Chương 5: Bị Hãm Hại
Jenny
13/06/2023
"Có ai không, có ai ở đó không?" bà nội la lớn.
" Bà ơi,bà sao thế? Con đỡ bà ngồi lên nhé,nào bà đặt tay lên vai con,cẩn thận ạ!" - Thiên Chi lo lắng nói.
"Bà ơi,sao bà bị ngã trên đất vậy?"
" Không có gì,chỉ là bà cảm thấy chóng mặt nên ngã xuống đất,cảm ơn con.Không có chuyện gì nữa con đi ra ngoài đi."
"Dạ,có gì bà cứ gọi con,con chạy vào ạ."
Thiên Chi đóng cửa,liền cảm thấy nên nấu chút đồ ăn nhẹ cho bà để tiện uống thuốc.Và rồi cô xuống bếp nấu.
"Thiên Chi,sao giờ này con chưa đi học? Đã hơn 8 giờ rồi,mau đi học,sắp trễ tới nơi sao vẫn còn đứng trong bếp?" - dì Ngọc Tú nhẹ nhàng nói.
"Dạ,con sắp đi học thì con thấy bà bị ngã,nghĩ trời còn sớm,bà chưa có gì lót bụng nên con xuống nấu 1 ít cháo cho bà ăn trước.Con không nghĩ con đã bị trễ.Con xin lỗi ạ,con đi bây giờ.
À,dì ơi,con nấu xong rồi,có gì con nhờ dì đem lên cho bà ạ.Con cảm ơn ạ!"
"Con bé này,nhanh đi.Có khi Vân Hi với Vân Yến cũng đang ở dưới lầu chuẩn bị đi học,con cũng gần trễ rồi nên con đi chung xe với 2 đứa luôn đi nhé Thiên Chi".
"Dạ,con biết rồi ạ".
Thiên Chi chạy xuống lầu,và thấy xe đang đỗ dưới.
"Bác Trương,đợi con với,con có thể đi chung xe tới trường không ạ?Con bị trễ giờ nên dì nói con đi chung xe vì cũng tiện đường ạ."
" Mày là ai mà nghĩ muốn đi chung xe là đi chung xe, xe này chỉ có tao và anh Vân Hi,còn mày...đường kia,mau đi,tao không muốn đi chung xe với mày.Ở chung 1 nhà với mày đã quá đủ rồi."
"Nhưng chị ơi, em đi bộ sẽ trễ giờ mất.Chị cho em đi quá giang 1 lần ngày hôm nay được không ạ? Em cầu xin chị."
" Tao bảo không,mày có tin tao mách mẹ không?"
"Nhưng mà..."
"Mẹ ơi,mẹ..."
"Ồn quá, nếu không muốn lên xe thì đừng bao giờ lên nữa.Lên xe!" Vân Hi nhìn Thiên Chi nói.
"Dạ anh,em cảm ơn!"
"Tôi giúp cô chỉ vì dì tôi,đừng nghĩ tới việc gì khác hơn".
"Anh Vân Hi,con nhỏ này..." Vân Yến la lớn.
"Cái nhà này,cái xe này chưa đến lượt mẹ con nhà cô quản.Cô không lên xe tôi cũng không ép, Bác Trương lái chạy đi."
"Dạ,thưa cậu." Bác Trương đóng cửa xe và lái đi.
Không khí trong xe thật ngột ngạt....
"Tiểu Chi,con xuống đâu?" -bác Trương hỏi.
" Dạ,bác cho con xuống đây,con đi bộ vào được rồi ạ".
"Em cảm ơn anh chị,cháu cảm ơn bác đã cho con quá giang".
"Bác Trương,đi".-Vân Hi nói.
Trên đường đi vào lớp học,Thiên Chi mải suy nghĩ nên đụng phải một người con trai là Âu Dương Tĩnh.
" Xin lỗi, xin lỗi vì đụng trúng cậu."
-Thiên Chi nói.
"Không có gì,cậu là học sinh lớp này sao? Vậy thì tốt quá,mình là Âu Dương Tĩnh,còn cậu tên là ...?" -Âu Dương Tĩnh cười hỏi.
"Mình tên Thiên Chi, mình là học sinh lớp này.Cậu là học sinh mới?".
"Đúng vậy,mình mới chuyển tới.Thôi vào lớp đi.Mời cậu đi trước".
"Cảm ơn cậu."
Reng...reng...reng...
"Nào chào lớp buổi sáng...
Hôm nay lớp chúng ta có 1 bạn mới chuyển từ nước ngoài về,chúng ta hoan hô chào mừng bạn nào."- cô giáo nói.
" Xin chào mọi người,mình là Âu Dương Tĩnh,mình từ Mỹ mới chuyển về sống Trung Quốc, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn".
"Em ngồi ở...bên cạnh chỗ Thiên Chi có chỗ trống đó,em ngồi đó được không?"- cô giáo hỏi.
"Dạ được ạ,em cảm ơn cô!"
"Chào bạn cùng bạn,xin được giúp đỡ nhiều hơn nhé" -Âu Dương Tĩnh cười nói.
"Không thành vấn đề, hoan nghênh cậu"- Thiên Chi nói.
" Bà ơi,bà sao thế? Con đỡ bà ngồi lên nhé,nào bà đặt tay lên vai con,cẩn thận ạ!" - Thiên Chi lo lắng nói.
"Bà ơi,sao bà bị ngã trên đất vậy?"
" Không có gì,chỉ là bà cảm thấy chóng mặt nên ngã xuống đất,cảm ơn con.Không có chuyện gì nữa con đi ra ngoài đi."
"Dạ,có gì bà cứ gọi con,con chạy vào ạ."
Thiên Chi đóng cửa,liền cảm thấy nên nấu chút đồ ăn nhẹ cho bà để tiện uống thuốc.Và rồi cô xuống bếp nấu.
"Thiên Chi,sao giờ này con chưa đi học? Đã hơn 8 giờ rồi,mau đi học,sắp trễ tới nơi sao vẫn còn đứng trong bếp?" - dì Ngọc Tú nhẹ nhàng nói.
"Dạ,con sắp đi học thì con thấy bà bị ngã,nghĩ trời còn sớm,bà chưa có gì lót bụng nên con xuống nấu 1 ít cháo cho bà ăn trước.Con không nghĩ con đã bị trễ.Con xin lỗi ạ,con đi bây giờ.
À,dì ơi,con nấu xong rồi,có gì con nhờ dì đem lên cho bà ạ.Con cảm ơn ạ!"
"Con bé này,nhanh đi.Có khi Vân Hi với Vân Yến cũng đang ở dưới lầu chuẩn bị đi học,con cũng gần trễ rồi nên con đi chung xe với 2 đứa luôn đi nhé Thiên Chi".
"Dạ,con biết rồi ạ".
Thiên Chi chạy xuống lầu,và thấy xe đang đỗ dưới.
"Bác Trương,đợi con với,con có thể đi chung xe tới trường không ạ?Con bị trễ giờ nên dì nói con đi chung xe vì cũng tiện đường ạ."
" Mày là ai mà nghĩ muốn đi chung xe là đi chung xe, xe này chỉ có tao và anh Vân Hi,còn mày...đường kia,mau đi,tao không muốn đi chung xe với mày.Ở chung 1 nhà với mày đã quá đủ rồi."
"Nhưng chị ơi, em đi bộ sẽ trễ giờ mất.Chị cho em đi quá giang 1 lần ngày hôm nay được không ạ? Em cầu xin chị."
" Tao bảo không,mày có tin tao mách mẹ không?"
"Nhưng mà..."
"Mẹ ơi,mẹ..."
"Ồn quá, nếu không muốn lên xe thì đừng bao giờ lên nữa.Lên xe!" Vân Hi nhìn Thiên Chi nói.
"Dạ anh,em cảm ơn!"
"Tôi giúp cô chỉ vì dì tôi,đừng nghĩ tới việc gì khác hơn".
"Anh Vân Hi,con nhỏ này..." Vân Yến la lớn.
"Cái nhà này,cái xe này chưa đến lượt mẹ con nhà cô quản.Cô không lên xe tôi cũng không ép, Bác Trương lái chạy đi."
"Dạ,thưa cậu." Bác Trương đóng cửa xe và lái đi.
Không khí trong xe thật ngột ngạt....
"Tiểu Chi,con xuống đâu?" -bác Trương hỏi.
" Dạ,bác cho con xuống đây,con đi bộ vào được rồi ạ".
"Em cảm ơn anh chị,cháu cảm ơn bác đã cho con quá giang".
"Bác Trương,đi".-Vân Hi nói.
Trên đường đi vào lớp học,Thiên Chi mải suy nghĩ nên đụng phải một người con trai là Âu Dương Tĩnh.
" Xin lỗi, xin lỗi vì đụng trúng cậu."
-Thiên Chi nói.
"Không có gì,cậu là học sinh lớp này sao? Vậy thì tốt quá,mình là Âu Dương Tĩnh,còn cậu tên là ...?" -Âu Dương Tĩnh cười hỏi.
"Mình tên Thiên Chi, mình là học sinh lớp này.Cậu là học sinh mới?".
"Đúng vậy,mình mới chuyển tới.Thôi vào lớp đi.Mời cậu đi trước".
"Cảm ơn cậu."
Reng...reng...reng...
"Nào chào lớp buổi sáng...
Hôm nay lớp chúng ta có 1 bạn mới chuyển từ nước ngoài về,chúng ta hoan hô chào mừng bạn nào."- cô giáo nói.
" Xin chào mọi người,mình là Âu Dương Tĩnh,mình từ Mỹ mới chuyển về sống Trung Quốc, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn".
"Em ngồi ở...bên cạnh chỗ Thiên Chi có chỗ trống đó,em ngồi đó được không?"- cô giáo hỏi.
"Dạ được ạ,em cảm ơn cô!"
"Chào bạn cùng bạn,xin được giúp đỡ nhiều hơn nhé" -Âu Dương Tĩnh cười nói.
"Không thành vấn đề, hoan nghênh cậu"- Thiên Chi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.