nếu anh đau 1 thì chắc Phong phải đau 10.
-Năm mày 7 tuổi cũng lựa chọn 1 lần còn gì?
-Không, tao không nặng như vậy. Phẫu thuật có xác suất tới 70%. Con bé thuộc dạng biến chứng.
Minh chau mày không hiểu
-Sao kì vậy? Theo quy luật di truyền thì phải nhẹ hơn đời trước chứ!? Ông ngoại mày thế nào?
-Chết lâu rồi, nhưng thọ 86 tuồi lận!
Minh há hốc mòm nhìn Phong trăn trối
-Giỡn hả mày? Sao mà sống dai vậy?
Phong cười nhạt
-Ừ, vì ông tao ham sống lắm, sống dật dở vẫn muốn sống. Đau đớn cỡ nào vẫn không muốn chết!
-Tao sợ họ hàng nhà mày rồi! Vậy Cá Bống thì sao? Nghĩ mãi vẫn không ra, vì sao lại nặng như vậy?
Phong cắn môi nghĩ ngợi
-Chắc là vì… năm đó cô ấy còn nhỏ quá. Mười bảy, mang thai sớm cũng có điểm bất lợi… Chưa kể con bé bị sinh non, thời kì mang thai không đủ dinh dưỡng, bị stress tinh thần… Ngay từ đầu Cá Bống đã không có sức sống rồi!
Minh nhìn Phong chầm chầm. Anh nói ra một cách bình tĩnh và thẳng thừng như vậy, cứ như đang nói về một ai đó xa lạ. Không kiềm nổi tức giận Minh quát lên
-Trình Phong! Sao mày tỉnh dữ vậy? Biết rõ nguyên do như thế mà mày không hối hận sao?
Phong cười cười nhìn thẳng vào mắt Minh, nói rất khẽ
-Mày dựa vào cái gì nói tao bình tĩnh? Lệ Thu… cuộc đời… thanh xuân… đứa con gái… tất cả là tao gây ra. Tao đã nghĩ mình sẽ bù đắp nhưng… giờ thì bù đắp kiểu gì cho đủ? Mày nói xem, nếu con gái có mệnh hệ gì, Thu sẽ làm sao? Tao sẽ làm sao? Chắc tao cũng chết theo con gái…
Minh trợn mắt, mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Phong nói xong liền gập người lại. Ngực anh đau quá, tim anh đau quá, tâm hồn anh cũng tê tái… Lần đầu Phong thấy tình máu mủ rõ ràng như vậy. Cá Bống là con gái anh, như một phần cơ thể, tâm hồn anh. Con bé như thiên xứ nhỏ, thật sáng, thật rực rỡ. Dù anh chỉ mới biết về sự tồn tại của nó nhưng không tránh khỏi cảm thấy thân quen lạ kì…
-Mày đi nói chuyện với Thu đi. Chuyện này… hãy để người mẹ quyết định!
Giọng nói của Minh đột nhiên vang lên, thâm trầm và tang thương vô cùng. Anh không phải cha ruột của Cá Bống nhưng chính sự gần gũi lâu ngày cũng làm con tim dấy lên tình yêu của phụ tử. Cô bé thật ngoan, thật xinh, thật đáng yêu. Chắc nó sẽ hạnh phúc lắm nếu biết có tận 2 người cha yêu nó nhất trên đời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.