Chương 19: Chó Và Mèo(2)
Jenny
21/06/2023
Trên đường chạy xe toàn là những ổ gà ổ vịt , độ dốc cũng nhiều làm cho Thiên Chi ngồi trong xe sợ tái mặt, cô ngồi bên cạnh không ngừng càm ràm , nhắc nhở Vân Hi đi chậm, Vân Hi nghe mãi không chịu được nên phanh xe dừng lại.Trán Thiên Chi đập đầu vào xe, nên anh cũng không nói thêm.
Hai người lái xe đi tiếp, vì kinh nghiệm lái xe không có nên xe chạy loạn xạ.Lúc này, Âu Dương Tĩnh về nước đang lái xe chở chị gái của mình đi thăm thú:
“Tĩnh, nếu chị tìm được việc và phải đến khách sạn mỗi ngày, em thấy chị học lái xe được không?
-Không cần đâu chị, em tình nguyện làm tài xế đưa đón chị.Nếu em không cản lại, chắc chắn sẽ có cả đám người xếp hàng để có cơ hội đưa đón chị của em mỗi ngày.
-Em cũng mới chuyển về đây, sao có thể thuộc đường hơn chị được? Này Tĩnh , lần này trở về sau mười năm rời đi, Bắc Kinh thay đổi nhiều lắm.Kia là xe của nhà anh Quan Lâm mà.Nhưng sao xe cứ quẹo qua quẹo lại thế nhỉ?
-Chắc là vừa mới học lái xe đó chị.”
Xe bên kia….
“Này, cậu lái xe đàng hoàng đi. Đi thẳng vào!
-Cô dám ra lệnh cho tôi hả?Ngồi im đấy!
-Nhưng tôi sợ mà!”
Hai xe cùng đi ngang qua nhau, vì đi gần nên chị Diệc Phi nhìn vào xe.Còn bên xe của Vân Hi, vì kỹ thuật kém cùng với sự bướng bỉnh, cậu lái xe băng qua đường vòng, xe bị mất phương hướng nên xe đâm thẳng vào cây.Vân Hi thấy nguy hiểm, cậu cố gắng đánh vô lăng xe qua để an toàn.Vì chị Diệc Phi luôn nhìn theo xe, nên cô nhìn thấy xe bị tông vào cây cổ thụ lớn. Cô nói với em trai mau dừng xe lại, quay lại xem có người bị thương không.
Sau khi bị tông vào cây, Vân Hi không sao, nhưng cậu quay qua Thiên Chi, không may mắn như cậu nghĩ, cô bị thương ở cánh tay, cậu lo lắng hỏi:
“Không sao?Tôi xem nào!
-Không sao, ối!
-Này, cô đừng tỏ vẻ mình mạnh mẽ được không? Để tôi xem xem có sao không nào?”
Xe Tĩnh vừa chạy tới, liền mở cửa chạy qua xem, chị Diệc Phi nói với em trai:
“Tĩnh, em qua bên kia xem xem.Cô bé, em có sao không?Từ từ, cẩn thận.Đi từ từ thôi!(Diệc Phi dìu Thiên Chi ra khỏi xe)
-Từ từ xuống nào, cậu có bị thương ở đâu không? Tôi không sao! (Vân Hi hất tay Tĩnh ra).Cậu chạy tới bên Thiên Chi, cậu thấy cô ôm vết trầy xước trên tay, cậu thấy áy náy nhưng không dám bước qua.
*****
Bên kia, khi 2 chị em Tĩnh thấy vết trầy xước trên người, Tĩnh liền vào trong xe của mình lấy khăn tay để cầm máu cho cô:
“Đau không?Dùng tạm cái này đã!
-Này, chị nghĩ em nên đi tới bệnh viện xem thử và băng bó vết thương.
Vân Hi nghe thấy cuộc đối thoại, cậu lên tiếng:
“-Không cần đâu ạ, chỉ cần đưa chúng tôi về nhà là được rồi”.
Hai chị em thấy thái độ của Vân Hi không muốn để ý tới, liền hỏi ý của Thiên Chi:
“-Có được không?”
-“Có tí đó, cô ấy không chết được đâu!” –Vân Hi khó chịu lên tiếng.
-“Hai người ở nhà họ Vân, hai người là gì với anh Quan Lâm thế?”- chị Diệc Phi lên tiếng.
“Tôi là con trai của ông ấy!Vậy chắc hẳn cô là con gái của người vợ mới mà anh ấy hay nhắc đến nhỉ?
-Dạ không ạ, không phải đâu.Thiên Chi không có quan hệ gì với bà Lãng Vân cả.
-Ồ vậy sao, vậy có lẽ tôi nhầm người rồi.Xin lỗi nhé, vậy… chúng ta đi thôi.”
Tĩnh nghe Thiên Chi vừa nhắc đến tên của mình ,cậu đang nhớ mang máng về người cậu gặp lúc nhỏ, cậu đang cố gắng nhớ lại : “Thiên Chi, cái tên này…không biết có đúng người mình cần tìm không?”
*****
Hai người lái xe đi tiếp, vì kinh nghiệm lái xe không có nên xe chạy loạn xạ.Lúc này, Âu Dương Tĩnh về nước đang lái xe chở chị gái của mình đi thăm thú:
“Tĩnh, nếu chị tìm được việc và phải đến khách sạn mỗi ngày, em thấy chị học lái xe được không?
-Không cần đâu chị, em tình nguyện làm tài xế đưa đón chị.Nếu em không cản lại, chắc chắn sẽ có cả đám người xếp hàng để có cơ hội đưa đón chị của em mỗi ngày.
-Em cũng mới chuyển về đây, sao có thể thuộc đường hơn chị được? Này Tĩnh , lần này trở về sau mười năm rời đi, Bắc Kinh thay đổi nhiều lắm.Kia là xe của nhà anh Quan Lâm mà.Nhưng sao xe cứ quẹo qua quẹo lại thế nhỉ?
-Chắc là vừa mới học lái xe đó chị.”
Xe bên kia….
“Này, cậu lái xe đàng hoàng đi. Đi thẳng vào!
-Cô dám ra lệnh cho tôi hả?Ngồi im đấy!
-Nhưng tôi sợ mà!”
Hai xe cùng đi ngang qua nhau, vì đi gần nên chị Diệc Phi nhìn vào xe.Còn bên xe của Vân Hi, vì kỹ thuật kém cùng với sự bướng bỉnh, cậu lái xe băng qua đường vòng, xe bị mất phương hướng nên xe đâm thẳng vào cây.Vân Hi thấy nguy hiểm, cậu cố gắng đánh vô lăng xe qua để an toàn.Vì chị Diệc Phi luôn nhìn theo xe, nên cô nhìn thấy xe bị tông vào cây cổ thụ lớn. Cô nói với em trai mau dừng xe lại, quay lại xem có người bị thương không.
Sau khi bị tông vào cây, Vân Hi không sao, nhưng cậu quay qua Thiên Chi, không may mắn như cậu nghĩ, cô bị thương ở cánh tay, cậu lo lắng hỏi:
“Không sao?Tôi xem nào!
-Không sao, ối!
-Này, cô đừng tỏ vẻ mình mạnh mẽ được không? Để tôi xem xem có sao không nào?”
Xe Tĩnh vừa chạy tới, liền mở cửa chạy qua xem, chị Diệc Phi nói với em trai:
“Tĩnh, em qua bên kia xem xem.Cô bé, em có sao không?Từ từ, cẩn thận.Đi từ từ thôi!(Diệc Phi dìu Thiên Chi ra khỏi xe)
-Từ từ xuống nào, cậu có bị thương ở đâu không? Tôi không sao! (Vân Hi hất tay Tĩnh ra).Cậu chạy tới bên Thiên Chi, cậu thấy cô ôm vết trầy xước trên tay, cậu thấy áy náy nhưng không dám bước qua.
*****
Bên kia, khi 2 chị em Tĩnh thấy vết trầy xước trên người, Tĩnh liền vào trong xe của mình lấy khăn tay để cầm máu cho cô:
“Đau không?Dùng tạm cái này đã!
-Này, chị nghĩ em nên đi tới bệnh viện xem thử và băng bó vết thương.
Vân Hi nghe thấy cuộc đối thoại, cậu lên tiếng:
“-Không cần đâu ạ, chỉ cần đưa chúng tôi về nhà là được rồi”.
Hai chị em thấy thái độ của Vân Hi không muốn để ý tới, liền hỏi ý của Thiên Chi:
“-Có được không?”
-“Có tí đó, cô ấy không chết được đâu!” –Vân Hi khó chịu lên tiếng.
-“Hai người ở nhà họ Vân, hai người là gì với anh Quan Lâm thế?”- chị Diệc Phi lên tiếng.
“Tôi là con trai của ông ấy!Vậy chắc hẳn cô là con gái của người vợ mới mà anh ấy hay nhắc đến nhỉ?
-Dạ không ạ, không phải đâu.Thiên Chi không có quan hệ gì với bà Lãng Vân cả.
-Ồ vậy sao, vậy có lẽ tôi nhầm người rồi.Xin lỗi nhé, vậy… chúng ta đi thôi.”
Tĩnh nghe Thiên Chi vừa nhắc đến tên của mình ,cậu đang nhớ mang máng về người cậu gặp lúc nhỏ, cậu đang cố gắng nhớ lại : “Thiên Chi, cái tên này…không biết có đúng người mình cần tìm không?”
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.